Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Hải tặc tấn công

Lúc này, trên màn hình lại xuất hiện một người đàn ông phương Tây khoảng hơn ba mươi tuổi. Người này có gương mặt trắng nõn, nở nụ cười ấm áp: “Còn cả Adolf tôi nữa mà”.

“Là binh đoàn Killer Whales”, có người kinh ngạc hô lên.

“Không lẽ hai binh đoàn đẳng cấp thế giới này đã kết hợp lại với nhau rồi ư?”

“Nếu là hai bọn họ thì e là chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi”.

Lúc này, sắc mặt của John mới trở nên nghiêm trọng hơn, sau đó ông ta nói.

“Cho hỏi hai người, hình như gia tộc Rockerfeller chúng tôi không có ân oán gì với cả hai mà?”

“Đúng là không có ân oán gì, nhưng vì nghe nói có nhiều người nổi tiếng đến đây quá, chúng tôi cũng muốn tới chung vui một phen”, Adolf mỉm cười đáp.

Ackles thì cười lớn: “Nhìn thấy các vị làm tôi cảm giác như nhìn thấy một núi tiền khổng lồ ấy, mong các vị phối hợp cùng chúng tôi”.

John nghe vậy thì trầm mặt xuống: “Hai người có biết hậu quả khi đắc tội với gia tộc Rockefeller chúng tôi không?”

Rockefeller là một trong mười gia tộc lớn nhất thế giới, số tài sản và năng lượng mà gia tộc này sở hữu nhiều hơn tưởng tượng của bất kỳ ai. Mà không phải ai cũng có thể chống lại được cơn thịnh nộ của bọn họ.

Lúc này đây, cả hai người kia cười cùng lúc rồi đáp lại: “Chờ bọn này làm xong chuyện, muốn tiền có tiền, muốn súng được súng, cả gia tộc Rockefeller của ông cũng chẳng làm gì được bọn này”.

Mọi người nghe vậy thì đều sợ tái mặt.

Vậy là đám này muốn bắt cóc bọn họ.

Nghĩ đến đây, tất cả đều trở nên sợ hãi.

Hai binh đoàn tầm cỡ thế giới này mà nổi khùng lên bắt cóc bọn họ thì số tiền chuộc chắc chắn sẽ không đếm xuể.

Khi ấy, bọn chúng đúng là muốn gì được nấy, cho dù họ có muốn báo thù thì cũng chưa chắc đã làm được.

John lúc này cũng gằn giọng nói: “Các người cho rằng chỉ dựa vào chút sức lực ấy mà có thể bắt cóc chiếc du thuyền này sao?”

“Chuẩn bị hệ thống vũ khí”.

John vừa ra lệnh, ở hai bên mạn thuyền vươn ra hàng trăm nòng súng đen ngòm, lạnh lẽo chỉ về bốn phương tám hướng.

Thấy vậy, mọi người cũng cảm thấy yên lòng. Nhìn nòng súng này có vẻ là loại pháo tàu 180mm, là vũ khí có thể phòng không, dễ dàng đối phó được đám cano nho nhỏ.

“Gia tộc Rockefeller đúng là không đơn giản, đến cả tàu pháo quân sự cũng có nhiều như thế, không hổ là gia tộc thuộc tốp mười thế giới”.

Có người nâng ly sâm panh lên, mỉm cười uống một ngụm.

Thấy du thuyền Phoenix đã trang bị nhiều vũ khí như thế, mọi người cũng yên lòng, bắt đầu tươi cười nói chuyện.

Mà Lục Hi thì chỉ nhìn chằm chằm hai bóng dáng trên tường, không chút cử động.

Lúc này, Adolf và Ackles vẫn mỉm cười như cũ: “Các vị, chúng tôi chuẩn bị hành động đây, hẹn lát nữa gặp”.

Hai người vừa nói xong thì phía cano đã giơ lên mấy chục ống Bazooka. Tiếng rít vang lên, những ống Bazooka bay lên không trung cùng với đuôi cánh lộng lẫy.

Giữa tiếng nổ ầm ầm, số máy trinh sát đang lơ lửng trên không lần lượt bị bắn hạ, toàn bộ hình ảnh trên tường trở nên đen ngòm.

Mọi người lại rơi vào sợ hãi. Hình ảnh đối thủ biến mất khiến cho bọn họ trở nên khủng hoảng.

John lại bình tĩnh nói: “Mở hình ảnh vệ tinh, cho đại bác bắt đầu bắn phá”.

John vừa ra lệnh thì bên ngoài lập tức vang lên tiếng pháo dày đặc.

Tiếng pháo ầm ầm khiến cho mọi người cảm thấy an toàn hơn, bắt đầu yên ổn ngồi xuống.

Ngay sau đó, khi hình ảnh vệ tinh hiện ra, mọi người thấy được quang cảnh xung quanh du thuyền ở trên vách tường, hơn nữa phạm vi đang không ngừng mở rộng.

Chỉ thấy một đám cano đang hướng gần về phía du thuyền trong phạm vi trăm mét không ngừng bị triệt hạ.

Thấy vậy, mọi người cũng mỉm cười, xem ra trước khi cano này tới gần thì sẽ bị đánh chìm hết toàn bộ.

John cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Tàu Phoenix đã trang bị vũ khí đủ để chống lại một đội quân loại nhỏ. Đám hải tặc này nào có là gì.

Lúc này, khi hình ảnh vệ tinh không ngừng mở rộng, khu vực biển càng được nhìn rộng ra, mọi người bỗng nhìn thấy một con “quái vật” khổng lồ.

“Chiến hạm”.

Không ít người đồng thời hô lên.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra có một con thuyền sắt to lớn đang đong đưa trên biển. Trên mạn thuyền là vô số nòng súng đang chĩa về phía Phoenix như hổ rình mồi, thèm khát được “xẻ thịt” Phoenix. So sánh với nơi ấy, mấy nòng súng của Phoenix trông thật nhỏ yếu vô dụng.

“Sao lại có chiến hạm ở vùng biển quốc tế thế này?”, có người kinh ngạc hô lên.

“Không lẽ là chiến hạm của hai binh đoàn kia”.

“Không thể nào, hải tặc sao lại có chiến hạm cơ chứ”.

Vào lúc tất cả đang bàn tán xôn xao, ba nòng súng chính của chiến hạm đã phát ra âm thanh khủng bộ.

“Đoàng đoàng đoàng”.

Cùng với tiếng ầm ầm vang lên, ba nòng súng đã bắn ra, mục tiêu chính là du thuyền Phoenix. Đồng thời, ở bên cạnh chiến hạm còn xuất hiện hơn trăm con cano đang vượt sóng mà tới.

“Trời ơi, phải làm sao đây?”

“Sao lại có nhiều hải tặc như vậy chứ?”

“Xong đời rồi, xong đời rồi”.

Chiến hạm xuất hiện tiếp sức cho cano khiến mọi người không còn yên tĩnh nổi. Trước mặt con thú thép khổng lồ này, du thuyền Phoenix thật yếu ớt. Mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần bắn ba phát đạn này thôi thì Phoenix sẽ táng thân dưới đáy biển ngay.

“Ầm đoàng đoàng!”

Ba tiếng nổ vang lên, tàu Phoenix run rẩy kịch liệt, tàu đã bị trúng cả ba phát súng.
Chương 82: Trở tay không kịp

“Mọi người đừng sợ”.

Vào lúc tất cả đang sợ hãi run rẩy thì giọng nói của John vang lên.

“Phoenix sẽ không chìm đâu”.

Ông ta lên tiếng khiến mọi người cảm thấy được an ủi, không còn hoảng loạn như trước nữa.

“Chúng muốn bắt cóc chúng ta, nếu phá hủy Phoenix, giết chết chúng ta thì chúng cũng sẽ không được lợi”.

John trầm giọng nói tiếp.

Mọi người nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý. Đám này làm việc vì tiền, nếu giết bọn họ thì đâu có ích gì.

“Trên Phoenix có một ngàn lính võ trang, cho dù chúng có bước chân lên Phoenix thì chúng ta cũng có đủ sức tiêu diệt chúng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người rơi vào tay đám hải tặc này”.

John tiếp tục nói.

Trái tim hoảng loạn của mọi người dần trở nên bình tĩnh.

Bọn họ vẫn rất tin tưởng năng lực của gia tộc Rockefeller.

Đám hải tặc có xuất thân từ lính đánh thuê này chỉ muốn bắt cóc bọn họ, đòi tiền chuộc, chắc chắn sẽ không đánh chìm Phoenix.

Chắc chắn chúng sẽ muốn lên thuyền, mà trên Phoenix lại có một ngàn lính vũ trang, có đủ năng lực để đánh một trận với đám hải tặc này.

Mặc dù mục đích của chúng chỉ là bắt cóc bọn họ, nhưng chẳng ai lại muốn rơi vào tay đám hải tặc này cả.

Bọn họ đều là những người sống trong nhung lụa, ai mà biết đám hải tặc này sẽ làm gì bọn họ chứ. Vì tiền chuộc, đám này chắc chắn sẽ sử dụng mọi thủ đoạn.

Hơn nữa, ai có thể đảm bảo đám hải tặc này sẽ thả người sau khi nhận được tiền chuộc chứ? Bọn họ chẳng muốn nếm thử cảm giác sinh mệnh nằm trong tay người khác chút nào.

Nhưng chỉ cần có một chút lực phản kháng thì bọn họ sẽ làm đến cùng.

Lúc này, nhìn mọi người trở nên bình tĩnh, John lại nói tiếp: “Lập tức liên lạc với tổng bộ gia tộc, bảo bọn họ nghĩ cách cứu viện, các thuyền viên có vũ trang lập tức chuẩn bị chiến đấu”.

John vừa ra lệnh, chỉ thấy trên màn hình ở vách tường bắt đầu xuất hiện một lượng lớn thuyền viên vũ trang lao ra các góc.

Thấy cảnh này, mọi người lại càng thêm vững tâm.

“Báo cáo tổn thất của thuyền”.

“Báo cáo thuyền trưởng, ngoại quan của du thuyền đã bị tổn thất nặng nề, có khoang đã tràn nước”.

“Báo cáo mức độ nguy hiểm”.

“Toàn bộ du thuyền tổn thất 20%, hệ thống động lực vẫn hoàn hảo, chỉ cần che chắn lại cabin bị hỏng thì du thuyền có thể tiếp tục hành trình”.

“Rất tốt, lập tức ngăn lại cabin bị hỏng”.

“Rõ”.

Phoenix được thiết kế bằng những thứ tiên tiến nhất, mỗi cabin đều có một hệ thống cách ly riêng.

Nếu có cabin nào hỏng thì chỉ cần đóng cửa cách ly là có thể ngăn cản nước biển lan tràn, không ảnh hưởng đến du thuyền.

Mọi người nghe đến đây thì tiếp tục yên tâm, bắt đầu nghiêm túc quan sát màn hình trên tường.

Du thuyền sau khi bị ba khẩu Bazooka bắn tới thì bị đục ba lỗ hổng.

Nhưng Phoenix vốn đã là một con du thuyền lớn, ba lỗ hổng này không ảnh hưởng quá nhiều.

Có điều khi bị bắn tới thì thân thuyền vẫn dao động rất lâu, số pháo trên thuyền mất tiêu điểm, cano hải tặc nhân lúc này phi nhanh tới trước mặt du thuyền, bắt đầu trèo lên. Mà sau đó còn có hơn trăm con ca nô phi nhanh tới.

Nhóm cano đầu tiên đi tới đã bắn thang để leo lên.

Lúc này, có một số thuyền viên vu trang đi tới xung quanh boong tàu, bắt đầu bắn nhau kịch liệt.

Trong lúc nhất thời, tiếng súng nổ vang lên ở khắp mọi nơi, mà đám thuyền viên thì ở trên cao bắn xuống, có thiên thời địa lợi, hải tặc không ngừng bị đánh gục, nhất thời chiếm thế thượng phong.

Nhìn thuyền viên vũ trang ra sức chiến đấu, tất cả mọi người đều hân hoan vui sướng.

Hai bên ác chiến hơn mười phút, vẫn chưa có hải tặc nào bước lên được du thuyền.

Đột nhiên.

Mười mấy đạn hỏa tiễn với đuôi cánh thiêu đốt bay ầm ầm về phía boong tàu, bắn phá thuyền viên bên dưới.

Tiếng nổ vang lên liên tục, thuyền viên lập tức ngã xuống, hóa ra là tiếp viện của hải tặc đã tới và bắn đạn tấn công.

“Đã liên hệ được tổng bộ của gia tộc chưa?”

Mắt thấy tình hình không ổn, John lạnh lùng hỏi.

“Đã liên lạc được, nhưng tổng bộ nói căn cứ bí mật gần đây nhất bị một đám lính vũ trang bí ẩn tấn công, tất cả phi cơ trực thăng đã bị phá hỏng, lực lượng tiếp viện khác sẽ tới trong vòng hai mươi tư giờ”.

“F*ck”.

John buột miệng chửi thề.

Đây rõ ràng là hành động đã được lên kế hoạch tỉ mỉ. Đối phương biết Phoenix có thể sử dụng vệ tinh, không thể cắt đứt liên lạc của Phoenix.

Nên chúng tấn công căn cứ bí mật gần đây nhất, phá hủy lực lượng vũ trang có thể chi viện trong thời gian ngắn, tranh thủ thời gian của chính mình.

“Toàn lực chống cự, phân phát vũ khí cho các thuyền viên phi vũ trang, chuẩn bị cận chiến”.

Khi John phát mệnh lệnh, bọn hải tặc đang không ngừng xông tới, bước lên boong tàu dưới sự yểm trợ của đạn pháo.

Hai bên chiến đấu kịch liệt trong boong tàu, thuyền viên vũ trang của gia tộc Rockefeller có kỹ năng không tệ, nhưng đám hải tặc có xuất thân lính đánh thuê này còn hung hãn hơn nhiều.

Dưới sự tấn công liều chết của chúng, người của gia tộc Rockefeller không ngừng lui về sau.

Lúc này, tất cả thuyền viên trong sảnh đều trở nên hoảng loạn.

Rõ ràng là nhóm thuyền viên này không phải đối thủ của đám hải tặc. Nếu rơi vào tay chúng thì mạng sống sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này, một vài người lớn tuổi thì còn có thể trấn tĩnh, ra lệnh cho đàn em đi theo bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Mà những người trẻ tuổi chưa từng trải qua sóng gió thì bắt đầu hoảng sợ.

Nhất là Phùng Tích Phạm trước giờ luôn được cha bao bọc, thuận buồm xuôi gió trở thành con nhà giàu thế hệ hai, vẻ mặt lúc này đã khủng hoảng tột độ.

Chỉ thấy hắn ta kéo hai tên vệ sĩ tới chắn trước mặt, mình thì run rẩy ở phía sau. Thần Hi Quân thì đã sớm ngất xỉu.

Lục Hi thấy vậy thì âm thầm lắc đầu.

Giương nanh múa vuốt trước mặt kẻ yếu, nhưng đến khi gặp kẻ mạnh thật sự thì lại hoảng hốt sợ hãi, loại người như vậy vĩnh viễn không làm được gì nên hồn.
Chương 83: Đồng lòng chặn địch

Lúc này, sảnh du thuyền trở nên hỗn loạn, ai cũng đều cảm thấy bất an. Mắt thấy hải tặc đã đi vào thuyền, chiến đấu kịch liệt với thuyền viên, cũng ngày càng tới gần nơi này, họ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Lúc này, một ông già người Hoa cất giọng nói: “Ông John, tôi hy vọng ông có thể phân phát vũ khí cho các vệ sĩ của chúng tôi để bọn họ có thể cùng nhau chống cự lại hải tặc, chờ viện quân tới”.

Ông già vừa nói xong thì mọi người cũng nhìn ra chỗ John.

Vì lúc tới đây thì họ không được mang theo vũ khí, cho nên mọi người đều là tay không.

Nhưng những vệ sĩ mà họ dẫn tới cũng đều là cao thủ đẳng cấp, chỉ cần cho họ vũ khí thì nhất định có tác dụng lớn, chống cự tốt hơn.

Nhưng John lại nhún vai, tiếc nuối nói: “Những vũ khí dự bị chúng tôi đã đều phát cho thuyền viên phi vũ trang rồi, không còn vũ khí nữa”.

Nghe đến đây, mọi người trầm lòng xuống.

Lúc này, ông già nhíu mày vài giây rồi lại nói tiếp.

“Các vị, tôi là Hoắc Hướng Anh, hiện tại tình huống nguy cấp, hy vọng mọi người có thể đồng lòng ngăn địch. Tôi nghĩ trong số chúng ta không ai muốn rơi vào tay hải tặc đâu đúng không?”

Mọi người im lặng, ai mà muốn chứ!

Thấy không ai nói gì, Hoắc Hướng Anh nói: “Đã vậy thì hãy để cho vệ sĩ của các vị ra cửa chặn địch đi, tranh thủ thời gian cho viện quân”.

Nói xong, Hoắc Hướng Anh nhìn hai người đàn ông khoảng 40 tuổi bên cạnh mình, nói: “Làm phiền các anh”.

Bọn họ gật đầu, lần lượt đi đến cửa sảnh rồi đứng ở hai bên cửa.

Chỉ cần có người tiến vào cánh cửa chật hẹp này thì bọn họ có thể tấn công từng người một, ngăn trở kẻ địch tiến công.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh mới vỗ vai vợ mình, an ủi: “Bà đừng lo, không sao đâu”.

Vợ ông ta mỉm cười: “Tôi đi theo ông bao nhiêu năm nay, trải qua mọi chuyện lớn nhỏ, có gì mà phải sợ chứ”.

Lục Hi nhìn cử động của Hoắc Hướng Anh, âm thầm gật đầu.

Hoắc Hướng Anh này mới là trùm giang hồ thứ thiệt ở Cảng Đài. Người này thời trẻ đã nổi tiếng khắp Cảng Đài, trở thành phó bang chủ của một trong ba bang phái xã hội đen mạnh nhất thời bấy giờ.

Sau này, ông ta đã ngồi lên chức bang chủ, trở thành Anh Cả của thế giới ngầm Cảng Đài.

Cảng Đài khác với Hoa Hạ, ở đó, xã hội đen có quyền lực tương đối lớn, đến cả chính phủ còn phải nể mặt đôi phần. Có điều vào những năm Hoa Hạ thu phục lại Cảng Đài thì mọi thứ đã dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Vào lúc Hoa Hạ thu hồi lại Cảng Đài thì Hoắc Hướng Anh đã bắt đầu chuyển mình sang kinh doanh, dựa vào mối quan hệ rộng rãi và tài sản tích lũy lâu năm nên không bao lâu sau đã trở thành nhà giàu nhất Cảng Đài.

Nhiều năm sau, ông ta dần dần lui về sau, cho nên đám như Lý Siêu Nhân mới dám vươn đầu ra.

Thấy Hoắc Hướng Anh tuy đã già nhưng vẫn còn khí chất thong dong gặp biến không sợ, Lục Hi cũng rất tán thưởng.

Lúc này, nhìn thấy Hoắc Hướng Anh sắp xếp, mọi người dường như cũng đã đưa ra quyết định, lần lượt phái vệ sĩ của mình chuẩn bị phòng tuyến sau cùng.

Lục Hi nhìn thấy trong đám vệ sĩ này đúng là có mấy cao thủ siêu cấp, những người này không kém gì Hoàng Chân.

Rốt cuộc thì cũng đều là nhân vật lớn, đương nhiên sẽ đều mang đến những người có lực chiến đấu mạnh nhất. Trừ những cao thủ bậc Tông Sư không chịu đi làm vệ sĩ ra thì Tiên Thiên đỉnh phong có lẽ đã là cao thủ mạnh nhất.

Mà lúc này, Phùng Tích Phạm dẫn hai tên vệ sĩ chạy về sau, lúc đi ngang qua Lục Hi lại còn hung tợn nói.

“Đậu má mày, sao mày không đi chống hải tặc đi mà còn ngồi ở đây?”

Lục Hi lạnh lùng nhìn hắn ta, đáp: “Mày còn có mặt mũi nói tao nữa à? Vệ sĩ của người ta thì đi lên kia chặn địch, còn mày lại dẫn họ đi trốn?”

Phùng Tích Phạm đỏ mặt lên, ngay sau đó lại hung tợn nói: “Vệ sĩ tao mang đến là để bảo vệ tao chứ không phải bảo vệ cái đám vô dụng ở đây”.

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười: “Sợ thì mày kiếm cái lỗ chuột nào mà chui vào, không lát nữa lại đái ra quần”.

“Con mẹ mày, chờ đó cho tao, qua chuyện này thì tao sẽ khiến mày phải hối hận cả đời”, Phùng Tích Phạm dữ tợn nói.

“Không biết tao có hối hận không nhưng mày thì chắc chắn có đấy”, Lục Hi thản nhiên nói.

“Cậu chủ, giờ không phải lúc cãi nhau đâu, tìm chỗ trốn trước đi”.

Được vệ sĩ khuyên nhủ, Phùng Tích Phạm mới giận dữ đi tìm một chỗ trốn.

Lúc này, rất nhiều vệ sĩ đều đứng ở hai bên cửa. Mà khách khứa thì trốn ở hai sườn cửa, nơi đạn không bắn tới được, chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Dần dần, tiếng súng tới gần.

Từ màn ảnh có thể thấy một bộ phận hải tặc đã chọc thủng phòng tuyến, đột phá vào sảnh.

Lúc này, hai người vệ sĩ của Hoắc Hướng Anh nhìn nhau gật đầu.

Chỉ thấy bọn họ khẽ chấn động, chân khí trong tay ngưng tụ thành trường đao, ánh đao lập lòe dưới ánh đèn, uy lực vô cùng.

Mà những người khác cũng lần lượt chuẩn bị tác chiến.

Mười mấy phút sau, nhóm hải tặc đã xông vào, đầu tiên là chúng bắn vào bên trong một lượt, nhưng vì mọi người đều đã trốn đi nên không có thương vong.

Sau đó là đám người này hô hào xông lên.

Vừa tiến vào cửa thì hai người hộ vệ của Hoắc Hướng Anh đã giơ tay ra chém xuống, nhanh nhẹn chém chết đám hải tặc.

“Hay lắm”.

Thấy thân thủ của hai người như thế, mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Hai người này chỉ huy vài người khác ném xác của mấy tên kia ra một bên.

Nhan Phi Hoa nhìn thấy cảnh máu tanh này thì sợ tới mức gắt gao dựa vào Lục Hi, ôm chặt cánh tay anh không buông.

Lục Hi vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ”.

Nhưng Nhan Phi Hoa sao có thể không sợ cơ chứ.

Lúc nhìn cảnh chiến đấu trên màn ảnh, cô còn có thể chịu được, nhưng khi máu tanh đã xuất hiện chân thật trước mặt thì cô cảm thấy sợ hãi và buồn nôn vô cùng, không nôn ra đã là tốt lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK