Nhan Phi Hoa biến sắc, cô đang định nổi giận.
Ôn Tôn Nguyên ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Cậu không thể dẫn cô Nhan đi”.
Nói xong, Ôn Tôn Nguyên liền chặn trước mặt Lục Hi.
Nhan Phi Hoa là người bọn họ tốn rất nhiều công sức mới lay động được ông Hoắc đưa đến Ôn Trang, nếu bỏ chạy theo người khác thì bọn họ biết ăn nói thế nào với ông Hoắc.
Mặc dù nhà họ Ôn không kém hơn Hoắc Hướng Anh, nhưng một khi Hoắc Hướng Anh nổi giận thì không phải là chuyện dễ giải quyết, với thực lực của nhà họ Ôn, e rằng đều sẽ chịu ảnh hưởng, Nhan Phi Hoa tuyệt đối không thể bị Lục Hi dẫn đi, dù là tông sư cũng không được.
Lúc này sắc mặt Lục Hi dần trầm xuống.
Bây giờ người trong nhà thủy tạ đều đã sợ ngây người, bọn họ biết rõ lai lịch của Nhan Phi Hoa, cô chính là người của Hoắc Hướng Anh, há có thể tùy tiện để người khác dẫn đi.
Hoắc Hướng Anh ở bên kia đảo chính là bá chủ lớn, dù là tông sư đại lục cũng không dám tùy tiện trêu chọc, chỉ dựa vào thân phận tông sư cũng không thể được.
Hơn nữa nhà họ Ôn cũng sẽ không để anh cứ thế dẫn Nhan Phi Hoa đi, như vậy thì sẽ không có cách nào ăn nói với Hoắc Hướng Anh.
Lúc này, Nhan Phi Hoa nói lớn với vệ sĩ: “Tránh ra”.
Vệ sĩ mặt đầy khó khăn nói: “Cô Nhan, không có cái gật đầu đồng ý của ông Hoắc, cô không thể đi cùng người khác, chúng tôi sẽ rất khó xử”.
Mà Ôn Tôn Nguyên cũng nói: “Cậu Lục, dù cậu là tông sư cũng không thể dẫn cô Nhan đi, chuyện này chúng tôi sẽ không nhượng bộ đâu”.
Giọng điệu Ôn Tôn Nguyên hết sức kiên quyết.
Lục Hi cười lạnh nói: “Tôi muốn dẫn Nhan Phi Hoa đi còn cần các người đồng ý?”
Đùa à? Nhan Phi Hoa là anh cứu, cũng là anh đưa đến chỗ Hoắc Hướng Anh, Nhan Phi Hoa có được thân phận địa vị ngày hôm nay đều là một tay anh thúc đẩy, nếu Hoắc Hướng Anh ở đây cũng chỉ mong sao mình dẫn Nhan Phi Hoa đi thôi, Ôn Tôn Nguyên là cái thá gì chứ.
Ôn Tôn Nguyên nghe xong, nghiêm nghị đáp: “Cái này tuyệt đối không được, nếu cậu dẫn Nhan Phi Hoa đi, vậy thì coi như là đã khai chiến với nhà họ Ôn”.
Mọi người nghe xong liền kinh ngạc trong lòng, Ôn Tôn Nguyên lại nói ra lời kiên quyết như vậy, không tiếc quyết chiến với vị tông sư tiên tiến này, quả là rất cứng rắn.
Lục Hi nhìn Ôn Tôn Nguyên, anh chậm rãi nói: “Ông thật sự cho rằng tôi sẽ sợ nhà họ Ôn các ông?”
“Cậu Lục, mặc dù cậu là tông sư, nhưng tôi vẫn khuyên cậu một cậu, dù là tông sư cũng không phải muốn làm gì thì làm, nếu không thì tông sư đã sớm ngồi ở miếu đường rồi”, giọng điệu của Ôn Tôn Nguyên ẩn chứa hàm ý uy hiếp.
Mọi người nghe thấy lời của Ôn Tôn Nguyên thì gật đầu liên tục bày tỏ đồng ý, chẳng những Hoa Hạ nội tình thâm hậu, khoa học kỹ thuật bây giờ cũng tương đối phát triển, dưới sự tồn tại to lớn và kinh khủng như vậy, quả thật không có gì mà phách lối.
Nhưng Lục Hi lại cười một tiếng rồi đáp: “Đương nhiên tôi không cho là vậy, một tông sư có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tôi muốn đưa ai đi không phải người nhà họ Ôn ông có thể ngăn cản. Mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi không nhìn vào tình cảm”.
Lời này của Lục Hi vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều kinh hãi, đây là đang muốn khai chiến với nhà họ Ôn phải không?
Mặc dù Lục Hi lợi hại, nhưng so với loại nhà giàu truyền thừa mấy trăm năm như nhà họ Ôn, e rằng vẫn quá yếu.
Không nói võ lực, chỉ nhắc đến mối quan hệ rắc rối phức tạp của nhà họ Ôn thôi đã có thể khiến anh bước nửa bước cũng khó khăn.
Phải biết rằng, nhà họ Ôn không chỉ có tông sư, có bí mật, mà ông lớn tam phòng nhà họ Ôn đã là một lãnh đạo, nhà họ Ôn đang có mối quan hệ rất sâu rộng, chuyện này người quen thuộc với lịch sử nhà họ Ôn đều hiểu.
Về mặt buôn bán, nhà họ Ôn có mấy tập đoàn lớn. Về võ lực, mấy đời nhà họ Ôn đều có tông sư trấn giữ, hơn nữa cao thủ tiên thiên đông đảo, nền tảng cực tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đời tông sư mới.
Nhà họ Ôn không phải để cho một tông sư thông thường có thể khiêu khích.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên vừa nghe thấy lời của Lục Hi, sắc mặt liền lạnh lẽo, ông ta chậm rãi nói: “Cậu Lục, cậu nghĩ kỹ đi, nhà họ Ôn tôi tuyệt đối không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
Ôn Tôn Nguyên không hề yếu ớt chút nào, bởi vì nhà họ Ôn bọn họ luôn có một bí mật lớn, ngoại trừ mấy nhân vật nòng cốt biết ra thì đại đa số người nhà họ Ôn đều không biết.
Bí mật này là một trong sát khí lớn của nhà họ Ôn, dù là tông sư cũng không dám láo xược trước mặt nhà họ Ôn bọn họ. Chỉ cần chọc giận nhà họ Ôn, sử dụng sát khí lớn này, tông sư cũng không xem là cái thá gì.
Lục Hi nhướng mày, xem ra nhà họ Ôn quả thật không đơn giản, nhưng Lục Hi làm việc không đến lượt nhà họ Ôn làm chủ. Mặc dù anh cũng là một phần của nhà họ Ôn, nhưng dựa vào thái độ nhà họ Ôn đối đãi với cha anh, Lục Hi tự nhiên liền có chút bài xích với nhà họ Ôn. Lúc này Ôn Tôn Nguyên lại ngăn cản nên đã động vào hỏa khí của Lục Hi.
Anh đang định nói thì Nhan Phi Hoa hô lên: “Anh Lục, anh đừng gấp, tôi gọi điện thoại cho ông Hoắc”.
Nói xong, Nhan Phi Hoa muốn trợ lý lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.
Vốn dĩ Nhan Phi Hoa không suy nghĩ nhiều như vậy, quan hệ giữa cô và Lục Hi xem như vô cùng thân thiết, lâu rồi không gặp đương nhiên phải trò chuyện một chút.
Nhưng những người này không ai đồng ý, hơn nữa mắt thấy Lục Hi sắp nổi giận, cô cũng biết nhà họ Ôn không phải chuyện đùa. Cô không muốn Lục Hi vì mình mà đắc tội đến nhà họ Ôn, gây nhiều phiền toái như vậy, vì vậy vẫn nên gọi điện thoại cho ông Hoắc, chắc hẳn ông ấy sẽ đồng ý thôi.