Khi Thiên Diệu Linh Vũ còn muốn nói gì đó thì sân thượng bỗng cuốn lên gió tuyết đầy trời, cuồng phong gầm thét, những bông tuyết như muôn vàn lưỡi dao sắc bén thổi về phía bọn họ.
Bọn họ kinh hãi, bị cơn gió này thổi cho lăn ra mấy vòng, rơi khỏi sân thượng.
Đám Thiên Diệu Linh Vũ chật vật đứng dậy, ngơ ngác nhìn sân thượng một lát rồi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ rời đi.
Trên đường xuống núi, mọi người đều tái xanh mặt mày. Gia chủ không những mặc kệ bọn họ, lại còn nói như thế. Đây rõ ràng là thất vọng về bọn họ, nếu họ không thu dọn được cục diện này thì gia tộc Thiên Diệu e là sẽ bị chôn vùi trong tay họ.
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
Một chấp sự to gan hỏi.
Thiên Diệu Linh Vũ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hẹn chiến Lục Thiên Hành, khởi động sát trận, liên hợp với Diệp Phùng Xuân và toàn bộ thế lực của chúng ta, không tiếc mọi giá, tiêu diệt kẻ này”.
Đám người nghe vậy, đều gật đầu, sắc mặt quyết đoán.
Lục Thiên Hành phải chết, nếu không gia tộc Thiên Diệu sẽ phải rơi xuống vực sâu, mà bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với hình phạt vô tình của gia chủ.
Mà lúc này, trên sân thượng.
Đống tuyết tan vỡ, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Người này nhìn xuống dưới, lạnh lẽo nói: “Đúng là một đám vô dụng”.
Sau đó, người này ngưng tụ ra một cái nón trắng trên đỉnh đầu, rồi một lớp mạng che mặt màu đen phủ kín mặt, sau đó thì bay xuống núi.
…
Lúc này, Lục Hi đang ở trong khách sạn xem cuộc thi hát.
Lúc này, top 3 đã biểu diễn xong, đến vòng chấm điểm.
Giám khảo nhất trí cho A Đóa điểm cao nhất, Nhiếp Vi lại bất ngờ được điểm thấp nhất. Đây là một việc hiếm thấy trên con đường thi đấu của cô ta từ đầu tới giờ.
Mà khi khán giả cuối cùng bỏ phiếu xong, Lục Hi nhìn số phiếu tăng cao, nở nụ cười.
A Đóa đạt quán quân nhờ số phiếu cao, La Đằng Phi hạng hai, Nhiếp Vi dựa vào số phiếu thấp khó tin mà về hạng ba.
Trên mạng lập tức nghị luận ầm ĩ, so sánh lại trạng thái Nhiếp vi luôn đạt được số phiếu cao nhất, bây giờ con số phiếu của cô ta khiến mọi người bất ngờ.
Mà điều mọi người bàn luận chính là nhờ thủ đoạn gian lận thì Nhiếp Vi mới đi được đến ngày hôm nay, những kẻ lấy phiếu đổi tiền đều câm như hến, danh tiếng của Nhiếp Vi bỗng tụt xuống đáy sâu.
Nhiếp Vi đứng trên sân khấu cũng có vẻ mặt cực kỳ khó chịu, không biết nên ứng xử thế nào.
Lục Hi mỉm cười, xem ra Thôi Cảnh Ba rất thông minh, kịp thời ngừng lại việc mua phiếu cho Nhiếp Vi, nhưng anh vẫn chưa vội nghĩ xem nên dạy dỗ ông ta thế nào, vì anh còn việc khác phải xử lý. Nhưng những kẻ dám động vào người của anh thì chắc chắn phải trả giá lớn.
Không lâu sau, đám A Đóa quay về, đi vào phòng Lục Hi, kích động cười nói không ngừng, ai cũng rất hưng phấn.
Qua cuộc thi dài như vậy, tốn bao nhiêu tâm huyết của tất cả mọi người, cuối cùng cũng nhận được thành quả xứng đáng, đó là A Đóa đã đoạt quán quân.
Đám người bàn bạc một phen, quyết định tối mai sẽ bao lại nơi này để mở tiệc ăn mừng.
Còn bây giờ cũng đã muộn, mọi người ồn ào một lúc rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki cùng Lục Hi.
“Anh Lục, vụ anh với Thôi Cảnh Ba sao rồi?”, Hoắc Tư Duệ hỏi.
Lục Hi cười nói: “Rất thuận lợi, cô không thấy số phiếu của Nhiếp Vi à, đây chính là kết quả của việc Thôi Cảnh Ba dừng lại đấy”.
Hoắc Tư Duệ vui vẻ gật đầu, mà Miwa Nozaki thì chau mày nói: “Ông lớn, chuyện của gia tộc Thiên Diệu có nên đặt vào trọng tâm không? Tôi nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ không cam tâm đâu”.
Lục Hi đang định nói thì nghe được một tiếng gõ cửa.
Ai lại xuất hiện vào lúc này kia chứ, Lục Hi nghi ngờ mở cửa phòng.
Lại thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng, đội nón đứng ngoài cửa.
Lục Hi kinh ngạc nói: “Là cô à”.
Mặc dù chưa thấy mặt cô gái này, nhưng trên người cô ta có huyết dịch của anh nên anh lập tức nhận ra ngay.
“Là tôi, tôi có thể vào trong ngồi một lúc không?”, cô gái lên tiếng, âm thanh như suối băng vạn năm vậy.
Lục Hi vội vàng nói: “Đương nhiên có thể”.
Sau đó, anh nhường đường cho cô gái đi vào và mời cô ta ngồi xuống sô pha.
Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki đều hiếu kỳ nhìn vị khách không mời này.
Sau đó, Lục Hi giải thích: “Đây là một người bạn mà tôi mới quen vào tối qua, là cao thủ võ đạo, cho hỏi tên cô là gì nhỉ?”
“Hồi nhỏ mọi người hay gọi tôi là Chân Nhi”, cô gái áo trắng nói.
Lục Hi gật đầu: “Ra là Chân Nhi, tôi là Lục Thiên Hành, bọn họ là bạn tôi”.
Chân Nhi gật đầu, không nói thêm gì.
Sau vài giây im lặng, Miwa Nozaki phản ứng lại đầu tiên, nói: “Anh Lục và cô Chân Nhi có việc riêng nên chúng tôi không làm phiền nữa vậy”.
Hoắc Tư Duệ cũng nhận ra, vội nói: “Hai người nói chuyện đi, chúng tôi về nghỉ đây”.
Sau đó, cả hai chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Sau khi bọn họ đi, Chân Nhi mới bỏ mũ ra, để lộ gương mặt tuyệt mỹ của mình.
“Lần này đến là muốn cảm ơn ân cứu mạng của anh Lục, mong anh nhận một vái của tôi”.
Chân Nhi nói xong, khẽ vái một cái.
Lục Hi vội đỡ cô ta dậy, nói: “Đều là người trong võ đạo, không cần đa lễ như vậy”.
Hai người ngồi xuống, Lục Hi pha một ly trà cho Chân Nhi.