Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Một bước lên tiên

Dương Bằng Nghĩa cười khổ, cầm điện thoại lên, vẫn là dãy số lạ ban nãy.

“Alo, tôi là Dương Bằng Nghĩa”.

“Chào anh, tôi đến từ Ban tổ chức Thành ủy, cho hỏi anh có rảnh không, sếp của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện”.

Ha ha, Dương Bằng Nghĩa lại tiếp tục cười khổ. Anh ta chỉ là một phóng viên nho nhỏ không có cấp bậc, ấy thế mà lại được Ban tổ chức Thành ủy để mắt tới. Đuổi việc thôi mà, có cần phải làm lớn vậy không?

“Tôi có, giờ tôi sẽ đến ngay”.

“Vậy thì tốt quá, sếp của chúng tôi đang chờ anh rồi”.

Sau đó, bên kia cúp máy.

Dương Bằng Nghĩa mỉm cười, lắc đầu, chỉ là bị đuổi việc thôi, nơi này không giữ mình, khắc có chỗ giữ mình lại.

Dương Bằng Nghĩa nhổ nước bọt, mặc luôn bộ đồ này đến chỗ Thành ủy.

Anh ta cứ đi bộ dưới trời nắng chói chang suốt hơn một tiếng đồng hồ thì đến nơi, mà quần áo ướt nhẹp của anh cũng đã gần khô cong.

Dương Bằng Nghĩa đi đến cửa, nói rõ mục đích đến của mình, chờ bảo vệ gọi điện thoại xác nhận xong thì một lúc sau đã có một người trẻ tuổi đến đưa anh ta vào trong.

Lên đến tầng năm, người trẻ tuổi dẫn ánh tới trước cửa một căn phòng và nói: “Anh vào đi, trưởng ban Dương đang chờ anh rồi”.

Dương Bằng Nghĩa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông ngoài năm mươi hơi mập mạp đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu.

“Trưởng ban Dương, anh tìm tôi ạ?”

Nói xong, Dương Bằng Nghĩa cũng ngồi xuống.

Nếu đã bị đuổi việc thì anh ta cũng chẳng cần phải khúm núm làm gì.

Dương Tân Hoa nhìn sang, cười đáp: “Cậu là Dương Bằng Nghĩa đấy à, đồng chí Dương”.

Dương Bằng Nghĩa trả lời: “Vâng”.

Dương Tân Hoa nhìn Dương Bằng Nghĩa một cái, cảm thán trong lòng.

Không hổ là người có địa vị.

Bình thường những phóng viên nhỏ không có cấp bậc như thế này khi nhìn thấy ông ta thì luôn run lập cập, không thì cũng là dáng vẻ được quý mà sợ.

Nhưng Dương Bằng Nghĩa này lại vô cùng bình tĩnh, nếu không có chỗ dựa thì sao mà tự tin vậy được.

Dương Tân Hoa cũng mới vừa nhận được một cuộc điện thoại từ bên Ban tổ chức Tỉnh ủy, trực tiếp điểm danh Dương Bằng Nghĩa đến làm việc tại Thành ủy.

Cái kiểu chỉ mặt điểm tên này là chuyện vô cùng hy hữu, có thể nói gần như là không có.

Có thể làm đến bước này, Dương Tân Hoa chỉ nghĩ được rằng Dương Bằng Nghĩa này ít nhất phải có chỗ dựa là vài vị ủy viên Thường vụ trong Tỉnh ủy.

Cho nên ông ta cũng không dám vênh mặt với những người như thế này, chỉ mỉm cười nói.

“Đồng chí Dương à, cậu làm ở nhật báo Tây Kinh đã lâu, ban tổ chức sau khi cân nhắc cũng muốn luân chuyển công tác cho cậu, cậu thấy sao?”

Dương Bằng Nghĩa nghe vậy.

Luân chuyển công tác?

Anh ta đang làm công việc này rồi thì còn chuyển đi đâu được?

Dương Bằng Nghĩa lười biếng đáp: “Tùy mấy người, tôi sao cũng được”.

“Ừm, thế thì cũng nhanh gọn thôi, trống đâu lấp đấy, ban tổ chức cũng đã quyết định cho cậu đến Văn phòng Thành ủy làm việc, nhận chức Phó phòng để rèn luyện một chút, cậu thấy sao?”

“Phó phòng của văn phòng Thành ủy?”

Dương Bằng Nghĩa kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên là thấy mình đang nghe nhầm.

Dương Tân Hoa thấy thế thì vội vàng nói: “Chỉ là tạm thời thôi, bây giờ đang luân chuyển người kia đến chỗ khác, khi ấy sẽ cho cậu lên chính thức luôn”.

Nghe vậy, Dương Bằng Nghĩa vẫn không dám tin vào tai mình.

Anh ta ngẩn một lúc lâu mới nói: “Trưởng ban Dương, anh chắc chắn không phải đang nói đùa chứ?”

“Đây là chuyện đem ra để đùa hay sao hả, đồng chí Dương, đây là quyết định của ban rồi”, Dương Tân Hoa đáp.

Một lúc lâu sau, Dương Bằng Nghĩa mới run run nói: “Vậy tôi bây giờ phải làm gì đây?”

Dương Tân Hoa cười: “Cậu quay về chuẩn bị giấy tờ liên quan rồi đi báo danh ở văn phòng, sau đó sẽ có người tìm cậu làm các thủ tục khác”.

Dương Bằng Nghĩa mất hồn lạc phách đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, cho đến giờ anh vẫn không dám tin đây là sự thật.

Anh ta vốn là một phóng viên nho nhỏ, ấy vậy mà đột nhiên thành phó phòng Thành ủy?”

Dương Bằng Nghĩa gọi xe đến nhật báo Tây Kinh, im lặng tới trước bàn làm việc của mình thu dọn đồ đạc.

Các đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm anh ta, chỉ trỏ bàn tán.

Không lâu sau, Dương Bằng Nghĩa còn chưa dọn đồ xong thì đã thấy Quách Chấn Ninh đi tới.

Ông ta nói với Dương Bằng Nghĩa: “Lần này tự giác gớm nhỉ, biết mình sắp bị đuổi nên dọn đồ luôn à?”

Dương Bằng Nghĩa mặc kệ ông ta, tiếp tục dọn đồ.

Lúc này, Quách Chấn Ninh cười khẩy, hô lên: “Bảo vệ, ra đây trông coi nhanh lên, ngoài đồ dùng cá nhân ra thì đừng cho người này mang bất kỳ thứ gì đi”.

Quách Chấn Ninh vừa dứt lời thì hai tên bảo vệ tới nhìn chằm chằm Dương Bằng Nghĩa.

Một lát sau, Dương Bằng Nghĩa đã thu dọn xong, nói với Quách Chấn Ninh: “Chủ biên Quách, ác giả thì ác báo, nhất định sẽ có người xử lý ông”.

“Tự lo cho mình trước đi đã”, Quách Chấn Ninh lạnh lùng đáp.

Dương Bằng Nghĩa là một kẻ cứng đầu, dám chống đối ông ta trước mặt bao nhiêu nhân viên, ông ta cực kỳ không vui.

Nhưng ông ta cũng không thể ngang nhiên cãi nhau ở đây được, rất mất mặt.

Nghĩ đến cây gai trong mắt sắp bị nhổ đi, Quách Chấn Ninh đành nhịn.

Còn về Dương Bằng Nghĩa, ông ta đã bịa ra rất nhiều chuyện để báo lên Bộ tuyên truyền thành ủy rồi.

Tin rằng với mối quan hệ của mình, bộ trưởng Vương chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.

Dù gì thì Dương Bằng Nghĩa cũng chỉ là một nhà báo cỏn con, có đuổi đi cũng chẳng làm sao.

Nhìn Dương Bằng Nghĩa rời đi, Quách Chấn Ninh cũng dùng ánh mắt nghiêm nghị quét một lượt sảnh văn phòng.

Mọi người bị Quách Chấn Ninh nhìn thì đều cúi đầu làm việc.

Quách Chấn Ninh lúc này mới hài lòng quay về phòng làm việc của mình.
Chương 107: Buộc chung một thuyền

...

Trong văn phòng Thành ủy.

Dương Bằng Nghĩa ngồi trong văn phòng của riêng mình, cảm thấy tất thảy mọi chuyện đều giống như một giấc mộng, không chân thực chút nào.

Cho đến giờ, anh ta vẫn chưa nói chuyện này cho ai biết, kể cả vợ mình.

Vì anh ta sợ có khi nào tỉnh giấc lại thì đây chỉ là một cơn mơ không.

Đến tối, tan ca về nhà.

Nhìn người vợ tiều tụy vì mình, Dương Bằng Nghĩa mỉm cười, vẫn chưa nói gì thêm.

Trương Hồng Hà nhìn thấy chồng mình thì nói.

“Bằng Nghĩa, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù có mất việc thì chúng ta vẫn sống được thôi. Kể cả có quay về quê em nuôi heo đi nữa thì cũng vẫn chăm sóc được cho hai đứa nhỏ, anh phải cố lên”.

Dương Bằng Nghĩa gật đầu đáp: “Anh biết rồi, anh mệt quá, ăn uống sớm rồi nghỉ thôi em”.

Hai người im lặng ăn cơm rồi lên giường nằm.

Cả hai quay lưng vào nhau, mắt vẫn mở, có tâm sự của riêng mình.

Sáng hôm sau, Dương Bằng Nghĩa thức dậy, thấy vợ mình không dậy sớm đi mở hàng ăn sáng như thường lệ mà làm một bữa sáng đầy ắp chờ mình.

Dương Bằng Nghĩa vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi nói với vợ: “Anh đi làm đây”.

Trương Hồng Hà gật đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

Dương Bằng Nghĩa mỉm cười ra ngoài.

Cho đến khi một lần nữa ngồi vào bàn làm việc của mình, cảm nhận mọi thứ, gương mặt Dương Bằng Nghĩa mới thực sự nở nụ cười.

Mà lúc này, tại phòng làm việc của tổng biên tập nhật báo Tây Kinh.

Quách Chấn Ninh lại đang lo lắng như ngồi trên đống lửa. Điều hòa trong phòng tuy đã bật mát nhất mà ông ta vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.

Dương Bằng Nghĩa bỗng nhiên được luân chuyển đến Thành ủy, nhậm chức phó phòng Thành ủy.

Tin tức này sau một buổi tối đã truyền đến tai Quách Chấn Ninh.

Chờ đến khi nhận được tin chính thức thì Quách Chấn Ninh biết bản thân mình chuẩn bị xong đời.

Ông ta đắc tội với Dương Bằng Nghĩa rất nhiều, làm đồng nghiệp bao nhiêu năm, Dương Bằng Nghĩa chắc chắn biết ông ta đã làm những gì.

Chỉ riêng vụ nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng cũng đủ để khiến ông ta phải xuống địa ngục.

Nếu là trước kia thì ông ta chẳng buồn quan tâm.

Một phóng viên bị đuổi việc, không quyền không thế không quan hệ, có muốn làm gì cũng khó.

Nhưng bây giờ đã khác, Dương Bằng Nghĩa trở thành phó phòng Thành ủy, lại còn có tin nói rằng chỉ chờ nhân viên cũ kia nghỉ việc là Dương Bằng Nghĩa sẽ được lên chính thức ngay.

Đối với Quách Chấn Ninh thì đây đúng là sét đánh giữa trời quang.

Văn phòng Thành ủy chính là trung tâm của quyền lợi, là cơ quan cực quan trọng, dưới một người trên vạn người.

Bây giờ Dương Bằng Nghĩa chỉ cần nói một câu thôi, chắc chắn sẽ có vô số người có địa vị thậm chí còn cao hơn ông ta nghe lệnh và tôn trọng.

Dương Bằng Nghĩa muốn xử lý ông ta còn không phải là chuyện siêu đơn giản hay sao?

Quách Chấn Ninh suy đi tính lại, cuối cùng thì vội vàng rời khỏi văn phòng.

...

Trong phòng VIP của khách sạn Lâm Giang Các.

Quách Chấn Ninh chỉ vào một vali lớn dưới đất, nói với Lưu Khải Minh.

“Giám đốc Lưu, đây là ba triệu của cậu, cậu đếm xem đủ chưa, từ nay về sau hai chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa”.

Lưu Khải Minh nhìn thế thì cười nói: “Chủ biên Quách, anh làm thế này là sao chứ?”

“Cậu đừng quan tâm, giờ tôi không cần đồ của cậu nữa, hai chúng ta từ nay trở đi không dính líu gì tới nhau cả”, Quách Chấn Ninh sầm mặt nói.

Nghe Quách Chấn Ninh nói vậy, Lưu Khải Minh cũng thay đổi sắc mặt, đáp rằng.

“Chủ biên Quách, có phải vì chuyện Dương Bằng Nghĩa được điều chuyển đến nhậm chức phó phòng Thành ủy không?”

“Cậu cũng nhận được tin rồi à?”, Quách Chấn Ninh kinh ngạc hỏi.

Lưu Khải Minh cười khẩy, nói: “Tôi theo dõi kẻ này chằm chặp, không biết mới lạ”.

“Nếu cậu đã biết rồi thì cũng nên hiểu mức độ nghiêm trọng trong đó, tôi không nói nhiều nữa đâu, cậu tự vái trời đi”.

Nói xong, Quách Chấn Ninh chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này, Lưu Khải Minh lại lạnh lùng cười: “Chủ biên Quách, lúc này rồi mà anh còn muốn vứt tôi để rửa tội à, e là không dễ đâu”.

“Ý cậu là sao?”, Quách Chấn Ninh quay người lại, lạnh giọng hỏi.

Lưu Khải Minh cười âm hiểm, đáp.

“Hiện tại chúng ta đang bị buộc chung một thuyền, hai ta không ai thoát được hết. Tôi khuyên anh lúc này nên mau chóng nghĩ cách cho hai ta thoát kiếp này đi, nếu không thì tôi cũng sẽ kéo anh xuống địa ngục đấy”.

“Lưu Khải Minh, cậu nghe cho rõ đây, tôi không biết gì về chuyện của cậu hết, những thứ này tôi cũng đã trả lại hết cho cậu rồi, từ nay về sau, hai chúng ta hết nợ”, Quách Chấn Ninh cao giọng nói.

“Hết nợ?”

Lưu Khải Minh cười.

“Sao lúc đầu anh không từ chối đi, giờ có biến thì mới muốn thoát khỏi tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không giải quyết việc này đi thì hai chúng ta sẽ cùng làm bạn tù đó”.

Nói rồi, Lưu Khải Minh lấy điện thoại, mở ra một đoạn video rồi ném ra trước mặt Quách Chấn Ninh.

Quách Chấn Ninh hồ nghi mở ra xem, thì nhìn thấy hình ảnh bản thân cùng hai người đẹp, mình trần như nhộng, điên loan đảo phượng, “chơi” vô cùng vui vẻ.

Ông ta ở trong đoạn video đó được hai người đẹp hầu hạ, sung sướng hưởng thụ.

“Cậu, Lưu Khải Minh, cậu là đồ vô sỉ, cậu dám quay lén tôi”, Quách Chấn Ninh tái mét mặt mày, lạnh lùng chửi ầm lên”.

“Hừ, tôi vô sỉ, còn anh trong trắng lắm đấy? Anh vẫn nên nghĩ cách cho nhanh đi, nhân lúc kẻ này còn chưa ngồi vững thì chúng ta vẫn có thể đi trước một bước”, Lưu Khải Minh lạnh lùng nói.

Lúc này, Quách Chấn Ninh hoàn toàn choáng váng, ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Ông ta cứ tưởng rằng có thể nhân cơ hội Lưu Khải Minh chưa biết rõ chuyện gì thì trả lại tang vật, vạch rõ ranh giới, có lẽ còn tự cứu được bản thân một phen.

Ai mà ngờ cái tên Lưu Khải Minh đã biết chuyện từ lâu, lại còn âm thầm ra tay với ông ta, quay lén ông ta.

Bây giờ muốn xuống thuyền cũng không được nữa, cách duy nhất chính là tìm biện pháp ứng phó với sự trả thù của Dương Bằng Nghĩa.

“Coi như cậu giỏi”.

Quách Chấn Ninh hung tợn nói một câu, xách vali rời đi.

Nếu đã kẹt trên thuyền thì cũng không thể bỏ số tiền này được, về nhà nghĩ cách vẫn quan trọng hơn.

Buổi trưa.

Dương Bằng Nghĩa quay về nhà, Trương Hồng Hà vẫn chưa làm cơm mà đang dọn quần áo.

Thấy Dương Bằng Nghĩa về, Trương Hồng Hà cười nói: “Em chuẩn bị dọn đồ trước, tránh sau này ta phải vội vội vàng vàng”.

Dương Bằng Nghĩa nghe vậy thì nước mắt không ngăn được mà tuôn ra, ôm chặt vợ mình, nghẹn ngào nói: “Anh xin lỗi, em và con đã vất vả quá rồi”.
Chương 108: Ác giả ác báo

Trương Hồng Hà vuốt ve tấm lưng của Dương Bằng Nghĩa, im lặng rơi nước mắt.

“Em thì không sao, em chỉ là người nhà quê, lấy được người thành phố có học thức như anh là em đã mãn nguyện. Anh cũng rất tốt với em và con, các con luôn coi anh là tấm gương để noi theo học tập. Anh làm tốt lắm, anh không sai, là xã hội này sai”.

Nghe vợ mình nói vậy, Dương Bằng Nghĩa không thể kìm nổi nữa mà òa lên khóc.

Trương Hồng Hà chỉ không ngừng vuốt lưng chồng mình, mặc cho chồng xả lòng.

Một lúc sau, Dương Bằng Nghĩa cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc, lau nước mắt, ôm vai vợ và nói.

“Chúng ta không cần về quê nữa đâu”.

Trương Hồng Hà không hiểu nhìn chồng mình, lúc sau mới đáp.

“Bên tòa soạn không lẽ vẫn giữ anh lại ư?”

Dương Bằng Nghĩa thở ra một hơi dài, nói lại.

“Không phải, anh được luân chuyển đến văn phòng Thành ủy, giờ anh đã là phó phòng rồi”.

Trương Hồng Hà nghe vậy thì không dám tin vào tai mình, chị ấy nhìn chồng mình một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Là, là thật sao?”

Dương Bằng Nghĩa cười: “Anh còn nói dối em làm gì chứ. Hôm qua anh đã đến nhận việc rồi, chẳng qua anh sợ đó chỉ là một giấc mơ cho nên chưa dám nói với em thôi”.

Nhận được lời khẳng định của chồng, Trương Hồng Hà cuối cùng cũng tin, đây là sự thật chứ không phải do chị ấy nghe nhầm.

Chỉ thấy Trương Hồng Hà đứng ngơ ngác tại chỗ mãi, sau đó mới ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên.

Những ngày qua, chị vô cùng lo lắng cho chồng mình, cũng lo lắng cho gia đình mình.

Mặc dù chị đã chuẩn bị về quê nuôi heo với chồng, nhưng chồng chị là một người thành thị, có học thức, chỉ vì mất việc mà còn phải về quê vợ chăn nuôi heo, chị cũng thấy buồn lòng.

Trương Hồng Hà biết tuy chồng mình không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.

Cũng vì sợ chồng buồn nên mấy ngày nay chị cố gắng không nhắc đến chuyện này mà chỉ giữ kín trong tim, hôm nay cuối cùng cũng được xả ra.

Một lúc lâu sau, hai vợ chồng mới lại ôm nhau, lần này là khóc vì vui sướng.

...

Dương Bằng Nghĩa quay về văn phòng, chỉnh sửa lại tài liệu trong tay, bao gồm cả video phỏng vấn ngầm nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng.

Cả chứng cứ Quách Chấn Ninh cấu kết với nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng để che giấu sự thật giúp họ, mỗi một tệp chứng cứ Dương Bằng Nghĩa đều ký tên mình lên trên rồi cất vào túi hồ sơ.

Sau đó, anh đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật và thận trọng giao nộp lên.

Vì là nội bộ tố cáo, mà người tố cáo lại còn là Dương Bằng Nghĩa có chỗ dựa vững chắc, cho nên tài liệu này đã nhanh chóng được đặt lên bàn của chủ nhiệm ủy ban.

Lúc này, Quách Chấn Ninh ở trong văn phòng tòa soạn thì đang sợ run lên.

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng nghĩ ra nổi cách nào để thoát được kiếp nạn này.

Nếu quay lại lúc Dương Bằng Nghĩa chỉ là một phóng viên nhỏ thì mối quan hệ của ông ta có thể giúp ông ta được.

Nhưng bây giờ, khi Dương Bằng Nghĩa đã là phó phòng Thành ủy, địa vị gần với trung tâm quyền lực nhất thì ai còn dám mạo hiểm giúp ông ta nữa?

Ông ta gọi mấy cuộc mà đều bị đối phương từ chối, khi ấy ông ta mới hoàn toàn bỏ cuộc.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quách Chấn Ninh bèn ngồi xuống chỗ máy tính, điều duy nhất có thể làm bây giờ là chạy trốn thôi, ông ta không muốn ngồi tù.

Bao nhiêu năm qua, ông ta đã ăn được không ít, làm vô số việc đổi trắng thay đen. Ông ta cũng chẳng nhớ rõ mình đã làm những gì nữa. Nếu thật sự bắt đầu điều tra thì ông ta chắc chắn sẽ ngồi tù kịch khung luôn, cho nên ông ta không muốn ngồi tù.

Quách Chấn Ninh cắn răng, mở máy tính, quyết định chuyển tiền đi trước. Đừng thấy ông ta chỉ là tổng biên tập của một tòa soạn mà coi thường, những năm qua ông ta đã ăn đủ để sung sướng sống hết đời ở nước ngoài đấy.

Sau đó, chờ đến khi ông ta mở tài khoản ra thì mới ngơ ngác, ông ta nhận ra tài khoản của mình đã bị đóng băng.

Ngay lập tức ông ta run rẩy, biết mọi sự chẳng lành, ông ta suy nghĩ vài giây rồi quyết định.

Ở chỗ khác, ông ta vẫn còn giữ năm triệu tiền mặt, món tiền này đủ để cho ông ta ra nước ngoài làm buôn bán.

Nếu chuyện đã rồi thì Quách Chấn Ninh không còn do dự nữa, nhanh chóng hạ quyết định chạy trốn, nếu không thứ chờ đợi ông ta sẽ là tai ương lao tù.

Ông ta đã từng tuổi này rồi mà phải ngồi tù thì e là không còn cơ hội đi ra nữa, ông ta muốn liều một phen.

Sau khi quyết định xong, Quách Chấn Ninh đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài.

Nhưng khi ông ta đi ra đến sảnh thì đã thấy một nhóm người mặc trang phục kiểm tra kỷ luật đứng đó.

Quách Chấn Ninh mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất.

Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn ông ta nghĩ.

Một người dẫn đầu đi tới trước mặt Quách Chấn Ninh, lấy ra một tài liệu lóe lên trước mắt Quách Chấn Ninh rồi nói.

“Quách Chấn Ninh, ông bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ nhận hối lộ nên đã bị khai trừ khỏi Đảng và lập án điều tra, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến”.

Nói xong, người đó vung tay, hai người phía sau lập tức bước lên đeo còng tay cho Quách Chấn Ninh đang tái mét mặt mày.

Mà nhóm nhân viên của tòa soạn đứng đầy sảnh nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ không thôi.

Quách Chấn Ninh bị đưa đi, mọi người sôi nổi bàn tán.

“Biết ngay không phải loại tốt lành gì mà, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng bị điều tra”.

“Cứ đi đêm lắm thì có ngày gặp ma thôi, đáng kiếp”.

“Nghe nói Dương Bằng Nghĩa đã đến văn phòng Thành ủy làm đấy, có phải là anh ấy làm không nhỉ?”

“Anh ấy làm thì cũng là do Quách Chấn Ninh có lỗi trước, nếu Quách Chấn Ninh không làm gì thì ai mà thèm hại ông ta chứ?”

Cùng lúc đó.

Cục bảo vệ môi trường thành phố cùng với sở Cảnh sát đã lái xe tới nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng, Lưu Khải Minh bị nghi ngờ có liên quan đến tội đút lót và làm ô nhiễm môi trường nên đã bị đưa đi.

...

Ngày hôm đó, Lục Hi thức dậy, đi xuống tầng, vừa nhìn thấy Tần Lam và Vân Khả Thiên thì đau đầu.

Tần Lam là sống chết không chịu đi, còn Vân Khả Thiên từ sau khi Tần Lam đến thì hầu như hôm nào cũng có mặt.

Nhìn hai người này, Lục Hi khó chịu nói: “Đi ăn cơm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK