Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông vội vàng nói: “Không sao không sao, cậu Lục vừa ý cái gì thì cứ lấy. Nếu không có cậu, chúng tôi đều đã mất mạng ở đây. Lần thăm dò này không liên quan gì đến chúng tôi, tất cả đều do cậu định đoạt”.
Lục Hi lại gật đầu, tỏ ý hài lòng.
Lúc này, Lục Hi nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, sắp xếp lại trang bị, đã có người mở động phủ cho chúng ta, lát nữa chúng ta cứ trực tiếp đi vào thăm dò”.
“Được, được”.
Mọi người liên tục hưởng ứng.
Các cuộc gặp gỡ liên tiếp này đã khiến bọn họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng không hề dễ dàng.
Lục Hi nói xong, Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông liền ngồi tê liệt trên đất, Hạ Huyên Huyên làm bộ chăm sóc ông nội, không dám nhìn Lục Hi.
Lúc này đội trưởng lính đặc chủng hai mắt sáng lên nhìn Lục Hi, trong mắt đều là vẻ sùng bái. Đáng tiếc quân nhân có kỷ luật nghiêm khắc, bọn họ cũng không dám tùy tiện đi bắt chuyện với Lục Hi.
Còn Thịnh Quốc An đang nằm ngửa bên cạnh nhìn Lục Hi, trong mắt ông ta lóe lên vẻ tôn sùng vô hạn, hận không thể bái anh làm sư phụ ngay tức khắc.
Nhưng ông ta cũng biết vết thương của mình chắc không kéo dài bao lâu, hơn nữa người phi phàm như vậy sao có thể tùy tiện thu nhận đồ đệ chứ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thịnh Quốc An vốn tràn đầy khao khát ngay lập tức ảm đạm.
Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, mọi người đã ăn no uống đủ.
Lần này, Hạ Nguyên Phi đích thân đưa cơm đến trước mặt Lục Hi, anh cũng không từ chối, ăn mấy miếng đã xong.
Bây giờ mọi người đã đổi sang áo chống phóng xạ, đeo mặt nạ phòng độc, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông đến trước mặt Lục Hi cung kính nói: “Cậu Lục, cậu xem bây giờ có thể xuất phát được chưa?”
Lục Hi gật đầu, anh đứng dậy đi về phía sơn động.
Lúc này, Hạ Nguyên Phi vội vàng nói: “Cậu Lục, cậu không đeo trang bị sao, nếu bên trong có nguy hiểm thì phải làm thế nào?”
Còn chưa đợi Lục Hi trả lời, Thạch Kế Đông cười nói: “Anh Nguyên Phi, với năng lực của cậu Lục còn cần phải đeo trang bị sao?”
Hạ Nguyên Phi vỗ đầu, ông ta ngượng ngùng cười nói: “Là lão già tôi hồ đồ, đương nhiên cậu Lục không cần mấy thứ này rồi”.
Thạch Kế Đông cười to một trận. Dưới sự dẫn dắt của Lục Hi, mọi người đi vào bên trong sơn động.
Lục Hi bảo mấy người lính đặc chủng ở bên ngoài chăm sóc Thịnh Quốc An và trông chừng trang bị, sau đó anh lập tức đi vào động phủ. Không ai nói được chính xác bên trong sẽ phát hiện ra cái gì, nhưng chuyện ở trong này càng ít người biết càng tốt.
Sơn động này rõ ràng là do công nhân đào bới ra, chiều dài chiều rộng có thể đủ cho ba người dàn hàng đi. Bên trong động tối om, mọi người bật đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu. Nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến Lục Hi, dưới mắt xuyên thấu, tất cả đều hiện ra từng chi tiết để anh thấy rõ mồn một.
Thần thức Lục Hi không ngừng giải phóng ra đã kéo dài trong sơn động, nhưng điều kì lạ là thần thức của anh bị chặn lại ở phía xa không có cách nào thâm nhập vào, giống như có một lá chắn tự nhiên.
Lục Hi thầm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi người đã nhìn thấy một chút ánh sáng, bọn họ không kiềm chế được thích thú, đồng thời bước đi gấp rút.
Không bao lâu, mọi người rẽ qua một khúc cong, cảnh tượng rộng mở trước mắt khiến mọi người kinh ngạc.
Cửa hang động nơi bọn họ đang đứng ở trên một vách đá thẳng đứng.
Nhìn xuống phía dưới là đám mây trắng trôi lơ lửng, che kín hoàn toàn phía dưới, còn phía trên có núi bao bọc tứ phía, vách đá cao vạn trượng, ở đây hình thành một nơi giống thung lũng.
Mà nơi bọn họ đang đứng chính là trên không chạm trời, dưới không chạm đất, treo lơ lửng giữa không trung.
Mọi người nhìn chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng một trận, không dám nhìn thêm nữa
Hạ Nguyên Phi nơm nớp lo sợ nói: “Sao lại có một nơi nguy hiểm đáng sợ như vậy?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không có cách nào trả lời câu hỏi của ông ta.
Còn Lục Hi nhìn xuống dưới chân, một tầng mây trắng bao phủ, anh dường như rơi vào trầm tư.
Nơi này vô cùng kỳ quái, thần thức của anh hoàn toàn không thi triển được, trong phạm vi ba mét ngoài cơ thể cũng đã không kéo dài ra được nữa. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lục Hi chậm rãi nói: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xuống tìm hiểu”.
Thạch Kế Đông có chút lo lắng hỏi: “Liệu có nguy hiểm không?”
“Không sợ gặp nguy hiểm, chỉ sợ không có gì”, Lục Hi cười nói.
Nhớ đến năng lực kinh khủng của Lục Hi, mọi người liền yên tâm.
Lục Hi đi đến cửa động nhìn xuống dưới, ngay sau đó anh liền nhảy xuống, biến mất dưới mây trắng.
Hành động của Lục Hi khiến mọi người sợ hết hồn, ngay sau đó bọn họ mới phản ứng lại, Lục Hi không phải người phàm, cái này đối với anh cũng không phải chuyện gì khó, vì vậy mọi người ngồi ở cửa động yên tâm chờ đợi.
Còn Lục Hi sau một cú nhảy, cơ thể không ngừng rơi xuống, sau khi rơi xuống mười mấy mét, đột nhiên anh chìa tay bám vào vách đá gần đấy, sau đó lại nhảy xuống.
Trải qua mấy lần nhảy, cuối cùng không thấy tầng mây nữa, Lục Hi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc phía dưới.
Cảnh sắc này khiến Lục Hi vô cùng kinh ngạc.
Mấy chục mét phía dưới giống như tiên cảnh vậy.
Trong thung lũng rộng khoảng chừng bảy tám mẫu có đủ loại hoa cỏ kỳ dị đua nhau khoe sắc, ở giữa còn có mấy con dã thú hiếm thấy đang chạy băng băng.
Hồ nước ở trung tâm tản ra sương mù, mấy con nai con bên bờ hồ đang cúi đầu uống nước.
Còn bên vách đá có những tòa nhà được xây dọc theo núi.
Những tòa nhà này mang phong cách cổ xưa và cực kỳ tinh xảo. Điều thần kỳ hơn là không biết tòa nhà này được xây từ bao giờ, đến hiện tại vẫn còn sắc thái tươi sáng, không có một chút dấu hiếu già hóa nào.
Chương 244: Nguyên Võ Đế
Để có thể nhìn thấy rõ dưới chân, Lục Hi liền nhảy xuống, cách mấy chục mét đối với anh không có vấn đề gì.
Lục Hi hạ xuống đất, xông vào mũi là không khí mát mẻ. Anh say mê hít một hơi, ngay sau đó anh ngạc nhiên phát hiện trong không khí ở đây lại mang theo linh khí nhàn nhạt.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền tới.
“Là ai xông vào động phủ của lão phu?”
Lục Hi nhất thời kinh hãi, sao nơi này còn có người sao? Nghe cách nói chuyện chắc là chủ nhân ở đây. Nếu thật sự là ông ta, vậy thì không phải đã sống đến mấy ngàn năm ư?
Giữa lúc Lục Hi đang hoảng hốt thì một ông lão mặc áo dài trắng từ trong tòa nhà bay ra.
Ông lão mặt mũi gầy gò, bộ râu trắng dài tung bay, từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ và cao thượng giống thần tiên.
Trong nháy mắt ông lão liền bay đến trước mặt Lục Hi, ông ta vuốt râu dài, chăm chú nhìn anh.
Lục Hi vội vàng chắp tay nói: “Tiên trưởng, vãn bối lỡ đi vào nơi này, nếu có quấy rầy thì xin ông tha lỗi”.
Chủ nhân nơi này chính là Cát Hồng trong truyền thuyết, một đời làm thần y và đại sư luyện đan, còn có khả năng là một vị tu tiên, người viết ra “tiên luận”, vậy nên Lục Hi cũng không dám lỗ mãng.
Ông già cười nói: “Có thể đi vào nơi này chính là hữu duyên, nếu như cậu vượt qua được thử thách thì tất cả những thứ ở đây cậu cứ tùy ý lấy”.
Nói xong ông lão vung tay lên, đột nhiên Lục Hi phát hiện mình đã tiến vào một thế giới khác.
Nơi này giống như ở thời cổ đại, vùng nông thôn xanh mướt, dưới chân núi xanh ngắt có mấy hộ gia đình, còn anh đang đứng trước cửa một nhà.
Anh cũng kinh hãi phát hiện mình hoàn toàn không có cơ thể, chỉ còn sót lại ý thức.
Lục Hi còn chưa phản ứng, trong căn nhà anh đang đứng truyền đến một tràng tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà yếu ớt vang lên: “Cha nó à, đặt tên cho con trai của chúng ta thôi”.
Sau tiếng cười chất phác là một giọng nói cất lên: “Tên thì đã bảo ông ấy đặt cho rồi, là Lục Hi”.
Người phụ nữ nghe xong liền vui mừng nói: “Ông ấy là người có trình độ, cái tên này so với mấy tên như trứng sắt và cẩu tử thì dễ nghe hơn nhiều”.
Ngay sau đó truyền đến tiếng cười của hai người.
Năm tháng đổi thay.
Lục Hi dùng chút ý thức còn sót lại nhìn thấy một “bản thân” khác ở trong hư không, từ lúc anh bi bô tập nói đến biết lăn biết bò, một Lục Hi khác đang khỏe mạnh lớn lên.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, “Lục Hi” đã trở thành một thanh niên trai tráng mười sáu tuổi.
Anh ở tuổi thành niên tạm biệt cha mẹ mình đi tòng quân trên trấn.
Sau đó anh trải qua huấn luyện rồi được phân đến biên cương, trở thành một người lính bảo vệ lãnh thổ.
Cùng năm đó, quốc gia của anh bị nước láng giềng xâm lược, chiến tranh bùng nổ.
Anh cũng không chùn bước, dấn thân vào trận chiến bảo vệ quốc gia.
Trải qua mấy năm chiến tranh, anh từ một chiến sĩ bình thường dần dần trở thành Thập Phu Trưởng, Bách Phu Trưởng, Thiên Phu Trưởng và Vạn Phu Trưởng.
Lúc này, chiến tranh đã quét qua đông đảo các quốc gia, giống như đại chiến thế giới. Gần như tất cả các quốc gia trên mảnh đất này đều vì nguyên nhân này nguyên nhân kia mà bị cuốn vào cuộc chiến.
Anh bây giờ đã tự thống lĩnh một quân, chinh chiến nam bắc vì quốc gia.
Mấy năm sau, vì những chiến công xuất sắc, anh được hoàng đế ngự phong làm đại tướng quân vương và đại nguyên soái binh mã toàn quốc, anh thống lĩnh mấy triệu binh mã tiếp tục cuộc hành trình.
Anh dẫn đầu quân đội, giết đông tây cản nam bắc. Sau mấy năm đã có bảy quốc gia bị anh chinh phục, trở thành nước lệ thuộc của quốc gia mình.
Lúc này anh đã hơn ba mươi tuổi, nắm quyền hành trong tay, dưới một người trên vạn người, được nhiều người ủng hộ.
Anh có tư thế oai hùng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn chiến công trước mắt của mình, anh bắt đầu chuyển hướng sang chinh phục những quốc gia không chịu thần phục kia.
Lá cờ của đại tướng quân vương đi đến đâu, quốc gia không chịu thuần phục lập tức bị chìm trong chiến tranh.
Mười mấy năm sau, các quốc gia trên mảnh đất này gần như đều bị anh chinh phục.
Đến bây giờ anh mới quay về quê hương.
Nhưng trên đường quay về, bộ đội hậu cần cung ứng lương thảo đã thay đổi cung ứng lương thảo một lần một tháng thành ba ngày cung ứng một lần. Hơn nữa, hoàng đế đích thân hạ lệnh thăng anh làm Quốc sư Hộ quốc công Tể tướng, đồng thời ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán, cũng chính là kim bài miễn tử.
Đúng lúc này, anh dừng chân nghỉ, hạ trại tại chỗ cùng bàn bạc với các tướng lĩnh thuộc hạ.
Bây giờ anh được phong tước mà không thể phong, mấy chức vị này nhìn thì vô cùng rực rỡ, vị trí cao. Nhưng đồng thời hoàng đế cũng hủy bỏ danh hiệu đại tướng quân vương và đại nguyên soái binh mã, tước đoạt quân quyền của anh.
Còn tấm kim bài miễn tử kia nhìn thì rạng rỡ vô hạn, vinh dự có một không hai, thật ra thì cũng chỉ là một thứ bùa đòi mạng.
Nhìn vào lịch sử, những người có kim bài miễn tử kia cho đến bây giờ chưa từng dùng qua nó, hơn nữa bọn họ cũng không chết một cách yên lành. Tất cả đều chết sớm, còn kéo theo người nhà, toàn bộ gia tộc bị giết sạch không chừa một mống, khi họ chết cũng chưa từng ai nhắc qua kim bài miễn tử.
Hoàng đế muốn giết anh, có thứ này hay không thật ra thì đều như nhau.
Trải qua một đêm bàn bạc cấp bách, anh được thuộc hạ ủng hộ làm vương, giương cờ tạo phản.
Trên đường đi, bất kỳ nơi nào anh đi qua cũng đều bị anh lôi kéo, ai không theo thì tiêu diệt tại chỗ.
Cứ như vậy, anh chiến đấu suốt chặng đường trở về quê hương.
Cùng lúc đó, kinh thành truyền đến tin tức một nhà từ lớn đến nhỏ của anh đều bị chém ngang lưng ở ngọ môn kinh thành.
Anh đau buồn phẫn nộ, liên tục ngày đêm trở về kinh thành, anh đã giết sạch cửu tộc của hoàng đế và mấy chục ngàn người, máu trải khắp đường phố trong kinh thành.
Ngay sau đó, anh được thuộc hạ ủng hộ lên ngôi hoàng đế, xưng là Nguyên Võ Đế, cũng đổi quốc hiệu là Nguyên Võ Nguyên Niên.
Anh bây giờ đã đạt đến đỉnh cao, thống trị mấy chục quốc gia lớn nhỏ, mỗi ngày có rượu ngon để uống, có đồ ăn độc lạ để ăn, mỹ nữ hậu cung vô số, cuộc sống như thần tiên.