Kỳ thực hắn căn bản không được tính là đồ đệ của Vương Dương Minh, chỉ là chi trả một số tiền để cùng luyện tập võ thuật với một số con em thế hệ sau của nhà họ Vương, giả mạo ghi tên một cái danh hiệu đệ tử mà thôi.
Vài năm trước hắn chỉ tình cờ thấy mặt Vương Dương Minh trong một lần vào tới nhà họ Vương đưa quà tặng, có lẽ Vương Dương Minh cũng vì nể tình món tiền kia mà nói đôi câu với hắn, từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại ông ta.
Nhưng hắn biết rất rõ sự lợi hại của Vương Dương Minh, tông sư một thế hệ là sự tồn tại vô địch, cho dù hắn triệu tập toàn bộ người trong gia tộc tới sợ rằng cũng không đủ cho ông ta một tay tàn sát.
Cơn say của Kỳ Lai lập tức bị quét sạch mà thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn thất thểu một đường chạy chậm tới trước mặt Vương Dương Minh, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống.
“Sư phụ, sao người lại tới rồi, sao người không đánh tiếng trước, đồ đệ sẽ tới nghênh tiếp người”.
Một kẻ từng lăn lộn tại thành phố lớn như Kỳ Lai hiểu rõ Vương Dương Minh khủng bố tới mức nào, hắn biết bản thân còn không bằng một cái rắm trước mặt ông ta, Vương Dương Minh muốn nghiền chết hắn cũng giống như bóp nát một con kiến, hơn nữa chắc chắn sẽ không có người đi truy vấn.
Lúc này Vương Dương Minh không do dự một cước đá văng Kỳ Lai ra ngoài, đồng thời nói: “Tôi không có người đồ đệ như cậu, lão phu với không nổi đại trại chủ Kỳ Lai”.
Cú đá này của Vương Dương Minh dùng không ít sức, Kỳ Lân lộn vài vòng trên không mới nặng nề ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng liền phun ra một ngụm máu.
Hành động này của Vương Dương Minh khiến đám người cùng tộc phía sau Kỳ Lai cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không hề nhận ra ông ta, thấy ông ta ra tay hung hãn như vậy tất cả đều nắm chặt vũ khí rục rịch xông lên.
Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn họ im lặng không nói.
Nếu bọn họ dám có hành động bất thường, ông ta cũng không ngại thẳng tay chém giết, coi như vì dân diệt hại.
Hơn nữa đệ tử ghi tên của bản thân càn quấy chuyên quyền thành như vậy, lại dám thách thức đến trên đầu cậu Lục khiến Vương Dương Minh càng hận không thể một cước đạp chết hắn ta.
Nếu không còn phải đợi cậu Lục quyết định sống chết của Kỳ Lai thì một cú đá vừa rồi của ông ta đã đoạt lấy mạng chó của hắn ta rồi.
Trong lòng Kỳ Lai lúc này đã kinh hãi không thôi, hắn không biết vì sao sư phụ lại ra tay nặng với bản thân như vậy, liếc mắt nhìn tới đám người đồng tộc đang nóng lòng muốn hành động kia, hắn vội vàng xua tay ngăn cản.
Đối mặt với Vương Dương Minh, cho dù có bao nhiêu người tới cũng đều vô dụng, sức mạnh của sư phụ không phải là thổi phồng mà có.
Chỉ thấy Kỳ Lai quỳ trên mặt đất, gian nan bò về phía trước mấy bước, khóc lóc sầu thương với Vương Dương Minh: “Sư phụ, đồ đệ đã làm sai điều gì người cứ nói, đồ đệ nhất định sẽ sửa đổi”.
Vương Dương Minh nhìn Kỳ Lai nở nụ cười giễu cợt: “Cậu là đại trại chủ, còn có thể làm sai chuyện gì đây”.
Lời nói châm chọc này của Vương Dương Minh khiến Kỳ Lai cảm nhận được một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn thực sự nghĩ không ra bản thân đã làm gì chọc vị sư phụ này phẫn nộ tới vậy.
Một lúc sau một suy nghĩ bỗng nhiên lóe qua đầu hắn, con tim giật thót ngỡ ngàng, sẽ không phải liên quan đến hai người mà hắn bắt giữ kia đó chứ?
Nghĩ tới đây, Kỳ Lai dường như hiểu ra một chút, nếu không cũng sẽ không còn cách nào giải thích cho hành động của Vương Dương Minh.
Đúng lúc này Triệu Hoàng đang đứng phía sau Vương Dương Minh lên tiếng: “Kỳ Lai, giao hai tài xế của cậu Lục ra đây, tao có thể cho mày cái chết nhẹ nhàng hơn một chút”.
Kỳ Lai vừa nghe cuối cùng cũng có thể khẳng định Vương Dương Minh là vì hai tên tài xế đó mà tới.
Hắn không hiểu nổi chỉ là hai tên tài xế mà thôi, sao lại có thể kinh động tới trên người Vương Dương Minh, còn bày ra một trận thế lớn như vậy, thật không thể tin được.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, chỉ thấy Kỳ Lai gấp rút nói thuộc hạ phía sau: "Còn không mau mời hai vị tài xế kia ra đây”.
Hai kẻ sánh vai cùng Kỳ Lai uống rượu trước đó đã biết có điều gì đó không ổn, nghe thấy vậy lập tức đồng ý rồi cấp tốc chạy về phía nhà sàn của hắn ta.
Không lâu sau hai người tài xế đã được đưa tới, nhìn tới một màn giằng co tại quảng trường này, thực sự da dầu đều đã tê dại.
Người bình thường quả thực chịu đựng không nổi cảnh tượng hàng trăm người tay nắm vũ khí song song đối đầu này mà.
Hai người họ run rẩy được đưa tới quảng trường, đứng ở nơi đó choáng ngợp không biết phải làm sao, bởi họ hoàn toàn xa lạ với hết thảy mọi người ở đây.
Đúng lúc này chỉ thấy Lục Hi bước ra từ phía sau mấy người Vương Dương Minh, vẫy tay với hai người họ: “Hai người qua đây”.
Hai người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ đương nhiên nhận ra anh, tuy rằng người này không được yêu thích trong đội ngũ nhưng chung quy vẫn là người bên mình.
Hai người nhanh chóng đến bên cạnh Lục Hi nói: “Cảm ơn anh rất nhiều”.
Dù hai người họ chưa hiểu rõ sự tình nhưng một tiếng cảm ơn này vẫn nên nói.
Lục Hi khẽ cười: “Không có gì”.
Lúc này Vương Dương Minh chắp tay cúi đầu nói với Lục Hi: “Cậu Lục, muốn xử lý Kỳ Lai thế nào cậu chỉ cần nói một câu, Vương Dương Minh tôi sẽ lập tức thi hành”.
Triệu Hoàng đứng cạnh cũng lanh lẹ nói: “Dám bắt cóc người của cậu Lục, tôi thấy hắn cũng không cần phải sống tiếp nữa”.
Hai tài xế nghe vậy thì ngẩn người.
Nhìn thái độ của hai người này với Lục Hi kính cẩn khúm núm, không tiếc vì anh mà giết người như vậy, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất thời đều có chút chết lặng.
Lục Hi chỉ liếc mắt nhìn Kỳ Lai một cái rồi chậm rãi nói: “Loại người hoành hành ngang ngược thất đức này cần phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, hắn là đệ tử ghi tên của ông, ông xem mà làm đi”.
“Vâng thưa cậu Lục”.
Lục Hi vừa dứt lời, Vương Dương Minh liền đáp một tiếng rồi sải bước đi về phía Kỳ Lai.
Kỳ Lai nghe rõ từng câu họ trao đổi vừa rồi, thấy Vương Dương Minh bước về phía mình lập tức kinh sợ gào khóc: “Sư phụ, đồ đệ không dám nữa, người bỏ qua cho đồ đệ đi mà, đồ đệ thực sự không dám nữa”.
Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn ta, ông ta khẽ phất tay một cái, một đám vân khí liền phun ra bắn phá lên thân thể Kỳ Lai.
Ngay cả một tiếng hét thảm Kỳ Lai cũng không kịp phát ra, thân xác chớp mắt đã bị oanh tạc tới chia năm xẻ bảy rải rác khắp quảng trường.
Lúc này, mọi người thuộc gia tộc của hắn đều choáng váng trợn tròn mắt, không dám tin nhìn một màn trước mắt này.
Chương 251: Kinh doanh ở Cảng Đài xảy ra vấn đề
Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn mọi người, ông ta chậm rãi nói: “Kỳ Lai thân là học trò trên danh nghĩa của tôi, hắn hoành hành trong làng xã, không có chuyện ác nào không làm. Hôm nay, chính tay tôi xử hắn trừ hại cho dân. Từ nay về sau nếu còn có ai dám giống như Kỳ Lai thì kết cục sẽ giống như hắn”.
Lời của Vương Dương Minh giống như một luồng gió lạnh thổi qua, tất cả người trong gia tộc Kỳ Lai liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Người này chính là Vương Dương Minh, sư phụ của Kỳ Lai.
Bọn họ không chỉ nghe danh tiếng của Vương Dương Minh trong miệng Kỳ Lai một lần, mà hắn ta còn thường xuyên nhắc đến vị sư phụ này, cả ngày hắn ta đều khoe khoang Vương Dương Minh có khả năng dời núi lấp biển, thần thông quảng đại.
Lúc này, Kỳ Lai bị sư phụ của mình đích thân phân thây, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Thấy mọi người câm như hến, Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng, ông ta quay trở lại bên cạnh Lục Hi và nói: “Cậu Lục, học trò trên danh nghĩa của tôi làm ra loại chuyện bại hoại như vậy, Vương mỗ quả thực áy náy”.
Lục Hi nhàn nhạt nói: “Chỉ là một học trò trên danh nghĩa mà thôi, tính toán làm gì. Nếu chuyện xử lý xong rồi thì chúng ta về thôi”.
Vừa nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.
Đám đông sau lưng Lục Hi rời đi hết, còn người của gia tộc Kỳ Lai ngơ ngác nhìn mọi người đi mất, không một ai dám đứng lên ngăn cản, danh tiếng của Vương Dương Minh vang khắp vùng đất Miêu Cương.
Lúc này, hai người tài xế nhìn thấy bóng lưng của Lục Hi, bọn họ thật sự phục anh sát đất.
Một câu nói của Lục Hi, Vương Dương Minh ngang nhiên một chưởng vô cùng hung hãn chém đôi người Kỳ Lai, đừng quá lợi hại vậy chứ!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ những người này luôn cung kính với Lục Hi, chắc hẳn sức nặng của anh trong lòng những người này rất cao.
Nhưng chàng thanh niên này sao lại làm được như vậy? Bởi vì những người này thoạt nhìn hơn hẳn người bình thường, dáng vẻ cũng rất lợi hại. Chẳng lẽ nói chàng thanh niên Lục Hi này lợi hại hơn bọn họ?
Bọn họ mang theo nghi vấn này quay trở lại xe.
Lúc này, đám người Hạ Nguyên Phi đang sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy đám Lục Hi quay lại, hai người tài xế cũng bình yên vô sự, lập tức bọn họ lộ ra nụ cười.
Hai người Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông bước nhanh tới, bọn họ nhìn Lục Hi và nói: “Cậu Lục, cậu vất vả rồi”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ mà”.
Hai người tài xế nghe thấy lời này lại càng kinh ngạc.
Bởi vì trên đường đến đây, thái độ của hai người này đối với Lục Hi không phải như vậy, sao mà đột nhiên lại trở lên cung kính, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc đó, Lục Hi xua tay nói với đám người Vương Dương Minh: “Các ông về đi, chúng tôi cũng phải đi rồi”.
“Cậu Lục, đừng đi gấp như vậy chứ, cậu tới đây cũng không dễ dàng gì, để chúng tôi làm tròn nghĩa vụ chủ nhà tiếp khách, nếu không thì trong lòng chúng tôi sẽ rất áy náy đấy”.
Vừa nghe thấy Lục Hi muốn đi, Vương Dương Minh vội vàng nói.
Lục Hi lắc đầu đáp: “Chúng tôi quay về còn có việc, hôm khác nếu rảnh rỗi thì chúng tôi sẽ tham dự”.
Nghe thấy Lục Hi có việc, trên mặt Vương Dương Minh và Triệu Hoàng đều lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối.
Lúc này, Lục Hi lên xe, anh nói với hai người tài xế: “Chúng ta đi thôi”.
Hai người tài xế bây giờ mới phản ứng lại, họ đi lên khởi động xe.
Hiện giờ toàn bộ đám người Thạch Kế Đông đã lên xe. Chiếc xe chậm rãi khởi động đi về hướng thành phố Tây Kinh.
Còn đám người Vương Dương Minh thì ung dung lái xe theo sau xe, tiễn đưa khoảng chừng hơn ba trăm cây số mới theo lối ra rẽ xuống cao tốc.
Lục Hi nhìn đoàn xe của đám người Vương Dương Minh, anh lắc đầu cười một tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh lấy ra xem, là Hoắc Tư Duệ gọi đến, anh nhấn nghe.
“Alo, Tư Duệ à”.
“Anh Lục, bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
Hiện giờ Hoắc Tư Duệ là tổng giám đốc nổi tiếng của Hoa Hạ, là người giàu có nên cách nói chuyện của cô cũng có chút chín chắn.
Lục Hi cười nói: “Tiện, cô cứ nói đi”.
“Kinh doanh của chúng ta ở Cảng Đài đã xảy ra vấn đề”.
“Xảy ra chuyện gì, nói chi tiết đi”.
Một lát sau, Lục Hi đã hiểu.
Vốn là bây giờ tập đoàn Giai Mĩ đã phát triển ổn định trong nước, tiền vốn cũng bắt đầu thu hồi. Hoắc Tư Duệ càng muốn mở rộng thị trường, vì vậy bên Cảng Đài trở thành nơi thử nghiệm.
Lúc đầu có sự ủng hộ của Miwa Nozaki tất cả đều tiến triển rất thuận lợi. Nhưng vào tối qua giám đốc điều hành ở đó gọi điện đến nói rằng có một tập đoàn vô cùng có thế lực muốn đầu tư mua cổ phần, hơn nữa là cổ phần không góp vốn mà được chia lãi, còn chiếm 70%. Vì Hoắc Tư Duệ không đồng ý, ngay tối hôm qua, mấy siêu thị ở bên đó đều đã bị ép đóng cửa.
Lục Hi nghe xong liền giận tím mặt.
Tập đoàn Giai Mĩ chính là một tay anh thúc đẩy đến thành công, chẳng khác nào giống như sản nghiệp của anh. Bây giờ lại còn dám rút lông trên người anh, quả thật là ăn phải gan báo.
Lúc này Lục Hi bảo cô kiên nhẫn chờ đợi, anh nói mình sẽ lập tức quay về. Sau khi quay về liền cùng cô đến bên đó để xử lý chuyện này.
Hoắc Tư Duệ nghe xong liền yên tâm, có Lục Hi ra mặt thì còn có chuyện gì mà không giải quyết được.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi có chút suy nghĩ, quan hệ giữa bên đó và trong nước hơi tế nhị, nếu trực tiếp dùng võ lực đi xử lý thì dường như không ổn lắm.
Nghĩ đến đây, Lục Hi liền nhớ đến Hoắc Hướng Anh, lão già này ở bên đó vô cùng có thực lực, bảo ông ta ra mặt, rất có thể giải quyết được nhanh chóng, ảnh hưởng cũng sẽ ít.
Hơn nữa, Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân cũng ở bên đó, vừa hay anh tiện đường đi thăm các cô.
Xe chạy êm ả trên đường cao tốc, mọi người vô cùng kinh ngạc đối với sự hồi phục nhanh chóng của Thịnh Quốc An. Trải qua một hồi hỏi thăm thì biết được lại là do bàn tay của Lục Hi, họ không kiềm được xuýt xoa.
Sự thần kỳ của Lục Hi đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, quả thật là khiến người ta quá mức kinh ngạc, Thịnh Quốc An bị thương nặng như vậy, nói chữa khỏi là chữa khỏi được, thật sự không thể tin nổi.
Sau một trận huyên náo, mọi người dần yên tĩnh trở lại, bọn họ tựa lưng vào ghế bắt đầu nghỉ ngơi, quả thật quá mệt rồi.
Lúc này, Lục Hi nhìn thấy mọi người dần chìm vào giấc ngủ, anh đưa tay xé một lỗ không gian trước mặt rồi nhấc chân nhảy vào vị trí không gian của mình. Bây giờ bên trong có rất nhiều đồ, anh cần phải sắp xếp lại một chút.
Lục Hi tiến vào vị trí không gian, đây là một khối lục địa lớn chừng bốn năm mẫu, xung quanh là một mảng hư vô .
Bây giờ anh vẫn không biết đạo lý tồn tại của vị trí không gian này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng anh đi vào.
Chỉ thấy hoa cỏ dính đầy bùn đất và những thứ đồ được dọn ra từ trong tòa nhà, tất cả đều ngổn ngang chất thành đống.
Chương 252:“Phiền anh ngồi lên ghế phụ kế bên người lái đi”.
Trước tiên Lục Hi cầm những thứ văn vật kia sang một bên, mấy thứ văn vật này có khoảng hơn một trăm loại, anh phân loại một hồi, sau đó lại dọn dẹp hết đống hoa cỏ kia rồi đặt trên đất. Không gian này không chênh lệch lớn so với trái đất, những loại hoa cỏ này chắc hẳn có thể sống được.
Lúc này, Lục Hi lấy được một chiếc vạc nhỏ trong rất nhiều văn vật.
Chiếc vạc nhỏ này có màu vàng óng, là một chiếc vạc ba chân hai tai tròn. Lục Hi mở nắp hình tròn phía trên ra, bên trong trống không, nhưng có mùi thuốc xông vào mũi.
Ngay lập tức Lục Hi có thể kết luận, cái vạc này nhất định là thứ mà Cát Hồng dùng để luyện đan. Chỉ sử dụng hàng năm mới có thể giữ lại mùi thuốc lâu dài.
Sau đó, anh lại cẩn thận quan sát chiếc vạc tròn, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Anh không khỏi có phần kỳ quái, theo lý mà nói đồ Cát Hồng dùng không thể nào đơn giản như vậy, ông ta chính là một một đại tu sĩ đó.
Bởi vì anh biết ông già mặc áo dài trắng ở trong sơn cốc kia thật ra chỉ là một thần thức mà Cát Hồng lưu lại. Sau khi anh vượt qua thử thách, thần thức mới biến mất. Một thần thức có thể duy trì trên ngàn năm, đó chắc chắn là một đại tu sĩ. Ngược lại anh hiện giờ cũng không làm được cái này.
Lúc này, Lục Hi thử dùng thần thức quan sát vạc thuốc này.
Nhắm mắt lại, thần thức liền xông vào vạc thuốc.
Trong chốc lát, rất nhiều tin tức tràn vào đầu anh.
Hóa ra vạc thuốc này có tên là “vạc Bàn Long”, năm đó tình cờ Cát Hồng lấy được. Chỉ cần rót vào pháp lực, vạc Bàn Long này sẽ sinh ra lửa. Đây là một thứ bảo vật tuyệt vời cho luyện đan.
Đồng thời trong cái vạc này còn được Cát Hồng khắc ghi những gì ông ta học cả đời. Y thuật, thuật luyện đan và tâm pháp tu luyện của ông ta toàn bộ đều tiến vào đầu Lục Hi.
Một lát sau, Lục Hi dần dần mở mắt, trên mặt mang vẻ vui mừng.
Vạc Bàn Long này chắc chắn là bảo vật, thứ đồ này anh cũng có thể dùng luyện đan.
Trong đây còn có nhiều dược liệu quý giá như vậy, chờ anh nghiên cứu cẩn thận thuật luyện đan chắc cũng không vấn đề gì. Lục Hi biết trong thế giới tu chân, thầy luyện đan được người ta vô cùng ngưỡng mộ và là một sự tồn tại hùng mạnh.
Trước kia Lục Hi chưa từng nghiên cứu qua y thuật, bây giờ trong đầu có thêm thứ Cát Hồng truyền lại, trên lý thuyết anh đã là một đại sư, rảnh rỗi có thể thực hành một chút, cũng không cần quá thúc ép bản thân.
Còn về tâm pháp tu luyện của Cát Hồng, tác dụng đối với anh không lớn.
Long Đằng quyết anh tu luyện có thể nói là công pháp đứng đầu tu chân giới, không cần thiết phải thay đổi.
Sắp xếp xong tất cả, Lục Hi cất vạc Bàn Long đi, anh không định hiến tế chiếc vạc này, để lại cũng có tác dụng lớn hơn chút.
Xử lý xong những thứ này, Lục Hi xé ra một cánh cửa không gian, xuất hiện ở bên trong xe.
Lúc này, mọi người vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, Lục Hi liếc mắt nhìn rồi quay về chỗ của mình bắt đầu ngủ khò khò.
Hai ngày sau, xe khách trở lại thành phố Tây Kinh, sau khi dừng tại viện bảo tàng, đoàn người của Lục Hi nhận được hoan nghênh nhiệt liệt của Vân Thắng Quốc.
Vào trong viện bảo tàng, nhìn thấy không có người ngoài, Lục Hi đã lấy ra hơn một trăm văn vật, sau đó anh lặng lẽ rời đi trong sự bàng hoàng của mọi người.
Khi mọi người đang trợn tròn mắt nhìn thấy số lượng lớn văn vật quý giá, Lục Hi đã đến biệt thự của Hoắc Tư Duệ.
Sau khi nói đại khái vài câu với Hoắc Tư Duệ, hiểu được một chút tình hình, hai người liền đặt hai tấm vé máy bay đến Cảng Đài. Nhưng Lục Hi không có giấy thông hành, vì vậy Hoắc Tư Duệ đã cố gắng hết sức làm nhanh một tờ giấy tạm thời cho anh.
Siêu thị bên kia đã ngừng buôn bán, chậm một ngày sẽ tổn thất một ngày, bảy siêu thị lớn với hơn một trăm nhân viên, một ngày cũng cần không ít tiền.
Mà bây giờ Hoắc Tư Duệ đã là nữ đại gia nổi tiếng lại nhiều tiền, đương nhiên hai người đặt khoang vé hạng nhất.
Sau khi làm gấp giấy thông hành xong, hai người liền vội vàng chạy đến sân bay.
Khoang hạng nhất rất thoải mái, bất kể thiết bị xung quanh hay tư chất của tiếp viên hàng không và các dịch vụ được cung cấp đều đạt hạng nhất.
Gần đây Hoắc Tư Duệ bôn ba khắp nơi trên cả nước nên đối với mấy chuyện này rất bình thường. Tâm tư của cô hoàn toàn đặt trên người Lục Hi, đôi mắt đẹp tràn đầy dịu dàng và vui mừng thỉnh thoảng nhìn về phía anh.
Trong khoảng thời gian này, cùng với công việc bận rộn, Hoắc Tư Duệ đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề cá nhân của mình.
Cô đã hai mươi sáu tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, đây là lúc cân nhắc về vấn đề này.
Nếu đặt vào ngày trước, cô bận rộn với sự nghiệp, cũng không có người đàn ông nào xuất hiện khiến cô rung động, vấn đề này vẫn luôn bị coi nhẹ.
Lần đầu tiên gặp Lục Hi ở trong tiệc rượu đó, cô liền nảy sinh tình yêu vô hình với Lục Hi.
Nhưng Lục Hi lai lịch thần bí, sức mạnh khiếp người, anh là nhân vật giống như thần tiên vậy. Cô cảm thấy thật xấu hổ, không dám thổ lộ thành lời.
Có điều khoảng thời gian này cô đã rút kinh nghiệm xương máu, cả đời này cô không thể không gả cho Lục Hi. Hơn nữa cô phải chủ động một chút, chờ đến khi Lục Hi tỏ tình với mình, e rằng hoa hiên vàng cũng phải lạnh.
Đến lúc đó, cô trở thành bà cô già rồi, Lục Hi không chú ý đến mình thì phải làm sao. Nhân lúc bây giờ còn trẻ, cô nhất định phải dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Từ Tây Kinh bay đến Cảng Đài mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, máy bay cất cánh lúc mười giờ, khi hạ cánh xuống sân bay Cảng Đài đã là một giờ sáng theo giờ địa phương.
“Xin chào chủ tịch, đi đường vất vả rồi!”
Lục Hi và Hoắc Tư Duệ vừa ra khỏi hải quan thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, hắn ta mặt mũi tươi cười đi đến chào hỏi.
Còn về Lục Hi đứng bên cạnh Hoắc Tư Duệ, hắn ta chỉ liếc mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, những cái khác thì không có biểu hiện gì.
Bên cạnh người đàn ông cao lớn là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt có chút lạnh lùng, vóc dáng khôi ngô.
Người đàn ông cao lớn này không ai khác chính là người phụ trách chi nhánh công ty Cảng Đài – giám đốc điều hành Khang Hiểu Vũ.
Chủ tịch đích thân tới chi nhánh công ty ở Cảng Đài, cho dù đang là một giờ sáng, Khang Hiểu Vũ là giám đốc điều hành chi nhánh công ty cũng phải đích thân ra đón người.
Còn người đàn ông bên cạnh Khang Hiểu Vũ thì là tài xế kiêm vệ sĩ. Ở nước ngoài, đến chức vị như Khang Hiểu Vũ thì đương nhiên phải có vệ sĩ riêng đi cùng.
“Ừ, anh cũng vất vả rồi, đi đến khách sạn thôi!”
Hoắc Tư Duệ khẽ gật đầu, lời ít ý nhiều. Còn về Lục Hi, bởi vì thân phận của anh tương đối đặc biệt, Hoắc Tư Duệ cũng không có ý giới thiệu anh cho Khang Hiểu Vũ.
“Dạ! Mời chủ tịch”, Khang Hiểu Vũ hơi khom người làm tư thế mời, ánh mắt vô tình hay cố ý lại liếc nhìn Lục Hi.
Thân là người phụ trách chi nhánh Cảng Đài của tập đoàn, Khang Hiểu Vũ rất quen thuộc với Hoắc Tư Duệ, đương nhiên hắn ta biết vệ sĩ của chủ tịch là một mỹ nữ, hình như còn là người Phù Tang.
Cho dù cô đi đến đâu cũng mang theo nữ vệ sĩ, chỉ là hôm nay lại đổi sang một vệ sĩ khác, hơn nữa còn là đàn ông. Điều này đương nhiên khiến Khang Hiểu Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Ừ”, Hoắc Tư Duệ lại khẽ gật đầu, cô đi về phía bãi đỗ xe. Lục Hi cũng không hề có một chút khách khí nào bước lên trước đi sóng vai cùng với cô.
Khang Hiểu Vũ thấy vệ sĩ Lục Hi lại sóng vai đi cùng chủ tịch, chân mày hắn ta khẽ nhíu lại, trong đầu nghĩ vệ sĩ này trình độ chẳng ra sao! Đến cả quy củ cũng không biết.
Nhưng Lục Hi là vệ sĩ Hoắc Tư Duệ mang đến, đương nhiên Khang Hiểu Vũ không dễ mở miệng chỉ trích.
Đón bọn họ là một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
“Mời chủ tịch”, nhìn thấy chiếc xe, Khang Hiểu Vũ vượt lên trước mở cửa xe, hắn ta cung kính nói.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, khom người vào xe.
Nhìn thấy Hoắc Tư Duệ khom người đi vào, Khang Hiểu Vũ cũng chuẩn bị ngồi vào theo.
“Phiền anh ngồi lên ghế phụ kế bên người lái đi”.
Nhưng điều khiến Khang Hiểu Vũ hoàn toàn không ngờ rằng chàng thanh niên hắn ta tưởng rằng là vệ sĩ mới của chủ tịch lại gọi hắn ta lại, đồng thời còn chỉ vào chỗ ngồi kế bên người lái và nói.
Chương 253: Anh Lục là người bạn tôi đặc biệt mời qua đây
Khang Hiểu Vũ nghe xong, mặt liền lộ ra vẻ tức giận.
Đùa sao? Hắn ta chính là nhân viên quản lý cao cấp của công ty, lại còn là người phụ trách công ty chi nhánh Cảng Đài. Chủ tịch đích thân đến đây, theo tình hình chỗ ngồi, đương nhiên là hắn ta phải ngồi bên cạnh chủ tịch ở ghế sau, chẳng lẽ bảo hắn ta ngồi ở ghế phụ bên cạnh người lái, còn vệ sĩ ngồi phía sau sao?
Nhưng chung quy lại Lục Hi vẫn là “người bên cạnh” chủ tịch, trong lòng Khang Hiểu Vũ mặc dù không vui, thậm chí còn lộ ra vẻ tức giận trên khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng đè nén không vui trong lòng, hắn ta liếc nhìn Lục Hi và nói.
“Anh ngồi bên ghế lái phụ đi, tôi còn có chuyện cần báo cáo với chủ tịch”.
“Giám đốc Khang, có chuyện gì thì ngồi ở vị trí ghế lái phụ nói cũng giống nhau thôi”, lời Khang Hiểu Vũ vừa dứt, trong xe liền truyền đến giọng nói của Hoắc Tư Duệ.
Sắc mặt Khang Hiểu Vũ khẽ biến đổi, nhưng hắn ta vẫn biết điều vòng qua xe ngồi vào ghế lái phụ.
Mệnh lệnh của chủ tịch đương nhiên Khang Hiểu Vũ không dám không vâng lời.
“Đừng để ý, chắc anh ta coi anh là vệ sĩ của tôi đấy!”
Khi Khang Hiểu Vũ bước vào trong xe, Lục Hi cũng ngồi vào, vừa mới đặt mông xuống liền có mùi thơm xông vào chóp mũi, là Hoắc Tư Duệ kề sát tai anh nói nhỏ.
“Lần này tôi chính là vệ sĩ của cô!”, Lục Hi cũng ghé vào tai Hoắc Tư Duệ thấp giọng nói nhỏ.
“Ừ!”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy trong lòng liền thấy ngọt ngào.
“Thằng nhãi này không phải là tình nhân nhỏ chủ tịch nuôi đó chứ?”
Thấy Hoắc Tư Duệ và Lục Hi ngồi sau xe có biểu hiện thân mật như vậy, trong lòng Khang Hiểu Vũ giật mình, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tỵ.
Hoắc Tư Duệ không chỉ là người giàu có nổi tiếng, hơn nữa tướng mạo cũng xinh đẹp, điều quan trọng là cô vẫn còn độc thân.
…
Người phụ nữ như vậy làm gì có người đàn ông nào không khao khát, một khi chinh phục được người phụ nữ như vậy, không chỉ có được cả người cả tiền, hơn nữa còn mang cho người đàn ông một loại cảm giác thành tựu và chinh phục không thể hình dung.
Khang Hiểu Vũ cũng là một người đàn ông, đương nhiên hắn ta cũng đã từng ảo tưởng qua Hoắc Tư Duệ sẽ để mắt đến mình. Như vậy hắn ta không chỉ có được thân hình vạn người mê kia mà còn có tài sản cực lớn.
Nhưng địa vị của Hoắc Tư Duệ quả thật quá cao, hơn nữa cô luôn biểu hiện rất nghiêm túc trước mặt nhân viên, vì vậy Khang Hiểu Vũ cũng chỉ dám ảo tưởng một chút, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám có mưu đồ với Hoắc Tư Duệ, hắn ta luôn cung kính có thừa với cô.
Nhưng hôm nay hắn ta nhìn thấy cái tên bám váy này lại có thể được Hoắc Tư Duệ xem trọng, giống như Hoắc Tư Duệ từ “Điện thần” trên cao kia rớt xuống, hắn ta cũng cảm thấy cô không phải khó nịnh hót.
Ít nhất Khang Hiểu Vũ cho rằng với thể xác cao lớn và khí chất thân sĩ của mình, rõ ràng hắn ta vẫn mạnh hơn rất nhiều so với cái tên bám váy Lục Hi còn có chút non nớt này.
“Xem ra lần này nhất định phải biểu hiện tốt một chút, nói không chừng có thể khiến chủ tịch nhìn mình với con mắt khác. Nếu thật sự là vậy, nói không chừng…”
Nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể được ôm lấy thân thể xinh đẹp trưởng thành của một chủ tịch ngày thường ngồi tít trên cao chìm vào giấc ngủ, trong lòng Khang Hiểu Vũ lập tức trở nên nóng như lửa.
“Chủ tịch, tôi đã đặt lịch hẹn với Dương Hải Phong. Hai giờ chiều mai đàm phán tại phòng hội nghị ở khách sạn cô lưu trú. Vì lo lắng Dương Hải Phong lấy uy thế đè ép người khác, tôi còn đặc biệt mời một người bạn cùng trường quen biết khi còn học thạc sĩ tham gia hội đàm. Bây giờ anh ta là nghị sĩ của Cảng Đài, rất có sức ảnh hưởng”.
Sau khi xe nổ máy, Khang Hiểu Vũ nghiêng người báo cáo cho Hoắc Tư Duệ.
Nói xong, không biết Khang Hiểu Vũ vô tình hay cố ý liếc nhìn Lục Hi, trong mắt mang theo vẻ khoe khoang thị uy.
“Không cần, Dương Hải Phong là kẻ giang hồ, người bạn học cùng trường kia của anh dù tham gia cũng chẳng có tác dụng nhiều lắm”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền nhíu mày, trực tiếp phủ định.
Hoắc Tư Duệ và Lục Hi biết Dương Hải Phong này không những là tổng giám đốc tập đoàn, mà hắn ta còn là một đại ca giang hồ khá có tiếng tăm của một trong ba xã đoàn lớn ở Cảng Đài, so với ông lớn đầu rồng Nghĩa Thắng thì thực lực tương đối lớn.
Một nghị sĩ khu vực mặc dù đối với người dân bình thường hoặc nhân viên công chức mà nói thì địa vị xem như rất cao. Nhưng với loại người Dương Hải Phong này thì chẳng tính là gì.
Nếu thật sự cố ý đưa anh ta vào tham gia, ngược lại khiến cho người ta coi thường bên mình. Không bằng cứ quang minh chính đại đàm phán với hắn ta. Nói thế nào thì tập đoàn Giai Mĩ không chỉ là công ty lớn, mà còn có Hoa Hạ hùng mạnh đứng đằng sau.
Vì vậy Hoắc Tư Duệ thấy hành động này của Khang Hiểu Vũ đơn thuần là vẽ rắn thêm chân. Đương nhiên nếu Khang Hiểu Vũ có thể mời được người rất có quyền thế ở địa phương tham gia, đó lại là một chuyện khác.
“Chủ tịch, bạn cùng trường kia của tôi ở đây giao thiệp rất rộng, tôi cho rằng…”
Khang Hiểu Vũ thấy chủ tịch trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của mình, sắc mặt của hắn ta liền thay đổi, không cam lòng nói.
“Không cần nói nữa, chuyện này cứ như vậy đi”.
Hoắc Tư Duệ không chút nghi ngờ nói.
Lúc này trên người cô tỏa ra khí chất ngang ngược nữ cường, hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng khi kề sát bên tai Lục Hi ban nãy, giống như biến thành hai người phụ nữ khác nhau.
Khang Hiểu Vũ thấy Hoắc Tư Duệ kiên quyết thì không dám nói thêm nữa, hắn ta đáp:
“Vậy được, không biết chủ tịch còn có chuyện gì cần tôi chuẩn bị trước không?”
Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền đưa mắt về phía Lục Hi.
“Chờ khi gặp mặt bọn họ, để xem xem bọn họ nói thế nào rồi tính tiếp”, Lục Hi mặt đầy ung dung nói.
Thấy chuyện lớn như này mà Hoắc Tư Duệ lại hỏi ý tình nhân nhỏ bên cạnh cô, hơn nữa cái tên bám váy này phát biểu ý kiến khoác lác mà không biết ngượng, trong lòng Khang Hiểu Vũ quả thật trào lên ghen tỵ, hắn ta không nhịn được nói.
“Không hiểu thì đừng xen vào nói lung tung, Dương Hải Phong bọn họ là người bản xứ, bối cảnh lại rất mạnh. Trước khi đàm phán, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, nếu không thì…”
Ấn tượng của Hoắc Tư Duệ đối với Khang Hiểu Vũ vốn không tệ lắm, hôm nay hắn ta lại dám trách móc Lục Hi, trên mặt Hoắc Tư Duệ liền hiện lên vẻ tức giận, cô không cho giải thích.
“Anh Lục là người bạn tôi đặc biệt mời qua đây, anh nói chuyện chú ý một chút. Còn nữa, chuyện này cứ theo như anh Lục nói, chờ hai bên gặp mặt, xem xem bọn họ nói sao thì tính tiếp”.
Có Lục Hi ở đây, Hoắc Tư Duệ cô có gì mà phải lo lắng chứ!
Khang Hiểu Vũ đáng thương lúc này vẫn còn định kiến cho rằng Lục Hi là tình nhân nhỏ của Hoắc Tư Duệ, dù sao một người phụ nữ độc thân lâu như vậy chắc chắn cũng sẽ cô đơn, nhất định cũng cần đàn ông an ủi.
Còn cái gì mà bạn đặc biệt mời tới cũng chỉ là che giấu mà thôi. Cho nên hắn ta thấy Hoắc Tư Duệ nói gì nghe nấy cái tên bám váy Lục Hi trông có chút đẹp trai này, thậm chí vì thế còn trách cứ mình, sắc mặt hắn ta không khỏi biến đổi, trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận, hận không thể tát Lục Hi mấy cái bạt tai.
Đương nhiên hắn ta tưởng rằng Lục Hi đã đầu độc chủ tịch, khiến chủ tịch hồn siêu phách lạc nên mới tín nhiệm anh như vậy, chứ không phải anh thật sự có tài năng gì.
Nhưng dù sao chủ tịch vẫn là chủ tịch, cho dù trong lòng Khang Hiểu Vũ có bao nhiêu lửa giận đi chăng nữa, nếu chủ tịch đã mở miệng rồi, hắn ta cũng không dám nhiều lời nữa.
Chương 254: Chờ tôi nghĩ xong rồi cho cô một đáp án
Khang Hiểu Vũ sắp xếp cho Hoắc Tư Duệ khách sạn tốt nhất, là một căn phòng tổng thống, đây cũng là điều Hoắc Tư Duệ đã dặn dò Khang Hiểu Vũ trước khi đến đây.
Lúc ấy Khang Hiểu Vũ còn cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì mặc dù Hoắc Tư Duệ là nữ đại gia, nhưng nhân viên Giai Mĩ đều biết cuộc sống của Hoắc Tư Duệ vẫn tương đối tiết kiệm.
Đương nhiên tiết kiệm này là tương đương với một người giàu, thông thường vẫn ở khách sạn năm sao, nhưng chỉ cần loại phòng sang trọng là đủ.
Như lần trước Hoắc Tư Duệ tới cũng chỉ ở phòng sang trọng thông thường, trước giờ cô chưa từng ở phòng tổng thống, nhưng lần này lại chủ động gọi trước.
Mãi đến khi Khang Hiểu Vũ nhìn thấy Lục Hi và Hoắc Tư Duệ dắt tay nhau vừa nói vừa cười, hắn ta mới bừng tỉnh hiểu, hóa ra lần này đột nhiên chủ tịch lại muốn xa xỉ như vậy là vì thằng bám váy này!
Nghĩ đến đây, Khang Hiểu Vũ nhìn bóng lưng Lục Hi rời đi, sắc mặt không nhịn được trầm xuống, trong mắt để lộ ra một tia đố kỵ và tức giận.
Phòng tổng thống nằm ở tầng cao nhất khách sạn, diện tích ít nhất ba bốn trăm mét vuông, hai tầng trên dưới có một cái sân lớn, có thể nhìn ra cảnh đêm của đô thị phồn hoa, còn thiết bị bên trong càng vô cùng xa hoa.
“Oa, lớn quá! Đi cùng người giàu đúng là khác, ở cũng phải ở phòng tổng thống khách sạn năm sao”.
Đẩy cửa đi vào, Lục Hi liếc nhìn căn phòng, cố làm ra vẻ khoa trương nói.
“Anh Lục, đừng cười nhạo tôi mà, tất cả của tôi không phải của anh sao?”, Hoắc Tư Duệ nhìn Lục Hi có chút ngượng ngùng nói.
Lục Hi nghe xong, trên mặt thoáng qua một tia do dự, nhưng liền biến mất rất nhanh.
Ở cùng Lục Hi, cho dù không phải cùng một phòng cũng là chuyện bây giờ Hoắc Tư Duệ nằm mơ cũng nghĩ đến, hôm nay cuối cùng đã thành hiện thực, cô rất vui.
Lục Hi cười cười mở cửa sổ, anh lững thững đi bộ ra sân, anh dựa vào lan can nhìn xuống thành phố lớn tầm cỡ quốc tế này.
Tuy giờ đã là hơn một giờ sáng, nhưng thành phố quốc tế này vẫn rực rỡ ánh đèn, xe cộ đi lại tấp nập.
“Chỗ này quả không hổ danh là thành phố lớn tầm cỡ quốc tế, chẳng trách cô có thể mở một siêu thị nước ngoài đầu tiên ở đây, con mắt này thật lợi hại”.
Nhìn thấy trước mắt mình mênh mông bát ngát đều là tòa nhà cao chọc trời dày đặc giống như mạng nhện, đường giao thông trải rộng, Lục Hi không nhịn được xúc động nói.
“Nếu không có anh Lục, tôi cũng không biết siêu thị này còn có thể mở tiếp được hay không, lợi hại gì chứ!”
Hoắc Tư Duệ thấy Lục Hi khen cô lợi hại, khuôn mặt trắng nõn lộ ra nét cười vui vẻ, cô đã sớm đi đến sau lưng Lục Hi, do dự một chút rồi đánh bạo ôm eo anh từ phía sau, dán mặt vào sau lưng anh.
Người Hoắc Tư Duệ rất mềm, cảm giác có thịt, khi cô ôm Lục Hi từ phía sau, máu trong cơ thể anh không kìm nổi chảy nhanh hơn.
“Tư Duệ!”
Đột nhiên Lục Hi xoay người nói với cô.
“Có một số chuyện tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ xong rồi cho cô một đáp án, được không?”
Hoắc Tư Duệ ngây ngốc nhìn Lục Hi, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cô gật đầu trở về phòng của mình.
Trước giờ Hoắc Tư Duệ chưa từng chủ động như vậy đối với đàn ông, hôm nay hai người ở chung một phòng, cô lấy can đảm buông thả bản thân, nhưng lại nhận được câu trả lời như vậy, khiến cô bất giác có chút đau lòng.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi thở dài.
Anh là người tu hành, tuổi thọ sẽ rất dài, mà Hoắc Tư Duệ chỉ là người bình thường, tương lai nhất định phải già đi, anh sẽ dần dần nhìn cô rời khỏi mình.
Lục Hi không biết mình có thể chịu đựng nổi điều này hay không, vấn đề này anh không muốn hiểu, anh không thể dễ dàng đưa ra quyết định, hại người hại mình.
Mặc dù bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tư Duệ, có thể cô đã có chút hiểu lầm, nhưng chờ thời cơ chín muồi, Lục Hi sẽ giải thích với cô, tạm thời sẽ để cô chịu chút oan ức, đây cũng là không còn cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Lục Hi quay về phòng của mình, anh thở dài đầy bi thương rồi nằm xuống ngủ.
Thật ra anh đã coi Hoắc Tư Duệ là người phụ nữ của mình, nhưng anh không muốn hiểu mối quan hệ nghiêm túc này, từ đầu đến cuối anh không thể đi đến bước đó.
Suy nghĩ một chút, anh bất giác ngủ quên mất.
Khi Lục Hi thức dậy, nhìn đã hơn mười một giờ, anh vội vàng rời khỏi giường.
Lúc anh đánh thức Hoắc Tư Duệ, cô cũng cuống cuồng tay chân, hai giờ chiều bắt đầu buổi đàm phám rồi, hai người vẫn chưa chuẩn bị gì.
Vì tối qua Hoắc Tư Duệ suy nghĩ quá nhiều, căn bản không ngủ ngon nên mới dậy muộn như vậy, còn Lục Hi luôn có thói quen ngủ nướng, dậy trễ như vậy là rất bình thường.
Bây giờ Hoắc Tư Duệ bắt đầu rửa mặt trang điểm, còn Lục Hi lấy điện thoại ra gọi.
Lúc này, trên tầng cao nhất trong một ngôi biệt thự ở núi Bạch Vân.
Hoắc Hướng Anh đang thản nhiên đọc báo uống trà.
Đột nhiên quản gia chạy tới nói: “Lão gia, điện thoại của ông”.
Hoắc Hướng Anh cầm qua nhìn, dãy số hiển thị trên màn hình đã sớm khắc ghi vào trong đầu ông ta.
“Chào cậu Lục”.
Nhìn thấy dãy số đó, lập tức Hoắc Hướng Anh mặt đầy kích động, ông ta nghe điện thoại một cách cung kích.
Quản gia thấy biểu hiện của chủ nhân như vậy thì kinh ngạc.
Phải biết rằng ở bên Cảng Đài này bất kể hai bên hắc bạch không ai có thể khiến chủ nhân cung kính như vậy, dù là đặc khu trưởng nhìn thấy chủ nhân cũng phải nhún nhường ba phần.
Chẳng những ông ta có sự nghiệp lớn, mà vai vế cũng càng cao trong giới giang hồ ở Cảng Đài. Bây giờ có một vài lão đại nhìn thấy ông ta đều phải gọi một tiếng ông chú.
Nhưng hôm nay, với thân phận của chủ nhân tôn quý như thế, đối với người ở đầu dây bên kia cũng phải kính nể, quản gia không thể tưởng tượng được người ở đầu dây bên kia là ai?
“Chào ông Hoắc, bây giờ tôi đang ở Cảng Đài, nếu ông có thời gian thì đến đây một chuyện. Tôi có chuyện phải làm phiền dân bản xứ ông rồi”, Lục Hi nói.
“Cậu khách khí quá, có chuyện gì cậu cứ dặn dò, bây giờ tôi tới đây”, Hoắc Hướng Anh nghe thấy Lục Hi đang ở nơi này, ông ta không khỏi kích động nói.