Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235: Lý do của Julien

Đúng lúc này trong lòng anh lại khẽ động, phát hiện có người nhìn trộm, ngay lập tức thần thức liền tuôn ra như biển.

Việc duy trì hoạt động của thần thức trong thời gian dài đối với anh cũng là một gánh nặng rất lớn, bởi vậy trong hoàn cảnh bình thường Lục Hi sẽ không triển khai thần thức, bằng không với tu vi của anh thì cũng không chống đỡ nổi.

Ở trong cảnh giới của mình anh đã có thể cảm nhận được một số nguy hiểm tiềm ẩn đang diễn ra xung quanh, vì vậy trong khi anh đang cảnh giác thì thần thức cũng tràn ra.

Một lát sau, tình hình của những quân nhân ẩn nấp trong thung lũng cách đó vài dặm đều đã nằm trong đầu của anh.

Lục Hi nhíu mày châm một điếu thuốc, đi tới trước mặt Hạ Nguyên Phi cùng Thạch Kế Đông chậm rãi nói: "Không thể đi tiếp, phía trước có mai phục".

"Nhóc con, đừng nói bừa, chúng ta sắp tới nơi rồi, hơn nữa nơi này hoang sơn dã lĩnh, làm gì có ai mai phục chứ?", Hạ Nguyên Phi bất mãn nói.

Cùng lúc đó, Hạ Huyên Huyên đang đổ mồ hôi nhễ nhại cũng tỏ ra khinh thường nói.

"Ây dà, một kẻ hèn nhát giờ đã trở thành một nhà tiên tri rồi sao? Chẳng phải có người nào đó vừa gặp nguy hiểm thì liền trốn trước hay sao? Còn ở đây muốn dọa ai?"

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Hạ Huyên Huyên thì Lục Hi lại cảm thấy đau đầu, không biết cô gái này sao lại có thành kiến lớn như vậy với anh, chẳng lẽ là vì anh chống đối ông nội của cô ta sao?

Lắc lắc đầu, Lục Hi không để ý tới cô ta nữa, chỉ nói tiếp: "Phía trước không xa có ít nhất 30 quân nhân được trang bị vũ trang hạng nặng. Nếu không có biện pháp thì chắc chắn sẽ có thương vong".

"Nói hưu nói vượn".

Hạ Nguyên Phi tức giận nói.

"Tuổi còn trẻ mà chỉ biết ăn nói bừa bãi, người ở đây còn hiếm thấy, ở đâu ra quân nhân vũ trang hạng nặng, đúng là nực cười".

Lục Hi thở dài nói: "Có thể đã có người nhanh chân tới trước rồi phát hiện ra di tích thì chuyện này cũng là bình thường".

Hạ Nguyên Phi khinh thường liếc Lục Hi, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Di tích này là công trình mà tôi đã dày công nghiên cứu trong nhiều năm, không thể có người khác biết về nó. Đừng có ở đây làm trò cười nữa".

Lục Hi cau mày thật sâu, cân nhắc lợi hại trong việc này.

Đám quân nhân phía trước được huấn luyện chặt chẽ cũng được trang bị đầy đủ. Trong cảm giác của anh thì rõ ràng đó chính là một phân đội chiến đấu hạng nhất.

Ở nơi hoang sơn dã lĩnh lại xuất hiện một phân đội chiến đấu, ngoài lý do vì di tích này mà đến thì Lục Hi thật sự không thể nghĩ ra được còn lý do gì khác để giải thích cho chuyện này.

Nhưng đám người Hạ Nguyên Phi hiển nhiên là không tin lời anh nói, nếu như tiếp tục tiến lên và xảy ra giao tranh thì phe mình chắc chắn sẽ chịu thiệt hại bởi vì nhân lực và vũ khí không đủ.

Mặc dù bên cạnh có Thịnh Quốc An nhưng Lục Hi cũng cảm giác được có một người khác trong thung lũng có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, không thua kém một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn, gần như đã tiến vào cảnh giới bán bộ tông sư rồi.

Cho nên trong tình hình này Thịnh Quốc An hoàn toàn không phải là nhân tố đáng để cân nhắc, người kia hoàn toàn có thể chiến thắng được ông ta.

Bản thân anh thì tất nhiên là không sao, cho dù đối phương có bao nhiêu người thì Lục Hi cũng tự tin có thể một mình quét sạch toàn bộ.

Nhưng vấn đề là bên cạnh anh còn có một đám người già cùng phụ nữ. Một lát sau nếu như phải chiến đấu thì anh còn phải bảo vệ cho những người này, khó tránh khỏi tình huống bị vướng tay vướng chân, không cẩn thận còn có thể để cho những người này gặp phải thương vong, anh nghĩ sao cũng không nhẫn tâm.

Hơn nữa, mấu chốt của vấn đề này chính là những người này hoàn toàn không hề tin anh, đến lúc đó nếu như bọn họ không nghe sự sắp xếp của anh thì mọi việc lại càng trở nên khó xử lý hơn.

Trong lúc Lục Hi đang suy nghĩ thì đã nhìn thấy Thịnh Quốc An bước tới chậm rãi nói.

"Chúng ta sẽ khởi hành sau khi nghỉ ngơi một chút, ngay cả khi phía trước có mai phục thì tôi cũng có thể ứng phó được. Mọi người không cần lo lắng".

Thịnh Quốc An nói xong thì thản nhiên liếc nhìn Lục Hi một cái.

Hạ Nguyên Phi nghe vậy lập tức cười nói: "Có ông Thịnh ở đây thì tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì rồi".

Trong sự cố bầy sói đêm qua, Thịnh Quốc An đã thể hiện bản lĩnh của mình, ngoài sự ngưỡng mộ thì mọi người đều rất tin tưởng vào ông ta, lời nói của ông ta tất nhiên mọi người sẽ không hề nghi ngờ, còn Lục Hi thì hoàn toàn ngược lại, ai lại đi tin lời của một kẻ nhát gan chứ?

Nhìn thấy thái độ của mọi người thì trong lòng của Lục Hi cũng khẽ dâng lên một chút tức giận, nếu như đã không tin anh vậy thì cứ đợi chịu khổ đi, đến lúc đó xem các người còn có thể nói thế nào.

Ngay lập tức Lục Hi quay người bước sang một bên rồi tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Lúc này, ở trong thung lũng.

Gonzalez liên tục báo cáo tình hình cho Julien, Julien chỉ lạnh lùng suy nghĩ.

Ông ta theo đuổi thuật luyện đan của Hoa Hạ là bởi vì bản thân ông ta, cũng có thể nói là vì cả gia tộc của ông ta.

Gia tộc của ông ta là một gia tộc quyền quý, có bề dày lịch sử cùng điều kiện vượt trội.

Tuy nhiên, gia tộc của ông ta cũng có một khiếm khuyết chết người, đó là bệnh tim di truyền. Người trong gia tộc đều bị dị tật ở tim từ khi sinh ra, bản thân ông ta cũng là nạn nhân của căn bệnh di truyền này.

Đối với loại bệnh này, y học hiện nay vẫn chưa có biện pháp chữa trị. Lẽ ra Julien đã chết từ lâu nhưng với tư cách là chủ gia tộc ông ta đã dùng rất nhiều tiền để mời đội ngũ bác sĩ hàng đầu nước Anh cấy ghép tim cho mình.

Mặc dù hình thức phẫu thuật này vẫn còn mới mẻ và tỷ lệ thành công không cao nhưng Julien đã thành công.

Tuy nói rằng cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng bác sĩ cũng đã nói ông ta không thể sống được thêm bao lâu nữa. Có thể một ngày nào đó quả tim được cấy ghép của ông ta sẽ bị cơ thể đào thải, đến lúc đó chúa cũng không cứu được ông ta.

Julien không còn cách nào khác ngoài việc chuyển sang nghiên cứu trung y khi tây y đã bất lực.

Sau đó ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nhiều truyền thuyết khác nhau của trung y thực sự quá huyền diệu, đặc biệt là thuật luyện đan còn có khả năng cải tử hoàn sinh.

Mặc dù không biết có phải thật hay không nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không từ bỏ, vì vậy ông ta đã bắt đầu thu thập tất cả thông tin có liên quan đến trung y và thuật luyện đan, đó cũng chính là lý do mà ông ta đến Hoa Hạ ngày hôm nay.
Chương 236: Không nghe cảnh báo

Chuyện lần này Julien tuyệt đối sẽ không cho phép thất bại, bởi vì Bão Phác Tử trong truyền thuyết chẳng những là một thần y mà còn là một đại sư luyện đan, nếu như hang động này thật sự là của ông ta thì nói không chừng bọn họ còn có thể tìm được bí mật của thuật luyện đan.

Julien tin rằng chỉ cần hiểu được bí mật của thuật luyện đan thì bằng tiền tài của mình ông ta nhất định có thể kết hợp công nghệ hiện đại để luyện chế ra một viên đan dược cấp cao, đến lúc đó ông ta không chỉ được cứu mà ông ta sẽ còn trở thành nhân vật đầu tiên của gia tộc được lưu danh sử sách.

Vì vậy, lần này ông ta không chỉ mời đến một cao thủ như Gonzalez mà còn trực tiếp thuê một đội lính đánh thuê rất nổi tiếng, nhập cư trái phép vào Hoa Hạ rồi âm thầm di chuyển đến đây.

Lần này ông ta nhất định phải thắng, kẻ nào dám ngăn cản đều sẽ bị tiêu diệt.

Đúng lúc này, chỉ nghe Gonzalez nói: "Ông Julien, nhóm người kia đang tiến về phía chúng ta, xem ra phán đoán của ông đã đúng rồi".

Trên mặt Julien lộ ra một tia giễu cợt, ông ta chậm rãi nói: "Bất kỳ ai quấy rầy hành động lần này của tôi đều phải chết, ông hãy sắp xếp đội ngũ, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát".

Gonzalez cười gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tôi bảo đảm với ông tất cả bọn họ đều sẽ chôn thân ở đây, hành động của ông sẽ không bị bất cứ ai quấy rầy".

Lúc này, Lục Hi và đoàn người đã tiếp tục lên đường.

Thịnh Quốc An mở đường phía trước, lính đặc công trấn giữ hai cánh.

Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông đều cầm bản đồ vừa bước đi vừa chỉ trỏ, vẻ mặt phấn khởi kích động, thể lực của bọn họ dường như đã hồi phục một chút cho nên tốc độ của họ cũng đã nhanh hơn.

Còn Hạ Huyên Huyên thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Hi với ánh mắt đầy chán ghét.

Theo cô ta thì Lục Hi là một tên đáng ghét, không học vấn không nghề nghiệp, ở trên xe lửa đã tranh luận vô lý với ông nội của cô ta rồi mà còn dám đi cùng đoàn thăm dò di tích này.

Đây là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm của ông nội cô ta, cô ta thật sự không hiểu cái tên này làm cách nào để có thể trà trộn được vào đây, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa đêm qua thái độ tham sống sợ chết của Lục Hi đã khiến cho ấn tượng của Hạ Huyên Huyên đối với anh trở nên tệ đến tột cùng.

Lục Hi chỉ lẳng lặng bước đi theo phía sau đoàn thăm dò, tựa hồ như còn đang suy nghĩ chuyện gì.

Tuy nhiên, khi Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, cô ta cũng phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Anh chàng này cho dù đi bao xa vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ổn định như ban đầu, chưa bao giờ thấy anh thở hổn hển hay có dấu hiệu mệt mỏi.

Hơn nữa, cô ta còn phát hiện khi Lục Hi bước đi hoàn toàn không nhìn xuống chân, bất kể dưới chân có chướng ngại gì thì anh đều có thể đi qua chúng một cách thuận lợi như nước chảy xuôi dòng.

Trong lòng Hạ Huyên Huyên không khỏi càng lúc càng cảm thấy kì quái.

Theo thời gian đoàn người tiến lên, Lục Hi càng lúc càng lo lắng.

Bọn họ đang tiến sát vào phạm vi hỏa lực của đối phương, nếu như đối phương có địch ý thì mà phe ta không hề phòng bị thì thì chắc chắn sẽ gặp phải thương vong thảm trọng.

Nhưng nếu như anh tự xông lên giết sạch những kẻ ở đó thì cũng không hợp lý.

Thứ nhất, hiện tại địch đã rõ tình hình của ta cho nên không thể tùy tiện động thủ. Thứ hai, nếu như anh tự xông lên thì những người ở phía sau có thể sẽ gặp nguy hiểm, dù sao súng đạn cũng không có mắt.

Lục Hi nhất thời không nghĩ ra được giải pháp tốt, có chút đau đầu.

Lúc này, Lục Hi phát hiện mình đã đến gần vùng bao trùm hỏa lực của đối phương, nếu tiến lên tiếp sẽ rất nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, bây giờ là lúc phải đưa ra quyết định.

Lục Hi đột ngột dừng lại, sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ta không thể đi tiếp nữa".

Mọi người đều sửng sốt quay lại nhìn Lục Hi với ánh mắt khó hiểu.

Nhất là Hạ Huyên Huyên, cô ta lập tức nói: "Trong đoàn này tiếng nói của anh chẳng có giá trị gì đâu, tại sao lại không được đi tiếp chứ?"

Chỉ thấy Lục Hi đột nhiên quát lớn: "Mấy anh bạn trên núi có thể ra ngoài được không? Chúng tôi không có ác ý".

Giọng của Lục Hi vang vọng trong rừng, nhưng anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Hạ Huyên Huyên lắc đầu nói: "Tôi thấy là anh đã điên rồi, ông nội, chúng ta không cần để ý đến anh ta, cứ tiếp tục đi, chúng ta sắp tới nơi rồi".

Hạ Nguyên Phi liếc Lục Hi, lắc đầu rồi đi tiếp.

Thịnh Quốc An nói: "Anh bạn trẻ, đừng đứng đó nói nhảm nữa. Chuyện ở đây còn chưa tới lượt cậu làm chủ đâu. Nếu như cậu còn dám nói hưu nói vượn thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa".

Lời nói của Thịnh Quốc An chứa đựng một sự uy hiếp trắng trợn.

Ông ta biết Lục Hi là do Vân Thắng Quốc sắp đặt tới đây nhưng ông ta xuất thân võ đạo thế gia cho nên không hề sợ hãi quyền thế của Vân Thắng Quốc, đối với chuyện Lục Hi thường xuyên nói hưu nói vượn ông ta cũng cảm thấy rất bất mãn, giờ phút này cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng dạy dỗ anh.

Lục Hi nghe vậy thì lại cau mày thật chặt.

Hạ Huyên Huyên cười nhạo nói: "Sao không nói nữa, sợ bị đánh phải không? Ha ha, loại người như anh đúng là cần được ông Thịnh dạy dỗ nhiều".

Lục Hi hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

Nếu như đám người này đã tự mình tìm đường chết thì cũng không trách được anh.

Dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, nếu như thực sự phải chiến đấu thì cùng lắm anh giết sạch đối phương là được, sau đó tự mình đi thăm dò di tích. Về phần đám người Hạ Nguyên Phi thì thật xin lỗi, sống chết tại số đi.

Thấy Lục Hi không nói gì, Hạ Huyên Huyên lại càng tỏ vẻ khinh miệt hơn.

Và cả đoàn lại tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được hơn mười phút, lông mày Lục Hi lại đột nhiên giật giật.

Ngay lập tức có hai tiếng nổ lớn vang lên.

Thịnh Quốc An đang ở phía trước mở đường liền biến sắc, nhanh chóng nhảy sang một bên.
Chương 237: Không giấu được nữa

Với một tiếng gió rít bén nhọn cực kỳ ngắn ngủi, mặt đất dưới chân nơi Thịnh Quốc An vừa đứng đã bị trúng một viên đạn cực lớn, khoét ra một cái hố sâu hoắm.

Mặc dù ông ta đã nhảy lên không để tránh thoát viên đạn đó nhưng vẫn bị một viên đạn khác bắn trúng vào bụng.

Lúc viên đạn sắp găm vào ổ bụng của Thịnh Quốc An thì ông ta đã vô cùng kinh hãi vận chuyển toàn bộ chân khí tạo thành một lớp chân khí hộ thể.

Tuy nhiên, súng ống mà bên kia sử dụng cực kỳ mạnh, một phát bắn xuyên qua lớp chân khí hộ thể của ông ta khiến cho ổ bụng của ông ta vỡ ra.

Chỉ nghe một tiếng nổ, Thịnh Quốc An hét lớn một tiếng rồi bay ngược về sau, cuối cùng ngã quỵ ở trên mặt đất.

Ổ bụng của ông ta đã bị khoét ra một cái lỗ lớn, đổ máu đầm đìa, sắc mặt ông ta tái mét, thở dốc không ra hơi, dường như đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Lúc này tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thường Tiên Minh, đội trưởng đội lính đặc công quát lớn: "Có địch tập kích!"

Anh ta và hai cấp dưới của mình ngay lập tức nấp rồi bắt đầu bắn ra một loạt đạn theo hướng phát ra tiếng súng.

Loạt đạn này không phải để bắn trúng kẻ địch mà là để che chắn cho đoàn người ở phía sau.

Có ba lính đặc công khác đồng thời lao về phía Thạch Kế Đông, Hạ Nguyên Phi và Hạ Huyên Huyên rồi ghì chặt họ xuống đất, sau vài lần lăn lộn thì họ cũng đã di chuyển được đến một vị trí tương đối an toàn.

Trong đoàn này thì ba người này là mục tiêu bảo vệ trọng yếu, bọn họ đã sớm được căn dặn rồi cho nên cho dù xảy ra chuyện gì thì hành động của bọn họ cũng sẽ nhằm vào việc bảo vệ ba người này trước, những người khác phải tự lo.

Lúc này, ba trợ lý của Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông vẫn đang đứng ngây người ở đó.

Họ đều là những người nghiên cứu khoa học ở trong văn phòng cả ngày, chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào.

Lục Hi vừa thấy, lập tức nói: "Còn chưa trốn đi!"

Một lời này ẩn chứa năng lượng của thần thức khiến cho ba người kia bừng tỉnh, vội vàng tìm chỗ trốn.

Lục Hi liếc nhìn vết thương của Thịnh Quốc An, âm thầm lắc đầu.

"Đạn xoắn xuyên giáp!"

Đây là thứ mà lính đánh thuê thường dùng để đối phó với cao thủ võ đạo, cho dù là cao thủ tiên thiên bị bắn trúng ở cự ly gần đều sẽ chết, còn bị bắn trúng ở cự ly xa thì cũng sẽ đều bị trọng thương.

Mà hai tay súng bắn tỉa kia rõ ràng cũng là cao thủ cho nên mới có thể phán đoán ra được bên trong đoàn người thì Thịnh Quốc An là nhân vật nguy hiểm nhất, liền muốn giải quyết ông ta đầu tiên. Về phần Lục Hi, bọn chúng rõ ràng là nhìn không thấu bởi vì trông anh không khác gì người bình thường.

Hai tay súng bắn tỉa này cũng rất lợi hại, tính cực kỳ chuẩn đường bắn, một phát liền khiến cho Thịnh Quốc An bị thương nặng, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Lục Hi đang đứng ở một chỗ trống trải, cau mày nhìn hai ngọn núi cách đó không xa trước mặt.

"Cậu điên rồi sao, còn không mau trốn đi?"

Thạch Kế Đông kinh hoàng nói.

"Bị dọa đến ngu người rồi hay sao vậy?"

Hạ Huyên Huyên cũng không khỏi phẫn nộ quát.

Đúng lúc này bọn họ lại nghe hai tiếng nổ lớn vang lên kèm theo tiếng xé gió sắc bén trong nháy mắt truyền đến.

Vẻ mặt của ai cũng bàng hoàng.

Hai phát súng lúc nãy đã khiến cho ngay cả cao thủ như Thịnh Quốc An cũng bị thương nặng, lần này Lục Hi chắc chắn phải chết.

Nhưng chính lúc này mọi người mới cảm thấy bối rối.

Đối mặt với kẻ thù giấu mặt, một cao thủ như Thịnh Quốc An cũng phải bị thương nặng ngay phát bắn đầu tiên, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cảm giác an toàn trong lòng mọi người ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác khủng hoảng ngập tràn.

Nhưng Lục Hi vẫn đứng yên bất động, chỉ nhẹ nhàng lướt về phía trước, hai viên đạn đã bị anh bắt vào trong tay.

Viên đạn xoáy tốc độ cao bị anh nắm chắc trong tay, ngay lập tức liền mất đi lực xuyên thủng.

Sau đó Lục Hi lại mở tay ra, hai viên đạn nằm trong tay anh còn có thể so sánh với đạn của súng thần công.

"Quả nhiên".

Lục Hi lẩm bẩm.

Đúng là đạn xoắn xuyên giáp chuyên dùng đối phó cao thủ võ đạo.

Lục Hi lại cau mày, một đội ngũ bình thường tuyệt đối không thể có được trang bị tối tân bậc này, qua đây cũng có thể thấy được đối phương đã chuẩn bị hết sức kỹ càng.

Lục Hi một lần nữa từ chối ý tưởng vội vàng tiến lên.

Đám người Hạ Huyên Huyên kinh ngạc nhìn hai viên đạn nằm trong tay Lục Hi.

"Đây là tình huống gì vậy? Sao anh ta có thể dùng tay không bắt đạn? Lúc nãy ngay cả Thịnh Quốc An cũng bị bắn trọng thương mà?"

Trong lúc tất cả mọi người đang kinh hãi thì lại có thêm một tràng súng nổ vang, vô số viên đạn bắn đến như một cơn mưa rào dày đặc bầu trời.

Ngay lập tức, những thân cây và tảng đá nơi Hạ Huyên Huyên và những người khác đang ẩn náu đều bị vỡ nát.

Đám người Hạ Huyên Huyên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ôm đầu lạnh run, sáu lính đặc công bị hỏa lực áp chế hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên được chứ đừng nói là đánh trả.

Trước mặt Lục Hi, một tấm khiên màu vàng sẫm đã được dựng sẵn, những viên đạn bắn vào đó đều phát ra tiếng leng keng rồi rơi xuống đất.

Lục Hi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói: "Nếu đã giấu không được thì cũng không còn cách nào khác".

Ngay lập tức, một ngọn thương lửa màu vàng đã được ngưng tụ trong tay Lục Hi.

Hạ Huyên Huyên và những người khác kinh hãi nhìn ngọn thương lửa vàng trong tay Lục Hi, không ngờ một kẻ nhát gan như Lục Hi cũng là một cao thủ võ đạo.

Lục Hi phóng trường thương trong tay đến một ngọn núi ở trước mặt.

Trường thương xé gió lao vút đi, ngay khi nó chuẩn bị làm nổ tung đỉnh núi thì từ trong thung lũng bỗng dâng lên một luồng đấu khí màu trắng đối kích trường thương.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trường thương của Lục Hi va chạm với đấu khí màu trắng tạo thành một cơn lốc rồi từ từ tan biến.

Sau đó tất cả các tiếng súng đã dừng lại, một giọng nói truyền đến nói bằng thứ tiếng Hoa Hạ không lưu loát.

"Những người bạn ở phía trước, xin mời lại đây, tôi nghĩ giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK