Nói đến đây, gã đàn ông đeo kính lại đánh Hoắc Ngọc Phụng thêm hai bạt tai, khuôn mặt của Hoắc Ngọc Phụng lập tức đỏ bừng và sưng lên.
Những bạt tai này hoàn toàn làm tiêu tan chút dũng khí mà Hoắc Ngọc Phụng cố gắng lắm mới thu lại được.
Cô ta bật khóc, từ từ buông thõng hai tay, từ bỏ sự phản kháng.
Gã đàn ông đeo kính lộ ra gương mặt vặn vẹo rồi lại tiếp tục hung hăng lao vào người của Hoắc Ngọc Phụng trong khi cô ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, một tiếng nổ bỗng vang lên, cánh cửa sắt thấp bị đá văng ra, một bóng người bước vào, một tay xách gã đàn ông đeo kính lên không trung rồi hung hăng ném xuống đất.
Hoắc Ngọc Phụng còn đang tuyệt vọng nghĩ đến tình cảnh bị làm nhục, nhưng vừa mở mắt thì cô ta đã thấy chị gái đang ngồi bên cạnh mình, che chắn thân thể không mảnh vải của cô ta.
Trong lúc đó, người mà cô ta ghét nhất đang đứng ở đằng kia, một chân giẫm mạnh lên khuôn mặt của gã đàn ông đeo kính.
"Chị ơi".
Biết mình đã được cứu, Hoắc Ngọc Phụng không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ta ôm chặt lấy chị gái của mình bật khóc nức nở.
Hoắc Tư Duệ cũng rơm rớm nước mắt an ủi em gái.
Một lúc sau, Hoắc Tư Duệ mới nhớ em gái vẫn còn trần như nhộng cho nên vội vàng giúp cô ta mặc quần áo rồi mới nhìn sang Lục Hi đầy cảm kích.
Thì ra lúc nãy khi Hoắc Ngọc Phụng nổi cơn thịnh nộ rời đi thì Lục Hi đã dùng tinh thần lực của mình để lại ấn ký lên người cô ta.
Cho nên tung tích và trạng thái của Hoắc Ngọc Phụng anh đều có thể biết được rõ ràng.
Vốn dĩ sau khi Lục Hi giải quyết xong chuyện ở quán bar thì anh đã định quay trở lại tiệm tạp hóa.
Nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy trạng thái của Hoắc Ngọc Phụng đang vô cùng căng thẳng, lại dao động rất nhiều, dường như đang sợ hãi điều gì đó, cho nên anh mới vội vàng cùng với Hoắc Tư Duệ chạy tới cứu được Hoắc Ngọc Phụng vào lúc nguy cấp nhất.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ nhìn hai người phụ nữ trần truồng khác ở trong phòng rồi nói với Lục Hi: "Phải làm sao đây?"
Lục Hi chậm rãi nói: "Đưa em gái về đi, tôi sẽ xử lý chuyện ở đây".
Hoắc Tư Duệ gật đầu, biết những chuyện xảy ra kế tiếp mình không thích hợp can dự vào cho nên liền đỡ e gái đang thất kinh hồn via rời khỏi.
Sau khi hai người rời đi thì Lục Hi mới bỏ chân ra, lạnh lùng nhìn gã đàn ông đeo kính.
Gã đàn ông đeo kính chậm rãi ngồi dậy, đỡ cặp kính nát của mình rồi mỉm cười với Lục Hi.
Lục Hi châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi mới trừng mắt nói với gã đàn ông: "Tao phải làm thế nào với mày đây?"
Gã đàn ông lau vết máu trên khóe miệng, vô cảm nói: "Giết tao đi".
“Giết mày sao?”, Lục Hi lặp lại.
"Đúng vậy, mau giết chết tao đi, trong người tao có quỷ, ngày nào nó cũng cám dỗ tao, tao sắp hóa điên rồi", gã đàn ông đeo kính dữ tợn nói.
“Trong người ai cũng có quỷ nhưng mọi người đều chịu được sự cám dỗ của quỷ, đây không phải là lí do”, Lục Hi chậm rãi nói.
Gã đàn ông đeo kính nhìn Lục Hi, một lúc sau mới nói: "Mày không hiểu được đâu".
Lục Hi cười nói: “Tao tất nhiên là không hiểu được những kẻ biến thái như mày”.
Vừa nói Lục Hi vừa cởi xiềng xích trên người hai người phụ nữ kia rồi xích gã đàn ông đeo kính xuống đất.
Sau đó anh dùng tay không đánh gãy bốn chân giường được hàn bằng ống thép rồi lại dùng tay không đóng nó sâu xuống mặt đất, lần lượt xích bốn sợi xích sắt trói hai tay hai chân của gã đàn ông đeo kính vào đó.
Gã đàn ông đeo kính ngay lập tức đã bị xích như chờ bị ngũ mã phanh thây.
Lúc này, Lục Hi cầm cái xẻng dính đầy máu và đất đi tới chỗ gã đàn ông đeo kính rồi cười nói với gã.
"Tao chỉ có thể trừng phạt mày một chút. Về phần sống chết của mày thì tao sẽ giao cho người khác quyết định".
Gã đàn ông đeo kính nhìn thấy Lục Hi đang cầm xẻng nhắm vào đũng quần của mình thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Không… không…"
"Tao còn tưởng rằng mày thật sự rất biến thái, sao bây giờ lại sợ rồi, tao thật sự thất vọng lắm đó".
Lục Hi lắc đầu, cầm xẻng đâm xuống.
"Á!"
Gã đàn ông đeo kính vừa hét lên một tiếng thì thứ ở dưới đũng quần cũng nói lời từ biệt với gã, máu tươi ngay lập tức đổ ra nhuộm đỏ nền nhà.
Trong lúc gã đàn ông đeo kính đang không ngừng la hét thì Lục Hi đã dùng xẻng chặt vật nhỏ của gã thành nhiều mảnh sau đó mới cắm cái xẻng xuống đất.
Nhìn hai người phụ nữ vẫn đang cuộn tròn dưới chân giường, Lục Hi nói với bọn họ: "Các người cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm".
Nói xong, Lục Hi liền xoay người rời đi.
Sau khi Lục Hi rời đi, hai người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân nhìn gã đàn ông đeo kính vẫn đang la hét trên mặt đất với vẻ mặt đờ đẫn.
Một lúc lâu sau, cả hai cố gắng xuống giường, rụt rè đứng trong góc.
Gã đàn ông đeo kính vẫn đang gào thét, cơn đau cùng với việc mất máu quá nhiều khiến cho gã không thể bận tâm đến chuyện gì khác.
Hai người phụ nữ nhìn gã đàn ông đeo kính không ngừng la hét, giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích, hai mắt từ từ sáng lên.
Một người trong số họ đi từ từ đến chiếc xẻng rồi kéo nó lên.
Gã đàn ông đeo kính lúc này mới phát hiện ra hai người, nhìn khuôn mặt đang dần dần bộc lộ sát khí của hai người, gã kinh hãi hét lên: "Không!"
"Bang bang bang!"
Cái xẻng lại đập liên tục vào đầu gã đàn ông.
Như phát điên, hai người phụ nữ thay nhau dùng xẻng đập xuống.
Không lâu sau, gã đàn ông đeo kính chết trong tang thương, cơ thể biến thành một đống máu thịt bê bết.
Lúc này hai người phụ nữ mới tỉnh lại, thất thần nhìn xung quanh, hồi lâu sau hai người mới bỗng nhiên ôm nhau mà khóc.
...
Lục Hi vừa mới trở lại tiệm tạp hóa thì đã đi thẳng lên lầu hai rồi ngã phịch xuống giường.
Cầm điện thoại lên, Lục Hi thầm nghĩ chắc là người mua đã nhận được hàng rồi, không biết có phản ứng gì hay không.
Ngay lập tức anh đăng nhập vào diễn đàn võ giả xem bài đăng trước đây của mình, độ nổi tiếng của nó chẳng những không giảm mà còn càng lúc càng tăng.
Lục Hi vô cùng thích thú nhấp vào xem thì thấy bên trong phần bình luận có một đoạn video và đã có hàng chục ngàn bình luận bên dưới video đó.
Đoạn video quay lại cảnh hai người đàn ông một cao một thấp đang chiến đấu với nhau, cuộc chiến diễn ra rất quyết liệt, người có vóc dáng thấp hơn luôn ở thế bất lợi, chỉ cố gắng chống đỡ.
Khi người đàn ông thấp bé sắp thua thì anh ta lại đột nhiên như được truyền một nguồn năng lượng kì lạ, ngay lập tức hung hãn xông về phía người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông cao lớn sửng sốt, cố gắng giữ thế thượng phong.
Nhưng người đàn ông thấp bé dường như đã dùng một loại thuốc tăng lực nào đó cho nên sức mạnh lại trở nên mạnh bất thường, nãy giờ anh ta luôn nằm ở thế hạ phong thế nhưng lại bất ngờ có thể mạnh mẽ tung chiêu với người đàn ông cao lớn.
Chương 39: Hoàng Chân khiêu chiến
Video khá là đặc sắc, đến cuối cùng, khi người đàn ông thấp bé kia sắp thất bại thì dường như có một thần lực từ trên trời hạ xuống giúp anh ta đánh cho đối thủ liên tục thối lui.
Sau cùng, người đàn ông thấp bé liên tục vung nắm đấm vào bụng dưới của đối thủ khiến đối thủ bay ngược ra ngoài, giành được chiến thắng áp đảo.
Sau khi chiến thắng, người đàn ông thấp bé kia cười rộ lên đầy đắc ý, xé luôn chiếc áo T-shirt trên người, để lộ cơ bắp cường tráng và hình xăm như ngọn lửa trên lồng ngực.
Có người tinh ý lập tức tìm ra được nguồn gốc của hình vẽ, giống hệt với hình vẽ mà người được thần linh che chở từng công bố.
Thông tin này vừa xuất hiện đã khiến cả diễn đàn chấn động, đám đông đồng loạt yêu cầu chứng cứ ở bên dưới video của người đàn ông kia.
Mà người kia cũng nhanh chóng để lại bình luận chứng thực rằng mình đã mua “nhiệt huyết trào dâng”, đồng thời dựa vào sức mạnh của bộ giáp mà giành chiến thắng.
Câu trả lời của Thiên Cương Hỏa lại một lần nữa khiến diễn đàn bùng nổ, ai nấy sôi nổi thảo luận.
Có người nghi ngờ chỉ ra rằng tất cả mọi thứ chỉ là diễn kịch để lừa người.
Nhưng đa số họ đã có vài phần tin tưởng, bắt đầu để lại lời nhắn bên dưới bài đăng của anh ta, đòi anh ta bán bộ giáp, đồng thời hứa rằng sẽ mua, đích thân xác minh thông tin.
Không đến một ngày, cả diễn đàn như muốn bùng nổ, gần như bài đăng nào cũng thảo luận về tính chân thực của bộ giáp, thảo luận xem món đồ thần kỳ này có tồn tại hay không.
Bên dưới các bài đăng nổi bật nhất luôn có một nickname là Tuổi Cao Chí Càng Cao bình luận, ra vẻ thần bí như thể tôi biết rõ ẩn tình bên trong nhưng tôi không nói cho mấy người biết.
Nhìn toàn bộ diễn đàn bắt đầu sôi lên sùng sục, Lục Hi cười ha hả.
Hiệu quả mà anh cần đã đạt được rồi, sau này anh bán bộ giáp và những thứ khác ra sẽ không phải là giá tiền này nữa.
Thế nhưng hiện tại cứ để cho họ ngóng trông mòn mỏi đó, sau khi mình kiếm được thứ gì có thể hiến tế sẽ đổi nó lấy một bộ giáp, bán với giá trên trời.
Thoát khỏi bài đăng của mình, Lục Hi tỏ ra đắc ý.
Thế nhưng, đúng lúc này anh phát hiện ra một bài đăng khác cũng được đẩy lên mục “đang nổi”, tiêu đề bài đăng khá thu hút người khác.
“Cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện”.
Võ giả tiên thiên chỉ xếp sau tông sư, đã là cao thủ cực kỳ hiếm gặp trong giới võ đạo rồi, đã vậy còn là cao thủ tiên thiên chỉ mới hai mươi tuổi, có thể nói là kinh hãi thế tục.
Bao nhiêu võ giả cặm cụi cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới tiên thiên, cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi là sự tồn tại cỡ nào cơ chứ.
Đáng sợ nhất là người này có khả năng trưởng thành vô hạn, dù sao thì người ta mới hai mươi tuổi, có khả năng sẽ tấn cấp lên tông sư.
Một khi tấn cấp lên tông sư, người này sẽ trở thành sự tồn tại siêu nhiên, sở hữu thân phận vô cùng tôn quý, địa vị, tiền tài, danh lợi, ùn ùn kéo tới.
Thế nhưng, những thứ này chỉ là thứ yếu thôi, nghe nói tuổi thọ của tông sư đạt có thể tới hai trăm tuổi, gấp rưỡi người bình thường, có rất nhiều thời gian để tận hưởng mọi thứ của cuộc sống.
Đây cũng là lý do tại sao tông sư trở thành mục tiêu chung của tất cả võ giả.
Vả lại, trong bài đăng có nói, vị cao thủ tiên thiên tên Hoàng Chân này đã tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Hoàng, đồng thời còn khiêu chiến với một kẻ thù, thời gian là giờ Tý của ba ngày sau, địa điểm ở Nam Hồ.
Có thể được cao thủ tiên thiên hẹn đánh một trận thì thực lực chắc chắn cũng không tầm thường, ai nấy tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào mới xứng đáng được cao thủ tiên thiên tiền đồ vô lượng này khiêu chiến, còn đường hoàng công bố rộng rãi, mời đồng đạo tới xem.
Lượt người theo dõi bài đăng này càng lúc càng nhiều, dần biến thành một điểm nóng.
Sau khi xem xong, Lục Hi thoát khỏi diễn đàn.
Đối với hành động của Hoàng Chân, anh cảm thấy cạn lời.
Muốn đánh nhau thì cứ đánh, còn làm ầm ĩ lên như vậy, định lấy mình làm hòn đá lót đường à.
Thế nhưng, nếu muốn lấy anh ra làm hòn đá lót đường thì hắn ta sẽ phải thất vọng đấy, bởi năm đó Lục Hi cũng giẫm lên núi thây biển máu mới ngồi vào bảo tọa “ông hoàng lính đánh thuê”, muốn đạp lên đầu anh để tiến tới thì Hoàng Chân đã nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ tới cuộn giấy sau lưng Hoàng Chân, Lục Hi nở nụ cười, muốn đạp lên mình để thượng vị, e là vị gia chủ mới của nhà họ Hoàng sẽ mất nhiều hơn được đấy!
Anh dùng lực tinh thần để cảm nhận cuộn giấy kia, trong cuộn giấy quả thực hàm chứa sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, là thứ hay ho để hiến tế, trong lòng Lục Hi đã muốn chiếm nó cho riêng mình rồi.
Còn về phía Hoàng Chân, tuy rằng hắn ta là cao thủ tiên thiên hiếm có, nhưng bản thân Lục Hi cũng là cao thủ tiên thiên, không hề kém gì Hoàng Chân.
Cộng thêm việc anh ăn một con rồng, thể chất thay đổi cực lớn, nếu Hoàng Chân không có bí kíp độc môn gì hoặc độc chiêu gì thì Lục Hi không hề sợ hắn ta.
Thoát khỏi diễn đàn, cân nhắc một chút về thực lực của Hoàng Chân và mình, Lục Hi bắt đầu đi ngủ.
…
Lúc này, ở ngoại ô phía nam thành phố Tây Kinh.
Nơi này có một cái hồ tự nhiên, diện tích ước chừng bốn mươi đến năm mươi dặm, trong hồ có một hòn đảo trơ trọi, được nước hồ bao quanh.
Trên đảo xây một đình nghỉ mát bát giác, chong đèn ne-on sáng lấp lánh.
Nơi này trước kia chỉ là chốn hoang vu hẻo lánh, nhưng một ông chủ nào đó ưng ý với cái hồ này nên bắt đầu dốc sức khai thác nó.
Qua một năm phát triển, Nam Hồ dần trở thành một địa điểm giải nhiệt tránh nóng, thu hút không ít cư dân thành phố.
Người dân đến đây hóng mát hoặc chèo thuyền trên mặt hồ, là nơi gần nhất trong thành phố để tránh nóng.
Lúc này, đêm đã khuya.
Du khách đã quay về từ sớm, thuyền bè trên mặt hồ đã neo đậu về bờ.
Thế nhưng, Hoàng Chân lại một mình tới nơi này.
Hắn ta đứng bên bờ, dõi mắt về đình Lang Nha, một chân đạp lên mặt nước, chậm rãi bước về phía hòn đảo.
Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, chắc là sẽ kinh ngạc hô ầm lên mất thôi.
Chương 40: Dương Quân
Hoàng Chân đi trên mặt hồ như đi trên mặt đất vậy, bước từng bước thong dong tới hòn đảo giữa hồ, đến cả một chút gợn sóng cũng không có.
Tiếc rằng cảnh tượng kinh hãi thế tục này lại không có khán giả.
Tới hòn đảo nổi giữa hồ, Hoàng Chân chậm rãi bước tới đình Lang Nha, ngồi xuống ghế đá, hai tay rụt vào trong tay áo, nhắm mắt lại.
Lúc này đây, hai luồng chân khí hùng hậu từ hai chân của Hoàng Chân rót vào trong hồ, quấn lấy nhau, khuấy động đáy hồ lên.
Hai luồng chân khí khuấy động nước hồ từ dưới đáy, dần dần hình thành nên một con giao long va đụng lung tung dưới đáy hồ.
Các loài cá trong lòng hồ vì con giao này mà bật nhảy tứ tán, chỉ trong chốc lát, con thủy giao đã lượn hết một vòng dưới đáy hồ.
Sau khi thị sát đáy hồ xong, thủy giao tới nơi trung tâm của đáy hồ, lượn vòng theo chiều kim đồng hồ.
Chẳng bao lâu sau, mặt hồ bắt đầu chuyển động.
Dần dần, nước hồ chuyển động càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mặt hồ vốn bình lặng bỗng từ từ dâng cao lên hơn ba trượng, vọt lên khỏi bờ, đồng thời xoay vòng rất nhanh, hình thành nên một kỳ quan.
Chốc lát nữa, nước hồ dần dần rơi xuống, sau cùng mặt hồ bình lặng trở lại, trong suốt quá trình này, không có một giọt nước nào tràn ra khỏi bờ.
Hoàng Chân chậm rãi mở mắt, trên gương mặt yêu dị lộ ra một nụ cười, bây giờ hắn ta và nước hồ đã hòa vào làm một.
Kẻ kinh tài tuyệt diễm như hắn ta chỉ mới nhìn thấy Lục Hi đã biết anh không phải chỉ là một cao thủ thông thường.
Tuy không thể nói rõ Lục Hi đặc biệt ở chỗ nào, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự phi phàm của Lục Hi.
Thế nhưng vậy thì đã sao, bất kể là ai, bất luận kẻ đó phi phàm đến mức nào, sau cùng vẫn sẽ chết trong tay hắn ta. Mà người đã chết thì chẳng còn là gì nữa.
Ở nơi này, hắn ta đã bày sẵn một sát trận cho Lục Hi, dùng thực lực của mình để đặt nền móng cho ngày quật khởi của nhà họ Hoàng.
Hắn ta muốn nói với người trong thiên hạ, tông sư chẳng có gì ghê gớm lắm, cảnh giới tiên thiên cũng có thể vô địch.
Dần dần, Hoàng Chân tiếp tục nhắm mắt lại, dường như rơi vào giấc ngủ ở nơi sâu thẳm, mà hai luồng chân khí dưới chân vẫn không ngừng rót vào trong hồ nước, lao tới đâm lui trong hồ nước như con thoi.
…
Mà lúc này đây, ở biệt thự số một đại viện tỉnh ủy, nhìn Vân Thắng Quốc đã ngủ say, Mục Duy Trân dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Qua hồi lâu, bà ta ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách, cầm điện thoại lên gọi đi.
Chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối.
“A lô, chào dì Mục”.
“Dương Quân à, gần đây cháu thế nào rồi, sức khỏe ông nội cháu vẫn ổn chứ?”, Mục Duy Trân dịu giọng hỏi.
“Cháu và ông nội đều ổn, cảm ơn dì Mục đã quan tâm”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm đục.
“Thế thì tốt. Dương Quân à, không phải cháu thích xem đánh nhau sao, nghe nói ngày kia có quyết đấu của cao thủ tiên thiên gì đó bên thành phố Tây Kinh, cháu có hứng thú không”.
“Dì Mục à, sao đột nhiên nhớ ra bảo cháu đi xem quyết đấu trên giang hồ thế?”
“Là thế này, dì cũng không giấu cháu, trong hai người này có một người tên Lục Hi, lừa mất một món đồ từ tay Khả Thiên, dì hi vọng cháu có thể lấy lại giúp dì, đó là cả sinh mệnh của chú Vân đấy”.
Đầu dây bên kia trầm lặng trong chốc lát: “Có người dám lừa lấy đồ của nhà chú Vân, cũng phải nói là gan to bằng trời rồi. Vậy được, ngày mai cháu sẽ qua, lâu lắm rồi không thăm dì và chú rồi, tiện thể tới thăm hai người”.
Mục Duy Trân mỉm cười: “Quân Nhi ngoan quá, dì đợi cháu nhé, à phải rồi, cháu với Mục Thiến thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia khá lúng túng: “Vẫn thế thôi ạ”.
“Cháu đó, đàn ông con trai phải chủ động một chút, con gái người ta dễ xấu hổ”.
“Cháu biết rồi dì Mục, ngày mai cháu tới thăm dì và chú Vân”.
Đầu dây bên kia vội vàng cúp máy.
Mục Duy Trân cúp điện thoại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Dương Quân - cháu trai của chiến thần Hoa Hạ Dương Hâm.
Thời mới lập nước, Dương Hâm chỉ là một thư sinh nhu nhược nhưng chinh chiến biên cương, đa mưu túc trí, dụng binh xuất thần nhập hóa, chưa từng bại trận, lấy được danh hiệu “quân thần”.
Con trai của Dương Hâm cũng văn nhược y như ông ta, tiến vào bộ Tham mưu.
Mà cháu trai của ông ta lại có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã thể hiện được tài năng xuất chúng.
Ba tuổi hắn ta đã nâng được đồ vật nặng hơn mười lăm ki-lô-gam, mười tuổi đã có thể nâng tới năm mươi ki-lô-gam.
Dương Hâm quá đỗi vui mừng, bắt đầu chú tâm bồi dưỡng.
Dần dần, Dương Quân càng lớn thì thiên phú của hắn ta ở phương diện sức mạnh cũng càng đáng kinh ngạc.
Lúc mười sáu tuổi, hắn ta đã đánh bại một lượt người trong quân đội, không có đối thủ, được đưa vào bộ đội đặc chủng Viêm Long tinh nhuệ nhất Hoa Hạ.
Vừa mới vào Viêm Long, trong một lần đọ sức cùng huấn luyện viên, hắn ta dùng ba nắm đấm đánh cho huấn luyện viên ở cảnh giới tiên thiên phải hộc máu, giành được danh hiệu “tiểu bá vương vô địch” trong quân.
Cha của Dương Quân là bạn thân của anh trai Mục Duy Trân, Mục Duy Trân cũng được coi như quan sát hắn ta trưởng thành.
Thực lực khủng khiếp của Dương Quân, Mục Duy Trân biết chứ, cũng biết hắn thích xem những trận đấu của các võ giả.
Lần này gọi Dương Quân đến, ngoài việc đề phòng ra, bà ta còn có một suy nghĩ sâu xa hơn.
Ở hai giới quân đội - chính trị, quân thần có danh tiếng rất cao, cháu trai của ông ta ở trong quân đội cũng là sự tồn tại xuất chúng.
Vả lại, nhà họ Mục vẫn luôn thúc đẩy hôn sự của Dương Quân với một cô gái trong gia tộc, Mục Duy Trân muốn nhân cơ hội này để gán ghép hai người lần nữa.
Nếu việc này thành công, nhà họ Mục và nhà họ Dương thành thông gia, vậy thì nhà họ Mục, nhà họ Dương và nhà họ Vân sẽ trở thành một cái kiềng ba chân vững chắc không gì phá nổi.
Gọi điện thoại cho Dương Quân xong, Mục Duy Trân ngẫm nghĩ rồi gọi cho Mục Thiến, bảo cô ấy sáng sớm mai hãy đến Tây Kinh.
Mục Thiến là cháu gái của bà ta, cũng rất thân thiết với Mục Duy Trân nên lập tức đồng ý ngay.
Gọi điện thoại xong, Mục Duy Trân mỉm cười, thầm nghĩ.
“Lục Hi ơi là Lục Hi, đồ của nhà tôi không dễ lừa đi như thế đâu, nếu đám rác rến bên nhà họ Hoàng không xử lý được mày thì vẫn còn một tiểu bá vương đang đợi mày đấy. Đến lúc đó, tao muốn mày phải quỳ xuống trả đồ về cho tao”.
…