Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nghe xong, sắc mặt tối sầm, trong lòng không ngừng phỉ báng.

“Vừa rồi anh còn ép buộc người ta cơ mà, người ta không nói anh liền muốn đánh gãy chân anh ta, bọn em hỏi một chút cũng không được”.

Dĩ nhiên, bọn họ cũng không dám biểu lộ ra suy nghĩ ở trước mặt tiểu bá vương Dương Quân này, mà vẻ mặt bọn họ đầy nịnh nọt: “Đội trưởng, nhất định phải dẫn theo bọn em đó, bọn em cũng giống anh đều ở đây chịu ngột ngạt một tháng rồi”.

Lúc này, Dương Quân cười hắc hắc nói: “Các cậu yên tâm, tôi nói rồi, tôi ăn thịt, tuyệt đối có canh cho các cậu uống”.

Hai người nghe xong, trên mặt mới lộ ra ý cười.

Đêm dần dần tới.

Lúc này, Lục Hi, Miwa Nozaki cùng với Chân Nhi đã đến trước cửa sơn trang Diệu Quang.

Cửa sơn trang Diệu Quang đã thắp đèn đuốc sáng choang, hai chấp sự đứng ở cửa vừa nhìn thấy Lục Hi liền nói: “Anh Lục, mời vào”.

“Đi trước dẫn đường”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Hai chấp sự cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ xoay người đi về phía trước.

Lục Hi bình thản đi theo phía sau vào bên trong.

Chấp sự dẫn đám người Lục Hi đi vòng quanh trong sơn trang, sau mười mấy phút, cuối cùng đã đi đến một quảng trường.

Quảng trường này rộng khoảng một ngàn mét vuông, chính giữa có pho tượng gần mười mét.

Pho tượng là hình dáng của một vị cổ nhân diện mạo gầy gò, đầu đội mũ thông thiên, bộ râu đen dài cả thước, ông ta mặc một chiếc áo đen, hai tay chắp sau lưng, đầu ngửa lên trời, nhìn cực kỳ có khí thế.

Còn Thiên Diệu Linh Vũ thì ngồi trên một chiếc ghế dựa cao dưới chân pho tượng, sau lưng ông ta còn có năm mươi sáu mươi người đứng xung quanh, Lục Hi liếc mắt nhìn, đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên trở lên.

Lục Hi có chút kỳ quái, anh không phát hiện ra khí tức cường giả tông sư trở lên, chẳng lẽ Thiên Diệu Chân thật sự không có ở đây?

Điều này không thể nào, Thiên Diệu Linh Vũ đã là bại tướng dưới tay anh, ở đây không ai có thể vượt qua anh cả, bọn họ lấy cái gì đối kháng với mình, hay là tu vi của Thiên Diệu Chân đã cao đến mức bản thân anh không thể phát hiện ra.

Nếu thật sự là như vậy, Thiên Diệu Chân kia quả thực lợi hại rồi, là một đối thủ cực kỳ mạnh.

Hai chấp sự dẫn đám người Lục Hi đến đây, sau đó liền đứng đằng sau Thiên Diệu Linh Vũ.

Lục Hi quét mắt một vòng, sau đó nói: “Gia chủ nhà các người đâu?”

Thiên Diệu Linh Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Đối phó với cậu còn cần gia chủ chúng tôi ra tay?”

Lục Hi nghe vậy, anh cười ha ha một tiếng: “Cũng không đến nỗi, bại tướng như ông cùng với mấy tên rác rưởi này là đối thủ của tôi hả, nếu vậy thì quả thực tôi không có hứng thú đâu”.

“Đừng có ngông cuồng, lần trước tha cho cậu đi là do cậu may mắn. Lần này cậu cho rằng sẽ đơn giản như vậy sao?”, Thiên Diệu Linh Vũ vỗ tay vịn bên ghế ngồi, tức giận nói.

Lục Hi thấy vậy, anh chậm rãi nói: “Hay là bảo Thiên Diệu Chân ra đi, nếu không thì trông các ông sẽ rất khó coi đấy”.

Nói thật cộng toàn bộ đám người này lại, Lục Hi cũng chẳng buồn để trong mắt, nếu không phải kiêng nể ảnh hưởng quá lớn thì một chiêu Lục Hi cũng có thể diệt được bọn họ.

Mà những người này còn không biết điều, lại còn sủa gâu gâu điên cuồng ở đây, anh đã hơi mất kiên nhất.

Lúc này, Diệp Phùng Xuân từ phía sau đi ra nói với Lục Hi: “Lục Thiên Hành, mày đừng phách lối, hôm nay nơi này chính là chỗ chôn của mày đấy, Diệp Phùng Xuân tao là người đầu tiên thề không bỏ qua cho mày”.

Lục Hi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phùng Xuân, anh khẽ gật đầu nói: “Diệp Phùng Xuân, ông vài ba lần tìm đến tôi gây chuyện, tôi đã không thể nhịn nổi ông được nữa, nếu còn dài dòng, đừng trách tôi sẽ không coi trọng thể diện thần y của ông nữa”.

Lục Hi cũng nể ông ta cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, làm chuyện tích đức, vậy nên không muốn so đo với ông ta, nhưng Diệp Phùng Xuân này nhiều lần làm phiền, Lục Hi cảm thấy đã không thể nhịn được nữa.

Lúc này, Diệp Phùng Xuân nói.

“Ngông cuồng, mày làm con trai tao bị thương, bức chết bạn thân của tao, đánh trọng thương An Trung. Những món nợ này tao còn chưa tính sổ được với mày đầu, mày lại còn có mặt mũi nói nhịn tao lâu?”

Lục Hi lắc đầu, anh không thèm quan tâm ông ta nữa, mà nói với Thiên Diệu Linh Vũ: “Mau bảo Thiên Diệu Chân ra đi, tôi hết kiên nhẫn rồi”.

“Cần gì gia chủ nhà tôi ra tay, cậu nhìn xem đây là gì. Ra tay”.

Thiên Diệu Linh Vũ ra lệnh một tiếng, đám người sau lưng ông ta đột nhiên thắp lên một tầng chân khí, sau đó vận chuyển toàn bộ sức mạnh vào trong pho tượng kia.

Lục Hi ngẩn ngơ, anh chỉ cảm thấy pho tượng kia đã động đậy một chút, sau đó một luồng khí thế hào hùng lan ra từ trên pho tượng, bao phủ toàn bộ quảng trường.

Lục Hi nhướng mày, anh đã ngửi ra một chút khí tức nguy hiểm.

Đúng lúc đó, đám người của gia tộc Thiên Diệu giống như không cần mạng, bọn họ điên cuồng rót chân khí vào trong pho tượng, mà luồng khí tức nguy hiểm kia thì càng ngày càng đậm.

Lúc này, đột nhiên Lục Hi ngẩng đầu, trên đỉnh đầu cách anh trăm trượng xuất hiện một thanh kiếm lớn treo ở trên cao.

Mà thanh kiếm lớn kia vẫn đang không ngừng lớn mạnh. Đồng thời Lục Hi phát hiện mình đã bị thanh kiếm lớn kia phong tỏa, không thể bị xê dịch.

Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm bao trùm Lục Hi, anh quát lên: “Hai cô lui về phía sau”.

Đồng thời, Long Tinh trong cơ thể Lục Hi điên cuồng chuyển động, sức mạnh cự long, sức mạnh thân xác, ba loại sức mạnh hòa chung, trên cơ thể Lục Hi trong nháy mắt dâng lên ngọn lửa màu vàng cao ba mét.

Đúng lúc đó, Thiên Diệu Linh Vũ cười lạnh một tiếng, sức mạnh hào hùng trên người xông ra, rót vào trong pho tượng.

Lập tức, thanh kiếm lớn trên đỉnh đầu Lục Hi vang lên một tiếng “Keng” đầy trong trẻo, âm thanh trở nên càng lớn, sau đó kiếm lớn thẳng tắp lao về phía Lục Hi, xuyên qua không gian lóe lên vết nứt màu đen.

Cùng lúc đó, trên pho tượng dâng lên một luồng sức mạnh, hình thành một vòng bảo vệ bao lấy tất cả người của gia tộc Thiên Diệu ở bên trong.

Miwa Nozaki cảm nhận được sức mạnh của thanh kiếm lớn đó, mặt cô ta rất chăm chú, cơ thể hơi cong lại, chỉ cần Lục Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta dù liều mạng cũng phải đưa Lục Hi rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK