Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Tôi đưa hai cô về

Lục Hi cười một tiếng, anh biết hai người kia không còn mặt mũi nào ở lại nên mới len lén chuồn ra ngoài.

Thế là anh vỗ cửa xe nói: “Nếu không chê, tôi có thể đưa hai người về nhà”.

Ngư Bạch nghe xong, lập tức vui sướng nhảy cẫng lên, cô ta nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn anh”.

Lúc này Ngư Bạch nhảy lên, thỏ trắng nhỏ ở trước ngực cũng sắp bung ra, Lục Hi nhìn thế là đủ rồi.

Ngư Bạch nói xong, cô ta kéo cửa xe phía sau ngồi vào, Thịnh Tư Vũ cũng theo sát ngồi lên.

Cửa đóng lại, Lục Hi lái xe đi về phía thành phố.

Ba người đi trên đường vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ xem như có quen biết Lục Hi, trên đường cũng hỏi đông hỏi tây.

Tất cả đều xoay quanh vấn đề làm sao Lục Hi có thể lợi hại như vậy, Lục Hi nghe mà nhức đầu, tùy tiện đưa ra một lý do để đánh lừa bọn họ.

Không bao lâu, xe cũng đã sắp đến thành phố, ngay lúc bọn họ vừa rẽ vào chỗ ngoặt, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát, đồng thời ở ven đường có ba người mặc đồng phục cảnh sát giao thông ra hiệu Lục Hi dừng xe bên lề.

Lục Hi nhìn một cái rồi nói: “Lần này tiêu rồi”.

Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ biết vậy cũng có chút hoảng hốt: “Làm thế nào đây?”

“Có thể làm thế nào được”, vẻ mặt Lục Hi buồn rười rượi nói: “Chấp nhận kiểm tra thôi”.

Lục Hi dừng xe bên lề, một cảnh sát giao thông đi tới trước mặt Lục Hi, sau khi chào hỏi thì ra hiệu muốn anh hạ cửa kính xe xuống.

Lục Hi hạ cửa kính xe, cảnh sát giao thông đưa tới một chiếc máy đo nồng độ cồn cho Lục Hi rồi nói: “Thổi chút đi”.

Lục Hi không biết làm sao, chỉ đành thổi một cái.

Cảnh sát giao thông lấy lại nhìn, lát sau liền trợn tròn hai mắt.

“Anh uống bao nhiêu thế, nồng độ cồn của anh có thể say chết một con bò”.

Lục Hi ngượng ngùng nói: “Mấy người bạn tụ họp nên uống một chút”.

“Bằng lái xe, phiếu đăng ký xe, mời anh xuống”, cảnh sát giao thông nói xong, cũng bảo hai cảnh sát giao thông ở đằng sau qua đây.

Hai cảnh sát giao thông đi đến, một người tuổi tác khá lớn trong đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đội trưởng Trương, người này say rượu nghiêm trọng còn lái xe, anh xem xem”, nói xong, cảnh sát giao thông đưa máy đo nồng độ cồn cho đội trưởng Trương xem.

Đội trưởng Trương vừa nhìn liền nói: “Dẫn lên xe cảnh sát”.

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi không thu bằng lái xe và giấy đăng ký xe của Lục Hi, mà đưa anh đến bên cạnh xe cảnh sát chờ xử lý.

Còn đội trưởng Trương và một cảnh sát giao thông khác tựa vào cửa sổ xe, nhìn vào trong liền phát hiện Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ ngồi ở hàng phía sau, họ hỏi: “Các cô là ai?”

Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ kéo tay nói: “Chúng tôi là bạn của Lục Hi, ăn cơm cùng nhau nên anh ấy đưa chúng tôi về nhà”.

Đội trưởng Trương liếc nhìn Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, sau đó bảo một cảnh sát giao thông khác kiểm tra cốp sau xe Lục Hi.

Không tìm được thứ gì, đội trưởng Trương ra hiệu cho cấp dưới trông chừng hai người trong xe, sau đó ông ta quay trở lại xe cảnh sát.

Lục Hi cũng đã nhìn ra hình như đội trưởng Trương là lãnh đạo, anh nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi phạm lỗi lần đầu, có thể xử phạt nhẹ được không?”

Đối với việc lái xe khi say rượu, Lục Hi cũng không có gì để nói, ai bảo anh uống rượu cơ chứ, chỉ là lái xe khi say rượu bây giờ kiểm tra rất nghiêm ngặt, xử lý có chút phiền toái.

Ý tứ của Lục Hi là cầu xin chút thương tình, có thể chỉ phạt tiền chứ đừng xử phạt hành chính.

Lúc này, đội trưởng Trương đốt một điếu thuốc, ông ta nói với Lục Hi.

“Cậu đây là lái xe say rượu rất nghiêm trọng, nồng độ cồn đã vượt ngưỡng cho phép. Theo quy định phải tạm giữ mười lăm ngày, phạt tiền và thu hồi bằng lái xe”.

Lục Hi nghe xong, nhất thời nhức đầu một trận.

Tiền phạt ngược lại không thành vấn đề, thu hồi bằng lái xe cũng không phải vấn đề lớn, với quan hệ quen biết rộng của anh, làm lại bằng lái xe là chuyện nhỏ không đáng kể.

Nhưng tạm giữ mười lăm ngày có chút không chấp nhận nổi, nếu cái này truyền ra ngoài thì sẽ bị Vân Khả Thiên và bà cô Tần Lam kia cười nhạo mình mất.

“Đồng chí à, ông xem có thể phạt chút tiền được không, đừng xử phạt hành chính mà”, Lục Hi lại cầu xin.

Đội trưởng Trương trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Như vậy đi, chúng tôi thương lượng một chút, xem có được không”.

Nói xong, đội trưởng Trương và cảnh sát giao thông trẻ tuổi xuống xe, đi tới trước xe Lục Hi, ba người thương lượng một hồi, đồng thời lại nhìn vào trong xe một lần nữa, sau đó bọn họ mới quay lại.

Lúc này, đội trưởng Trương ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện này của cậu không dễ giải quyết đâu”.

Lục Hi vừa nghe thấy có cơ hội, anh vội vàng nói: “Phạt bao nhiêu ông cứ nói, tôi tuyệt đối không có hai lời”.

Đột trưởng Trương nghe xong, chậm rãi gật đầu một cái nói: “Như vậy đi, niệm tình cậu vi phạm lần đầu, cậu đóng hai chục ngàn tệ tiền phạt thì không xử phạt hành chính nữa”.

“Hai chục ngàn?”

Lục Hi có chút sững sờ, anh nghĩ bình thường tiền phạt chỉ hai ba ngàn tệ, nặng hơn chút cũng năm sáu ngàn, không ngờ mấy tên này há miệng nói hai chục ngàn.

Cũng không phải là Lục Hi xót số tiền này, chỉ là con sư tử này há miệng quá lớn ra khiến anh có chút bất ngờ.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lục Hi, lập tức đội trưởng Trương trầm xuống nói.

“Cậu phải biết đây là tội lái xe say rượu rất nghiêm trọng, phải tạm giữ và thu hồi bằng lái, cậu suy nghĩ cho kỹ đi”.

Lục Hi lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ hai chục ngàn thì hai chục ngàn, ai bảo mình uống rượu khi lái xe chứ.

“Được rồi, hai chục ngàn thì hai chục ngàn”, Lục Hi nói một tiếng, chờ đối phương đưa phiếu phạt cho anh.

Lúc này, đội trưởng Trương liếc nhìn anh rồi nói: “Nộp phạt tiền mặt”.

“Trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy đâu”, Lục Hi kinh ngạc nói.

“Không có tiền để cho bạn cậu đưa, còn nữa, hai cô gái đi cùng cậu nghi dính líu đến đường dây bán dâm chơi gái, mỗi người đóng thêm mười ngàn tiền phạt, tổng cộng là năm chục ngàn”, đội trưởng Trương trầm giọng nói.

Lục Hi nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, anh nói: “Ông nói cái gì?”

Vừa nãy đối phương nói phải dùng tiền mặt để nộp phạt, anh liền biết trong này có mờ ám, nhưng bản thân anh quả thật đã vi phạm, anh cũng không có ý định so đo, sẵn sàng chịu cơn bực bội này rồi đi về sớm.

Nhưng đối phương giống như thấy anh dễ nói chuyện, vừa nói đến chuyện bán dâm, lập tức Lục Hi liền nổi giận.

Đội trưởng Trương thấy Lục Hi mặt đầy tức giận, ông ta hừ lạnh một tiếng nói.
Chương 157: Vân Khả Thiên tới rồi

“Cậu nghĩ xem, nếu không nộp tiền phạt, tạm giữ mười lăm ngày và thu bằng bằng lái xe trước, sau đó đưa đến đồn công an điều tra chuyện mấy người bán dâm chơi gái, chuyện này có thể gây phiền toái đấy, cậu nghĩ cho kỹ đi”.

Lục Hi lại cười lạnh một tiếng, coi như anh đã nhìn ra, ba người này chính là ra ngoài làm việc riêng, nếu không thì sao có thể kiểm tra xe ở nơi vắng vẻ như vậy.

Hơn nữa còn phải dùng tiền mặt nộp phạt, đây là không muốn để lại một chút chứng cứ nào, dù sau này anh có thất hứa thì cũng không làm gì được.

Bản thân Lục Hi là người sai, anh cũng nhận, nhưng bị người khác coi như kẻ ngu đần, anh không làm nổi.

Lục Hi lạnh lùng nói: “Chờ chút, tôi gọi bạn tới đưa tiền”.

“Ừ, nhanh lên chút đi”.

Đội trưởng Trương nói xong, mặt mang vẻ đắc ý, đưa điếu thuốc cho cấp dưới, hai người cùng hút trên xe.

Lúc này, Lục Hi lấy điện thoại gọi cho Vân Khả Thiên.

Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Hi dứt khoát nói: “Tôi đang ở giao lộ Khúc Giang, bị điều tra ra lái xe khi say rượu, người ta cần năm chục ngàn tiền phạt, là tiền mặt, anh mang tới cho tôi”.

Nói xong câu này, Lục Hi liền cúp máy.

Đội trưởng Trương liếc nhìn, ông ta cười ha ha một tiếng nói: “Người anh em, có khí chất đấy”.

“Hừ hừ, người bạn này của tôi ngốc nhưng nhiều tiền, ông yên tâm đi, lát nữa sẽ đưa tiền cho ông”, Lục Hi cười nói.

“Được, vậy chúng tôi đợi”, đội trưởng Trương mặt ung dung và tự tin nói.

Ở trong tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên nhận điện thoại xong, mặt anh ta đầy ngơ ngác.

Qua một lúc lâu Vân Khả Thiên mới phản ứng được, anh ta nhìn Tần Lam bên cạnh và nói: “Chị Tần, anh Lục xảy ra chút chuyện, tôi phải đi ra ngoài một chuyến”.

Tần Lam nghe xong, đột nhiên ngồi dậy nói: “Chuyện gì thế?”

“Hình như là uống rượu say rồi lái xe nên bị người ta bắt, tôi qua đó xem chút”, Vân Khả Thiên nói.

Tần Lam nghe xong lại lười biếng nằm trên ghế sofa nói: “Chuyện lớn gì chứ, mau cút đi, bà đây nhìn cậu lại phiền lòng”.

Vân Khả Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh ta đi ra ngoài, đột nhiên lại xoay người nói: “Anh Lục bị người ta hãm hại, chị có muốn đi xem chút không?”

Tần Lam nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô ta vội vàng nói: “Nhất đi phải đi xem chút chứ”.

Hiếm thấy Lục Hi bị người ta gài bẫy, náo nhiệt này cô ta không thể bỏ qua.

Hai người ra cửa, lái xe đi tới đường Khúc Giang.

Vân Khả Thiên vừa lái xe, vừa gọi điện cho giám đốc phòng cảnh sát giao thông tỉnh Lưu Thiên Minh, anh ta nói lại một lần nữa nguyên lời của Lục Hi.

Những lời này ở tai người trong nghề vừa nghe liền biết là chuyện gì. Bây giờ đã không cho phép tiến hành xử phạt tại chỗ nữa, mà là viết giấy phạt, bảo đương sự đi nộp tiền phạt ở ngân hàng được chỉ định.

Hơn nữa, tiền phạt đâu có lớn như vậy, Lưu Minh Thiên vừa nghe xong cũng hiểu là tình hình gì, ông ta cũng tức đến ngứa răng.

Ngành ông ta quản trực tiếp lại có chuyện như vậy, còn để cho con trai người đứng đầu Tỉnh ủy phản ánh đến chỗ mình, quan trọng người này còn là bạn của cậu Vân.

Chuyện này nếu truyền tới tai Vân Thắng Quốc, bảo ông ta nghĩ sao về bản thân, năng lực làm việc của mình được thể hiện ở đâu, mặc kệ người dưới quyền ông ta có thể làm ra chuyện này?

Lập tức Lưu Minh Thiên thông báo cấp dưới chuẩn bị xe, cũng thông báo cho đại đội trưởng của đại đội giám sát dẫn người qua.

Một lát sau, khi nhân viên đến đông đủ, Lưu Minh Thiên đích thân dẫn đội, xuất phát hỏa tốc đến đường Khúc Giang.

Vốn dĩ chuyện này không cần phiền toái đến người đứng đầu phòng cảnh sát giao thông, chỉ cần một người trong cục công an ra mặt là được.

Nhưng những người đó cấp bậc quá thấp, Vân Khả Thiên gần như chưa từng tiếp xúc qua với bọn họ, cũng không có cách nào liên lạc, chỉ đành kinh động đến Lưu Minh Thiên.

Nói chuyện điện thoại xong, hai người lái xe đến đường Khúc Giang, nhìn thấy chiếc xe nát của Lục Hi và một chiếc xe cảnh sát đỗ ở giao lộ, cạnh chiếc xe nát của Lục Hi còn có một cảnh sát giao thông đang canh giữ.

Vân Khả Thiên dừng xe, đi tới bên xe Lục Hi, phát hiện anh không ở trên xe, chỉ có hai cô gái xinh đẹp đang ở đó, đầu tiên anh ta có hơi sửng sốt, sau đó hỏi cảnh sát giao thông ở bên cạnh: “Người đâu?”

Cảnh sát giao thông chỉ xe cảnh sát ở phía sau rồi nói: “Ở bên trong, đi qua đi”.

Vân Khả Thiên đi đến bên cạnh xe cảnh sát, xuyên qua cửa kính xe, anh ta nhìn thấy Lục Hi đang ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh là một cảnh sát giao thông trẻ tuổi, chỗ ngồi tài xế đằng trước có một cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi, lúc này ba người đều nhìn anh ta.

Vân Khả Thiên vẫy tay với Lục Hi, đánh tiếng chào hỏi: “Anh Lục, tôi tới rồi”.

“Có mang tiền tới không?”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Không mang đủ, đã báo cho người khác, đang đưa đến đây rồi”.

Lục Hi gật đầu, biết là xảy ra chuyện gì nên cũng không nói nữa.

Lúc này, Tần Lam chạy tới, nhoài người vào cửa sổ nhìn Lục Hi bị quản giáo, cô ta chép miệng nói.

“Ai dô, sao thế này, say rượu lái xe để người ta bắt quả tang, còn say rượu tán gái cũng bị bắt quả tang? Anh nói xem sao anh lại bất cẩn như vậy, màn tán gái này của anh quá thất bại rồi”.

Tần Lam vừa nói vừa lắc đầu tặc lưỡi, bày ra dáng vẻ đau lòng.

Nhất thời mặt Lục Hi tối sầm, anh nghiêng đầu qua một bên, không muốn để ý tới bà cô này.

Ai mà biết Tần Lam vẫn chưa xong, cô ta tiếp tục nói.

“Anh nói xem anh lái con xe nát như vậy, còn cho hai cô gái xinh đẹp như vậy quá giang, thật sự là mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh rồi, đáng tiếc làm sao có thể bị người ta bắt quả tang chứ? Lần tán gái này không thành rồi, thật mất mặt quá đi, thực sự tôi tiếc tay cho anh đấy”.

Tần Lam ngừng một lát thở dài thở ngắn, sau đó gật gù đắc ý.

Thấy Tần Lam vẫn chưa ngừng, Lục Hi không nhịn được cô nàng này nữa, anh thốt lên: “Bà cô này, đủ rồi đấy”.

Tần Lam nhìn Lục Hi giận dữ, cô ta cười ha ha một tiếng nói: “Có bản lĩnh thì anh đánh bọn họ đi, chỉ quát nạt tôi thì có bản lĩnh gì”.

“Con mẹ cô”.

Lục Hi bị Tần Lam chọc tức, thiếu chút nữa hộc máu.

Lúc này, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ cảm thấy khổng ổn lắm, kiểm tra nồng độ rượu có cần lâu như vậy không? Cho dù Lục Hi say rượu khi lái xe, vậy thì cũng có cách xử lý, tại sao lâu như vậy rồi còn chưa có động tĩnh.

Hai người đều có chút lo lắng, họ mở cửa xe xuống muốn hỏi thăm tình hình.
Chương 158: Đòi tạm giữ Vân Khả Thiên

Nhưng các cô vừa mới mở cửa xe, cảnh sát giao thông ở bên cạnh liền nói: “Ngồi trong xe, không được xuống”.

“Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi xuống, chúng tôi cũng đâu có phạm pháp”, Ngư Bạch nói.

“Biết điều ở trong xe đợi đi, chuyện của các cô còn đang điều tra”.

“Bọn tôi thì có chuyện gì, không phải say rượu khi lái xe sao, anh dựa vào đâu mà quản bọn tôi chứ”.

Ngư Bạch bắt đầu tranh cãi với cảnh sát giao thông.

Đám người Lục Hi đều nhìn thấy tranh cãi ở bên này.

Lục Hi trầm giọng nói: “Cảnh sát Trương, ông muốn chơi trò bịp bợm gì, tôi đều có thể chơi cùng ông, nhưng hai cô gái đi cùng kia không liên quan, đừng làm khó bọn họ, nếu không ông sẽ hối hận”.

“Ui a, cậu còn giáo huấn tôi cơ đấy, tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng có hai người tới rồi thì cậu sẽ ngang ngạnh được, cậu uống rượu say nghiêm trọng còn lái xe, dính líu đến bán dâm chơi gái, vấn đề rất nghiêm trọng”.

Đội trưởng Trương trầm giọng nói.

“Bán dâm chơi gái?”

Nghe thấy tội danh này, Tần Lam nhất thời ha ha cười lớn, trong chốc lát cười đến chảy nước mắt.

Cô ta chỉ vào Lục Hi nói: “Bán dâm chơi gái, ha ha ha ha”.

“Con đàn bà điên này, cẩn thận ông đây không nhịn được đánh cô đấy”, Lục Hi hung hãn nói.

Tần Lam vẫn không nói gì, còn đội trưởng Trương mặt đầy nghiêm túc nói: “Thằng nhóc này, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm, làm sao có thể ra tay đánh phụ nữ chứ?”

Tần Lam nghe xong, lập tức che miệng cười trộm, sau đó cô ta nói với đội trưởng Trương.

“Cảnh sát Trương, ông không biết đâu, lần trước cái tên nhãi này còn đánh tôi nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi”.

“Còn có chuyện này à, chàng thanh niên này có rất nhiều vấn đề”, đội trưởng Trương mặt đầy nghiêm túc nhìn Lục Hi nói.

Lập tức Lục Hi mặt đen như đáy nồi.

Còn chưa chờ anh nói thêm, Vân Khả Thiên ở bên cạnh đã không nhịn nổi, anh ta nói với đội trưởng Trương.

“Ông đừng giả con sói đuôi to nữa, ông đây không nổi điên thì không coi ra gì đây mà, tôi nói cho ông biết, mau thả anh Lục xuống, bàn giao vấn đề của mình đi, nếu không thì ông đây sẽ cho ông mất mặt”.

Đội trưởng Trương nghe xong liền tức giận, ông ta mở cửa xe đi xuống, chỉ vào Vân Khả Thiên và nói.

“Mày là cái thá gì mà mà dám nói với tao như vậy, còn nói nhiều tao cho mày vào tội cản trở người thi hành công vụ, tạm giam mày”.

“Tam giam tôi?”, Vân Khả Thiên cười lạnh một tiếng nói: “Ở Tây Bắc này không ai dám lớn tiếng với tôi thế đâu, ông nói mấy lời này sẽ phải trả giá lớn đấy”.

“Trả giá lớn? Mày dám uy hiếp nhân viên cảnh sát hả, thật to gan, thằng nhãi mày muốn ngồi tù đúng không?”, đội trưởng Trương hung hãn nói.

Tần Lam nhìn Vân Khả Thiên bỗng nhiên giận dữ, khóe miệng mang theo ý cười, cô ta ở bên cạnh nhìn anh ta.

Còn Vân Khả Thiên nhìn tên họ Trương này đã tràn đầy lửa giận.

Anh ta cũng không biết lửa giận của mình từ đâu tới, chỉ cảm thấy Tần Lam nói một câu, anh ta liền không tự nhủ được mà nổi giận.

“Nếu ông có bản lĩnh đó, ông đây cũng bái phục ông”.

Vân Khả Thiên kìm nén tức giận, lạnh lùng nói.

Anh ta đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải cho tên khốn này mất mặt.

“Ha ha, mày tưởng ông đây ăn chay à, tiểu Lý, còng tay hắn lại cho tôi.

Đội trưởng Trương giận dữ nói.

Lúc này, cảnh sát bên trong xe đi xuống, anh ta lấy còng tay từ bên hông, trực tiếp còng tay Vân Khả Thiên ở cửa xe.

Vân Khả Thiên cũng không hề phản kháng, anh ta mặc cho cảnh sát giao thông còng tay mình lại, chỉ là khóe miệng mang một tia cười nhạt.

Mắt thấy Vân Khả Thiên bị còng, Tần Lam nhướng mày nhìn về phía đội trưởng Trương và nói: “Ông chơi lớn phết nhỉ?”

Đội trưởng Trương nhìn Tần Lam nghiêm túc nói: “Tên này cản trở người thi hành công vụ, còn uy hiếp nhân viên cảnh sát, phải xử lý nghiêm túc”.

Nói xong, ông ta lại rút một chiếc còng số tám từ bên hông mình, còng tay Lục Hi trên tay vịn trong xe.

Lục Hi cũng không phản kháng, để kệ đội trưởng Trương còng tay mình.

Lúc này, đội trưởng Trương đi tới trước mặt Tần Lam nói.

“Cô không cần phải sợ, chuyện này không liên quan đến cô, còn nữa, chuyện anh ta đánh cô có phải là sự thật không? Nếu chuyện này có thật, đội trưởng Trương giúp cô, đối với loại người như vậy nhất định phải nghiêm trị”.

Tần Lam liếc nhìn Lục Hi, nghĩ một chút rồi nói: “Có chuyện này”.

Đội trưởng Trương nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, ông ta cười híp mắt với Tần Lam nói.

“Cô đừng sợ, loại người như vậy thì phải nghiêm trị, tôi gọi điện cho bạn ở đội cảnh sát hình sự, bảo anh ta lập án, có cô làm chứng, đảm bảo trừng trị anh ta ngoan ngoãn”.

Tần Lam cười một tiếng nói: “Tôi chỉ sợ ông không động được anh ta thôi”.

Đội trưởng Trương lườm một cái rồi nói: “Cho dù bối cảnh của anh ta như thế nào, trước pháp luật ai ai cũng bình đẳng”.

Nhìn đội trưởng Trương nói lời chính nghĩa, Tần Lam nín cười đáp: “Tôi coi trọng ông lắm, nhưng ông phải qua cửa ải này trước đã”.

“Cửa ải gì?”, đội trưởng Trương buồn bực nói.

Tần Lam che miệng cười nói: “Lát nữa ông sẽ biết”.

Lúc này, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đã xuống xe, cảnh sát giao thông kia cũng không ngăn cản được hai người.

Các cô chạy đến bên cạnh xe cảnh sát, nhìn thấy Lục Hi và một người không quen biết đều bị còng lại, nhất thời họ kinh hãi.

“Anh Lục, làm sao thế?”, Ngư Bạch lo lắng hỏi.

Lục Hi cười nhạt một tiếng nói: “Các cô yên tâm đi, tôi muốn nhìn xem lát nữa có người kết cục sẽ như thế nào thôi”.

Nhìn Lục Hi bình thản như vậy, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ mới nhớ ra, Lục Hi cũng không phải người bình thường, nghĩ đến danh tiếng của anh ở lầu Ngũ Phượng, chút chuyện này chắc không có vấn đề đâu.

Nghĩ tới đây, hai người mới yên lòng, bắt đầu quan sát một nam một nữ này.

Còn Vân Khả Thiên thấy đội trưởng Trương kia đang nhìn Tần Lam đến híp cả mắt, anh ta tức giận ở một bên nghiến răng, nguyền rủa mười tám đời tổ tông người họ Trương kia.

Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát thương vụ đang phóng tới, dừng bên cạnh đám người, có mười mấy người mặc cảnh phục giám sát đi xuống, vây quanh đám người đội trưởng Trương và xe cảnh sát.

Sau đó lại là một chiếc Audi A8 màu đen theo sát dừng ở phía sau, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước xuống, cùng với một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi.
Chương 159: Tạo nghiệt không thể sống

Người này chính là nhân vật đứng đầu của sở giao thông- Lưu Minh Thiên và thư kí của ông ta.

Phản ứng đầu tiên của Trương Vận Lâm khi vừa thấy cục diện này chính là sững sờ, sau đó lập tức cảm thấy chuyện lớn không ổn.

Khi nhìn thấy rõ người tới phía sau là Lưu Thiên Minh hắn đã hoàn toàn chết lặng.

Với tư cách là một cảnh sát giao thông, đồng thời còn là một nhân vật cốt cán của sở giao thông, hắn ta đương nhiên nhận ra chỉ với một cái liếc mắt.

Thế nhưng giám đốc công an tỉnh Lưu sao lại chạy tới đây, sẽ không phải là vì mấy người này đó chứ?

Nghĩ đến điều này, Trương Vận Lâm chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Lúc này Lưu Thiên Minh đã đi đến trước xe cảnh sát, liếc mắt đã thấy Vân Khả Thiên đang bị còng tay vào cửa xe, ông ta tức giận đến mức mũi thở phì phì.

Cấp dưới của bản thân vậy mà dám đánh đập Vân Khả Thiên, đám ngu xuẩn này là đang muốn dồn bản thân vào chỗ chết mà, nếu Vân Thắng Quốc muốn tính toán sự việc này, ông ta còn có thể chống đỡ sao.

Lúc này Trương Vận Lâm mới tung tăng chạy tới nịnh nọt Lưu Minh Thiên: “Giám đốc Lưu, sao ông lại tới đây rồi”.

Lưu Minh Thiên không nói một lời mà trực tiếp giương tay vung một bạt tai về phía Trương Vận Lâm.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp’ giòn giã vang lên, sau đó liền nghe được giọng nói như rít ra từ kẽ răng của Lưu Minh Thiên: “Còn không mau thả người ra".

Cái tát này khiến Trương Vận Lâm hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn ta biết Lưu Minh Thiên chắc chắc là vì chuyện này mà tới.

Vừa nghĩ tới mấy người này vậy mà có quyền hành lớn như vậy, có thể khiến Lưu Minh Thiên đích thân chạy tới, cả người Trương Vận Lâm liền run rẩy từng cơn.

“Xong rồi, lần này thực sự toi đời rồi”.

Trong lòng Trương Vận Lâm lúc này đã vô cùng hối hận, hắn không bao giờ ngờ tới một người lái chiếc xe cũ nát như vậy lại có quyền lực lớn đến thế.

Việc này đã kinh động tới Lưu Minh Thiên, Trương Vận Lâm đã không thể tưởng tượng được bản thân có thể thoát thân hay không, chỉ nghĩ làm sao mới có thể tránh được một kiếp không bị cách chức và ngồi tù.

Thế nhưng bất luận hắn ta nghĩ thế nào cũng đều không nghĩ ra được một biện pháp tốt.

Trương Vận Lâm cấp tốc động não, vừa nơm nớp lo sợ lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở còng tay cho hai người Vân Khả Thiên và Lục Hi.

Chỉ là bởi vì căng thẳng quá độ nên chiếc chìa khóa đã lạch cạch rơi xuống đất mấy lần.

Mà sắc mặt của hai cảnh sát giao thông quèn đang đứng một bên kia cũng càng thêm tái nhợt, một người đã bị dọa tới tiểu cả ra quần.

Cuối cùng Trương Vận Lâm không dễ dàng gì mới cầm chắc chìa khóa muốn mở còng cho Vân Khả Thiên, nhưng Vân Khả Thiên lại một phát đẩy hắn ta ra, lạnh lùng nói:

“Tôi mang tội gây cản trở công vụ, uy hiếp nhân viên cảnh sát, việc này còn chưa nói rõ thì còng tay này làm sao có thể tùy tiện mở khóa đây”.

Trương Vận Lâm nghe vậy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tức khắc lăn dài trên trán, còn Lưu Minh Thiên lại càng tức giận sùi bọt mép.

Tên ngớ ngẩn này còn áp lên đầu Vân Khả Thiên hai tội danh này, thực sự là tự mình tìm đường chết mà.

Hơn nữa Lưu Minh Thiên thấy dáng vẻ này của Vân Khả Thiên liền biết anh ta không có ý định sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, khuôn mặt ông ta lập tức sa sầm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại còng tay người ta lại?”

Trước câu truy vấn gần như gầm thét rét lạnh kia của Lưu Minh Thiên, hai chân của Trương Vận Lâm đập vào nhau run lẩy bẩy, gần như không thể đứng vững nữa.

Chỉ thấy hắn ta lắp bắp đáp: “Đây là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, giám đốc Lưu, xin ông hãy nghe tôi giải thích”.

“Tôi khuyên anh tốt nhất hãy thành thực khai báo, như vậy có lẽ còn có thể cho bản thân một con đường sống, nếu không ai cũng không cứu nổi anh đâu”, Lưu Minh Thiên nói với giọng điệu lạnh băng.

Trương Vận Lâm nghe được câu này liền biết không thể che giấu nổi nữa, thân phận của mấy người này tuyệt đối không đơn giản, có thể trực tiếp đối thoại với Lưu Minh Thiên, còn Lưu Minh Thiên cũng chắc chắn cũng đã nắm sơ qua sự việc.

Trong tình huống trước mắt vẫn nên đừng giảo biện mà trung thực giải thích rõ ràng, có lẽ thực sự có thể còn có cơ hội sống sót.

Nếu bản thân dám giở trò ngụy biện, Lưu Minh Thiên muốn trừng trị bản thân cũng quá đơn giản.

Nghĩ tới đây, Trương Vận Lâm liều mình tỉ mỉ đem việc bản thân chặn xe Lục Hi thế nào, viện cớ anh lái xe khi trong người có nồng độ cồn để tống số tiền 20.000, lại phát hiện ra hai cô gái rồi vu cáo họ tội bán dâm, sau đó lại làm thế nào xảy ra tranh chấp với Vân Khả Thiên, từ đó còng tay anh ta đều kể lại một lượt.

Sau khi Lưu Minh Thiên nghe xong ngọn lửa giận trong lòng cũng chính thức bùng nổ, dũng khí của tên khốn kiếp này cũng quá lớn rồi, ông ta hận không thể bóp chết thứ đốn mạt này ngay lập tức.

Sau khi cố gắng làm dịu cơn tức giận trong lòng Lưu Minh Thiên lạnh giọng nói:

“Tốt lắm, anh còn được tính là có chút trách nhiệm, dám làm dám chịu. Bây giờ lập tức xin lỗi đương sự để nhận được sự tha thứ của họ, nếu không anh cứ chuẩn bị ngồi tù tới cuối đời đi”.

Lưu Minh Thiên biết sự việc này suy cho cùng vẫn nằm trên người Vân Khả Thiên, Vân Khả Thiên nếu không gật đầu cho qua, thì việc này cũng sẽ còn chưa kết thúc.

Lúc này Trương Vận Lâm đứng trước mặt Vân Khả Thiên, liên tục đưa tay tát lên mặt mình vài cái.

Vài cái tát này cũng coi như dùng toàn lực, đánh tới máu mũi cũng chảy ra ngoài.

Chỉ thấy Trương Vận Lâm vừa chảy máu mũi bê bết, vừa nghẹn ngào nói: "Thưa anh, là tôi bị che mờ mắt, là tôi không đúng, tôi không nên lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, xin anh hãy tha thứ cho tôi”.

Nhìn gương mặt đã bắt đầu sưng vù của Trương Vận Lâm, Vân Khả Thiên đột nhiên mất hứng tranh cãi với loại nhân vật cỏn con này, chỉ nói: "Còn chưa xin lỗi anh Lục đâu”.

Trương Vận Lâm thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trong xe còn đang còng tay một người khác.

Hắn ta vội vã mở cửa sau, nói với Lục Hi đang ở bên trong.

“Anh Lục, tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt anh, là tôi có mắt không tròng, anh muốn đánh hay trừng phạt tôi, tôi đều chấp nhận, chỉ mong anh hãy tha thứ cho tôi”.

Vừa nói Trương Vận Lâm vừa hung hăng vung lên mặt mình một cái bạt tai, lực mạnh tới mức đầu óc cũng bắt đầu có chút choáng váng.

Lục Hi thấy vậy thì nhếch mép hừ lạnh một tiếng, cánh tay anh khẽ động, còng tay liền vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống xe.

Sau đó anh đẩy cửa xe, bước xuống khỏi xe cảnh sát.

Trương Vận Lâm thấy một màn này thì kinh ngạc tới trợn mắt há mồm, một hồi lâu vẫn không khép lại được, cả người đều giống như rơi vào mộng mị.

Lục Hi xuống xe, sải bước đến bên cạnh Trương Vận Lâm, chậm rãi nói: “Tự tạo nghiệt không thể sống, nếu anh không tham lam, có thể rơi vào kết cục như hiện tại sao?”

Trương Vận Lâm vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn Lục Hi chằm chằm, dường như đã không thể thốt lên lời.

Lúc này Lục Hi quay sang nói với Vân Khả Thiên: “Chúng ta đi thôi, tôi lười phải tính toán với anh ta”.

Vân Khả Thiên nghe vậy mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chương 160: Bóng đen

Lưu Minh Thiên ở bên cạnh sau cơn kinh hãi qua đi nhanh chóng nói với Trương Vận Lâm: “Thứ ngu xuẩn nhà anh còn không mau mở còng tay cho cậu Vân”.

Bị Lưu Minh Thiên quát một tiếng, Trương Vận Lâm mới phản ứng lại, vội vã chạy tới mở còng tay cho Vân Khả Thiên.

Sau đó nói: “Cậu Vân, xin l… cậu Vân?”

Nói được nửa chừng, Trương Vận Lâm dường như nhớ ra điều gì đó, trợn mắt hoảng sợ nhìn Vân Khả Thiên chằm chằm.

Người đứng đầu Tây Bắc không phải cũng họ Vân sao, không lẽ cậu Vân này là?

Trương Vận Lâm đột nhiên cảm thấy thế giới quay cuồng sụp đổ.

Có thể khiến người đứng đầu sở giao thông đích thân tới, còn kêu một tiếng cậu Vân, ngoại trừ vị lãnh đạo cao nhất ở phía tây bắc kia, còn cậu ấm nhà ai có thể khiến Lưu Minh Thiên xưng hô như vậy?

Trương Vận Lâm biết bản thân lần này hoàn toàn tiêu đời rồi.

Vốn dĩ hắn còn ôm một chút hy vọng sau khi thành thực khai báo nhiều nhất cũng chỉ bị sa thải, bản thân những năm này cũng đã vơ vét được không ít tiền, làm chút việc khác kiếm sống cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu vị này thực sự là cậu Vân, vậy mọi chuyện sẽ khác.

Vị đó chỉ cần buông nhẹ một câu nói muốn chỉnh chết bản thân cũng có rất nhiều người tình nguyện làm.

“Cậu Vân, tôi thực sự là bị che mờ mắt chó, cậu đại nhân không tính toán với tiểu nhân, xin hãy bỏ qua cho tôi lần này”.

Trương Vận Lâm ôm chân Vân Khả Thiên bắt đầu gào khóc.

Ban đầu, dự định tồi tệ nhất của hắn cũng chỉ là bị sa thải và giam giữ trong vài tháng.

Nhưng tình hình hiện tại xoay chuyển, nếu chàng trai này là con trai của lãnh đạo đứng đầu Tây Bắc vậy hắn thực sự sẽ bị bỏ tù đến cuối đời mất.

Vân Khả Thiên hất chân đá Trương Vận Lâm ra: “Anh yên tâm, tôi còn chưa đến nỗi lạm dụng chức quyền giống anh, chuyện của anh nên xử lý thế nào thì cứ thế mà làm”.

Trương Vận Lâm nghe xong lời này rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần vị này không cố ý muốn trừng trị hắn, vậy bản thân coi như vẫn còn một con đường sống.

Tội danh của hắn ta chính là lạm dụng quyền hạn, theo thủ tục bình thường cách chức tạm giam, tệ nhất thì ngồi tù vài năm cũng vẫn tốt hơn việc phải ngồi nhà lao cả đời.

Lúc này, Lưu Minh Thiên ở một bên nhìn thấy Vân Khả Thiên không kiên trì truy cứu nữa lập tức quát: “Thanh tra Vương, dẫn bọn họ về chờ xử lý”.

“Vâng”.

Đội trưởng đội thanh tra trả lời một tiếng dẫn theo vài cấp dưới áp giải Trương Vận Lâm cùng hai cảnh sát giao thông quèn kia lên xe.

Tên cảnh sát giao thông tè ra quần kia đã mềm nhũn hai chân không cử động nổi, cứng rắn bị lôi kéo lên xe.

Chiếc xe của đội thanh tra cứ như vậy hú còi inh ỏi đưa ba người kia rời đi.

Lúc này, Lưu Minh Thiên bước tới gần Vân Khả Thiên, ân cần nói:

“Khả Thiên à, thực ngại quá, cháu xem cấp dưới của chú Lưu vậy mà làm ra loại chuyện này, thực sự khiến chú phải xấu hổ toát mồ hôi mà, nếu bị bố cháu biết được, khuôn mặt già này của chú còn biết giấu vào đâu đây”.

Vân Khả Thiên cười đáp: “Đội ngũ lớn rồi khó tránh khỏi việc con sâu làm rầu nồi canh, chú Lưu chú không phải bận tâm đâu, cháu sẽ không nói với bố về chuyện này”.

“Ha ha, được được, mấy vị này đều là bạn của cháu à?”, Lưu Minh Thiên thấy Vân Khả Thiên nể mặt mình, lập tức mang theo khuôn mặt tươi cười thăm hỏi mấy người Lục Hi.

Vân Khả Thiên gật đầu: “Vâng”.

Anh ta biết Lục Hi thích khiêm tốn nên cũng không giới thiệu quá nhiều.

Lưu Minh Thiên cười ha hả bắt tay cùng mấy người Lục Hi, hơn nữa còn đích thân mở lời xin lỗi sau đó chào hỏi Vân Khả Thiên xong mới cùng thư kí rời đi.

Sau khi Lưu Minh Thiên rời khỏi, Lục Hi liền quay sang nhìn Tần Lam với nét mặt không mang theo ý tốt, còn Tần Lam thì bắt đầu giả bộ vô tội.

Vào lúc này, Ngư Bạch cùng Thịnh Tư Vũ nhìn còn đang chằm chằm vào Lục Hi với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, họ không ngừng quan sát.

Quyền lực của Lục Hi cũng có chút quá lớn rồi, đây thực sự là hai giới chính trị và thế lực ngầm đều có mối liên hệ trong truyền thuyết mà.

Một giám đốc của sở giao thông cũng phải khách sáo với anh ta như vậy, còn vì anh ta mà đích thân tới giải quyết vụ việc, điều này cũng quá khoa trương rồi.

Lục Hi lúc này đang hung ác trừng mắt nhìn Tần Lam một cái mới nói: “Trở về sẽ tính sổ với cô”.

Dứt lời, Lục Hi lại quay sang nói với Ngư Bạch cùng Thịnh Tư Vũ: “Thực xin lỗi, đi thôi, tôi đưa các cô về”.

Hai người nghe được lời này mới hoàn hồn lại, thở ra một hơi thật dài mới rồi đi về phía xe của anh.

Đúng lúc này, một bóng đen giống như ma quỷ xuất hiện trước mắt mọi người.

Lục Hi đột nhiên nhíu mày.

Chỉ nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của Tần Lam vang lên: “Chính là hắn ta”.

Lục Hi mạnh mẽ ngước đầu nhìn bóng người cách đó không xa.

Chỉ thấy bóng đen này khoác trên mình một chiếc áo choàng đen có mũ trùm đầu, quấn cả người từ đầu tới chân bao bọc trong đó nên không nhìn rõ mặt.

Ngư Bạch cùng Thịnh Tư Vũ đều giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của bóng đen này, bất giác dừng lại bước chân đang định tiến lên xe.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói với Tần Lan: "Bảo vệ bọn họ".

Tần Lan lập tức đến bên Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, đem họ cùng Vân Khả Thiên bảo vệ sau lưng.

Lúc này, Lục Hi mới hỏi: "Là hắn ta đã đánh cô bị thương à?”

Tần Lam đáp: “Đúng vậy, quần áo giống nhau, hơi thở cũng tương đồng”.

“Vậy thì tốt, ông đây còn đang nghĩ làm thế nào mới tìm được hắn ta, hắn lại tự dâng tới cửa rồi”.

Vừa nói, Lục Hi vừa bước về phía bóng đen.

Lúc này chỉ thấy bóng đen đó lắc lư dữ dội rồi biến mất tại chỗ.

Chứng kiến một màn này mọi người đều sửng sốt trong giây lát, lại thấy sau lưng Lục Hi đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tay cầm một thanh đao dài chém xuống nhanh như chớp.

“Cẩn thận”.

Mọi người thấy bóng đen hành động xuất quỷ nhập thần như vậy đều đồng thanh hét lên lo lắng cho anh.

Tại khoảnh khắc bóng đen biến mất, Lục Hi đã bắt đầu xoay người, đồng thời ngọn lửa vàng rực cháy cũng xuất hiện trên hai cánh tay anh.

Chỉ thấy tay trái anh trực tiếp nắm lấy thanh đao, đồng thời vung nắm đấm về phía lồng ngực bóng đen.

Thấy tình thế không ổn, lưỡi đao của bóng đen liền chuyển hướng chặt xuống cánh tay của Lục Hi, phát ra một tiếng ‘đinh’ chói tai, sau đó lại biến mất.

Một đòn công kích của Lục Hi đánh vào không khí khiến anh cũng ngạc nhiên không thôi.

Một đòn này của anh ta tưởng chừng như đơn giản nhưng lại dung hòa thuật cận chiến thần quan bên trong, có thể nói là huyền diệu đỉnh cao, người bình thường không thể né tránh được cú đấm này, nhưng bóng đen kia lại có thể né được một cách dễ dàng.

Khi Lục Hi còn đang bối rối, bóng đen lại giống như ma quỷ xuất hiện ở bên trái anh, đồng thời chớp mắt dùng đao chém xuống thắt lưng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK