Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 449: Chất vấn

Nhưng cho dù là tông sư trẻ có tiền đồ vô hạn như anh, ở trước mặt nhà họ Ôn vẫn là châu chấu đá xe, Ôn Thế Cung biết rõ thực lực thực sự của nhà họ Ôn không hề sợ Lục Hi.

Lúc này, Ôn Thế Cung nói: “Tông sư Lục, xin hỏi, dạo này cậu có từng gặp một người tên là Ảnh Sát không?”

Lục Hi cười nói: “Dạo này tôi gặp một người thích ẩn mình trong bóng đêm, còn có phải tên là Ảnh Sát không thì tôi không rõ lắm”.

Ôn Thế Cung sửng sốt trong lòng, ông ta vốn tưởng rằng Lục Hi có thể sẽ chối cãi, ông ta đang định đưa ra bằng chứng nắm trong tay.

Dù sao mấy chục người nhà họ Ôn huy động các mối quan hệ nhiều năm cũng nắm được không ít bằng chứng, lại thêm Ảnh Sát đi đến đâu cũng sẽ để lại ký hiệu đặc biệt, cũng chỉ có người nhà họ Ôn mới có thể nhận ra.

Lần này sau khi ông ta đến đã tìm được ký hiệu đó, tất cả đều cho thấy Ảnh Sát đã tìm được Lục Thiên Hành, và bắt đầu thu thập thông tin của anh ta.

Tuy tín hiệu bị đứt đoạn tại đây, nhưng cũng đủ cho thấy Ảnh Sát mất tích có liên quan lớn đến Lục Thiên Hành, cho nên, ông ta muốn chất vấn trực tiếp.

Bây giờ Lục Hi đã thừa nhận, thì sự việc dễ xử lý hơn nhiều rồi.

Lúc này, Ôn Thế Cung trầm giọng nói: “Xin hỏi, sau khi tông sư Lục gặp anh ta đã xảy ra chuyện gì?”

“Người này âm hiểm độc ác, lại âm thầm theo dõi tôi, bị tôi phát hiện, còn ngông nghênh không biết xấu hổ, bị tôi quạt chết rồi”, Lục Hi không hề do dự nói.

Anh và nhà họ Ôn sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, Lục Hi cũng không định giấu diếm điều gì.

Muốn có được sự tôn trọng đầy đủ thì phải đánh bọn họ thật đau, để bọn họ biết mình không phải là đồ chơi trong tay họ, hơn nữa, mình họ Lục, là sự thực không ai có thể thay đổi.

Ôn Thế Cung nghe thấy lời của Lục Hi, sắc mặt trầm xuống: “Tông sư Lục, Ảnh Sát là một người vô cùng quan trọng của nhà họ Ôn tôi, cho dù có mạo phạm đến cậu, tông sư Lục cũng nên thông báo cho nhà họ Ôn để chúng tôi xử lý, cậu trực tiếp ra tay giết anh ta như thế, sợ là không thích hợp cho lắm?”

Đối diện với lời chất vấn của Ôn Thế Cung, Lục Hi hừ lạnh lùng nói: “Anh ta là cái thá gì, kẻ mà dám luyên thuyên trước mặt tôi, đều phải chết như nhau”.

Trên người Lục Hi phát ra một luồng sát khí.

Ôn Thế Cung hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ tông sư Lục định đối đầu với nhà họ Ôn tôi ư?”

Lục Hi nhìn Ôn Thế Cung, nói rõ từng câu từng chữ: “Cả đời Lục Hi tôi làm việc, không cần phải giải thích với bất kỳ ai, nếu nhà họ Ôn các ông không muốn thì đến đây, tôi cũng không ngại, để tôi thấy thực lực của nhà họ Ôn các ông”.

“Ngông cuồng”, Ôn Thế Cung đập bàn đứng lên nói: “Đừng tưởng cậu là tông sư thì có thể hoành hành thiên hạ, gia chủ nhà họ Ôn chúng tôi tiến vào cảnh giới tông sư nhiều năm, tu vi thậm hậu, nhà họ Ôn truyền thừa hàng trăm năm, sự vững vàng hùng hậu của nền móng căn cơ không phải là điều mà cậu có thể thách thức”.

Lục Hi cười lạnh lùng một tiếng nói: “Ồn ào”.

Sau đó chỉ thấy anh vung nhẹ bàn tay về phía Ôn Thế Cung.

Lập tức một luồng sức mạnh mạnh mẽ xông về phía Ôn Thế Cung.

Ôn Thế Cung lập tức kinh hãi, tuy ông ta đại diện cho nhà họ Ôn, thân phận không thấp hơn tông sư, nhưng thực lực của ông ta lại là cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, tông sư tiện tay ra một đòn, ông ta vẫn cảm nhận được một luồng sát ý đáng sợ.

Ôn Thế Cung phát ra tiếng gào thét, vận lên tất cả chân khí, hình thành một mặt khiên chắn trước mặt mình.

“Bành” một tiếng, khiên chắn vừa được hình thành đó bị chân khí của Lục Hi dễ dàng đánh vỡ, sau đó một luồng sức mạnh khổng lồ tấn công vào lồng ngực của Ôn Thế Cung.

Ôn Thế Cung lập tức kêu lên một tiếng, bị tấn công bay đi.

Lúc này Lục Hi đứng chắp hai tay phía sau, nhìn Ôn Thế Cung bay đến chỗ không xa, ánh mắt lạnh nhạt.

Còn Lâm Tiêu cúi đầu, không thể hiện gì.

Hồi lâu sau, Ôn Thế Cung mới bò dậy.

Chỉ thấy ông ta lau vết máu nơi khóe miệng, ôm ngực nói: “Tông sư Lục, cậu muốn đối đầu với nhà họ Ôn thật ư?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần giải thích bất kỳ chuyện gì với bất kỳ ai, đây chỉ cảnh cáo nho nhỏ với nhà họ Ôn các ông, thiên hạ rộng lớn, cũng không phải nhà họ Ôn có thể hoành hành, nói với gia chủ các ông, tự to cho bản thân đi”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Ôn Thế Cung vừa nghe, ôm quyền nói: “Đã vậy thì nói nhiều cũng vô ích, tại hạ xin cáo từ”.

Nói xong, Ôn Thế Cung còn không cả chào hỏi Lâm Tiêu, cứ thế quay người bỏ đi.

Sau khi Ôn Thế Cung đi, Lâm Tiêu cau mày nói: “Cậu Lục, cứ thế mạo nhiên trở mặt với nhà họ Ôn, có phải không ổn lắm không?”

Dù sao nhà họ Ôn cũng là gia tộc tông sư lâu đời, không phải loại dễ chọc vào.

Lục Hi lại nói: “Xem ra trận chiến giữa tôi và nhà họ Ôn là việc không thể trách được, chi bằng tôi chủ động ra tay còn hơn để bọn từ từ điều tra được căn nguyên của tôi rồi âm thầm động chân động tay, cứ để cuộc chiến này đến sớm chút đi”.

Lục Hi vốn không muốn gây xung đột với nhà họ Ôn, dù sao đó cũng nhà cậu bên nhà mẹ của anh.

Nhưng sự xuất hiện của Ảnh Sát và chuyện sau này nhà họ Ôn đang âm thầm điều tra anh khiến Lục Hi thay đổi chủ ý, nếu anh muốn giữ họ Lục, kiên định với nguyên tắc của mình, bảo vệ tự tôn của mình, vậy thì không thể tránh khỏi cuộc chiến này.

Với thực lực của nhà họ Ôn, để bọn họ tiếp tục điều tra, sớm muộn gì bí mật của anh cũng sẽ không giữ được, lúc đó ai biết lại sẽ xảy ra chuyện gì.

Đã như vậy thì chi bằng mình chủ động ra tay, với uy thế sấm sét, đánh cho nhà họ Ôn nể phục, khiến bọn họ không dám nổi lên ý muốn bắt mình đổi họ quay về, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Nghe thấy lời của Lục Hi, Lâm Tiêu cau mày nói: “Cậu Lục, rốt cuộc tại sao cậu lại gây ầm ĩ với nhà Ôn đến mức đó?”

Dù nói thế nào, nhà họ Ôn cũng là gia tộc lâu năm, căn cơ hùng hậu, tuy Lục Hi cao thâm khó lường, nhưng kết thù như vậy cũng không tốt, Lâm Tiêu vẫn rất lo lắng.

Lục Hi trầm mặc một lúc, rồi vẫn nói ra thân thế của mình và ân oán với nhà họ Ôn cho Lâm Tiêu.
Chương 450: Chuyện trên tàu

Lâm Tiêu nghe xong, vô cùng kinh hãi, Lục Hi lại là người nhà họ Ôn.

Hơn nữa, vì chấp niệm trong lòng mà quan tâm đến cái họ của mình đến mức không tiếc gây chuyện với nhà họ Ôn, đúng là thật khiến người ta kinh sợ.

Trong lúc chấn hãi, Lâm Tiêu cũng hiểu được tâm trạng của Lục Hi.

Bố ở rể nhà họ Ôn, ông cụ nhà họ Ôn nuốt lời muốn để Lục Hi đổi thành họ Ôn, nhưng Lục Viễn Sơn không muốn, mà ôm anh bỏ đi để ông nội nuôi dưỡng trưởng thành.

Có thể nói Lục Hi không có tình cảm gì với nhà họ Ôn, hơn nữa thái độ bá đạo của nhà họ Ôn có lẽ đã kích thích sự bất mãn trong lòng Lục Hi.

Dù sao từ nhỏ Lục Hi biết mình họ Lục, bây giờ đột nhiên bảo anh đổi họ Ôn, chuyện như này, e rằng bất kỳ ai cũng sẽ chống lại.

Trong cảm xúc phức tạp, Lục Hi không tiếc khai chiến với nhà họ Ôn, đó cũng là tự tôn của một người đàn ông, nói ra cũng không sai, có sai thì đó là thân thế của anh, là sự bá đạo của nhà họ Ôn.

Lúc này, Lâm Tiêu thở dài nói: “Cậu Lục, cậu đã quyết định thì tôi cũng không có gì để nói nữa, nhưng ngày quyết chiến, vẫn mong cậu Lục dẫn theo chúng tôi, bất kể nhà họ Ôn lợi hại thế nào, chúng tôi thề sẽ sánh vai tác chiến với cậu Lục”.

Lục Hi vừa nghe, mỉm cười nói: “Không cần căng thẳng, sự việc cũng chưa chắc đã phát triển đến mức đó, trước đó, tôi vẫn phải đến nhà họ Ôn một chuyện, gặp bố mẹ của tôi”.

Bất kể nói thế nào, trước trận đại chiến Lục Hi phải gặp bố mẹ của anh, nói chuyện với họ, xem thái độ của họ thế nào, nếu thuận lợi, có lẽ không cần gây chiến.

Lâm Tiêu nghe vậy, vội vàng nói: “Cậu Lục nói đúng, bất kể thế nào, vẫn phải gặp họ mới tốt”.

Lục Hi gật đầu, vỗ vai của Lâm Tiêu nói: “Cứ thế nhé, tôi đi trước đây”.

Lục Hi quay ngươi rời đi, Lâm Tiêu tiễn ra biệt thự, nhìn Lục Hi lên xe rời đi mới thở dài một tiếng.

Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, ngủ một mạch cả đêm cho đến sáng ngày hôm sau, ngủ dậy ăn bữa sáng, sau đó mua một vé tàu đường sắt cao tốc đến Giang Chiết, bước lên hành trình lần này.

Ngồi trên tàu, ngắm cảnh sắc dần lướt qua nhanh, trong đầu Lục Hi không ngừng hiện lên các loại cảnh tượng có thể xảy ra khi anh gặp mẹ của mình.

Đúng lúc này, một trận ồn ào huyên náo cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Hi.

Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn thanh niên trẻ, ba nam một nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, đang uống rượu nói chuyện trên vị trí ghế phía sau.

Bốn thanh niên này vừa nhìn là biết hoàn cảnh gia đình không tệ, mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ nổi tiếng, uống rượu Mao Đài tự mang theo, nhưng tóc nhuộm đủ màu sắc, trông vô cùng cá tính.

Lúc này, có lẽ họ uống nhiều rồi, giọng nói cũng to dần, khiến cho hành khách cả toa xe đều đổ dồn ánh mắt qua nhìn.

Lúc này bốn thanh niên đã ngấm men rượu, bất chấp tất cả, luyên thuyên nói lớn, thỉnh thoảng nâng chén uống cạn.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến bên bốn người, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi các anh, mời các nhỏ nói nhỏ tiếng một chút được không, các anh thế này sẽ làm ồn đến những hành khách khác nghỉ ngơi”.

Một cậu trai nhuộm tóc màu tím liếc nhân viên phục vụ một cái: “Mẹ kiếp, ồn đến ai hả, bảo người đó đứng ra đây?”

Nhân viên phục vụ vừa nghe lập tức sửng sốt.

Cô ta cũng chỉ làm tròn chức trách của mình, có lòng tốt nhắc nhở.

Ai ngờ đối phương lại không nói lý như vậy, nói ra lời như vậy.

Lúc này, các hành khách vừa thấy những người này bắt đầu mượn rượu làm càn, đều quay đầu đi không nhìn nữa, chỉ sợ chuốc họa vào thân.

Lúc này, nhân viên phục vụ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi.

Lục Hi lắc đầu, tiếp tục ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Chỉ lúc sau, bốn người lại lớn tiếng nói chuyện, hơn nữa còn trắng trợn hơn.

Lục Hi nghe mà trong lòng khó chịu, cố kiềm chế bực tức trong lòng.

Sau đó đúng lúc này, cậu trai tóc tím lại châm một điếu thuốc, cả toa xe lập tức vang lên tiếng bàn tán.

Lúc này, nhân viên phục vụ cũng phát hiện, mau chóng chạy đến ngăn cản, hút thuốc trên tàu cao tốc là một việc rất nghiêm trọng.

“Thưa anh, có quy định không được phép hút thuốc trên tàu cao tốc, mời anh mau dập đi”, nhân viên phục vụ hoảng sợ nói.

Cậu trai tóc tím khinh thường nói: “Hút điếu thuốc thì đã làm sao, chuyện bé xé ra to”.

“Như vậy sẽ chuông báo cháy hoạt động, tàu đường sắt sẽ dừng vận hành, nếu anh không dập tắt, thì tôi sẽ gọi cảnh sát trên tàu đến”, nhân viên phục vụ tỏ vẻ mặt hoảng sợ.

“Hừ, gọi đi, xem anh ta có thể làm gì được tôi?”, chàng trai khinh thường cười nói.

Nhân viên phục vụ thấy vậy cũng không còn cách nào chỉ đành bỏ đi, Lục Hi nhìn thấy anh ta vào phòng nghỉ bắt đầu liên lạc với cảnh sát trên tàu bằng máy bộ đàm.

Lúc này, bốn thanh niên tiếp tục lớn tiếng trò chuyện, không hề coi lời cảnh cáo của nhân viên phục vụ ra gì.

Lúc sau, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai cảnh sát trên tàu đến bên cạnh bốn thanh niên trẻ.

Một cảnh sát trên tàu trong đó nói: “Lập tức dập điếu thuốc ngay, theo chúng tôi đi chịu phạt”.

Lúc này nhân viên phục vụ nở nụ cười mỉm, hút thuốc trên tàu sẽ bị tạm giam, xem họ còn dám đắc ý nữa không.

Lúc này, cậu trai tóc tím liếc cảnh sát trên tàu một cái, chậm rãi nói: “Tao không dập, mày làm được gì?”

Mọi người đều rất bất ngờ, đúng là lợi hại, ngay cả lời của cảnh sát trên tàu cũng không nghe?

Lúc này, một cảnh sát trên tàu khác thấy vậy, lấy ra một chiếc còng tay từ trong bên hông, nói: “Còn không dập, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế”.

Cậu trai vừa nghe, đứng bật dậy nói: “Có biết tao họ Ôn không, có giỏi thì mày còng tao lại đi?”
Chương 451: “Mẹ nó, mày lao đầu vào chỗ chết rồi”

Cậu trai tóc tím đưa tay ra khiêu khích cảnh sát trên tàu.

Sắc mặt cảnh sát trẻ tuổi đang cầm theo còng tay liền trầm xuống, anh ta muốn ra tay, nhưng cảnh sát lớn tuổi hơn ở bên cạnh lại gắt gao kéo anh ta lại, phía tóc mai chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.

“Sao vậy?”, cảnh sát trên tàu đang cầm còng tay không hiểu hỏi lại.

Cảnh sát tuổi lớn hơn này liên tục kéo góc áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người của nhà họ Ôn”.

Cảnh sát trên tàu cầm còng tay sửng sốt một hồi, lúc này anh ta mới phản ứng lại, sắc mặt trắng nhợt, tay đang cầm còng tay chậm rãi buông xuống.

Bấy giờ bốn tên trẻ tuổi liền cười vang, bọn họ mặt đầy khinh thường nhìn hai tên cảnh sát trên tàu cùng nhân viên phục vụ.

Cậu trai tóc tím chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi khói thật sâu rồi phun ra một vòng khói.

Lúc này, cảnh sát trên tàu lớn tuổi hơn cúi người nói với cậu trai tóc tím: “Cậu Ôn, hút thuốc trên tàu cao tốc có thể kích hoạt thiết bị báo khói hoạt động, tàu cao tốc sẽ dừng hoạt động”.

Cảnh sát trên tàu là người địa phương Châu Hàng tỉnh Giang Chiết, ông ta biết rõ sự khủng khiếp của nhà họ Ôn, dù là mấy nhân viên vòng ngoài của nhà họ Ôn bọn họ cũng không chọc nổi.

Nhà họ Ôn gần như đang khống chế các ngành nghề ở Giang Chiết, người của gia tộc bọn họ thâm nhập vào đủ các ban ngành, những người này chỉ cần một câu nói là có thể khiến cho họ mất chén cơm, vì vậy ngay cả một lời cứng rắn ông ta cũng không dám nói.

Lúc này, cậu trai tóc tím lại phách lối nói: “Vậy thì tắt cái máy báo động ấy đi, còn nữa, đừng làm phiền ông đây, nếu không thì ông đây cho mày nghỉ việc ngay lập tức”.

Cảnh sát trên tàu vừa nghe thấy lời này, trên mặt thoáng qua một chút tức giận, nhưng liền biến mất nhanh chóng.

Một lát sau, ông ta kéo người cảnh sát trẻ tuổi kia cùng đi tới phòng điều khiển trong toa tàu, bọn họ thật sự tắt cái máy báo động đó thật.

Lúc này, hành khách trong toa tàu liền xôn xao.

Cậu thanh niên họ Ôn này lợi hại vậy sao?

Nhưng một vài người bản địa đang trên đường trở về nhà điều biết rõ sự lợi hại đó, bọn họ ngậm chặt miệng không nói câu nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Còn Lục Hi thấy nhân viên phục vụ tàu ở trong phòng nghỉ lén lau nước mắt, hai cảnh sát trên tàu ở bên cạnh khuyên giải.

Có người hút thuốc trên tàu cao tốc, nhân viên phục vụ bị xử phạt là điều chắc chắn, nói không chừng còn mất việc, cô ấy làm sao mà không buồn chứ.

Lúc này, Lục Hi nhìn thấy cảnh sát trên tàu cũng không xử lý được, quả thật anh đã không nhịn được đứng lên.

Anh đi đến bên cạnh bốn người, lạnh lùng nói: “Tắt thuốc cho ông”.

Bốn người sửng sốt, bọn chúng ngừng ba hoa khoác lác, nhìn về phía Lục Hi.

Lúc này, hành khách trong toa tàu cũng kinh ngạc nhìn Lục Hi.

Bốn người này ngay cả cảnh sát trên tàu cũng không quản được, người này sao lại dám đi lên quản việc không liên quan đến mình.

Bây giờ, hai cảnh sát trên tàu và nhân viên phục vụ cũng nhìn về phía đó, nhưng bọn họ cũng không đi tới.

Còn bốn người kia nhìn Lục Hi một lúc mới phản ứng, Lục Hi là đến lo chuyện bao đồng, cậu trai tóc tím liền giận dữ, cậu ta lớn tiếng nói: “Mẹ nó mày là ai, chuyện của ông đây mà mày cũng dám quản?”

Lục Hi cười lạnh nói: “Tao là lão tử Thiên Vương đấy, ông đây không ưa, muốn quản thì quản thôi”.

“Con mẹ nó, e rằng mày không biết đến sự lợi hại của nhà họ Ôn tao rồi?”, cậu trai tóc tím hung hăng nói.

Lục Hi mặt không cảm xúc đáp: “Tao cảm thấy thương xót sâu sắc cho nhà họ Ôn khi sinh ra đám rác rưởi như chúng mày”.

Bốn người nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, bọn chúng hung hăng đứng lên, vây xung quanh Lục Hi.

Lúc ày, cậu trai tóc tím nói từng câu từng chữ: “Mày nói lại một lần nữa lời vừa rồi đi?”

“Tao cảm thấy thương xót sâu sắc cho nhà họ Ôn khi sinh ra đám rác rưởi như chúng mày”, Lục Hi cũng nhắc lại từng chữ.

“Con mẹ nó mày lao đầu vào chỗ chết rồi, làm nhục nhà họ Ôn tao thì mày sẽ phải trả giá đủ”, cô gái duy nhất trong đó mặt đầy phẫn nộ quát lên.

Ba người khác thì dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Hi, giống như nhìn người chết.

Nhà họ Ôn bá chiếm Giang Chiết mấy trăm năm, dù là đại tông sư cũng phải giữ lòng tôn kính với nhà họ Ôn, một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch cũng dám mở miệng vô lễ với nhà họ Ôn, vậy thì hôm nay phải bắt anh trả giá đủ.

Trong lòng Lục Hi cười lạnh, bốn người này đều là võ giả ngoại gia sơ kỳ, mới nhập môn vào võ đạo, một mình đối phó với mấy người tầm thường như này cũng không có vấn đề gì, nhưng ở trước mặt anh, bọn chúng còn lâu mới có tư cách phách lối.

Nếu mấy tên nhãi vắt mũi chưa sạch này không biết tốt xấu, Lục Hi không ngại giúp nhà họ Ôn giáo dục một chút.

Sắc mặt bốn người nhà họ Ôn đều nặng nề, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng sẵn sàng ra tay dạy dỗ Lục Hi thật nhớ đời.

Còn Lục Hi thì nhàn nhã nhìn bọn chúng, giống như không hề cảm nhận được sự tức giận của bốn người này. Thấy tình hình sắp bùng nổ, tất cả các hành khách cũng cảm giác được chuyện lớn rồi, bọn họ rụt đầu ngồi trên ghế, len lén quan sát.

Lúc này, hai cảnh sát trên tàu thấy vậy liền vội vàng đi tới.

Vốn dĩ bọn họ không muốn quản chuyện này chút nào, nhưng nhìn thấy sắp có đánh nhau, nếu bọn họ không quản, e rằng sau đó bọn họ cũng sẽ chịu hậu quả là đuổi việc, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhắm mắt đi qua.

“Bốn vị à, đừng ra tay, có chuyện gì thì từ từ nói”, lão cảnh sát liền vội vàng nói.

Bốn người liếc nhìn ông ta, không thèm quan tâm.

Lúc này, cảnh sát trên tàu đã đến bên cạnh mấy người, lão cảnh sát liếc mắt nhìn Lục Hi, sau đó nghiêm nghị nói: “Anh làm gì thế, còn không mau xin lỗi cậu Ôn đi, bọn họ là người anh đắc tội được sao?”

Lục Hi nghe xong liền nói với cảnh sát trên tàu: “Bọn nó cũng xứng để đắc tội? Tôi chỉ là muốn thay tổ tiên nhà họ Ôn dạy dỗ mấy cái thứ không ra gì mà thôi”.

Bốn người nhà họ Ôn nghe xong liền giận tím mặt.

“Mẹ nó, mày lao đầu vào chỗ chết rồi”.

Nói xong, bốn ngươi liền muốn ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK