Triệu Á Quân nôn nóng nói: "Mọi người vừa mới đi thì một người áo đen bịt mặt đánh hôn mê tất cả các bảo vệ ở phòng trưng bày số 1, dùng thiết bị mở cửa điện tử ra rồi ăn trộm đầu rồng".
"Một đám vô dụng", Vân Thắng Quốc không màng thân phận mà mắng chửi: "Cậu Lục đâu?"
"Cậu Lục nào?", Triệu Á Quân ngơ ngác.
Vân Thắng Quốc lúc này mới nhớ ra Triệu Á Quân cũng không biết có sự tồn tại của Lục Hi.
"Lập tức khống chế toàn bộ nhân viên bảo tàng, phong tỏa toàn bộ tin tức, nếu dám để lộ một chút đầu mối nào thì tôi sẽ hỏi tội cậu", Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra mệnh lệnh.
"Vâng".
Triệu Á Quân vội vàng đồng ý, chạy đi thi hành nhiệm vụ.
Vân Thắng Quốc ngồi vào trong xe, khổ sở day huyệt Thái Dương.
Cứ tưởng mọi chuyện đã hoàn hảo rồi, ai mà ngờ lại xảy ra sự cố này chứ.
Cái đầu rồng này sau khi cho ký giả chụp buổi chiều thì còn cần đưa về Thượng Kinh, viện bảo tàng quốc gia Thượng Kinh còn đang chờ kia.
Mà ngày mai ông ta còn phải gặp một ông lớn trong bộ Văn hóa, bên trên cũng muốn khen thưởng ông ta, chuyện này mà truyền ra thì ông ta sẽ gặp rắc rối to.
Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhận ra, tại sao cậu Lục vẫn chưa truyền tin đến.
Ông ta biết Lục Hi không thích tham gia tiệc, nên cũng không mời anh đi theo mà nhờ ở lại viện bảo tàng. Bởi đầu rồng còn cần cho buổi chiều nữa, nên ông ta sợ xảy ra sự cố.
Mà với bản lĩnh của Lục Hi thì chắc chắn không thể để cho chuyện này xảy ra, trừ phi là Lục Hi gặp chuyện.
Nghĩ vậy, Vân Thắng Quốc sợ hãi trong lòng. Nếu đến cả Lục Hi cũng gặp chuyện thì e là đầu rồng này cũng sẽ gặp chuyện.
Vân Thắng Quốc vội vàng móc điện thoại ra gọi Lục Hi.
Nhưng không có ai nhận điện thoại, Vân Thắng Quốc sợ hãi dậm chân.
Gọi một lần không được, Vân Thắng Quốc liền gọi lần hai, nhưng điện thoại lúc này đã bị tắt nguồn.
"Lạch cạch".
Vân Thắng Quốc đánh rơi di động xuống đất, ông ta ngây người một hồi rồi nói với thư ký: "Lập tức tìm ra cậu Lục cho tôi, sau đó thì báo tôi".
Thư ký Trương Khải vội vàng nói: "Vâng, bí thư Vân".
Trương Khải lập tức xuống xe, chạy vào viện bảo tàng. Anh ta vẫn biết chút ít về mối quan hệ của Vân Thắng Quốc với Lục Hi. Hơn nữa anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này, nên không hề dám chậm trễ.
Sau khi Trương Khải rời đi, Vân Thắng Quốc thẫn thờ dựa vào ghế, nói với tài xế: "Đi đến khách sạn Tây Kinh đi".
Nơi đó còn một nhóm nhân vật nổi tiếng đang chờ ông ta đọc diễn văn, ông ta không thể vắng mặt được.
Trương Khải chạy vào viện bảo tàng thì lập tức tìm phó viện trưởng Lý Kiến Dân, sau đó cả hai đi tới phòng giám sát.
Là thư ký của ông lớn Tỉnh ủy, Trương Khải đương nhiên không phải loại chậm tiêu.
Trên đường đi tới, anh ta đã tiến hành phân tích các tình huống.
Cậu Lục luôn ở trong viện bảo tàng, hẳn là sẽ không đi ra ngoài, bí thư Vân không liên lạc được thì anh ta chắc chắn cũng thế. Hiện tại chỉ có thể kiểm tra camera theo dõi để xem cậu Lục đã gặp chuyện gì.
Hai người vội vã đi đến phòng giám sát, lập tức cho nhân viên trích xuất camera.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng cũng có người phát hiện Lục Hi bị Trương Thiệu Phong đưa đi ở một góc hành lang.
"Cái đồ ngu xuẩn này".
Trương Khải âm thầm chửi Trương Thiệu Phong một câu, cũng không kịp chào hỏi mà chạy đi luôn.
Vừa đi ra ngoài, Trương Khải vừa gọi điện cho bí thư Vân.
"Alo, bí thư Vân ạ, cậu Lục bị Trương Thiệu Phong bắt đi rồi, còn bị còng tay nữa".
"Cái tên ngu xuẩn này, lập tức đi gọi cậu Lục về, kể mọi chuyện cho cậu ta. Còn cái thằng chó Trương Thiệu Phong đó để tôi xử lý sau", Vân Thắng Quốc cắn răng nói.
"Vâng, bí thư Vân".
"Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi", nói xong, Vân Thắng Quốc cúp máy luôn.
Trương Khải ra khỏi viện bảo tàng, tự lái xe đi thẳng đến sở cảnh sát hình sự.
...
Lúc này, ở trong một phòng thẩm vấn của sở cảnh sát hành sự.
Lục Hi ngồi trên ghế thẩm vấn như một tên tội phạm.
Mà Trương Thiệu Phong cùng nữ cảnh sát kia thì ngồi trên ghế đối diện, lạnh nhạt nhìn anh.
Ban nãy, ở trên đường, điện thoại Lục Hi vang lên.
Lục Hi cũng không nghe mà tắt tiếng, sau đó tắt máy.
Có điều sau đó Trương Thiệu Phong cũng đã tịch thu điện thoại của anh.
Mà Trương Thiệu Phong vẫn đang suy nghĩ, ông ta đã đánh mất tiên cơ trong chuyện này, ông ta có thể cảm nhận được bí thư Vân đã có định kiến về bản thân.
Chỉ cần ông ta giải quyết được chuyện này, bộ mặt thật của Lục Hi sẽ bị lộ ra, bí thư Vân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về ông ta. Rồi cuộc đời chính trị của ông ta cũng sẽ khác hẳn.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là làm sao để cạy miệng Lục Hi, khiến Lục Hi khai hết sự thật trước khi bí thư Vân xong việc.
Ông ta cho rằng Lục Hi tuyệt đối có can dự vào chuyện này, đây là chuyện có khả năng đến tám, chín mươi phần trăm. Mà ông ta có vô số cách khiến kẻ này phải mở miệng.
"Cậu Lục, tôi hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật chuyện đầu rồng bị trộm. Trong vụ này cậu đóng vai gì, mời nói ra, để đỡ phải chịu những nỗi khổ không cần thiết".
Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, lạnh lùng nói.
Lục Hi cười đáp: "Sao ông lại chắc chắn là chuyện này liên quan đến tôi chứ?"
"Nếu không liên quan thì sao cậu lại biết đầu rồng ở trong cái hồ nước đó?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng hỏi.
Lục Hi nhìn Trương Thiệu Phong, bình tĩnh đáp: "Có những việc, chỉ dựa vào ánh mắt của ông thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng. Ông cũng đừng có uy hiếp tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp đấy".
Chương 225: Cút sang một bên!
“Hừm, khẩu khí còn khá lớn đó, ở đây không phải nơi cậu giở thói lưu manh, cậu tưởng rằng mình quen biết bí thư Vân liền có thể qua mắt tất cả mọi người sao? Đúng là nực cười, chức đội trưởng điều tra tội phạm này của tôi cũng không phải là bày cho có đâu".
Trương Thiệu Phong vỗ bàn nói.
Lục Hi cười đáp: "Tôi biết ông không là kẻ vô dụng, nhưng tôi cảm thấy sau này sợ rằng ngay cả cháo loãng ông cũng không có mà uống đâu".
"Hỗn xược, nơi này là đâu mà cậu cũng có thể giở thói ngang ngược?", Trương Thiệu Phong tức giận hét lên.
Lục Hi yên lặng dựa vào lưng ghế chậm rãi đáp.
“Tùy ông, tương lai của ông, quyết định nằm trong tay ông, ông tự xem mà làm đi".
“Hừm, nếu cậu đã không bằng lòng, vậy thì xin lỗi, Lộ Kỳ, cô đi ra ngoài kêu Bành Uy vào đây", Trương Thiệu Phong nói với nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát Lộ Kỳ được điểm tên kia khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Đội trưởng, thế này không ổn đâu".
“Đây là mệnh lệnh, chấp hành đi", Trương Thiệu Phong nghiêm mặt.
Lộ Kỳ đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau một người đàn ông cao lớn mặc thường phục bước vào.
Hắn ta vừa vào cửa liền đánh mắt nhìn Trương Thiệu Phong, chỉ thấy Trương Thiệu Phong gật đầu, Bành Uy hiểu ý cởi áo phông ném chuẩn xác phủ lên chiếc máy quay, lộ ra một thân cơ bắp vạm vỡ.
Bành Uy đan hai tay vào nhau, một chuỗi tiếng bẻ tay nắn đầu xương cũng theo đó vang lên, sau đó bước tới bên người Lục Hi, nở nụ cười hung tợn nói: "Nhóc con, không nói phải không?"
Lục Hi liếc hắn một cái, chậm rì rì đáp: "Thế nào, định dùng bạo lực? Anh nên suy nghĩ thật kỹ vào".
"Ha ha, đối với loại rác rưởi như anh, không cho nếm chút lợi hại thì đều cứng miệng như vịt chết".
Nói đoạn, Bành Uy cũng chuẩn bị ra tay với Lục Hi.
Lục Hi nheo mắt lại, chỉ cần Bành Uy dám động tay, anh sẽ khiến hắn vươn ngón nào, gãy ngón đó.
Nhưng đúng lúc này, sau một trận tiếng gõ cửa dồn dập, Lộ Kỳ lại chạy vào.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ này của Lộ Kỳ, Trương Thiệu Phong lộ vẻ không hài lòng.
“Xảy ra chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy, không biết là tôi đang làm việc à?”
Lộ Kỳ này là nhân tài cao cấp tốt nghiệp học viện cảnh sát thực tập bên cạnh ông ta, ngày thường còn được tính là thận trọng, sao hôm nay lại hấp tấp như vậy, việc này khiến khiến Trương Thiệu Phong càng thêm cáu bẳn.
Chỉ thấy Lộ Kỳ ba bước thành hai đi tới bên người Trương Thiệu Phong nói: “Đội trưởng, thư ký của bí thư Vân tới rồi, ông ta đang ở trong phòng làm việc của ông kêu ông lập tức qua đó”.
Ngừng một chút, Lộ Kỳ nói tiếp: “Thư ký Trương trông rất không vui”.
Trương Thiệu Phong nghe vậy thì cau mày, thoáng suy tư, nháy mắt ra hiệu cho Bành Uy đi ra ngoài trước.
Loại chuyện này vẫn không thể để người ngoài biết.
Trương Thiệu Phong đứng dậy nói với Lộ Kỳ: “Cô để mắt tới cậu ta, tôi đi lát sẽ về”.
Lộ Kỳ gật đầu, Trương Thiệu Phong liền rời đi.
Ông ta căn bản không chọc nổi vị thư ký thứ nhất của này của Vân Thắng Quốc.
Mặc dù Trương Khải chỉ là một thư ký, nhưng đó là người thân cận bên cạnh bí thư Vân, cấp bậc không thể chứng minh được vấn đề gì, một số cán bộ cấp sở thấy Trương Khải cũng phải khách sáo đôi phần.
Khi đi đến văn phòng của mình, ông ta đã nhìn thấy Trương Khải đang lo lắng đi đi lại lại bên trong qua cửa sổ.
Trương Thiệu Phong sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi gõ cửa tiến vào.
“Thư ký Trương, cơn gió nào đưa ông tới nơi này của tôi vậy”, Trương Thiệu Phong chào hỏi với gương mặt tràn ngập nét cười.
Trương Khải cau mày, lạnh mắt đáp: "Đừng nói nhảm nữa, mau thả anh Lục ra”.
Trương Thiệu Phong ngẩn người, cho dù Trương Khải là người thân thiết bên cạnh bí thư Vân nhưng đối với bản thân cũng không thể vô lễ như vậy được, không lẽ đã xảy ra chuyện?
Sau khi sửng sốt trong giây lát, Trương Thiệu Phong liền đáp: “Thư ký Trương, cậu Lục bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mất trộm đầu rồng, đang bị thẩm vấn, bây giờ thả ra không tốt lắm đâu”.
“Tôi nói cho ông biết, đây là mệnh lệnh trực tiếp từ bí thư Vân, ông bớt dài dòng với tôi đi, nếu làm trì hoãn việc quan trọng của bí thư Vân, cả tôi và ông đều không kham nổi đâu”, Trương Khải đáp.
“Cái này, vậy được, tôi bây giờ sẽ đưa cậu ấy sang đây”.
Vừa nghe được đây là lệnh trực tiếp từ bí thư Vân, Trương Thiệu Phong cũng mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Ông ta vốn cho rằng Lục Hi cũng chỉ là một nhân vật không đáng để ý tới, hiện tại xem ra quan hệ giữa anh với bí thư Vân dường như còn không bình thường, trong lòng ông ta cũng bắt đầu nổi lên lo âu.
Đúng lúc này giọng nói của Trương Khải lại vang lên: "Quên đi, tôi đi cùng ông".
Sự việc cấp bách Trương Khải không thể chậm trễ nữa.
Trương Thiệu Phong không còn cách nào khác ngoài cùng Trương Khải đi tới phòng thẩm vấn.
Ngay khi bước vào phòng thấy được Lục Hi bị đối xử như một tù nhân và bị nhốt trên ghế thẩm vấn, Trương Khải nháy mắt nổi cơn thịnh nộ.
"Ai kêu ông nhốt anh ấy lại?", Trương Khải rống giận.
Thực ra Trương Khải không biết thân phận cụ thể của Lục Hi là gì nhưng với tư cách là một thư ký, tùy mặt gửi lời là một kỹ năng cơ bản.
Đi theo Vân Thắng Quốc lâu như vậy, từ một vài chi tiết nhỏ nhặt anh ta liền có thể phát giác được chàng trai tên Lục Hi này tuyệt đối không đơn giản.
Cho dù bí thư Vân ở trước mặt anh ta cũng vẫn luôn duy trì thái độ khiêm nhường, thậm chí có những lúc vô ý còn lộ ra tư thái gần như là cung kính.
Theo góc nhìn của Trương Khải, đây đều là chuyện chưa từng xảy ra, do đó trong lòng anh ta đã nhận định Lục Hi chắc chắn là một người có sức mạnh vô cùng lớn.
Và bất cứ khi nào xảy ra chuyện, thư ký Vân đều sẽ lập tức nghĩ tới anh Lục này, điều này càng thêm khẳng định cho suy đoán của anh ta, bởi vậy thái độ của anh ta đối với Lục Hi hoàn toàn đối lập với tên ngu xuẩn Trương Thiệu Phong kia.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Khải, Trương Thiệu Phong đáp: "Thư ký Trương, người này mang hiềm nghi rất lớn, tôi cũng không còn cách nào khác nên phải nghiêm ngặt hơn một chút".
"Hừ, lập tức thả anh Lục ra".
Trương Thiệu Phong càng lúc càng cảm thấy sự việc có điểm bất thường, trong đầu vừa xoay vòng nghĩ cách ứng phó, tay vừa lần mò chìa khoá chuẩn bị mở khoá cho Lục Hi.
Nhưng khi ông ta tới bên người Lục Hi, anh chỉ lạnh lùng nói.
"Cút sang một bên".
Trương Thiệu Phong giật mình quay đầu nhìn Trương Khải không biết phải làm thế nào.
Chương 226: Kêu Vân Thắng Quốc đích thân tới gặp tôi
Trương Khải vội vàng đến bên cạnh Lục Hi thăm hỏi: "Anh Lục, bí thư Vân có chuyện gấp muốn tìm anh, chúng ta hãy đặt việc ở đây sang một bên trước, anh có yêu cầu gì lát sau hãy nói, tôi nghĩ bí thư Vân nhất định sẽ đồng ý".
"Ha ha, ông đây sẽ không mơ mơ màng màng đi ra ngoài như vậy", dứt lời anh liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Khải thấy tình cảnh này thì trong lòng vô cùng sốt ruột, đầu rồng một lần nữa bị trộm mất, bí thư Vân còn đang gấp rút chờ tin tức, nhưng anh Lục bên này rõ ràng là đã tức giận không bằng lòng cứ như vậy rời đi.
Trương Khải lúc này đã thầm mắng chửi tên đầu heo Trương Thiệu Phong kia không dưới mười nghìn lần.
Nếu làm trì hoãn chuyện của bí thư Vân, đừng nói tới Trương Thiệu Phong mà ngay cả anh ta cũng sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.
Trương Khải cau mày, cấp tốc động não, một lúc sau mới nói: "Trương Thiệu Phong, còn không mau nhận lỗi với anh Lục".
Trương Thiệu Phong lại rơi vào bàng hoàng, ông ta thực sự không thể chấp nhận nổi yêu cầu xin lỗi Lục Hi này.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Trương Khải, ông ta biết mình không thể không xin lỗi. Hơn nữa còn phải thận trọng xem xét lại quan hệ giữa bí thư Vân cùng Lục Hi.
Trương Thiệu Phong cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói với Lục Hi: "Cậu Lục, thực xin lỗi, tôi cũng là nóng lòng muốn phá án, xin cậu hãy thông cảm cho, tôi thực sự xin lỗi".
Tuy nhiên Lục Hi từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
Trương Thiệu Phong thấy vậy chỉ đành xấu hổ đứng đó.
Trương Khải ở một bên thấy dáng vẻ thờ ơ này của Lục Hi thì trong lòng vô cùng nôn nóng, xem ra anh Lục này còn đang cáu giận và không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Trương Thiệu Phong.
Nhưng hiện tại thực sự không phải lúc để truy cứu xử phạt Trương Thiệu Phong, bí thư Vân bên kia đã gấp như lửa đốt tới sau lưng.
Trương Khải chỉ lại mở lời: "Anh Lục, bí thư Vân thật sự đang rất vội. Có chuyện gì thì nói sau, có được không? Tôi có thể cam đoan ông ấy sẽ làm thoả mãn mọi yêu cầu của anh".
Trương Khải vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Lục Hi.
Còn Trương Thiệu Phong nghe được điều này, trong lòng đã có một linh cảm cực kỳ xấu.
Trương Khải cư xử mềm mỏng như vậy rõ ràng là có chuyện cần Lục Hi giúp đỡ, hơn nữa còn là chuyện của bí thư Vân nhưng bản thân lại giam giữ cậu ta, liên kết hai việc này lại khiến Trương Thiệu Phong đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình thực sự đã phạm sai lầm, người thanh niên này căn bản không phải là sự tồn tại mà ông ta có thể chọc tới được, bản thân đã mắc một sai phạm lớn.
Còn Lộ Kỳ, người đang đứng trong một góc, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thân phận của Trương Khải tuyệt đối không tầm thường, đừng thấy cấp bậc của anh ta không cao nhưng những nhân vật có cấp bậc cao hơn khi gặp anh ta cũng phải tỏ ra khách sáo lễ độ, không dám có chút sơ suất.
Hiện tại anh ta lại dè dặt tiếp cận khổ sở van xin nhưng Lục Hi này vẫn là một vẻ bàng quan thực sự khiến cô ta có chút đoán không nổi.
Lúc này Lục Hi mới chậm rãi mở mắt và nói một câu khiến mọi người như nổ tung.
"Kêu Vân Thắng Quốc đích thân tới gặp tôi".
Nói xong, Lục Hi lại nhắm mắt lại, như là đã ngủ say.
Trương Khải nghe thấy câu này sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bí thư Vân vẫn đang tổ chức yến tiệc ở khách sạn Tây Kinh, nhất thời không thể thoát thân, yêu cầu này thực sự có chút khó khăn.
Mà lời này khi lọt vào tai Trương Thiệu Phong cùng Lộ Kỳ không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Sao cậu ta dám gọi thẳng tên của bí thư Vân?
Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi thực sự đã gọi tên một quan chức cấp cao thống trị một phương, còn chỉ rõ muốn đích thân ông ấy tới, rốt cuộc phải có lai lịch lớn đến đâu mới dám nói ra lời này?
Trương Khải do dự một chút, nhìn Lục Hi như đang ngồi thiền, anh ta biết không thể không thông báo cho bí thư Vân nên chỉ có thể rút ra điện thoại gọi cho ông ấy, đồng thời quăng cho Trương Thiệu Phong một cái nhìn hung ác.
Vụ việc này về cơ bản không khác gì đã tuyên án tử hình cho Trương Thiệu Phong.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, Trương Khải ngắn gọn giải thích tình hình, Vân Thắng Quốc bày tỏ mình sẽ lập tức tới.
Trương Khải cúp điện thoại, mặc dù bí thư Vân không nói nhiều nhưng với kinh nghiệm theo bên cạnh ông nhiều năm, anh ta cũng nghe ra được giọng điệu của Vân Thắng Quốc đã đến ranh giới bùng nổ.
Ngay lập tức anh ta nhìn Trương Thiệu Phong đang không ngừng chuyển động con ngươi với ánh mắt đáng thương, không biết ông ta sẽ ứng phó với cơn bão sắp ập tới này như thế nào.
Nửa giờ sau Vân Thắng Quốc bước vào cửa Đội điều tra hình sự sở.
Theo sau ông ta còn có người đứng đầu sở an ninh- Đoàn Chí Quốc.
Vân Thắng Quốc mặt tái xanh bước ngang qua đội nghênh đón xếp thành hàng, Trương Khải ở phía trước dẫn đường đi thẳng vào phòng thẩm vấn nơi Lục Hi bị bắt giữ.
Trương Thiệu Phong mồ hôi nhễ nhại đi theo phía sau.
Lục Hi này vậy mà có thể bày ra trận thế lớn như vậy, ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, e rằng sự việc đã rất tồi tệ rồi.
Khi họ đến phòng thẩm vấn chỉ thấy Lục Hi vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ.
Vân Thắng Quốc ngay lập tức bước tới nói: “Cậu Lục, tôi tới rồi”.
Lục Hi mở mắt gật đầu nhưng không nói gì.
Vân Thắng Quốc là ai? Lập tức nói với Đoàn Chí Quốc: “Giám đốc Đoàn, Trương Thiệu Phong lạm dụng quyền lực, tôi hiện tại yêu cầu đình chỉ chức vụ của ông ta để điều tra”.
“Vâng thưa bí thư Vân”.
Đoàn Chí Quốc đồng ý một câu, tiếp đó quay sang nói với Trương Thiệu Phong.
“Theo kiến nghị của bí thư Vân, bây giờ tôi sẽ đình chỉ mọi chức vụ của ông, đồng thời triển khai điều tra, bản thân tự tới phòng thanh tra báo cáo đi”.
Trương Thiệu Phong nghe vậy nháy mắt kinh hồn bạt vía, thừ người ra đứng tại chỗ.