Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275: Phản kháng

Người vừa tới nói: “Tôi là Từ Xuyên, đồn trưởng đồn cảnh sát của sân bay, có hành khách tố cáo cô cố tình sỉ nhục và công kích cô ấy, mời cô đi theo tôi”.

Đồn cảnh sát ở sân bay và tiếp viên hàng không tuy cùng một đơn vị nhưng phụ trách những công việc khác nhau, không hề qua lại, Ngư Bạch cũng không quen biết họ.

Bị họ gọi đi, Ngư Bạch cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Từ Xuyên.

Lục Hi cũng đứng dậy: “Tôi là bạn của Ngư Bạch, tôi sẽ đi cùng cô ấy”.

Từ Xuyên liếc mắt nhìn Lục Hi: “Xin lỗi, chuyện này không liên quan gì tới anh. Anh là bạn của cô ta thì cứ đợi ở đây là được, đợi việc của cô ta xử lý xong, hai người muốn làm gì thì làm”.

Lục Hi nhất thời không thể phản bác lại lời nói của Từ Xuyên, bởi chuyện này quả thực không liên quan gì tới anh.

Ngư Bạch chỉ có thể cười khổ với Lục Hi: “Thôi, cảm ơn anh, cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, tôi tự đi là được”.

Nói rồi, Ngư Bạch rời đi cùng Từ Xuyên.

Nhìn Ngư Bạch đi rồi, Lục Hi ngồi lại trong phòng chờ, tiếp tục chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Ngư Bạch được dẫn tới đồn cảnh sát của sân bay.

Lúc này, hai vợ chồng kia đang ngồi trong phòng làm việc của đồn trưởng mà cười khẩy, mà tổng giám đốc Cao Kiến Dân của sân bay Tây Kinh đang mỉm cười đứng bên cạnh tiếp chuyện.

Trong lòng Cao Kiến Dân cũng tức nghẹn vì cô tiếp viên hàng không không có gì nổi bật kia.

Người này là Đỗ Phái Nhiên, người đứng thứ hai trong thành phố, vợ của ông ta - Trâu Lệ Hồng cũng là lãnh đạo một khu, họ không chọc vào được.

Bởi vì sân bay này vẫn luôn chịu hai tầng quản lý, công ty hàng không mà họ trực thuộc chỉ quản lý về nghiệp vụ, chính phủ địa phương mới quản lý vận hành. Người đứng thứ hai này cũng có thể gọi là lãnh đạo cấp trên của họ, lãnh đạo cấp trên bị thuộc hạ của mình bắt nạt, ông ta không tức giận mà được à?

Người đàn ông kia ngồi ở đó, lạnh lùng nói: “Thật không ra làm sao, tố chất của hiện giờ của tiếp viên hàng không thế nào vậy, các người làm ăn thế à?”

Với tư cách là người đứng thứ hai của thành phố Tây Kinh, Đỗ Phái Nhiên trước nay luôn cao cao tại thượng, có bao giờ bị tiếp viên hàng không chỉ trỏ nọ kia đâu? Nhất là sau cùng cô tiếp viên hàng không này còn khiến đám đông tấn công bằng ngôn ngữ vợ ông ta, đúng là làm ông ta tức chết.

Thế nên, vừa mới hạ cánh, ông ta đã gọi ngay cho người đứng đầu khu Nam Sơn phụ trách nơi này, gọi tổng giám đốc của họ tới xử lý chuyện này, tuyệt đối không thể nương tay với cô tiếp viên kia.

Cao Kiến Dân vừa nghe thấy Đỗ Phái Nhiên nói vậy lập tức mỉm cười đỡ lời: “Xin lỗi lãnh đạo, đây là sơ suất của chúng tôi, sau này nhất định sẽ cải thiện ạ”.

Đỗ Phái Nhiên là người có quyền lực, đưa ra đề nghị hành chính cho công ty hàng không là có thể sa thải ngay một tổng giám đốc như ông ta. Đứng trước mặt người này, Cao Kiến Dân không thể cứng rắn được.

Lúc này, Ngư Bạch được dẫn tới đồn cảnh sát, nhưng không được đưa tới phòng làm việc mà bị dẫn thẳng vào phòng thẩm vấn.

Cô ta bị ép ngồi lên ghế thẩm vấn, Từ Xuyên ngồi xuống bên cạnh bàn thẩm vấn, lên tiếng hỏi: “Ngoan ngoãn trình bày vấn đề của cô đi”.

Đến lúc này, Ngư Bạch mới lộ vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.

Họ đối đãi với cô ta như phạm nhân sao?

Ngư Bạch đáp: “Đồn trưởng, tôi chỉ phát sinh chút mâu thuẫn với khách hàng, không đến mức như vậy chứ?”

Trong lòng cô ta tràn ngập sự phẫn nộ, họ đối xử với cô ta như thế thật là quá đáng.

Thế nhưng Từ Xuyên chỉ cười khẩy: “Cô biết người đó là ai không, cô có biết chuyện này đã kinh động tới giám đốc của sân bay và tổng đốc khu Nam Sơn không? Cô tưởng đây là chuyện cỏn con à?”

Ngư Bạch nghe xong mà mặt mũi tái mét, quyền thế của đối phương vượt xa khả năng tưởng tượng của cô ta. Chuyện nhỏ như móng tay mà bị nâng tầm đến mức này, thực sự khiến cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu.

Bấy giờ Ngư Bạch cũng không còn hi vọng gì nữa, chuyện cô ta bị đuổi việc là chắc chắn rồi. Đối phương bày ra đội hình hoành tráng như vậy, không phải để hù dọa thôi đâu.

Nghĩ đến đây, Ngư Bạch chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu chuyện bị sa thải không thể nào xoay chuyển được, vậy thì cô ta chẳng còn gì phải sợ, cô ta cũng phải đòi công bằng cho bản thân mình.

Ngư Bạch lên tiếng.

“Hành khách kia không sắp xếp hành lý theo quy định, tôi chỉ nhắc nhở và sắp xếp lại giúp họ, nhưng họ có định kiến với tôi. Sau đó, tôi không cẩn thận làm đổ vài giọt đồ uống lên người bà ấy, hành khách nữ kia cho rằng tôi cố ý nên bắt đầu chửi mắng tôi trên máy bay, còn hất cà phê đầy lên người tôi. Đây là toàn bộ quá trình của sự việc, tôi không cho rằng tôi có trách nhiệm gì, ngược lại, tôi mong hai hành khách xin lỗi tôi”.

Từ Xuyên nghe Ngư Bạch nói vậy mà vỗ bàn quát lên: “Cô làm đổ đồ uống lên người người ta, cô còn có lý chắc? Đúng là nực cười”.

“Làm đổ đồ uống, tôi đã xin lỗi rồi, nhưng họ công khai sỉ nhục tôi, chuyện này nên tính thế nào?”, Ngư Bạch đã xác định tâm lý nên nói năng cũng không hề kiêng nể.

Từ Xuyên cười khẩy: “Do cô sai trước cơ mà, trong chuyện này, cô cứ ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai, có lẽ còn cứu được. Nếu còn dám ngụy biện, có lẽ không chỉ đơn giản là bị trừ điểm hay đuổi việc đâu”.

Ngư Bạch nghe thấy mà sững người, ý tứ của người này, chẳng lẽ định bắt cô ta chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô ta sai gì chứ?

Lúc này đây, trong lòng Từ Xuyên chỉ thấy thương hại Ngư Bạch.

Thực ra hắn ta cũng biết, về cơ bản, Ngư Bạch nói không sai. Một tiếp viên hàng không chẳng thể nào cố tình gây sự với khách hàng, về tình về lý đều không hợp lý.

Thế nhưng, chỉ có thể trách cô ta số khổ, ai bảo cô ta đắc tội với người có quyền có thế.

Hắn ta là đồn trưởng đồn cảnh sát, phải làm đến mức này cũng là bất đắc dĩ. Tổng giám đốc đã dặn dò rất kỹ, phải xử lý Ngư Bạch thật nghiêm và thật mau lẹ, làm sao cho người kia thấy hài lòng.

Bên trong phòng làm việc của đồn cảnh sát, tổng đốc khu Nam Sơn Hằng Bằng Trình cũng vội vàng chạy tới, khom lưng cúi đầu với Đỗ Phái Nhiên và Trâu Lệ Hồng một hồi rồi mắng Cao Kiến Dân: “Đúng là quá hoang đường, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm”.

Cao Kiến Dân vội vã gật đầu.

Trâu Lệ Hồng bỗng nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem cô tiếp viên hàng không kia, xem bây giờ cô ả có còn ngạo nghễ như trước không”.

Khi nói lời này, trên gương mặt Trâu Lệ Hồng chỉ có nụ cười của kẻ chiến thắng.Chương 276: Ép nhận tội

Mà lúc này, Lục Hi thì đang ở trong phòng chờ máy bay, kiên nhẫn đợi.

Đôi vợ chồng kia kiêu căng như vậy, Lục Hi quyết định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.

Vào lúc này, anh thấy Vân Thắng Quốc đi tới dưới sự bảo vệ của bảy, tám nhân viên an ninh mặc áo trắng.

Đây không phải là Vân Thắng Quốc phô trương khoe khoang, ông ta là quan chức biên phòng, đi ra ngoài đều có mấy trung đội cảnh sát bảo vệ, như hôm nay đã là giản dị lắm rồi.

Chỉ thấy ông ta đi vào phòng chờ, nhìn xung quanh, thấy Lục Hi thì vội vàng đi tới.

“Cậu Lục, cậu về sao không báo tôi một tiếng để tôi chuẩn bị đón cậu chứ”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Trong lòng Vân Thắng Quốc đã tràn đầy sự cảm kích đối với Lục Hi.

Lục Hi chẳng những cứu mạng ông ta mà còn trao tặng công lao đầu rồng to lớn cho ông ta, sau này còn đưa tới rất nhiều văn vật quý giá cho viện bảo tàng, tất cả đều do Lục Hi làm.

Lần trước đi Thượng Kinh, mấy ông lớn đều rất tán thưởng ông ta, cũng tôn vinh ông ta là tuổi trẻ sức khỏe, làm việc giỏi giang, cổ vũ ông ta tiếp tục cố gắng.

Vân Thắng Quốc nghe vào đúng là như mật rót vào tai.

Tiếp tục cố gắng, hiện tại ông ta đã là quan chức biên phòng, nếu cố gắng hơn nữa thì sẽ được vào trung ương, mà như vậy thì không thể thiếu công lao của Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cười nói: “Gọi ông đến thì chắc ông cũng đoán được, tôi có một người bạn làm tiếp viên ở đây, phải chịu sự đối xử bất công. Hình như đối phương là một cán bộ của Tây Kinh thì phải, tôi thấy bất bình nên chỉ đành gọi ông tới”.

Vân Thắng Quốc nghe vậy thì lập tức nói: “Cậu Lục, cậu yên tâm, chuyện này về công hay tư thì tôi đều phải ra mặt. Nếu là cán bộ ỷ thế hiếp người, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha”.

Lục Hi gật đầu nói: “Đi thôi, bạn tôi bị đưa tới đồn cảnh sát rồi, chúng ta tới đó xem sao”.

Vân Thắng Quốc lập tức gật đầu, đoàn người đi ra đồn công an sân bay.

Lúc này, trong phòng thẩm vấn, vợ chồng Trâu Lệ Hồng và Đỗ Phái Nhiên cùng tổng đốc Nam Sơn là Hằng Bằng Trình, tổng giám đốc sân bay Nam Sơn Cao Kiến Dân đang ngồi ở một bên, tận mắt nhìn Từ Xuyên thẩm vấn Ngư Bạch.

Mà Trâu Lệ Hồng thì luôn nở nụ cười đắc thắng, ngẩng cao đầu nhìn Ngư Bạch.

Lúc này Ngư Bạch vừa oán giận lại oan ức, nhưng cô ta chỉ mạnh mẽ ngồi thẳng trên ghế, không để lộ cảm xúc.

Đám người này muốn thấy cô ta khóc rống xin tha, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Con người ai cũng có tôn nghiêm của mình. Khi tôn nghiêm bị chà đạp thì có người sẽ lựa chọn thỏa hiệp, nhưng Ngư Bạch thì chọn phản kích.

Mặc dù sự phản kích của cô ta trông rất nực cười trong mắt Trâu Lệ Hồng.

Lúc này, chỉ nghe thấy Từ Xuyên đanh giọng hỏi: “Ngư Bạch, cô vẫn không thừa nhận, cô sỉ nhục vợ chồng Trâu Lệ Hồng và tấn công bọn họ?”

Ngư Bạch ưỡn thẳng lưng, nuốt nước mắt vào trong, mạnh mẽ nói.

“Tôi sẽ không thừa nhận chuyện mình không làm. Các người đổi trắng thay đen, tôi nhất định sẽ tố cáo lên cơ quan có thẩm quyền”.

Từ Xuyên nghe vậy thì chỉ thấy phát cáu vì sự thiếu thức thời của Ngư Bạch, con vịt chết đến nơi mà còn cứng miệng này làm hắn ta không biết giải quyết thế nào.

Bao nhiêu lãnh đạo đang nhìn vào, nếu hắn ta không thể khiến Ngư Bạch chịu thua thì vị trí đồn trưởng của hắn ta cũng gặp nguy hiểm.

Trâu Lệ Hồng nghe được câu nói của Ngư Bạch, lập tức bùng nổ.

Bà ta chỉ vào Ngư Bạch và nói: “Các người nhìn đi, thế mà còn dám uy hiếp chúng ta, đúng là vô pháp vô thiên. Hôm nay nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi với các người không xong đâu!”

Cao Kiến Dân nghe thấy mà đau đầu vô cùng.

Trâu Lệ Hồng không chịu buông tha, Ngư Bạch lại vô cùng cứng đầu, khiến người làm lãnh đạo là ông ta hết sức rầu rĩ.

Hết cách rồi, Cao Kiến Dân đành đưa mắt ra hiệu cho Từ Xuyên.

Từ Xuyên nhìn thấy thì khẽ gật đầu, lập tức nói ngay: “Ngư Bạch, nếu cô không biết hối cải, chúng tôi tạm thời giam giữ cô mười lăm ngày, đợi sau khi cô nhận ra lỗi sai của mình sẽ có quyết định sau”.

Lúc này, Cao Kiến Dân cũng lên tiếng: “Ngư Bạch, cô vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tiếp viên hàng không, bây giờ chúng tôi sẽ đình chỉ công tác của cô, đợi tổ chức xem xét sẽ quyết định chuyện cô đi hay ở”.

Hai người này đồng thời đưa ra quyết định xử phạt Ngư Bạch khiến nụ cười của Trâu Lệ Hồng càng thêm toe toét, nét mặt càng thêm đắc ý.

Mà Ngư Bạch thì tái mặt, nhưng vẫn nói: “Tôi bảo lưu tất cả kháng án và quyền truy cứu trách nhiệm của các anh”.

“Này này này!”

Ngư Bạch vừa nói xong, Trâu Lệ Hồng đã kêu ầm lên.

“Cô tưởng cô là ai hả, một tiếp viên hàng không quèn, cô còn muốn tác oai tác quái gì thế!”

Ngư Bạch coi như không thấy, chẳng thèm để ý tới bà ta.

Nhưng nỗi ấm ức trong lòng Ngư Bạch lúc này đã biến thành biển lớn nhấn chìm cô ta. Cô ta dùng hết sức lực của bản thân mới giữ cho mình không bật khóc trước mặt đám người này, bởi như thế thì họ sẽ càng thêm đắc ý.

Trâu Lệ Hồng nhìn thấy mà hầm hừ.

“Tạm giam mười lăm ngày là chưa đủ đâu, tôi còn muốn truy cứu cô ta công kích cá nhân. Còn nữa, cái váy tôi mới mua đáng giá mấy chục ngàn euro đấy, là hàng hiệu quốc tế, cô ta phải đền cho tôi!”

Ngư Bạch đã gặp phải kết cục này mà Trâu Lệ Hồng vẫn không chịu buông tha, Cao Kiến Dân cũng thấy bất mãn, nhưng ông ta không dám nói gì, chỉ có thể mỉm cười cho qua.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

“Cô Ngư Bạch, bây giờ tôi chấp nhận mọi quyền lợi bảo lưu của cô, cô có thể nói với tôi nếu muốn đưa ra lời thỉnh cầu gì”.

Âm thanh này vừa dứt, Vân Thắng Quốc và Lục Hi chậm rãi bước vào.

Đối với người khác, có lẽ nơi này là cấm địa, nhưng đối với Vân Thắng Quốc mà nói, nó chẳng khác nào vườn hoa sau nhà. Cả Tây Bắc này, không có nơi nào mà ông ta không tới được.

Vân Thắng Quốc vừa tiến vào, Đỗ Phái Nhiên, Trâu Lệ Hồng, Hằng Thành Trình và Cao Kiến Dân đều vô cùng kinh ngạc.

Là người làm việc trong thể chế, họ đã quá quen với Vân Thắng Quốc, cũng dễ dàng cảm nhận được uy thế của ông ta.

Vân Thắng Quốc vừa bước vào, khí thế áp đảo trên người ông ta khiến họ cảm thấy kiêng dè.

Ngư Bạch ngơ ngác nhìn Vân Thắng Quốc, cảm thấy ông ta trông rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.

Ngư Bạch lúng túng cất tiếng: “Xin hỏi ông là…?”

Vân Thắng Quốc cười đáp: "Tôi là thủ trưởng tỉnh Tây Bắc, Vân Thắng Quốc, cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ trình báo với tôi là được".

Ngư Bạch sững sờ, lúc này mới nhớ ra, chẳng phải đây là người hay xuất hiện trong bản tin trên TV hay sao.Chương 277: Giải cứu nỗi oan

Mà lúc này, Lục Hi thì đến bên cạnh cô ta, cười nói: "Có điều gì cô cứ nói đi, bí thư Vân sẽ giúp cô đòi lại công bằng".

Bây giờ Ngư Bạch mới biết được hóa ra Vân Quốc Thắng là do Lục Hi gọi tới. Cô ta không kìm được nữa, nước mắt rơi ra, giống như một đứa trẻ bị oan thấy cha mẹ mình, tìm được chỗ dựa vậy.

Lục Hi nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Ngư Bạch.

Mà lúc này, đám người Trâu Lệ Hồng đã từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi và hốt hoảng.

Không ngờ Ngư Bạch này lại lôi kéo được cả Vân Thắng Quốc, thật sự quá sức tưởng tượng. Bọn họ muốn gặp Vân Thắng Quốc còn khó hơn lên trời, bởi vì cấp bậc cách nhau quá xa.

Mà Ngư Bạch này lại có thể khiến cho Vân Thắng Quốc đích thân tới bảo vệ, cô gái này thật đáng sợ!

Bấy giờ bọn họ đều tràn ngâp sự khủng hoảng, đứng dậy chào hỏi Vân Thắng Quốc: "Chào bí thư Vân ạ".

Vân Thắng Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, trong lòng phẫn nộ không thôi.

Trước khi tới đây, Lục Hi đã kể lại căn nguyên câu chuyện cho ông ta, ông ta đã cảm thấy cực kỳ tức giận. Nhân viên dưới trướng mình lại là loại quan chức như thế, đây đúng là nỗi nhục của ông ta.

Đợi khi đến đây rồi, nhìn một cô gái như Ngư Bạch bị đối đãi không khác nào kẻ phạm rội, Vân Thắng Quốc càng thêm kinh ngạc và tức tối, đúng là không coi kỷ cương pháp luật ra gì.

Từ sắc mặt của Lục Hi, Vân Thắng Quốc biết nhân vật như thần như thánh này cũng đã tức giận lắm rồi, ông ta lập tức tiếp nhận vụ việc của Ngư Bạch, nhất định phải đưa ra một cách giải quyết thỏa đáng để cô ta hài lòng, đồng thời cũng để Lục Hi hài lòng.

Ánh mắt của Vân Thắng Quốc khiến Trâu Lệ Hồng và mấy người kia cảm thấy như gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy.

Trong lòng họ, Vân Thắng Quốc là sự tồn tại như ông trời, nắm giữ quyền sinh sát của họ, chỉ cần một câu của ông ta là họ có thể mất hết tất cả, thậm chí vào tù “bóc lịch”. Đây là sự chèn ép tự nhiên đến từ cấp bậc, họ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Khi ấy, Ngư Bạch mới ưỡn thẳng lưng, thưa chuyện cùng Vân Thắng Quốc.

"Bí thư Vân, tôi muốn tố giác. Những kẻ này cấu kết với nhau, lấy một tội danh đã có để ép buộc giam giữ tôi, đuổi việc tôi, khống chế sự tự do của tôi, sỉ nhục nhân cách của tôi, ép tôi thừa nhận những chuyện không có thật. Mong ông lấy lại công bằng cho tôi".

Vân Thắng Quốc nghe xong thì chậm rãi nhìn đám người Trâu Lệ Hồng một cái.

Lúc này, Trâu Lệ Hồng đã mất đi nụ cười đắc thắng ban nãy, mà tái mét mặt mày, cúi thấp đầu giống y hệt chồng mình, không dám nhìn thẳng Vân Thắng Quốc,

Những kẻ khác cũng vậy, bọn họ rõ ràng bản thân đã làm gì, nên không khỏi cúi thấp đầu xuống.

"Tôi tiếp nhận lời tố giác của cô", Vân Thắng Quốc chậm rãi nói.

Vân Thắng Quốc nói xong thì nhìn sang nhóm Trâu Lệ Hồng: "Đối với lời tố giác của Ngư Bạch, các người có gì muốn giải thích không?"

Lúc này, trong lòng bọn họ đã kinh hoàng không thôi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Chuyện này đối với bọn họ vốn dĩ là một chuyện nhỏ như con kiến, nhưng nếu bí thư Vân tham gia vào thì sẽ thành chuyện lớn ngay, chỉ cần trả lời không tốt thì sẽ xui xẻo cực kỳ.

Giờ phút này, tất cả đều đang cân não xem nên trả lời ra sao để thoát khỏi tội danh của mình một cách hoàn hảo.

Nửa ngày trôi qua vẫn không thấy ai lên tiếng.

Vân Thắng Quốc thấy thế, nói: “Nếu không ai trả lời tôi thì chính là thừa nhận đúng không?"

Nói rồi, Vân Thắng Quốc nói với thư ký đang đứng ngoài: "Gọi điện thoại cho thư ký Trương, bảo ông ta đích thân tới đây xử lý vấn đề này".

"Vâng, bí thư Vân", thư ký Trương Khải đáp lời, lập tức gọi cho thư ký Trương của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh.

Lúc này, vợ chồng Trâu Lệ Hồng và đám Hằng Thành Trình, Cao Kiến Dân đều mặt xám như tro tàn, cả người run rẩy.

Bọn họ đương nhiên biết thư ký Trương là ai, đó chính là ông lớn của tỉnh Tây Bắc, quyền cao chức trọng, có thể điều khiển sự sống chết của bọn họ. Nếu người này nghiêm túc thì bọn họ e là sẽ chết không có chỗ chôn.

Còn Từ Xuyên thì đã sợ tới mức són ra quần. Hắn ta chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, có khi nào được gặp mặt Vân Thắng Quốc ngoài đời thật đâu, hơn nữa lại còn vào lúc hắn ta lạm dụng chức quyền của mình nữa chứ.

Từ đầu chí cuối, Vân Thắng Quốc không nhìn hắn ta, nhưng chính bản thân Từ Xuyên đã thất hồn lạc phách. Có thể nói, từng sợi lông trên người Vân Thắng Quốc đều có thể đè chết hắn ta. Có thể thấy hắn ta sợ cỡ nào.

Lúc này, Đỗ Phái Nhiên lấy hết can đảm ra nói Vân Thắng Quốc: "Bí thư Vân, đây chỉ là hiểu lầm. Chúng tôi xin gửi lời tạ lỗi với cô Ngư Bạch, cũng tình nguyện bồi thường toàn bộ tổn thất của cô ấy. Chuyện này không nên kinh động đến bí thư Vân làm gì".

Đỗ Phái Nhiên biết, bí thư Vân xuất hiện thì vấn đề của ông ta và Ngư Bạch đã không phải là của hai người nữa rồi. Ông ta không trong sạch một chút nào, sẽ gặp phải đại họa mất.

Ông ta lúc này đã không còn quan tâm đến thể diện gì nữa mà chỉ muốn làm sao cho Ngư Bạch vừa ý, cho bí thư Vân hủy bỏ mệnh lệnh vừa rồi.

Mà lúc này, Trâu Lệ Hồng đã hối hận không thôi. Sớm biết Ngư Bạch có thể lay chuyển bí thư Vân thì có cho một trăm lá gan họ cũng không dám.

Nhưng bây giờ cũng đã muộn, bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

Bà ta và chồng mình Đỗ Phái Nhiên được một ông chủ tư nhân tài trợ cho đi Châu Âu du lịch, từ Cảng Đài quá cảnh về đây. Mang danh nghĩa là du lịch nhưng thực ra là đi khảo sát.

Trong lúc này, hai bọn họ còn mua vô số hàng xa xỉ, tất cả đều được ông chủ tư nhân kia tài trợ. Bà ta đang mặc bộ váy đắt đỏ nhất, nếu bị tra ra thì cả hai bọn họ sẽ tiêu đời.

Nghĩ vậy, Trâu Lệ Hồng run rẩy, muốn giải thích vài câu, nhưng dưới uy thế của Vân Thắng Quốc, người mồm loa mép giải, kiêu căng ngạo mạn như bà ta lại chẳng nói được thành lời.

Lúc này, chỉ thấy Vân Thắng Quốc nói: "Cô Ngư Bạch, chúng ta đi vào văn phòng chờ đi, cô không phải người có tội, cần gì phải ở lại đây".

Nói xong, Vân Thắng Quốc đích thân đỡ Ngư Bạch dậy, cũng nhìn Lục Hi.

Lục Hi gật đầu, quay người đi ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK