Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211: “Giám đốc Tần, trước kia có nhiều lỗ mãng, xin hãy thông cảm”

Nói xong, Lục Hi xòe bàn tay ra, lập tức lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa hình hoa sen màu vàng sậm khẽ đung đưa.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thổi một hơi, ngọn lửa hình hoa sen kia liền thổi vào trong cơ thể Cổ Ngọc Đạt.

Nhất thời, Cổ Ngọc Đạt phát ra một tiếng hét thảm, ông ta lăn lộn không ngừng trên đất, biểu cảm trên mặt giống như có người cầm đao chém từng nhát từng nhát vào lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Cổ Ngọc Đạt không ngừng lăn lộn, cơ thể từ trong ra ngoài dần dần bốc lên làn khói xanh. Ngay sau đó khắp nơi trên cơ thể phơi bày hình dáng giống như nham thạch.

Tiếng hét thảm của Cổ Ngọc Đạt càng lớn hơn, như đang chịu đựng đau đớn ở địa ngục, ông ta vừa quằn quại vừa gào thét.

Khoảng ba phút trôi qua, Cổ Ngọc Đạt mới ngừng gào thét và lăn lộn. Cơ thể của ông ta đã hoàn toàn trở nên đỏ bừng, hóa thành từng luồng khói xanh bay lên, dần dần tiêu tán cho đến khi không còn mảnh vụn.

Ba phút này ở trong mắt đám người Vương Trạch Nham lại dài dằng dẵng như một thế kỷ vậy.

Cảnh tượng trước mắt quả thật quá mức kinh khủng, tư thế chết của Cổ Ngọc Đạt quá thảm, từng tiếng kêu thảm thiết dường như vẫn còn vang vọng bên tai, khiến bọn họ run sợ không dứt.

Lúc này, Lục Hi vung tay lên, một đường đao khí màu vàng sậm bung ra, chém đứt một tay của Ngô Tấn Nguyên.

Ngô Tấn Nguyên ngây ngốc một lúc mới cảm giác thấy một trận đau đớn, hắn che cánh tay đứt lìa của mình, không ngừng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, Lục Hi nhìn đám người xung quanh, anh chậm rãi nói: “Đây là một bài dạy dỗ nho nhỏ, mấy người tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Lục Hi dẫn theo A Đóa rời đi.

Sau khi Lục Hi đi, một đám người trố mắt nhìn nhau. Mãi một lúc lâu, một tên nhà giàu mới nơm nớp lo sợ nói: “Cậu Vương, rốt cuộc người này là ai? Sao hắn lại lợi hại như vậy?”

Vương Trạch Nham chậm rãi đứng lên, hắn ta xoa xoa đầu gối đau nhức rồi nói.

“Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Mấy cậu chỉ cần nhớ cậu Lục này chính là người chúng ta không chọc nổi, đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu. Sau này nếu chuyện liên quan đến cậu Lục, tốt nhất các cậu nên tránh thật xa vào, bằng không chết rồi cũng không oán trách được ai đâu”.

Trong lòng đám người run rẩy, nhìn thấy Ngô Tấn Nguyên còn đang kêu thảm thiết không ngừng, dáng vẻ bọn họ đầy bi ai.

Sau khi Lục Hi rời đi, anh đưa A Đóa quay về khách sạn, vừa mới về liền nhận được điện thoại của Triệu Hoàng, Lục Hi báo số tài khoản của mình rồi cúp máy.

Không bao lâu, điện thoại di động báo vào tài khoản ba chục triệu, khóe miệng của Lục Hi nhếch lên ý cười.

“Xem ra cái tên họ Vương và Triệu Hoàng đều rất biết phép tắc đấy”.

Lục Hi lẩm bẩm nói.

Số tiền này nhất định là nhà họ Vương đã bàn bạc qua với Triệu Hoàng, bọn họ trả lại toàn bộ số tiền, thêm phần của mình gửi cho Lục Hi.

Bọn họ làm như vậy cũng nằm trong dự đoán của Lục Hi, anh cũng không thấy kỳ lạ chút nào.

Sau đó, Lục Hi trò chuyện với A Đóa một lúc rồi bảo cô đi ngủ, còn anh thì lên mạng đặt hai vé tàu cao tốc quay về Tây Kinh rồi cũng ngủ thiếp đi.

Chuyện ở đây cũng giải quyết xong, đến lúc rời đi rồi, hơn nữa Lục Hi dự định lặng lẽ rời đi, nếu không thì đám người Tần Nguyên Cửu lại muốn tổ chức tiệc tùng, quả thật là quá phiền phức.

Cứ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hi gọi điện thoại cho Tần Nguyên Cửu báo rằng mình đã rời đi, sau đó anh dẫn theo A Đóa lặng lẽ tới trạm tàu cao tốc, bắt đầu lên đường trở về nhà.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tần Nguyên Cửu, ông ta vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng chiều hôm qua, thủ đoạn Lục Hi đánh bại Triệu Hoàng quả thật khiến ông ta ngạc nhiên và bội phục sát đất.

Lục Hi âm thầm rời đi khiến trong lòng ông ta rất tiếc nuối. Nếu ông ta có thể đi lại nhiều với một thần tiên như vậy, về sau nhất định là một trợ thủ tuyệt vời. Đáng tiếc vị đại thần này đã rời đi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào”.

Theo tiếng nói của Tần Nguyên Cửu, chỉ thấy Triệu Hoàng dẫn theo hai người đẩy cửa vào.

Tần Nguyên Cửu kinh hãi, chẳng lẽ Triệu Hoàng biết cậu Lục đi rồi nên muốn tới tìm mình gây phiền phức.

Suy nghĩ trong lòng Tần Nguyên Cửu chuyển động như điện, ông ta muốn biết ý đồ của Lục Hi, nếu Triệu Hoàng không có ý tốt, vậy thì ông ta thảm rồi.

Đúng lúc đó, Triệu Hoàng chắp tay về phía Tần Nguyên Cửu và nói: “Giám đốc Tần, trước kia có nhiều lỗ mãng, xin hãy thông cảm”.

“Đâu có đâu có”, nghe Triệu Hoàng nói như vậy, Tần Nguyên Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Triệu Hoàng nói tiếp: “Sau này, Giai Mĩ không cần nộp tiền bảo kê nữa. Đồng thời được tôi và nhà họ Vương bảo vệ, nếu kẻ nào dám tìm đến Giai Mĩ gây phiền phức, giám đốc Tần có thể trực tiếp tìm tôi, để tôi giúp Gia Mĩ đòi lại công bằng”.

Tần Nguyên Cửu nghe vậy liền vui mừng, ông ta lập tức nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn”.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng nói: “Giám đốc Tần có ở đó không?”

“Có, mời vào”, Tần Nguyên Cửu buồn bực nói: “Hôm nay làm sao vậy?”

Ngoài cửa có hai người đi vào, chính là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn.

Tần Nguyên Cửu liếc nhìn, lập tức nói: “Mời hai cậu ngồi”.

Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn ngượng ngùng cười nói.

“Chúng tôi không ngồi đâu, chỉ biết đến nói một tiếng với giám đốc Tần, sau này nơi có Giai Mĩ, Gia Thịnh và Hào Mỹ chúng tôi nhất định tránh thật xa. Hơn nữa nếu giám đốc Tần có chỗ nào cần đến bọn tôi, chỉ cần mở miệng thôi, ở Đô Thành này hai chúng tôi có thể giúp được một chút”.

Nghe thấy hai người nói, Tần Nguyên Cửu sững sờ không biết nguyên do.
Chương 212: Hạ Nguyên Phi

Đương nhiên ông ta không cho rằng mặt mũi mình lớn như vậy, những người này đều đến đây để nịnh hót ông ta, nhất định là vì mặt mũi của cậu Lục.

Tần Nguyên Cửu thở dài trong lòng: “Cậu Lục thật sự là thần”.



Lúc này trên tàu cao tốc.

Lục Hi vừa tìm được chỗ ngồi liền nhận được điện thoại của Vân Thắng Quốc.

Hóa ra Vân Thắng Quốc chuẩn bị cho chuyện đầu rồng quay về từ lâu, gần đây cuối cùng đã chốt xong, nhưng từ đầu đến cuối không liên lạc được với Lục Hi, ông ta vô cùng sốt ruột.

Lễ mừng đầu rồng quay về đã được định vào ngày mai, nhưng vẫn chưa thấy Lục Hi quay về, Vân Thắng Quốc rất sốt ruột, ông ta lại thử liên lạc với anh, cuối cùng đã liên lạc được.

Lục Hi nghe xong liền nói ngày mai anh sẽ đến tham gia đúng giờ.

Vân Thắng Quốc yên tâm rồi, Lục Hi là người mang quốc bảo về, anh không tham gia thì lễ mừng này giống như thiếu chút gì đó. Hơn nữa, lễ mừng lớn như vậy sẽ có rất nhiều nhân sĩ yêu nước và phần tử trí thức ở Hoa Hạ đến tham gia, có Lục Hi trấn giữ, ông ta cũng yên tâm một chút.

Lục Hi cúp điện thoại, anh rảnh rỗi nói chuyện với A Đóa.

Nghe A Đóa kể câu chuyện hồi còn nhỏ của cô ấy, Lục Hi cũng không khơi gợi được tuổi thơ của mình. Hai người trò chuyện vô cùng nồng nhiệt.

Lúc này, một đám người đi lên, cầm đầu là một lão già khoảng chừng bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, bên cạnh còn có một cô gái đi theo, tướng mạo có chút giống ông ta, trông cô ấy cực kỳ xinh đẹp.

Ngoài ra còn có hai người đàn ông đều hơn hai mươi tuổi, giống như trợ lý của lão già, hai người đó xách một đống lớn quà cáp.

Bốn người này ngồi xuống sát vách Lục Hi. Lúc này, tàu cao tốc chậm rãi khởi động, bắt đầu lộ trình.

Lục Hi không tán gẫu với A Đóa nữa. Lão già bên cạnh anh mặt đầy hưng phấn nói: “Đầu rồng sắp trở về rồi. Đây cũng là chuyện vui lớn, may mà chúng ta đến kịp”.

“Ông nội, xem ông vui mừng chưa kìa”, cô gái bên cạnh cười nói.

Lão già lắc đầu cười đáp: “Cháu không hiểu đâu, đây là nỗi sỉ nhục của Hoa Hạ. Mỗi một món đầu thú quay về đều chứng minh cho sự hùng mạnh của chúng ta, đây là một loại tượng trưng mang ý nghĩa phi phàm đó”.

Lục Hi nghe thấy không khỏi lắc đầu.

Đúng lúc, lão già thấy Lục Hi lắc đầu, ông ta cau mày nói: “Nhóc con, cậu có ý kiến gì với lời tôi nói à?”

Lục Hi vốn không muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của lão già, anh vẫn nói ra: “Tôi cảm thấy cũng chỉ là một thứ di vật văn hóa mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ”.

Câu nói này của Lục Hi lập tức như chọc vào tổ ong vò vẽ, lão già nhướng mày trợn mắt, mặt đầy tức giận nói.

“Người tuổi trẻ biết cái gì, đầu thú thất lạc là nỗi sỉ nhục lớn của quốc gia chúng ta. Bây giờ sự trở về của nó đã chứng minh quốc gia chúng ta đang trở nên lớn mạnh, đây là việc trọng đại của nhân dân cả nước. Sao trong miệng cậu thì trở nên không có gì quan trọng. Đám thanh niên các cậu thật khiến người ta đau lòng”.

Dường như lão già này vô cùng yêu nước, nhìn Lục Hi nói như vậy, ông ta làm dáng vẻ đau lòng ôm đầu.

Lục Hi cau mày nói: “Ông già à, sự hùng mạnh của quốc gia chả có gì liên quan đến việc đầu thú quay trở về đâu”.

“Nói bậy bạ, nếu quốc gia không mạnh, vậy đám người nước ngoài kia có đồng ý trả lại đầu thú không”, lão già tức giận nói.

Lục Hi cười đáp: “Theo như tôi biết, đầu thú trở về hình như đều là do mấy người có tiền kia mua về quyên tặng cho quốc gia, vậy nên có liên quan gì đến quốc gia cường thịnh đâu?”

“Quốc gia không cường thịnh thì những người này có thể giàu không?”, lão già hỏi ngược lại.

Lục Hi lắc đầu, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với lão già này nữa.

Lúc này, một chàng thanh niên đứng sau lão già nói: “Anh à, người này là giáo sư Hạ Nguyên Phi khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Thượng Kinh, ông ấy vô cùng nổi tiếng, nhận xét của ông ấy có thể sai sao?”

Đồng thời cô gái bên cạnh lão già cũng lạnh giọng nói: “Cái gì cũng không hiểu còn dám nói khoác mà không biết ngượng”.

Lục Hi chau mày.

Còn Hạ Nguyên Phi mặt đầy cao ngạo nhìn Lục Hi.

Anh lại lắc đầu, không nói gì nữa.

Anh thấy mấy kiểu giáo sư nhà khoa học này không muốn đi sâu nghiên cứu khoa học kỹ thuật và học hỏi, nhưng lại ưa chuộng chuyện đầu thú trở về như vậy, thật sự lãng phí thời gian.

Một cái đầu thú có về hay không thì làm sao. Tồn tại như bọn họ giúp đỡ quốc gia, dân giàu nước mạnh mới là căn bản, còn mấy thứ hư danh này chẳng có ích gì.

Thấy Lục Hi không nói lời nào, lão già hừ lạnh một tiếng, còn cô gái cũng trừng mắt nhìn anh, sau đó nói với Hạ Nguyên Phi: “Ông nội, đừng quen biết gì với anh ta, ông là khách quý đặc biệt của bí thư Vân, là giáo sư của Hoa Thanh, thân phận không hề tầm thường, đừng để bị chọc tức hại mình”.

Hạ Nguyên Phi sờ đầu cháu gái, ông ta cười một tiếng.

Còn Lục Hi thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến buổi đêm, tàu cao tốc đến trạm, Lục Hi và A Đóa xuống xe. Trước khi xuống, cháu gái của Hạ Nguyên Phi hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hi, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.

Lục Hi than thở trong lòng, anh ra khỏi trạm gọi xe quay về tiệm tạp hóa.

Vừa vào cửa tiệm tạp hóa, anh đã nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên và Tần Lam đều ở đây. Lục Hi cười to một tiếng nói: “Các đồng chí, nhớ tôi không?”

“Sao mà anh vẫn chưa chết thế?”, Tần Lam nói.

“Anh Lục trở lại rồi”, Vân Khả Thiên nghẹn ngào nói, xem ra anh ta đã chịu đựng không ít khổ sở.

“Anh Lục, bọn tôi cũng nhớ anh lắm”, Hoắc Tư Duệ ngượng ngùng nói.

Còn Miwa Nozaki tiến lên, cô ta khom người chào hỏi Lục Hi.

Lục Hi chào hỏi từng người, sau đó lại giới thiệu A Đóa.

A Đóa đơn thuần đáng yêu khiến người ta thương xót, Hoắc Tư Duệ liền ôm cô vào trong ngực, có một niềm yêu thích nói không nên lời.

Còn A Đóa lại tỏ có chút cẩn trọng, mặc dù cô biết những người này đều là bạn của Lục Hi, trong lòng cũng thích bọn họ. Nhưng dù sao vẫn có chút xa lạ nên cô ấy vẫn chưa thả lỏng mình.
Chương 213: “Ông đây cần cô quản à?”

Trò chuyện một hồi, Lục Hi liền nói: “Đi, tối nay tôi mời, chúng ta ăn một bữa lớn”.

“Oa, được được”, Hoắc Tư Duệ lập tức vỗ tay nói được.

Tần Lam chau mày nói: “Cái tên quỷ hẹp hòi như anh không phải ra ngoài một chuyến liền phát tài rồi đấy chứ?”

Lục Hi liếc cô rồi nói: “Hừ hừ, đó là điều chắc chắn rồi, với bản lĩnh của ông đây, tôi có thể đi đâu mà không phát tài chứ, đi thôi”.

Lục Hi dẫn đầu ra cửa, mọi người đi theo sau, cũng may Vân Khả Thiên lái xe thương vụ Buick của huyện ủy tới, một đám người ngồi lên đi tìm chỗ ăn cơm.

Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, dưới sự xúi giục của Tần Lam, Vân Khả Thiên đã tìm được một khách sạn đắt tiền, anh ta dừng xe lại.

Đoàn người đi vào khách sạn, nhưng bọn họ được báo rằng phòng VIP đã đầy, chỉ đành ngồi ở đại sảnh.

Sáu người vây quanh một bàn, Tần Lam cầm thực đơn dồn sức gọi món, Lục Hi nghe mà sợ hãi run rẩy.

Nhưng nghĩ đến ba chục triệu trong thẻ của mình, Lục Hi vẫn giả bộ thản nhiên.

Một lát sau khi gọi xong đồ ăn, mọi người tán gẫu chờ đồ được đưa lên.

Lúc này, một tên mập say lờ đờ liếc nhìn về phía bàn của Lục Hi, sau đó gã đi tới cười nói: “Nhiều người đẹp quá, cho anh tham gia náo nhiệt với”.

Nói xong, tên mập đặt mông ngồi vào bàn của đám người Lục Hi.

Lập tức bọn họ trợn tròn mắt.

Lúc này, Tần Lam lạnh lùng nói: “Cút sang một bên cho bà, không thì cẩn thận bị đánh đấy”.

Tên mập vừa nghe xong, gã cười ha ha rồi nói: “Hoa hồng có gai, lát nữa đi đến phòng anh rồi cố gắng đánh anh nhé, thế nào?”

Bàn này của Lục Hi có Hoắc Tư Duệ sang trọng quý phái, Miwa Nozaki lạnh lùng xinh đẹp, Tần Lam giỏi giang mạnh mẽ, A Đóa thuần khiết khiến người ta hài lòng. Bốn người này đều là đại mỹ nữ siêu cấp vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người ta.

Người đi qua đều không tự chủ được liếc nhìn họ mấy lần. Nhưng kẻ to gan như tên mập thật sự chỉ có mình gã.

Nhìn thấy Tần Lam nổi giận, đám người Lục Hi đều lựa chọn im lặng, có cô nàng khủng long bạo chúa này là đủ rồi.

Đám người Lục Hi không nói một lời, trên mặt lộ nét cười, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Còn tên mập vừa nói xong, lông mày liễu của Tần Lam dựng thẳng, cô ta nói: “Mày thật sự muốn như vậy?”

“Thật chứ, làm sao hả, đi cùng anh đi, anh đây thích cái giọng điệu này”, tên mập cười to nói.

Tần Lam hít một hơi rồi chậm rãi nói: “Vậy được”.

Ngay sau đó, Tần Lam đứng dậy, ý muốn chuẩn bị đi cùng tên mập.

Đầu tiên tên mập sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha một tiếng, gã nói: “Được, sướng lắm, đi theo anh đến phòng tổng thống chơi thật vui, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.

Nói xong, tên mập đứng dậy đi về phía trước hai bước, Tần Lam ngoan ngoãn theo sau lưng.

Nhìn thấy Tần Lam thật sự đi theo mình, tên mập nở nụ cười đi tới thang máy, một lát sau hai người vào thang máy biến mất tăm.

Lúc này, Vân Khả Thiên mặt méo xẹo, anh ta khổ sở nói: “Anh Lục, Tần Lam sẽ không sao chứ?”

“Anh thấy sao?”, Lục Hi liếc nhìn anh ta nói.

Vân Khả Thiên suy nghĩ một chút, dường như anh ta đã yên tâm hơn chút, chỉ là trên mặt còn có chút dáng vẻ không thoải mái.

Lục Hi nhìn mà cười thầm trong lòng, đây là nỗi niềm quan tâm sẽ bị loạn rất điển hình, với thân thủ của Tần Lam, đối phó với một tên mập không hiểu võ đạo thì có thể có chuyện gì chứ.

Chỉ có A Đóa cau mày, cô ấy hơi hoảng loạn nói: “Anh Lục, chị ấy cứ như vậy bị đưa đi sao?”

Lục Hi xoa đầu cô ấy cười nói: “Yên tâm đi, chị gái này lợi hại lắm, lát nữa cô sẽ biết”.

Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ đều tỉnh bơ. Khoảng thời gian này các cô đã tiếp xúc rất nhiều với Tần Lam, hai người rất rõ năng lực và tính khí của cô ta, cái tên mập này sắp phải chịu khổ rồi.

Lúc này, người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn đến, từng món ăn được đưa lên, Lục Hi nhìn theo mà đau lòng.

Bào ngư kho tàu, ốc vòi voi hấp, chân gấu hầm… Mỗi món ăn đều có giá trên chục triệu.

Đến khi thức ăn được đưa lên đã đầy một bàn.

Lục Hi nhìn mấy món ăn này, mặt anh đầy đau khổ, giống như không hề có khẩu vị.

Hoắc Tư Duệ che miệng cười nói: “Anh Lục, anh sao thế?”

Chỉ thấy trên mặt Lục Hi méo xệch, sau đó anh đột nhiên cầm đũa, hung hãn nói: “Không ăn thì không hết”.

Ngay khi vung đũa, anh bắt đầu ăn mạnh.

Mọi người thấy dáng vẻ của Lục Hi đều muốn cười, ngay cả trên mặt của Miwa Nozaki cũng lộ vẻ không nhịn được cười nữa.

Đúng lúc đó, Tần Lam thản nhiên đi tới.

Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi: “Chị Tần, chị không sao chứ?”

“Tôi có thể có chuyện gì?”, Tần Lam trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên nói.

Vân Khả Thiên rụt cổ lại không nói nữa, biểu cảm trên mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Tần Lam ngồi xuống, nhìn thấy Lục Hi đã ăn được nhiều, cô ta lắc đầu nói: “Aiz, thứ của mình mà lại ăn như thế, anh không thấy tiếc sao?”

Lục Hi dừng đũa, sau đó chỉ thấy anh hung hãn nói: “Ông đây cần cô quản à?”

Nói xong, anh lại động đũa ăn hùng hục.

Lập tức mọi người không nhịn được bật cười.

“Chúng ta ăn thôi, nếu không lát nữa e rằng đến canh cũng không còn đâu”, Tần Lam nói xong cũng bắt đầu động đũa.

Bây giờ mọi người mới nhớ ra sức ăn khủng khiếp của Lục Hi, họ cũng bắt đầu ăn.

Mọi người đang ăn cơm, chỉ thấy A Đóa thận trọng hỏi: “Chị ơi, tên mập kia không làm gì chị chứ?”

Tần Lam nhìn A Đóa cười một tiếng rồi nói: “Em yên tâm, dựa vào cái tên đầu heo đó thì có thể làm gì được chị”.

A Đóa gật đầu cười vui vẻ.

Đúng lúc này có hai người đi về phía bên bọn họ.

Một cơ thể mập lùn và cái mặt sưng húp như đầu heo, không thấy rõ dáng vẻ, nhìn kỹ mới có thể đại khái nhìn ra người này là tên mập vừa rồi.

Bên cạnh gã còn có một người đàn ông trung niên đi theo.

Tên mập kia nói: “Chính là bàn kia, chính là con đàn bà đó đánh tôi”.
Chương 214: Anh Đồ là ai?

Tên mập chỉ vào Tần Lam ở bàn của Lục Hi nói.

Hai người đi tới trước mặt đám người Lục Hi, người đàn ông mặc vest nói: “Chào cô cậu, tôi là tổng giám đốc Mạnh Hạ của khách sạn này, anh đây khiếu nại trong các cô cậu có người đánh anh ấy, xin hỏi có chuyện này sao?”

Mạnh Hạ nói xong, ngay lập tức Lục Hi không chút do dự chỉ về phía Tần Lam và nói: “Là cô ta làm”.

“Ồ”, Mạnh Hạ quay lại nhìn về phía Tần Lam nói: “Xin hỏi là cô ra tay sao?”

Tần Lam đang ăn, cô ta chậm rãi: “Ừ”.

Hai hàng lông mày của Mạnh Hạ nhướng lên, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, cô hãy xin lỗi anh đây, đồng thời bồi dưỡng một khoản tiền thuốc thang nhất định và phí tổn thất tinh thần, khách sạn chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.

“Dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho hắn”, Tần Lam vẫn ung dung nói.

Mạnh Hạ cười một tiếng đáp: “Thưa cô cậu, anh Vương Hồng Phúc này chính là khách VIP của khách sạn chúng tôi, là ông tổng của công ty Uy Năng, khiếu nại của anh ấy nhất định chúng tôi sẽ truy cứu”.

“Hắn là VIP của mấy người thì liên quan đếch gì đến tôi?”, Tần Lam hỏi ngược lại.

Lúc này, sắc mặt Mạnh Hạ trầm xuống nói: “Cô gái này, cô phải biết khách sạn này có một phần của anh Đồ đấy”.

“Anh Đồ? Không quen”, Tần Lam gắp thức ăn nói.

Mạnh Hạ nghe xong liền sửng sốt, sau đó ông ta chậm rãi nói: “Tôi nói này, ngay cả anh Đồ mấy người cũng không coi ra gì đấy chứ?”

“Anh Đồ anh Cẩu chó má gì đó bảo hắn cút sang một bên, đừng quấy rầy bà đây ăn cơm”, Tần Lam quăng đũa đáp.

Mạnh Hạ thấy vậy, ngay lập tức ông ta cười lạnh nói: “Rất tốt, nếu đã như vậy thì mấy người đừng hối hận”.

Nói xong, Mạnh Hạ lấy điện thoại ra gọi.

Trong lòng Mạnh Hạ đã vô cùng tức giận.

Vương Hồng Phúc này hàng năm thường bao phòng tổng thống trong khách sạn, chi tiêu rộng rãi, là vị khách hào phóng của khách sạn. Còn đám người Lục Hi ông ta chưa từng thấy qua, không giống như người thường xuyên đến nơi cao cấp. Nghiêng về phía ai, cái này cũng cần nói sao?

Nhưng đám người này lại không cho anh Đồ mặt mũi, ông ta có chút nghĩ không thông, danh tiếng của anh Đồ vang khắp đường phố Tây Bắc, ông ta không tin mấy người này chưa nghe nói qua.

Xem ra đối phương không tin nơi này có liên quan đến anh Đồ. Nhưng bọn họ sẽ biết ngay, đắc tội với anh Đồ là chuyện kinh khủng đến nhường nào.

Lúc này, điện thoại được kết nối, bên trong truyền ra một tiếng “A lô”.

“Là anh Cửu phải không?”, Mạnh Hạ liền nịnh nọt nói.

Với thân phận của ông ta, căn bản không có tư cách liên lạc trực tiếp với Phù Đồ, cùng lắm chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Cửu.

Chỉ nghe thấy Hoàng Cửu nói chuyện trong điện thoại: “Phải, có chuyện gì?”

“Là như này thưa anh Cửu, ở đây có mấy người đánh khách VIP của chúng ta bị thương, tôi bảo bọn họ nói xin lỗi, nhưng bọn họ không chịu. Tôi nhắc đến anh Đồ, đối phương lại không cho chút mặt mũi nào. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành kinh động đến anh Cửu”, Mạnh Hạ nhanh chóng nói.

“Còn có chuyện này sao?”, Hoàng Cửu nói.

Mạnh Hạ nghe xong vội vàng đáp: “Chính xác là như vậy thưa anh Cửu, sao tôi dám lừa gạt anh chứ”.

“Được rồi, ông chờ tôi ở đó, tôi lập tức tới ngay”, nói xong, Hoàng Cửu liền cúp điện thoại.

Mạnh Hạ cất điện thoại, ông ta nhìn Tần Lam cười lạnh nói: “Hy vọng lát nữa mấy người đừng sợ tè ra quần. Đây là khách sạn cao cấp, thấy thì rất bất lịch sự đấy”.

Tần Lam vẫn đang ăn, cô ta thản nhiên nói: “Ai tè ra quần còn chưa biết đâu”.

“Thứ ngoan cố”, Mạnh Hạ cười lạnh một tiếng.

Đừng nói đến anh Đồ, bây giờ anh Thất, anh Cửu, anh Nhị Thập Nhất chỉ cần giậm chân một cái cũng khiến toàn bộ thành phố Tây Kinh run sợ, bọn họ đều là nhân vật cực kỳ kinh khủng.

Đợi lát nữa một đám không biết sống chết này gặp được anh Cửu rồi thì sẽ biết thế nào gọi là sợ hãi.

Nói xong lời này, Mạnh Hạ kéo Vương Hồng Phúc qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, ông ta nói với gã: “Giám đốc Vương, không cần lo lắng đâu. Đợi lát nữa anh Cửu tới rồi, đám người này sẽ chết rất khó coi, anh cứ chờ mà xem”.

Vương Hồng Phúc vừa chạm vào cái đầu heo của mình, gã hung hãn nói: “Nhất định tôi phải giẫm đạp cô ta một trăm lần mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng”.

“Chỉ cần thể lực của giám đốc Vương có thể theo kịp, mười ngàn lần cũng được ấy chứ”, Mạnh Hạ cười nói.

Còn bên này, đám người Lục Hi vẫn đang ăn liên tục, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

A Đóa chẳng hiểu gì, còn những người khác đương nhiên biết Phù Đồ ở trước mặt Lục Hi chẳng có thân phận gì, vì vậy cũng không có ai lo lắng.

Không bao lâu đã nhìn thấy Hoàng Cửu dẫn theo hai người từ đại sảnh đi vào.

Mạnh Hạ vừa nhìn thấy liền vội vàng cười híp mắt ra nghênh đón.

“Anh Cửu, anh tới rồi”, Mạnh Hạ cười nịnh bợ.

Dường như ở cùng Phù Đồ đã lâu nên Hoàng Cửu mặt đầy lạnh lùng, hắn ta gật đầu một cái rồi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Hạ lại thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần, đồng thời chỉ vào Vương Hồng Phúc đang ở khu nghỉ ngơi.

Sau đó, Mạnh Hạ liền dẫn Hoàng Cửu đi về phía bàn của Lục Hi.

Còn chưa đi đến bàn, Mạnh Hạ liền phách lối nói: “Này các cô cậu, nếu mấy người có bản lĩnh thì đứng trước mặt Hoàng Cửu mà phách lối đi, Mạnh Hạ tôi thật sự phục mấy người luôn”.

Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên toàn thân Hoàng Cửu chấn động, hắn ta lập tức tiến lên hai bước, đi gần đến trước bàn, hắn ta liền cúi người chào: “Anh Lục”.

Trong miệng Lục Hi còn đang nhai thức ăn, một tiếng “ừ” vang lên không rõ.

Mạnh Hạ mặt mày ngơ ngác, không biết đây là tình huống gì.

Lúc này, Hoàng Cửu mới đứng thẳng người, lạnh lùng nói với Mạnh Hạ: “Ông nói là bàn này có người đã đánh khách quý kia?”

Mạnh Hạ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy anh Cửu, mấy người này vô cùng phách lối, ngay cả anh Đồ cũng mặc kệ, anh nhìn xem khách quý của chúng ta bị đánh thành cái dạng gì”.

Mạnh Hạ lắc đầu, dáng vẻ đau đớn nhức óc.

Lúc này, Hoàng Cửu không nói hai lời liền đấm vào bụng Mạnh Hạ, lập tức Mạnh Hạ đau đớn cong như con tôm, nước mắt giàn giụa trên mặt.

“Đánh chết mấy tên phế vật này cũng không oan”.
Chương 215: Xin anh bỏ qua

Hoàng Cửu nói xong liền đá một cước vào mặt Mạnh Hạ, ông ta bị đá bộp một tiếng rồi ngã xuống đất, nhất thời khuôn mặt bị trầy da sứt thịt, máu tươi giàn giụa.

“Anh Cửu, thế này là sao?”

Mạnh Hạ ngã xuống đất, ông ta dùng âm thanh yếu ớt nói.

Một quyền một cước của Hoàng Cửu thiếu chút nữa muốn đòi mạng của Mạnh Hạ, ông ta chỉ cảm thấy đầu ong ong, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, đau đớn từ trong ra ngoài.

“Dẫn cái đầu heo kia qua đây”, Hoàng Cửu trầm giọng nói.

Lập tức hai tên thuộc hạ qua đó đỡ Vương Hồng Phúc mặt mày đang kinh hãi.

“Đây, đây là sao?” Vương Hồng Phúc nơm nớp lo sợ hỏi.

Hoàng Cửu không nói gì, một cước đá phần cong ở chân gã, Vương Hồng Phúc không tự chủ được quỳ trên đất “phịch” một tiếng.

Lúc này, Hoàng Cửu lại xách Mạnh Hạ gần chết lên, hắn ta dùng sức để ông ta quỳ bên cạnh Vương Hồng Phúc.

“Nói xin lỗi với mấy cô đây ngay lập tức đi, nếu không thì tôi sẽ róc xương lóc thịt mấy ông”.

Lời của Hoàng Cửu giống như mỏ hàn nung đỏ đâm thẳng vào tim hai người.

Nhìn mấy người vẫn đang thản nhiên dùng bữa trên bàn ăn, bây giờ bọn họ mới hiểu được, hóa ra bọn họ chọc phải một người tuyệt đối không chọc nổi.

Chẳng trách đám người này không cho anh Đồ mặt mũi, nhìn dáng vẻ của Hoàng Cửu, e rằng dù anh Đồ có đích thân tới thì kết quả cũng chẳng khác gì nhau.

Lúc này, Vương Hồng Phúc đã sợ đến tiểu ra quần, uy danh của Hoàng Cửu rất vang dội ở thành phố Tây Kinh.

Ngay cả anh Cửu cũng cung kính với đám người như vậy, quả thực gã nghĩ không ra rốt cuộc đám người này có lai lịch như thế nào.

Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên Vương Hồng Phúc dập đầu xuống đất và nói.

“Các anh các chị à, là tôi có mắt không tròng nên mạo phạm các anh chị. Tôi đáng chết, tôi đáng chết, anh hãy tha cho tôi đi”.

Nói xong, Vương Hồng Phúc hung hãn tát vào mặt mình hai cái, vốn dĩ mặt đang sưng bây giờ lại càng sưng hơn.

Bây giờ rốt cuộc Mạnh Hạ cũng biết, những người này mình không thể nào đoán nổi. Với thái độ của anh Cửu, ông ta không khó nhìn ra, nếu mình không thể khiến mấy người này hài lòng, đến tối không biết thi thể của mình sẽ bị chuột cắn nát ở góc hành lang nào.

Mạnh Hạ mặt đầy vết máu, yếu ớt nói: “Các cô cậu ơi, do mắt tôi mù, tôi không nên ra mặt giúp Vương Hồng Phúc, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, anh bỏ qua cho tôi đi”.

Mạnh Hạ nói xong liền dập đầu trên đất, cái đầu ngẹo của ông ta đã không nhấc lên nổi.

Hoàng Cửu ra tay rất nặng, nội tạng của ông ta đã chảy máu, trên mặt cũng trầy da sứt thịt, nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mạnh Hạ cũng cảm thấy bản thân vô cùng yếu ớt, nhưng ông ta vẫn chống đỡ không ngã xuống.

Nếu mấy người này không tha thứ cho mình, ông ta sợ rằng sau khi mình ngã xuống sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.

Lúc này, Lục Hi mới đặt đũa xuống, anh lau miệng, chậm rãi nói.

“Cái tên ngu xuẩn Vương Hồng Phúc này ỷ vào mình có chút tiền, uống tý rượu liền không biết trời cao đất dày, dám công khai trêu đùa người của tôi. Còn ông thì sao? Vì để bảo vệ tên mập chết bầm này, chưa hỏi phải trái đúng sai đã ỷ vào thế lực của khách sạn để uy hiếp chúng tôi, ông còn ngu xuẩn hơn hắn ta. Đây cũng là bài học mấy người đáng phải nhận”.

Lục Hi nói xong, anh lại nói với Hoàng Cửu: “Đưa bọn họ đi, đừng ảnh hưởng tâm trạng tôi ăn cơm”.

Hoàng Cửu lập tức gật đầu, hắn ta sai hai tên thuộc hạ kéo hai người ra ngoài, kéo thành một đường máu trên đất.

Khách ăn trong khách sạn nhìn cảnh này liền khiếp sợ, người nhát gan cũng bị dọa sợ sắp khóc.

Trong nháy mắt, khách bỏ chạy không còn một ai.

Lục Hi lắc đầu nói: “Thật chẳng ngon miệng nữa”.

Miệng nói như vậy, nhưng tay anh lại vung đũa bắt đầu ăn.

Mọi người nhìn thấy, mặt đầy ý cười.

Không bao lâu, Hoàng Cửu quay lại, hắn ta kính cẩn đứng bên cạnh Lục Hi.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới đổi bát đĩa, Hoàng Cửu liền nhận lấy rồi đuổi nhân viên phục vụ đi, hắn ta đích thân thay đĩa thức ăn thừa đổi thành đồ mới cho đám người Lục Hi.

Hoàng Cửu làm công việc phục vụ không một chút qua loa, trong lòng không những không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thật vinh quang.

Có thể phục vụ cho anh Lục, không phải ai cũng có cơ hội như vậy.

Lại ăn thêm hơn nửa tiếng nữa, mọi người gần như quét sạch thức ăn trên bàn. Những món này phần lớn đều rơi vào bụng Lục Hi, bàn về sức ăn thì những người này quả thực kém xa anh.

Nhìn thấy mọi người ăn uống no say, Lục Hi vỗ bụng nói: “Được rồi, nên về nhà thôi”.

Lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Anh Lục, nhìn anh hôm nay vui vẻ như vậy, chúng ta đi hát một chút được chứ?”

Lời của Vân Khả Thiên lập tức được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.

Đặc biệt là Tần Lam và Hoắc Tư Duệ, hai người đều hô hào phải đi.

Lục Hi thấy vậy, anh bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Được rồi, Hoàng Cửu sắp xếp đi”.

Hát hò Lục Hi cũng chẳng có vấn đề gì, Phù Đồ đang giúp anh quản lý câu lạc bộ lớn nhất Tây Kinh đó.

Hoàng Cửu nhanh chóng gọi điện thoại, một lát sau hắn ta nói: “Anh Lục, đã sắp xếp xong xuôi ạ, bây giờ cúng ta đi đến câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên, phòng VIP cao cấp đã được dọn cho anh rồi”.

Lục Hi gật đầu nói: “Vậy được, chúng ta xuất phát. Hôm nay ông đây sẽ cố gắng mời mọi người”.

Dù sao đi đến nơi đó cũng không cần tiêu tiền, Lục Hi không thành vấn đề.

Mọi người đứng dậy, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.

“Hình như còn chưa trả tiền đâu”.

Lục Hi mặt đầy đau đớn đi về phía quầy chuẩn bị trả tiền.

Lúc này, Hoàng Cửu liền vội vàng nói: “Anh Lục, khách sạn này có cổ phẩn của anh, không cần phải thanh toán đâu”.

“Sao tôi không biết có cổ phần của mình?”, Lục Hi buồn bực nói.

“Là như này, khách sạn đây chủ động yêu cầu anh Đồ đầu tư cổ phần, vì vậy trong đây có cổ phần của anh”, Hoàng Cửu kính cẩn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK