Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 339: Đứa trẻ không hiểu chuyện

Lục Hi liếc nhìn, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ăn mặc gọn gàng, mặt mũi hắn ta tức giận nhìn vào vết nứt trên xe.

Lục Hi chau mày, anh nhẫn nhịn không nói gì.

Dù sao cũng là mình quệt vào xe người ta, vậy nên đuối lý.

Lúc này, người đàn ông đã kiểm tra xong vết xước trên xe mình, hắn ta nói với anh: “Mày đã làm gì?”

Lục Hi đáp: “Là tôi vô tình không phải cố ý, tôi sửa cho anh là được”.

Người đàn ông nghe xong liền liếc sang con xe nát của Lục Hi, hắn ta cười ha ha nói: “Sửa? Trông mày thế này có sửa nổi không?”

Lục Hi cau mày nói: “Một chiếc Porsche Cayenne giá chỉ hơn một triệu, sơn lại cũng không tốn nhiều lắm”.

Người đàn ông nghe xong liền mở trừng hai mắt nói: “Mày nói nhẹ nhàng thế, xe của ông đây tốt, va quệt rồi dựa vào cái gì nói sửa là xong chuyện. Tao không cần xe này nữa, bồi thường cho tao một triệu rưỡi rồi mày lái xe này đi”.

Lục Hi ngây ra, có loại người như vậy quả thật buồn cười.

Anh trầm giọng nói: “Anh bạn, trên đời này không có quy định đó đâu. Tôi thấy xe này sơn lại cũng chỉ có một hai chục ngàn, tôi đưa anh ba chục ngàn, tự anh đi sửa được chưa”.

Lúc này, một nam một nữ đi tới bên cạnh, trông cũng trạc tuổi chủ xe Cayenne.

Người đàn ông trong đó nói: “Cậu Tôn, sao vậy?”

Chủ xe được gọi là cậu Tôn cười lạnh nói: “Tên nhãi này quệt vào xe tôi, lại còn nói sửa một chút là xong chuyện, anh nói xem có buồn cười không, xe của tôi không phải để hắn quệt không như vậy”.

Người đàn ông nghe xong liền nhìn về phía Lục Hi và nói: “Tên nhãi này, anh nói nhẹ nhàng quá đấy, chúng tôi phải sửa xe, còn làm chậm trễ thời gian, anh biết thời gian của cậu Tôn quý giá thế nào không?”

Lúc này, cậu Tôn mặt đầy kiêu ngạo nhìn Lục Hi.

Nhà hắn ta là một nhà máy bia, sản xuất nhãn hiệu bia tên là “Hán Uy”, nhưng vẫn luôn ê ẩm. Nhìn bên ngoài thì rực rỡ, thật ra lại thiếu nợ hàng chục triệu.

Nhưng vào một tháng trước, bố hắn ta đã nghĩ hết cách nhằm dựa vào tập đoàn Giai Mĩ, tốn một khoản tiền lớn để đưa bia Hán Uy vào trong siêu thị Giai Mĩ.

Bây giờ các siêu thị khắp cả nước và các chuỗi cửa hàng ở nước ngoài của Giai Mĩ đều đang bày bán nhãn hiệu này, một tháng đổ lại đây lượng tiêu thụ của bia Hán Uy khiến người ta kinh ngạc, nhà máy thoáng chốc cải tử hồi sinh.

Điều này khiến Tôn Thiếu Dương cao hứng chết mất. Cứ tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ chân chính bước vào giới nhà giàu, trở thành cậu ấm có khối tài sản mấy trăm triệu, đến lúc đó chắc hẳn rực rỡ biết bao.

Mà trong một tháng này nhà bọn họ đã trả sạch nợ, lại còn để dư, hắn ta cách sự giàu có chân chính cũng không còn xa.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương đã suy nghĩ đổi con xe này của mình trước, dù sao xe này cũng đã mua nhiều năm rồi, bây giờ đi cũng không phù hợp lắm với thân phận của hắn ta.

Hắn ta đã sớm để ý một chiếc Lamborghini, xe như vậy mới phù hợp với thân phận và khí chất của mình, lái ra ngoài tán gái mới có thể diện.

Hắn ta còn đang suy nghĩ làm sao mở miệng với bố mình để đổi xe.

Lần này hay lắm, gặp được một tên quỷ xui xẻo, lừa anh trước đã rồi nói, nếu có thể bảo anh đền bù hơn một triệu, mình tự góp thêm, không cần nói với bố, Lamborghini cũng có thể tới tay.

Lúc này, Lục Hi đáp: “Tôi nói rồi, cũng không phải tôi cố ý, xe này tôi có thể sửa cho anh, nhưng anh bảo tôi mua lại thì thật quá đáng”.

Không đợi Tôn Thiếu Dương lên tiếng, một người đàn ông khác cười nói: “Đùa à, có biết cậu Tôn có thân phận gì không, lời cậu Tôn nói há có thể tùy tiện thu hồi”.

Người đàn ông phối hợp vô cùng ăn ý với Tôn Thiếu Dương, kẻ xướng người hoạ, vừa nhìn liền biết bạn thân nhiều năm.

Lục Hi nghe xong cũng bực tức, anh cười lạnh nói: “Còn chưa thỉnh giáo”.

“Ha ha”, người đàn ông cười nói: “Nghe qua bia Hán Uy chưa? Cậu Tôn chính là tổng giám đốc của công ty Hán Uy, bây giờ đang hợp tác với tập đoàn Giai Mĩ, công ty Hán Uy sắp niêm yết trên thị trường chứng khoán. Với thân phận của cậu Tôn chúng tôi, lời đã nói ra cũng như nước đổ. Anh nên ngoan ngoãn bồi thường xe đi, nếu không anh sẽ phải chịu khổ đấy”.

Người đàn ông vừa nói vừa bắt đầu gọi điện cho người ta khác, vô cùng hợp với vẻ chó săn.

Lục Hi nghe xong cũng buồn cười, nói hồi lâu, hóa ra là một mặt hàng sinh tồn dựa vào Giai Mĩ.

Vì nhãn hiệu Hán Uy căn bản không có danh tiếng gì, đương nhiên Lục Hi biết nó không tiêu thụ được, có thể vào được Giai Mĩ thì đó là may mắn của bọn họ, nhưng may mắn này cũng sắp chấm dứt rồi.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Xe là tôi quệt vào, tôi có thể sửa cho anh. Nhưng muốn tôi bồi thường thì không có cửa đâu. Còn nữa, khuyên mấy anh này, đừng khoa trương như vậy, tránh cho bản thân về sau rơi vào thế bí, vậy sẽ không tốt đâu”.

Lời của Lục Hi vừa dứt, Tôn Thiếu Dương liền giận dữ, hắn ta chỉ vào mũi Lục Hi, lớn tiếng quát mắng: “Con mẹ nó mày còn dám uy hiếp tao, mày có tin tao gọi người tới chặt đứt chân mày không?”

Lục Hi cười nói: “Tôi chẳng tin chút nào”.

“Được được được, loại như mày chờ đấy. Hôm nay không để mày bồi thường con xe này thì ông đây không mang họ Tôn”, Tôn Thiếu Dương mặt đầy tức giận nói.

Lục Hi cười nhạt, không để ý tới hắn ta, anh gọi điện cho Hoắc Tư Duệ.

Tôn Thiếu Dương này có chút tiền liền phách lối như vậy, không dạy dỗ hắn ta một chút thì trong lòng Lục Hi cũng áy náy.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta nói với Lục Hi: “Người anh em, tôi là ông chủ của tiệm rửa xe này, tên Lưu Minh Hổ, tính tình cậu Tôn có hơi nóng nảy, anh cũng đừng cố chấp, cố gắng nói mấy câu bồi thường chút tiền là được”.

Nhà Tôn Thiếu Dương cách đây không xa, hắn ta thường xuyên rửa xe ở đây, cũng xem như quen biết Lưu Minh Hổ.

Lưu Minh Hổ cũng biết đến đức hạnh của Tôn Thiếu Dương, trước kia cũng rất phách lối, bây giờ dựa vào tập đoàn Giai Mĩ thì càng phách lối hơn.

Hơn nữa, Tôn Thiếu Dương quen biết không ít nhân vật trong giang hồ, ông ta sợ chuyện sẽ ầm ĩ nên qua đây giảng hòa.

Lục Hi cũng nhìn ra ông chủ có ý tốt. Nhưng Tôn Thiếu Dương đã vượt qua ranh giới cuối cùng anh có thể tha thứ, chuyện này anh không định cứ để như vậy.
Chương 340: Lưu Hạo

Vì vậy Lục Hi nói: “Ông chủ, chuyện này không cần để ý đến, để tôi xử lý là được”.

Lưu Minh Hổ nghe xong, trong lòng thầm mắng Lục Hi không hiểu chuyện, anh cứ tiếp tục tranh chấp với Tôn Thiếu Dương thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, thật là…

Thấy Lục Hi cũng là một tên làm càn làm bậy, Lưu Minh Hổ chỉ đành chuyển hướng sang Tôn Thiếu Dương.

Ông ta nói với Tôn Thiếu Dương: “Cậu Tôn, nể mặt tôi, chuyện nhỏ này bảo anh ta bồi thường chút tiền là được, thời gian của cậu quý báu, đừng chấp nhặt với anh ta”.

Tôn Thiếu Dương nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Không phải tôi không nể mặt ông, chỉ là tên nhãi này còn dám uy hiếp tôi, cậu Tôn tôi mà sợ người ta uy hiếp hả? Hôm nay không dạy dỗ hắn thì chuyện này không xong đâu”.

Lưu Minh Hổ nghe xong liền âm thầm lắc đầu, hai người này đều kiêu ngạo như nhau, ông ta cũng bất lực rồi.

Đúng lúc đó, Lục Hi đã gọi được cho Hoắc Tư Duệ.

“Alo, anh Lục”.

“Ừ Tư Duệ, có phải gần đây Giai Mĩ chúng ta nhập vào bia Hán Uy không?”

Hoắc Tư Duệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, ông tổng Tôn Thiên Vũ của Hán Uy đưa ra một khoản phí rất lớn, tôi để bọn họ vào, bây giờ xem ra tiêu thụ cũng không tệ lắm, sao vậy?”

“Lập tức hạ giá tất cả sản phẩm của Hán Uy, dừng hết tất cả hợp tác với bọn họ”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

“Được, tôi lập tức đi làm”.

“Ừ, cứ vậy đi”.

Nói xong, Lục Hi liền cúp điện thoại.

Hoắc Tư Duệ cũng không có hỏi tại sao, Lục Hi làm việc cho tới bây giờ không cần hỏi lý do.

Nói chuyện điện thoại xong, Tôn Thiếu Dương ở một bên cười ha ha nói: “Mấy người đoán xem tôi nghe thấy gì? Thằng nhãi này vừa rồi giả bộ bảo người ta hạ giá tất cả sản phẩm của Hán Uy, đồng thời cũng dừng hợp tác. Thế nào, mày quen cô lao công ở Giai Mĩ hả?”

Nghe thấy lời của Tôn Thiếu Dương, người đàn ông vừa nghe điện thoại xong cũng cười chảy cả nước mặt.

Với cách ăn mặc của Lục Hi, cộng thêm anh lái chiếc xe nát này, liệu có thể có quan hệ với Giai Mĩ sao.

Người có thể đưa ra mệnh lệnh như vậy của tập đoàn Giai Mĩ, chỉ có chủ tịch Hoắc Tư Duệ.

Mà Hoắc Tư Duệ là nhân vật nào?

Người phụ nữ giàu có của tỉnh Tây Bắc, đứng thứ tư trong top mười phụ nữ giàu có toàn quốc, ai mà không biết chứ?

Nghĩ đến lúc đầu bố của hắn ta vì để gặp chủ tịch Hoắc, không biết đã phải nhờ bao nhiêu người, tìm bao nhiêu mối quan hệ, chờ một thời gian dài mới gặp được cô ấy.

Tên dế nhũi này cũng dám ở trước mặt bọn họ giả bộ quyền uy, thật là cười muốn chết.

Nếu anh có thể quen với Hoắc Tư Duệ, Tôn Thiếu Dương cảm thấy chắc mình cũng sẽ là bạn thân của tổng thống nước Mễ mất.

Đúng lúc đó, hai chiếc xe việt dã phóng nhanh tới rồi dừng ở ven đường, bảy tám người đàn ông vạm vỡ vừa đi vừa hét: “Cậu Tôn, ai chọc cậu, anh em trút giận cho cậu”.

Đám người này vừa nhìn liền biết là mấy tên dân xã hội, lại còn cởi trần, cổ đeo dây chuyền vàng sáng loáng.

Kẻ dẫn đầu còn trám hai chiếc răng vàng, lắc lắc cánh tay đi về phía Tôn Thiếu Dương.

Tôn Thiếu Dương cười một tiếng, hắn ta nói với tên răng vàng: “Lưu Hạo, tên nhãi này làm hư xe của tôi, lại còn dám uy hiếp tôi, anh xem chuyện này nên làm thế này”.

Người đàn ông tên là Lưu Hạo nghe xong liền cười đáp: “Ở đây còn dám có người uy hiếp cậu Tôn à, con mẹ nó muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà, anh em đảm bảo sẽ làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời”.

Lời Lưu Hạo vừa dứt, gã đi tới trước mặt Lục Hi, sắc mặt không tốt nhìn anh.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương và chó săn của hắn ta cùng đám người Lưu Hạo vây quanh xe của Lục Hi, mặt đầy vẻ đắc ý.

Lưu Hạo là tên vô lại nổi tiếng ở đây, gã ỷ vào lòng dạ ác độc, có chút danh tiếng nên quanh đây không ai dám chọc, gã hống hách quen rồi.

Tôn Thiếu Dương cũng quen biết Lưu Hạo trong một lần tiệc rượu. Lưu Hạo biết Tôn Thiếu Dương là cậu tổng của Truyền Kỳ, lập tức nịnh hót.

Mặc dù công ty Truyền Kỳ đang thiếu nợ, nhưng ở trong mắt người ngoài vẫn là một công ty không nhỏ. Tôn Thiếu Dương lại thích khoa trương khoác lác, nhìn dáng vẻ cũng là người có tiền. Mọi người luôn cho rằng hắn ta là công tử nhà giàu. Lưu Hạo đối với hắn ta cũng là cầu được ước thấy, cho nên chó săn của Tôn Thiếu Dương là Lý Kiến gọi một cuộc điện thoại, gã lập tức dẫn theo thuộc hạ chạy đến.

Lúc này, Lưu Hạo nói với Tôn Thiếu Dương: “Cậu Tôn, cậu nói xem chuyện này làm thế nào”.

Tôn Thiếu Dương trầm giọng nói: “Xe của tôi bị hắn quệt thành như vậy, con mẹ nó còn uy hiếp tôi. Nhưng đại nhân không chấp tiểu nhân, xe này giá trị một triệu rưỡi, bảo hắn bồi thường tiền, xe thì hắn lái đi, tránh cho người ta nói tôi bắt nạt người khác”.

Nghe thấy lời của Tôn Thiếu Dương, Lục Hi liền cười lạnh không dứt.

Xe này của hắn ta cao nhất cũng chỉ hơn một triệu ba, còn lái nhiều năm rồi, nếu muốn bán thì cùng lắm cũng chỉ bán nửa giá mà thôi.

Bây giờ muốn mình đền một triệu rưỡi, ý là hắn ta đã độ lượng lắm rồi, thật sự coi anh là dế nhũi sao?

Lưu Hạo nghe xong, gã lập tức nói với Lục Hi: “Thằng nhóc, nghe rõ đây, cậu Tôn không so đo với mày đâu, mau đền tiền đi, nếu không thì cẩn thận cái chân mày đấy”.

Trong giọng nói của Lưu Hạo mang theo ý tứ vô cùng uy hiếp.

Lục Hi nhàn nhạt cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, để tôi gọi điện bảo người ta đưa tiền đến”.

Nói xong, Lục Hi lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.

Đám người Tôn Thiếu Dương thấy vậy, trong lòng cười thầm.

Tên dế nhũi này xem ra cũng có tiền, nhưng lá gan cũng nhỏ quá, hù dọa chút thôi đã kinh sợ rồi, thật là một tên phế vật vô dụng.

Còn Lục Hi gọi điện cho Phù Đồ.

“Anh Lục”.

“Ừ, tôi ở tiệm rửa xe bên Nam Hồ, quệt vào xe người ta. Bây giờ người ta bảo bồi thường một triệu rưỡi, anh mang tiền qua đi”.
Chương 341: Hai người quen nhau ư?

Phù Đồ sửng sốt, sau đó nói: “Được, anh Lục, tôi tới ngay”.

Ngay sau đó Lục Hi cúp máy, anh nhìn đám người Tôn Thiếu Dương rồi nói: “Chờ đi, lát nữa đến”.

Tôn Thiếu Dương nhìn Lục Hi, hồi lâu hắn ta mới lên tiếng: “Thằng nhãi, nếu mày dám đùa giỡn tao, cẩn thận mày không chịu nổi đâu, anh Hạo hoành hành ở đây, vào tay anh ấy thì chính là tàn phế”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Sao hả, sợ rồi?”

“Ông đây sợ mày chắc? Đồ dế nhũi, lát nữa không nhìn thấy tiền, ông đây chặt mày thành tám mảnh. Đến lúc đó lão Thiên Vương cũng không cứu nổi mày”.

Tôn Thiếu Dương vẫn không nói gì, Lưu Hạo đã không nhịn được mắng.

Đồng thời, thuộc hạ của Lưu Hạo từ đằng sau rút ra mấy con dao bầu, lắc lư trong tay.

Ông chủ Lưu Minh Hổ ở bên cạnh nhìn mà âm thầm lắc đầu.

Lưu Hạo nổi danh ác ở đây, ngang ngược bá đạo, hôm nay chàng thanh niên này phải chịu thiệt rồi.

Lúc này, Lục Hi châm thuốc rồi bắt đầu hút.

Thuộc hạ của Lưu Hạo vây quanh Lục Hi, còn Tôn Thiếu Dương và tên chó săn Lý Kiến, cả người đẹp kia, mấy người nhàn rỗi nói chuyện với Lưu Hạo, vừa nói vừa cười, nhìn dáng vẻ không hề coi Lục Hi ra gì.

Nam Hồ cách chỗ này rất gần, Phù Đồ nhận điện thoại xong, lập tức dẫn Hoàng Cửu chạy qua đó.

Không lâu sau, một chiếc Hummer dừng ở trước tiệm rửa xe, Phù Đồ và Hoàng Cửu xuống xe đi vào.

Phù Đồ vừa nhìn thấy Lục Hi bị đám người cầm dao vây ở giữa, hắn ta liền thốt lên giận dữ.

“Thật là to gan”.

Phù Đồ gầm lên một tiếng, chấn động đến mức da đầu đám người Tôn Thiếu Dương tê dại một trận.

Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt u ám, toàn thân đều là sát khí đang sải bước tới.

Mà sau lưng hắn ta còn có một người đàn ông cao lớn đi theo, cả người cũng tràn đầy tinh thần máu lửa, mặt hai người u ám đến mức có thể nhỏ nước.

Trong lòng Lưu Hạo nghi ngờ.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương đã quen phách lối, nhìn người đến mặc dù hung ác, nhưng hắn ta có Lưu Hạo và anh em gã ở bên cạnh, người đông thế mạnh, căn bản không biết sợ. Hắn ta cũng lớn tiếng quát lên: “Con mẹ nó chúng mày là ai?”

Lúc này, Phù Đồ không thèm để ý đến hắn ta mà vượt qua đám thuộc hạ của Lưu Hạo, đi thẳng đến trước mặt Lục Hi, còn thuộc hạ của Lưu Hạo đầy sát khí đứng trước mặt Phù Đồ và Hoàng Cửu, bọn chúng không tự chủ liền nhường đường.

Phù Đồ khom người cúi người chào: “Anh Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tuy rằng chuyện này hắn ta đã đoán ra được tám chín phần, nhưng hắn ta vẫn phải chắc chắn chuyện của Lục Hi không thể có bất kỳ sai lầm nào.

Lục Hi trầm giọng nói: “Tôi quệt vào xe người này, đối phương bán cho tôi xe một triệu rưỡi, còn gọi cái anh Hạo này đến, tình hình là như vậy đấy”.

Phù Đồ nghe xong liền tức đến mức sắp bùng nổ.

Cái đám có mắt như không này, lừa ai lại lừa đúng anh Lục, hơn nữa đây còn trong địa bàn Tây Kinh của mình.

Hắn ta trầm giọng nói: “Anh Lục, chuyện này để tôi giải quyết được chứ?”

Lục Hi chậm rãi gật đầu.

Lúc này, Hoàng Cửu đã sớm không nhịn được, hắn ta liền đánh một quyền vào bụng Tôn Thiếu Dương.

Tôn Thiếu Dương nhất thời cong lên giống như con tôm, hắn ta “Oa” một tiếng rồi phun máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Còn tên chó săn Lý Kiến và người đẹp kia liền bị dọa ngây người, mặt đờ đẫn.

Bây giờ Lưu Hạo đã biết chuyện phiền phức rồi.

“Hai đại ca à, tôi tên Lưu Hạo của Nam Hồ, mọi người đều là người của mình, có chuyện gì thì có thể thương lượng mà”.

Hai người này vừa nhìn liền biết chính là nhân vật giang hồ, Lưu Hạo xưng bá ở mảnh đất này thôi, nhưng trong toàn bộ thành phố Tây Kinh, gã chả là cái rắm gì.

Gã biết năng lực của mình ra sao, cũng không liều lĩnh như Tôn Thiếu Dương, nhìn thấy tình thế không đúng liền lập tức hạ thấp thái độ.

Lúc này, Hoàng Cửu không nói hai lời, lại là một quyền đánh vào bụng Lưu Hạo, lần này còn ra tay mạnh hơn với cú đánh Tôn Thiếu Dương.

Lưu Hạo trực tiếp bay rớt ra ngoài mấy mét, gã nằm trên đất, miệng không ngừng phun máu tươi.

Lưu Hạo chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, có thể có chút danh tiếng cũng là dựa vào lòng dạ ác độc mà thôi, gã nào có phải đối thủ của Hoàng Cửu.

Gã còn chưa nhìn rõ quyền này thì đã bị đánh bay.

Một đám đàn em của Lưu Hạo nhìn thấy đại ca nhà mình bị người ta đánh một quyền hộc máu, bọn chúng tay cầm dao, mặt đầy kinh hoảng không biết làm sao.

Bình thường bọn chúng bắt nạt người bình thường còn được, nhưng gặp phải đám côn đồ chân chính như Hoàng Cửu và Phù Đồ thì cũng phải sợ hãi.

Lúc này, Lưu Hạo giãy giụa ngẩng đầu lên, gã chật vật nói: “Con mẹ nó, mày có biết lão đại của ông đây là anh Đồ không, chúng mày dám động đến tao, anh Đồ sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu”.

Lời Lưu Hạo vừa nói ra, Lục Hi thiếu chút nữa bật cười.

Còn Phù Đồ lại càng tức giận.

Cái tên ngu xuẩn này đắc tội với anh Lục không nói, lại còn dám mạo muội dùng tên mình nữa.

Hoàng Cửu nhấc Lưu Hạo lên, lại một quyền đánh vào bụng gã.

Lưu Hạo liền “phụt” một tiếng, gã phun ra một hớp máu lớn, mặt như giấy vàng.

Lúc này, Hoàng Cửu mới lên tiếng: “Còn dám mạo muội dùng tên của anh Đồ, chọc mù mắt chó của mày đi”.

Trong lòng Lưu Hạo kinh hãi.

Gã không còn cách nào khác, hai người này hung tàn như vậy, gã không phải đối thủ, chỉ đành lấy danh Phù Đồ ra xem có thể trấn áp được hai người này không. Phải biết rằng danh của anh Đồ vang khắp Tây Bắc, dù ai nghe cũng phải sợ hãi vài phần.

Lúc này, Lục Hi đi tới bên cạnh Lưu Hạo, anh cười ha ha một tiếng rồi nói: “Tôi nói cho anh biết, mượn danh Phù Đồ dọa người thì tối thiểu cũng phải quen biết người ta đúng không. Tôi thấy anh đang làm ra một câu chuyện cười đó”.

Trong lòng Lưu Hạo kinh hãi, gã nơm nớp lo sợ đáp: “Làm sao, lời tôi nói là thật”.

“Làm sao hả”, Lục Hi chỉ vào Phù Đồ rồi nói: “Người này chính là anh Đồ trong miệng anh đấy, sao thế, hai người quen nhau ư?”
Chương 342: Tự cứu lấy mình

Lưu Hạo nghe vậy thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.

Danh tiếng vang xa, địa vị của Phù Đồ ở Tây Kinh hay thậm chí là ở võ đạo Tây Bắc cũng như là Thiên Vương Lão Tử vậy. Loại kiến hôi như gã còn không có nổi tư cách được gặp mặt thì sao có thể quen biết cho được.

Khi biết được Phù Đồ chân chính đang ở đây, Lưu Hạo run rẩy cả người, một dòng nước nóng từ đũng quần chảy xuống, sau đó là mùi khai tràn ngập khắp nơi.

Lục Hi bịt mũi, lập tức tránh ra xa.

Mà Hoàng Cửu cũng ném Lưu Hạo ra, vẻ mặt ghê tởm.

Lưu Hạo đã sợ mất mật rồi.

Còn sắc mặt của Tôn Thiếu Dương thì càng thêm tím tái.

Tuy rằng hắn ra không phải người trong võ đạo, nhưng thường đi bên cạnh Lưu Hạo nên cũng biết đến danh tiếng của Phù Đồ.

Trong miệng Lưu Hạo, Phù Đồ được coi như là sát thần, giết người như ngóe, là một đại ma vương chân chính, thanh danh hiển hách khắp Tây Bắc, là bá chủ thế giới ngầm, vô cùng đáng sợ.

Nghĩ lại bản thân còn vừa mắng chửi vị Ma Vương này, Tôn Thiếu Dương thấy hai chân như mất hết sức lực, không đứng nổi nữa.

Lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên, hắn ta sợ hãi rút ra xem thì thấy là bố mình gọi tới, bèn lập tức bấm nghe.

Hắn ta biết bản thân đã gây họa lớn, vừa hay có thể nhờ bố xem có thể dựa vào mối quan hệ của bố mà cứu hắn ta lần này không.

Nhưng điện thoại vừa kết nối, hắn ta đã nghe thấy tiếng mắng phủ đầu từ bên kia: “Thằng súc vật này, mày lại đắc tội ai nữa đấy hả?”

Tôn Thiếu Dương cả kinh, trong lòng không hiểu vì sao bố hắn ta lại biết nhanh như vậy?

Nhưng giờ không phải lúc để cân nhắc những vấn đề ấy, Tôn Thiếu Dương lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mình nghe.

Hiện tại người có thể cứu Tôn Thiếu Dương hắn ta cũng chỉ có ông bố này thôi.

Bởi vì hắn ta thực sự không nghĩ ra có người nào mình quen mà có khả năng nói chuyện cùng Phù Đồ.

Bố của Tôn Thiếu Dương ở đầu dây bên kia nghe xong thì lập tức phun máu, thật lâu sau mới thở dài nói.

“Thiếu Dương, chuyện này bố cũng hết cứu nổi con rồi. Người con đắc tội có sức mạnh vô cùng lớn, sếp Hoắc của tập đoàn Giai Mỹ vừa đích thân gọi cho bố để hạ giá tất cả sản phẩm của Truyền Kỳ chúng ta, hủy bỏ toàn bộ hợp tác với họ. Hiện tại đến Phù Đồ còn ra mặt thì con cũng phải tự nghĩ cách cầu xin tha thứ đi. Công ty chúng ta coi như xong đời rồi, con có sống được hay không thì cũng dựa vào mình con thôi”.

Nói xong, bố của Tôn Thiếu Dương liền cúp máy.

Công ty Truyền Kỳ đã bị Giai Mỹ xóa tên, sau này muốn quật khởi e là cũng không còn cơ hội gì nữa. Hơn nữa, là người đã bơi trong thương trường lâu năm thì không ai không biết đến Phù Đồ.

Đến cả sát thần này còn xuất hiện thì ông ta cũng chẳng còn ôm hy vọng gì về con trai mình nữa. Một là Tôn Thiếu Dương làm ông ta quá thất vọng, hai là Phù Đồ quá mạnh, ông ta không có cách nào hết.

Tôn Thiếu Dương nghe điện thoại xong thì sửng sốt một lát, sau đó nhìn Lục Hi, quỳ sụp xuống.

Lúc này, hắn ta mới hiểu được người thanh niên mà hắn ta gai mắt này mới thực sự là người có quyền. Đến cả sếp Hoắc lẫn Phù Đồ đều nghe lệnh của người này thì hắn ta có là cái thá gì chứ.

“Anh Lục, là tôi có mắt như mù nên mới bắt anh phải đền xe cho tôi, tôi sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa”.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương òa khóc, quỳ gối trước mặt Lục Hi, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ hắn ta đang sụp đổ lắm rồi.

Lục Hi nghe vậy mới chậm rãi đáp: “Anh xác nhận là không cần tôi đền nữa?”

“Vâng ạ, vâng ạ, anh Lục, tôi xác nhận một vạn lần, cái xe này anh có thể va đập thế nào cũng được, chỉ cần anh vui là được, mong anh đừng chấp nhặt tôi ạ”.

Tôn Thiếu Dương sợ hãi nói.

Lục Hi lạnh lùng cười: “Thằng này cũng không rảnh rỗi đi trừng phạt mấy người, rửa xe của tôi cho sạch, tôi cũng không buồn tính toán với mấy người làm gì”.

Tôn Thiếu Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, không dám tin nói: “Anh nói thật sao, anh Lục?”

Lục Hi lạnh lẽo đáp: “Thằng này nói lời giữ lời”.

Lục Hi nói ra một câu y hệt Tôn Thiếu Dương nói ban nãy, nhưng giá trị của nó thì khác nhau một trời một vực.

Nghe vậy, Tôn Thiếu Dương nhanh như hổ đói vồ mồi, cầm thùng nước bắt đầu hì hục cọ rửa xe cho Lục Hi.

Mà Lý Kiến chó săn ở bên cạnh thấy vậy cũng lập tức ra hiệu cho mỹ nữ bên cạnh, cả hai nhanh chóng đi tìm giẻ lau rồi vào việc.

Lưu Hạo đang ngã trên mặt đất thấy thế thì bất chấp vết thương mà giãy dụa tham gia vào đội ngũ rửa xe. Đám đàn em của gã cũng lập tức theo chân.

Chỉ thấy từng người bỏ vũ khí xuống, tìm kiếm vật dụng rửa xe khắp nơi, có hai người vì một miếng giẻ lau mà suýt thì đánh nhau.

Cứ như vậy, khoảng mười người ghé vào xe của Lục Hi, lau chùi như bảo vật. Chỉ khoảng mười mấy phút sau, họ đã rửa sạch sẽ con xe cho Lục Hi.

Lúc này, Lưu Minh Hổ chủ gara xe vẫn đang kinh ngạc nhìn tình huống thay đổi chớp nhoáng này.

Cậu Tôn và Lưu Hạo ngang ngược bừa bãi của ngày xưa, bây giờ lại biến thành dáng vẻ mới này, khiến cho ông ta khó mà chấp nhận nổi.

Hơn nữa người thanh niên đang hút thuốc, đi con xe rách kia rốt cuộc có địa vị gì?
Chương 343: Tâm tư của Diệp Phong Xuân

Lúc này, đám Tôn Thiếu Dương và Lưu Hạo đã rửa sạch xe, đứng yên lặng nhìn Lục Hi.

Lục Hi đi quanh xe một vòng làm đám Lưu Hạo sợ thót tim, chỉ sợ Lục Hi sẽ không hài lòng.

Lục Hi đi đến bên ghế lái, lạnh nhạt nói: “Tạm được, tạm như vậy đi”.

Lục Hi nói vậy khiến cả đám như được giải thoát, Tôn Thiếu Dương thì nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất.

Lúc này, Lục Hi nói với Phù Đồ: “Các anh về đi”.

Sau đó, anh lên xe rời đi.

Lục Hi cũng chỉ muốn dạy dỗ đám Tôn Thiếu Dương một trận mà thôi, để bọn họ sau này đừng có kiêu căng như thế, anh lười phải tiếp.

Lúc này, Phù Đồ lạnh lùng nhìn đám Lưu Hạo, nói với âm thanh như đến từ địa ngục: “May mà anh Lục không nói gì, nếu không tôi sẽ băm vằm mấy người ra cho chó ăn rồi. Dám đắc tội với cả anh Lục thì chết đi cho xong”.

Nói xong, Phù Đồ và Hoàng Cửu cũng lái xe rời đi.

Câu nói của Phù Đồ lúc gần rời đi đã khiến đám người Lưu Hạo với Tôn Thiếu Dương cảm nhận được một cái lạnh thấu xương như đang ở Bắc Cực.

Phù Đồ chín mạng không nói đùa bao giờ.

Mà Lục Hi thì quay về Nam Hồ, lái xe vào trong khách sạn ven hồ rồi ngủ thẳng cẳng.

Phù Đồ đi tới nhận lệnh, Lục Hi bảo hắn ta làm công tác trấn an khách du lịch rồi lại ngủ tiếp.

Phù Đồ ra khỏi phòng Lục Hi, bắt đầu làm việc được giao.

...

Mà lúc này, tại một biệt thự trong thành phố Thượng Kinh.

Diệp Phong Xuân đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt xanh mét.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên hơn 40.

Người này có đôi mắt thon dài, tạo cho người ta một ấn tượng là cực kỳ hung ác.

Mà một người khác đang nằm trên ghế sô pha chính là con trai ông ta – Diệp Trạch Vinh.

Diệp Trạch Vinh đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt.

Lúc Diệp Trạch Vinh bị hai vệ sĩ đưa về, Diệp Phong Xuân đã kinh ngạc đến chấn động.

Diệp Trạch Vinh lúc ấy đang lẩm bẩm những lời vô nghĩa gì đó, mất hết thần trí.

Diệp Phong Xuân lập tức hỏi hai tên vệ sĩ.

Qua lời kể đứt quãng của hai tên vệ sĩ thì Diệp Phong Xuân đã biết được một chút nguyên nhân câu chuyện.

Hai tên vệ sĩ cũng sợ hết hồn, chỉ nói rằng.

Diệp Trạch Vinh đã tranh chấp với ông chủ của một cửa tiệm tạp hóa tại Tây Kinh.

Sau đó có một ông già xuất hiện đánh nhau với chủ tiệm tạp hóa.

Cả cửa tiệm tạp hóa được bao trùm bởi một cái lồng màu đen, trên người chủ tiệm còn tỏa ra cả lửa, sau đó Diệp Trạch Vinh đã biến thành thế này.

Diệp Phong Xuân nghe vậy liền biết con trai mình bị dọa sợ.

Sau đó thì lập tức chẩn bệnh cho con trai.

Ông ta lúc ấy không những phát hiện con trai mình bị chấn động cực mạnh mà trong cơ thể còn bị một loại sức mạnh ẩn danh bám vào trái tim, khiến cho trái tim của hắn ta không thể hoạt động bình thường và gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

Diệp Phong Xuân có kiến thức rộng rãi, biết đây là cao nhân võ đạo đã ra tay.

Cho nên ông ta đã nấu một nồi thuốc an thần trấn hồn cho Diệp Trạch Vinh uống.

Là Thánh Thủ đỉnh cấp trong làng y Hoa Hạ, thuốc an thần của ông ta rất có tác dụng, chỉ uống một lần Diệp Trạch Vinh đã yên ổn hơn.

Có điều phần sức mạnh bám trong trái tim con trai ông ta thì ông ta không thể giải quyết nổi.

Nhưng là thần y ngự dụng trong nội các Hoa Hạ nên mối quan hệ của ông ta rộng đến vô cùng, những người ông ta quen biết đều có địa vị lớn.

Ngay sau đó, ông ta mời đến một cao thủ tiên thiên đỉnh phong đến từ một thế gia võ đạo ở Thượng Kinh, định giúp con trai xóa bỏ đi loại sức mạnh này, đồng thời cũng chuẩn bị dạy dỗ cho cái tên chủ tiệm tạp hóa không biết trời cao đất dày này một trận nhớ đời.

Con trai của Diệp Phong Xuân ông ta mà ai cũng có thể động vào chắc?

Diệp Phong Xuân nhìn người đàn ông bên cạnh, chắp tay nói: “Cháu An Trung, làm phiền cháu”.

Người được gọi là An Trung này mỉm cười: “Chú Diệp khách sáo quá ạ, chú có ơn cứu mạng với mẹ cháu, lại là bạn tốt lâu năm của gia chủ nhà cháu, chuyện nhỏ này có đáng lá bao đâu ạ”.

An Trung nói xong, đi đến bên cạnh Diệp Trạch Vinh, dán một tay vào ngực hắn ta, chậm rãi cho chân khí vào.

Sau khi tra xét, gã liền phát hiện loại kình khí đang ẩn náu trong trái tim của Diệp Trạch Vinh.

Ngay sau đó, gã ngưng thần dùng chân khí bao vây kình khí kia lại, sau đó hít vào trong cơ thể mình.

Lúc này, gã đứng lên, chắp tay nói với Diệp Phong Xuân: “Chú Diệp, bệnh đã bị trừ, có thêm tay nghề tài giỏi của chú nữa thì cậu nhà chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục thôi ạ”.

Thấy An Trung nhẹ nhàng lấy đi ám kình kia như thế, Diệp Phong Xuân vui mừng khôn xiết, nói: “Cháu trai công lực thâm hậu, lão phu khâm phục trong lòng”.

An Trung cũng lộ vẻ mặt đắc ý, gã mới 43 tuổi mà đã là tiên thiên đỉnh phong, thuộc dạng thiên tài võ đạo hiếm có trong gia tộc, có hy vọng tiến vào cảnh giới tông sư. Gia chủ vô cùng kỳ vọng và coi trọng gã.

Lúc này, Diệp Phong Xuân nói: “Tuy rằng Trạch Vinh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng người nọ biết rõ nó là con trai chú mà còn dám hạ thủ đoạn âm độc thế này, hoàn toàn coi thường chú, quả thật là đáng giận”.

Nghe Diệp Phong Xuân nói, An Trung mỉm cười: “Chú Diệp đừng tức giận, chỉ là một thằng nhãi nhà quê thôi mà. Nếu chú Diệp quá bực tức thì cháu có thể thay chú đi dạy dỗ kẻ đó một chuyến”.

Ban nãy hấp thụ kình khí kia thì An Trung cũng đoán đối phương chắc mới chỉ là võ giả vừa bước vào cảnh giới tiên thiên, không đáng sợ là bao.

Trong võ đạo, kém một cảnh giới thì chân khí đã yếu hơn cả một mảng lớn, hai người chênh lệch một trời một vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK