Thế nhưng đúng vào lúc này, một bóng người lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào, lớn tiếng hô lên: “Anh Phong, không ổn rồi, chúng ta bị lão đại của xã đoàn dẫn người bao vây rồi, vả lại họ cũng đã xông vào đây rồi”.
Dương Hải Phong nghe thấy mà lập tức nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Ngay đúng lúc ấy, từ bên ngoài có mấy người lao vào, nhanh như cơn lốc, đứng lại trước mặt Hoắc Hướng Anh, nhìn về phía người mặc áo đen cầm theo dao phay. Trên người họ toát ra một thứ khí chất hung hãn và cực kỳ sắc bén, vừa nhìn đã biết là những người bước ra từ núi thây biển máu.
Nhìn thấy mấy người này, Dương Hải Phong hết sức bất ngờ, vội vàng xua tay hét lên ngăn cản thuộc hạ, sau đó hoảng loạn đứng dậy.
Mấy người này toàn là vệ sĩ tháp tùng bên cạnh lão đại xã đoàn thâm niên của Cảng Đài, ai nấy võ nghệ siêu đỉnh, ngày thường gặp được một người đã khó, tại sao hôm nay đồng loạt xuất hiện ở đây.
Cũng vào lúc này, vài âm thanh vang lên ở ngoài cửa.
“Dương Hải Phong, lá gan chó má của mày to gớm nhỉ, đứng trước mặt ông Hoắc mà cũng dám hỗn láo”.
“Mẹ kiếp, dám gây rắc rối cho ông Hoắc, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Cùng với âm thanh này, bảy tám người khác nắm tay nhau bước vào.
Dương Hải Phong vừa nhìn thấy đã nhanh chóng biến sắc.
Những người này đến từ xã đoàn lớn mạnh nhất của Cảng Đài, là nhân vật cấp lão làng, là các lão đại đứng đầu hiện giờ. Trước mặt họ, hắn ta chỉ là dạng vãn bối, căn bản không đáng để mắt.
Hội Tam Hợp, bang Thanh Liên, bang Triều Châu, bang Đại Toàn, vân vân… toàn là các lão đại bang phái hàng đầu.
Mà qua cửa lớn của đại sảnh, hắn ta còn nhìn thấy bên ngoài đã bị đủ mọi hội nhóm bao vây đến mức con kiến cũng không lọt, một số lão đại xã đoàn cũng ngang tầm hắn ta đứng ở ngoài cửa, không đủ tư cách tiến vào trong.
Phen này thì hắn ta thực sự hoảng loạn, vội vàng tiến tới hành lễ: “Các vị đại ca, đột nhiên đến thăm chỗ của người anh em này, có điều gì chỉ bảo”.
Đám đông không ngó ngàng gì tới hắn ta nhưng đồng loạt cúi người với Hoắc Hướng Anh: “Chào ông Hoắc”.
Hoắc Hướng Anh gật đầu, nghiêng người, để lộ ra Lục Hi đang ngồi trên ghế sô-pha, cất tiếng: “Còn không mau chào anh Lục”.
Các lão đại không khỏi giật mình, Hoắc Hướng Anh đã là nhân vật tôn quý nhất ở Cảng Đài, nhưng ông ta lại bảo đám người như họ chào hỏi người thanh niên này, rõ ràng Hoắc Hướng Anh cực kỳ tôn trọng. Liệu anh có lai lịch như thế nào?
Tuy đám đông thấy nghi hoặc, nhưng Hoắc Hướng Anh là nhân vật truyền kỳ trong giới giang hồ, gần như là “lãnh tụ tinh thần” của tất cả xã đoàn. Ông ta mở ra thời kỳ huy hoàng cho xã đoàn ở Cảng Đài, địa vị vô cùng cao quý, lời của ông ta nói, đám đông sẽ phục tùng vô điều kiện.
Đám người kia lại đồng loạt cúi người chào Lục Hi: “Chào anh Lục”.
Lục Hi gật gật đầu với họ, coi như đáp lại câu chào.
Cảnh tượng này suýt nữa khiến tim gan của Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham vọt thẳng ra ngoài.
Đám lão đại này là sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả Dương Hải Phong, thế mà Lục Hi thản nhiên đến vậy?
Còn Dương Hải Phong hoàn toàn đờ đẫn, một già một trẻ không hề phô trương này sao lại có năng lực ghê gớm đến thế, cùng lúc kinh động bao nhiêu nhân vật lão làng.
Hắn ta lầm bầm hỏi: “Các vị đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc này, lão đại của bang Thanh Liên chỉ cười khẩy một tiếng: “Đến cả ông Hoắc cũng không nhận ra mà cũng dám lăn lộn trong giới giang hồ, mày ngông cuồng và ngu si tới cỡ nào chứ!”
Bấy giờ, dường như Dương Hải Phong đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn ta nhìn Hoắc Hướng Anh đầy sửng sốt.
Tuy Dương Hải Phong chưa từng được gặp Hoắc Hướng Anh, nhưng làm sao có thể không biết đến danh tiếng của ông ta? Ông ta là nhân vật tiên phong, là lãnh tụ tinh thần của giới xã đoàn Cảng Đài. Trong xã đoàn, ông ta sở hữu địa vị chí tôn vô thượng, không ai có thể vượt qua được.
Nhìn thấy đội hình này, cùng với hai lần nghe người khác gọi ông ta là ông Hoắc, bây giờ hắn ta mới ngộ ra, người trước mặt là Hoắc Hướng Anh, nếu không phải ông ta, chẳng còn ai đủ khả năng kinh động nhiều lão đại như thế này cùng một lúc.
Sau khi phát hiện ra vấn đề ấy, Dương Hải Phong thực sự hoảng hốt.
Hoắc Hướng Anh không phải người mà hắn ta có thể đắc tội được. Chỉ cần một câu của ông ta, đừng tưởng hắn ta là lão đại của xã đoàn, vẫn chết mà không có chỗ dung thân thôi.
Hắn ta vội vàng tới trước mặt Hoắc Hướng Anh, “bụp” một tiếng quỳ mọp xuống, sau đó lần tìm một con dao găm, đâm xuống bàn tay trái của mình.
Dương Hải Phong cũng có thể coi là một hảo hán, bàn tay trái đứt lìa ngay tại chỗ, máu tươi chảy như thác, đau đớn đến nỗi mặt mũi trắng bệch nhưng hắn ta không hé răng kêu than nửa lời, chỉ nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, Dương Hải Phong có mắt như mù, không nhận ra ông, bây giờ tự chặt cánh tay thỉnh tội cùng ông”.
Sự thay đổi quá mức đột ngột này khiến Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham càng thêm kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn như vậy, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Hai người này vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Trên gương mặt của Hoắc Tư Duệ cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, cô không ngờ người mà Lục Hi quen biết lại có khả năng ghê gớm đến vậy, mới chỉ nói tên họ đã khiến Dương Hải Phong tự chặt một bên tay, đúng là không thể tin nổi.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Hoắc Hướng Anh lại lạnh lùng nói: “Chuyện sống chết của cậu nằm trong tay anh Lục, người khác không thể quyết định được, phải xem ý của anh Lục thôi”.
Dương Hải Phong càng thêm giật mình, lẽ nào địa vị của chàng thanh niên không có gì nổi bật này lại cao hơn cả Hoắc Hướng Anh? Chuyện này tuyệt đối không thể, Dương Hải Phong không tin.
Thế nhưng, khi nhìn Lục Hi vẫn ngồi yên tại chỗ, vững vàng như núi Thái Sơn, hắn ta dần nhìn nhận được sự thật.
Từ đầu đến cuối, Lục Hi chưa từng đứng dậy, bất kể là lúc ở bên cạnh Hoắc Hướng Anh hay là khi bao nhiêu lão đại chạy tới, anh vẫn luôn tỏ ra rất biếng nhác, dường như không hề quan tâm tới tất cả những thứ này.
Nếu không có năng lực và lòng tự tin cực lớn, e rằng không ai có thể làm được điều ấy.
Nhận ra điều này, Dương Hải Phong không còn do dự, hắn quỳ trên nền đất, nhích về phía trước hai bước, cúi đầu nói với Lục Hi: “Anh Lục, tôi có mắt không tròng, mạo phạm tới anh, muốn chém muốn giết anh cứ nói, Dương Hải Phong tôi tuyệt đối không oán thán nửa lời”.
Chương 261: Yến tiệc
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham lại lần nữa thấy chấn động, tên ẻo lả này hóa ra lợi hại đến thế sao?
Lúc này đây, Khang Hiểu Vũ hối hận đến xanh cả ruột. Nếu biết trước sẽ có cục diện này, đánh chết hắn cũng không phủi sạch quan hệ với Giai Mỹ.
Phải biết rằng, với tư cách là tổng giám đốc của Giai Mỹ tại Cảng Đài, mức lương hàng năm của hắn ta đã đạt mức hai triệu tệ, công ty chuẩn bị sẵn siêu xe, vệ sĩ, phòng ốc, đãi ngộ ưu ái đến mức chẳng có ai đủ đẳng cấp chơi cùng. Công việc này chắc chắn không thể có nhiều, ngày ngày hắn sống trong xa hoa và hưởng lạc, ngày tháng tiêu sái biết bao.
Thế nhưng bây giờ công việc này chẳng còn liên quan gì tới hắn ta nữa, vả lại, với thái độ ban nãy của hắn ta, nếu Lục Hi muốn truy cứu tới cùng, chỉ cần một câu của anh thôi, chắc hắn ta không còn một mảnh vụn.
Mỗi một người ở nơi này đều là sự tồn tại như đao phủ, muốn hắn ta chết, chắc có đến hàng vạn phương pháp.
Khang Hiểu Vũ vội vàng động não, bắt đầu tính toán trong đầu, nghĩ xem làm thế nào mới thoát được kiếp nạn này.
Đúng lúc ấy, Lục Hi nhìn Dương Hải Phong đang ôm một bên cánh tay và khấu đầu dưới đất, qua hồi lâu mới nói.
“Vốn dĩ, với tính tình của tôi, cách làm việc của anh đủ để anh biến thành tro rồi. Nhưng nể tình anh cũng có vài phần khí khái, biết sai rồi, tôi cũng đành độ lượng một lần. Anh chuyển nhượng năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hợp Nhất cho Giai Mỹ, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.
Dương Hải Phong nghe xong lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ làm ngay, cảm tạ anh Lục tha cho tôi một mạng”.
Dương Hải Phong tỏ ra cực kỳ thức thời, không hề nề hà.
Thực ra trong lòng hắn ta hiểu rõ, nếu Lục Hi muốn lấy mạng của mình thì chỉ cần một câu nói là đủ. Hắn ta không phải chết, lại còn giữ được năm mươi phần trăm cổ phần, so sánh cân nhắc hai lựa chọn, căn bản chẳng cần suy xét, ngu đến mấy cũng biết nên chọn thế nào.
Người chết rồi, tiền tài nhiều bao nhiêu cũng đâu còn tác dụng gì.
Thấy hắn ta trở nên thức thời như thế, Lục Hi cũng khá bất ngờ, chốc lát sau mới nghe anh nói: “Được rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi”.
Nói rồi, Lục Hi đỡ Hoắc Tư Duệ, hai người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc ấy, Lục Hi đột nhiên quay đầu nói với Khang Hiểu Vũ: “Cút ra khỏi Cảng Đài, đừng bao giờ quay về Hoa Hạ nữa, ngày mà anh để tôi nhìn thấy anh, chính là ngày anh chết”.
Khang Hiểu Vũ bỗng thấy toàn thân run rẩy, vội vàng gật đầu.
Khang Hiểu Vũ có chút ý đồ với Hoắc Tư Duệ, Lục Hi đâu đến mức không nhìn ra. Tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa quyết định nên làm thế nào, nhưng Hoắc Tư Duệ đâu phải người mà hắn ta có thể vấy bẩn được.
Lúc này, một đám lão đại hộ tống Lục Hi rời đi, tới bên ngoài căn biệt thự, Hoắc Hướng Anh chợt nói với Lục Hi.
“Anh Lục, hôm nay có một bữa tiệc, không biết anh có thể tham dự được không?”
“Tiệc gì?”, Lục Hi hỏi.
“Là một bữa tiệc giao lưu của giới kinh doanh Cảng Đài, hai người bạn của anh cũng tham dự”, Hoắc Hướng Anh mỉm cười nói.
Người khác đã thành minh tinh rồi, nhìn thấy Hoắc Tư Duệ ở bên cạnh, không nói rõ hai người đó là ai, sợ gây ra rắc rối không cần thiết.
Nếu phụ nữ mà ghen tuông lên thì không phải cứ dùng vũ lực là giải quyết được đâu.
Lục Hi vừa nghe xong đã mỉm cười: “Cũng được, lâu rồi không gặp họ, tối nay tôi sẽ đi tìm ông”.
Hoắc Hướng Anh vội vàng gật đầu, Lục Hi có thể đồng ý tham gia là được, đúng là nể mặt ông ta lắm rồi.
Ngay sau đó, Lục Hi và Hoắc Tư Duệ lên xe, chiếc Mercedes Benz chạy thẳng đi.
Đám đông chăm chú nhìn họ rời đi.
Đợi chiếc xe của anh đi khuất hẳn, không còn trông thấy nữa, đám đông mới tò mò hỏi: “Ông Hoắc, người đó là ai thế, hình như ông rất coi trọng người đó”.
Hoắc Hướng Anh vừa nghe thấy đã lập tức nói: “Đừng nói linh tinh, anh Lục không phải người bình thường. Chúng ta và anh Lục cách biệt một trời một vực, hôm nay các cậu được gặp anh Lục một lần đã là vinh hạnh cho các cậu rồi. Sau này gặp anh Lục cứ giữ lễ phép như vãn bối là được, những điều khác không cần hỏi”.
Đám đông nghe xong mà càng thêm kinh ngạc.
Lời nói của Hoắc Hướng Anh đã đặt Lục Hi lên một vị trí vô cùng tôn quý, phải biết rằng, ở trong xã đoàn cực kỳ chú trọng bối phận.
Người có bối phận càng cao thì đi đến đâu cũng được tôn trọng, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Đây là quy tắc được truyền lại từ hàng trăm năm qua, người của xã đoàn hết sức coi trọng.
Không thể nghi ngờ gì thêm, câu nói của Hoắc Hướng Anh đã cảnh cáo họ rằng, sau này tuyệt đối phải nghe lời của anh Lục.
Một người không thuộc về xã đoàn nhưng có thể khiến Hoắc Hướng Anh sùng bái như thế, chắc chắn rất ghê gớm, đám đông có vẻ mất hồn.
Lục Hi và Hoắc Tư Duệ không mất bao lâu đã về tới khách sạn.
Ở trong phòng tổng thống, Hoắc Tư Duệ nói với Lục Hi: “Anh Lục, hôm nay anh thực sự quá lợi hại, không ngờ một người bạn của anh lại có năng lực lớn đến thế ở bên này, tôi thực sự tò mò, anh rốt cuộc có bao nhiêu bí mật nhỉ”.
Bí ẩn và kỳ tích trên người Lục Hi nhiều tầng nhiều lớp, Hoắc Tư Duệ thật sự rất tò mò.
Lục Hi mỉm cười điềm nhiên: “Trên người tôi quả thực có nhiều bí mật, cũng quen biết được vài người có bản lĩnh, sau này, đợi cơ hội đến, tôi sẽ nói cho cô biết”.
“Ừm”, Lục Hi gật đầu.
Cô nhận ra rồi, Lục Hi thực sự có điều gì đó cần kiêng dè chứ không phải là không thích cô.
Chuyện như thế này, cô cũng chẳng có cách nào được, chỉ đợi Lục Hi tự nghĩ thông suốt, có lẽ mới có đáp án, nóng lòng cũng chẳng được ích lợi gì.
“Cô xử lý công việc của công ty đi, tôi phải tham gia một buổi tiệc, ở đó có vài người bạn cần phải gặp. Bên này bây giờ rất bận rộn, tôi không đưa cô đi cùng nữa”, Lục Hi nói.
Hoắc Tư Duệ gật gật đầu, không hỏi Lục Hi cần đi gặp ai. Lục Hi không nói thì không cần nghe ngóng làm gì, tránh cho anh thấy không vui.
Vả lại bên này quả thực có rất nhiều công việc đợi cô xử lý, cô cũng không có thời gian.
Siêu thị cần khai trương trở lại, xác nhận ứng viên cho vị trí tổng giám đốc, tiếp nhận cổ phần từ Dương Hải Phong, những việc này còn đang đợi cô đấy.
Chương 262: Anh ấy là vệ sĩ của tôi!
Chẳng lâu sau Hoắc Tư Duệ đã chìm ngập trong những cuộc gọi không ngớt.
Còn Lục Hi thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi một hồi, cho đến khi trời sẩm tối anh mới bước ra khỏi phòng.
Hoắc Tư Duệ không còn ở đó nữa mà đã đi đến siêu thị bắt đầu cuộc họp với nhân viên.
Lục Hi cười xòa ra ngoài bắt taxi, chạy thẳng đến núi Bạch Vân.
Đây là nơi tập trung của giới thượng lưu Hong Kong và Cảng Đài, những người giàu có đều đặt mua biệt thự ở đây, nếu không sở hữu một căn thì thật thẹn thùng khi nói bản thân là người có tiền.
Và biệt thự trên tầng cao nhất của ngọn núi chính là nơi ở của Hoắc Hướng Anh.
Xe taxi lái tới chân núi Bạch Vân liền dừng lại, tài xế nói với anh: “Thực xin lỗi tôi chỉ có thể đưa anh tới đây thôi”.
Lục Hi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trả tiền xong liền xuống xe.
Một nơi như thế này chắc chắn sẽ được canh phòng cẩn mật, sao có thể tùy tiện cho phép người khác tiến vào?
Nhìn trạm gác đầu tiên cách đó không xa, Lục Hi chậm rãi rảo bước đi về phía trước.
Không khí ở đây trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, anh dự định sẽ leo lên tiện đường thưởng thức cảnh đêm ở núi Bạch Vân.
Đúng lúc này lại có một chiếc taxi khác dừng bánh, một cô gái xinh đẹp cuống cuồng từ bên trong bước xuống rồi co cẳng chạy lên núi.
Cùng lúc đó một chiếc xe việt dã màu trắng cũng lao tới sát nút, phanh gấp lên phía trước chặn đầu cô gái.
Chỉ thấy ba tên xăm hổ vẽ rồng tay cầm hung khí phách lối đi về phía cô gái, vừa bước tới vừa chửi mát: "Mẹ kiếp, nợ tiền của ông đây còn muốn chạy, mày tưởng rằng chạy tới đây sẽ có người có thể cứu mày sao?”
Lục Hi không biết chuyện gì đang xảy ra do đó chỉ đứng ở một bên quan sát.
Còn cô gái mặt đầy hoảng loạn nói với tên cầm đầu: “Anh Kê, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả lại mà”.
Người đàn ông được gọi là anh Kê kia tung chân đá cô gái ngã sõng soài xuống đất, trên chiếc váy dạ hội của cô ta lập tức in thêm một dấu chân.
“Mẹ kiếp, nhìn thấy ông đây liền nhấc chân bỏ chạy, có phải là không muốn trả tiền nữa hay không”, anh Kê hung ác nói.
Cô gái đau đớn vỗ vỗ dấu chân trên trang phục: “Anh Kê, tiền là do bạn tôi vay nhưng anh một mực đòi tôi trả, nào có cái đạo lý đó”.
“Vớ vẩn”, anh Kê kia chửi tục: “Lúc bạn cô vay tiền tôi, cô chính là người đứng ra bảo đảm, bây giờ cô ta bỏ trốn rồi, tiền này đương nhiên là đòi lên đầu cô rồi”.
Cô gái vừa nghe vậy liền thở dài một hơi, giương lên khuôn mặt ‘chỉ trách mình xui xẻo’ đáp: “Anh Kê, tôi hiện tại thực sự không có tiền, xin hãy cho tôi thời gian một tháng, tôi sẽ trả lại một phần trước có được không?”
“Bớt nói nhảm với ông đi, hôm nay không có tiền thì cô cứ làm gái đi, dẫn cô ta đi”.
Anh Kê dứt khoát ra lệnh, hai tên thuộc hạ liền chạy tới chuẩn bị kéo cô gái lên xe.
Đúng lúc này giọng nói của Lục Hi vang lên: “Chờ một chút”.
Anh Kê sửng sốt nhìn Lục Hi.
Vừa rồi hắn cũng chú ý đến sự tồn tại của anh, chỉ là anh vẫn luôn trốn ở một bên, cộng thêm trang phục mộc mạc nên cũng không coi trọng anh, chẳng ngờ anh vậy mà dám ra mặt.
“Thế nào, muốn lo chuyện bao đồng?”, anh Kê liếc xéo Lục Hi hỏi.
Lục Hi mỉm cười thản nhiên: “Vay nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, nhưng cưỡng ép người khác làm gái cũng có chút quá quắt đó”.
“Vậy được, anh giúp cô ta trả nợ, cô ta cũng sẽ không phải làm vậy nữa”, anh Kê cười chế nhạo.
Lục Hi nghe vậy thì cau mày, cô gái này xem ra là gánh tội giúp bạn mình mới gặp phải tình cảnh này, nếu cứ để cô ta bị bắt đi như vậy không khác gì rơi xuống hố lửa, Lục Hi vẫn là có chút không nỡ lòng.
Khi Lục Hi còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, đột nhiên một chiếc xe ô tô với bình ắc quy được phun bốn chữ ‘an ninh Bạch Vân’ đã phóng tới, cửa xe vừa mở liền có năm người mặc đồng phục bảo vệ bước xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to dẫn đầu nói với mấy người họ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh Kê thấy vậy liền vội vã đáp: “Đại ca, chúng tôi đang giải quyết chút tranh chấp nợ nần, nơi này vẫn chưa tiến vào phạm vi của núi Bạch Vân mà”.
Bảo vệ của núi Bạch Vân là một vị tiền bối rất có danh vọng thành lập lên công ty bảo vệ, đảm nhận công tác bảo vệ toàn bộ núi Bạch Vân, đây là điều không ai ở Hong Kong Cảng Đài không biết, cũng chưa từng có ai dám gây rắc rối tại phạm vi núi Bạch Vân này.
Anh Kê biết bản thân nặng mấy cân mấy lạng, hắn căn bản không dám phát ra một câu to tiếng trước mặt những người này.
Đội trưởng dẫn đầu đáp: “Tối nay núi Bạch Vân tổ chức yến tiệc, một lát sẽ có khách quý lui tới, lập tức rời khỏi đây đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
Nghe thấy một câu này của đội trưởng anh Kê liên tục vâng dạ.
Hắn ngay lập tức phất tay, tiếp tục kêu thuộc hạ lôi kéo cô gái kia đi.
Đúng lúc này cô gái lại bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi là thượng khách của núi Bạch Vân, tôi có thiệp mời”.
Đội trưởng nghe vậy lập tức vẫy tay với hai người họ nói: “Dừng lại”.
Hai tên thuộc hạ của anh Kê chỉ đành ngoan ngoãn dừng lại hành động.
Lúc này chỉ thấy cô gái vội vàng rút ra một tấm thiệp từ trong túi xách giao lại cho đội trưởng đội bảo vệ.
Anh ta cầm lấy nhìn một lượt, sau đó đưa lại thiệp mời cho cô gái: “Thì ra là cô Trương, mời cô lên trên, nơi này tôi sẽ xử lý”.
Cô gái lập tức mỉm cười đứng dậy.
Sau đó đội trưởng quay sang nói với tên anh Kê kia: “Cô gái này là khách quý của núi Bạch Vân, bây giờ cô ấy đang ở dưới sự bảo vệ của chúng tôi, có chuyện gì đợi cô ấy rời khỏi núi các người lại giải quyết đi”.
Anh Kê nghe vậy cũng không dám hé răng một lời, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hắn tuyệt đối không chọc tới nổi bảo vệ của núi Bạch Vân, nếu dám kích động, hắn hôm nay phỏng chừng giải thích một trận dài dòng ở đây.
Lục Hi thấy một màn này thì mỉm cười, sau đó nhấc chân đi lên núi, xem ra chuyện này tạm thời đã giải quyết xong, không cần anh phải bận tâm nữa.
Đúng lúc này chỉ thấy đội trưởng bảo vệ nhìn Lục Hi chăm chăm hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Lục Hi còn chưa đáp lời đã nghe thấy cô gái kia nói: “Anh ấy là vệ sĩ của tôi”.
Đội trưởng nhíu mày, một lúc sau đáp: “Hai vị đi đi”.
Lúc này, cô gái cho Lục Hi một cái nháy mắt, anh tự cười một tiếng, cũng không nói gì, đi theo phía sau cô ta lên núi.