Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Tìm ra đầu rồng

Lục Hi biết bản thân Vân Thắng Quốc cũng không hy vọng chuyện này xảy ra. Một, Thạch Kế Đông là do đích thân ông ta mời về, nếu Thạch Kế Đông là chủ mưu thì thể diện của Vân Thắng Quốc ông ta sẽ mất hết. Hai nữa, Thạch Kế Đông là học giả, giáo sư lịch sử nổi danh khắp Tây Kinh, danh vọng trong giới văn hóa cực kỳ cao. Nếu ông ta xảy ra chuyện thì cũng là một đợt gièm pha lớn, ảnh hưởng đến cả chính phủ.

"Thật sao?"

Lục Hi vừa nói xong thì Vân Thắng Quốc lập tức trở nên vui vẻ. Ông ta biết Lục Hi có siêu năng lực, cho nên Vân Thắng Quốc cực kỳ tin tưởng anh.

Lục Hi gật đầu.

Vân Thắng Quốc lập tức nói: "Đầu rồng ở đâu, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm".

Chuyện này vô cùng quan trọng đối với ông ta, cho nên ông ta cực kỳ nóng lòng.

Nhưng đúng lúc này, Trương Thiệu Phong lại xen vào: "Bí thư Vân, sao có thể, chuyện này còn chưa có chút manh mối nào mà cậu ta đã dám nói là tìm được đầu rồng rồi, không lẽ cậu ta biết bói toán?"

Vân Thắng Quốc nhíu mày nói: "Cậu Lục thần thông quảng đại, anh không biết hết được đâu. Cậu ta nói không sai đâu".

Trương Thiệu Phong nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nói: "Bí thư Vân, tôi không tin cậu ta tìm được đầu rồng. Nếu cậu ta thật sự có thể tìm được thì tôi sẽ nhường cái chức trưởng phòng điều tra hình sự này cho cậu ta".

Nói xong, Trương Thiệu Phong lạnh lùng nhìn Lục Hi, vẻ mặt không tin.

Ông ta cho rằng Lục Hi tám, chín mươi phần trăm là một kẻ lừa đảo. Bí thư Vân cũng thuộc kiểu có bệnh vái tứ phương mà thôi. Với kinh nghiệm lâu năm của ông ta thì vụ án này chắc chắn là kế hoạch được lên từ trước, nội ứng ngoại hợp, không đơn giản chút nào.

Đầu rồng đã sớm bị đưa ra ngoài từ lâu rồi, sao còn có thể ở trong bảo tàng được nữa chứ, đúng là mắc cười.

Cách duy nhất hiện tại chính là tìm được điểm đột phá từ chỗ Thạch Kế Đông, tìm ra manh mối đồng đảng của ông ta, sau đó lùng bắt khắp thành phố thì mới có khả năng tìm lại đầu rồng, chứ không hề dễ dàng như Lục Hi nói.

"Thôi, đừng nói chuyện nữa, tìm được hay không cứ đi xem là biết mà", Vân Thắng Quốc nói: "Cậu Lục, đầu rồng ở đâu vậy, chúng ta mau tới tìm thôi, để lâu lại có biến cố thì hỏng chuyện mất".

Lục Hi mỉm cười quay đi, anh lúc này cực kỳ khó chịu với Trương Thiệu Phong. Chỉ vì phá án tranh công mà không từ thủ đoạn, ép bức một ông cụ có danh vọng như thế, quá mức ác độc và tàn nhẫn.

Mà nhóm Vân Thắng Quốc thì vội vàng đi theo sau, đến cả Thạch Kế Đông cũng chạy đi cùng. Nếu đã có tung tích của đầu rồng thì ông ta cũng muốn xem xem đầu đuôi mọi chuyện là thế nào.

Đoàn người ra phía sau khu hành chính. Lục Hi đi trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải, đi vào một bên bờ ao nhỏ ở sườn đông.

Lúc này, tại khu nghỉ ngơi của du khách trong bảo tàng, xung quanh hồ nước có không ít ghế dựa, mà trung tâm hồ là một đài phun nước không lớn không nhỏ đang hoạt động hết cỡ.

Lục Hi chỉ vào trong hồ nước, nói: "Đầu rồng ở trong này".

Mọi người chạy nhanh tới bên cạnh ao, nhìn vào bên hồ,

Lúc này đã gần đến 10 giờ, ánh đèn lờ mờ ở nơi này cũng không giúp mọi người thấy rõ được. Vân Thắng Quốc nôn nóng không thôi.

Lục Hi lắc đầu, đi đến bên cạnh ao, duỗi tay vào rồi nhấc lên một vật thể bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp nilon.

Lục Hi đặt nó ở trên mặt đất, chậm rãi nói: "Đây chính là đầu rồng".

Trương Thiệu Phong không tin, nở nụ cười khẩy.

Vân Thắng Quốc thì mong chờ nhìn đồ vật này, hơi xoa tay.

Lúc này, Thạch Kế Đông tiến lên, run rẩy cởi bỏ từng lớp nilon quấn quanh đồ vật.

Ngoài Lục Hi ra thì mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm tay của Thạch Kế Đông. Nữ cảnh sát kia còn tò mò nhìn Lục Hi.

Không bao lâu sau, nilon bị cởi hết ra, một cái đầu rồng màu đồng đậm xuất hiện. Thạch Kế Đông cẩn thận quan sát một chút, kích động nói: "Là thật, không sai".

Thạch Kế Đông nói vậy khiến cho Vân Thắng Quốc lập tức yên lòng, gương mặt đã nở nụ cười. Ông ta vô cùng tin tưởng ánh mắt của vị học giả già này.

Lúc này, Trương Thiệu Phong kinh ngạc nhìn đầu rồng trong tay Thạch Kế Đông, miệng há hốc đến mức nhét vừa một quả trứng.

Nhưng nửa khắc sau, ông ta lập tức sầm mặt xuống, nói: "Bí thư Vân, tôi nghi ngờ cậu Lục này có liên quan mật thiết đến vụ án trộm đầu rồng này".

"Haha, làm sao, sợ tôi đoạt mất vị trí trưởng phòng điều tra hình sự của ông à?", Lục Hi cười đáp.

"Hừ, đừng có tránh nặng tìm nhẹ, nếu cậu không liên quan đến chuyện này thì sao lại biết đầu rồng ở đây chứ?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Thật ra lúc này ông ta đã hoảng loạn lắm rồi.

Vừa rồi ông ta nói khoác, nhưng trong nháy mắt Lục Hi đã tìm được đầu rồng, làm ông ta vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa, ông ta phân tích cũng hợp lý, nếu Lục Hi không có can hệ gì thì tại sao lại biết đầu rồng ở đây được.

Nhưng có một điều ông ta không hề biết chính là năng lực của Lục Hi là thứ ông ta không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này, Vân Thắng Quốc nói.

"Thôi được rồi, anh không biết được năng lực của cậu Lục đâu. Cậu ta sẽ không có liên quan gì đến chuyện này hết. Tìm được đầu rồng rồi thì anh mau đi phá án đi, đừng tốn thời gian ở đây nữa".

Vân Thắng Quốc biết rõ ràng, đầu rồng là do Lục Hi đưa tới thì sao anh có thể trộm lại được chứ. Trương Thiệu Phong nói sao mà nực cười. Hơn nữa, ông ta cũng đã âm thầm đánh giá kém Trương Thiệu Phong rồi.

Trương Thiệu phong nghe vậy, xanh mặt nói: “Tôi biết rồi bí thư Vân, tôi đi đây".

Nói xong, ông ta quay người rời đi. Tối nay ông ta đã đủ mất mặt rồi, cũng không còn thể diện ở lại nữa.

Nữ cảnh sát kia cũng đi theo, trước khi đi vẫn không ngừng nhìn Lục Hi với ánh mắt tò mò, lén đánh giá anh.

Sau khi Trương Thiệu Phong đi, Vân thắng Quốc nói: "Cảm ơn cậu Lục, cũng nhờ có cậu, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao rồi".

"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi mà", Lục Hi bình thản nói.
Chương 222: Triển lãm bắt đầu

Vân Thắng Quốc lại nhíu mày nói: "Cậu Lục, tôi còn muốn làm phiền cậu thêm chút nữa, hôm nay cậu có thể ở lại đây bảo vệ đầu rồng không?"

Lục Hi đáp: "Được".

Vân Thắng Quốc vui mừng khôn xiết. Đầu rồng biến mất quá thần bí, ông ta lúc này không hề yên tâm với lực lượng bảo vệ ở đây chút nào. Có Lục Hi thì đỡ hơn nhiều.

Lúc này, Thạch Kế Đông nói: "Vậy tôi đưa cậu Lục đến phòng khách nhé?"

Lục Hi gật đầu, Vân Thắng Quốc và Thạch Kế Đông đưa anh đến chỗ phòng dành cho khách.

Đến phòng, Vân Thắng Quốc và Lục Hi lại trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi cùng Thạch Kế Đông. Ngày mai ông ta sẽ có rất nhiều việc, cần nghỉ ngơi sớm.

Lục Hi ném đầu rồng lên giường một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng anh cũng biết rõ, kẻ trộm đầu rồng nhất định sẽ xuất hiện trở lại, có lẽ là ngay trong ngày mai thôi.

Sáng sớm hôm sau, khi Lục Hi đang ngủ thì đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

Anh rời giường mở cửa, chỉ thấy Vân Thắng Quốc và Thạch Kế Đông dẫn theo một nhóm lính đặc chủng và hai nhân viên ở viện bảo tàng đi đến.

"Cậu Lục, đã đến lúc đưa đầu rồng quay lại phòng trưng bày rồi. Lát nữa các vị khách sẽ tới tham quan", Vân Thắng Quốc nói.

Lục Hi gật đầu: "Ừ, mấy người đi trước đi, tôi vệ sinh cá nhân rồi đến sau, đừng lo lắng, cứ làm như bình thường thôi, tôi sẽ canh chừng trong bóng tối, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết".

Vân Thắng Quốc nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì cảm ơn cậu Lục quá".

Mà Thạch Kế Đông thì vẫn nhìn Lục Hi với ánh mắt kinh ngạc vô cùng, bất kể là từ hôm qua lúc tìm được đầu rồng hay là sự tôn kính của Vân Thắng Quốc với Lục Hi, Thạch Kế Đông đều cảm thấy Lục Hi tràn ngập cảm giác thần bí.

Lúc này, Vân Thắng Quốc vung tay lên. Nhân viên đeo bao tay trắng đau xót bê đầu rồng từ trên giường lên, đặt vào khay rồi rời đi dưới sự hộ tống của đội lính đặc chủng. Mà Vân Thắng Quốc cùng Thạch Kế Đông cũng chào tạm biệt, hôm nay bọn họ rất bận.

Lục Hi rửa mặt xong thì lảo đảo đi vào sân trước khu trưng bày.

Lúc này, đã có khách lục tục tiến vào tham quan. Lục Hi còn đang lảo đảo thì bỗng nhiên nghe được một tiếng nói: "Ê, sao anh lại trà trộn vào đây được?"

Lục Hi nhìn sang, còn không phải là hai ông cháu anh gặp phải trên tàu cao tốc đó à.

"Làm sao, tôi thì không được vào à?", Lục Hi khó chịu nói.

"Hôm nay chỉ những người nhận được thiệp mời điện tử thì mới được vào thôi, tôi nghi ngờ anh không có tư cách này", cô gái kiêu ngạo nói.

Lục hi cười khẩy: "Tôi không nhận được thiệp mời nhưng tôi vẫn vào đây rồi, cô có ý kiến à?"

Cô gái sầm mặt xuống, lúc này, ông nội Hạ Nguyên Phi của cô ta lên tiếng: "Thôi, Huyên Huyên, đừng có chấp loại người này. Ông và viện trưởng Thạch là bạn cũ, lát nữa thông báo với ông ta là được".

Cô ta lúc này mới hừ lạnh một câu, đi theo ông nội.

Lục Hi lắc đầu, trong lòng thở dài, người làm công tác văn hóa mà cũng khinh người như vậy sao, thật là hết nói nổi.

Ngay sau đó, Lục Hi lại bắt đầu đi loanh quanh, nhưng thần thức của anh đã định vị chặt chẽ đầu rồng. Chỉ cần nơi nào có dị động thì anh có thể đuổi tới trong nháy mắt.

Lượng khách tới ngày một đông, đều là nhân sĩ có danh vọng trong giới văn hóa trong nước và một vài nhân sĩ ái quốc có địa vị. Những người này ra vào liên tục các phòng trưng bày, tán thưởng viện bảo tàng này.

Mà đến 10 giờ đúng, mọi người sôi nổi đi vào phòng trưng bày số 1 dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bảo tàng, bắt đầu tham quan.

Lục Hi thì đứng đó không xa yên lặng cảm nhận mọi thứ.

Lúc này, thần thức còn tiện hơn thị giác nhiều lắm. Mọi thứ trong phòng trưng bày số 1 đều hiện lên trong đầu anh.

Nhưng cho đến lúc này rồi mà Lục Hi vẫn chưa cảm nhận điều gì bất thường, nên không khỏi thấy kỳ lạ.

Theo lý thuyết, kẻ trộm kia đêm qua chưa đưa đầu rồng ra ngoài được mà lựa chọn giấu đi, hôm nay biết đầu rồng xuất hiện thì chắc chắn sẽ tò mò đến xem.

Nếu kẻ này giống như anh thì Lục Hi chắc chắn có thể cảm nhận ra khí tức. Nhưng cho đến giờ mà anh vẫn chưa phát hiện ra một ai kỳ lạ.

Nhưng anh cũng không vội lắm, đối phương có thể trộm đi đầu rồng thì chắc chắn sẽ có hành động về sau, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.

Vì vậy, Lục Hi quyết định dựa vào một góc hành lang nhắm mắt giả ngủ.

Lúc này, Trương Thiệu Phong dẫn nhân viên trực gác đang có vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Hôm qua ông ta điều tra cả đêm, phát hiện trợ lý của Thạch Kế Đông đang hôn mê bất tỉnh bên bụi cỏ. Chờ người này tỉnh lại thì Trương Thiệu Phong liền dò hỏi, trợ lý nói bản thân đột nhiên bị đánh ngất, sau đó không biết gì hết. Ông ta không lấy được manh mối gì hữu hiệu, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà cũng không làm được gì.

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thạch Kế Đông và Lục Hi. Ông ta không thể tưởng tượng nổi, trong trạng thái bảo vệ nghiêm ngặt như thế mà lại có người lặng yên không một tiếng động đem đầu rồng đi.

Nhưng dựa vào tình huống trước mắt thì bí thư Vân chắc chắn sẽ không để cho ông ta động vào hai người này, dù sao giờ đang là thời điểm đặc thù.

Nhưng Trương Thiệu Phong đã quyết định, chờ cuộc tham quan kết thúc, bí thư Vân đi mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng thì ông ta sẽ lập tức bắt Lục Hi lại, tra khảo ra đầu mối. Chỉ cần Lục Hi mở miệng thì bí thư Vân cũng sẽ chẳng nói được điều gì.

Còn Thạch Kế Đông, chỉ cần Lục Hi nhắc đến thì bắt cũng không sai, lúc ấy chẳng ai dám nói ông ta điều gì, mà ông ta còn lập được công lớn.

Ông ta liếc mắt một cái, thuộc hạ bên người lập tức hiểu ý, nhìn ra phía Lục Hi ở nơi xa.

Mà Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi một cái, hừ lạnh rồi đi vào phòng trưng bày số 1.

Lúc này, phòng trưng bày số 1 đang có gần trăm người vây quanh trụ thủy tinh, khen ngợi đầu rồng bên trong không dứt.

Văn vật có ý nghĩa cực kỳ tượng trưng như vậy trở về được đúng là niềm tự hào của người dân cả nước.

Mà Vân Thắng Quốc thì mỉm cười giao lưu với những người này.

Những người này không phải thương nhân, làm quen với họ sẽ không có nguy hiểm gì cả, có khi còn giúp đỡ bản thân ấy chứ. Bởi vậy mà Vân Thắng Quốc vô cùng nhiệt tình.
Chương 223: Ông chắc chắn muốn làm thế này đúng không?

Thạch Kế Đông đi theo sau, gặp phải người nào Vân Thắng Quốc không quen thì sẽ giới thiệu một phen. Thạch Kế Đông cũng là danh nhân trong giới, ông ta hầu như đều quen biết người ở đây, có không ít người là bạn hợp tác, vô cùng quen thuộc.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi đi tới chỗ Thạch Kế Đông.

Thạch Kế Đông nhìn thấy thì lập tức giới thiệu cho Vân Thắng Quốc: "Bí thư Vân, đây chính là Hạ Nguyên Phi, giáo sư khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Tây Kinh, là bạn lâu năm của tôi".

"Nghe danh đã lâu".

Vân Thắng Quốc lập tức nhiệt tình bắt tay với Hạ Nguyên Phi. Đừng thấy những người này mà khinh họ không có quyền lực, thực ra trong dư luận thì bọn họ có địa vị không nhỏ, Vân Thắng Quốc nào dám khinh thường.

Hai người nói chuyện đôi câu rồi Vân Thắng Quốc nói: "Viện trưởng Thạch, giáo sư Hạ là bạn lâu năm của ông, hai người hàn huyên thêm một lúc đi, tôi đi chào hỏi các vị khách khác".

Nói rồi, ông ta rời đi, bởi ông ta nhìn thấy một người quen cũng khá có tiếng nói trong giới cấp cao nên muốn đi qua đó chào hỏi.

Vân Thắng Quốc rời đi thì hai người còn lại tâm sự, Hạ Nguyên Phi nói.

"Kế Đông à, ban nãy tôi tới đây có thấy một thanh niên đi quanh nơi này, không giống nhân viên công tác mà cũng không phải được mời tới, ông có nên cho người để ý đến kẻ đó không".

Thạch Kế Đông nghe xong thì suy nghĩ một chút.

Hôm nay đều là được mời mới vào được bên trong, mà người không mời mà tới thì chỉ có cậu Lục kia, nhưng cậu ta còn đang có sứ mạng trọng đại đấy.

"Người mà ông nói có phải là có vết sẹo dao nhạt trên mặt không?", Thạch Kế Đông hỏi.

Hạ Nguyên Phi còn chưa trả lời thì Hạ Huyên Huyên đã xen vào: "Đúng rồi ạ, chính là anh ta, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì rồi. Viện trưởng Thạch, hôm nay là một ngày trọng đại, ông phải cẩn thận đừng để loại người này phá hoại".

Hạ Huyên Huyên nói ra những lời cực kỳ bất mãn với Lục Hi.

Mà Thạch Kế Đông lại nói: "Người này có thân phận đặc biệt, cậu ta ở đây là có nguyên do cả, không sao đâu".

Hạ Nguyên Phi nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, chẳng qua hơi tò mò một người trẻ tuổi như thế thì có thân phận đặc thù tới mức nào.

...

Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến 11 giờ, Vân Thắng Quốc nhìn đồng hồ rồi gật đầu với thư ký.

Thư ký lập tức nói: "Các vị, thời gian tham quan đã kết thúc, chính quyền đã mở tiệc ở khách sạn Tây Kinh chiêu đãi mọi người, mời các vị đi theo nhân viên công tác lần lượt rời khỏi đây".

Mọi người nghe vậy thì ra khỏi phòng trưng bày số 1 theo sự chỉ dẫn của nhân viên, ra ngoài viện bảo tàng.

Thạch Kế Đông là người cuối cùng đi ra, chỉ thấy ông ta đóng cửa điện tử của phòng trưng bày lại, kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Đồng thời, một đội lính đặc chủng vác súng trên vai, đạn đã lên sẵn nòng, đứng ở bên cửa.

Nhưng vào lúc Thạch Kế Đông đi chưa được bao lâu thì một cái bóng đen đã xuất hiện một cách quỷ mị.

Đội lính đặc chủng kinh hãi, còn chưa kịp giơ súng lên thì bóng đen đó đã lướt một vòng quanh bọn họ, khiến cả đám bọn họ bị đánh ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó, bóng đen này lấy ra một cái trang bị, quét mã ở cửa điện tử rồi cửa điện tử cứ thế mở rộng ra.

Lúc này, Lục Hi đang chớp mắt ở hành lang thì lập tức mở mắt, đứng dậy.

Đúng lúc này, chỉ thấy Trương Thiệu Phong dẫn theo hai người xuất hiện trước mặt Lục Hi.

Trương Thiệu Phong lạnh lẽo nói: "Làm sao thế cậu Lục, tìm được cơ hội để động thủ lần nữa rồi à? Đáng tiếc là tôi lại đang nhìn chằm chằm cậu cơ".

Lục Hi lắc đầu nói: "Đi cùng đi, có người vào phòng trưng bày số 1 rồi".

"Hahaha, mắc cười, cậu nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Ở đó có cả một đội lính đặc chủng canh gác ở đó. Cậu Lục, cậu bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án ăn trộm văn vật cấp quốc gia, mau về sở cảnh sát tiếp nhận điều tra thôi".

Trương Thiệu Phong nói, liếc mắt một cái, một viên cảnh sát đã lấy còng tay ra đi về phía Lục Hi, mà một người khác thì bắt lấy tay anh đỡ ở hông, cảnh giác nhìn anh.

Lục Hi thấy vậy thì sầm mặt lại, chậm rãi nói: "Ông chắc chắn muốn làm thế này đúng không?"

"Bớt nói nhảm, đi về sở cảnh sát với tôi", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Lục Hi nghe vậy thì chậm rãi chìa tay ra.

Viên cảnh sát kia "keng" một tiếng, còng tay Lục Hi lại.

Lục Hi cũng chẳng phản kháng, vô cùng "nghe lời".

Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, cười khẩy: "Đi thôi".

Nói xong, Trương Thiệu Phong xoay người rời đi, hai thủ hạ một trái một phải bí mật đưa Lục Hi đi.

Đi ra từ cửa ngách của viện bảo tàng đã thấy có một chiếc xe cảnh sát đang chờ ở đó. Lục Hi bị đẩy lên xe, xe cảnh sát lặng lẽ rời đi.

Cùng lúc đó, thư ký của Vân Thắng Quốc vừa mới đưa các khách lên hai chiếc xe khách xa hoa đi về khách sạn Tây Kinh.

"Bí thư Vân, chúng ta đi thôi ạ", thư ký nói với Vân Thắng Quốc.

Vân Thắng Quốc gật đầu, mặt chứa ý cười.

Buổi lễ lần này cũng đã hoàn tất trong hữu kinh vô hiểm. Chờ buổi tiệc trưa nay kết thúc thì buổi chiều bắt đầu họp báo nữa là xong.

Thư ký mở cửa xe cho Vân Thắng Quốc, Vân Thắng Quốc đang chuẩn bị lên xe.

Ngay lúc này, đội trưởng trung đội lính đặc chủng là Triệu Á Quân vội vã chạy tới, vẫy tay ngăn lại Vân Thắng Quốc đang muốn lên xe, không màng lễ phép nói: "Hỏng rồi, đầu rồng lại bị trộm nữa".

Vân Thắng Quốc nghe như sét đánh bên tai.

"Sao lại thế?", Vân Thắng Quốc nói nhỏ, giọng điệu tràn đầy giận dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK