Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238: Vậy tôi trừng phạt ông cũng không sao

Lục Hi cau mày, anh cảm nhận được đám lính trên núi đã bắt đầu di tản, chuẩn bị tràn ra bao vây phía sau bọn họ.

Anh phải mang theo đám người Thạch Kế Đông cho nên chuyện rút lui bây giờ chắc chắn không kịp, tốc độ của bọn họ quá chậm.

Lục Hi lập tức trầm giọng nói: "Đứng lên đi, chúng ta đi xem thử".

Hạ Huyên Huyên nói: "Đi xem thử cái gì, đối phương có hỏa lực khủng khiếp như vậy, anh muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?"

Tuy rằng Lục Hi đã thể hiện ra bản lĩnh phi thường của mình nhưng Hạ Huyên Huyên vẫn không tin tưởng anh.

"Bọn họ đã bao vây chúng ta rồi, cô cho rằng chúng ta còn có thể chạy trốn được sao? Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo vệ các người an toàn", Lục Hi lạnh lùng nhìn Hạ Huyên Huyên nói.

Mọi người ai cũng do dự, đối phương có quá đông, hơn nữa còn có không ít cao thủ, rõ ràng có ưu thế áp đảo.

Trong khi đó bọn họ chỉ có một cao thủ là Thịnh Quốc An đã bị mất đi khả năng chiến đấu ngay từ loạt đạn đầu tiên, còn lại sáu người lính đặc công thì vẫn vô cùng yếu thế về hỏa lực và quân số, bây giờ Lục Hi chính là niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Sau một lúc, Thạch Kế Đông mới nói: "Mọi người nên nghe lời cậu Lục, bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn".

Mọi người không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.

Tất cả mọi người thận trọng đứng lên, năm người lính đặc công đứng ở hàng đầu tạo thành bức tường người, người lính còn lại cõng theo Thinh Quốc An trên lưng, trong khi Lục Hi ở giữa bắt đầu chậm rãi đi vào thung lũng.

Trên đường đi ai cũng e ngại, lo lắng đề phòng, rất sợ chỉ trong nháy mắt sẽ lại có thêm một loạt đạn bắn tới đây.

Nhưng may mắn thay tất cả mọi người đều bình an vô sự trên đường đi.

Mọi người cứ đi như vậy trong khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đã tiến vào thung lũng.

Bước vào trong thung lũng, bọn họ thấy Julien đang ngồi trên ghế hút xì gà rất thoải mái.

Gonzalez tóc vàng tung bay đang nở nụ cười ung dung đứng bên cạnh Julien.

Ở một bên khác, Vương Kiến đang đứng nhìn những người đang đi tới với ánh mắt oán hận.

Mọi người nơm nớp lo sợ tới gần, khi họ đến gần thì Hạ Nguyên Phi liền nhìn thấy học trò Vương Kiến của mình cho nên ngay lập tức sửng sốt.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Vương Kiến cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập oán hận nhưng cũng không nói gì.

Hạ Huyên Huyên nhìn thấy ánh mắt của Vương Kiến thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra cho nên cô ta tức giận nói: "Thì ra là do anh bán tin tức, đồ phản bội vô liêm sỉ, bán nước cầu vinh".

Vương Kiến nghe Hạ Huyên Huyên nói vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền lộ ra vẻ dữ tợn nói.

"Là tôi thì đã sao? Tôi theo đuổi cô nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn hờ hững với tôi, cô dựa vào thứ gì mà kiêu ngạo đến thế, tôi thì có chỗ nào không tốt chứ? Tôi chỉ phạm một chút sai lầm mà ông nội của cô đã xem như tôi không tồn tại trước mặt mọi người, các người đối xử với tôi như vậy, có ngày hôm nay là đáng lắm!"

Nhìn thấy Vương Kiến đang tức giận gầm lên, cả Hạ Nguyên Phi và Hạ Huyên Huyên đều sững sờ.

Bọn họ đều không ngờ một người luôn tỏ ra trung thực và hiền lành như Vương Kiến lại có thể làm ra chuyện điên rồ này.

Theo Hạ Huyên Huyên, cô ta ngoại trừ việc không thích Vương Kiến thì cũng không đối xử quá tồi tệ với hắn ta, không hiểu tại sao hắn ta lại có thành kiến với mình như vậy.

Cô ta không biết rằng tuy Vương Kiến có vẻ ngoài không tệ nhưng xuất thân nông thôn của hắn ta đã khiến cho hắn ta có một sự tự ti không thể xóa bỏ trong lòng.

Để theo đuổi Hạ Huyên Huyên thì hắn ta đã phải lấy hết dũng khí vượt qua chướng ngại tâm lý của chính mình, nhưng sau đó Họ Huyên Huyên lại phớt lờ hắn ta khiến cho hắn ta chịu đả kích nặng nề, sự tự ti mà bản thân cố che giấu bao lâu nay cũng bùng phát trở lại.

Cộng thêm việc Hạ Nguyên Phi không chút kiêng kị phê bình Vương Kiến ở trước mặt biết bao nhiêu học trò đã trở thành mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ của Vương Kiến, cuối cùng mới khiến cho chuyện này xảy ra.

Lòng người là thứ khó hiểu nhất, ông cháu bọn họ không ngờ tới chuyện này cũng là bình thường, bởi vì bọn họ không phải Vương Kiến cho nên không thể hiểu được tâm trạng của hắn ta.

Lúc này, Julien mỉm cười nói: "Vị nào là giáo sư Hạ Nguyên Phi? Tôi muốn cảm ơn ông ta một chút".

Hạ Nguyên Phi bình tĩnh nói: "Là tôi đây".

"Hóa ra là ông, tôi vô cùng ngưỡng mộ kiến thức uyên bác của ông", Julien vừa hút xì gà vừa luôn miệng tán thưởng.

"Ông là ai?"

"Ông có thể gọi tôi là Julien".

"Đây là đất của Hoa Hạ, tất cả các di tích văn hóa được tìm thấy đều thuộc về Hoa Hạ. Ông làm như vậy là bất hợp pháp nghiêm trọng", Hạ Nguyên Phi nói.

Julien cười nhẹ nói: "Luật pháp chỉ dành cho những kẻ yếu đuối. Đối với những người như chúng tôi thì nó không có tác dụng đâu".

Mấy người Hạ Nguyên Phi đều biến sắc, lời nói này rõ ràng có ý uy hiếp trắng trợn, người này hoàn toàn không hề để ý đến luật pháp.

Đúng lúc này, phía sau có tiếng bước chân vội vã vang lên, có ba mươi quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang hạng nặng đang chặn lối ra của thung lũng rồi chậm rãi tiến tới gần.

Hạ Huyên Huyên vừa thấy vậy thì vội vàng la lên: "Người họ Lục kia, anh đã dẫn chúng tôi vào vòng vây rồi, bây giờ phải làm sao?"

Nhìn thấy lối thoát bị chặn, Hạ Huyên Huyên ngay lập tức kinh hãi trách móc Lục Hi trước tiên.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, không để ý tới cô ta mà chỉ quay sang nói với Julien: "Vậy nếu như tôi trừng phạt ông ở đây thì cũng chẳng sao".

"Anh điên rồi sao?"

Đến giờ phút này mà Lục Hi vẫn còn nói ra những lời như vậy, tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy khó tin, bọn họ có cảm giác như Lục Hi đã hoàn toàn phát điên rồi, rõ ràng tình hình của phe mình đang vô cùng bất lợi.

Đúng lúc này, Gonzalez bước tới cười nói: "Xin lỗi, không ai có thể đe dọa ông Julien trước mặt Gonzalez tôi".

Nói xong, Gonzalez liền ngưng tụ ra một thanh kiếm lớn màu trắng trong tay của mình.

Thanh kiếm dài ba thước rộng một thước, gần bằng nửa cánh cửa lớn, bên trên thanh kiếm đang rực lên một ngọn lửa trắng ngà, chỉ trong chớp mắt đã có một làn sóng nhiệt vô hình truyền ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc.
Chương 239: Gonzalez

Lục Hi nhìn thấy cảnh này, anh nhướng mày.

Lúc này, Julien cười ha ha nói: “Thưa các vị, ông đây là Gonzalez - một trong mười hai đại thiên sứ tôi đặc biệt mời đến từ giáo hội Light. Dưới sự bảo hộ của thần ánh sáng, ông Gonzalez chính là tồn tại vô địch”.

“Giáo hội Light!”

Thạch Kế Đông và Hạ Nguyên Phi nghe xong, trên mặt nhất thời lộ vẻ kinh hãi.

Hai người bọn họ học thức uyên bác, đương nhiên bọn họ cũng biết về sự tồn tại của giáo hội Light.

Tổ chức thần bí và hùng mạnh này đã xuất hiện từ xa xưa, ở thế giới phương Tây tồn tại giống như một đế quốc ẩn hình.

Bọn họ thờ phụng thần ánh sáng là vị thần tối cao, bọn họ cho rằng ông ta là người sáng tạo ra thế giới này, ông ta cũng được gọi là vị thần tạo ra thế giới, địa vị giống như Bàn Cổ trong lòng người Hoa Hạ.

Đám người Thạch Kế Đông chỉ biết giáo hội này vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn rất hùng mạnh, nhưng không ngờ lại còn có sức mạnh cao siêu như vậy, điều này đã hoàn toàn lật đổ nhận biết của bọn họ. Lẽ nào thế giới này thần ánh sáng đã từng tồn tại, hoặc nói vẫn luôn tồn tại?

Liên quan đến giáo hội Light, Lục Hi cũng biết.

Giáo hội này thần bí và hùng mạnh, nhưng cũng không tham gia tranh chấp trên thế giới, cho tới bây giờ Lục Hi chưa từng tiếp xúc trực tiếp với bọn họ.

Lần này gặp mặt, Lục Hi cũng rất tò mò, anh rất muốn biết giáo hội tự xưng là truyền thừa trên ngàn năm hùng mạnh như đế quốc này rốt cuộc có chỗ nào thần bí.

Nếu ngày trước khi còn là lính đánh thuê, đương nhiên Lục Hi sẽ không đi chọc vào phiền toái này. Dựa vào năng lực Gonzalez thể hiện ra không giống người thường, giáo hội Light này chắc chắn cũng rất lợi hại.

Nhưng bây giờ Lục Hi có chỗ dựa là lão Long kia, anh không hề sợ, bí mật của thế giới này sớm muộn phải vạch trần, vậy thì để xem có thứ gì ẩn núp dưới biểu tượng kia.

Trong tay Lục Hi chậm rãi ngưng kết ra một cây giáo dài màu vàng sậm, anh nói.

“Ông Gonzalez, vậy thì để tôi lĩnh giáo một chút sức mạnh của giáo hội Light các ông đi”.

Gonzalez nhìn Lục Hi, ông ta nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Tôi cũng rất muốn đấu một trận với cao thủ phương đông, lĩnh giáo với thứ gọi là truyền nhân của rồng xem có chỗ nào giỏi giang”.

Trong giọng nói của Gonzalez ẩn chứa chút khinh thường.

Lục Hi chớp mắt, nói: “Vậy thì tới đi”.

Nói xong, Lục Hi không chút khách khí đâm thẳng cây giáo dài màu vàng sậm về phía Gonzalez.

Khuôn mặt Gonzalez nở nụ cười tao nhã, ông ta nhẹ nhàng huy động kiếm lớn trong tay, đẩy cây giáo dài của Lục Hi ra, đồng thời thuận thế chém xuống.

Lục Hi né người tránh một kiếm này, nhưng trên kiếm lớn mang theo ngọn lửa màu trắng sữa trong nháy mắt bốc hơi một nửa quần áo của Lục Hi, khiến anh vô cùng rách nát, nhất thời nhìn có chút chật vật.

Đám người Hạ Huyên Huyên thấy vậy liền lo lắng. Với một chiêu này, bọn họ cho rằng Lục Hi đã rơi vào thế yếu, vậy nên không thể không lo lắng. Phải biết rằng phía sau còn có một đám quân nhân súng đạn sẵn sàng đang nhắm vào họ.

Lúc này, Gonzalez cười nói: “Thấy mùi vị của lửa thánh thế nào? Đây chính là món quà thần ánh sáng ban cho sứ giả của ông ấy, nó có thể đốt chết bất kỳ sức mạnh vĩ đại nào của giáo đồ khác, cứ cố gắng cảm thụ đi”.

Lục Hi mở mắt xuyên thấu quan sát Gonzalez, đồng thời cũng cảm nhận sức mạnh của thứ được gọi là lửa thánh.

Lửa thánh màu trắng sữa này quả thật vô cùng mạnh, nó có thể đốt cháy tất cả tính chất, có chút liều mạng với Long Viêm của anh, nếu không phải thể chất của anh đặc biệt thì lần này có thể sẽ bị thương.

Trong mắt xuyên thấu, đan điền của Gonzalez không những có đấu khí ngưng tụ một vòng không tan, vòng đấu khí này có chút giống với Long Tinh của anh, hơn nữa trên mặt đấu khí còn mang theo một tầng lửa thánh màu trắng sữa, vì vậy trên binh khí của ông ta sẽ mang theo lửa thánh sát thương.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Chỉ là lửa thánh thôi mà, cũng không có gì đặc biệt hơn người”.

Nói xong, phía trên cây giáo dài màu vàng sậm trong tay Lục Hi đột nhiên cháy lên ngọn lửa màu vàng, trong nháy mắt ngọn lửa cháy mãnh liệt rồi bốc hơi lên, tranh nhau sáng chói với lửa thánh màu trắng sữa của Gonzalez.

“Tới đi”.

Lục Hi quát to một tiếng, giáo dài trong tay chấn động đánh về phía Gonzalez.

Gonzalez nhìn thấy cây giáo dài của Lục Hi cháy lên ngọn lửa màu vàng, trong mắt ông ta lộ ra vẻ thận trọng, đồng thời cũng khơi dậy ý chí chiến đấu.

Ông ta cười to một tiếng, mái tóc vàng không có gió vẫn tung bay, hai tay ông ta cầm kiếm nghênh đón Lục Hi, trong nháy mắt hai người đánh nhau kịch liệt.

Dưới sự va chạm kịch liệt của lửa thánh và Long Viêm, đôi khi tuôn ra một vòng, năng lượng gió bão sáng chói giống như pháo hoa cuốn ra bốn phía, mọi người bất giác lui về phía sau né tránh.

Lục Hi huy động cây giáo dài, Long Tinh trong cơ thể nhanh chóng chuyển động, anh sử dụng thuật cận chiến Thần Quan tấn công mãnh liệt vào Gonzalez.

Lửa thánh trên kiếm lớn của Gonzalez sáng chói rực rỡ khiến mọi người không mở mắt nổi, bổ ngang chém dọc, sức mạnh cực lớn, uy thế vô song, hai người nhất thời không phân cao thấp.

Trước đây chưa từng nhìn thấy trận đấu kịch liệt như vậy, đám người Hạ Huyên Huyên xem mà trợn tròn mắt.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra trên thế giới lại có người mạnh đến như vậy, điều càng kinh ngạc chính là một người trong đó lại là tên vô lại, con quỷ nhát gan mà bọn họ coi thường.

Lúc này, trong lòng mọi người vô cùng chấn động, họ càng bội phục sát đất thần uy của Lục Hi. Lục Hi trước mặt họ còn mạnh hơn nhiều so với Thịnh Quốc An.
Chương 240: “Cậu rất mạnh”

Lúc này, Thịnh Quốc An đang được đặt nghỉ ngơi dưới đất nhìn hai người chiến đấu, trong mắt ông ta càng khiếp sợ đến tột đỉnh, đồng thời nảy sinh cảm xúc sùng bái gần như vô hạn đối với Lục Hi.

Đây hoàn toàn là sức mạnh của một tông sự, mặc dù Lục Hi vẫn chưa bày ra sức mạnh, nhưng Thịnh Quốc An có thể nhìn ra Lục Hi tuyệt đối có thực lực của tông sư.

Nghĩ đến vừa rồi mình còn xem thường anh, trong lòng Thịnh Quốc An không kiềm chế được xấu hổ đan xen, ông ta quá ngông cuồng, lại còn kiêu ngạo ở trước mặt người như vậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng.

Còn Hạ Huyên Huyên bây giờ hoàn toàn sững sờ.

Tất cả những gì mà Lục Hi bày ra đã vượt ra khỏi nhận thức của cô ta, nhìn Lục Hi huy động ngọn lửa trên cây giáo dài, giống như chiến thần hạ thế đánh một trận lớn với Gonzalez, Hạ Huyên Huyên đã khiếp sợ đến cuống cuồng.

Lúc này, hai người Lục Hi và Gonzalez càng chiến càng mãnh liệt, bóng dáng của hai người hoàn toàn bị bao phủ bởi lửa thánh màu trắng sữa và ngọn lửa màu vàng, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ một trắng một vàng đang chuyển động chiến đấu với tốc độ cao, hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng.

Đúng lúc ấy, hai ngọn lửa không cùng màu sắc bất chợt đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó lại lập tức tách ra.

Chỉ thấy hai người đứng yên cách nhau chưa đến mười mét, bên hông của Gonzalez đã có thêm một vết máu, trên mặt ông ta còn có từng tia lửa màu vàng đang nhảy nhót, nhưng trong nháy mắt liền bị lửa thánh màu trắng sữa dập tắt.

“Cậu rất mạnh, trong những người mà tôi quen biết ngoại trừ đại thiên sứ ra, tôi thừa nhận cậu là mạnh nhất”.

Trên mặt Gonzalez vốn mang theo ý cười lúc này đã lạnh xuống, ông ta nhìn về phía Lục Hi chậm rãi nói.

Lục Hi tay cầm giáo lửa, chìm trong ngọn lửa đang cháy rực, anh nói: “Ông đây biết mình mạnh mà, còn cần ông nói chắc”.

Lời của Lục Hi lập tức đã chọc tức Gonzalez vốn đang trong ranh giới bùng nổ, ông ta cười lạnh một tiếng rồi nói: “Rất tốt, hy vọng tiếp sau đây cậu đừng khiến tôi thất vọng là được. Bởi vì bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ biểu diễn ra sức mạnh thật sự”.

Vốn dĩ mọi người thấy Lục Hi chiếm thượng phong liền mừng rỡ trong lòng, nhưng nghe thấy lời của Gonzalez, lòng họ lại kinh hãi.

Đã mạnh như vậy rồi còn chưa xuất ra toàn bộ sức mạnh, Gonzalez này rốt cuộc lợi hại đến đâu.

Đồng thời bọn họ cũng lo lắng cho Lục Hi, bởi vì bọn họ không biết Lục Hi còn lá bài tẩy hay không. Phải biết rằng nếu Lục Hi thua, bọn họ sẽ bị chôn vùi hết ở đây.

Lục Hi nhìn Gonzalez, mặt không biểu cảm.

Gonzalez rất mạnh, cộng thêm lửa thánh lại có tổn thương đặc biệt, nhưng anh có chống trả của Cự Long, lửa thánh cũng chỉ gây ra tổn thương cực nhỏ cho anh. Hơn nữa anh có thuật cận chiến Thần Quan nên hoàn toàn chiếm ưu thế về mặt võ kỹ, sau một trận đánh này Gonzalez cũng không phải là đối thủ của anh.

Lục Hi tin rằng cứ tiếp tục đấu như vậy, Gonzalez sẽ bỏ mạng dưới lưỡi giáo của anh.

Nhưng nhìn dáng vẻ chắc Gonzalez cũng biết điều này, vì vậy ông ta muốn đưa ra lá bài tẩy của mình.

Lục Hi không hề sợ hãi, ai chẳng có một hai lá bài tẩy, hơn nữa anh cũng rất muốn biết giáo hội Light này có những thủ đoạn gì. Trận đánh ngày hôm nay đã kết thành thù oán, ngày sau gặp lại là chuyện sớm muộn, tìm hiểu nhiều hơn chút cũng sẽ dễ chuẩn bị.

Lúc này trong miệng Gonzalez nói ra liên tiếp một loạt từ ngữ khó nghe, trong nháy mắt dưới chân ông ta chợt dâng lên một cột sáng màu trắng chu vi hơn ba mét xông thẳng tới chân trời.

Cùng lúc đó, phía sau lưng Gonzalez chậm rãi mở ra một đôi cánh màu trắng tuyền dài đến ba mét.

Hai tay ông ta cầm kiếm lớn, chậm rãi giơ lên không trung, đôi cánh nhẹ nhàng đong đưa, giữa không trung còn vang lên từng hồi thánh ca lanh lảnh, giống như một thiên sứ chân chính đang giáng thế, một luồng uy áp vô hình lập tức tràn ngập toàn bộ sơn cốc.

Mọi người nhìn thấy cảnh này liền vô cùng sợ hãi.

Lẽ nào thế giới này thật sự có thiên sứ tồn tại sao?

Còn chưa chờ bọn họ nghĩ kỹ, luồng uy áp vô hình này cuốn lấy khiến bọn họ nhất thời khó đứng vững, toàn bộ đều quỳ xuống đất vang lên tiếng phịch phịch, bao gồm cả đám người Julien.

Hơn nữa bọn họ chủ động quỳ rạp dưới đất lễ lạy Gonzalez, mặt bọn họ đầy thành kính, rõ ràng bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật này của Gonzalez.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Gonzalez ở giữa không trung nói giống như thần: “Tín đồ kia, cậu gào thét muôn đời trong lửa thánh của thần ánh sáng, sau đó vĩnh viễn rơi vào địa ngục, chịu hết đau khổ trong luyện ngục kia”.

Nhìn Gonzalez đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Dưới uy thế như vậy, không ai có thể là đối thủ của ông ta.

Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên suy nghĩ này.

Bởi vì bây giờ Gonzalez đã hoàn toàn hóa thân thành thần, thế giới này còn ai có thể đánh thắng một vị thần không?

Lúc này, đám người Hạ Huyên Huyên bất giác chuyển hướng ánh mắt sang nhìn Lục Hi, mặc dù cảm thấy anh không thể thắng được Gonzalez, nhưng trong lòng bọn họ vẫn kỳ vọng Lục Hi có biểu hiện gì đó để tạo nên kỳ tích.

Hiện giờ Lục Hi nhìn Gonzalez trên không trung giống như thần, anh cau mày không nói một lời.

Mọi người thấy vậy, trong lòng thầm than thở.

Xem ra Lục Hi cũng đã không còn sức lực nữa rồi. Phải thôi, làm gì có ai có thể chiến thắng một vị thần đâu, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chán nản.
Chương 241: “Giáo hội Light sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”

Lúc này trong mắt xuyên thấu của Lục Hi, giữa chân trời có một luồng sức mạnh vô hình giáng xuống người Gonzalez, vậy nên ông ta mới có uy thế như vậy.

Mà luồng sức mạnh này cực kỳ đặc biệt, tạm thời Lục Hi vẫn chưa biết rõ nguồn gốc của loại sức mạnh này, nhưng cái này cũng không quan trọng. Cho dù Gonzalez mượn luồng sức mạnh thần bí này thì sao chứ.

Lục Hi cười ha ha nói: “Chỉ như vậy thôi à, ông đây muốn xem xem rốt cuộc ông có bao nhiêu bản lĩnh”.

Nói xong, đột nhiên dưới chân Lục Hi bốc cháy một vòng lửa màu vàng, ngọn lửa dần dần dâng cao, nâng Lục Hi lên giữa không trung đứng đối diện với Gonzalez.

Lục Hi đắm chìm trong ngọn lửa màu vàng giống như Chúc Dung giáng thế, ngọn lửa vô biên lan tràn trên không trung, nhuộm đỏ một mảng trời, uy thế không hề thua kém Gonzalez chút nào.

Đám người Hạ Huyên Huyên thấy vậy, trong lòng lập tức lại dấy lên hy vọng, Lục Hi cứ có uy thế như vậy thì hoàn toàn có năng lực đánh một trận với Gonzalez.

Còn Julien lúc này lại chau mày, ánh mắt chuyển động không dừng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Gonzalez nhìn Lục Hi giữa không trung, trong ánh mắt đều là khinh miệt.

Lục Hi nhìn uy thế vô biên, nhưng ông ta thấy chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Là một trong những đại thiên sứ của giáo hội Light, bây giờ thứ ông ta sử dụng chính là thần lực. Bất luận sức mạnh nào cũng không thể nào bằng thần lực.

Ông ta vung kiếm lớn trong tay lên, mảnh vụn của lửa thánh rơi đầy trời, tung bay giống như ánh sao.

“Giáo đồ khác, chuẩn bị gào khóc trong lửa thánh đi”, Gonzalez lạnh lùng nói.

Lục Hi nghe xong liền cười to một trận nói: “Xem ra trong mắt các ông người không thờ phục thần ánh sáng thì xem như là giáo đồ khác, ông đây vẫn không tin thần ánh sáng sẽ lợi hại hơn lão Long kia”.

Gonzalez mặt đầy lạnh lùng, trong lòng càng giận dữ với mấy lời xằng bậy của Lục Hi, ông ta không nói hai lời giơ cao kiếm lớn.

Lửa thánh trên kiếm lớn phóng lên cao chót vót, từ trên xuống dưới dường như cắt ngang trời, muốn chém vào Lục Hi.

Nhìn thấy uy thế của Gonzalez, tim mọi người cũng dâng đến cổ họng, một kiếm như muốn cắt ngang bầu trời quả thực cũng khiến người ta quá kinh hãi.

Đúng lúc đó, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, uy thế của giáo dài trong tay quá mạnh, Long Tinh trong cơ thể bắt đầu chuyển động điên cuồng, sức mạnh Cự Long cộng thêm pháp lực Long Đằng quyết tu luyện được, toàn bộ đều được đặt trên cây giáo dài anh trong tay.

Ngọn lửa trên giáo dài từ màu vàng biến thành vàng sậm, ngọn lửa dường như cũng nhỏ lại, nhưng xung quanh giáo lại nứt ra từng vết nứt màu đen, ngay cả không gian cũng suýt chút nữa bị xé rách.

Lúc này, lửa thánh cắt ngang trời sắp rơi xuống, còn Lục Hi quát lớn một tiếng, cây giáo dài lửa vàng sậm liền rời tay.

Nơi cây giáo dài này đi qua không ngừng lóe lên vết nứt màu đen.

Trong nháy mắt, giáo dài và lửa thánh màu trắng sữa đụng nhau, vết nứt màu đen xung quanh cây giáo dài nuốt sạch lửa thánh.

Lập tức Gonzalez kinh hãi, lửa thánh vô địch lại bị khắc chế, ông ta hoàn toàn không ngờ tới.

Nhưng cây giáo dài màu vàng sậm vẫn không giảm khí thế, nó đã đến trước mặt Gonzalez khiến ông ta không thể tránh né.

Ông ta gầm lớn khản cả giọng, hai tay ôm trước ngực, một tấm khiên được hình thành bởi lửa thánh ngưng tụ trong nháy mắt, nhưng giáo dài của Lục Hi lại xuyên qua tấm khiên không một chút trở ngại, đồng thời đâm xuyên qua ngực Gonzalez.

Gonzalez rơi xuống từ trên không trung, đôi cánh đã không thấy nữa, thánh ca và chùm tia sáng cũng đã biến mất.

Gonzalez rơi xuống dưới đất, ông ta không thể tin nổi nhìn lỗ lớn trước ngực vẫn còn đang cháy rực từng tia lửa màu vàng sậm. Còn ông ta lúc này cũng đã không còn sức điều động lửa thánh tới dập tắt ngọn lửa vàng sậm này.

“Giáo hội Light sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, Gonzalez để lại câu nói cuối cùng, sau đó cứ như vậy không còn tiếng thở.

Lục Hi chậm rãi hạ xuống, tất cả ngọn lửa được anh thu vao trong cơ thể.

Anh khinh thường nói: “Cứ làm như ông đây sợ mấy người ý, thần ánh sáng của mấy người đâu có lợi hại như lão Long”.

Thần của giáo hội Light dù có lợi hại, nhưng Lục Hi cũng không tin ông ta có thể hơn được lão Long kia. Từ các loại dấu vết có thể thấy thực lực của lão Long đã vượt qua những người gọi là thần linh kia, hai người cũng không đứng cùng một tầng, Lục Hi không hề sai chút nào.

Thông qua trận đấu lần này, Lục Hi cũng đã hiểu sơ qua về giáo hội Light, lửa thánh của bọn họ chênh lệch không nhiều so với Viêm Long của mình.

Nhưng Long Đằng quyết anh tự tu, còn có sức mạnh Cự Long, đối mặt với những đại thiên sứ này vẫn cao hơn một bậc, anh cũng không có gì phải sợ.

Lúc này đám người Hạ Huyên Huyên hoàn toàn ngây ra như phỗng, võ lực của Lục Hi quả thật là đột phá trời đất, dùng thần linh để miêu tả thật đúng là không quá chút nào.

Gonzalez lợi hại như thiên sứ giáng thế cũng bị một giáo của Lục Hi đâm, còn người nào có thể là đối thủ của anh đây?

Đám người Julien bây giờ quỳ rạp dưới đất, trên mặt lại càng kinh hãi.

Năng lực của Gonzalez đã hoàn toàn vượt quá nhận biết của bọn họ, mà Lục Hi thì càng kinh khiếp hơn, có thể chém chết một đại thiên sứ uy năng như Gonzalez, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng đúng lúc này trong tay Lục Hi liên tục ngưng kết ra hai cây giáo dài rồi ném qua, đồng thời trong miệng phun ra một đường Viêm Long về phía lính đánh thuê ở cửa sơn cốc.

Chỉ thấy dưới Viêm Long, ba mươi mấy tên lính đánh thuê bị hóa thành tro bụi, mà xa xa lại truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi đi tới bên cạnh Julien.

Những lính đánh thuê kia phân tán có thể hơi khó giết chúng, sẽ khiến chúng có cơ hội nổ súng với đám người Thạch Kế Đông, nhưng tập trung một chỗ rồi giết sạch bọn chúng chỉ là chuyện trong vài phút.
Chương 242: “Thứ bán nước cầu vinh”

Còn hai tay súng bắn tỉa dù lợi hại, nhưng dưới binh khí của anh cũng một phát toi mạng.

Bây giờ tất cả các uy hiếp đã được giải trừ, Lục Hi bình tĩnh nhìn Julien, anh chậm rãi nói: “Mẹ kiếp, đồ của Hoa Hạ là thứ các người có thể tùy tiện cầm?”

Julien đã cực kỳ sợ hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng mình tiêu tốn cả đống tiền và chuẩn bị kỹ càng như vậy mà còn thất bại.

Đặc biệt là cái tên Lục Hi này, để anh nhìn thấy bí mật quốc gia phương tây này giấu giếm, hóa ra câu nói cấm địa của lính đánh thuê Hoa Hạ không chỉ là tùy tiện nói ra.

“Cậu ơi, là tôi sai, xin cậu tha thứ cho tôi, cậu nhất định sẽ nhận được tình hữu nghị trọn đời của gia tộc Jeffrey, xin cậu hãy tin tôi”, Julien đã mất hết tất cả võ lực, cuối cùng không còn cách nào giữ được dáng vẻ tao nhã nữa, ông ta kinh hãi cầu xin Lục Hi tha thứ.

Gia tộc Jeffrey cũng là dòng dõi quý tộc lâu đời ở Anh, tình hình bên trong thâm hậu, ông ta tin nhất định Lục Hi sẽ cân nhắc.

Nhưng Lục Hi chỉ cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Gia tộc Jeffrey chó má gì chứ, ông tưởng rằng ông đây sẽ sợ sao? Chọc vào một sợi tóc của ông đây thì tôi liền chạy tới Anh, nhổ tận gốc không chừa một mống cái gia tộc Jeffrey chó má này”.

Nhìn Lục Hi đáp trả hung hãn như vậy, lập tức Julien lòng đau như chết, ông ta biết rằng gia tộc của mình cũng không thể mang lại được gì, vì vậy ông ta lại nói.

“Thưa cậu, có yêu cầu gì cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được. Từ nay về sau tôi tuyệt đối không bước chân vào Hoa Hạ nửa bước, xin cậu tha thứ cho tôi, cho dù tôi trở thành một tên hầu hèn mọn của cậu, tôi cũng không oán hận một câu”.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Julien, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh nói: “Ông đây thiếu con chó như ông à? Dám can đảm bước vào Hoa Hạ thì phải chịu chôn vùi ở chỗ này chứ, nếu không thì mấy ông còn tưởng rằng Hoa Hạ của tôi không có ai”.

Julien nghe xong, nhất thời không biết như nào mới phải.

Với vẻ hung hãn của Lục Hi, e rằng giết ông ta giống như nghiền chết một con kiến vậy. Julien không muốn chết, nhưng quả thật ông ta không nghĩ ra được cách gì có thể cứu mình.

Lúc này, Vương Kiến mặt càng kinh hãi, hắn ta run lẩy bẩy rúc sau lưng đám người Julien.

Vốn dĩ tưởng rằng hạnh phúc chỉ cách một bước xa, ai mà biết được trong nháy mắt hắn ta liền lọt xuống vực sâu vạn trượng.

Bây giờ hắn ta đã mất đi tất cả chỗ dựa, hắn ta phải đối mặt thế nào với thầy giáo cùng với lửa giận của Hạ Huyên Huyên?

Đúng lúc đó, Lục Hi co ngón tay bắn liên tiếp, mấy ngọn lửa hình đóa sen màu vàng sậm bắn vào trong cơ thể đám người Julien.

Julien và mấy tên thuộc hạ liền lăn lộn kêu gào trên đất, trên người xuất hiện trạng thái giống như nham thạch, đồng thời tỏa ra khói xanh từ trong ra ngoài.

Chỉ thấy Lục Hi lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả cho việc xúc phạm Hoa Hạ”.

Lời Lục Hi vừa dứt, đám người Julien cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại Vương Kiến không ngừng run cầm cập nhìn Lục Hi.

Lục Hi thản nhiên nhìn Vương Kiến, hắn ta bất giác rùng mình.

Bởi vì uy thế vừa rồi của Lục Hi quả thật là quá dọa người, từ trong ra ngoài Vương Kiến vô cùng sợ hãi Lục Hi.

“Thứ bán nước cầu vinh”.

Lục Hi mắng một tiếng, anh ngoắc tay, Vương Kiến bay về phía mình, Lục Hi túm cổ hắn ta, nhẹ nhàng quăng đến trước mặt Hạ Nguyên Phi.

“Hắn là sinh viên của ông, nên xử lý thế nào thì ông xem đi”.

Lục Hi nói xong liền đi sang bên cạnh, anh ngồi lên ghế nằm của Julien, thản nhiên châm một điếu thuốc.

Lúc này, Vương Kiến quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu khóc lóc với Hạ Nguyên Phi: “Thầy ơi, em sai rồi, là em nhất thời hồ đồ mới làm chuyện như vậy. Xin thầy tha thứ cho em, em không dám nữa đâu”.

Nhìn Vương Kiến dập đầu khóc lóc, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Tôi và cậu là thầy trò, cậu lầm đường lạc lối tôi cũng có trách nhiệm. Cậu quay về Thượng Kinh tự thú đi, tất cả hạng mục nghiên cứu của tôi đều là cơ mật cấp một của quốc gia, tôi cũng không thể tự ý thả cậu đi. Nhưng đến lúc đó tôi sẽ thay cậu cầu xin với bộ Tư pháp”.

Vương Kiến nghe xong liền kích động nói: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy”.

Hắn ta vừa nói vừa không ngừng dập đầu.

“Cậu đi đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa”.

Hành vi mà Vương Kiến gây ra đã hoàn toàn khiến trái tim ông ta đau đớn, ông ta vô cùng thất vọng với cậu sinh viên này.

Vương Kiến chậm rãi đứng lên, hắn ta len lén nhìn Lục Hi.

Lục Hi ngửa mặt nhìn lên trời hút thuốc.

“Thầy, em quay về tự thú rồi, thầy nhất định phải cầu xin cho em đấy”.

Nói xong, Vương Kiến chậm rãi rời đi, từ đầu đến cuối hắn ta không dám nhìn Hạ Huyên Huyên.

Sau khi Vương Kiến rời đi, đám người đi đến bên cạnh Lục Hi, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, thật sự xin lỗi cậu”.

“Đúng vậy, người như cậu Lục quả thật có một không hai trên đời, thật buồn cười chúng tôi mắt còn cao hơn đầu, khiến cậu Lục cười chê rồi”, Thạch Kế Đông cũng nói.

Còn Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, mặt cô ta đỏ bừng không nói thành lời.

Cô ta xem thường Lục Hi nhất. Ai biết được Lục Hi lại trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ. Nhớ lại mấy lời ác độc của mình trên đường đi, mặt Hạ Huyên Huyên giống như lửa đốt.

Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Tâm tình của mấy người tôi có thể hiểu. Nhưng chuyện này tôi có lý do phải tham gia, không giải thích với mấy người được”.

“Đương nhiên rồi, cậu Lục thần thông như vậy, chuyện của cậu chúng tôi cũng không thể nào hiểu được đâu, cậu cũng không cần phải giải thích với chúng tôi”, Hạ Nguyên Phi vội vàng nói.

Lục Hi gật đầu, anh lại nói: “Được rồi, lát nữa vào động phủ, mấy người phải nghe theo sắp xếp của tôi, còn nữa, tôi phải chọn đồ đầu tiên, mọi người không có ý kiến chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK