Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149: Khoe khoang rẻ tiền

Lục Hi nghe Cảnh Lăng Tuyên nói vậy thì hơi cau mày.

Cô gái này hơi quá nhỉ, trước mặt người ta mà lại nói ra được những câu như thế.

Kể cả người ta có nói dóc thì cô cũng đừng có không nể mặt như vậy!

Mà Ngư Bạch thì cũng tỏ vẻ lúng túng

Lục Hi dầu gì cũng đã từng cứu cô ta, vậy mà bạn thân cô ta lại không nể mặt như thế, làm cô ta rất khó xử.

Vào lúc này, đài luyện võ lại phát ra từng tiếng cổ vũ và vỗ tay nhiệt liệt.

Hóa ra có một võ giả trẻ tuổi mặt vuông, da ngăm đen đã thắng liền bốn trận, cho nên nhận được tràng cổ vũ nhiệt liệt của mọi người.

Ngư Bạch nhân cơ hội này lên tiếng: “Người này giỏi thật đấy, đã thắng liền bốn trận rồi”.

“Nghe nói vị khách mời kia hôm nay ra thưởng lớn lắm, ai thắng được nhiều trận nhất thì sẽ được một trăm ngàn đấy”.

Thịnh Tư Vũ ở bên cạnh cũng nói.

Lúc này, lại có một người khác lên đài khiêu chiến võ giả kia.

Sau khi chấp nhận khiêu chiến, hai bên lập tức lâm vào chiến đấu kịch liệt.

Lục Hi nhìn một lúc, thấy hai người đều là võ giả cảnh giới ngoại gia, có thể nói là nhập môn võ đạo, mới luyện được chút gân cốt, đang là lúc dựa vào nắm đấm để phân cao thấp.

Trên đài, hai người đấu đá mạnh mẽ, đánh vô cùng quyết liệt.

Không lâu sau, người đã thắng liền bốn trận kia có vẻ không còn đủ sức nữa.

Đối thủ thấy vậy liền nhân cơ hội tấn công mãnh liệt.

Người thanh niên da ngăm luống cuống tay chân, mắt thấy sắp thua, mọi người liền hô lên lo sợ.

Vào lúc này, thanh niên da ngăm bỗng nhiên chấn động, tựa như mới nhận thêm sức mạnh.

Chỉ thấy người này hét lớn, quyền cước cùng được phát huy, vừa hóa giải vừa công kích, chỉ sau mấy chiêu, đối thủ đã hoàn toàn bị áp đảo, sau đó anh ta lại đấm thêm mấy cú thật đau nữa.

Mấy chiêu thức có lực lớn thế này, đối thủ đã không chịu nổi, bị đánh cho nằm hẳn xuống đài.

Võ giả da ngăm cười khà khà, chắp tay với khán giả. Khán giả lập tức vỗ tay nhiệt liệt, đây đã là trận thắng thứ năm của anh ta.

Mọi người bàn tán xôn xao, cho rằng quán quân hôm nay chắc chắn là người này.

Lục Hi thì chỉ mỉm cười, đời này thiếu gì chuyện lạ kia chứ.

Vào lúc tên da ngăm kia bộc phát, Lục Hi vừa nhìn đã biết tên này chính là người đã mua bộ giáp khắc chữ của anh.

Lúc này, chỉ nghe thấy võ giả này nói lớn.

“Tại hạ Kim Thạc, đến từ tỉnh Tô Giang, trong chuyến du lịch đến nơi đây thì gặp được buổi tụ họp tỷ võ kết bạn này. Xin chờ tại hạ nghỉ ngơi một lát rồi sẽ lại tiếp tục giao lưu cùng với các đồng đạo”.

Nói rồi, Kim Thạc lại chắp tay với khán đài một lần nữa rồi xuống nghỉ ngơi.

Anh ta đã chiến liền năm trận, đúng là nên nghỉ một chút.

Nhưng võ giả tỉnh Tây Bắc thì lại tức giận không thôi.

Ở trong địa bàn của mình mà lại bị một tên đồng đạo ngoại tỉnh thắng liền năm trận, bọn họ đang thấy nhục lắm rồi.

Nhưng trong số các võ giả cảnh giới ngoại gia thì đúng là không có ai thắng được Kim Thạc này, bọn họ rất bất lực. Không thể cho một cao thủ nội gia lên đài chiến đấu được, như thế có thắng thì cũng là thắng mà không vinh, khiến cho đồng đạo cười chê.

Lúc này, Ngư Bạch vỗ tay, nói với Lục Hi: “Người này giỏi thật đấy, thắng liền năm trận, xem ra anh ta là người giành được tiền thưởng hôm nay rồi”.

“Cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi”, Lục Hi cười nhạt.

Bản thân anh đã mạnh hơn cả tông sư, cộng thêm việc sau khi có được thuật cận chiến thần quan thì nhận thức về võ đạo cũng đột phá, thoát ra khỏi quan niệm của thế giới này, người thường không thể nào hiểu nổi.

Nhưng Lục Hi chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến cho Cảnh Lăng Tuyên phản bác.

Cô ta trợn mắt, nói với Lục Hi: “Tôi thấy anh chỉ được cái mồm ấy, khéo đi lên trên ấy anh lại bại sau một đấm ấy chứ”.

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười, mặc kệ cô ta. Hai người không cùng một thế giới, Lục Hi không cảm thấy mình cần nói gì với cô ta.

Lúc này, trên đài luyện võ lại có thêm hai người, bắt đầu một trận đấu hấp dẫn. Mọi người tiếp tục hứng thú quan sát.

Ngư Bạch nhìn Lục Hi với ánh mắt ái ngại rồi bắt đầu chuyên tâm nhìn trận đấu.

Mà Lục Hi thì lại thấy nhàm chán.

Trên đài toàn là võ giả ngoại gia vừa nhập môn, kiến thức về võ kỹ đúng là chỉ bằng cái đinh rỉ so với anh.

Nhìn bên ngoài thì có thể thú vị đấy, kịch liệt các kiểu, nhưng trong mắt Lục Hi thì như trẻ con ba tuổi đánh nhau, vừa vụng về lại lắm sơ hở.

Trong lúc đang xem đấu võ thì điện thoại của Cảnh Lăng Tuyên vang lên.

Cô ta nhìn xuống, bấm nghe.

Nghe xong, cô ta lại nói với Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ: “Ghét thật đấy, cái tên Sử Kiếm Ba này biết ở đây nên cứ đòi tới”.

Thịnh Tư Vũ nghe vậy thì đáp: “Uầy, cái tên Sử Kiếm Ba này si tình thật đấy, chạy từ thành phố Nam Uy qua cơ mà”.

“Ai thèm anh ta cơ chứ, thật là”.

Cảnh Lăng Tuyên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là một vẻ vui mừng khó tả.

Cô ta quen Sử Kiếm Ba này trên một chuyến bay, anh ta là người thành phố Nam Uy, tỉnh Tây Bắc, nghe nói là sếp của một công ty.

Sau khi làm quen Cảnh Lăng Tuyên thì người này một mực theo đuổi, mà Cảnh Lăng Tuyên thì không bày tỏ gì với anh ta.

Hôm qua, Cảnh Lăng Tuyên cố tình đăng bài lên vòng bạn bè để tỏ ý mình đang ở thành phố Tây Kinh vui chơi.

Sử Kiếm Ba thấy vậy thì lập tức bảo sẽ tới, Cảnh Lăng Tuyên tiếp tục không chịu.

Mãi cho đến hôm nay, Sử Kiếm Ba đi thẳng tới đây gọi điện cho cô ta thì cô ta mới “không tình nguyện” cho anh ta tới.

Nhìn dáng vẻ đắc ý và vinh quang của Cảnh Lăng Tuyên, Lục Hi âm thầm lắc đầu.

Phụ nữ kiểu này quá ham hư vinh, lại còn thích đùa bỡn những người đàn ông muốn tán tỉnh mình để tỏ vẻ bản thân cao quý và quyến rũ cỡ nào. Đúng là ra vẻ.

Lúc này, Thịnh Tư Vũ và Ngư Bạch đang liên tục hỏi thăm về gia thế của Sử Kiếm Ba, Cảnh Lăng Tuyên càng thêm đắc ý hơn nữa.
Chương 150: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã

Cô ta vừa nói Sử Kiếm Ba đẹp trai nhà giàu cỡ nào, vừa nói bản thân không thèm coi Sử Kiếm Ba vào mắt như thế nào, chẳng qua là nể tình nên mới cho anh ta tới đây, bla bla.

Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ hoàn toàn không phải dạng tâm cơ sâu nặng như Cảnh Lăng Tuyên, bị cô ta nói cho hết hồn.

Mà không bao lâu sau, một người đàn ông đã xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

Người này cao khoảng một mét bảy lăm, không béo không gầy, ngũ quan đoan chính.

Anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay màu thiên thanh, quần tây ống rộng màu xám lông chuột, đôi giày da màu nâu sáng bóng, toát ra một khí chất rất lịch thiệp.

Người này chính là Sử Kiếm Ba mà Cảnh Lăng Tuyên nhắc đến.

Chỉ thấy Sử Kiếm Ba đi đến bên cạnh Cảnh Lăng Tuyên rồi nói: “Lăng Tuyên, em làm tôi tìm mãi đấy”.

Cảnh Lăng Tuyên nhìn lại, bĩu môi nói: “Tôi bảo anh đừng đến rồi mà anh cứ đòi đến cơ”.

“Chẳng phải vì đã lâu không gặp nên tôi nhớ em sao”.

Sử Kiếm Ba nói ra những lời nổi da gà khiến Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đều che miệng lén cười.

Mà Cảnh Lăng Tuyên thì lườm Sử Kiếm Ba bằng một ánh mắt quyến rũ.

Ánh mắt này khiến Sử Kiếm Ba cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn.

Lúc này, Cảnh Lăng Tuyên nói: “Dù gì cũng đến rồi, vậy tôi giới thiệu một chút, đây là Ngư Bạch, đây là Thịnh Tư Vũ, đều là bạn thân kiêm đồng nghiệp của tôi”.

Sử Kiếm Ba nghe vậy thì vội vàng tiến lên chào hỏi hai người.

Mà Lục Hi thì hoàn toàn bị ngó lơ, căn bản coi như là không khí, không thèm giới thiệu làm quen gì cả.

Ngư Bạch thấy vậy, vội vàng nói với Sử Kiếm Ba: “Đây là bạn của tôi, Lục Hi”.

Sử Kiếm Ba đánh giá Lục Hi một cái rồi lạnh nhạt chào hỏi.

Lúc này đã sắp đến bảy giờ, Cảnh Lăng Tuyên yêu kiều nói: “Đi dạo cả ngày rồi, đói thật đấy”.

Sử Kiếm Ba nghe vậy thì vội vàng nói: “Em muốn ăn gì nào, tôi mời, ăn ở đâu thì mời các người đẹp chọn”.

“Muốn ăn món Giang Hồ ở đây ghê, nghe nói mùi vị đặc biệt lắm, tiếc là hôm nay không ăn được rồi”.

Món Giang Hồ của Túy Giang Hồ nổi tiếng y hệt như phong cảnh nơi đây, cũng là nguyên nhân thu hút vô số khách du lịch tới đây, tiếc là hôm nay quá đông, nơi nào cũng đầy bàn, bọn họ không có chỗ.

Sử Kiếm Ba nhìn xung quanh, nói.

“Hôm nay có sự kiện lớn mà, ông lớn giang hồ tỉnh Tây Bắc cùng tề tụ, xem ra nơi này hết chỗ rồi, hay chúng ta đổi chỗ vậy, các em chọn đi”.

Lúc này, Cảnh Lăng Tuyên đột nhiên cười nói.

“Vậy hả, nhưng ban nãy anh Lục này lại nói sẽ đưa bọn tôi lên tầng 2 Ngũ Phụng lâu để ăn cơ đấy. Hay là mời anh Lục đưa chúng ta lên đi, vừa được ăn lại vừa được xem tỉ võ thì thích lắm này”.

Cảnh Lăng Tuyên tuy cười là vậy nhưng gương mặt thì tràn ngập khinh thường, bởi cô ta không tin cái tên Lục Hi nhìn nghèo kiết xác này lại có thể đưa họ lên tầng 2.

Sử Kiếm Ba nhìn Lục Hi một lượt, cười khà khà.

“Người anh em, anh có biết trên đó là ai không mà dám nói vậy?”

Lục Hi nhướng mày: “Sao, anh thì biết à?”

Anh thấy cái tính nết của Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên y hệt nhau, cho nên cũng chẳng muốn nói chuyện lịch sự làm gì.

Đúng là vật họp theo loài, bảo sao mà có thể thành đôi.

Sử Kiếm Ba ho khan một tiếng rồi nói.

“Tuy tôi chỉ là doanh nhân bình thường, nhưng lại rất yêu võ công Hoa Hạ, có quan tâm sâu sắc đến chuyện trong giang hồ. Hôm nay là Lâm tông sư Lâm Tiêu – người đứng đầu giới võ đạo tỉnh Tây Bắc mở tiệc mời một cao nhân họ Lục đến. Nghe nói anh Lục này đã là cao thủ tông sư rồi đấy”.

“Đây là buổi tiệc gặp mặt của hai đại tông sư, cho nên hôm nay nơi này mới huyên náo như vậy. Anh có biết tông sư là gì không? Tông sư chính là sự tồn tại vô địch, là cao nhân người người tôn trọng. Chỉ dựa vào thân phận này của tôi cũng không dám đi làm phiền rồi. Anh bạn à, anh nói hơi quá rồi đấy”.

Sử Kiếm Ba kiêu ngạo nói, lên lớp cho Lục Hi một bài, thuận tiện cũng khoe mẽ bản thân học cao trước mặt ba người đẹp.

Lục Hi nghe vậy thì cười nói: “Cho hỏi thân phận huynh đài là?”

“Có gì đâu”, Sử Kiếm Ba tự tin nói: “Tổng giám đốc công ty điện tử Hi Phổ, công ty không lớn, giá trị vài trăm triệu thôi ấy mà”.

Công ty điện tử Hi Phổ cũng là công ty có tiếng ở thành phố Nam Uy. Sử Kiếm Ba cũng gọi là oai phong, có tư cách kiêu ngạo trước mặt người khác.

Nghe vậy, Lục Hi lắc đầu.

Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên đúng là có tính nết hệt nhau: khoe khoang, thích tự sướng và phù phiếm.

Sử Kiếm Ba thấy Lục Hi lắc đầu thì khó chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy một trận vỗ tay ầm ĩ và tiếng kêu “ôi” của Cảnh Lăng Tuyên.

Mấy người quay đầu lại thì thấy có một cô nhóc vì vui vẻ vỗ tay nên kích động thái quá, vô tình giẫm lên chân Cảnh Lăng Tuyên.

Chỉ thấy giày cao gót màu bạc của Cảnh Lăng Tuyên dính một vết bẩn.

“Làm sao đấy hả, bị mù à?”, Cảnh Lăng Tuyên đau lòng mắng chửi.

Cô bé đứng vững lại thì nhìn người mình vô tình giẫm phải, liên tục nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý ạ”.

“Xin lỗi là xong à? Đây là hàng hiệu đấy, bị giẫm vào thế này thì sao mà đeo được nữa?”

Cảnh Lăng Tuyên cao giọng chỉ vào chỗ vết bẩn trên đôi giày.

Cô gái nhìn thấy vết bẩn kia, bèn vội vàng móc khăn giấy ra và nói: “Em xin lỗi, để em lau cho chị ạ”.

Nói xong, cô bé cúi người định lau giày cho Cảnh Lăng Tuyên.

Nhưng Cảnh Lăng Tuyên lại đẩy cô bé ra, hung ác nói.

“Ai cho lau mà lau? Giày này hỏng rồi đấy, đền cho tôi đi, tôi mua mất hơn năm ngàn đấy”.
Chương 151: Đảo ngược

Cô bé biết đôi giày này tận hơn năm ngàn, nhất thời sửng sốt.

Đôi giày này của Cảnh Lăng Tuyên là được Sử Kiếm Ba mua tặng từ trước, là của hãng Cosmo Lady bên Cảng Đài, đúng là hơn năm ngàn thật.

Cảnh Lăng Tuyên cực kỳ thích đôi giày này, thấy nó bị giẫm phải thì tức tối vô cùng.

Cô gái nhìn Cảnh Lăng Tuyên, vẻ mặt khó xử. Hơn năm ngàn không phải con số nhỏ đâu. Nhất thời, cô bé không biết phải làm sao.

Mà từ cách ăn mặc của cô bé thì không khó coi ra cô bé có gia cảnh bình thường, không phải người có tiền.

Lục Hi thật sự rất khó chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy Sử Kiếm Ba cất lời.

“Cô bé, đôi giày này là hàng hiệu, tuy bị giẫm lên có bẩn chút nhưng cũng đã bị trầy, không thể đeo được nữa, cô bé phải bồi thường cũng đúng thôi”.

Thấy đến cả Sử Kiếm Ba cũng nói như vậy thì Lục Hi thở dài.

Tốt xấu gì cũng là ông chủ công ty có giá trị vài trăm triệu, chỉ vì đôi giày mấy ngàn mà làm khó một cô bé. Đúng là uổng phí một cái đầu.

Có Sử Kiếm Ba bơm vào, Cảnh Lăng Tuyên càng không chịu buông tha, ồn ào đòi cô bé đền tiền. Cho dù Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên can nhưng cũng không thay đổi được gì.

Cô bé nhìn rất ngây thơ, bị Cảnh Lăng Tuyên ép đến mức sắp bật khóc.

Chính vào lúc này, một giọng nói khác truyền tới.

“Hiểu Hiểu, em sao thế?”

Một người đàn ông vạm vỡ đi đến bên cạnh cô bé, quan tâm hỏi.

Mà người đàn ông chính là người mới thắng trận trên đài luyện võ.

Cô gái tên Hiểu Hiểu nhìn thấy người này thì tủi thân nói.

“Ban nãy vì vỗ tay cổ vũ anh mà em vô tình giẫm lên giày người ta”.

Người đàn ông nói: “Đừng sợ, anh thấy rồi, để anh xử lý”.

Cô gái gật đầu.

Lúc này, người đàn ông nói với Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba: “Tôi họ Lâm, tên Lâm Kính, Hiểu Hiểu là bạn gái tôi, có chuyện gì thì hai người cứ nói với tôi”.

Người này chính là con cháu trong gia tộc họ Lâm của tông sư Lâm Tiêu.

Mà anh ta và cô gái tên Lý Hiểu Hiểu này gặp nhau trong một lần biểu diễn tại sân vận động.

Lý Hiểu Hiểu xuất thân nhà nông, gia cảnh không tốt, lúc ấy vừa học vừa làm ở sân vận động, là một cô lao công nhỏ. Lâm Kính bị phẩm chất thuần phác khó gặp trong thành phố của cô bé làm cảm động, liền theo đuổi.

Sau hai năm xác định mối quan hệ, cũng đã đến lúc nói chuyện cưới hỏi.

Hôm nay Lâm Kính bảo cô bé bản thân sẽ tham gia tỉ thí ở Tùy Giang Hồ, Lý Hiểu Hiểu bèn xin nghỉ một hôm đến cổ vũ cho anh ta, không ngờ lại gây ra chuyện này.

Mà Sử Kiếm Ba cùng Cảnh Lăng Tuyên nghe được người này họ Lâm, lại còn vừa đi từ đài tập võ xuống thì biết đây là người của võ đạo Lâm gia, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.

Cảnh Lăng Tuyên thì không hiểu lắm về độ ghê gớm của nhà họ Lâm, chỉ mới biết đây là gia tộc lớn có nhiều cao thủ đẳng cấp từ trong lời kể của Sử Kiếm Ba mà thôi.

Mà Sử Kiếm Ba là đàn ông, thích chuyện giang hồ, cho nên biết họ Lâm này có ý nghĩa gì.

Khả năng của nhà họ Lâm thực sự rất đáng sợ.

Bọn họ không chỉ đi đầu về võ đạo Tây Bắc, có thể nói là nhất hô bá ứng, hơn nữa gia tộc còn có mấy công ty lớn, tổng tài sản lên đến vài chục tỷ.

Gia thế của anh ta mà đặt cạnh công ty của nhà họ Lâm thì không khác nào bùn lầy với mây xanh, không cùng đẳng cấp.

Lâm Kính vừa mở miệng, Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cũng không còn ra oai như ban nãy nữa.

Cảnh Lăng Tuyên cũng không nhắc đến chuyện đền tiền nữa mà nhìn sang Sử Kiếm Ba.

Sử Kiếm Ba thì lúng túng, không biết nên nói gì. Nhà họ Lâm là điều mà không ai dám chọc vào, chỉ một câu không tốt thôi, bản thân anh ta hôm nay cũng sẽ phải ngã ngựa.

Lúc này, Lục Hi ở bên cạnh thì lén cười.

Lý Hiểu Hiểu là một cô bé thật thà, dễ bắt nạt, nhưng người ta lại có bạn trai siêu đỉnh. Giờ thì thấy quê chưa.

Lục Hi chỉ đứng yên hóng chuyện, không tham gia câu nào.

Thấy hai người im lặng, Lâm Kính này bèn nói.

“Chuyện vừa rồi tôi cũng nhìn thấy. Bạn gái tôi giẫm lên giày của cô là do cô ấy sai, tôi thay cô ấy xin lỗi cô. Hết bao tiền tôi sẽ đền”.

Nghe vậy, Sử Kiếm Ba vội vàng nói: “Đùa ấy mà, đùa ấy mà, một đôi giày chứ có bao nhiêu đâu mà phải đền chứ. Chuyện nhỏ thôi, bỏ qua được”.

Nghe Sử Kiếm Ba nói vậy, mặc dù Cảnh Lăng Tuyên không vừa ý nhưng cô ta biết nhà họ Lâm khó chọc, nên cũng chẳng dám nói gì.

Nhưng Lâm Kính lại nói.

“Xin lỗi đền tiền là chuyện bình thường, nhưng việc này thì không bỏ qua được đâu. Ban nãy hai người vừa động thủ với bạn gái tôi, giờ tôi phải tính sổ vụ này”.

Trong lúc Lâm Kính đang nói chuyện, lại có mấy người to khỏe đến vây quanh nhóm Sử Kiếm Ba và Lục Hi, vẻ mặt bất thiện.

Mọi người thấy vậy thì biết đều là người nhà họ Lâm. Trừ Lục Hi ra, sắc mặt mấy người đều không tốt lắm.

Sử Kiếm Ba lúc này đã hơi hoảng loạn, mồm miệng lắp bắp, cũng không biết nên nói gì.

Mà Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ thì dựa vào nhau, sắc mặt tái xanh.

Mấy người này to cao đen hôi, vẻ mặt hung hãn, các cô gái chưa thấy tình cảnh này bao giờ cho nên đều sợ hãi vô cùng.

Thấy không ai nói chuyện, Lâm Kính nhìn Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên, nói: “Anh ta là bạn trai cô à?”

Nếu là ngày xưa thì Cảnh Lăng Tuyên chắc chán sẽ làm bộ làm tịch, không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ đã khác, cô ta phải buộc chặt Sử Kiếm Ba lại.

Cảnh Lăng Tuyên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Thấy Cảnh Lăng Tuyên khẳng định, Lâm Kính mới nói với Sử Kiếm Ba.

“Nếu là thế thì tôi cũng không làm khó phụ nữ nữa. Giày của cô ta, tôi sẽ đền dù là bao nhiêu tiền đi nữa, nhưng hai người ban nãy dám ra tay với bạn gái tôi, chuyện này tôi không bỏ qua được. Hai chúng ta là đàn ông, đánh một trận coi như xong, tôi cũng biết đường mà nói chuyện với bạn gái, anh thấy sao?”
Chương 152: Yên lặng theo dõi

Nghe Lâm Kính nói vậy, Sử Kiếm Ba chỉ thấy cả người mềm nhũn. Cảm xúc của anh ta với võ đạo chỉ dừng lại ở “yêu thích” chứ làm gì biết chút công phu nào, sao có thể là đối thủ của Lâm Kính được.

Hơn nữa, dù là anh ta có biết võ thì cũng chẳng dám kết thù với người họ Lâm.

Ai mà dám đánh người họ Lâm chứ? Chắc Lâm Kính chỉ cần một quyền cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của anh ta rồi.

Nhất thời, không khí trở nên ngưng đọng.

Ngư Bạch kéo tay Thịnh Tư Vũ, cẩn thận di chuyển về chỗ Lục Hi, đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói.

“Anh Lục, làm sao bây giờ, tôi hơi sợ”.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, Lục Hi mỉm cười.

“Có gì đáng sợ đâu cơ chứ, loại người như thế nên bị dạy dỗ một phen cho khôn ra”.

Thấy Lục Hi trấn định như vậy, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng khi nhìn những ánh mắt bất thiện của mất người đàn ông vạm vỡ kia, các cô vẫn cảm thấy phát run cả lên.

Lâm Kính và mấy người họ Lâm vây quanh nhóm Sử Kiếm Ba, lạnh lùng nhìn họ.

Bọn họ là một thành viên của nhà họ Lâm, có đủ thực lực và tự tin để đối mặt với đám người dám khiêu khích quyền sở hữu của mình.

Bắt nạt bạn gái của anh ta thì chính là đang đánh vào mặt anh ta, cũng là đánh vào mặt nhà họ Lâm. Anh ta không cho phép chuyện này xảy ra.

Anh ta muốn xem xem hai cái người Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba này định giải quyết ra sao.

Lý Hiểu Hiểu là người tốt bụng, thấy cảnh này thì lén kéo áo Lâm Kính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ qua đi anh”.

Cô bé biết bạn trai mình tính cách nóng nảy, lại có võ công, nhỡ đâu đánh người ta thế nào thì lại khó nói.

Lâm Kính lại đáp: “Hiểu Hiểu, người nhà họ Lâm không dễ bắt nạt, hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho em”.

Lý Hiểu Hiểu mặc dù lo lắng Lâm Kính gây chuyện, nhưng nghe đến đây thì lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Lúc này, sắc mặt của Cảnh Lăng Tuyên đã hơi khó coi rồi. Trước mặt Lâm Kính, Sử Kiếm Ba không dám nói gì, còn mất hết sạch sự kiêu ngạo ban nãy. Hai người bọn họ coi như mất thể diện một phần lớn rồi.

Mà Sử Kiếm Ba lại càng đau đầu hơn. Chuyện hôm nay không đơn giản chỉ là mất mặt thôi đâu, không cẩn thận mà cuộc đời anh ta còn bị hủy ấy chứ.

Nhà họ Lâm mà muốn chơi chết anh ta thì thiếu gì cách, anh ta không thể nào chống lại được.

Nhất thời, mọi chuyện liền mắc kẹt ở đây.

Mà Lâm Kính cũng không nóng nảy, cứ chậm rãi chờ đợi, xem bọn họ định làm thế nào. Bắt nạt bạn gái của anh ta thì phải trả một cái giá thật lớn.

Mà lúc này, tại Ngũ Phụng lâu, Lâm Tiêu đang hơi nóng vội.

Ngày hôm qua, sau khi Lục Hi rời đi, ông ta và mọi người đi vào huyệt động, tìm được nhũ dịch Chung Linh, ngâm người bên trong đó cả một đêm cho đến khi nhũ dịch cạn khô.

Mà đoàn người bọn họ cũng cảm nhận được sự thần kỳ của nhũ dịch, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà huyết khí bọn họ đã căng tràn, chân khí thì cô đọng hơn nhiều, bằng một năm khổ tu của bọn họ luôn.

Lâm Tiêu cảm thán về sự uyên bác và sức mạnh của Lục Hi, lập tức dẫn người quay về. Sau khi về thì triệu tập đồng đạo giang hồ Tây Bắc ngay trong đêm.

Dựa vào cảnh giới tông sư cùng thân phận lãnh tụ võ đạo Tây Bắc của ông ta thì dĩ nhiên là được nhiều người ủng hộ. Gia chủ các nhà cũng đi tới gặp mặt suốt đêm.

Sau chuyện lần này, Lâm Tiêu có được lĩnh ngộ lớn, cũng không che giấu mà kể hết một lượt chuyện gặp được Lục Hi và được Lục Hi cứu thế nào, đồng thời xác định Lục Hi đã là một đại tông sư.

Mọi người nghe vậy thì nhất thời kinh hãi.

Đại tông sư!

Đại tông sư chính là truyền thuyết sống trong giang hồ, là cường giả siêu cấp, là danh xưng tôn kính nhất của một võ giả.

Biết tỉnh Tây Bắc có một đại tông sư xuất hiện, một nhóm ông lớn giang hồ kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng càng vui mừng hơn.

Vốn dĩ toàn bộ tình Tây Bắc chỉ có Lâm Tiêu là tông sư, không chiếm quá nhiều ưu thế so với các tỉnh khác.

Nhưng giờ xuất hiện một đại tông sư thì lại khác.

Toàn bộ Hoa Hạ này chưa từng có đại tông sư xuất hiện, có thể nói, Tây Bắc hiện giờ đã trở thành nơi có võ lực mạnh nhất trên giang hồ Hoa Hạ. Tây Bắc giống như một sự tồn tại đứng đầu, là thánh địa trong giang hồ.

Võ giả nào đến Tây Bắc cũng phải cúi đầu, mà khi ra ngoài cũng sẽ khiến các đồng đạo giang hồ phải kính nể.

Hơn nữa, có đại tông sư này ở đây thì lúc bọn họ bị mắc kẹt cũng sẽ được chỉ điểm này kia. Đó sẽ là chuyện vinh hạnh cỡ nào chứ.

Vì từ trong lời kể của Lâm Tiêu cùng Vương Thế Tân, bọn họ biết được đại tông sư này không chỉ mạnh mẽ, uyên bác mà còn có năng lực thần thông như trong truyền thuyết, thật sự là huyền diệu.

Mọi người lúc này đều mang tâm trạng nôn nóng muốn gặp vị đại tông sư mà Lâm Tiêu và Vương Thế Tân cực kỳ tôn sùng này. Không biết người này sẽ ghê gớm cỡ nào đây.

Mà lúc này, Lâm Tiêu đang mang tâm trạng nóng lòng nhận thấy dưới đài luyện võ đang hơi xôn xao.

Ông ta liền liếc xuống, mà cái liếc này suýt nữa khiến ông ta hồn bay phách lạc.

Bởi ông ta thình lình nhìn thấy mấy đứa con cháu nhà mình lại bao vây Lục Hi và mấy người khác xung quanh, chuẩn bị đánh nhau.

Lâm Tiêu kinh hãi, thầm kêu không tốt, lập tức đứng dậy đi xuống dưới.

Lục Hi là ai cơ chứ, nếu đám trẻ con nhà mình gây chuyện với anh thì coi như cả nhà họ Lâm cũng không gánh nổi.

Lâm Tiêu chỉ muốn đánh cho đám nhãi con ngu ngốc này một trận, mặt đầy tức giận vọt xuống.

Mà nhóm ông lớn đang ngồi ở đây thì ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu vội vã xuống tầng, không hiểu vì sao.

Lâm Tiêu là tông sư một đời, sớm đã rèn được khí chất bình thản, mọi người chưa từng thấy ông ta hoảng loạn như vậy bao giờ.

Lâm Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Lục Hi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Cậu Lục đến rồi mà tôi không kịp đón tiếp từ xa, xin thứ tội”.

Lâm Tiêu vừa đến liền chắp tay chào hỏi Lục Hi.

Lục Hi nhìn Lâm Tiêu, gật đầu.

Lúc này, Lâm Tiêu mới nhìn mấy người Lâm Kính, sầm mặt hỏi: “Sao thế này?”

Lâm Tiêu đã dự định xong, nếu là mấy thằng nhãi này chọc vào cậu Lục thì ông ta sẽ phế võ công của chúng ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK