Lục Hi quay đầu nhìn Nhan Phi Hoa, anh cười nói: “Không sao, tôi đi gặp thầy tu người Phiên này”.
Lúc này, Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh tung người nhảy vào mặt hồ, đứng đối diện với Khắc Tẩm.
Bây giờ trong miệng Khắc Tẩm đọc mấy câu thần chú Mật Tông. Lập tức trên người hắn ta tản ra một luồng uy thế hào hùng, trong nháy mắt thân hình hắn ta nhanh chóng tăng lớn.
Không bao lâu liền biến thành một người khổng lồ cao năm trượng, hơn nữa ở trong tay ngưng kết ra một cái chày Giáng Ma cực lớn, hắn ta trợn trừng mắt nhìn Lục Hi.
Lúc này, Khắc Tẩm giống như Kim Cang phục ma chân chính, tay cầm chày Giáng Ma, toàn thân mang hào quang phật lóng lánh, uy thế vô biên.
Mọi người nhìn thấy Khắc Tẩm đột nhiên thay đổi, tất cả giật mình.
Thầy tu người Phiên này lại có năng lực như vậy, có thể ngang bằng tông sư, nhìn toàn thân hắn ta tỏa ra sức mạnh phồn thịnh, tông sư cũng không ai sánh bằng, người thanh niên này thật sự là tự chuốc lấy đau khổ.
Lúc này, Lục Hi lại có thêm hứng thú nhìn Khắc Tẩm.
Hắn ta cũng là chân nhân đạo pháp giống như Chu Tiên Hiền, nhưng hắn ta và Chu Tiên Hiền không đi cùng một đường.
Con đường Chu Tiên Hiền đi là thuật pháp, Khắc Tẩm này lại đi theo con đường cương mãnh, dùng bí pháp Mật Tông duy trì trên người mình, để mình có năng lực giống như Kim Cang hộ pháp, trông vô cùng có uy thế.
Lục Hi lúc này giống như một con kiến ở dưới cơ thể khổng lồ của Khắc Tẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một phát giẫm chết.
Đối với cuộc chiến này, mọi người đã có câu trả lời, mà trên mặt Ôn Tôn Nguyên cũng đã lộ ra nụ cười nhạt.
Khắc Tẩm đã có thể sánh bằng tông sư, chàng thanh niên này chết chắc rồi, ai bảo anh nhiều lời, thật là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chỉ cần anh chết thôi, chuyện này sẽ được giải quyết được, về sau bất kỳ ai nhắc đến cũng không thể trách lên người nhà họ Ôn được, bởi vì Lục Hi không phải do nhà họ Ôn giết chết.
Tất cả mọi người đều cực kỳ xem thường Lục Hi, nhưng trong sân vẫn có một người tràn đầy lòng tin với anh.
Đó chính là Nhan Phi Hoa, chính mắt cô nhìn thấy Lục Hi một quyền đánh chìm chiếm hạm, uy thế đó không phải tên thầy tu người Phiên trước mặt này có thể so sánh được.
Lúc này, hai tay Nhan Phi Hoa làm thành cái loa đặt lên miệng hét: “Anh Lục, dạy dỗ hắn thật tốt, để xem sau này hắn còn dám lừa người hay không”.
Mọi người nhướng mày, mặc dù không biết Nhan Phi Hoa và Lục Hi có quan hệ như thế nào, nhưng trong tình huống như vậy, Nhan Phi Hoa lại còn ủng hộ Lục Hi, thật là đầu óc có vấn đề.
Lục Hi nghe thấy Nhan Phi Hoa cổ vũ mình, anh quay đầu cười, sau đó trong tay ngưng kết ra một cây giáo dài màu vàng sậm.
“Cảnh giới tiên thiên, cũng lợi hại đấy”.
“Hừ hừ, dù là tiên thiên cũng sẽ không phải đối thủ của Khắc Tẩm, chờ xem”.
“Trẻ tuổi như vậy đã là cảnh giới tiên thiên rồi, tại sao lại có thể nghĩ không thông như vậy, thật là”.
Lúc Lục Hi ngưng kết ra giáo dài, lập tức mọi người nhìn ra anh đã là cao thủ tiên thiên, nhưng vẫn không ai coi trọng anh, bởi vì Khắc Tẩm đã không phải người tiên thiên có thể đánh bại.
Chỉ là bọn họ tiếc cho Lục Hi, trẻ như vậy đã là cao thủ tiên thiên, hoàn toàn có khả năng bước vào hàng tông sư, cứ chết như vậy quả thực đáng tiếc.
Lúc này, Khắc Tẩm đã hét lớn một tiếng, chày Giáng Ma cực lớn trong tay giống như sao rơi, cùng với tiếng gào thét nện xuống đầu Lục Hi.
Chày Giáng Ma còn chưa hạ xuống, đám người trong nhà thủy tạ liền cảm thấy một trận gió mạnh thổi qua, mặt hồ tạo nên từng trận sóng lăn tăn.
Lục Hi theo sóng lăn tăn trong nước hồ giống như một chiếc thuyền lá cô độc, ngay lập tức có thể sẽ lật.
Lúc này, cổ tay Lục Hi chấn động, cây giáo dài liền dâng lên ngọn lửa màu vàng sậm, sau đó cây giáo dài của Lục Hi mãnh liệt nghênh đón chày Giáng Ma khổng lồ.
Chày Giáng Ma này dài chừng mười trượng, đầu chày phía trên giống như một ngọn núi nhỏ, lúc này lại dấy lên ngọn lửa màu vàng, với uy thế Thái Sơn ép xuống, Lục Hi và cây giáo dài của mình quá mức nhỏ yếu dưới chày Giáng Ma vô cùng uy mạnh.
Lúc này, đám người trong nhà thủy tạ than thở một trận, bọn họ cực kỳ tiếc nuối với kết cục Lục Hi sắp nhận.
Trên mặt Ôn Tôn Nguyên liên tục cười lạnh.
Nhưng đúng lúc ấy, chày Giáng Ma hạ xuống, đụng vào giáo dài Lục Hi giơ lên.
“Đùng đoàng!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, mặt hồ lập tức dâng sóng.
Nước hồ từ dưới chân Lục Hi nhanh chóng khuếch tán ra, đám người trong nhà thủy tạ vội vàng chống đỡ nên mấy bức bình phong chân khí, nước hồ đập lên trên, thuận thế rơi xuống.
Mà ở bốn phía nước hồ dao động, vừa đụng vào ven hồ liền hóa thành mưa lớn rơi xuống trên cây cối bên hồ, phát ra tiếng rào rào như mưa rơi.
Một kích này gần như bốc hơi một nửa nước hồ, uy lực không bình thường.
Lúc này, đám người nhìn về phía mặt hồ.
“Không thể nào”.
Mọi người kinh ngạc thành tiếng.
Lục Hi đứng trên mặt hồ, dùng giáo dài chĩa vào chày Giáng Ma to lớn, nó không hề có một chút tổn hại nào.
“Chẳng lẽ hắn là tông sư?”
“Không thể nào, hắn tuyệt đối không phải tông sư”.
“Vậy mà lại chặn được một kích này”.
Mọi người bàn luận sôi nổi, Ôn Tôn Nguyên và bố ông ta Ôn Thế Lương sắc mặt liền khó coi.
Năng lực của Lục Hi vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Chỉ có Nhan Phi Hoa vẫn hân hoan khích lệ, lớn tiếng khen ngợi.
Lúc này, Khắc Tẩm cũng không thể tin nhìn nổi nhìn Lục Hi nhỏ bé.
Kim Cang pháp tướng này của hắn ta là bí pháp do thần chú Mật Tông duy trì, có sức mạnh Long Tượng, hơn nữa chày Giáng Ma hắn ta dùng lực ngưng kết ra có năng lực phá chướng, dù là tông sư cũng cần phải dốc hết toàn lực, một tiên thiên làm sao có thể tiếp được.