Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 265: Quyết định của Trương Ngọc Kỳ

Theo đánh giá của Vương Bính Lâm, một kẻ quê mùa như Lục Hi thì có thể gặp được người thân thuộc nào ở đây, trừ khi là muốn ngắm minh tinh, tham gia náo nhiệt.

Nhưng thân phận của những người đó đều không tầm thường, nếu đắc tội với ai đó sẽ thực sự rất rắc rối.

Mắt thấy Trương Ngọc Kỳ gần như sắp mắc câu, tuyệt đối không thể để tên nhà quê này gây thêm phiền toái phá hỏng chuyện tốt của bản thân.

Lục Hi nghe vậy nhíu mày đáp: “Tôi có người quen ở đây thì có gì kỳ quái sao?”

Vương Bính Lâm nghe được lập tức bật cười: “Cậu còn thực sự dám khoác lác, cậu quen biết ai nói tôi nghe xem”.

Lời nói của Lục Hi, Vương Bính Lâm một chữ cũng không tin.

Lục Hi nhìn ông ta chậm rãi nói: “Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa, Hoắc Hướng Anh, tôi chỉ biết ba người này”.

Theo từng chữ anh phun ra, Vương Bính Lâm cũng không nhịn được mà phá lên cười.

Thần Hi Quân cùng Nhan Phi Hoa, hai người này là nhân vật được Hoắc Hướng Anh nâng đỡ, người trong giới điện ảnh không ai không biết, không ai không hiểu.

Cả hai đều đã lần lượt tham gia diễn xuất một bộ phim, kinh phí đầu tư lên tới con số hàng trăm triệu, đều có tiếng là ngọc nữ số một màn ảnh, chỉ đợi quay phim xong, sau khi phát hành ra thị trường lập tức sẽ trở thành những nhân vật nức tiếng rồi.

Trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, hai người họ sớm đã nhận được đãi ngộ của siêu sao tuyến một, phải biết rằng những tài năng được Hoắc Hướng Anh bồi dưỡng trọng điểm đều được đánh giá cao.

Mà Hoắc Hướng Anh càng là ông trùm vô hình tại Cảng Đài, thế giới ngầm cùng chính giới đều thông thuộc, là người có thân phận địa vị vô cùng cao quý, tên quê mùa này vậy mà dám nói ra mình quen biết ba người họ, Vương Bính Lâm quả thực cười tới rớt răng.

Sau khi thỏa chí cười xong, ông ta mới khinh thường nói với Lục Hi: “Nếu cậu quen ba người họ thì tôi liền ăn phân cho cậu xem”.

Lục Hi nghe được lời này của Vương Bính Lâm lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ông muốn ăn thì tôi bây giờ cũng không lấy ra được mà”.

“Cậu!”

Thấy Lục Hi vậy mà dám nói chuyện với bản thân như vậy, Vương Bính Lâm tức khắc bùng nổ cơn giận.

Tuy rằng ông ta không xen được lời cùng những ông lớn kia nhưng một tên nhà quê giả dạng vệ sĩ không đáng để mắt tới này cũng không coi ông ta ra gì thì thật đáng hận, chức danh giám đốc điều hành giải trí Lôi Đình của ông ta cũng không phải là giả.

“Nhãi con, nói chuyện phải chú ý một chút, nếu không phải nể mặt cô Trương thì hiện tại tôi đã kêu người đánh gãy chân cậu rồi”, Vương Bính Lâm lạnh lùng nói.

“Tôi không tin”, Lục Hi lười biếng đáp.

Ba chữ này lập tức khiến cả người Vương Bính Lâm gần như nghẹt thở mà ngất đi.

Một lúc sau, Vương Bính Lâm mới hòa hoãn lại quay sang nói với Trương Ngọc Kỳ: “Cô Trương, tên vệ sĩ này của cô xấc xược như vậy, xem ra chúng ta không có cơ hội hợp tác nữa rồi”.

Vương Bính Lâm nhìn ra được Trương Ngọc Kỳ rất hy vọng được làm quen với ông ta, trước tiên để cô ta loại bỏ tên nhóc nhà quê này tránh làm hỏng việc tốt của ông ta, đợi bản thân thuận lợi chiếm được người đẹp lại cho tên nhóc này một bài học sau.

Trương Ngọc Kỳ nghe vậy thì cắn lấy đôi môi đỏ mọng lưỡng lự không thôi.

Cô cũng không ngờ tới cuộc tranh cãi bất ngờ nổ ra giữa Lục Hi và Vương Bính Lâm.

Xem tình hình này nếu thiên về Lục Hi thì sợ rằng cơ hội mỏng manh bản thân không dễ dàng có được này sẽ tan thành bọt nước mất.

Nhưng để cô ta đuổi anh đi như vậy cũng không hợp lý.

Rốt cuộc Lục Hi cũng là người trọng nghĩa lên tiếng giúp cô ta giải vây ở dưới chân núi, tuy rằng không có tác dụng mang tính thực chất nào nhưng cô đối với hành động này của anh đã rất cảm động.

Hơn nữa Lục Hi đồng ý giả làm vệ sĩ của cô ta, lại động viên cô ta tới nơi này nên mới quen biết được với Vương Bính Lâm, nếu không có anh thì không biết bây giờ cô ta đang ngây ngốc ở đâu nữa.

Lục Hi hờ hững đưa mắt nhìn Trương Ngọc Kỳ, quyết định của Trương Ngọc Kỳ sẽ quyết định tương lai của cô ấy.

Anh vừa rồi cũng đã nhìn ra được mưu đồ chân chính của Vương Bính Lâm này e rằng không phải là muốn hợp tác cùng Trương Ngọc Kỳ mà là còn mục đích khác. Nếu không cũng sẽ không vì vài câu nói của bản thân liền dứt khoát từ bỏ cô ta.

Còn nếu Trương Ngọc Kỳ vì cơ hội mơ hồ này mà lật mặt với bản thân, vậy thì tùy cô ta thôi, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa.

Trương Ngọc Kỳ đắn đo hồi lâu mới cắn răng nói với Vương Bính Lâm: “Xin lỗi ông Vương, sau này có cơ hội sẽ hợp tác vậy”.

Trương Ngọc Kỳ uyển chuyển từ chối yêu cầu của Vương Bính Lâm.

Vương Bính Lâm sững người, chẳng ngờ Trương Ngọc Kỳ lại sẽ từ bỏ cơ hội này mà bênh vực vệ sĩ của mình, điều này lập tức khiến ông ta có cảm giác như bị quét sạch thể diện.

Chỉ thấy khuôn mặt ông ta sa sầm lại, lạnh băng nói: “Nếu đã như vậy thì cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi”.

Vương Bính Lâm dứt lời liền xoay người rời đi.

Lục Hi lắc đầu cười, anh khá hài lòng đối với quyết định này của Trương Ngọc Kỳ, nếu đã như vậy thì cho cô ấy một cơ hội đi.

“Cô không cảm thấy đáng tiếc khi cứ từ bỏ cơ hội này như vậy à?”, Lục Hi cười hỏi Trương Ngọc Kỳ.

Trương Ngọc Kỳ trợn trắng mắt nhìn anh: “Đương nhiên là tiếc, nhưng cũng không thể vì cơ hội của bản thân mà đuổi anh đi được”.

Lục Hi cười ha hả: “Có mắt nhìn và triển vọng đó, đi, tôi đưa cô tới làm quen vài người”.

Vừa nói Lục Hi vừa ôm lấy eo của Trương Ngọc Kỳ, kéo cô đi về phía đám đông.

Trương Ngọc Kỳ khẽ giãy giụa một lúc cũng thuận theo anh.

Cảm giác Lục Hi mang lại cho cô ta là một người đàn ông khá tốt, ngoại trừ tật xấu thích ba hoa kia.

Lúc này, trong một đình nghỉ mát mang phong cách cổ kính cách đó không xa, Hoắc Hướng Anh đang uống trà trò chuyện với vài ông lớn chân chính trong ngành điện ảnh, nhưng thi thoảng ông ta lại không kìm được liếc xuống đồng hồ, trên mặt lộ ra nét lo âu.

Mấy ông chủ lớn kia đều vô cùng hiếu kỳ, với địa vị cao quý như Hoắc Hướng Anh, cùng với độ tuổi và địa vị tăng lên, kỹ năng tiết chế cảm xúc là mười phần đủ đầy, làm sao còn có thể lộ ra nét luống cuống như lúc này đây? Có chuyện gì có thể khiến một nhân vật lão làng như ông ta bày ra biểu cảm này?

Nhưng họ hoàn toàn không hay biết Hoắc Hướng Anh đợi hồi lâu vẫn không thấy Lục Hi xuất hiện đã vô cùng bấn loạn lo lắng, nhưng ông ta lại không dám gọi điện thúc giục anh, chỉ có thể khổ sở chờ đợi.

Lúc này Lục Hi đang dẫn Trương Ngọc Kỳ tới chỗ Thần Hi Quân cách đó không xa.

Thần Hi Quân đang mặt mày rạng rỡ trò chuyện với hai người đàn ông trung niên, ba người họ thỉnh thoảng lại cụng ly sâm panh trên tay.

Lục Hi mỉm cười, khi anh đang định tiến lên chào hỏi cùng cô thì có một người đàn ông mặc đồ đen chặn ngang người anh lại: “Hai vị xin hãy dừng bước”.

Lục Hi nhìn vậy biết đó là vệ sĩ của Thần Hi Quân bèn cười nói: “Tôi tìm Thần Hi Quân”.

Vệ sĩ liếc Lục Hi, đánh giá anh rồi nói: “Anh đợi một chút”.

Lục Hi gật đầu, vệ sĩ đến bên cạnh Thần Hi Quân nói nhỏ vào tai cô vài câu.
Chương 266: Đúng là đồ khoác lác

Còn Thần Hi Quân liếc nhìn Lục Hi, cô ta nói với vệ sĩ: “Không quen, đuổi bọn họ đi”.

Vệ sĩ gật đầu đi về phía Lục Hi.

Giọng nói hai người không lớn, nhưng năm giác quan của Lục Hi rất nhạy bén, anh nghe cực kỳ rõ.

Lần trước ở trên tàu Phoenix, anh đã thay đổi một chút dung mạo, Thần Hi Quân không nhận ra anh cũng không lạ.

Nhưng cứ như vậy đuổi mình đi, Lục Hi nhất thời cũng có chút giận.

“Thần Hi Quân vừa lên chức, tính khí cũng lớn hơn rất nhiều đấy”, Lục Hi âm thầm nói.

Đúng lúc này, vệ sĩ đi tới bên cạnh Lục Hi nói: “Xin lỗi, cô Thần Hi Quân cũng không nhận ra các người, xin hãy rời đi ngay lập tức, nếu không các người sẽ bị đuổi ra ngoài”.

Lục Hi nhướng mày một cái, anh chậm rãi nói: “Anh đi nói với Thần Hi Quân, tôi đang cho cô ta cơ hội lần nữa để cô ta qua gặp tôi, nếu không thì tự gánh hậu quả”.

Lời này Lục Hi vừa nói ra, vệ sĩ liền biến sắc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Nhưng Trương Ngọc Kỳ đã sốt ruột, cô ta vội vàng kéo Lục Hi nói: “Nơi này đừng nói liều, không quen thì thôi, chúng ta đi”.

Theo Trương Ngọc Kỳ thấy, tật xấu khoác lác của Lục Hi lại tái phạm rồi, nhưng lần khoác lác này có hơi lớn.

Thần Hi Quân là ai chứ? Trương Ngọc Kỳ thân là người lăn lộn trong giới điện ảnh truyền hình, đương nhiên cô ta cũng biết nội tình mấy chuyện phiếm này.

Đó là nhân vật được ông trùm nâng đỡ, là người nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình, nữ chính số một trong một bộ phim bom tấn. Ở bên đại lục, Thần Hi Quân chính là diễn viên tuyến số một, bây giờ lại có một ông trùm nâng đỡ thì là nhân vật sắp đỏ thấu một góc trời.

Lục Hi lại nói cô ta ra gặp mình, còn bảo người ta tự gánh lấy hậu quả, lời nói này thực sự quá lớn, đoán chừng chỉ một câu nói của Thần Hi Quần, hai người bọn họ sắp ảo não cút ra khỏi nơi này rồi.

Lục Hi vẫn thản nhiên nhìn về phía vệ sĩ nói: “Còn không mau đi đi”.

Vệ sĩ ngây ra, không tự chủ được đi về phía Thần Hi Quân.

Đối với vẻ kiêu căng của Thần Hi Quân, Lục Hi đã có chút không hài lòng. Ấn tượng về cô ta trong nháy mắt rơi xuống ngàn trượng. Nếu cô ta vẫn ngang ngược, vậy thì Lục Hi phải xem xét lại một lần nữa tương lai của cô ta.

Vệ sĩ đi tới trước mặt Thần Hi Quân, nói lại một lần lời của Lục Hi.

Khi anh ta nói xong, bản thân cũng sững sờ. Tại sao mình lại bất giác nghe lời tên nhãi đó chứ, e rằng sắp gặp đen đủi rồi.

Đúng như dự đoán, anh ta vừa dứt lời, Thần Hi Quân liền tát anh ta một bạt tai, cũng bắt đầu trách mắng anh ta. Một lúc sau, vệ sĩ chán nản chạy tới, anh ta hung hãn nói với Lục Hi.

“Cô Thần Hi Quân nói nếu anh dám quấy rầy nữa thì bảo tôi chặt đứt chân anh, sau đó ném anh xuống núi”.

Lục Hi nghe xong liền chậm rãi lắc đầu, anh hoàn toàn thất vọng với Thần Hi Quân.

Lúc này, Trương Ngọc Kỳ kéo áo Lục Hi, cô ta vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi”.

Lục Hi xoay người rời đi, nhìn thấy Nhan Phi Hoa ở cách đó không xa, trong nháy mắt anh cũng mất đi tâm tư chào hỏi.

Trương Ngọc Kỳ kéo Lục Hi đi tới một góc, cô ta nhìn anh quở trách: “Anh đó, cái tật xấu khoác lác này thật sự phải sửa. Bây giờ làm ra chuyện mất mặt như vậy, thiếu chút nữa còn bị người ta đánh, trông càng nguy hiểm”.

Nhìn Trương Ngọc Kỳ quở trách, Lục Hi nhoẻn miệng cười: “Tôi thật sự quen bọn họ mà”.

“Anh đó, vẫn còn khoác lác”, Trương Ngọc Kỳ liếc anh một cái rồi nói.

Lúc này, Vương Bỉnh Lâm ở cách đó không xa nhìn Lục Hi bị đuổi đi, trong lòng ông ta cười nhạt một trận. Ông ta đoán không sai mà, tên nhãi này chẳng phải là thứ ra gì.

Ngay sau đó, ông ta nhìn về phía người đàn ông cường tráng và nói: “Thấy người kia không, trông chừng hắn ta. Chờ lát nữa hắn ta rời khỏi biết thự, lập tức bắt lấy, tôi phải trừng trị hắn ta. Nhưng đừng động vào cô gái kia, có nghe không”.

“Rõ, thưa giám đốc”, người đàn ông đáp lại một tiếng, đôi mắt dán lên người Lục Hi.

Lúc này, Nhan Phi Hoa đang ở trong đám người đột nhiên cảm giác thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đi qua. Nhưng bất luận thế nào cô cũng không nhớ nổi người này là ai, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc.

Ngay sau đó, cô đưa mắt nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng đó trong đám người. Cô mơ hồ có một cảm giác người này rất quan trọng với mình.

Thật ra thì vừa rồi lần đầu tiên Thần Hi Quân nhìn Lục Hi, cô ta cũng cảm thấy có chút quen thuộc. Cẩn thận nhìn thì lại không quen.

Bây giờ cô ta là nhân vật đang hot, người gặp qua quả thật quá nhiều, cô ta cũng không có thời gian và tinh lực quan tâm đến mấy người này, chỉ bảo vệ sĩ đuổi anh đi.

Sau đó, mấy lời khốn nạn mà vệ sĩ nói khiến cô ta giận tím mặt.

Thân phận địa vị của cô ta bây giờ không biết cao hơn bao nhiêu so với ở đại lục.

Mặc dù ở bên đó cô ta cũng là ngôi sao điện ảnh, nhìn như được người ta tôn kính. Nhưng thật ra ở trong mắt người có tiền chân chính thì cô ta chỉ là món đồ chơi mà thôi.

Nhưng ở đây thì khác, có được sự ủng hộ của Hoắc Hướng Anh, cô ta có thể nói là hô phong hoán vũ. Một vài ông trùm trong giới ảnh thị cũng phải nhìn sắc mặt cô ta, đâu ai dám ép cô ấy làm gì. Muốn đóng phim thì đóng phim, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không ai dám nói gì.

Mà một người không quen biết lại dám bảo mình đi gặp anh, còn tự gánh lấy hậu quả, nhất định là trò cười. Với thân phận của cô ta bây giờ, ai dám đứng trước mặt nói lời này.

Lập tức cô ta liền tát vệ sĩ một cái bạt tai, đồng thời bảo vệ sĩ đuổi cái người không biết điều này đi. Cô ta đang nói chuyện vui vẻ với hai ông lớn, cũng không muốn tùy tiện bị người khác quấy rầy.

Lúc này, cuối cùng Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc ở một góc.

Chỉ là cách quá xa, cô không nhìn rõ tướng mạo của người kia.
Chương 267: “Cô Nhan Phi Hoa, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?”

Cô nhanh chóng lên tiếng chào hỏi với hai người bên cạnh, sau đó chạy về phía góc nơi Lục Hi đứng, vệ sĩ thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

Nhan Phi Hoa đi tới cách Lục Hi không xa, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của anh, trong lòng không khỏi mất mát.

Mặc dù thân hình tướng mạo của hai người gần như giống nhau, nhưng cũng không phải một người, điều này khiến Nhan Phi Hoa đang tràn đầy hy vọng liền cảm thấy vô cùng mất mát trong lòng.

Cô ở Cảng Đài có thể có được đãi ngộ tốt và địa vị như ngày hôm nay đều là người tên Lục Thiên Hành kia mang tới cho cô, còn cô từ khi đến đây thường xuyên tưởng tượng hai người gặp nhau và bắt đầu tình yêu mãnh liệt trong mơ.

Kể từ đó, cô biết trong lòng mình đã không thể chấp nhận người khác, ngày đêm cô mong ngóng có thể gặp lại anh lần nữa.

Nhưng hai nơi cách nhau quá xa, đi lại bất tiện, Lục Thiên Hành là nhân vật giống như thần tiên, là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, cô cũng biết rằng hy vọng không lớn.

Lúc này, Lục Hi cũng nhìn thấy Nhan Phi Hoa, hai người cách nhau không tới mấy mét.

Lục Hi vẫy tay chào hỏi về phía Nhan Phi Hoa.

Nhan Phi Hoa miễn cưỡng cười một tiếng, cô gật đầu với Lục Hi. Mặc dù chắc chắn anh không phải Lục Thiên Hành, nhưng Nhan Phi Hoa vẫn không nhịn được tò mò đi về phía Lục Hi.

Bởi vì cô đã quan sát rất cẩn thận, hai người này quả thật quá giống nhau.

Ngoài trừ tướng mạo khác nhau, bất kể là từ vóc dáng hay thần vận, hai người giống như cùng một khuôn đúc ra, quả thật không tưởng tượng nổi.

Nhan Phi Hoa đi tới trước mặt Lục Hi, cô thành thực nói: “Xin lỗi, vì anh và bạn của tôi rất giống nhau, vì vậy có chút mạo muội qua đây, không làm phiền mọi người chứ?”

Lục Hi cười một tiếng nói: “Đương nhiên không rồi”.

Nhan Phi Hoa vừa nghe giọng nói này liền sợ ngây người.

Ngay cả âm thanh cũng giống nhau như đúc, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Hi, dường như muốn nhìn thấu anh, quả thật cô nghĩ không thông, ngoại trừ tướng mạo khác nhau, hai người này còn có điểm gì khác nhau đâu.

Đúng lúc đó, Trương Ngọc Kỳ lại kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Nhan Phi Hoa?”

Mặc dù bây giờ hai người Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân vẫn còn đang đóng phim, nhưng tin ngoài lề và áp phích không ngừng truyền ra, mọi người ở Cảng Đài đều biết.

Hai bộ phim hai người tham gia, công ty điện ảnh đều không tiếc vốn ban đầu để tuyên truyền.

Đạo diễn phim điện ảnh chính là đạo diễn đỉnh cao của Cảng Đài, có bảo đảm doanh thu phòng vé.

Phim điện ảnh của hai người bọn họ có thể nói là muôn người mong đợi, phim chưa ra nhưng cả hai đã nổi. Trương Hồng Kỳ lăn lộn trong giới giải trí này đương nhiên là quen biết Nhan Phi Hoa.

Cô ta kích động nắm hai tay đặt trước ngực và nói: “Cô Nhan Phi Hoa, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?”

Một câu này cuối cùng đã kéo Nhan Phi Hoa từ trong ngơ ngác đi ra.

“Cô nói gì?”, Nhan Phi Hoa sững sờ nhìn Trương Ngọc Kỳ nói.

Vừa rồi cô quá mê mẩn, chỉ nghe thấy Trương Ngọc Kỳ nói chuyện với cô, nhưng nói cái gì cô cũng không nghe rõ.

Trương Ngọc Kỳ thấy vậy còn tưởng rằng Nhan Phi Hoa không đồng ý, nhất thời liền có hơi sợ sệt, cô ta lẩm bẩm nói: “Tôi muốn chụp chung một bức ảnh với cô, không biết được không”.

Lúc này giọng nói của Trương Ngọc Kỳ nhỏ như muỗi kêu.

Lần này Nhan Phi Hoa đã nghe hiểu, cô cười nói: “Đương nhiên có thể rồi”.

Cô cũng xuất phát từ diễn viên tuyến mười tám, biết rõ người bình thường ngưỡng mộ minh tinh như vậy, có thể chụp chung là một loại vinh hạnh. Vì vậy bình thường cô cũng không từ chối có người tìm đến mình chụp chung.

Chỉ thấy Nhan Phi Hoa hào phóng đi tới, đứng chung một chỗ với Trương Ngọc Kỳ.

Trương Ngọc Kỳ mặt đầy kích động, cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Hi và nói: “Nhanh, chụp cho chúng tôi mấy tấm”.

Lục Hi lắc đầu cười một tiếng, anh nhận lấy điện thoại di động chụp cho hai người.

Nhan Phi Hoa nhẹ nhàng ôm Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, Trương Ngọc Kỳ kích động đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt không nhúc nhích.

Lục Hi chụp liền mấy tấm rồi đưa điện thoại di động cho Trương Ngọc Kỳ.

Trương Ngọc Kỳ cầm điện thoại giống như cầm một bảo bối, mặt đầy hạnh phúc, cô ta cúi người về phía Nhan Phi Hoa nói: “Cảm ơn cô nhiều”.

Nhan Phi Hoa cười nói: “Không có gì, mọi người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy”.

Nói xong, Nhan Phi Hoa mặt đầy cô đơn rời đi.

Sau khi cô đi, Trương Ngọc Kỳ nâng điện thoại di động, cô ta nhìn về phía Lục Hi nói: “Hình như cô ấy có tâm sự gì đó, anh thấy không?”

Lục Hi cười nói: “Nhìn thấy, đại minh tinh cũng có tâm sự, lạ không”.

“Aiz, nếu tôi có số mệnh như bọn họ thì tốt rồi, nếu giống như bọn họ thì tôi đâu có thể có tâm sự chứ, mỗi ngày đều vui vẻ muốn chết”, Trương Ngọc Kỳ vô cùng hâm mộ nói.

Lục Hi cười nói: “Được rồi, tôi dẫn cô đi gặp ông Hoắc, để xem cô có cơ hội như vậy hay không”.

Trương Ngọc Kỳ nghe xong trợn mắt nói: “Con người anh cái gì cũng tốt, tật xấu khoác lác này thật sự phải sửa”.

“Tôi khoác lác từ lúc nào chứ”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.

“Vừa rồi anh nói quen biết Thần Hi Quân, thiếu chút nữa bị người ta đánh một trận. Lại còn nói quen biết Nhan Phi Hoa, người ta tới rồi cũng không nhìn thấy anh và cô ấy quen nhau. Bây giờ lại nói dẫn tôi đi gặp ông Hoắc. Đoán chắc ông Hoắc kia cũng không quen anh đâu”, Trương Ngọc Kỳ bất mãn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK