Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Lập uy

Chỉ thấy bóng người kia chậm rãi đến gần.

Đó là một người có thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt đầy vết đao chém, gần như đã bị biến dạng hoàn toàn, trông vô cùng dữ tợn.

Người này chính là Triệu Hổ, kẻ thù của Triệu Hoàng, phía sau hắn ta còn có một lão già gầy gò, đôi mắt trũng sâu giống như người nghiện.

Triệu Hổ mỉm cười khi hai người bước vào đại sảnh, những vết sẹo dài trên mặt vặn vẹo khiến cho người ta nhất thời cảm thấy ớn lạnh.

Hắn ta lớn tiếng cười nói: "Hay lắm hay lắm, xem ra hôm nay anh hùng hào kiệt lớn nhỏ ở Đô Thành đều đã có mặt ở đây cả rồi, rất là hợp ý tôi. Ngày hôm nay Triệu Hổ tôi sẽ giết chết Triệu Hoàng ngay trước mặt các vị để rửa hận.

Triệu Hổ vừa bước vào cửa đã không chút khách khí tuyên bố sẽ giết Triệu Hoàng khiến cho ai nấy đều phải nhíu mày.

Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn ta lại dám nói ra những lời ngông cuồng thế này, xem ra Triệu Hổ nhất định đã có chuẩn bị rồi mới đến.

Lúc này Triệu Hoàng cũng đứng lên lớn tiếng nói: "Triệu Hổ, mày đừng có ngông cuồng, mười năm trước mày đã bại dưới tay tao thì hôm nay cũng như vậy thôi".

Triệu Hoàng tự biết mình không phải là đối thủ của Triệu Hổ, nhưng hắn ta thân là đại ca cho nên không thể để mình mất mặt, hắn ta lại đang có hai cao thủ tiên thiên ở bên cạnh nên cũng tràn đầy tự tin.

Triệu Hổ thấy vậy liền lập tức cười nói: "Vậy sao, vậy thì mau tiến lên chịu chết đi".

Triệu Hổ khoanh tay nhìn Triệu Hoàng với vẻ mặt khiêu khích.

"Tao lại sợ mày sao?"

Triệu Hoàng quát lên một tiếng rồi vọt tới chính giữa khu nhà đứng đối diện với Triệu Hổ, Triệu Hổ đã thách thức hắn ta, chuyến này hắn ta nhất định phải ra mặt.

Triệu Hổ cười thành tiếng, ngay lập tức phóng ra trước mặt Triệu Hoàng, trong nháy mắt đã tung chiêu.

Triệu Hoàng cũng là cao thủ nội gia đỉnh phong, hắn ta ngay lập tức vận khởi chân khí để chiến đấu với Triệu Hổ.

Quyền cước của Triệu Hổ xé gió lao tới, đánh một đòn chí mạng về phía Triệu Hoàng.

Triệu Hoàng bình tĩnh ứng chiến, toàn thân bộc phát chân khí màu trắng, không hề yếu thế.

Tuy nhiên, sau hai ba chiêu, trên người Triệu Hổ bỗng xuất hiện một tầng màu sắt, cả người dường như đều đã biến thành sắt, quyền cước của Triệu Hoàng đánh vào người của Triệu Hổ cũng tạo ra những tiếng vang giống như đánh vào sắt thép.

Hơn nữa, chiêu thức của Triệu Hổ cũng đã trở nên vô cùng kỳ lạ, hắn ta giống như một con bọ cạp càng lúc càng thấp người xuống, một chân giơ lên từ phía sau tấn công Triệu Hoàng.

Triệu Hoàng bất ngờ không kịp phòng, tay chân hỗn loạn, Triệu Hổ chớp lấy cơ hội đá một cước vào lồng ngực của Triệu Hoàng khiến cho hắn ta bay ra ngoài.

Triệu Hoàng hộc máu giàn giụa, kêu rên ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, võ kỹ của Triệu Hổ quá quái dị và tàn nhẫn, Triệu Hoàng là cao thủ nội gia đỉnh phong mà còn không thể đánh được đến mười chiêu cuối cùng bị trọng thương, Triệu Hổ quả nhiên lợi hại.

Triệu Hổ chỉ thu chiêu chứ không truy kích, hắn ta khoanh tay đứng giữa sân, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ nói: "Còn có ai không phục thì đều có thể tiến lên. Hôm nay Triệu Hổ tôi sẽ khiến cho tất cả các người phải tâm phục khẩu phục".

Sắc mặt của ai cũng tái nhợt, ở đây tu vi của Triệu Hoàng là cao nhất, Triệu Hoàng mà còn không phải là đối thủ của Triệu Hổ vậy thì bọn họ làm sao dám tiến lên?

Nhìn dáng vẻ của Triệu Hổ thì rõ ràng là muốn lập uy, nếu như hôm nay không có ai dám thách thức hắn ta thì vị trí đại ca của hắn ta chắc chắn sẽ được đảm bảo.

Lúc này ánh mắt của Vương Cảnh Sơn đã quét qua Lục Hi, chỉ thấy Lục Hi vẫn đang cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như một vị lão tăng đang tọa thiền.

Vương Cảnh Sơn chế nhạo nói: "Hạng người mua danh chuộc tiếng".

Mà Lục Hi dường như hoàn toàn không nghe thấy.

Thấy Lục Hi không nhúc nhích, Vương Cảnh Sơn đứng lên, chậm rãi đi tới đỡ Triệu Hoàng lên trước rồi nói.

"Vị cao thủ mà anh thỉnh tới đằng kia cũng thật là hay, vào thời khắc mấu chốt liền giả ngủ, kỹ thuật giả ngủ đúng là đỉnh cao, nếu như kỹ thuật ngủ cũng có phân chia cảnh giới thì vị này chắc chắn là tông sư rồi".

Triệu Hoàng nóng máu, trong lòng khó chịu đến cực điểm, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười xấu hổ, hắn ta cũng rất bất mãn khi thấy Lục Hi không làm gì.

Mọi người cũng khinh thường nhìn Lục Hi, được mời đến giúp đỡ nhưng lại giả bộ ngủ ở đây, nhận tiền của người mà không làm việc cho người, thật sự rất đáng xấu hổ.

Vương Cảnh Sơn lại ném cho Lục Hi một ánh mắt khinh thường, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Triệu Hổ nói.

"Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng học xong thiết hạt tử thì liền trở thành thiên hạ vô địch, tôi khuyên anh giờ phút này quay đầu còn kịp, kẻo mất mạng vô ích".

Mọi người vừa nghe thấy Vương Cảnh Sơn nói vậy thì rất bội phục, không ngờ Vương Cảnh Sơn có thể nhìn ra được võ kỹ kỳ dị của Triệu Hổ.

Triệu Hổ cười gằn nói: "Đã biết thiết hạt tử lợi hại mà còn dám tiến lên chịu chết?"

"Ha ha ha ha", Vương Cảnh Sơn cười to nói: "Thật sự là nực cười đến cực điểm, nếu như anh đã không biết sống chết vậy thì hãy xem tôi phá thiết hạt tử như thế nào!"

Vừa dứt lời thì trong tay Vương Cảnh Sơn đã ngưng tụ ra một thanh trường đao dài ba thước, cương khí màu trắng không ngừng trợ uy, cực kỳ sắc bén.

Mọi người vừa thấy liền lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

"Không hổ là cao thủ tiên thiên, lợi hại".

"Trong lúc bất động thanh sắc, chân khí ngưng tụ thành binh khí, tiên thiên chính là tiên thiên".

"Chiêu thức này còn tạo ra binh khí sắc bén hơn sắt thép rất nhiều, phen này chiêu thức thiết hạt tử xong đời rồi".

Hết người này đến người khác hết lời khen ngợi Vương Cảnh Sơn.

Lúc này Triệu Hổ cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, khai triển tư thế.

Vương Cảnh Sơn lắc đầu nói: "Dưới binh khí của tôi mà vẫn còn có dũng khí chiến đấu, rất đáng khâm phục, chỉ có điều tôi định trảm anh trong ba chiêu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp".

Nhìn thấy Vương Cảnh Sơn khí định thần nhàn, có phong thái của một cao nhân, mọi người lại trầm trồ khen ngợi.

Triệu Hổ quát lớn một tiếng, trên người lập tức xuất hiện một tầng màu sắt, cả người cúi thấp hóa thành hình dạng bọ cạp, hai mắt đỏ ngầu nhìn Vương Cảnh Sơn.

Vương Cảnh Sơn lắc đầu, binh khí trong tay đã chém xuống, kiếm khí lưỡi liềm xé gió lao tới chém đầu Triệu Hổ.

Triệu Hổ lộn nhào né tránh, kiếm khí chém trúng trên mặt đất khiến cho mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Chương 202: Không còn là đối thủ

Sau khi Triệu Hổ thoát khỏi kiếm khí, tay chân của hắn ta đã khóa chặt lấy Vương Cảnh Sơn, vừa xoay người một cái thì đuôi bọ cạp do một chân hắn ta tạo thành đã hung hăng đâm thẳng về phía đối phương.

Lúc nãy, Triệu Hổ đã dùng chiêu này để đánh trọng thương Triệu Hoàng.

Vương Cảnh Sơn cười lạnh, thanh đao trong tay chém về phía Triệu Hổ.

Một tiếng "keng" vang lên, binh khí của Vương Cảnh Sơn bị chệch hướng, thế công của Triệu Hổ cũng bị phá vỡ.

Hai người giằng co.

Trong lòng Vương Cảnh Sơn tràn đầy kinh ngạc.

Binh khí của ông ta vốn sắc bén vô cùng, võ giả nội gia bình thường dưới lưỡi đao của ông ta đều bị chém làm đôi, cho dù là võ giả tiên thiên thì cũng không thể nào dám dùng thân thể đối kháng, không ngờ chân của Triệu Hổ lại có thể đối kháng ngang tầm với một trảm của ông ta.

Nhìn thấy một đao của Vương Cảnh Sơn không làm gì được Triệu Hổ, mọi người cũng hết sức kinh ngạc.

"Tôi đã đánh giá thấp anh rồi, xem ra chiêu thức của anh cũng rất có triển vọng, rất xứng đáng để có một trận chiến, lên đi!", Vương Cảnh Sơn quát lên, binh khí trong tay liên tục chém về phía Triệu Hổ.

Ông ta cuối cùng cũng đã xem Triệu Hổ là đối thủ ngang tầm, có thực lực tranh đấu với mình.

Triệu Hổ nở nụ cười nham hiểm, thân hình như một con bọ cạp hung hăng liên tục bật về phía Vương Cảnh Sơn.

Tay chân của Triệu Hổ hết lần này đến lần khác va chạm với binh khí của Vương Cảnh Sơn, không ngừng phát ra tiếng leng keng.

Khi trận chiến tiếp tục, một số thứ giống như gỉ sét rơi xuống từ trên cơ thể của Triệu Hổ, dần dần phủ kín từng bước tiến của hắn ta.

Trong lúc đó, động tác của Triệu Hổ càng lúc càng nhanh, mọi người dần dần khó có thể nhìn rõ bóng dáng của hắn ta.

Vương Cảnh Sơn càng đánh càng kinh hãi, binh khí của ông ta không thể giết chết Triệu Hổ, thậm chí Triệu Hổ còn càng đánh càng nhanh, cộng thêm gỉ sét khiến cho tầm mắt của Vương Cảnh Sơn bị hạn chế.

Ông ta còn cảm giác được lớp gỉ sét này đã khiến cho các động tác của mình bị cản trở, khiến cho ông ta kém linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Dần dần, Vương Cảnh Sơn lại càng khiếp sợ.

Gỉ sét rơi ra từ trên người Triệu Hổ dường như đã hình thành một loại phạm vi giống như phạm vi của một tông sư.

"Bán bộ tông sư?"

Vương Cảnh Sơn không khỏi kinh ngạc nói.

Triệu Hổ đắc ý cười, lại tiếp tục mãnh liệt tấn công. Bên trong phạm vi gỉ sét thì động tác của hắn hết sức nhanh, Vương Cảnh Sơn thậm chí còn không thể chạm vào góc quần áo của hắn ta.

Lúc này những người còn lại cũng lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì ngay cả bọn họ cũng đã cảm nhận được Vương Cảnh Sơn đang dần rơi xuống thế hạ phong.

Vương Cảnh Sơn quát lớn một tiếng, thanh trường đao trong tay đột nhiên dài ra chừng mười thước, chém về phía Triệu Hổ đang tấn công.

Lúc này, gỉ sét trên mặt đất đột nhiên tụ lại trên người Triệu Hổ tạo thành một lá chắn sắt.

Một tiếng "ầm" vang lên, trường đao đã va chạm cực mạnh với lá chắn sắt.

Nhìn thấy cảnh đó ai cũng hết sức lo lắng.

Tất cả mọi người đều đã nhận ra những đòn tấn công của Vương Cảnh Sơn không có kết quả, kết cục đang trở nên rất nguy hiểm.

Ngay sau khi tiếng nổ qua đi, lá chắn sắt trên người Triệu Hổ vỡ tan, binh khí trong tay Vương Cảnh Sơn cũng biến mất.

Vương Cảnh Sơn đầu tóc rối bù, vẻ mặt ngưng trọng.

Triệu Hổ cười lạnh, lại tiếp tục mãnh liệt công kích.

Mọi người sửng sốt, Vương Cảnh Sơn dường như đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Lúc này Vương Cảnh Sơn cũng thầm than trong lòng.

Ông ta không ngờ Triệu Hổ đã là bán bộ tông sư, ông ta cũng không còn là đối thủ của hắn ta nữa.

Nhưng trong lúc Triệu Hổ đang mãnh liệt công kích tới thì ông ta cũng không thể dễ dàng nhận thua được.

Ông ta thúc giục chân khí, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường đao khác chém về phía Triệu Hổ, hai bên lại bước vào một hiệp ác chiến.

Lần này Vương Cảnh Sơn mới dốc toàn lực khai hỏa, binh khí liên tục vung lên hạ xuống, đao mang tỏa ra bốn phía với cương khí bao phủ, thanh thế kinh người.

Triệu Hổ xuất quỷ nhập thần, liên tục tách ra từng đạo ảo ảnh, liên tục va chạm với binh khí của Vương Cảnh Sơn, không rơi xuống thế hạ phong một chút nào.

Tất cả mọi người đứng xem đều kinh hãi, cổ họng cảm thấy khô khốc.

Mà ở đây lại có hai người vẫn luôn bình tĩnh.

Một người là Lục Hi, từ khi tiến vào đây thì anh chỉ ngủ thiếp đi, nãy giờ vẫn cúi đầu nhắm mắt.

Người kia là lão già gầy gò đi vào cùng Triệu Hổ, hai tay luôn nằm trong ống tay áo đứng ở một bên không nói lời nào, giống như một lão người hầu hoàn toàn không thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Cảnh Sơn và Triệu Hổ càng đánh càng ác liệt, râu tóc của Vương Cảnh Sơn đều đã dựng lên, cương khí cuồn cuộn bao trùm thanh trường đao liên tục chém về phía Triệu Hổ.

Triệu Hổ điên cuồng xông lên như một hư ảnh xé gió, vừa tránh né binh khí vừa tung chiêu hiểm ác với Vương Cảnh Sơn hết lần này đến lần khác.

Tất cả mọi người đều bị lóa mắt trước trận ác chiến này.

Đúng lúc này, Triệu Hổ đột nhiên rống lên, một luồng sóng âm màu trắng ập thẳng về phía Vương Cảnh Sơn.

Vương Cảnh Sơn không kịp trở tay, toàn thân bị kiềm hãm.

Trong võ kỹ thiết hạt tử thì đây chính là chiêu thức lợi hại nhất: hạt lãng độc thứ!

Nhìn thấy đòn tấn công của Vương Cảnh Sơn, Triệu Hổ ngay lập tức xoay người nhanh như chớp, tung một cước đá vào tim của Vương Cảnh Sơn.

Ầm một tiếng, Vương Cảnh Sơn hộc máu bay ngược ra ngoài.

Hiện trường ngay lập tức trở nên náo động!

Một cao thủ tiên thiên đã bị đánh bại!

Vương Cảnh Sơn văng ra xa mấy trượng, máu tươi trong miệng đổ ra giàn giụa, ông ta ôm ngực trừng mắt nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ đứng khoanh tay nhìn xuống ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo.

Triệu Hoàng cả kinh

Cao thủ tiên thiên còn không phải là đối thủ của Triệu Hổ, vậy thì bản thân hắn ta đang gặp nguy hiểm lớn.

Giờ phút này, hắn ta không khỏi hướng ánh mắt về phía Lục Hi.

Nhưng Lục Hi vẫn giống như trước, vẫn ngồi nhắm mắt như một lão tăng đang thiền tọa, không hề nhúc nhích.

Triệu Hổ thở dài, xem ra mình đã nhìn nhầm.
Chương 203: Tông sư tới trợ uy?

Lục Hi này cũng là một kẻ nhát như thỏ đế, phát hiện ra Triệu Hổ dũng mãnh như vậy liền sợ hãi chùn bước.

Được rồi, một tên tiên thiên đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Triệu Hổ, để kẻ nhát gan này lên cũng không có tác dụng gì, hắn ta cũng sẽ phải chịu ức hiếp một phen giống một nội gia võ giả như mình mà thôi.

Lúc này chỉ thấy Triệu Hổ bật cười ha hả: “Tiên thiên đỉnh phong chẳng qua cũng chỉ có vậy, còn có ai không?”

Thấy Triệu Hổ ngạo mạn như vậy lập tức khiến đám đông căm phẫn trào dâng, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ tức giận, nhưng kỹ năng không bằng người cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.

Nhìn Triệu Hổ phách lối như vậy, chỉ nghe thấy Vương Cảnh Sơn giận dữ nói: “Nhóc con, chớ kiêu ngạo, có dám chiến đấu với gia chủ của tôi một trận không?”

Sắc mặt Triệu Hổ lập tức thay đổi.

Mọi người thấy vậy liền phá lên cười, gia chủ của nhà họ Vương thế nhưng là cao thủ cấp tông sư, Triệu Hổ cũng không có dũng khí làm vậy.

Tuy nhiên chẳng ai ngờ tới được Triệu Hổ lại hiên ngang đáp: “Có cái gì không dám, cứ việc để ông ta tự tìm đường chết đi”.

“Cái gì?”

“Đúng là một tên nhóc cuồng vọng”.

“Khốn kiếp, vậy mà dám gọi coi thường tông sư”.

“Thực sự không biết sống chết mà”.

“Mau gọi Vương tông sư tới đây giáo huấn cho tên nhãi không biết trời cao đất dày này một trận”.

Mọi người vừa nghe thấy Triệu Hổ dám coi khinh tông sư trong chớp mắt liền bùng nổ nhao nhao kêu gào.

Còn gương mặt Vương Cảnh Sơn càng tô đậm nét phẫn nộ, vậy mà ngay cả gia chủ nhà họ Vương, tông sư của cả một thế hệ cũng không để vào mắt, đối với nhà họ Vương thực sự là một nỗi nhục nhã.

“Tên nhóc chết tiệt, cứ đợi đó, tôi sẽ mời gia chủ tới ngay bây giờ”, Vương Cảnh Sơn dứt lời liền giãy giụa đứng dậy đi đến bên cạnh đồ đệ của mình lấy ra điện thoại bấm số gọi.

Một lúc sau, Vương Cảnh Sơn mới cúp điện thoại nói với Triệu Hổ: "Nhóc con, có gan thì đợi đó, gia chủ nhà tôi sẽ tới ngay bây giờ”.

Triệu Hổ cười lạnh đáp: “Tôi còn sợ ông ta hay sao”, nói xong hắn chỉ yên lặng đứng ở đó chờ đợi.

Mọi người thấy vậy càng thêm căm tức.

Vốn còn tưởng rằng tên Triệu Hổ này chỉ là miệng lưỡi cứng rắn mà thôi, chẳng ngờ hắn thực sự dám khiêu khích một vị tông sư.

Tông sư không thể nhục mạ, càng là sự tồn tại vô địch, Triệu Hổ bạo gạn như vậy thực sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Lúc này một đám trở lại chỗ ngồi, từng người đều mang theo nụ cười giễu cợt chờ đợi Vương tông sư tới.

Thời khắc Triệu Hổ bước chân vào quan tài khi khiêu khích với một vị tông sư như vậy đã không còn xa nữa.

Mà Vương Cảnh Sơn cũng ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của đồ đệ mình với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiêu điều.

Ông ta bại trận cũng không hề gì nhưng Triệu Hổ lại dám thách thức gia chủ nhà họ Vương vậy tuyệt đối không thể dung thứ.

Đợi khi gia chủ tới phải khiến tên nhãi coi trời bằng vung này biết thế nào được gọi là tông sư chân chính.

Vương Cảnh Dương ngồi xuống liếc mắt nhìn sang Lục Hi, người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần như đã chìm vào giấc ngủ kia, lại một lần nữa không kìm được mà khinh miệt khịt mũi một tiếng, trong mắt là một mảnh coi thường nồng đậm.

Hiện trường lúc này bao trùm trong bầu không khí yên lặng, mọi người đều đang trông mong sự xuất hiện của Vương tông sư sẽ nghiền nát tên nhãi tự cao này.

Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, tất cả đều đã bắt đầu có chút nôn nóng.

Đúng lúc này chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội truyền tới từ ngoài cửa.

"Nghe nói ở nơi này có người muốn thách đấu với tôi?”

Cùng với giọng nói này vang lên, một ông lão dáng người mảnh khảnh cũng bước vào.

Chỉ thấy ông lão này xem chừng tầm sáu mươi tuổi, khoác trên mình trang phục nhà Đường, dưới chân đi một đôi giày vải màu đen, để râu đen, tinh thần phấn chấn.

Mọi người vừa thấy ông lão này liền sôi nổi đứng dậy, đồng thời chắp tay thi lễ: “Cung nghênh Vương tông sư tới”.

Gia chủ nhà họ Vương, Vương Dương Minh- tông sư của cả một thế hệ với những bước đi mạnh mẽ uy vũ chỉ mất ba năm bước chân liền đi từ ngoài cửa vào trong trung tâm khu nhà.

Thấy được bóng dáng này, Vương Cảnh Sơn vội vã chạy lên nghênh đón, cung kính khom lưng chắp tay nói với Vương Dương Minh: “Gia chủ, chính là tên này đã đánh tôi bị thương hơn nữa còn buông lời thách thức ông”.

Vương Cảnh Sơn chỉ về phía Triệu Hổ cách đó không xa.

Vương Dương Minh liếc nhìn Triệu Hổ, cười nói: "Tôi thích những người trẻ tuổi có chí khí và dũng cảm thử thách".

“Tuy nhiên”, Vương Dương Minh lại chuyển đề tài: “Thách thức một vị tông sư thế nhưng cũng có cái giá phải trả của nó, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Trong lời nói của Vương Dương Minh như mang theo giông tố khuấy động, khí thế tuôn trào ép chặt người đối diện.

Nhìn phong thái này của Vương Dương Minh, đám đông lập tức ồ lên tán thưởng.

“Vương tông sư uy vũ”.

“Khí thế này không uổng là tông sư”.

“Tông sư của một thế hệ quả nhiên phi phàm mà”.

Mọi người dồn dập ngợi khen từ trong thâm tâm.

Mà lúc này Lục Hi cũng đã mở ra hai mắt nhìn vào trong sân.

Triệu Hoàng phát hiện Lục Hi đã tỉnh liền nói với vẻ mặt khinh thường.

“Tính toán hay lắm, nhìn thấy có tông sư tới trợ uy, anh cuối cùng cũng dậy rồi đó à”.

Lục Hi chỉ nhìn lướt qua rồi chậm rãi nói: “Tông sư? Chỉ là sự tồn tại như kiến cỏ mà thôi”.

Nói rồi lần này anh lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.

“Anh nói cái gì?”, Triệu Hoàng nháy mắt nổi cơn thịnh nộ.

Một tên nhãi tham sống sợ chết ở đây giả vờ ngủ nửa ngày vừa thấy có tông sư tới cổ vũ, cho rằng không còn nguy hiểm nữa liền lập tức tỉnh dậy, còn dám nói chuyện trâng tráo như vậy, thực sự khiến hắn ta không thể nhẫn nhịn nổi mà.

Tuy nhiên Lục Hi dường như lại ngủ thiếp đi cũng không trả lời lại.

Triệu Hoàng mặt đỏ bừng tức giận, xém chút đã phun ra một ngụm máu.

“Hừ, tham sống sợ chết như vậy còn cố làm ra vẻ, một xu ông đây cũng không đưa cho anh”.

Trong lòng Triệu Hoàng đã hạ quyết tâm, đợi sự việc kết thúc, hắn liền cùng Lục Hi lật mặt, một phân tiền cũng không có, ai kêu hắn ta lại không ra tay cơ chứ.

Cho dù Vương tông sư không phải do bản thân mời tới, nhưng cũng vì chuyện của mình mà ra mặt, sau khi xong việc không tránh khỏi một phần đáp lễ hậu hĩnh, tiền bạc khẳng định không thể thiếu, nếu Lục Hi dám cưỡng ép liền kêu anh tới tìm Vương tông sư, xem anh có lá gan này không.

Mà hắn chắc chắn cũng sẽ truyền đạt lại nguyên văn lời nói xúc phạm tông sư của anh tới Vương tông sư, đến lúc đó anh có thể thoát thân hay không còn phải xem ý trời.

Lạnh lùng liếc xéo Lục Hi một cái xong Triệu Hoàng cũng không quan tâm tới anh nữa mà dõi mắt nhìn sang hiện trường bên kia.

Lúc này, Triệu Hổ và Vương Dương Minh đang đứng đối mặt nhau, Vương Cảnh Sơn cũng đã lui về chỗ ngồi của mình.

Vương Dương Minh đứng yên tại chỗ, quanh thân thổi tới vài cơn gió xoáy vô hình, vang lên từng trận rít gào.

Còn Triệu Hổ lại chậm rãi lùi về phía sau, một đường lui bước này đã đến bên cạnh ông lão theo hắn cùng tới.

“Ha ha, cuối cùng cũng biết sợ rồi”.

“Nhãi con, muốn chạy sao, lúc này sợ cũng đã muộn”.

“Uy lực của tông sư quả nhiên bất phàm mà”.
Chương 204: Tông sư năm xưa

Khi mọi người đang khinh bỉ Triệu Hổ mà tán thưởng Vương Dương Minh.

Ông già bên cạnh Triệu Hổ đã khoan thai lồng tay trong tay áo, khom lưng đi lên.

Mọi người đều khó hiểu không biết ông ta định làm gì.

Lúc mới tới, ông lão này vẫn luôn đứng phía sau Triệu Hổ, bọn họ còn tưởng rằng ông ta là người hầu của Triệu Hổ hay gì đó, căn bản không để ý tới.

Ông ta bước lên ngay lúc này là muốn làm gì?

Lúc mọi người còn đang nghi hoặc ngổn ngang, ông lão với hốc mắt trũng sâu, gầy khô như que củi nhe hàm răng to màu vàng cười nói với Vương Dương Minh.

“Để lão phu tiếp ông vài chiêu ông thấy thế nào?”

Vương Dương Minh cau mày hỏi: “Ông là ai?”

“Đúng vậy, ông là cái thá gì mà cũng dám khiêu chiến Vương tông sư đây?”

“Hai người này đều có bệnh à, tông sư cũng có thể tùy tiện thách thức sao?”

“Đúng là một đôi không biết sống chết’.

Câu nói của ông lão vừa vang lên, một lão già chết tiệt vậy mà cũng muốn thách đấu với tông sư, tiếng la ó nhao nhao vang lên.

Mà ông lão thấy vậy chỉ than thở một câu: “Xem ra trong mười năm lão phu không xuất hiện người trong thiên hạ đều đã quên sự tồn tại của tôi rồi”.

Dứt lời ông lão liền chậm chạp đứng thẳng dậy.

Lập tức một luồng khí thế rét lạnh thấu xương ngút trời dâng lên, ông lão vốn như đã bước vào tuổi xế chiều trong chớp mắt hóa thành một thanh kiếm sắc bén cắt ngang trước mặt đám đông.

Luồng khí băng giá này trực tiếp xuyên thấu trái tim của tất cả mọi người khiến họ không khỏi rùng mình.

Vương Dương Minh mí mắt giật giật, từng chữ từng chữ nói: “Ông là Cẩu Tồn Kiến?”

Ông lão nhe răng cười đáp: “Xem ra vẫn có người nhận ra lão già này”.

Nghe được cái tên Cẩu Tồn Kiến này, gương mặt của hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt, chỉ có sắc mặt của một số người thay đổi lớn.

Cẩu Tồn Kiến- tông sư số một năm đó.

Phong cách làm việc của người này gàn dở, tính cách lầm lì, phàm là những người đắc tội tới ông ta đều không ai có kết cục tốt đẹp.

Vì một vài việc nhỏ nhặt liền có thể ra sức giết người, cho dù bạn là võ giả hay dân thường, lạm sát người vô tội, cuối cùng dấy lên sự căm phẫn trong công chúng.

Trong sự lên án của giang hồ, Cẩu Tồn Kiến vẫn làm theo ý mình, kết quả dẫn tới lửa giận của một vài vị tông sư, dưới sự hợp lực vây quét của họ, ông ta bị thương nặng từ đó không rõ tung tích.

Khi đó mọi người đều cho rằng thời gian của ông ta không còn bao lâu, dù sao ngày đó cũng đã chịu phải thương tích nặng nề, cũng dần dần rơi vào lãng quên, chẳng ngờ hôm nay lại sẽ xuất hiện tại nơi này.

Lúc này chỉ thấy Vương Dương Minh từ tốn nói: "Ông còn dám xuất hiện? Không sợ lại một lần nữa bị vây giết sao?”

Cẩu Tồn Kiến lại bật cười.

“Lão phu hôm nay tới đây chính là để báo thù, phải nhổ sạch đám mua danh trục lợi mấy người”.

“Đúng là ngạo mạn tới cực điểm, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ông cũng dám khiêu khích các cao thủ của Hoa Hạ?”, Vương Dương Minh cười mỉa.

Cẩu Tồn Kiến mỉm cười: “Tông sư cũng có phân cao thấp, hôm nay tôi sẽ giết chết ông trước, sau đó lại giết đám chó già kia”.

“Vậy lão phu chỉ đành mong ông chỉ bảo thêm rồi”.

Vương Dương Minh lúc này cũng không lên tiếng nữa, phải biết rằng người này vào mười năm trước đã tiến vào cảnh giới tông sư, tuy rằng bị thương nặng lẩn trốn biệt tăm nhưng ông ta có thể ngóc đầu trở lại chắc chắn phải có thứ để dựa vào.

Nói đoạn chân khí xung quanh cơ thể Vương Dương Minh lập tức khẽ xao động hình thành lên từng tầng mây năng lượng lượn lờ quanh thân, giống như thần tiên giáng thế.

“Hay cho một chiêu lĩnh ngộ Thiên Vân, kết hợp với Thiên Vân Thủ của nhà họ Vương thực sự khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn”, Cẩu Tồn Kiến tán thưởng một câu.

“Đến, chết đi”.

Giờ phút này khói mây phiêu đãng trong phạm vi ba mét quanh thân Vương Dương Minh, che giấu bóng dáng ông ta lúc ẩn lúc hiện, hai tay cũng trở nên trắng nõn hoàn mỹ, giống như một mảnh ngọc trắng.

Đám đông chứng kiến cảnh này lại là từng tràng reo hò khen hay.

Xét cho cùng tông sư không phải là võ giả bình thường, một khi năng lực lĩnh ngộ được khai phá liền thay đổi tình cảnh khác.

Thấy Vương Dương Minh triển khai toàn lực tiếp nhận lời khiêu chiến, Cẩu Tồn Kiến bật cười, cả người như nổ tung, trong tích tắc từ một ông già gò bó trở thành một gã khổng lồ cao lớn với cơ bắp chằng chịt.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta thét lớn một tiếng, thân thể lại một lần nữa xảy ra biến hóa, trên lưng đột nhiên mọc lên một gai xương sắc nhọn, phần bụng, đầu gối và các khớp xương khác cũng nhú lên gai xương sắc lạnh như lưỡi dao.

Cẩu Tồn Kiến lúc này đã hoàn toàn trở thành một quái thú, khinh thường nhìn đám người đang trợn mắt há mồm.

“Sao lại thế này”

“Là người hay quỷ vậy?”

“Trời ạ, đây còn là lão già vừa rồi sao?”

Trong khi tất cả mọi người còn đang ngỡ ngàng ồn ào bàn tán.

Gương mặt Vương Dương Minh cũng hiện lên nét thận trọng, trạng thái bất thường của Cẩu Tồn Kiến khiến một người thấy nhiều biết rộng như ông ta cũng mới được nhìn thấy lần đầu trong lòng thầm kinh hãi.

Đúng lúc này, Cẩu Tồn Kiến lại phá lên cười khoái chí, cuồng dại gầm lên một tiếng liền lao vào lĩnh vực của Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh thấy vậy, hai tay cũng nhanh chóng uyển chuyển lay động, vận khí cuồn cuộn theo từng động tác của ông ta tấn công về phía Cẩu Tồn Kiến.

Cẩu Tồn Kiến giống như một người khổng lồ, sau khi đột nhập vào lĩnh vực của Vương Dương Minh liền giơ cao nắm đấm đập mạnh xuống.

Mặc dù Cẩu Tồn Kiến trở nên dữ tợn khủng bố nhưng rốt cuộc Vương Dương Minh cũng là tông sư, tuy có chút luống cuống nhưng không hoảng sợ.

Chỉ thấy hai tay ông ta không ngừng đong đưa, khuấy động vận khí tạo thành một tấm chắn trên đỉnh đầu, cũng lúc đó cũng dồn lực vỗ một chưởng về vùng bụng của Cẩu Tồn Kiến.

Cú đấm của Cẩu Tồn Kiến đập vào tấm khiên giống như mắc kẹt trong một vũng lầy trơn trượt vô lực. Mà lúc này một chưởng của Vương Dương Minh đã đáp xuống bụng ông ta.

Với một tiếng ‘bụp’ thân hình to lớn của Cẩu Tồn Kiến bị chấn động phải lùi lại hai bước.

“Hay”.

Vừa giao đấu Vương Dương Minh đã chiếm được thế thượng phong khiến đám đông lại một trận reo hò.

Mà gương mặt Vương Dương Minh cũng ánh lên nét tự hào.

Sau khi kẻ địch tiến vào lĩnh vực Thiên Vân của ông ta thì khó có thể dịch chuyển, thân hình bị hạn chế, mà Thiên Vân Thủ của ông ta phối hợp cùng lĩnh vực Thiên Vân linh động phóng khoáng khó mà đề phòng cho được.

Mặc dù cơ thể của Cẩu Tồn Kiến xảy ra biến dị và có vẻ cực kỳ hung mãnh, lĩnh vực Thiên Vân không có ảnh hưởng quá lớn tới ông ta nhưng Vương Dương Minh phát hiện ra hành động của ông ta lại trở nên vụng về và chậm chạp, vừa hay bị Thiên Vân Thủ linh động khắc chế.

Mà sở trường của ông ta cũng chính là lấy nhu khắc cương, theo nhận định của Vương Dương Minh, Cẩu Tồn Kiến đã rơi vào thế bại không còn nghi ngờ.

Bức lui Cẩu Tồn Kiến khiến đám đông phấn khởi không thôi.
Chương 205: Ra mặt ngăn cản

Tuy nhiên ông ta lại lớn tiếng bật cười, một lần nữa sải bước lên trước, tiếp tục vung nắm đấm vào đầu Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh cười khinh mỉa một tiếng lặp lại chiêu cũ, chỉ dùng toàn lực cũng không có tác dụng gì với ông ta.

Mà lúc này, Cẩu Tồn Kiến lại đột nhiên giẫm mạnh chân, trên mặt đất mọc lên vô số gai xương dài ngoằng xuyên qua nền đất hình thành lên một khu rừng xương.

Đòn công kích bất ngờ này khiến Vương Dương Minh- người vốn không có bất kỳ phòng bị nào trong nháy bị đâm thủng hai chân mà kêu lên một tiếng hét thảm thiết.

Lúc này, cú đấm của Cẩu Tồn Kiến cũng hung ác vung tới, chiếc khiên được tạo thành từ vân khí kia lần này vậy mà không ngăn cản được!

Vương Dương Minh thấy tình huống không ổn chỉ kịp nghiêng người, đồng thời ngưng tụ lại tầng tầng lớp lớp chân khí bảo vệ quanh thân.

Một quyền của Cẩu Tồn Kiến trực tiếp phá vỡ lớp vân khí, đập mạnh lên vai ông ta.

‘Răng rắc’ một tiếng, Vương Dương Minh trực tiếp bị đánh tới ngã quỳ xuống đất.

Cẩu Tồn Kiến lúc này thấy vậy lại tung tới một cước, đá văng Vương Dương Minh ra xa.

Miệng Vương Dương Minh khạc đầy máu tươi, cơ thể xoay lộn trên không trung vài vòng mới rơi phịch xuống đất.

Cả người ông ta lúc này đã bê bết máu và thở hổn hển như bò.

Trên bụng ông ta có một miệng vết thương rất lớn vì bị gai xương cứa qua đang không ngừng chảy máu, đó là khi bị đá bị thương, phần gai xương trên chân Cẩu Tồn Kiến gây ra, trên bàn chân ông ta cũng bị đâm thủng ra hai lỗ máu, ngoài ra còn có máu không ngừng trào ra từ miệng, thảm thương không nỡ nhìn.

Một màn này khiến tất cả rơi vào yên lặng.

Làm sao trong nháy mắt Vương Dương Minh lại thất bại thảm hại như vậy, bọn họ hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Mà gương mặt Vương Dương Minh cũng tràn đầy kinh ngạc, nghĩ không thông tại sao sự việc có thể diễn biến đến mức này.

Lúc này Cẩu Tồn Kiến cười điên cuồng: “Chỉ có một lĩnh vực Thiên Vân cỏn con cũng muốn vây khốn tôi, đúng là nực cười, tông sư cứt chó gì đó trong mắt lão phu cũng giống như rác rưởi mà thôi”.

Thấy Cẩu Tồn Kiến ngông cuồng như vậy mọi người đều phẫn nộ nhưng chỉ đành bất lực.

Ngay cả tông sư cũng bị đánh tới thương tích nghiêm trọng, bọn họ còn có thể làm được gì đây?

Cẩu Tồn Kiến cúi đầu nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt như đèn pha lộ ra tia sáng dữ tợn, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, vôi vàng cúi đầu không dám nhìn trực diện ông ta.

Cẩu Tồn Kiến thấy vậy không kìm được cười sảng khoái: “Hôm nay tiêu diệt tên Vương Dương Minh này trước”.

Dứt lời Cẩu Tồn Kiến sải chân lao về phía Vương Dương Minh.

Chân khí của Vương Dương Minh đã rơi vào trạng thái tán loạn, cơ thể lại mang thương tích nặng đã không còn bất kỳ lực chiến đấu nào, chỉ có thể giương mắt chờ chết.

Lúc này chỉ thấy Vương Cảnh Sơn hét lớn một tiếng: “Không được làm tổn thương gia chủ nhà họ Vương chúng tôi”.

Vừa nói Vương Cảnh Sơn vừa nhảy dựng đến trước mặt Cẩu Tồn Kiến, trong tay ngưng tụ ra khí binh chém về phía Cẩu Tồn Kiến.

Cẩu Tồn Kiến lại nhấc chân lên đá bay ông ta.

Mọi người lại bàng hoàng chết lặng một hồi, Cẩu Tồn Kiến lúc này đã đi tới trước mặt Vương Dương Minh, giơ chân hung tàn giẫm xuống.

Đám đông thấy vậy không khỏi che mặt không dám nhìn.

Bàn chân khổng lồ của Cẩu Tồn Kiến cứ như vậy đạp xuống e rằng cho dù là đống sắt thép cũng sẽ biến thành cặn bã, chưa kể đến việc Vương Dương Minh đã vô lực không khác gì một người bình thường.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên cất lên: “Cẩu Tồn Kiến”.

Giọng nói này không lớn nhưng rơi vào tai từng người lại rất rõ ràng, đặc biệt là Cẩu Tồn Kiến trực tiếp cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, liền ‘bang bang bang’ lùi về sau vài bước.

Mọi người đều mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

Lúc này chỉ thấy Lục Hi đang chậm rãi đứng dậy đi về phía này.

Triệu Hoàng ngơ ngác nhìn anh, không kìm được nói: “Anh điên rồi à?”

Tông sư cũng bị đánh tới nửa sống nửa chết, trừ Vương Cảnh Sơn, toàn hiện trường không còn ai dám ra mặt, một tên nhát gan như anh lúc này lại muốn làm gi?

Và mọi người đều có suy nghĩ giống như Triệu Hoàng, người này vẫn luôn giả vờ ngủ say lại đứng dậy vào lúc này là có ý gì? Không lẽ còn muốn giả bộ trước mặt Cẩu Tồn Kiến một phen, cũng không sợ sẽ bị giẫm nát thành đống thịt bùn sao?

Lục Hi phớt lờ mọi ánh nhìn mà dừng chân đứng đối diện với Cẩu Tồn Kiến thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết làm thế nào ông biết cách tu luyện môn công pháp này, tôi sẽ tha chết cho ông”.

Mọi người ồ lên!

“Người này không phải mắc bệnh ảo tưởng đó chứ?”

“Tha chết cho người ta, dựa vào đâu?”

“Cái này đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà”.

Nhìn thấy Lục Hi vậy mà còn đám nói ra lời ba hoa như vậy trước mặt Cẩu Tồn Kiến đáng sợ kia, họ đều sôi nổi thương tiếc cho sự kiêu ngạo của anh.

Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc Cẩu Tồn Kiến xuất hiện, Lục Hi đã chú ý tới ông ta.

Bởi khi ông ta vừa xuất hiện, anh liền cảm nhận được sự dao động mỏng manh của một làn sóng pháp lực.

Sau đó anh ngay lập tức khởi động mắt xuyên thấu.

Dưới con mắt xuyên thấu thần thông, cho dù Cẩu Tồn Kiến ẩn giấu sâu đến đâu thì trong mắt Lục Hi cũng giống như một người trần trụi mà thôi.

Anh lập tức phát hiện ra rằng có một dòng chảy pháp lực yếu ớt trong cơ thể ông ta, hơn nữa thân thể cũng đã biến đổi không giống người thường.

Vì sự hiếu kỳ anh vẫn luôn không lên tiếng, anh biết, Cẩu Tồn Kiến che giấu thâm sâu như vậy chắc chắn là vì mục đích gì đó, cuối cùng ông ta cũng sẽ không nhịn được mà ra tay, anh muốn chờ xem, khi Cẩu Tồn Kiến thi triển ra năng lực sẽ là dáng vẻ như thế nào.

Đồng thời anh cũng rất muốn biết năng lực của ông ta là có được từ đâu bởi tình trạng của ông ta đã có điểm bất đồng với những võ giả khác vì có một số dấu hiệu của tu chân giả.

Hơn nữa từ sự biến hóa trong cách ra tay của ông ta, Lục Hi có thể khẳng định ông ta đã tu luyện công pháp dung hợp giữa một môn pháp thuật và võ đạo mới dẫn tới việc có được thủ đoạn mạnh mẽ này để vờn đánh một vị tông sư.

Lục Hi rất tò mò ông ta đã lấy được loại công pháp này từ đâu, có lẽ từ đây có thể tìm được một vài tung tích của các thế lực lánh đời trong thế giới này để bản thân có thể chuẩn bị tốt hơn. Bởi anh luôn cho rằng thế giới này không chỉ có dáng vẻ như bề nổi này.

Vì vậy, đợi khi Cẩu Tồn Kiến bộc lộ ra toàn bộ năng lực của bản thân, Lục Hi mới kịp thời ngăn cản ông ta, dù sao anh cũng đã nhìn ra trạng thái của Cẩu Tồn Kiến, hơn nữa một vị tông sư để tu luyện cũng không dễ dàng, anh không nhẫn tâm nhìn ông ta cứ như vậy tử vong.

Lúc này, Cẩu Tồn Kiến trợn tròn đôi mắt đỏ tươi nhìn sang Lục Hi cười khằng khặc: “Muốn biết thì thắng tôi trước rồi lại nói”.

Nói rồi Cẩu Tồn Kiến tiến từng bước lớn xông về phía Lục Hi, tiếng bước chân ầm ĩ khiến mặt đất run lên từng trận.

Tất cả mọi người lập tức sốt ruột, thứ ngu xuẩn này tuyệt đối đừng kích động tới sát thần này, nếu ông ta nổi điên lên muốn chém giết thì ở đây ai cũng không thoát nổi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK