Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484: Tàn sát

Bảy chấp sự này sở hữu tốc độ và sức mạnh cực cao, những chiếc móng vung ra, liền có một thành viên tinh nhuệ của gia tộc Bryant bị mổ bụng phanh thây.

Mà thanh kiếm mảnh cạnh sắc của những thành viên tinh nhuệ đó đâm vào bọn họ lại không có chút tác dụng gì.

Hơn nữa, đôi khi có chấp sự sẽ dùng răng nanh cắn vào cổ thành viên đội quân tinh nhuệ, thành viên tinh nhuệ liền kêu la thảm thiết rồi ngã xuống, một lúc sau, bọn chúng lại bò dậy, tay cầm kiếm mặt không biểu cảm tấn công đồng đội của mình.

Những người trong gia tộc Bryant bỗng hoảng loạn.

Vẻ mặt của Harold và năm chấp sự càng thêm đờ đẫn, Burns lạnh lùng nhìn bọn chúng, bọn chúng căn bản không dám có bất kỳ hành động gì.

Đúng vào lúc này, Burns gầm lên một tiếng dài chói tai, đôi cánh ác quỷ sau lưng đập đập, bay lên.

Chỉ thấy ông ta đứng trên không trung mọc ra răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, trở nên vô cùng hung dữ.

Ngay lập tức, chỉ thấy trong miệng tuôn ra một tràng từ ngữ trúc trắc khó hiểu, trên đầu ông ta dần dần hình thành một đám mây máu.

Khi Burns không ngừng niệm đọc, đám mây máu ngày càng dày hơn đồng thời từ từ chuyển động.

Đám người Harold đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp đang ủ trong đó, luồng sức mạnh này, bọn chúng hoàn toàn không thể chống lại được, bọn chúng bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn.

Mà lúc này, đội quân tinh nhuệ của gia tộc Bryant đã mất hết ý chí chiến đấu, bắt đầu bỏ chạy tán loạn trước áp lực đáng sợ này.

Lúc này, chỉ nghe thấy Burns ở trên không, ngẩng lên trời gầm lên một tiếng.

Đội quân tinh nhuệ đang bỏ chạy tán loạn này đột nhiên kêu gào đau đớn, ôm lấy đầu của mình, lần lượt ngã xuống đất.

Lúc này, đám mây máu trên đầu Burns đột nhiên xoay tròn với tốc độ cực nhanh, một luồng sức mạnh cực lớn giáng xuống trên người những tên tinh nhuệ này.

“Ầm ầm ầm!”

Với một loạt tiếng nổ lớn vang lên, những người này nhanh chóng thu nhỏ lại như quả bóng xì hơi, biến thành xác khô.

Đám mây máu trên đầu Burns lại không ngừng lớn mạnh.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Harold vô cùng kinh hãi, còn Cheryl thì thốt lên một tiếng “wow”.

Trong nháy mắt, đội quân tinh nhuệ hơn hai trăm người này cùng những người đã chết đều biến thành xác khô, nằm ngổn ngang trên mặt đất, cảnh tượng trong đại sảnh trông vô cùng kinh hãi.

Lúc này, chỉ thấy đám mây máu trên đầu Burns, từ từ ngừng quay, dần dần nhập vào cơ thể Burns.

Burns liếm môi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lúc này, bảy vị chấp sự cũng khôi phục lại hình dáng con người, đứng thành một hàng.

Mà Burns, dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Harold từ từ đáp xuống, rồi đi về phía Harold, bảy chấp sự theo sát phía sau.

Lúc này, cơ thể Harold không ngừng run rẩy, “leng keng” một tiếng thanh kiếm mảnh cạnh sắc trong tay rơi xuống đất.

Nhìn thấy Burns đã đến bên cạnh mình, Harold dùng tất cả sức lực mình có nói trong sợ hãi: “Đừng giết tôi”.

Mà Burns hoàn toàn phớt lờ ông ta, đi qua ông ta, đến bên cạnh Lục Hi, cùng bảy chấp sự quỳ một chân xuống, hành lễ cao nhất, sau đó nói.

“Chủ nhân tôn kính, người tôi tớ hèn mọn nhất của chủ nhân, Burns đã đến muộn, xin chủ nhân thứ lỗi”.

Lúc này, đám người Harold hết sức kinh hãi, thực lực của Burns vẫn như xưa, đã làm tiêu tan hết can đảm của bọn chúng.

Nhưng, Burns đã khôi phục lại sức mạnh kinh thiên, lại tự xưng là người tôi tớ hèn mọn nhất trước mặt người thanh niên mà bọn chúng giam giữ, người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như nào?

Lúc này, Lục Hi chậm rãi đi đến chiếc ghế sofa nơi Harold từng ngồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Ánh mắt không ác liệt, nhưng đám người Harold lại có cảm giác tim đập nhanh không thể giải thích được, cảm thấy bản thân giống như bị cự long thượng cổ trừng mắt nhìn, vô cùng đáng sợ.

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Tôi đợi một tuần mới đợi được toàn bộ các người xuất hiện, khiến tôi ngột ngạt đến hỏng rồi”.

Những người khác ù hết cả đầu không hiểu gì, nhưng hai người Cheryl và Porter lại sợ hãi trong lòng.

Thì ra người này sớm đã nhìn thấu tất cả mọi việc của bọn chúng, một tuần này chỉ là đang đợi ngày bọn chúng dốc toàn lực.

“Chủ nhân, tôi vừa khôi phục thực lực, liền nghe được việc này, đã lập tức ngựa không dừng vó chạy tới, khiến chủ nhân phải đợi lâu như vậy, thực sự là lỗi của tôi, xin chủ nhân hãy xử phạt”.

Burns quỳ trên đất sợ hãi nói.

Lục Hi khẽ cười, nói.

“Không sao, đã thu nhận ông, việc của ông cũng là việc của tôi, cho dù hôm nay ông không thể khôi phục thực lực, không kịp chạy đến đây, tôi cũng sẽ thay ông quét sạch gia tộc Bryant”.

Vừa nghe thấy những lời này, Burns bỗng cảm thấy vô cùng xúc động, chỉ thấy ông ta nghẹn ngào nói: “Chủ nhân, có thể gặp được chủ nhân, thực sự là vinh hạnh trong cuộc đời này của tôi”.

Những lời Burns nói cũng là những lời từ tận đáy lòng, từ lúc ông ta dần dần suy yếu, để chống chọi với lửa độc, ổn định lòng người trong gia tộc, phô trương thanh thế, duy trì biểu hiện giả dối là thực lực vẫn như xưa, có thể nói là vắt óc suy nghĩ, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ.

Hàng ngày phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, rắc rối, phải biết rằng duy trì một gia tộc lớn như vậy là vô cùng khó khăn, đặc biệt là khi ông ta mất đi sức mạnh, những khó khăn gian khổ trong đó người ngoài khó mà có thể hiểu được.

Bây giờ, có một nhân vật mạnh mẽ như vậy san sẻ gánh nặng giúp ông ta, đây là điều ấm áp nhất mà ông ta cảm nhận được trong nhiều năm qua.

Mà đám người Harold và Porter nghe thấy những lời này bị đả kích vô cùng lớn.

Từ thái độ của Burns có thể thấy, người thanh niên này chắc chắn là một tồn tại cực kỳ ngang tàng, ít nhất là mạnh hơn Burns, nếu không, Burns làm sao có thể gọi cậu ta là chủ nhân của ông ta.

Mà bọn chúng trước mặt Burns, đến dũng khí ra tay còn không có, nếu người thanh niên này thể hiện sức mạnh thì sợ là kinh động lòng người.

Nhưng, bọn chúng vậy mà lại giam giữ nhân vật ngang tàng này lâu như vậy.

Giống như việc đặt một quả bom nguyên tử vào trong ngôi nhà của mình rồi dùng lửa đùa nghịch vậy, nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến người ta sợ hãi không thôi.
Chương 485: Tôi chỉ cần một người hầu

Mà lúc này Cheryl- người đang tràn đầy khát vọng sinh tồn đột nhiên không biết từ đâu dâng lên một cỗ lực lượng rồi từ bò lên từ trên mặt đất, một đường quấn thẳng tới bên người Lục Hi, dùng hai tay tóm chặt lấy chân anh tha thiết nói:

"Thưa ngài tôn kính, tôi sai rồi, tôi không nên nghe theo lời của Porter, đứng trước sự tồn tại vĩ đại như anh lại biểu diễn một màn vụng về như vậy, là do tôi nhất thời hồ đồ, xin anh hãy khoan thứ cho tôi, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh”.

Vân Khả Thiên đứng ở một bên thất vọng cúi đầu.

Lúc này lại nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của Burns vang lên.

"Cheryl, cô làm ra hành động khinh nhờn cậu Lục như vậy còn dám mở miệng van cầu tha thứ, quả đúng là mộng tưởng hão huyền, tôi bây giờ liền tiễn cô xuống địa ngục thôi, ở đó mà thành thật sám hối với Satan đi”.

Nói đoạn, hai tay Burns liền mọc ra những chiếc móng sắc dài sau đó đứng bật dậy lao về phía Cheryl.

Vân Khả Thiên lúc này bất giác hô lên: “Đừng giết cô ấy”.

Burns nghe vậy lập tức dừng lại bước chân, ngoảnh đầu nhìn Lục Hi như dò hỏi.

Vân Khả Thiên là bạn đồng hành của Lục Hi, Burns cũng không dám phớt lờ lời nói của anh ta nên cần phải xin chỉ thị của Lục Hi.

Lục Hi khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Đứng dậy đi, đứng sang một bên, lát sẽ xử lý cô sau”.

Cheryl nghe được lời này biết rằng bản thân còn có cơ hội sống sót liền vội vàng gật đầu đáp: “Cảm ơn sự tồn tại vĩ đại, anh thực sự nhân từ như thượng đế vậy”.

Cheryl ca tụng Lục Hi xong mới lồm cồm bò dậy đứng sang một bên, thở ra một hơi thật dài.

Còn Vân Khả Thiên chỉ nhìn Lục Hi với ánh mắt ngại ngùng, Lục Hi cười lắc đầu, sau đó nói với Burns: “Giải quyết xong bọn họ tôi còn có việc phải làm”.

“Vâng thưa chủ nhân”.

Burns nghe xong lập tức đi về phía mấy người Harold.

Harold nghe vậy như sét đánh ngang tai, ông ta ngay lập tức loạng choạng quỳ gối xuống đất miệng gào to: “Sự tồn tại vĩ đại, gia tộc Bryant chúng tôi cũng sẵn sàng thề trung thành với cậu, trở thành kẻ hầu hèn mọn nhất của cậu, xin cậu hãy bỏ qua cho chúng tôi đi mà”.

Porter cùng năm chấp sự phía sau ông ta nghe vậy cũng tức khắc phản ứng lại, nhao nhao quỳ xuống nói: " Thưa sự tồn tại vĩ đại, xin cậu hãy tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi nguyện ý trở thành người hầu hạ ti tiện nhất của cậu”.

Lúc này, Burns lại không khỏi ghìm lại bước chân nhìn hướng Lục Hi.

Lục Hi đáp lạnh băng: “Tôi chỉ cần một người hầu, các người bỏ đi”.

Mấy người Harold nghe thấy câu này mặt liền xám xịt như tro tàn.

Nhưng khuôn mặt của Burns lại lộ ra một nét cười gằn hân hoan.

Ông ta tất nhiên không hy vọng gia tộc Bryant cũng trở thành đầy tớ của chủ nhân, lời nói của Lục Hi vừa hay cũng là ý muốn trong lòng ông ta.

Mà Lục Hi quả thực không muốn thu nhận thêm người hầu nữa, tại Anh quốc có một gia tộc Antonio đã đủ, đông quá anh còn ghét bỏ phiền hà đây.

Lúc này chỉ thấy Burns đi về phía mấy người Harold với vẻ mặt âm u lạnh lẽo, đôi cánh ác quỷ phía sau chậm rãi đập vào không khí, như thể thần chết được triệu hồi tới vậy.

Vào lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt của Harold liên tục thay đổi toàn bộ gương mặt ông ta cũng vặn vẹo tới biến dạng.

Cuối cùng trước sự uy hiếp cận kề của tử vong, Harold bùng nổ sức mạnh chưa từng có.

Chỉ thấy đấu khí màu trắng trên người ông ta chớp tắt một cách điên cuồng, đồng thời cũng nhặt lên cây kiếm trên mặt đất rồi nhảy vọt tới hung ác nói.

“Đều đứng dậy cho tôi, gia tộc Bryant chúng ta thà chết trận cũng không sống tạm bợ”.

Mấy người Porter nghe vậy biết bản thân đã không còn lựa chọn nào khác, họ chẳng mảy may do dự mà dồn dập cầm lên thanh kiếm mảnh cạnh sắc đồng loạt đứng dậy với vẻ mặt hung tợn, chuẩn bị liều mạng một trận cuối cùng.

Lục Hi cười lạnh nhạt, Harold nói thì dễ nghe, chỉ là ông ta biết bản thân đã bị dồn vào chân tường nên chó cùng rứt giậu mà thôi, nội tâm anh không hề dao động.

Mà Burns cũng nở nụ cười tàn nhẫn, đôi cánh sau lưng ông ta bỗng nhiên sải rộng, một luồng khí hung ác không kém phần hào hùng bắn vút về phía mấy người Harold.

Một người đã hồi phục tới cảnh giới công tước như Burns tương đương với thực lực của Thánh vực vừa thi triển ra uy thế liền tạo nên một khung cảnh kinh người.

Harold còn có thể dựa vào cảnh giới đấu sư của mình miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mấy người Porter lại lập tức cảm thấy như có một ngọn núi vô hình khổng lồ đè ép xuống, họ không có cách nào tiếp nhận nổi luồng áp lực này mà đau đớn quỳ sụp xuống, trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất.

Đấu khí trên người Harold lóe sáng dữ dội, miệng ông ta quát to một tiếng, vậy mà thoát khỏi luồng áp lực kia rồi đâm thẳng một kiếm về phía Burns.

Burns bật cười đắc chí, ông ta một phát nắm lấy thanh kiếm mà Harold đâm tới, đồng thời thuận tay vê nặn nó thành một đoàn rồi ném sang một bên, sau đó vươn tay siết chặt lấy cổ của Harold và nâng lên cao.

“Thứ ngu xuẩn, ngay đến cả sự tồn tại như chủ nhân cũng cả gan giam cầm, ông rốt cuộc là ngu ngốc đến mức độ nào đây”.

Burns lắc đầu, sâu sắc cảm thán trước sự ngu dại của Harold.

Nhưng lúc này Harold đã nói không ra lời, chỉ thấy ông ta dồn sức muốn tách mở bàn tay đang túm chặt lấy cổ mình của Burns.

Nhưng Burns với tư cách là một cường giả Thánh vực há có thể bị ông ta lay chuyển.

“Đồ ngốc, hãy trả giá cho sự ngu ngốc của mình đi”.

Burns vừa dứt lời liền há miệng hít vào một hơi, Harold đột nhiên hét lên một tràng kinh hoàng.

Chỉ thấy toàn thân ông ta trong chớp mắt nổi lên một lớp sương máu dày đặc, tất cả đều cuốn về phía miệng của Burns.

Chỉ trong tích tắc Harold đã trở thành một xác khô trong tiếng kêu khóc thảm thương.

Burns thản nhiên quăng thi thể Harold xuống đất, ông ta thích ý liếm môi, cũng không dừng lại mà tiếp tục sải bước về phía mấy người Porter.

Sắc mặt của nhóm người Porter giờ phút này đã vàng khô như nến, họ quỳ rạp trên mặt đất mà run rẩy không thốt lên lời.

Burns duỗi hai tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Ngay lập tức năm con sói máu có thể sánh ngang với những con bò đực tráng kiện nhảy ra khỏi hư không vừa gầm rú vừa bổ nhào về phía mấy người Porter.

“Đây là hình phạt cho các người vì đã khinh nhờn chủ nhân, hãy tận hưởng thật tốt đi”.

Burns nói âm trầm.
Chương 486: Gia tộc xa hoa

Potter và những người khác không còn chút sức lực phản kháng, trong tiếng kêu khóc kinh hãi đan xen nỗi tuyệt vọng cùng cực, trong nháy mắt họ đã bị những con sói máu cắn nát thành mảnh vụn và nuốt trọn sạch sẽ.

Cheryl chứng kiến một màn này thì sắc mặt càng thêm phần tái nhợt, cô ta không nhịn được muốn nôn mửa nhưng vẫn gượng ép đè nén cảm giác đó xuống nhưng trong lòng càng ngày càng hoảng sợ.

Lúc này chỉ thấy Burns triệu hồi lại sói máu rồi bước tới trước người Lục Hi, một lần nữa quỳ xuống nói: “Thưa chủ nhân vĩ đại, gia tộc Bryant đã hoàn toàn bị tiêu diệt”.

Tộc trưởng, chấp sự cùng toàn bộ quân tinh nhuệ của gia tộc Bryant gần như bỏ mạng, có thể nói là từ trên xuống dưới đã hoàn toàn thối rữa, không kéo dài được bao lâu nữa mà âm thầm biến mất khỏi vũ đài lịch sử của Anh quốc.

Lục Hi lúc này chậm rãi gật đầu, lười biếng dựa vào trên ghế nói.

“Burns, ông bây giờ đã hồi phục tới cảnh giới thánh vực rồi, chẳng lẽ không có một chút quan điểm nào sao?”

Burns giật thót trong lòng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên cung kính đáp: “Thưa chủ nhân, cho dù lấy lại được thực lực, sau này có thể tiến vào cấp bậc Thân vương nhưng tôi cũng sẽ tuyệt đối không nảy sinh bất kỳ tia phản bội nào”.

“Vậy sao?”

Lục Hi hờ hững nói.

Trong lòng Burns như có con nai nhảy loạn, ông ta vẫn kiên định nói: “Thưa chủ nhân, Burns vĩnh viễn là tên đầy tớ hèn mọn nhất của chủ nhân, nếu chủ nhân có điều gì bất mãn đều có thể xử tử tôi bất cứ lúc nào, và gia tộc Antonio vẫn là người đầy tớ trung thành của cậu".

Lục Hi lúc này chỉ cười nhẹ nói: “Coi như ông thức thời, tuy nhiên ông có thể thử một chút, Thánh vực rất mạnh mẽ đó”.

“Tôi không dám”, Burns đáp đầy kiên định.

Lục Hi nhướng mày, chậm rãi nói: "Được rồi, có dám hay không ông tự mình biết lấy, nhưng hậu quả ông tự lo, bây giờ hãy nói về chuyện của Cheryl đi, ông định xử lý cô ta như thế nào”.

Burns nghe đến đây lập tức đáp: “Tất cả đều nghe theo chủ nhân”.

Cheryl ở một bên đã run rẩy không thể kiểm soát được bản thân.

Cô ta lúc này mới phát hiện ra rằng sự dũng mãnh của Lục Hi không phải là chút ít vụn vặt.

Một kẻ đã khôi phục thực lực như Burns khi đứng trước mặt anh cũng không dám lớn tiếng huênh hoang, vậy thực lực của anh phải khủng bố tới trình độ nào, Cheryl quả thực không dám tưởng tượng.

Thực sự Burns cũng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tại khoảnh khắc ông ta lấy lại được sức mạnh của công tước, ông ta từng nghĩ sẽ giết chết Lục Hi để giành lại tự do.

Rốt cuộc sức mạnh mà cường giả ở cấp Thánh vực sở hữu vô cùng đáng sợ.

Nhưng khi ông ta cố gắng loại bỏ lời nguyền máu trong linh hồn mình lại phát hiện ra rằng linh hồn của bản thân còn ẩn giấu một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ cần ông ta cố gắng xóa bỏ lời nguyền máu đó, luồng sức mạnh này sẽ lập tức bùng nổ phá hủy thần hồn của ông ta.

Lúc đó ông ta mới chân chính cảm nhận được Lục Hi lớn mạnh tới mức nào và là thứ nằm xa vượt ngoài sự chống chọi của ông ta, do đó Burns nhanh chóng dập tắt mọi ý nghĩ viển vông trong đầu, triệt để cam lòng thần phục.

Lúc này chỉ thấy Lục Hi dùng đầu ngón tay gõ xuống tay cầm sofa với tiết tấu chậm rãi, anh đang cân nhắc điều gì đó.

Cả không gian rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, về phần Cheryl, từng nhịp gõ của Lục Hi giống như từng nhát búa nặng nề đập vào trái tim cô ta khiến cô ta không thể chịu đựng nổi, Cheryl cảm giác bản thân gần như sắp ngã quỵ.

Đúng lúc này ngón tay Lục Hi đột nhiên dừng lại, anh từ tốn nói: “Cheryl giữ lại, mọi việc cứ như bình thường, nếu chuyện ở đây bị tiết lộ ra ngoài, hãy lập tức thủ tiêu cô ta”.

“Vâng thưa chủ nhân vĩ đại”.

Burns nhanh nhẹn đáp lời.

Còn Cheryl thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm cảm ơn vì bản thân vừa nhặt lại được một cái mạng.

Lục Hi lúc này nhìn hướng Vân Khả Thiên hỏi: "Thế nào, có cần cô ta bầu bạn với cậu hai ngày không?”

Đụng phải ánh mắt tinh quái này của Lục Hi, Vân Khả Thiên chỉ chán nản lắc đầu: “Anh Lục anh đừng trêu em nữa, em không có bất kỳ hứng thú nào cả”.

Lục Hi bật cười sau đó nói với Burns: “Lập tức chuẩn bị tới Châu Phi”.

“Vâng thưa chủ nhân, tôi bây giờ sẽ đi sắp xếp ngay”.

Burns thưa một tiếng.

Lục Hi thấy không còn gì để phân phó nữa liền đứng dậy, một hàng người quay trở lại lâu đài cổ đen.

Hơn một giờ sau, Burns xuất hiện tại sảnh lớn của lâu đài cổ, nói với Lục Hi đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Vân Khả Thiên.

“Thưa chủ nhân vĩ đại, máy bay đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào”.

Lục Hi gật đầu: “Bây giờ đi luôn”.

Lục Hi nói xong liền đứng dậy, cùng Vân Khả Thiên đi ra ngoài, Burns cũng theo sát phía sau.

Họ ngồi lên một chiếc Rolls-Royce dáng dài, Burns đích thân làm tài xế và lái xe về phía sân bay.

Không lâu sau họ đã tới được sân bay, sau khi vượt qua một lối đi đặc biệt, chiếc xe lái thẳng vào khu sân đỗ rồi dừng lại bên cạnh một chiếc máy bay thương gia tư nhân.

Đây là chiếc máy bay thương gia cao cấp hàng đầu trị giá hơn 400 triệu đô la, nó có thể bay với tốc độ gần bằng tốc độ âm thanh, những người giàu có thông thường còn không thể tiếp nhận nổi cái giá này, có vẻ như gia tộc Antonio mặc dù đã suy bại nhưng vẫn lặng thầm nắm giữ những mạch máu kinh tế đáng nể phục.

Lúc này, quản lý sân bay cùng các nhân viên hoa tiêu lục địa và bảy tám chấp sự của gia tộc Antonio đều ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa khoang cung kính chờ đợi phục vụ.

Rolls-Royce dừng ở cửa cabin, Burns xuống xe chạy nhanh ra mở cửa sau, ông ta dùng tay che chắn ở trên trần xe, sau đó chỉ thấy Lục Hi cùng Vân Khả Thiên lần lượt bước xuống.

Một màn này khiến người quản lý sân bay nhìn tới trợn tròn hai mắt kinh ngạc.

Ông ta quen biết Burns, cũng biết thân phận của ông ta có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng không ngờ tới sự tồn tại ở nước Anh với danh hiệu ông vua không ngai như Burns lại làm tài xế cho một thanh niên, thế giới này rốt cuộc làm sao thế?

Cho dù là tổng thống của Anh quốc cũng không dám kêu Burns làm vậy, người thanh niên này phải có lai lịch và thân phận như thế nào? Thực sự quá chấn động.

Tuy nhiên chẳng ai để ý đến dáng vẻ sửng sốt của ông ta, Lục Hi đi đến cửa máy bay, nhanh chóng bước lên máy bay theo cầu thang xoắn ốc.
Chương 487: Đến Tunisia

Ngay sau đó, Burns và bảy đại chấp sự cũng bước lên máy bay, máy bay thu lại thang, đóng cửa khoang lại.

Chiếc máy bay đã được làm nóng xong, nó chậm rãi khởi động vọt lên trời xanh trong con mắt kinh hãi của giám đốc phi trường.

Trong máy bay, Lục Hi ngồi trên ghế sofa chính giữa quan sát cách bài trí, anh cảm thấy khâm phục sâu sắc mấy thứ xa hoa có tiền này.

Giữa máy bay cũng chính tại vị trí của Lục Hi là khu vực chính được bài trí một chiếc ghế sofa tròn bằng da thật, giống như một phòng khách trong khách sạn sang trọng.

Trước sau còn có khu nghỉ ngơi, khu làm việc, phòng họp, rạp chiếu phim ba chiều, có thể nói hoàn toàn như một căn phòng tổng thống vô cùng xa hoa của một khách sạn sang trọng.

Vân Khả Thiên cũng được xem như là có kiến thức rộng, nhìn thấy mức độ xa hoa bên trong chiếc máy bay này, anh ta cũng âm thầm chậc lưỡi hít hà.

Lúc này, bốn nữ tiếp viên hàng không tư nhân xinh đẹp, dáng người bốc lửa đang rót sâm banh cho Lục Hi và Vân Khả Thiên.

Mà Burns thì đứng sau lưng Lục Hi, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, thân là người làm, ông ta nào có chỗ ngồi chứ.

Còn bảy đại chấp sự thì đứng xa hơn, ngay cả đi lên phía trước cũng không dám đi.

Nữ tiếp viên hàng không đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cô ta đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, tận tâm tận lực phục vụ cho Lục Hi và Vân Khả Thiên, không dám có bất kỳ sai sót.

Còn Lục Hi cũng không để ý đến Burns, anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu với Vân Khả Thiên, uống một hớp rượu sân banh, tỏ ra vô cùng thích ý.

Trải qua mấy giờ bay, cuối cùng máy bay sắp hạ xuống sân bay quốc gia Tunisia ở châu Phi.

Châu Phi đã từng mà một vùng đất lớn được nước Anh chinh phục và trở thành thuộc địa.

Cuối cùng, với sự suy yếu của nước Anh, những bộ lạc nguyên thủy ở đây lần lượt tuyên bố độc lập, trở thành từng quốc gia riêng biệt.

Nhưng nơi này bộ tộc mọc như rừng, các thế lực quấy nhiễu hỗn loạn liên miên, đây là một nơi vô cùng loạn lạc. Hơn nữa giữa các thổ vương ở đất này thường xuyên xảy ra chiến loạn, quốc gia vẫn còn chìm trong dầu sôi lửa bỏng.

Mặc dù bề ngoài nước Anh rút lui khỏi võ đài châu Phi, nhưng nào có thật sự buông tay.

Chính phủ Tunisia chính là một trong những chính phủ nước Anh âm thầm nâng đỡ.

Nhưng chính phủ Tunisia có thể thật sự khống chế chỉ là thủ đô Kotgarh nằm trong chu vi mấy trăm cây số, những địa khu khác đều chịu sự kiểm soát của thổ vương các bộ tộc.

Chính phủ Tunisia cũng chỉ có thể thống trị bề ngoài, nhưng nếu thật sự muốn chạm đến lợi ích chân chính của những thổ vương này, e rằng lập tức sẽ nổi lên chiến loạn bốn phía.

Nhưng chính phủ Tunisia vì có sự ủng hộ của nước Anh, có vũ khí trang bị tiên tiến, vậy nên vẫn có sức uy hiếp với những thổ vương này, mệnh lệnh bình thường bọn họ không dám không nghe. Cả quốc gia đang duy trì một cục diện đầy tế nhị.

Lúc này, máy bay hạ xuống, đám người Lục Hi chậm rãi đi xuống máy bay, tổng thống Congo của Tunisia cùng với đại diện nước Anh ở đây tên Lore đang cung kính chờ ở bên cạnh sân bay.

Khi bọn họ nhìn thấy Burns cung kính đón Lục Hi xuống máy bay, con ngươi kinh ngạc đến mức sắp rớt xuống đất.

Thật ra Lore chính là người của gia tộc Antonio, máy bay có thể dừng ở đây cũng không phải không có nguyên nhân.

Nơi này thật ra cũng là địa bàn gia tộc Antonio không chế, là người biết rõ thế lực của gia tộc, nhưng lúc này Lore cũng hết sức kinh hãi.

Là nhân viên vòng ngoài của gia tộc, Lore cũng không biết Burns thật ra đã suy yếu, trong tâm khảm của hắn ta, Burns vẫn là tồn tại vô cùng mạnh, ở nước Anh không ai có thể xứng tầm được, tồn tại của ông ta giống như thần thoại vậy.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên chính là hoa mắt.

Bởi vì không ai có thể khiến trưởng tộc đối đãi như vậy, dù là tổng thống nước Anh cũng không được.

Nhưng hắn ta dụi mắt, phát hiện ra đây chính là sự thật, trong lòng liền dâng trào sóng biển.

Lúc này, Burns đã đi tới trước mặt hắn ta trách mắng: “Đứng ngây ra làm gì, còn không mau dẫn đường”.

“Dạ dạ”.

Lore lúng ta lúng túng dẫn đám người Lục Hi đi về phía một chiếc Stretch Lincoln chống đạn.

Còn đám người Burns không để ý đến tổng thống Congo, bọn họ lần lượt lên xe, nghênh ngang rời đi.

Chiếc Lincoln ra khỏi sân bay, lái thẳng vào phủ tống thống. Dưới hướng dẫn của Lore, Lục Hi ngồi vào phòng làm việc của tổng thống.

Đám người Burns phân thành hai hàng đứng hai bên, Lore và Congo thì đứng ở đằng xa dùng ánh mắt mơ hồ đánh giá tất cả những thứ này.

Lúc này, Lục Hi nói: “Lập tức chuẩn bị phương tiện giao thông đi về phía mục tiêu”.

“Vâng, tôi đi sắp xếp liền”.

Burns đáp lại, ông ta lập tức dẫn mọi người rời đi.

Ngay sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Hi và Vân Khả Thiên.

Vân Khả Thiên nhìn đông nhìn tây rồi nói: “Phủ tổng thống này chẳng ra làm sao”.

Lục Hi cười đáp: “Nơi này được xem như rất ổn rồi, địa phương nghèo khó này người ta ngay cả nhà cũng không có mà ở, cơm chẳng có mà ăn đâu”.

Khi Lục Hi làm lính đánh thuê, anh thường xuyên thi hành nhiệm vụ ở bên này, hàng năm ở đây chiến loạn liên miên, nhân dân chịu đủ mọi cực hạn.

Những quốc gia này cũng chỉ có thủ đô và các thành phố lớn nhìn còn ổn, những địa khu xa xôi vẫn lạc hậu đến đáng sợ, người chết đói cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, sự chênh lệch giàu nghèo thay đổi bất thường, người giàu dựa vào tài nguyên khoáng sản phong phú, đến bồn cầu trong nhà cũng màu vàng kim. Còn người nghèo có thể làm việc khổ cực trong khu vực khai thác mỏ, vậy cũng được xem như là người giàu trong khu dân nghèo. Có nhiều người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, hoàn cảnh sinh sống quả thật là vô cùng tệ.

Đúng lúc đó, Burns đi vào nói: “Chủ nhân, phương tiện đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường”.

“Vậy thì đi ngay thôi”.

Lục Hi nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trong chốc lát, đoàn người đi đến một quảng trường trong phủ tổng thống, có hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang Hắc Ưng đã đỗ ở đó, đám người Lục Hi đi thẳng lên trên.

Những thiết bị này đều là gia tộc Antonio tài trợ cho chính phủ Tunisia, nêu không thì bọn họ cũng chẳng có con đường nào mua được đồ tiên tiến như vậy.

Lục Hi, Vân Khả Thiên cùng với Burns và Lore ngồi lên một chiếc, chiếc còn lại là bảy đại chấp sự ngồi. Ngay sau đó máy bay trực thăng cất cánh trong tiếng nổ vang, bay về phía tây.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK