Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 414: Liên quan đếch gì đến mày?

Nửa tiếng sau, Lục Hi vội vàng chạy tới.

“Người anh em, nhớ muốn chết”.

Lục Hi vừa thấy hai người ở đại sảnh, anh sải bước về phía họ.

“Ha ha, mau ngồi đi, hôm nay chúng ta phải say sưa mới được”, Trình Học Phong cười lớn đáp.

“Không thành vấn đề, ba người chúng ta lâu rồi không uống với nhau”, Lục Hi mặt tươi cười nói.

Lúc này, Mục Trung Hoa mặt đầy đắc ý đáp: “Nào nào nào, giới thiệu với cậu đây là chị dâu tương lai của cậu đó, cô ấy tên Trương Nguyệt Nguyệt, làm quen chút đi”.

Trương Nguyệt Nguyệt nghe xong vừa bực vừa buồn cười, cô trợn mắt nhìn Mục Trung Hoa.

Còn Lục Hi nghe vậy liền vui vẻ nói: “Hóa ra là chị dâu à, chẳng trách đẹp như vậy, tên nhãi Mục Trung Hoa này sao có phúc thế”.

Trương Nguyệt Nguyệt cười nói: “Chào anh, tôi thường xuyên nghe Trung Hoa nhắc đến anh, đại danh của anh như sấm đánh bên tai vậy, nhưng không ngờ miệng anh có thể nói như thế đấy”.

Lục Hi cười ha ha một tiếng đáp: “Lời tôi nói đều là thật mà”.

Trong ba người thì Mục Trung Hoa tuổi tác lớn nhất, Lục Hi thứ hai, Trình Học Phong thứ ba. Nhưng ba người đều cùng năm, chỉ là lớn hơn về tháng thôi.

Dù nói thế nào Mục Trung Hoa cũng là đại ca của bọn họ, đại ca mình có bạn gái, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Lúc này, Lục Hi nhìn tình hình xung quanh rồi nói: “Tôi bảo này, cậu dẫn chị dâu tới, làm sao chúng ta có thể ăn cơm ở đây được, ra ngoài tìm chỗ khác đi, hôm nay tôi mời, mọi người tùy ý ăn”.

Mục Trung Hoa nghe xong liền trợn mắt nhìn anh rồi nói: “Ăn một bữa ở đây cũng phải mấy trăm tệ, cậu còn muốn đi đâu, cậu mở tiệm tạp hóa kiếm được rất nhiều tiền sao?”

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cũng kiếm được mấy đồng, ăn cơm tuyệt đối không thành vấn đề. Có muốn đổi nơi khác không? Tùy các cậu chọn khách sạn ở Tây Kinh”.

“Ui da, nhìn đúng là có tiền đó”, Mục Trung Hoa cười nói.

Lúc này, Trình Học Phong nói: “Được rồi, dù có nhiều tiền cũng không thể phung phí, tích vốn lấy vợ đi, cậu không biết bây giờ lấy giờ lấy một cô vợ phải tốn bao nhiêu tiền không, tôi thấy nơi này cũng tốt mà”.

Lục Hi chuyển hướng sang nhìn Trương Nguyệt Nguyệt, anh cười hỏi: “Chị dâu, ăn cơm ở đây cô không có ý kiến chứ?”

“Tôi không có ý kiến, ở đây cũng tốt, chỉ cần mọi người vui vẻ là được, ăn gì cũng không quan trọng”, Trương Nguyệt Nguyệt cười nói.

Lục Hi gật đầu đáp: “Cô quả là chị dâu tốt, phục vụ, gọi món”.

Ấn tượng đầu tiên của Lục Hi về Trương Nguyệt Nguyệt vô cùng tốt.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Lục Hi cũng không khách khí cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món.

Anh biết nếu để hai người này gọi món chắc chắn sẽ tiết kiệm cho mình, không chịu gọi đồ đắt tiền đâu.

Anh lần đầu gặp chị dâu Trương Nguyệt Nguyệt cũng không thể để anh em mình mất mặt được, bây giờ anh không thiếu tiền ăn, vì vậy cái gì đắt trong thực đơn anh cũng gọi.

Sau khi gọi món ăn, anh giao thực đơn cho phục vụ, còn tỏ ý bảo anh ta mang đồ lên nhanh chút, ba người liền bắt đầu nói chuyện hàn huyên.

Còn Trương Nguyệt Nguyệt thì mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng uống một hớp trà, lộ vẻ im lặng.

Không bao lâu từng món ăn được mang lên, Trình Học Phong và Mục Trung Hoa vừa nhìn liền kinh ngạc: “Lục Hi, cậu gọi đồ đắt vậy, bữa này phải hơn mấy ngàn ấy chứ?”

Lục Hi cười đáp: “Xem cậu nói kìa, chị dâu khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, tôi cũng không thể quá bủn xỉn phải không. Cứ ăn hết mình đi, bây giờ tôi không thiếu chút tiền cơm này đâu”.

Bây giờ trong thẻ của Lục Hi cũng có đến mấy trăm triệu, quả thật không thiếu chút tiền cơm này.

Hai người nghe xong liền cười nói: “Được rồi, chính cậu muốn chảy máu nhé, vậy thì chúng tôi sẽ không khách khí”.

Thức ăn cũng đã gọi, đương nhiên không có đạo lý trả lại, vậy bọn họ cũng sẽ không khách khí.

Lúc này, Lục Hi lại lấy ra hai bình rượu ngũ lương ngon nhất ở đây, rót cho ba người bọn họ, sau đó anh nói với Trương Nguyệt Nguyệt: “Chị dâu cũng uống chút chứ?”

Trương Nguyệt Nguyệt cười một tiếng nói: “Cảm ơn, nhưng trước giờ tôi không uống rượu”.

“Vậy uống chút đồ uống gì không?”

“Tôi uống trà cũng được, không cần khách khí đâu, thật đấy”.

“Vậy được, không khách khí nữa, nào, chúng ta cùng uống”.

Nói xong, Lục Hi nâng ly rượu lên.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa cùng nâng ly rượu, Trương Nguyệt Nguyệt thì cầm trà trong tay, bốn người cụng ly, ba anh em Lục Hi một hớp uống cạn.

Ngay sau đó, bốn người vừa ăn uống vừa nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Giữa bạn bè thuở nhỏ với nhau gần như không hết chuyện để nói, từ lúc còn trần như nhộng cho đến khi lên cấp hai, những câu chuyện cười không ngớt khiến cho Trương Nguyệt Nguyệt cũng thỉnh thoảng che miệng cười trộm.

Dần dần hai bình rượu ngũ lương bất giác xuống bụng, Trình Học Phong và Mục Trung Hoa mặt đã đỏ bừng.

Chút rượu này đối với Lục Hi mà nói thì không sao, nhưng bởi vì vui vẻ, sắc mặt anh cũng ửng đỏ, tỏ ra rất hưng phấn.

Uống nhiều rồi, lời đương nhiên cũng nhiều hơn, vô tình giọng nói cũng cao lên.

Ngay lúc ba người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ở bên cạnh hét lên: “Mẹ nó nhỏ tiếng chút”.

Đám người Lục Hi quay đầu lại, chỉ thấy bàn bên cạnh có bảy tám người ngồi nữ có nam có, tất cả đều khoảng hai mươi tuổi, đầu ai cũng nhuộm lòe loẹt như con vẹt, bọn họ trợn mặt nhìn đám người Lục Hi.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa có thể chơi cùng Lục Hi mang danh hiệu tiểu bá vương, đương nhiên cũng không phải người có tính khí tốt gì, vừa thấy có người mắng chửi, bọn họ liền đứng dậy nói.

“Mẹ kiếp, mày mắng ai đấy?”

Tên đàn ông tóc vàng cầm đầu đeo dây chuyền, xăm hoa ở cánh tay cũng đập bàn đứng lên nói: “Ông đây mắng mày đó, mẹ nó, giọng lớn như vậy, ông đây còn ăn nổi cơm không?”

“Mày ăn cơm của mày đi, bọn tao nói là việc của bọn tao, liên quan đếch gì đến mày?”, Trình Học Phong cũng mắng.
Chương 415: Đến quán bar Mộng Hoan

Một đám tóc vàng thấy vậy liền đứng lên hết, bọn chúng hung tợn nhìn Trình Học Phong và Mục Trung Hoa, trong tay mỗi người đều cầm chai bia, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng muốn ra tay.

Lúc này, Trương Nguyệt Nguyệt liền vội vàng nói: “Trung Hoa, Học Phong, các anh tỉnh táo một chút, đừng hành động theo cảm tính”.

Mục Trung Hoa nghe vậy liền mềm nhũn, bây giờ anh là người đã có bạn gái, mình xảy ra chuyện cũng không sao, nhưng sau này Nguyệt Nguyệt làm thế nào? Nghĩ đến đây, Mục Trung Hoa cũng chỉ hừ một tiếng, ngồi về chỗ của mình.

Trình Học Phong vừa nhìn liền biết đây không phải lúc đánh nhau, nếu đánh nhau thật, Trương Nguyệt Nguyệt sẽ nghĩ sao về ba người họ chứ. Nếu Trương Nguyệt Nguyệt cho rằng ba người giống với lưu manh, vậy thì sẽ không tốt cho Mục Trung Hoa. Vì vậy anh ta cũng nhịn xuống, quay về chỗ ngồi.

Lúc này, phía đối diện nhìn thấy đám người Mục Trung Hoa kinh sợ thì phá lên cười một trận ầm ĩ.

Sắc mặt Mục Trung Hoa tái xanh, nhất thời muốn đứng lên lần nữa.

Lục Hi liền vội vàng nói: “Được rồi, đều là người sắp có gia đình, kích động như vậy làm gì, đừng quan tâm đến bọn chúng, chúng ta cứ ăn cơm thôi”.

Mục Trung Hoa đè nén cảm xúc, buồn bực nâng ly rượu lên uống.

Vốn dĩ là một buổi tụ họp vui vẻ, vì mấy tên tóc vàng quấy rầy, Trình Học Phong và Mục Trung Hoa đều buồn bực không vui nổi, bọn họ chỉ im lặng uống rượu.

Lục Hi vừa rót rượu vừa an ủi bọn họ.

Không bao lâu, đám tóc vàng kia ăn uống no đủ rồi tính tiền rời đi. Trước khi đi còn mang theo ánh mắt cười nhạo nhìn đám người Mục Trung Hoa.

Mục Trung Hoa rất muốn hung hãn đập ly rượu trong tay lên đầu tên khốn kiếp kia. Nhưng nghĩ đến Trương Nguyệt Nguyệt, anh ấy vẫn nhẫn nhịn.

Sau khi tên tóc vàng đi, Lục Hi nói: “Chút chuyện nhỏ đừng để trong lòng, các cậu muốn đi chơi đâu, hôm nay tôi bao, các cậu chỉ cần nói là được”.

Lục Hi không muốn bởi vì chuyện này mà khiến Mục Trung Hoa không vui, dù sao anh ấy cũng từ xa tới và chia sẻ niềm vui với mình, Lục Hi không thể để anh ấy đến thì vui, về thì mất hứng được.

Mục Trung Hoa không vui nói: “Tìm một chỗ uống tiếp, hôm nay không say không về”.

“Đúng vậy, bực quá, tối nay không say không về”, Trình Học Phong cũng nói.

Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Không thành vấn đề, các cậu muốn đi đâu cứ nói”.

“Lâu rồi không đến quán bar, tối nay ra quán bar buông thả chút, thế nào?”, Trình Học Phong đề nghị.

“Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy sao?”, Mục Trung Hoa hỏi ý kiến của Trương Nguyệt Nguyệt.

“Em không có ý kiến, các anh vui vẻ là được”.

Trương Nguyệt Nguyệt cũng nhìn ra vì chuyện vừa rồi mà tâm tình Mục Trung Hoa không tốt, để anh buông thả một chút cũng được, cô không phản đối.

Lúc này, Mục Trung Hoa nói với Lục Hi: “Vậy thì đến quán bar đi, cậu quen thuộc nơi này, cứ tìm một quán bar gần đây, tôi không muốn chạy xe đâu”.

Lục Hi hơi một suy tư rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng không sao, dù gì chúng ta cũng đã uống rượu, không lái xe được nữa, gọi taxi đưa chúng ta đến quán bar gần đây cũng được”.

Mọi người gật đầu, Lục Hi đi tính tiền, sau đó bốn người ra khỏi quán cơm, gọi một chiếc taxi.

Sau khi lên xe, Lục Hi nói với tài xế: “Bác tài, gần đây có quán bar nào tốt một chút không”.

Tài xế nghe xong liền đáp: “Hỏi chúng tôi là đúng rồi, Nam Thành có một quán bar mới mở tên là “Mộng Hoan”, rất sôi động, nghe nói tiết mục bên trong nhiều vô cùng, thanh niên như các cậu đều thích đi”.

“Vậy được, đến đó đi”, Lục Hi nói.

Tài xế gật đầu, sau đó đưa đám người Lục Hi đi về phía quán bar Mộng Hoan.

Không bao lâu đã đến cửa quán bar Mộng Hoan kia.

Trước cửa có tám cô gái chân dài mặc lễ phục chia làm hai bên đón khách. Bọn họ liên tục khom người chào đón khách đi vào.

Đám người Lục Hi xuống xe đi vào trong.

Sau khi đi vào, chỉ thấy đại sảnh rộng chừng năm sáu trăm mét vuông, bốn phía đều là ghế thẻ.

Lúc này đang vào thời điểm đông khách, trên ghế thẻ và đại sảnh đã có không ít người ngồi, cùng với tiếng nhạc bùng nổ, mọi người không ngừng lắc lư cơ thể.

Lúc này, một người phục vụ đi tới dẫn đám người Lục Hi đến ghế thẻ rồi đưa menu rượu và nước đến.

Mục Trung Hoa nhận lấy, vừa nhìn thấy liền ngây ra.

Rượu và nước ở đây rẻ cũng phải trên ngàn tệ một phần, đắt thì trên chục ngàn.

Mục Trung Hoa thấy vậy liền lặng lẽ đóng menu lại, anh ấy nói: “Lục Hi, hay là chúng ta đổi chỗ khác?”

Rượu và nước ở đây đắt quá, Mục Trung Hoa không muốn để Lục Hi phí tiền như vậy, nhưng nếu anh ấy tự bỏ tiền của mình thì quả thật khó xử.

Hơn một năm nay vì theo đuổi Trương Nguyệt Nguyệt, chút tiền lương cơ bản đều đổ dồn vào đó, hơn nữa xe của anh ấy cũng là trả góp, trong tay bây giờ vô cùng túng quẫn.

Lục Hi nghe xong, anh cầm lấy menu và nói: “Chỗ này tốt mà, đổi chỗ khác làm gì”.

Nhưng Lục Hi vừa nhìn thấy menu, anh biết Mục Trung Hoa có ý gì, đây là sợ mình tốn kém mà.

Lục Hi âm thầm cười, anh em chính là anh em, đến chỗ nào cũng đều nghĩ cho mình.

Nhưng bây giờ Lục Hi cũng không thiếu tiền, anh chỉ vào phần rượu vang hơn mười ngàn tệ rồi nói: “Cho chúng tôi loại này”.

Ngay sau đó, Lục Hi gập menu lại đưa cho phục vụ. Nhân viên phục vụ có chút kinh ngạc, sau đó xoay người rời đi.

Đám người Mục Trung Hoa cũng không biết Lục Hi gọi gì, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thì không muốn đổi chỗ nữa, cũng chỉ đành thôi.

Một lát sau, rượu đưa tới.

Ngoài một chai rượu vang nhập khẩu còn có một vài đĩa hoa quả, thức uống và đồ ăn vặt đầy bàn.

Mặc dù Lục Hi không hiểu rượu vang, nhưng anh cũng biết rượu vang nơi này cũng thường thôi, chỉ có thể gọi là thích hợp để uống.

Tưởng tượng một chút, nếu có ai uống Lafite 82 ở quán bar thì sao nhỉ.

Nhưng anh cũng không quan tâm, quán bar đều như vậy, không cho bạn uống rượu giả là tốt rồi.

Sau khi rượu lên, Lục Hi rót cho mọi người rồi nói: “Mọi người cứ thoải mái uống, thoải mái chơi, nhất định phải vui vẻ, chúng ta đều là bạn thuở nhỏ và là anh em tốt, các cậu đừng khách sáo”.

Nghe thấy lời này của Lục Hi, trong lòng Trung Hoa và Trình Học Phong liền ấm áp, bọn họ cầm ly rượu lên nói: “Ai thèm khách sáo với cậu, hôm nay phải làm thịt cậu một trận mới được”.
Chương 416: Đánh nhau

Nói xong, bốn người cụng ly, ba người Lục Hi uống một hơi cạn sạch, Trương Nguyệt Nguyệt chỉ nếm thử một hớp rồi đặt xuống.

Ngay sau đó, bốn người vừa trò chuyện, vừa uống rượu, đồng thời thưởng thức dáng múa của các nam thanh nữ tú trên sàn nhảy.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa vì gia cảnh không tốt, sau khi thôi học liền bắt đầu đi làm, rất ít khi đến những nơi như vậy, thế nên bọn họ nhìn rất nồng nhiệt.

Còn Trương Nguyệt Nguyệt thỉnh thoảng cũng đi cùng bạn học và mấy người bạn thân đến quán bar chơi, cô ấy không hề xa lạ đối với những nơi như này, vậy nên nhìn rất bình tĩnh.

Bốn người từ từ ăn uống trò chuyện, chớp mắt một chai rượu đã hết.

Lục Hi gọi tiếp hai chai, mọi người tiếp tục uống.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa đã uống say, bọn họ cũng không để ý, nhưng Trương Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu tò mò về Lục Hi, vì cô ấy biết rượu vang trong quán bar bình thường cũng không rẻ, Lục Hi có thể gọi như vậy, xem ra cũng là người có tiền.

Nhưng nghe Mục Trung Hoa nói anh mở một tiệm tạp hóa. Chẳng lẽ bây giờ tiệm tạp hóa kiếm rất được tiền sao?

Đúng lúc đó, đột nhiên Mục Trung Hoa nói: “Chúng ta cũng ra nhảy đi, ông đây nhìn người khác nhảy thì chẳng có ý nghĩa gì”.

Lục Hi và Trình Học Phong nghe xong liền cười đáp: “Cậu và Nguyệt Nguyệt đi đi, chúng tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu”.

Mục Trung Hoa nghe xong cười ngượng ngùng nói: “Không đi thì thôi, Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi”.

Nói xong, Mục Trung Hoa kéo tay Trương Nguyệt Nguyệt, hai người đi về phía sàn nhảy.

Lục Hi và Trình Học Phong cười ha ha một tiếng, hai người nâng ly rượu lên tiếp tục uống.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện của Mục Trung Hoa và Trương Nguyệt Nguyệt, bọn họ cảm thấy vui cho anh ấy. Xã hội bây giờ, gia cảnh và thu nhập như bọn họ có thể tìm được bạn gái quả thực không dễ.

Nhưng không bao lâu, trong sàn nhảy truyền đến âm thanh cãi vã, gần như áp đảo cả tiếng nhạc, Lục Hi và Trình Học Phong quay đầu nhìn, chỉ thấy Mục Trung Hoa đang cãi vã kịch liệt với mấy tên tóc vàng, mà mấy tên tóc vàng này chính là đám cãi nhau với bọn họ ở quán cơm.

Lục Hi thấy vậy liền vội vàng cùng Trình Học Phong đi tới.

Trương Nguyệt Nguyệt gắt gao túm lấy cánh tay của Mục Trung Hoa, còn Mục Trung Hoa thì mặt đầy giận dữ, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Mấy tên tóc vàng cười ha ha nhìn Mục Trung Hoa, mặt đầy khinh thường, mấy con mắt còn lướt tới lướt lui trên cơ thể đầy đặn của Trương Nguyệt Nguyệt, trông vô cùng thô tục.

“Con mẹ nó, buông tha cho Nguyệt Nguyệt của tao”, Mục Trung Hoa thấy vậy liền nổi cơn thịnh nộ, ngay lập tức anh ấy muốn xông lên liều mạng.

Trương Nguyệt Nguyệt thì sống chết không buông tay, cô ấy nói: “Anh quay về với em đi”.

Mấy tên tóc vàng thấy vậy liền cười ha ha.

Lúc này, Lục Hi và Trình Học Phong đã chạy tới, Lục Hi mặt vô cùng bình tĩnh nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mục Trung Hoa nhìn thấy Lục Hi, anh ấy lập tức nói: “Đám khốn khiếp này dám sờ mó Nguyệt Nguyệt, hôm nay tôi phải làm thịt bọn chúng”.

Lục Hi nghe vậy, trong lòng cũng tức giận. Trong quán cơm chính vì có Trương Nguyệt Nguyệt ở đó, Lục Hi không muốn làm mất hứng mọi người ăn cơm, vì vậy mới không lên tiếng, tha cho bọn chúng.

Không ngờ lại đụng phải đám khốn khiếp ở đây, bọn chúng còn dám chọc ghẹo chị dâu của mình, lửa giận của Lục Hi lại dâng lên.

Còn Trình Học Phong nghe xong cũng vô cùng tức giận, năm lần bảy lượt bị đám tóc vàng này khiêu khích, anh ta không thể nào chịu đựng nổi nữa.

Lúc này, tên tóc vàng cầm đầu đeo dây chuyền vàng cười nói: “Mày đi hỏi thăm xem ông đây đã sợ ai ở khu Nam Thành này chưa? Dựa vào mấy đứa chúng mày, sao hả, còn muốn đánh nhau ư?”

Mấy tên đứng sau tên tóc vàng nghe xong lập tức cười ha ha. Bọn chúng đều là thuộc hạ của lão đại Triệu Thâm Hải ở khu Nam Thành, quán bar này cũng là địa bàn của lão đại Triệu.

Lũ bọn chúng hống hách lộng hành ở khu Nam Thành đã quen rồi, lại còn là địa bàn của mình, bọn chúng sẽ sợ đám người Mục Trung Hoa sao.

Ở quán cơm bọn chúng đã muốn trừng trị đám người Mục Trung Hoa rồi, nhưng cuối cùng đối phương nhượng bộ, bọn chúng cũng đành thôi. Không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây.

Nhìn thấy Mục Trung Hoa và Trương Nguyệt Nguyệt đang khiêu vũ trên sàn nhảy, tên tóc vàng dẫn người vây quanh bọn họ.

Tên tóc vàng muốn thấy Mục Trung Hoa tức giận, nếu anh ấy dám động tay thì lập tức phế bỏ anh ấy, sau đó cố gắng nói chuyện với bạn gái Mục Trung Hoa. Mặc dù Trương Nguyệt Nguyệt không phải xinh đẹp, nhưng tiêu chuẩn cũng trên trung bình, đặc biệt là cơ thể tròn đầy cân đối, rất đáng giá để chơi đùa một chút.

Lúc này, Lục Hi nhìn xung quanh, người ở đây quả thật hơi đông, anh liền nói với tên tóc vàng: “Chúng ta đổi chỗ khác, ở đây hơi đông người”.

Tên tóc vàng nghe xong liền cười ha ha đáp: “Sao hả, sợ mất mặt chứ gì, ông đây nói cho mày biết, ở khu Nam Thành này, mày đi đến đâu cũng như nhau cả thôi, ông đây nhất định trừng phạt cho mày biết vâng lời”.

Nhìn thấy tên tóc vàng không biết phải trái như vậy, Lục Hi liền quạt ra một cái tát.

Một tiếng “Bốp” vang lên, tên tóc vàng lộn nhào một vòng rồi ngã xuống đất, thuộc hạ của gã liền ngây ra.

Một lát sau, tên tóc vàng giãy giụa đứng dậy, gã lau vết máu ở miệng, hung hãn nói: “Mẹ nó mày tìm cái chết rồi, các anh em, xông lên cho tao”.

Thuộc hạ của tên tóc vàng lúc này mới tỉnh mộng, bọn chúng lập tức chen nhau xông lên.

Người ở đây đông đúc, Lục Hi cũng không nặng tay, vậy nên tên tóc vàng nhìn vẫn vui vẻ lắm.

Lúc này, Trình Học Phong thấy Lục Hi ra tay, anh ta cũng nhào tới.

Còn Mục Trung Hoa lại có vẻ do dự, không phải anh ấy sợ, hồi nhỏ ba người bọn họ cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng bây giờ có Trương Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh, một khi đánh nhau, anh sợ sẽ không chú ý được cô ấy.

Nếu như Trương Nguyệt Nguyệt bị tổn thương ở đây, vậy thì anh ấy chết ngàn lần cũng không hết tội. Cho nên Mục Trung Hoa nhất thời không biết nên xông lên giúp đỡ hai người Lục Hi và Trình Học Phong hay là ở lại bảo vệ Trương Nguyệt Nguyệt.

Lúc này, thuộc hạ của tên tóc vàng đã đánh trực diện Lục Hi, do Lục Hi đánh tên tóc vàng, vì vậy thuộc hạ của gã đều bổ nhào về phía anh, Trình Học Phong nhất thời không tìm được đối thủ.
Chương 417: Đánh nhau

Mọi người vốn đang xem trò vui, vừa thấy xảy ra đánh nhau thật lập tức giải tán tránh đi thật xa.

Lúc này, Lục Hi vừa thấy đám người này nhào xông lên, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, đi qua giữa mấy người như thảnh thơi đi dạo trong sân đình, đến trước mặt tên tóc vàng.

Lúc này, thuộc hạ của tên tóc vàng đã nằm dưới đất kêu la thảm thiết, đến bây giờ bọn họ đều biết mình nằm xuống thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức xuyên tim, người nào cũng rên rỉ không ngừng.

Lúc này tên tóc vàng cũng ngẩn người, thuộc hạ của hắn ta cũng đều là tay cừ khôi thường xuyên đánh nhau, sao hôm nay lại không chịu nổi được một đòn thế này?

Nhìn Lục Hi đứng trước mặt mình, tên tóc vàng kinh hãi trong lòng, nhưng gã không chịu thua, chỉ thấy gã quát lớn một tiếng: “Người đâu, có người đến đập phá”.

Nói xong, tên tóc vàng rút ra một con dao bầu dài hơn một tấc từ phía sau, hằm hằm nhìn Lục Hi.

Đồng thời, tất cả nhân viên phục vụ của quán bar đều chạy đến, tay cầm gậy côn, bao vây quanh Lục Hi.

Lúc này, những người đứng xem trò vui vừa thấy sắp động đến dao gậy, lập tức như chim chóc muông thú chạy tán loạn ra khỏi quán bar, cứ ở lại đây, liên lụy đến mình thì không hay.

Thấy người cũng chạy sạch, còn Lục Hi bị hơn hai mươi nhân viên phục vụ bao vây ở giữa, tên tóc vàng cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, mày đánh giỏi lắm hả?”

Lục Hi nhìn tên tóc vàng, không lên tiếng, quay người nhìn Trình Học Phong và Mục Trung Hoa một cái, ra ý bảo họ bảo vệ Trương Nguyệt Nguyệt, rồi mới nói với tên tóc vàng: “Mày nói đúng rồi đấy, tao đánh nhau rất giỏi”.

Tên tóc vàng vừa nghe, cười lạnh lùng một tiếng nói: “Lên cho tao, đánh tàn phế tên khốn này đi”.

Những nhân viên phục vụ này đều là đàn em dưới quyền lão đại Triệu, bình thường là nhân viên phục vụ, một khi có chuyện lập tức biến thành đàn em trên giang hồ.

Tên tóc vàng là người trông coi quán bar này, phụ trách xử lý những kẻ đến gây rối, cũng coi như một tên đầu đàn, cho nên gã vừa hạ lệnh, đám nhân viên phục vụ liền ào ào xông lên.

Lúc này nghe thấy tên tóc vàng hạ lệnh, đám nhân viên phục vụ bất kể ba bảy hai mươi mốt, giơ các loại ống thép dao bầu trong tay chém về phía Lục Hi.

Trình Học Phong và Mục Trung Hoa đều lo lắng cho Lục Hi.

Bọn họ biết Lục Hi có võ công, đối phó với mấy người vừa nãy, bọn họ cũng không bất ngờ, vì từ nhỏ Lục Hi đã đánh nhau rất giỏi.

Nhưng đối diện với hơn hai mươi người tay cầm hung khí, bọn họ không dám chắc chắn Lục Hi có thể chống lại hay không.

Lúc này, đám người này đã lao đến trước Lục Hi, ống thép và dao bầu trong tay lao về phía Lục Hi như mưa rơi.

Trương Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh này lập tức sợ hãi kêu lên, đám người này hoàn toàn bất chấp tất cả, dưới làn mưa đao hỗn loạn, Lục Hi có thể sống sót không? Chết người thì phải làm thế nào?

Nhưng Lục Hi chộp đoạt lấy một cái ống thép, sau đó cũng không thấy anh dùng sức, chỉ tùy tiện vung lên mấy cái, người trước mặt anh đã kêu thét ngã xuống.

Những kẻ ngã xuống đều ôm các chỗ trên người, kêu la không ngừng, không ai có thể đứng lên chiến tiếp.

Cứ như vậy, Lục Hi ung dung tự tại, chớp mắt đã đánh cho hai mươi mấy người ngã dưới đất.

Sau đó, Lục Hi lại đến bên cạnh tên tóc vàng.

Anh vứt ống thép đi, chậm rãi châm một điếu thuốc, hai tay đút túi quần nhìn tên tóc vàng nói: “Còn ai nữa không, mau gọi ra đi, tao đang vội”.

Tên tóc vàng sợ khiếp vía, gã không dám tin một mình Lục Hi lại có thể đối phó nhiều người như vậy, còn không bị thương chút nào, lập tức ngẩn người ở đó.

“Lục Hi, giỏi lắm”.

“Cậu lợi hại hơn trước đây rồi, anh em của tôi”.

Nhìn thấy cảnh này, Mục Trung Hoa và Trình Học Phong đều hưng phấn hô lên.

Lục Hi quay đầu, nháy mắt đắc ý với họ một cái.

Hai người thấy vậy, không khỏi cười lắc đầu.

Lục Hi vẫn có cái tính cách đó, thích khoe khoang trước mặt hai người mình, trước đây đánh nhau xong, anh cũng có cái tính cách này, bây giờ vẫn không thay đổi chút nào.

Trương Nguyệt Nguyệt nhìn Lục Hi cũng tỏ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, làm sao một người có thể lợi hại như vậy, chẳng lẽ Hoa Hạ thực sự có võ công lợi hại đến thế, cứ như trong phim vậy?

Lúc này, tên tóc vàng cũng tỉnh táo lại, gã lùi về phía sau hai bước, run rẩy nói: “Mày không được làm bừa, ở đây là địa bàn của lão đại Triệu, nếu đại ca của tao đến, mày sẽ nếm đủ”.

Tuy tên tóc vàng kinh sợ sức chiến đấu của Lục Hi, nhưng Triệu Thâm Hải, lão đại của gã là cao thủ nội gia, trước nay chưa có ai là đối thủ của hắn, cho nên tên tóc vàng vẫn có chút tự tin, có thể nói ra một câu cứng rắn.

Nhưng Lục Hi lại cười lạnh lùng một tiếng nói: “Tao mặc kệ mày là đàn em của ai, hôm nay, không chặt tay của mày thì tao không phải họ Lục”.

Nói xong, Lục Hi dậm chân, một con dao bầu dưới đất tự động bay lên.

Lục Hi đưa tay ra tóm lấy con dao bầu, lạnh lùng đi về phía tên tóc vàng.

Lúc này tên tóc vàng sợ hoàn toàn, vừa lùi lại phía sau vừa hoảng loạn nói: “Đây là việc phạm pháp, mày sẽ phải ngồi tù, mày nghĩ kỹ đi”.

Lục Hị bật cười, bây giờ biết nói đến pháp luật rồi, vừa nãy mày làm gì hả?

Lục Hi đã đưa ra chủ ý, tay của tên tóc vàng này, anh chặt chắc rồi, năm lần bảy lượt khiêu chiến, mình không xả giận cho anh em của mình thì còn gọi gì là anh em.

Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói trầm dày quát lên: “Dừng tay lại cho tao”.

Sau đó ở cửa có một tên đầu trọc thân hình cao lớn, vẻ mặt hung ác, phía sau còn có vô số đàn em, đang chậm rãi đi về phía sàn nhảy.

Tên tóc vàng vừa nhìn cứ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng khóc hét nói: “Đại ca cứu tôi, người này muốn giết tôi”.
Chương 418: Để lại cánh tay

Lục Hi quay đầu nhìn, chỉ thấy người đi đến bước chân ung dung, vẻ mặt vô cùng tự tin, đang đi về phía mình.

Phía sau hắn có đến gần một trăm tên đàn em, người nào cũng cầm hung khí, bao vây đám người Lục Hi.

Mục Trung Hoa và Trình Học Phong thấy vậy, vội vàng lại gần Lục Hi, hình thành một hình tam giác, bảo vệ Trương Nguyệt Nguyệt ở giữa.

Lúc này, Trương Nguyệt Nguyệt thấy trận thế này, hai chân run lên, nhà cô ấy kinh doanh buôn bán, cô ấy lại là con gái, chưa từng tiếp xúc với những người trên giang hồ, nên vô cùng kinh sợ.

Trong phút chốc, đám người Lục Hi bị bao vây chặt, tên tóc vàng lại tỏ vẻ mặt đắc ý, gào lên với Lục Hi: “Mẹ kiếp, cho mày hống hách, bây giờ lão đại của bọn tao đến rồi, xem mày có thể hống hách đến lúc nào”.

Lục Hi nghe vậy, ném dao bầu trong tay xuống, lại châm một điếu thuốc.

Sắc mặt Mục Trung Hoa, Trình Học Phong và Trương Nguyệt Nguyệt đều cực kỳ khó coi.

Khí thế của người này không tầm thường, vừa nhìn là biết nhân vật lớn trong giới giang hồ, đám thuộc hạ mà hắn đưa đến, người nào cũng đầy sát khí, đám nhân viên phục vụ kia không thể sánh bằng, chắc chắn không dễ chọc vào.

Chỉ dựa vào một mình Lục Hi, chắc chắn không phải là đối thủ, lại thêm hai người bọn họ, trước mặt nhiều người như vậy giống như không có, lần này thực sự gây rắc rối lớn rồi.

Lúc này, hai người đã hối hận, sao lại đến quán bar này, bây giờ phải làm thế nào.

Đặc biệt là Mục Trung Hoa, trong lòng vô cùng ân hận, nếu chỉ có ba người bọn họ thì cũng không sao, cùng lắm là chịu đòn một trận, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể giết mình, dù sao cũng không có mối thù giết cha, nỗi hận cướp vợ.

Nhưng có Trương Nguyệt Nguyệt ở đây thì khác, lỡ như đám người này nổi lòng xấu xa với cô ấy, thì phải làm thế nào, nếu Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện, cả đời Mục Trung Hoa cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Lúc này, lão đại Triệu Thâm Hải của khu Nam Thành chậm rãi đi đến trước Lục Hi.

Lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau, hắn đã nhận được điện thoại, sau đó trên đường gọi đi mấy cuộc, đợi khi hắn đến cửa, nơi này đã có gần trăm thuộc hạ tập trung, đều là thuộc hạ đắc lực của hắn.

Đây chính là thực lực, thể diện của hắn, ở khu Nam Thành, hắn có thể làm đến vị trí lão đại, có được sự công nhận của anh Đồ, cũng không phải chỉ là hư danh.

Nhìn Lục Hi hút thuốc lá, Triệu Thâm Hải trầm giọng hỏi: “Là cậu gây chuyện ở địa bàn của tôi phải không?”

Lục Hi nhả khói thuốc, chậm rãi nói: “Người của anh trêu chọc chị dâu của tôi, tôi ra tay dạy cho chúng một bài học thôi, làm sao, anh có ý kiến hả?”

Lời của Lục Hi có thể nói là vô cùng ngạo mạn.

Mục Trung Hoa và Trình Học Phong vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, trong tình thế này, Lục Hi còn ăn nói như vậy, đúng là gây chuyện lớn hơn rồi.

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, bây giờ không phải là lúc thể hiện.

Hai người vội vàng nháy mắt với Lục Hi, ra ý bảo anh chú ý ăn nói, bây giờ không phải là lúc khoe mẽ. Lục Hi lại như không nhìn thấy, vẫn ngạo mạn hút thuốc.

Lúc này, tên tóc vàng thấy Lục Hi vẫn ngạo mạn như vậy, lập tức nói:

“Đại ca, vừa nãy tên nhãi này tranh chấp với khách, tôi đến khuyên nhủ, anh ta không những không nghe, mà còn muốn đánh tôi, bất đắc dĩ, tôi đành gọi các anh em đến, không ngờ tên nhãi này đánh rất giỏi, chúng tôi bị thiệt không ít”.

Tên tóc vàng thêm mắm thêm muối nói một tràng, thỉnh thoảng trừng mắt hằm hằm nhìn Lục Hi, có Triệu Thâm Hải ở bên cạnh, tên tóc vàng lại to gan lên hẳn.

Lúc này, Triệu Thâm Hải không vội nói, mà nhìn đám nhân viên phục vụ nằm dưới đất, đến bây giờ đám người này vẫn nhỏ tiếng rên rỉ, sắc mặt tái nhợt, không đứng lên nổi.

Triệu Thâm Hải là cao thủ nội gia, tất nhiên biết một người có thể đánh ngã nhiều người như vậy, đương nhiên không phải là người bình thường, ít nhất cũng là võ giả ngoại gia, có thể liên quan đến thế gia võ đạo.

Có thể ngồi lên vị trí này, không phải dựa vào đánh giỏi là được, không có đầu óc thì hắn đã bị người khác chơi chết từ lâu rồi, cho nên theo Triệu Thâm Hải thấy chuyện này vẫn phải thận trọng một chút, chẳng may đối phương là đệ tử thế gia võ đạo nào đó, nếu ra tay, sự việc sẽ không dễ xử lý.

Tuy rằng phía sau hắn còn có anh Đồ, nhưng chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, Triệu Thâm Hải vẫn không muốn làm phiền đến anh Đồ.

Lúc này Triệu Thâm Hải trầm giọng hỏi: “Người anh em, cậu là đệ tử nhà nào, nói ra có lẽ tôi quen biết gia chủ của các cậu, có thể giảm nhẹ trừng phạt cho cậu”.

Lục Hi nghe vậy, khẽ cười nói: “Tôi không môn không phái, đơn độc một mình”.

Triệu Thâm Hải vừa nghe, dần cau mày lại.

Hắn không biết Lục Hi có nói thật hay không, nhưng cậu ta đã không chịu nói, thì cũng đừng trách mình, cho dù cậu ta là đệ tử của thế gia võ đạo, phía sau hắn còn có anh Đồ, Triệu Thâm Hải cũng không sợ.

Lúc này, vẻ mặt Triệu Thâm Hải biến sắc nói.

“Cậu đã không nói thì cũng đừng trách tôi, bây giờ cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, để lại một cánh tay, cút khỏi đây. Thứ hai, cậu quấy rối việc làm ăn tối nay của tôi, đền hai trăm ngàn cho tôi, đưa một trăm ngàn tiền phí thuốc thang cho anh em của tôi, chuyện này tôi cũng không so đo nữa”.

Triệu Thâm Hải vừa nói những lời này, Mục Trung Hoa và Trình Học Phong lập tức hít khí lạnh.

Bảo Lục Hi để lại một cánh tay, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, bảo bọn họ lấy ra ba trăm ngàn, bọn họ làm gì có?

Với tiền lương của bọn họ, không ăn không uống, e rằng phải mười mấy năm mới có thể tích đủ số tiền đó, chuyện này không thực tế.

Nhưng không bỏ tiền ra, chuyện này chắc chắn sẽ không xong, theo cục diện hiện giờ, chắc chắn bọn họ không đi nổi, hậu quả khiến người ta vô cùng lo lắng.

Lúc này, Lục Hi lại cười nói: “Tiền thì tôi không có, tay thì tôi cũng không muốn để lại, anh nói xem phải làm thế nào?”

Nhưng thấy lời khiêu khích của Lục Hi, Triệu Thâm Hải nổi giận bừng bừng. Đây là địa bàn của hắn, một tên nhóc vô danh lại cũng dám khiêu khích hắn, chẳng lẽ thực sự coi lão đại khu Nam Thành như mình là giả đấy chắc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK