Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 490: “Nơi này có người Hoa Hạ sao?”

Lục Hi liếc nhìn, anh nghi ngờ những người dưới đó rất có thể chính là người Hoa Hạ, thân là người cùng dân tộc gặp phải nguy hiểm, bản thân cũng có trách nhiệm cứu viện, đây là vì ở nơi đất khách quê người, cảm giác thân thiện đương nhiên cho phép anh làm như vậy.

Lúc này, Hàn Kim Sinh đang muốn ra lệnh cho thuộc hạ nổ súng bắn chết đám người ngu xuẩn Đường Yên, nhưng ông ta chợt nghe thấy tiếng nổ thật to trên đỉnh núi.

Hàn Kim Sinh ngẩng đầu nhìn lên, hai chiếc trực thăng vũ trang Hắc Ưng đang cấp tốc hạ xuống, hơn nữa mục tiêu chính là nơi này.

Trong lòng ông ta không khỏi kinh hãi, phương tiện hùng mạnh như vậy chỉ có chính phủ Tunisia mới có thể có.

Chỉ là bây giờ ai có thể bỗng nhiên đi đến đây, lẽ nào có nhân vật lớn đến vì chuyện này?

Nhưng Hàn Kim Sinh cũng không hốt hoảng, ông ta có bộ trưởng bộ quốc phòng Niwan đứng đằng sau, người chống lại Niwan cũng chỉ có Tổng thống Congo, Congo sẽ không đích thân đến đây chứ.

Chút chuyện vớ vẩn này không đáng để ông ta ra mặt.

Đúng lúc đó, máy bay trực thăng hạ xuống cách đó không xa, cuồng phong mang theo hình xoắn ốc thổi quần áo mọi người may vù vù, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hai chiếc máy bay trực thăng.

Một lát sau, máy bay trực thăng đã khá ổn định, đám người Lục Hi xuống máy bay đi về phía bọn chúng.

Những người tay cầm vũ khí kia dưới sự uy hiếp của hai chiếc máy bay, bọn chúng không tự chủ liền nhường thành một con đường.

Không bao lâu đám người Lục Hi đi dến trước mặt Đường Yên.

Lục Hi âm thầm liếc nhìn, anh chậm rãi nói: “Nơi này có người Hoa Hạ sao?”

Đường Yên và Lưu Tường nghe xong liền mừng rỡ, họ vội nói: “Thưa anh, đúng vậy”.

Người đến lại có hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang, vậy thì tuyệt đối không phải lai lịch tầm thường, cùng là người Hoa Hạ, anh lại chủ động hỏi tới, chắc hẳn ít nhiều cũng giúp đỡ được một chút.

Lúc này, Lục Hi nhìn Đường Yên hỏi: “Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Đường Yên lập tức không chút do dự, kể lại chuyện đã xảy ra cho Lục Hi, ngay cả chuyện xảy ra từ lúc bố cô ta đến đây, cô ta đều nói qua một lần.

Lục Hi nghe xong, anh nhướng mày nhìn về phía Hàn Kim Sinh nói: “Lá gan ông cũng lớn phết đấy, một tên Cao Ly nhỏ nhoi mà cũng dám cướp đồ của Hoa Hạ tôi?”

Hàn Kim Sinh liếc nhìn, những người này mặc dù có máy bay trực thăng vũ trang, nhưng ông ta không hề quen, giống như không phải người của bộ trưởng Niwan.

Người tới nói chuyện cũng rất cường thế, nhưng Hàn Kim Sinh cũng không lo lắng, bởi vì người đứng sau của ông ta vững vàng như vậy, ở đây ngoại trừ một hai người đứng đầu ra thì không còn ai có thể có quyền thế chấn động đến Niwan.

“Anh này nói chuyện chú ý một chút, ở đây chính là chuyện của ông Niwan, nếu muốn nhúng tay vào, anh vẫn nên suy nghĩ một chút về thực lực của mình đi, cẩn thận rước họa vào thân”, Hàn Kim Sinh nói chuyện không một chút nhượng bộ.

Lục Hi nghe xong, anh cười ha ha nói: “Ha ha, Niwan thì nhằm nhò gì, hắn xách giày cho ông đây, ông đây còn ngại hắn đen nhẻm mà nói chuyện với hắn đây”.

Hàn Kim Sinh nghe xong liền giận tím mặt, Niwan là người hậu thuẫn lớn nhất của ông ta, cũng là tồn tại đứng đầu Tunisia, người này làm nhục Niwan như vậy, quả thật là không biết sống chết, tự đâm đầu vào chỗ chết một cách chính gốc.

“Thằng nhãi, mày đừng tưởng ở đây có chút sức mạnh thì không coi ai ra gì, mày dám mở miệng nói xằng bậy, tao lập tức khiến mày thành thi thể ngay tại chỗ”.

Hàn Kim Sinh phất tay, nhất thời tất cả họng súng đều hướng về đám người Lục Hi.

Lúc này, Đường Yên và Lưu Tường đều giật mình, trong lòng vô cùng hốt hoảng.

Bọn họ vốn chỉ nghĩ người đến nhìn cũng có chút thực lực, hòa giải một chút để chuyện có thể giải quyết một cách viên mãn, vậy thì quá tốt.

Nhưng bọn họ không ngờ người đến nói vài ba câu liền khiến câu chuyện lâm vào cục diện như vậy, nếu Hàn Kim Sinh bất chấp nổ súng hàng loạt thì phải làm sao?

Hai người bắt đầu không vừa lòng với thái độ lỗ mãng của Lục Hi.

Lục Hi nhìn Hàn Kim Sinh, anh cười lạnh nói: “Con mẹ nó, lũ Cao Ly các người thật sự không biết xấu hổ đến mức cao nhất, nhìn thấy thứ gì thì đều là của nhà mấy người? Còn cho tôi thành xác chết nằm giữa vùng đồng không mông quạnh, thật tức cười”.

Hàn Kim Sinh nghe thấy lời này, thiếu chút nữa ông ta nổ khí phổi, bị hỏa lực của ông ta vây quanh mà lại dám ngông cuồng nhạo báng mình, thật sự coi hơn một trăm người này là giả sao?

“Thằng nhãi, đừng tưởng rằng tao không dám động tay, dù mày có chút lai lịch nhưng ở trước mặt tao cũng chẳng là gì, tao cảnh cáo mày một lần, lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tao không khách khí’, Hàn Kim Sinh hung hãn nói.

Lục Hi có thể ngồi trên máy bay trực thăng vũ trang này, chắc hẳn có chút lai lịch, dù Hàn Kim Sinh giận dữ, nhưng ông ta vẫn kiềm chế, nếu đối phương không thức thời, vậy thì ông ta không còn cách nào ngoài giết bọn họ. Cùng lắm bảo Niwan đi xử lý cục diện rối rắm này, mình làm lính hầu kiếm tiền cho ông ta, ông ta cũng nên đóng góp chút sức lực.

Lục Hi nghe xong, anh cười ha ha một tiếng: “Mẹ nó còn muốn ra tay với tôi, Burns, để tôi mở mang một chút về uy lực Hắc Ưng đi”.

Burns nghe xong, ông ta lập tức nói: “Dạ”.

Ngay sau đó, Burns nhìn về phía Lore và nói: “Chờ cái gì, còn không mau lập tức thi hành mệnh lệnh của chủ nhân”.

Lore đang từ trong khiếp sợ liền vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho người điều khiển, trong chốc lát mọi người liền nghe thấy âm thanh xoay tròn nóng lên của súng liên thanh Gatling phía trên máy bay trực thăng vũ trang Hắc Ưng.

Lúc này, Hàn Kim Sinh kinh hãi, ông ta không ngờ đối phương bị mình bao vây lại ra tay trước. Lẽ nào Lục Hi không sợ mình bị bắn thành tổ ong vò vẽ trước sao?

Nhưng bây giờ không phải lúc ông ta suy nghĩ, vào lúc Lục Hi nói ra câu muốn biết một chút về uy lực của máy bay trực thăng vũ trang Hắc Ưng, Hàn Kim Sinh đã quyết định thật nhanh, ông ta quát lớn bảo thuộc hạ nổ súng,

Tiếng súng của thuộc hạ Hàn Kim Sinh và tiếng súng Gatling gần như vang lên đồng thời.

Nhưng vào lúc hơn một trăm thuộc hạ của Hàn Kim Sinh bắt đầu điên cuồng bắt phá, Burns quát khẽ, trên người ông ta vọt ra một luồng sức mạnh vô hình, tạo thành một vòng bảo vệ trong suốt bao phủ bọn họ và đám người Đường Yên ở bên trong.
Chương 491: Thu dọn tàn cục

Lúc này, đám người Đường Yên đã sợ tới mức hồn vía lên mây mà ôm chặt đầu ngồi xổm xuống đất, miệng không khỏi phát ra từng tràng tiếng thét chói tai, mười mấy nhân viên bảo vệ còn có thể miễn cưỡng duy trì sự trấn tĩnh cơ bản được dày công tu dưỡng hàng ngày, họ lập tức nằm sát xuống đất, chuẩn bị đánh trả.

Nhưng đúng lúc này những viên đạn do thuộc hạ của Hàn Kim Sinh bắn lên tấm khiên phát ra từng trận tiếng leng keng rồi yếu ớt rơi xuống, hoàn toàn không đe dọa đến sự an toàn của mọi người.

Lục Hi đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, ngay cả mí mắt cũng không nhướng, với thực lực hiện tại của anh, cho dù không dùng bất kỳ sức mạnh nào, chỉ riêng cường độ cơ thể thì những viên đạn bình thường này cũng không thể gây ra bất kỳ thương tổn gì cho bản thân, tuy rằng đạn của đối phương trút tới như mưa nhưng nội tâm anh vẫn chẳng mảy may dao động.

Tuy nhiên tình huống của đối phương lại không giống vậy, hai chiếc trực thăng được trang bị tổng cộng bốn khẩu súng máy đa nòng Gatling với tốc độ bắn lên tới 6.000 viên đạn mỗi giây giống như mưa gió không ngừng văng đạn ra ngoài.

Chỉ là sau một vòng bắn ngang ngược, những chiến sĩ tộc Venda này đã gục ngã quá nửa, việc nhận thức được sức mạnh của những vũ khí tối tân khiến những người này kinh hãi không thôi, miệng oa oa kêu loạn lập tức tháo chạy tứ phương.

Còn Hàn Kim Sinh vì đang đứng gần mấy người Lục Hi nên người lái xe không dám quét bắn về phía này giúp ông ta tránh được một kiếp, thấy tình hình không ổn ông ta cũng hoảng loạn chạy trốn dưới sự yểm trợ của vài chục tên chiến binh đặc chủng của mình.

Lúc này Lôi Lạc đang định ra lệnh cho trực thăng truy kích theo khiến đám người này cạn tàu ráo máng, nhưng Lục Hi lại hờ hững nói: “Quên đi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn”.

Lôi Lạc chỉ đành tiếc nuối bỏ qua, còn Hàn Kim Sinh cũng may mắn nhặt được một cái mạng trở về.

Nhóm người Đường Yên lúc này mới phát hiện ra mình không phải chịu bất kỳ thương tích nào mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Nhưng họ chỉ thấy chiến sĩ tộc Venda đã ngã xuống đất, cộng thêm sức công phá vang dội của Gatling, những người này đều bị xé xác thành từng mảnh, đông một mảnh tây một miếng bừa bộn trên đất, tạo nên một cảnh tượng thảm thương không nỡ nhìn.

Đây là lần đầu tiên Đường Yên nhìn thấy một khung cảnh tàn khốc như vậy nên không nhịn được ‘ộc’ một tiếng liền nôn ra ngoài, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bay, không còn chút sức lực nào.

Lưu Tường thì khá hơn, ông ta đã trải qua không ít cuộc đấu tranh giữa các bộ tộc ở nơi đây, tuy không đẫm máu như vậy nhưng còn có thể gắng gượng chịu đựng được.

Tuy nhiên Burns lúc này đã thu hồi tấm bảo vệ, bọn họ từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nên hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra, chỉ nghĩ rằng những người này dưới hỏa lực của trực thăng vũ trang mà lạc hướng mục tiêu nên không bắn trúng họ.

Lưu Tường là người đầu tiên hoàn hồn lại, đến bên cạnh Lục Hi kinh hồn táng đảm nói: “Xin hỏi phải xưng hô với cậu đây thế nào?”

“Tôi họ Lục”, Lục Hi lạnh nhạt đáp.

Lưu Tường liếc những thi thể nằm rải rác xung quanh, run rẩy nói tiếp: “Cậu Lục, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp chúng tôi giải trừ nguy cơ lần này, nhưng chúng tôi nên làm gì tiếp theo?"

Chết nhiều người như vậy, cho dù là tộc Venda hay Hàn Kim Sinh hoặc chính phủ Tunisia đều không thể không điều tra việc này do đó hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Bọn họ muốn tiếp tục ở lại đây thì phải xử lý thỏa đáng chuyện này, nhưng bọn họ và Lục Hi vốn không quen biết, Lưu Tường cũng nhìn ra được Lục Hi là một người vô cùng có quyền thế, trong nhóm người này có uy danh cực cao.

Nhưng ông ta sợ anh chỉ là một phút hứng chí, thuận tay giúp bọn họ một lần sau đó liền phủi mông rời đi, đống hỗn độn còn lại này bọn họ không thu dọn nổi, nếu Lục Hi không quan tâm tới thì e rằng bọn bọ cũng không có cách nào an toàn rời khỏi nơi này, có thể sống sót hay không cũng là một ẩn số.

Lục Hi cân nhắc một hồi, cảm thấy đây quả thực là một vấn đề cần suy xét kỹ lưỡng, anh có thể không đếm xỉa tới Hàn Kim Sinh thậm chí là Niwan, nhưng những người này thì không thể, bản thân cũng không thể để mặc đống tàn cuộc này cho họ.

Sau khi suy nghĩ một vòng, Lục Hi quay sang nói với Burns: “Ông thấy ai tới khắc phục hậu quả chuyện này thì tốt hơn?”

Burns là kẻ giật dây sau màn của Tunisia, loại chuyện này để ông ta xử lý sẽ càng thích hợp hơn.

Burns nói không chút do dự: "Cứ để Congo thông báo cho Niwan một tiếng là được, đây cũng phải là chuyện lớn gì”.

Lục Hi nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Với tư cách là tổng thống, còn là kẻ áp trên đầu Niwan, Niwan cũng không dám không nghe theo lời của Congo.

Lưu Tường đứng ở một bên nghe được câu này trong lòng cũng kinh ngạc tới tột đỉnh.

Mấy người Niwan Congo đối với ông ta mà nói đều là nhân vật trên tầng mây cao, cao không với tới được nhưng những người này lại đều gọi thẳng tên của họ, thậm chí còn mang theo giọng điệu ra lệnh, lai lịch của những người này cũng quá khủng bố rồi chăng.

Lục Hi lúc này mới quay đầu nói với Lưu Tường: “Các ông không cần lo lắng, nên làm gì thì cứ làm như vậy, việc về sau tự nhiên sẽ có người tới xử lý, cứ yên tâm là được”.

Lục Hi nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Đúng lúc này Đường Yên cuối cùng cũng tỉnh táo lại và khôi phục vài phần sức lực, vừa thấy Lục Hi muốn rời khỏi, cô ta vội vàng nói: “Anh Lục, có thể lưu lại số điện thoại cho chúng tôi có cơ hội cảm ơn anh được không?”

Lục Hi quay đầu mỉm cười, để lại cho Đường Yên số điện thoại của mình.

Anh biết vì sao Đường Yên lại hỏi số điện thoại của minh, sợ rằng cô ta cũng nhìn trúng thân phận cùng thực lực của anh, nhưng Lục Hi cũng không đặt nặng trong lòng chuyện này, một cô gái có thể nán lại ở một nơi như vậy đã khiến anh rất khâm phục rồi, vả lại, mọi người đều chung dòng máu Hoa Hạ, có thể giúp đỡ được gì Lục Hi cũng sẽ tận lực giúp sức, những chuyện này nếu có thể vì một câu nói của anh mà được giải quyết cũng không có gì to tát.
Chương 492: Ngọn lửa Donbakara

Đường Yên vội vàng lấy ra điện thoại cẩn thận lưu lại số điện thoại của Lục Hi, đồng thời nhắc lại số của mình một lượt, Lục Hi nhìn hành động lưu loát này của cô chỉ gật đầu cười nhẹ, sau đó liền dẫn đám người lên trực thăng.

Hai chiếc trực thăng Hắc Ưng lượn vài vòng trên không trung rồi tiếp tục bay về phía tây, còn Đường Yên và những người khác đứng ở phía dưới dõi theo chiếc trực thăng cho đến khi biến mất ở chân trời.

“Chúng ta đúng là may mắn mà, vậy mà có thể gặp được những con người thần kỳ như vậy, còn là người Hoa Hạ chúng ta nữa, bây giờ có vẻ như chúng ta có thể phát triển thuận lợi ở đây rồi”, ánh mắt Lưu Tường cháy lên ngọn lửa nóng hực cảm thán nói.

Còn Đường Yên vẫn đang mê man nhìn lên bầu trời, người đàn ông có vẻ ngoài hơi gầy và lười biếng đó đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng cô ta.

Bao năm nay cô ta vẫn luôn một mình gánh vác mọi thứ, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô ta như một vị cứu tinh, dùng khí thế sét đánh giúp cô ta cứu vãn tình thế và kéo cô ta lại từ ranh giới tử thần, cô ta sao có thể không ghi lòng tạc dạ đây?

Vài giờ sau, Lục Hi đang ngồi trực thăng thì nhìn thấy đằng xa có một ngọn núi lửa cao ngất đang bốc lên từng tầng khói đen dày đặc tích tụ trên bầu trời.

Lục Hi kích động một hồi, cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Nhưng trên gương mặt mấy người Burns lại bao trùm một mảnh ngưng trọng, hai trăm năm trước ông ta chính là bại trong tay con rồng lửa này, thời gian hai trăm năm trôi qua, không biết con rồng lửa này đã lợi hại đến trình độ nào rồi, dù sao ông ta chắc chắn không phải đối thủ của nó.

Khi máy bay trực thăng di chuyển về phía trước, một hơi thở khủng bố như ẩn như hiện chậm rãi truyền tới, sau đó không ngừng tiến lên và càng ngày càng rõ ràng và khủng khiếp hơn.

Trong lòng Lục Hi lúc này dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, thực lực của con rồng lửa trong miệng Burns này hẳn là ở trên cảnh giới Thánh vực, không phải là lợi hại bình thường.

Nhưng Lục Hi cũng không phải dũng mãnh bình thường, từ khi ăn thịt rồng cho tới thời điểm hiện tại, anh vẫn chưa từng phát huy hoàn toàn sức mạnh của bản thân, anh cũng rất muốn thử xem rốt cuộc bản thân mạnh mẽ tới mức nào.

Vân Khả Thiên lúc này đã bị luồng áp lực đáng sợ kia đè ép tới tái nhợt cả khuôn mặt, gần như muốn nôn mửa, Lục Hi liếc anh ta một cái rồi cười híp mắt nói: "Vân thiếu gia lát nữa đừng nửa đường bỏ cuộc nha, cậu lên trước tôi ở phía sau đánh bọc”.

Nghe được câu trêu đùa này của Lục Hi, Vân Khả Thiên lập tức đáp: “Anh Lục, việc này không đùa được đâu, sẽ xảy ra án mạng đó, em ở đây cổ vũ trợ oai cho anh, anh cứ đánh rồng đi, đây là vinh dự đặc biệt dành cho anh, không cần nhường cho em”.

Lục Hi nghe vậy thì bật cười khiến Vân Khả Thiên đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lúc này viên phi công đã không cầm cự được nữa, anh ta mồ hôi nhễ nhại, mặt mày tái mét lái máy bay lơ lửng trên không trung, báo cáo với mấy người Lục Hi: “Ông lớn à, tôi không thể tiến về phía trước được nữa nếu không sẽ không có cách nào điều khiển được máy bay”.

“Tôi biết rồi, vậy dừng ở đây đi, Burns, ông ở lại đây chăm sóc bọn họ, tôi tự mình đi là được”.

“Ông lớn, hãy để tôi đi cùng, vừa vặn phối hợp với cậu”, Burns vội vàng đáp.

Lục Hi lắc đầu: "Không cần, nếu các ông đi theo tôi còn phải phân tâm chú ý tới mấy người, mọi người cứ ở chỗ này đi”.

Vừa nói, Lục Hi trực tiếp mở cửa trực thăng, cứ như vậy sải bước ra ngoài.

Chỉ thấy anh bước lên không trung, dưới chân liền xuất hiện một bậc thềm năng lượng màu vàng nâng đỡ lấy cơ thể anh, cứ như vậy sải từng bước vài chục mét chạy thẳng về phía núi lửa.

Tất cả mọi người trên chiếc trực thăng đều chết lặng nhìn một màn này, với thực lực của Burns, ông ta có thể đi trên không nhưng muốn làm thành thạo như Lục Hi là không thể nào, phải biết rằng duy trì một khoảng thời gian dài trên không trung là một việc vô cùng hao tổn sức mạnh.

Một lúc sau Lục Hi đã tới miệng núi lửa, luồng hơi thở kinh người kia đã vô cùng nồng đậm, nếu đặt các võ giả bình thường trong tình huống này sợ rằng không đợi được đến lúc đi vào trong đã bị sự áp bức này ép tới sụp đổ, đánh mất lực chiến đấu.

Nhưng Lục Hi sở hữu long uy, luồng áp lực này đối với anh căn bản không phải là vấn đề.

Đúng lúc này một giọng nói trực tiếp vang lên trong linh hồn của Lục Hi cùng tất cả mọi người.

“Côn trùng ti tiện từ đâu tới dám xâm phạm lãnh thổ của ngọn lửa Donbaccara”.

Giọng nói này vừa vang lên, chỉ thấy một chiếc bóng màu đỏ khổng lồ đột nhiên bay ra khỏi núi lửa đến trước mặt Lục Hi, hai con mắt sáng như đèn lồng hung ác chờ đợi anh.

Đây là một con rồng phương Tây khổng lồ cao 100 mét, phía sau có một đôi cánh to lớn đang đang chậm rãi đập vỗ, trông nó giống với loài khủng long bạo chúa Tyrannosaurus Rex thời tiền sử chỉ là nhiều thêm một đôi cánh.

Lục Hi biết rằng rồng phương Tây thực chất thuộc về rồng châu Á, là một nhánh họ hàng gần của rồng khổng lồ Hoa Hạ, mặc dù cũng được gọi là rồng nhưng bất kể về thực lực, hay tuổi thọ và giới hạn trên đều kém xa so với rồng khổng lồ Hoa Hạ chân chính.

Tuy nhiên, con rồng phương tây này rõ ràng đã sống hàng nghìn năm với thực lực cường hãn, vậy mà đã biết sử dụng sức mạnh linh hồn khiến Lục Hi vô cùng bất ngờ.

Trong lúc Lục Hi đang tỉ mỉ quan sát con rồng phương tây tự xưng là ngọn lửa Donbakara này, lại thấy Donbakara hít hít cái mũi, ung dung nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK