Lúc này, Vân Khả Thiên nhìn Tần Lam nói: “Chị Lam, việc này tôi cũng có công, sao không cảm ơn tôi”.
Sắc mặt Tần Lam liền lạnh lùng nói: “Cậu rõ ràng chút, là Lục Hi gọi cậu đến, tôi đâu có gọi cậu, còn lải nhải nữa, cẩn thận tôi đánh cậu”.
Lúc này, bố mẹ của Cốc Tuyết vừa đẩy cửa đi vào, nghe thấy những lời này liền khẽ run.
Bọn họ đã nhớ ra Vân Thắng Quốc là ai, đương nhiên cũng biết địa vị của Vân Khả Thiên, cô gái tên Tần Lam này lại dám nói ra những lời như vậy, nhóm người này sao người này so với người kia càng lợi hại hơn thế!
Lục Hi trở lại Thiên Nhân Cư, đi dạo một vòng quanh hoa viên, sau đó lảo đảo trở về phòng của mình, đặt mình lên sofa tự nói một mình: “Đừng xảy ra chuyện gì nữa, để mình được yên ổn nghỉ ngơi hai ngày”.
Nói xong, Lục Hi cứ như vậy ngủ thiếp đi.
...
Lúc này, ở trang viên nhà họ Ôn ở Giang Chiết.
Gia chủ nhà họ Ôn Ôn Nhất Hàng sắc mặt ngưng trọng ngồi vị trí đầu trong phòng khách, bên cạnh ông ta là mười mấy người ở các độ tuổi khác nhau đứng thành hai hàng, những người này có một điểm chung đó là tất cả bọn họ đều có mấy phần giống nhau.
Sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy Ôn Nhất Hàng trầm giọng nói: “Đã mấy ngày không liên lạc được với Ảnh Sát, mọi người nghĩ sao về việc này?”
Một lát sau, chỉ thấy người đầu tiên bên cạnh ông ta, lão đại nhị phòng Ôn Thế Khiêm nói: “Gia chủ, tôi đoán Ảnh Sát đã xảy ra chuyện, về việc ở Tây Bắc, xem ra phải hành động thận trọng”.
Lời của Ôn Thế Khiêm được mọi người tán thành, tất cả mọi người đều gật đầu.
Ôn Nhất Hàng không phải là không biết Ảnh Sát đã xảy ra chuyện, nhưng nhiều năm như vậy, Ảnh Sát làm việc chưa từng xảy ra sai sót, trong lòng ông ta vẫn ôm chút ảo tưởng, dẫu sao, Ảnh Sát cũng là một sát thủ hiếm có của nhà họ Ôn.
Về mặt điều tra tình báo không ai có thể sánh bằng, đã thu thập được vô số tin tức tình báo cơ mật cho nhà họ Ôn, thu được bao nhiêu lợi ích, sự biến mất của hắn cũng khiến Ôn Nhất Hàng rất tiếc.
Lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Thế Lương của tam phòng nói: “Xem ra Ảnh Sát đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của Lục Thiên Hành, gia chủ, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Hiện tại, người nhà họ Ôn đều đã biết Ảnh Sát là đi điều tra thông tin về Lục Thiên Hành, cho nên việc hắn biến mất đương nhiên có liên quan đến Lục Thiên Hành, vì vậy bọn họ đều nhìn đến Ôn Nhất Hàng, đợi quyết định của ông ta.
Chỉ thấy Ôn Nhất Hàng trầm tư suy nghĩ hồi lâu sau đó mới chậm rãi nói: “Mặc dù Lục Thiên Hành đã là tông sư, nhưng nhà họ Ôn chúng ta cũng không sợ hắn, lập tức phái thêm người bí mật điều tra về việc của Ảnh Sát, ngoài ra, mọi người ai đi Tây Kinh một chuyến, đi gặp người tên Lục Thiên Hành đó".
Mọi người nghe xong đều hiểu ý của Ôn Nhất Hàng.
Bên trong phải bí mật điều tra xác định xem Ảnh Sát là mất tích hay đã chết, có liên quan đến Lục Thiên Hành không.
Bên ngoài, cũng cần có người đi Tây Kinh gặp Lục Thiên Hành và Lâm Tiêu hỏi về việc của Ảnh Sát.
Làm gì có chuyện người nhà họ Ôn xảy ra chuyện ở Tây Kinh, mà nhà họ Ôn cũng không có người đoái hoài đến, như vậy còn ra thể thống gì.
Mà người bên trong bóng tối phải lấy được chứng cứ, nếu không có người thừa nhận chuyện này, bọn họ cho dù cuối cùng có trở mặt với Lục Thiên Hành, hay trao đổi điều kiện, cũng sẽ đứng vững được, dù sao, người nhà họ Ôn không thể mất tích một cách không rõ ràng như vậy.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Thế Cung của tứ phòng nói: “Gia chủ, vậy tôi sẽ đi một chuyến”.
Ôn Nhất Hàng nhìn đến, cười nói: “Cũng được, xưa nay cậu là người làm việc cẩn thận, cậu đi tôi cũng yên tâm”.
“Gia chủ, võ công của Thế Cung có phải có chút hơi thấp, Lâm Tiêu và Lục Thiên Hành đều là tông sư”, Ôn Thế Kiệm của lục phòng nói.
Ôn Thế Cung chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong, còn chưa đạt đến Tiên Thiên, Ôn Thế Kiệm có chút lo lắng.
Ôn Nhất Hàng cười nói: “Thế Cung đi là đại diện cho nhà họ Ôn chúng ta, kẻ nào dám động vào cậu ấy? Động vào cậu ấy chính là trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Ôn, thử hỏi trên đời này có mấy kẻ to gan như vậy?”
Trên mặt Ôn Nhất Hàng đầy vẻ kiêu ngạo.
Mọi người nghe xong đều gật đầu, căn cơ nhà họ Ôn vững chắc, không phải gia tộc tông sư bình thường có thể sánh được, khắp Hoa Hạ, ngoài mấy gia tộc giàu sang quyền thế thật sự đó, quả thực không có mấy người dám trở mặt với nhà họ Ôn.
“Việc này cứ quyết định như vậy, mọi người bàn bạc một chút, phái thêm người qua đó, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân mất tích hoặc cái chết của Ảnh Sát, tất cả mọi người bên đó đều do Thế Cung điều động”, Ôn Nhất Hàng thấp giọng ra lệnh.
Mọi người nghe vậy đồng loạt thi lễ nói: “Vâng, gia chủ”.
Qua một đêm, sáng hôm sau, Ôn Thế Cung thay một bộ quần áo thường ngày màu xanh da trời, đeo kính mắt màu xanh ice blue, mang theo một chiếc túi xách màu đen của Armani, ung dung thoải mái đặt chân lên chuyến bay đến Tây Kinh.
Lúc này, trong Thiên Nhân Cư, Lục Hi chăm sóc cho cây tiên thảo xong trở về phòng của mình lấy giấy bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên trên đó.
Không bao lâu một phương thuốc đã được hoàn thành.
Lục Hi kiểm tra cẩn thận một lượt, đảm bảo không có thiếu sót gì, sau đó dùng điện thoại chụp lại.
Lúc này, Lục Hi cười đắc chí.
Phương thuốc này là anh lĩnh hội từ việc mình sử dụng đan Thối Thể, kết hợp với kiến thức luyện đan của Cát Hồng, sửa đổi thành.
Đạt tới cảnh giới của võ giả ngoại gia có thể sử dụng được phương thuốc này, nó cũng có tác dụng rèn luyện cơ thể, mà võ giả ngoại gia trong quân đội thường là lính đặc chủng trong các quân khu.
Lính đặc chủng của cảnh giới võ giả ngoại gia, kết hợp với đan Thối Thể này, có thể nói trong thời gian ngắn, thể chất có thể được cải thiện mạnh mẽ, tăng lên theo cấp số nhân, về lâu dài gần như có thể đạt đến cấp của lính đặc chủng Viêm Long.
Viêm Long là lính đặc chủng tầm cỡ thế giới, nếu Hoa Hạ có thể có mấy chục ngàn binh sĩ như vậy, thì sẽ thế nào đây?