Giờ phút này không ai dám bác lại lời nói của Lục Hi, tất cả đều lặng lẽ đứng đó với vẻ mặt tràn ngập kinh hoàng.
Phải biết rằng bọn họ tuy là một gia tộc lớn, nhưng mọi gia đình quyền thế trước nay đều là che giấu việc làm hèn hạ bên ngoài và tranh đấu khắp nơi bên trong, những năm này mối quan hệ giữa bon họ với Ôn Uyển và Lục Viễn Chí cũng không được coi là thân thiện gì.
Hiện tại hai người họ bỗng nhiên nhảy ra một người con trai mạnh mẽ như vậy, nếu tính sổ nợ cũ nợ mới thì mấy người họ sợ rằng sẽ phải chịu kết cục thê thảm vô cùng, tông sư tức nổi giận không phải chuyện đùa cợt.
Nhìn biểu hiện của mọi người Lục Hi cũng thầm lắc đầu.
Có vẻ như từ xưa đến nay, nguyên tắc nắm đấm của ai lớn thì lời người đó nói có đạo lý vẫn được áp dụng phổ biến.
Ôn Nhất Hàng với tư cách là tông sư, trở thành người đứng đầu nhà họ Ôn, nắm trong tay ‘mạch máu’ của tất cả thành viên nhà họ Ôn chỉ hơi không vừa ý liền có thể tùy ý trừng phạt.
Mà hiện tại anh bất ngờ để lộ thực lực của bản thân, mọi người lập tức không dám đối đãi với mình như trước nữa, hết thảy đều không phải là do nắm đấm quyết định sao, nhìn thế giới xem nơi có nào mà không vận hành theo quy luật này.
Cho dù là người một nhà cũng là ai mạnh hơn người đó có quyền lên tiếng, thực lực mới là điều tiên quyết.
Ôn Nhất Hàng lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông ta ôm chặt lấy ngực chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt.
Chức vị gia chủ này của ông ta thực sự quá thất bại, lúc này ông ta cảm giác như rơi xuống vực sâu không đáy, toàn thân bị một lực lượng vô hình nhấn chìm xuống vậy.
Đúng lúc này chỉ thấy một người mặc áo xanh tất trắng với bộ râu dài trắng như tuyết bỗng nhiên tiến vào.
“Đã lâu không tới đây, xem ra còn khá náo nhiệt mà”, ông lão mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, gương mặt ai nấy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ngoại trừ Lục Hi, tất cả đều khụy gối xuống đất, miệng hô to: “Cung nghênh lão tổ”.
Lão tổ không quan tâm tới họ mà bước thẳng đến vị trí của Ôn Nhất Hàng rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này chỉ thấy Ôn Nhất Hàng nói với vẻ mặt mừng rỡ: “Lão tổ, người đến thật đúng lúc, kẻ này chính là người đã giết chết Ảnh Sát, còn mong người làm chủ cho nhà họ Ôn”.
Nghe được lời này của Ôn Nhất Hàng, trong lòng Ôn Uyển cùng Lục Viễn Chí đều trầm xuống.
Là thành viên của thế hệ thứ hai, khi Ôn Nhất Hàng leo lên chiếc ghế gia chủ họ cũng được đồng hành tới gặp mặt lão tổ, thậm chí lão tổ là một cao nhân đã sống hàng trăm năm, một thân tu vi sâu không thể lường.
Ôn Nhất Hàng tố cáo muốn lão tổ không phân biệt trắng đen ra tay, cho dù Lục Hi đã tiến vào hàng ngũ tông sư sợ rằng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Ôn Uyển vội vã tiến lên giải thích: “Lão tổ, Lục Hi là con trai của tôi, cũng là một phần tử thuộc nhà họ Ôn, thằng bé giết chết Ảnh Sát là có lý do, xin người đừng vội tin lời từ một phía của gia chủ mà”.
Lão tổ nghe vậy mới nhìn tới Ôn Uyển cười đáp: “Cô chắc hẳn là Ôn Uyển đi, nhớ tới cô thuở nhỏ khôn khéo hiểu chuyện, tôi đã từng nói qua với Ôn Nhất Hàng sau này khi cô trưởng thánh nhất định sẽ là một nhân tài, đáng tiếc, tên lụn bại đó lại giống như không nghe vào tai mà”.
Ôn Nhất Hàng nghe đến đây sắc mặt chớp mắt đen như đáy nồi.
Lão tổ quả thực đã từng nói qua lời này với ông ta, nhưng năm đó Lục Viễn Chí làm trái mệnh lệnh của ông ta ôm Lục Hi rời đi khiến ông ta tức giận ngút trời, từ đó liền ném hai người họ vào quên lãng, hiện tại lão tổ nhắc lại chuyện cũ tựa hồ rất bất mãn, ông ta lập tức kinh hãi.
Lúc này lão tổ quét mắt nhìn Ôn Nhất Hàng một cái, tiếp tục nói: “Thông báo cho tất cả mọi người từ thế hệ thứ hai trở lên là tôi muốn tổ chức một buổi họp mặt ở đây”.
Ôn Nhất Hàng nghe vậy vội vàng đáp: “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.
Nói đoạn Ôn Nhất Hàng liền gấp rút xoay người đi ra ngoài chuẩn bị cho cuộc họp.
Lúc này lão tổ đưa mắt nhìn tới Lục Hi nói với gương mặt tươi cười hiền hòa: “Đứa nhỏ này đúng là xuất sắc mà, nào nào nào, mau tới bên cạnh ông”.
Lão tổ vẫy tay với Lục Hi khiến anh có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh. Bảo anh kêu một tiếng ‘ông’ cũng không có gì sai, rốt cuộc thì vị lão tổ này cũng thuộc hàng ông bà của bố mẹ mình.
Sau đó anh mới hiểu lão tổ của nhà họ Ôn chính là người lập dị đã xuất hiện trước mặt mình vào hai đêm trước, anh cũng chỉ vừa biết được nhà hộ Ôn vậy mà còn có một vị lão tổ.
Nhìn dáng vẻ xem ra lão tổ này không tới 100 cũng đã ở tuổi 90, Lục Hi rất bội phục sự trường thọ của ông bởi anh không hề cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào từ trên người ông mà hoàn toàn giống với một người bình thường sống tới độ tuổi này còn rất cứng chắc, thực sự hiếm gặp.
Còn ánh mắt lão tổ nhìn Lục Hi giống như ngắm nhìn một món bảo vật quý hiếm, ông không kìm được chăm chú quan sát tìm tòi khiến Lục Hi lại xấu hổ một hồi.
“Nào nào nào, nói cho ông biết làm thế nào mà cháu làm được, tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới cấp bậc Thánh vực rồi?”, lão tổ gặng hỏi với nụ cười hiếu kỳ.
Lục Hi ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh nghe được lời nói như vậy, không lẽ vị lão tổ này cũng là một cao thủ võ đạo?
Anh mang theo lòng nghi hoặc mà khởi động mắt xuyên thấu.
Chỉ với một cái nhìn thoáng qua anh liền giật mình kinh ngạc, chỉ thấy đan điền của lão tổ có một lốc xoáy to bằng quả trứng ngỗng đang chậm rãi xoay chuyển, bên trong ẩn chứa một luồng chân khí vô cùng khủng bố, tuy bao hàm nhưng không lộ ra ngoài, so sánh với long tinh của bản thân có sự huyền diệu tương đồng.
“Thì ra là vậy, ông vậy mà cũng là một tông sư siêu việt”, Lục Hi thán phục.
Lão tổ nghe vậy lập tức cảm thán: “Vẫn là cháu lợi hại hơn, một lão già như ông thế nhưng đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức, cẩn thận quan sát cuộc so tài giữa cháu và thứ hoang đàng kia mới biết được thực lực chân chính của cháu, nhưng cháu lại trong nháy mắt nhìn thấu được cảnh giới của ông thực sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà, ông vẫn là già rồi”.
Lục Hi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lão tổ cũng theo dõi trận quyết đấu vừa rồi của bản thân, với cảnh giới của ông phát hiện ra thực lực của bản thân cũng là một điều dễ hiểu.
“Ông à, ông có thể nói cho cháu biết Thánh vực là cảnh giới thế nào không?”