“Ồ”, Điền Bằng Vũ đáp: “Cơ hội gì?”
“Burns của gia tộc Antonio, kẻ đứng sau màn lớn nhất của vương quốc Anh đang bị thương nặng, theo phán đoán của tôi, tính mạng của ông ta đang trong tình trạng nguy kịch, nếu quý quốc đồng ý bảo hộ cho chúng tôi, tôi sẽ lập tức triển khai hành động”, Congo đáp.
Điền Bằng Vũ suy nghĩ một hồi: “Đây là việc giữa các ông và vương quốc Anh, chúng tôi không thể can thiệp vào, nhưng hai nước chúng ta là những quốc gia đã thiết lập quan hệ ngoại giao, nếu ông cần bất cứ điều gì, chúng tôi đều sẽ giúp đỡ”.
Congo nghe được lời này biết được Điền Bằng Vũ đã ngầm đồng ý, nhưng lời ông ta nói quá mơ hồ, Congo muốn có câu trả lời rõ ràng hơn.
Bởi chuyện này thực sự quá trọng đại, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của vương quốc Anh không đơn giản như vậy, mặc dù nói hiện tại mấy người Burns bị thương nặng nhưng sức mạnh của gia tộc vẫn còn đó.
Nếu Điền Bằng Vũ không thể biểu thị một cách rõ ràng ý muốn bảo vệ bản thân, ông ta vẫn rất khó hạ quyết tâm, bởi một khi mọi thứ diễn biến tới trình độ quá kịch liệt, nếu Điền Bằng Vũ buông tay vậy ông ta liền toi đời.
Congo cũng sớm đã có chuẩn bị, ông ta ngay lập tức bắt đầu nói về sự phát triển của Tunisia, đồng thời hứa hẹn rất nhiều điều kiện ưu đãi cũng như chính sách bảo vệ người Hoa Hạ tại Tunisia.
Mà Điền Bằng Vũ cũng bình tĩnh thảo luận một số cách nhìn của bản thân, song phương cứ như vậy giằng co đàm phán.
Điền Bằng Vũ cũng biết chuyện này không dễ dàng xử lý như vậy, nếu chưa thể vì quốc gia tranh giành được lợi ích lớn nhất, ông ta đương nhiên sẽ không nhả ra, do đó quá trình thương lượng diễn ra tương đối chậm rãi.
Đúng lúc này Niwan ở Văn phòng Bộ trưởng sau khi gọi đi vài cuộc điện thoại bỗng nhiên đứng bật dậy nói: “Đến lúc rồi, chúng ta phải xuất phát thôi”.
Hàn Kim Sinh rùng mình, gật đầu với vẻ mặt căng thẳng, mặc dù đã liều mạng ở Châu Phi nhiều năm nay, va chạm không ít tình huống rối ren, nhưng được trực tiếp tham gia một sự kiện vô cùng quan trọng như lần này ông ta vẫn không tránh khỏi hồi hộp.
Nhưng ngoài sự khẩn trương cũng có có chút phấn khích, suy cho cùng cũng tham gia vào việc thay đổi cục diện chính trị của một đất nước, đây chắc chắn là một dấu tích lớn trong cuộc đời ông ta.
Niwan rời khỏi tòa nhà văn phòng đến một lầu gác độc lập bên cạnh, khom lưng cung kính nói: “Thưa đại sư Zaka tôn kính, đã đến giờ xuất phát rồi”.
“Biết rồi”.
Cùng với giọng nói già nua và trầm đục vang lên, chỉ thấy một ông già còng lưng bước xuống từ trên căn lầu gác đó.
Ông lão này đã già đến mức không nhìn được ra tuổi tác, ông ta để tóc dài tán loạn xõa ngang vai, da mặt như vỏ cam khô, tay chống gậy không biết được làm từ loại gỗ nào.
Đi theo sau ông ta còn có một người da đen cường tráng khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân trên để trần lộ ra cơ bắp căng tràn, hai mắt sáng ngời.
Hàn Kim Sinh biết e rằng vị này chính là lãnh tụ tinh thần của châu Phi- đại sư Zaka rồi, mà người phía sau kia có lẽ là đại đệ tử của Zaka nổi danh khắp châu Phi, ông ta hiểu rõ sự khủng bố của hai người này nên cũng không dám lỗ mãng mà vội vàng gập người thi lễ.
Lúc này chỉ thấy Niwan kính cẩn nghênh đón đại sư Zaka và đi về phía một chiếc Hummer chống đạn bên cạnh, sau đó lại bước lên một chiếc xe tương tự khác, Hàn Kim Sinh cũng vội vàng theo sát và ngồi vào hàng ghế sau, hai chiếc xe khởi động máy và lái xe ra ngoài.
Lúc này trên đường phố Kotgarh tám dòng người được trang bị vũ trang toàn diện đổ ra từ khắp các ngóc ngách đang cấp tốc iến về Phủ Tổng thống.
Người đi đường thấy cảnh này thì kinh hãi nhao nhao né tránh.
Tám luồng người này cộng lại chỉ có hơn 500 người, nhưng đặt tại khu vực thành thị chắc chắn là lực lượng không thể xem thường, phải biết rằng lực lượng phòng thủ vũ trang của phủ Tổng thống cũng chỉ có hơn 200 người.
Cùng lúc đó trong ba tòa nhà dân cư còn có ba chiếc xe tăng phá tường, đột phá lớp ngụy trang nhanh chóng lái xe về phía phủ Tổng thống, tất cả dường như đã được mưu tính trước.
Mười phút sau, các lực lượng vũ trang sớm đã có chuẩn bị này đã bao vây phủ Tổng thống lại.
Sau khi lực lượng phòng vệ của phủ Tổng thống phát hiện ra lập tức triển khai dự án khẩn cấp, hai bên nổ súng giao tranh quyết liệt.
Đội trưởng đội bảo vệ phủ Tổng thống lập tức gọi điện cầu cứu nhưng lại phát hiện mọi tín hiệu đã bị chặn đứng, trong cơn tuyệt vọng ông ta chỉ có thể chỉ huy quân đội dồn toàn lực phòng thủ mòn mỏi chờ viện trợ.
Tuy nhiên, một bên đã có kế hoạch từ trước, một bên lại gấp gáp ứng chiến, hơn nữa lực lượng giữa hai bên lại chênh lệch xa nhau nên không tới nửa tiếng đồng hồ, người của Niwan đã xuyên thủng hàng phòng ngự của phủ Tổng thống và tiến vào bên trong rồi chiến đấu trên đường phố.
Lúc này Vân Khả Thiên người đã nghe thấy tiếng súng nổ từ lâu kinh ngạc tìm kiếm Lore cuống quýt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi cũng không rõ”, Lore cũng bối rối đáp.
Vân Khả Thiên cau mày, thầm chửi rủa một tiếng: “Nhanh tới chỗ Burns bên kia”.
Hai người luống cuống chạy xuống tầng nơi mấy người Burns đang dưỡng thương.
Nhìn Burns cùng bảy vị chấp sự vẫn đang mê man chưa tỉnh, mặt Vân Khả Thiên liền tái xanh.
Anh ta cũng có thể tưởng tượng được phủ Tổng thống xảy ra xả súng sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Chỉ là điện thoại không kết nối được, Lục Hi cũng không ở bên cạnh, mấy người Burns vẫn đang hôn mê, Lore cũng giống như bản thân đều là thanh đao cùn, ngay cả đạn cũng không ngăn được, an nguy của bọn họ thực sự đáng lo ngại.
Vả lại với bản lĩnh chính trị mà Vân Khả Thiên được hun đúc từ nhỏ, anh ta cảm thấy rất có khả năng đây chính là một cuộc chính biến nhằm vào nhóm người Burns đang bị thương nặng kia.
Nếu mục tiêu của đối phương là lật đổ Congo, vậy với quan hệ giữa họ sợ rằng sẽ phải đứng mũi chịu sào, khó lòng may mắn tránh khỏi.
Vân Khả Thiên không khỏi nhíu chặt mày, lòng rối như tơ vò.