Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Cao Tiến Bang hét đến một trăm triệu, mọi người kêu hô rất tốt. Bây giờ mọi người cũng không vì đấu giá nữa, mà thuần túy là vì đả kích tính hống hách ngạo mạn của Vương Bá Hổ, tên này thật làm người ta tức chết.

Lúc này, Vương Bá Hổ cau mày.

Mọi người vừa nhìn liền cười lớn ha ha.

“Cũng chỉ vậy mà thôi”.

“Còn tưởng khí phách lớn thế nào chứ”.

“Hừ hừ, sao không lên tiếng nữa đi”.

Lập tức tràng cười chế nhạo vang lên.

Cao Tiến Bang cũng nhìn Vương Bá Hổ với vẻ mặt kiêu ngạo, nhà họ Cao anh ta truyền thừa mấy đời, nền tảng đâu dễ coi thường.

Đúng lúc này, Vương Bá Hổ chậm rãi ngẩng đầu cười, nói: “Hai trăm triệu”.

“Cái gì?”

“Tôi không nghe nhầm chứ?’

“Hai trăm triệu, điên rồi hả?”

Mọi người lập tức kinh hãi thốt lên, sắc mặt của Cao Tiến Bang lập trức trở nên khó coi.

Anh ta cũng nhìn ra vừa nãy Vương Bá Hổ chỉ cố ý chơi mình mà thôi.

Nhưng hai trăm triệu đã hoàn toàn vượt qua cái giá mà anh ta có thể chịu được, Cao Tiến Bang phất tay áo, hằm hằm ngồi trở về vị trí của mình.

Vương Bá Hổ không hề quan tâm mình đã đắc tội với một tông sư, cười lớn ha ha một tràng, nhìn khắp xung quanh.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên đứng lên nói: “Cậu Vương ra giá hai trăm triệu, thật khiến người ta kinh hãi, không biết còn ai ra giá nữa không?”

Ôn Tôn Nguyên cũng rất vui, vốn nghĩ rằng có thể đấu giá đến một trăm triệu đã rất tốt rồi, không ngờ, tên bại gia chi tử cấp thần này quả nhiên không tầm thường, trong nháy mắt đã hét đến hai trăm triệu, mời gã đến đúng là hành động sáng suốt.

Lúc này, hội trường im lặng, mọi người cũng không có ý trả giá nữa.

Hai trăm triệu đã vượt quá quyền hạn của họ, vốn dĩ người trong võ đạo cũng không coi trọng pháp khí lắm, cho rằng đó chẳng qua chỉ là thứ phù phiếm như có như không, đã ra cái giá này, cũng không còn ai tăng giá thêm nữa.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên nhìn nói: “Đã vậy thì vật này thuộc về cậu Vương, bây giờ các vị có thể nghỉ ngơi một lát, ngắm cảnh ở đây, vườn Phong Hà cũng coi là một nơi rất tuyệt ở Châu Hàng, nhà họ Ôn chuẩn bị rượu nhạt, chốc nữa mời mọi người nhập tiệc, và cử hành nghi thức bàn giao”.

“Cũng được, chúng tôi đang muốn ngắm cảnh thưởng thức trang viên nhà họ Ôn được gọi là đệ nhất vườn cây Giang Triết, xin cáo từ trước”.

Mọi người nói xong đều đi ra khỏi đình nghỉ trên mặt nước.

Lục Hi vừa nghe chốc nữa còn có yến tiệc, nên không không vội, mà theo đám đông đi ra khỏi đình nghỉ.

Đi dạo trong trang viên nhà họ Ôn, thưởng thức phong cảnh, Lục Hi tràn đầy kính phục tên bại gia chi tử cấp thần Vương Bá Hổ này.

Tiêu tiền như nước, không còn gì hơn thế rồi.

Nhưng tốt xấu gì nhà họ Ôn cũng là nhà cậu bên đằng mẹ của anh, Vương Bá Hổ cũng có tình cảm một bữa cơm với anh, Lục Hi quyết sẽ không để tên hòa thượng đó thành công.

Đi dạo một lúc, Lục Hi khẽ giật mình, đi theo con đường nhiều khúc quanh co đến một đình nghỉ tám góc.

Vương Bá Hổ đang đứng trong đình, ôm Lưu Lộ Lộ chỉ vào sông núi, bày phong cách cao nhân.

Lúc này, Lục Hi biến thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, chậm rãi đi đến. Bây giờ anh vẫn chưa muốn xuất hiện trước mặt người nhà họ Ôn với khuôn mặt thật, cho nên thay đổi dung mạo vẫn là điều cần thiết.

“Anh Vương, thật có nhã hứng đấy”, Lục Hi cười nói.

“Anh là ai?”, Vương Bá Hổ nhìn Lục Hi nghi ngờ hỏi.

Còn vệ sĩ của gã cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Hi.

Lục Hi cười nói: “Tôi họ Lục, đặc biệt đến tìm anh”.

“Tìm tôi có chuyện gì”, Vương Bá Hổ hếch mũi lên nói với Lục Hi.

Lục Hi cười, nói: “Anh vừa mới tốn hai trăm triệu mua đồ giả, lại còn hết sức vui mừng, tôi không hiểu, sao anh lại vui được?”

Vương Bá Hổ vừa nghe, lập tức nói: “Khốn khiếp, thứ đó đã được người nhà họ Ôn giám định, hơn nữa hội trường đông người như vậy, cũng không ai nói là hàng giả, anh là cái gì mà nói giả thì đó là giả".

Lục Hi lắc đầu cười nói: “Tôi biết anh không tin, nhưng chốc nữa anh dẫn theo tôi, đích thân tôi vạch trần trò chơi của tên Lạt ma đó, tránh để hắn ta coi thường người trung nguyên ta, anh cũng không bị tổn thất hai trăm triệu, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư”.

Vương Bá Hổ vừa nghe, suy nghĩ một lúc nói: “Dẫn theo anh thì được, nhưng nếu anh không chứng minh được thứ đó là hàng giả thì sao?”

“Tùy anh xử lý là được”, Lục Hi thản nhiên nói.

Vương Bá Hổ cười nói: “Rất dũng cảm, tôi dẫn theo anh, chốc nữa nếu anh không chứng minh được thứ đó là giả, đứng nói là tôi, e rằng anh cũng không qua được cửa ải nhà họ Ôn đâu”.

“Mọi việc đã có tôi chịu trách nhiệm”, Lục Hi nói.

“Được, vậy đi theo tôi đi”, Vương Bá Hổ nói.

Vương Bá Hổ chỉ ngạo mạn hống hách, nhưng gã cũng không ngốc, gã mua thứ đó cho bố của gã, chuẩn bị làm quà mừng thọ sáu mươi tuổi.

Nếu tốn hai trăm mua hàng giả, bố của gã chắc chắn sẽ đánh gãy chân của gã.

Tên họ Lục này đã nói thứ đó là hàng giả, dẫn theo anh ta cũng không sao, nếu chứng minh được là hàng giả, mình sẽ đỡ mất hai trăm triệu, nếu không chứng minh được, giao anh ta cho nhà họ Ôn, tất nhiên sẽ có người xử lý anh ta, gã không tổn thất gì hết.

Cứ như vậy Lục Hi đi theo bên cạnh Vương Bá Hổ, bốn người cùng đi dạo trong vườn cây rộng lớn tuyệt đẹp này.

Đi dạo hơn hai tiếng, vẫn chưa đi hết vườn cây này, Lục Hi cũng cảm thán vườn cây đệ nhất Giang Triết này quả là danh bất hư truyền.

Đúng lúc này, ở phía đình nghỉ trên hồ nước truyền ra tiếng hô gọi vang vọng.

“Nhà họ Ôn mời các vị khách quý đến đình Bích Ba dự tiệc”.

Vương Bá Hổ vừa nghe liền nhìn Lục Hi nói: “Đi thôi”.

Lục Hi cười thản nhiên, đi theo phía sau Vương Bá Hổ, đoàn người đi về phía đình nghỉ trên mặt nước.

Không bao lâu đã đến sau đình nghỉ trên mặt nước, Lục Hi theo Vương Bá Hổ lên tầng.

Vì anh đi theo Vương Bá Hổ nên cũng không ai hỏi đến, thuận lợi đi lên tầng.

Lúc này, trên tám chiếc bàn vân mây đã bày sẵn đồ ăn và rượu ngon đẹp mắt, các vị khách ở tầng hai ban đầu đều có mặt, nhà họ Ôn có lời mời, không ai dám không nể mặt tự ý ra về.

Còn những người ở dưới tầng không có tư cách này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK