Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, đám đông không ai nói gì nữa. Người xưa dạy rất đúng, dân không đấu với quan, đa phần họ là các thương nhân lớn lớn nhỏ nhỏ, ai mà biết lúc nào sẽ đụng phải người này, vậy thì chuyện làm ăn của mình không còn dễ dàng nữa.

Mà lúc này đây, tiếp viên trưởng cũng cực kỳ bất lực, người này nói đâu có sai.

Tổng đốc Nam Sơn tuy không thể quản lý được sân bay của họ, nhưng sân bay của họ xây dựng trên khu vực Nam Sơn, ở trên địa bàn của người ta, lãnh đạo đôi bên cũng thường xuyên qua lại, quan hệ khá tốt.

Nếu vị tổng đốc này thực sự lên tiếng, lãnh đạo của họ chắc chắn sẽ phải suy xét. Trong mắt họ, một tiếp viên hàng không căn bản chẳng đáng kể gì.

Sắc mặt của Ngư Bạch bỗng chốc trở nên rất khó coi. Gia cảnh của cô ta không hề khá giả, học Đại học xong, cô ta chật vật lắm mới thi đỗ làm tiếp viên, nếu mất công việc này, ảnh hưởng của nó cực kỳ lớn.

Thấy đám đông không nói gì, người phụ nữ trung niên càng thêm ngông cuồng hơn, bà ta đanh mặt, đưa mắt nhìn xung quanh rồi chỉ vào Ngư Bạch: “Cái thứ ti tiện nhà mày cứ đợi bị đuổi việc đi!”

Bị người khác liên tục sỉ nhục, Ngư Bạch cuối cùng cũng không chịu nổi ấm ức trong lòng, ngồi thụp trên máy bay mà òa khóc nức nở.

Đám đông nhìn Ngư Bạch với ánh mắt rất quan tâm, nhưng không có ai nói gì nữa.

Tiếp viên trưởng thở dài một tiếng, đỡ Ngư Bạch dậy, dìu cô ta vào nơi nghỉ ngơi, đỡ cô ta ngồi xuống, giúp cô ta thắt dây an toàn rồi nói: “Ngư Bạch, nghĩ thoáng chút đi. Lát nữa xuống máy bay, cô đi xin lỗi bà ta một câu, mọi người ở bên cạnh sẽ giúp cô hòa giải, chưa biết chừng bà ta bớt giận sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu”.

Nghe thấy câu an ủi của tiếp viên trưởng, Ngư Bạch càng khóc lóc thảm thiết hơn.

Từ thái độ của hai vợ chồng kia, ai cũng hiểu rằng cô ta không thể tránh được việc bị khiếu nại, lời nói của tiếp viên trưởng cũng chỉ giúp cô ta thấy bớt lo lắng phần nào thôi.

Đúng lúc này, Lục Hi đang ngồi ở khoang hạng nhất âm thầm lắc đầu.

Hai vợ chồng nhà này đúng là quá đáng thật, làm quan mà không biết trời cao đất dày, lại đi bắt nạt người khác như thế!

Anh cởi đai an toàn, bước tới bên cạnh Ngư Bạch, cất tiếng hỏi: “Ngư Bạch, chịu ấm ức rồi phải không?”

Ngư Bạch trông thấy Lục Hi, vừa khóc vừa gật đầu.

Tiếp viên trưởng cũng nhìn sang và hỏi: “Ngư Bạch, đây là bạn của cô hả?”

Ngư Bạch gật đầu.

Lục Hi mỉm cười chào hỏi tiếp viên trưởng, sau đó nói tiếp: “Đừng khóc nữa, đợi khi nào xuống máy bay, tôi sắp xếp người xử lý bà ta, cô cứ làm tốt công việc này là được”.

Ngư Bạch nghe thấy lập tức lộ vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại ảm đạm đi.

Lúc ở Ngũ Phụng lâu, Lục Hi quả thực rất oai phong, cũng rất có bản lĩnh nhưng suy cho cùng, đám người kia là người trong giang hồ, còn đây là người trên quan trường, nghe thì có vẻ chức vụ không thấp, không dễ giải quyết.

Tiếp viên trưởng chỉ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lục Hi.

Những kẻ muốn tán tỉnh tiếp viên hàng không như Lục Hi, cô ta đã thấy quá nhiều. Chiêu trò chỉ dựa vào khả năng khua môi múa mép để lấy được hảo cảm của con gái nhà người ta cũng quá cũ kỹ.

“Thưa quý khách, chuyện gì không chắc chắn mười phần thì xin đừng nói ra, đến lúc đó mọi người cũng không thấy lúng túng!”, tiếp viên trưởng móc mỉa.

Lục Hi liếc mắt nhìn tiếp viên trưởng, không nói gì thêm, chỉ dặn dò Ngư Bạch.

“Yên tâm đi, cô cần làm gì cứ làm như vậy, hai người đó còn có thể lên trời được hay sao”.

Nói xong câu này, Lục Hi quay về vị trí ngồi của mình.

Còn về tiếp viên trưởng, hiển nhiên người này không tin anh, Lục Hi cũng lười giải thích.

Hơn hai tiếng sau, máy bay bắt đầu hạ cánh.

Vào lúc này, người đàn ông trung niên mở điện thoại và bắt đầu gọi điện.

Chẳng bao lâu sau, máy bay hạ cánh, đám đông lục tục đi xuống.

Bởi vì nguyên nhân công việc, Ngư Bạch không thể rời đi trước. Lục Hi chào hỏi cô ta rồi nhắn rằng anh sẽ đợi cô ta ở phòng chờ, Ngư Bạch gật đầu đầy cảm kích.

Không cần biết Lục Hi có thể giúp được gì hay không, tâm ý của anh đã đủ khiến cô ta cảm động rồi.

Đôi vợ chồng kia xuống máy bay vẫn không quên trợn mắt lườm Ngư Bạch, ánh mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.

Ngư Bạch chỉ có thể cười khổ.

Lục Hi tới phòng chờ bay, lôi điện thoại ra gọi cho Vân Thắng Quốc.

Bấy giờ Vân Thắng Quốc đang thị sát một dự án trong quá trình thi công, thư ký đột nhiên chạy tới, vội vàng nói nhỏ bên tai ông ta: “Có điện thoại của cậu Lục”.

Vân Thắng Quốc từng dặn rằng, chỉ cần là điện thoại của cậu Lục thì bất kể lúc nào cũng phải bắt máy nghe.

Vừa nghe vậy, Vân Thắng Quốc lập tức nhận cuộc gọi.

“A lô, cậu Lục”.

“Ừm, bí thư Vân, tôi đang ở sân bay Tây Kinh, làm phiền ông qua đây đón một chuyến nhé”.

Vân Thắng Quốc nghe thấy mà thoáng sững người, sau đó đáp ngay: “Vâng cậu Lục, tôi sẽ đến ngay”.

Vân Thắng Quốc sống lâu trong quan trường nên rất biết đoán ý.

Cậu Lục trước nay thích khiêm tốn, mấy thứ rình rang như đón rước ở sân bay trước nay sẽ không được sắp xếp đặc biệt.

Huống hồ, thông thường đưa đón ở sân bay sẽ được chuẩn bị trước, làm gì có ai tới sân bay rồi mới thông báo cho người đi đón, rõ ràng trong chuyện này có vấn đề.

Vân Thắng Quốc lập tức thu xếp công việc, báo rằng mình có việc gấp, dẫn theo hai thư ký và nhân viên bảo vệ ngồi đủ một xe, bỏ lại đám quan chức lớn nhỏ, lập tức chạy tới sân bay.

Nhóm quan chức thấy Vân Thắng Quốc vội vội vàng vàng bỏ đi mà chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, ở sân bay, Ngư Bạch đã tiễn hết tất cả hành khách xuống mặt đất, theo quy định, họ cũng có thể xuống máy bay nghỉ ngơi, đợi chuyến bay sau.

Ngư Bạch xuống máy bay nhưng không tới phòng nghỉ mà chuyển hướng sang phòng chờ, bởi vì Lục Hi đang đợi cô ta ở đó.

Tới bên cạnh Lục Hi, Ngư Bạch miễn cưỡng tỏ ra tươi tỉnh, nói với anh: “Cảm ơn anh nhé”.

“Không sao, tôi cũng không ưa nổi hai vợ chồng đó, thứ gì không biết”, Lục Hi mỉm cười đáp.

Đúng vào lúc này, mấy cảnh sát của sân bay đi về phía Ngư Bạch và Lục Hi.

Lục Hi khẽ nhíu mày.

Ngư Bạch trông thấy biểu cảm của Lục Hi, quay đầu nhìn lại, đành thở dài một tiếng.

Mấy người kia tới bên cạnh Ngư Bạch, nhìn cô ta và hỏi: “Cô là Ngư Bạch?”

Ngư Bạch gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK