Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Người họ Lục này còn có lai lịch gì?

Lục Hi thấy Nhan Phi Hoa bắt đầu gọi điện thoại, anh liền đè nén hỏa khí trong lòng xuống, không nói gì nữa.

Suy cho cùng nhà họ Ôn là nhà cậu của mẹ anh, cứ trở mặt như vậy, về sau sẽ khó ăn nói với mẹ. Mặc dù bọn họ không có trách nhiệm dưỡng dục mình, nhưng suy cho cùng vẫn là bố mẹ anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã, náo loạn quá cũng không tốt.

Lúc này Nhan Phi Hoa đã kết nối được với điện thoại của Hoắc Hướng Anh.

“Alo, ông Hoắc?”

“Phi Hoa à, sao thế, công việc tuyên truyền phim điện ảnh thế nào rồi?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Hướng Anh.

Nhan Phi Hoa lập tức nói: “Công việc rất thuận lợi, hơn nữa tôi vừa gặp được anh Lục ở đây”.

“Thật sao, vậy thì tốt quá, hai người cứ trò chuyện đi, thay tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến anh Lục”, Hoắc Hướng Anh vui vẻ nói.

Ông ta có nhận thức sâu sắc với năng lực của Lục Hi, lần trước anh còn truyền cho ông ta bộ tâm pháp.

Hoắc Hướng Anh kiên trì tu luyện, tinh thần càng ngày càng tốt, thân thể cũng khỏe hơn so với trước kia, lại có chút cảm giác của thời còn trẻ.

Bây giờ Hoắc Hướng Anh đã đối đãi với Lục Hi như thần tiên, nghe thấy tin tức của anh, đương nhiên là ông ta vô cùng vui vẻ.

Nếu không phải sợ anh Lục chê Hoắc Hướng Anh cản trở công việc, ông ta còn muốn trò chuyện với Lục Hi một lúc rồi.

Lúc này, Nhan Phi Hoa lại nói: “Ông Hoắc, anh Lục muốn dẫn tôi đi nói chuyện, nhưng vệ sĩ và trợ lý không cho đi, người nhà họ Ôn cũng vậy, thiếu chút nữa đã đánh nhau”.

“Cái gì?”

Hoắc Hướng Anh nghe xong liền giận dữ, ông ta thầm mắng vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa là đồ óc heo, bọn họ dám đắc tội với anh Lục?

Cả nhà họ Ôn nữa, lại còn muốn ra tay với Lục Hi, sợ là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Tuy rằng nhà họ Ôn cây lớn cắm sâu, nhưng ở trước mặt anh Lục thần tiên thì chả là cái rắm gì.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh trầm giọng nói: “Cô đưa điện thoại cho người nhà họ Ôn”.

“Dạ, ông Hoắc”.

Nhan Phi Hoa đưa điện thoại đến trước mặt Ôn Tôn Nguyên, cô nói: “Ông Hoắc bảo ông nghe điện thoại”.

Ôn Tôn Nguyên cầm lấy, alo một tiếng.

Ở trước mặt ông trùm thế hệ trước như Hoắc Hướng Anh, Ôn Tôn Nguyên cũng không dám càn rỡ.

“Ông là vị kia của nhà họ Ôn?”, Hoắc Hướng Anh trầm giọng hỏi.

“Tôi là Ôn Tôn Nguyên, ông Hoắc có điều gì dặn dò?”

“Tôi nói cho ông biết, Nhan Phi Hoa là bạn tốt của anh Lục, anh ấy muốn đưa Nhan Phi Hoa đi đâu cũng được, các ông không cần để ý”.

Nghe thấy lời này của Hoắc Hướng Anh, Ôn Tôn Nguyên cau mày nói: “Có những lời này của ông thì tôi yên tâm rồi, chuyện này tôi cũng không quan tâm nữa”.

Nếu Hoắc Hướng Anh bày tỏ không có vấn đề, Ôn Tôn Nguyên cũng không có ý kiến gì, dù sao thì Lục Hi cũng là một tông sư, trở mặt với anh cũng không có giá trị.

“Còn nữa, tôi khuyên nhà họ Ôn các ông một câu, đừng tưởng rằng nhà họ Ôn cây lớn rễ sâu mà không coi ai ra gì. Anh Lục là người mà nhà họ Ôn các ông tuyệt đối không được đắc tội, các ông tự thu xếp cho ổn thỏa, đừng để hối hận cũng đã muộn rồi”.

Lời của Hoắc Hướng Anh nhất thời khiến Ôn Tôn Nguyên kinh hãi.

Hoắc Hướng Anh thân là ông trùm thế hệ trước, tai mắt đông đảo, thần thông quảng đại, chắc có phỏng đoán tương đối về thực lực của nhà họ Ôn, nhưng tại sao ông ta lại nói ra lời như vậy?

Chẳng lẽ người họ Lục này còn có lai lịch gì?

Ôn Tôn Nguyên nghĩ đủ kiểu cũng không ra, nhưng có thể khiến Hoắc Hướng Anh coi trọng như vậy, người này chắc hẳn có chút sức mạnh.

Ôn Tôn Nguyên như có điều suy nghĩ đưa điện thoại cho Hoắc Hướng Anh, Nhan Phi Hoa và Hoắc Hướng Anh nói đôi câu, sau đó Hoắc Hướng Anh lại mắng cho hai vệ sĩ một trận.

Lúc này, Lục Hi nói với Nhan Phi Hoa: “Chúng ta đi thôi”.

Nhan Phi Hoa gật đầu đi theo sau Lục Hi, hai người đi ra ngoài.

Giờ phút này cũng không ai tiến lên ngăn cản, mọi người cứ như vậy im lặng nhìn Lục Hi dẫn Nhan Phi Hoa đi.

Sắc mặt hai bố con Ôn Tôn Nguyên cực kỳ khó coi.

Lần đấu giá này, nhà họ Ôn nhìn sai đấu giá hàng giả không nói, khó lắm mới mời được minh tinh đến để khoe khoang nhưng cũng bị người khác dễ dàng mang đi. Với thực lực của nhà họ Ôn căn bản không cản được, coi như nhà họ Ôn đã quá mất mặt. Đồng thời, hai bố con Ôn Tôn Nguyên đã hận thấu xương Lục Hi.

Nếu không phải Lục Hi từ đâu đến gây nhiều bề bộn như vậy thì chuyện này đã xong rồi, nhất phòng bọn họ bị gia chủ trách mắng là chắc chắn. Nếu lại bị gia chủ cho rằng làm việc không thuận lợi thì sẽ không được trọng dụng nữa, e rằng nhất phòng của bọn họ cũng sắp rớt xuống rồi.

Phải biết rằng mặc dù nhà họ Ôn cây lớn rễ sâu, nội tình thâm hậu, nhưng nhà họ Ôn có tổng cộng chín phòng, dân số đông đảo, cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt, sơ ý một chút cũng không có ngày nổi danh.

Chuyện này phải mau chóng nghĩ cách xoay chuyển tình hình, ở chỗ ông cụ cũng có thể dễ ăn nói được.

Còn biểu tình của Vương Bá Hổ cũng tương đối đặc sắc.

Gã hoàn toàn không ngờ rằng người mình mới quen được hai ngày có thể là một tông sư, lại còn có năng lực như vậy. Nghĩ lại khi đó mình còn muốn giành phòng với người ta, còn vỗ bả vai người ta, mặc dù Vương Bá Hổ vô cùng phách lối nhưng người cũng đổ mồ hôi lạnh.

Tông sư không phải trò đùa, Vương Bá Hổ có thể phách lối như vậy một là vì có tiền, còn lại chính là có Lương Thông tông sư tâm đầu ý hợp với bố mình.

Sự an toàn của nhà họ Vương luôn do nhà họ Lương phụ trách, vệ sĩ bên cạnh gã chính là Lương Thông phái đến cho gã.

Có tiền xài không hết, sau lưng còn có một tông sư làm chỗ dựa, Vương Bá Hổ cũng biết có được vẻ phách lối không ai dám chọc là có một tông sư ở sau lưng.

Cho nên trong lòng Vương Bá Hổ vẫn tồn tại kính sợ với tông sư.

Lúc này, Ôn Thế Lương đứng lên nói: “Các vị, chuyện hôm nay tới đây thôi, hôm khác Ôn Thế Lương tôi sẽ cung kính mời mọi người”.

Mọi người nghe xong biết Ôn Thế Lương không còn tâm tư ngồi tiếp nữa, thật ra bọn họ cũng vậy, xảy ra nhiều điều ngoài ý muốn như vậy, trên mặt mọi người cũng khó coi, nếu ngồi tiếp cũng chỉ thêm ngượng ngùng mà thôi.

Cho nên nghe thấy lệnh đuổi khách của Ôn Thế Lương, mọi người liền vội vàng đứng lên, khách khí nói mấy câu, sau đó liền rối rít rời đi.
Chương 387:

Sau khi tất cả rời đi, Ôn Thế Lương lại cho người làm đưa vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa đi nghỉ, nhà thủy tạ chỉ còn lại hai bố con nhà Ôn Tôn Nguyên.

Ôn Thế Lương ngồi trong nhà thủy tạ, sắc mặt xanh mét, Ôn Tôn Nguyên thì khoanh tay đứng một bên, cũng im lặng vô cùng.

Ông cụ giao chuyện này cho bọn họ chứng tỏ là vì tin tưởng, vì những chuyện như thế này cần mượn danh tiếng và sức ảnh hưởng của nhà họ Ôn nên mới có nhiều người giàu có đến như thế.

Nhưng bọn họ lại làm không xong, vậy biết phải ăn nói thế nào với ông cụ đây!

Một lúc lâu sau, Ôn Thế Lương mới nói: “Phải cứu vãn chuyện này thôi, nếu không chúng ta e là sẽ không còn được ông cụ tin tưởng nữa”.

“Phải cứu vãn thế nào hả bố?”, Ôn Tôn Nguyên lập tức nói.

Ôn Thế Lương lại suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

“Con lập tức cho người đi thu tập tin tức về cái người họ Lục mới thăng làm tông sư này, nếu đã đến cấp bậc tông sư thì chắc chắn không phải hạng người vô danh. Còn bố sẽ đến chỗ ông cụ xin điều “Sát Ảnh” đi theo dõi thầy tu người Phiên kia”.

Ôn Tôn Nguyên cả kinh, Ảnh Sát là thế lực đặc thù được ông cụ bồi dưỡng từ nhỏ, giỏi ẩn nấp theo dõi, cho dù là tông sư cũng khó mà phát hiện ra hành tung của bọn họ, là một trong những đòn sát thủ của nhà họ Ôn, không dễ sử dụng.

“Bố, tại sao lại phải đuổi theo thầy tu kia ạ?”, Ôn Tôn Nguyên kinh ngạc nhưng vẫn không hiểu.

Ôn Thế Lương nói: “Sau khi họ Lục kia đánh bại Khắc Tẩm thì hai người đã nói chuyện một lúc, con có nghe thấy không?”

Ôn Tôn Nguyên ngẩn ra, nhớ lại rồi nói: “Không ạ”.

Ông ta và những người khác lúc ấy đang khiếp sợ vì thực lực mạnh mẽ của Lục Hi cho nên không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lúc này, Ôn Thế Lương lắc đầu nói.

“Bố cũng chỉ nghe loáng thoáng vài câu, như là nhắc đến di tích gì đó. Cho Ảnh Sát đi theo hắn ta có khi sẽ phát hiện được điều gì bất ngờ. Nếu thật sự phát hiện di tích thì cũng coi như chúng ta lập công chuộc tội”.

Trong di tích bình thường sẽ có đồ tốt, là điều dễ gặp khó cầu, nếu thật sự phát hiện được, không những có thể lập công chuộc tội mà nếu phát hiện ra đồ tốt thì chi của bọn họ cũng sẽ có thể chèn ép được các chi khác trong nhà, trở thành chi được ông cụ tin tưởng nhất.

Ôn Tôn Nguyên nghe vậy thì vội vàng gật đầu đi sắp xếp, còn Ôn Thế Lương thì cũng lạnh lùng rời đi.

Lúc này, trong khách sạn bình dân mà Lục Hi ở, Lục Hi cùng Nhan Phi Hoa đang ngồi ngoài phòng khách, uống bia nói chuyện vui vẻ.

Chủ đề của bọn họ xoay quanh bộ phim của Nhan Phi Hoa, du thuyền Phoenix!

Bộ phim này lấy hình mẫu từ Lục Hi, kể lại vụ việc trên con thuyền Phoenix từ đầu đến cuối. Hoắc Hướng Anh bỏ vốn to, mời đội ngũ hiệu ứng đẳng cấp Hollywood để dựng lại con thuyền Phoenix, hành động vĩ đại một quyền đánh chìm quân hạm, trong đó còn xen kẽ câu chuyện tình yêu của anh với Nhan Phi Hoa, có thể nói là một tác phẩm cực lớn.

Lục Hi nghe mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn phim chiếu sớm để anh được xem bản thân uy phong cỡ nào, nhưng trước mặt Nhan Phi Hoa thì Lục Hi vẫn phải giả bộ bình tĩnh, lãnh đạm, tỏ vẻ mọi thứ đều là chuyện thường tình.

Nhưng Nhan Phi Hoa có thể thấy sự vui sướng của Lục Hi từ góc mắt khóe mày của anh, cho nên ôm miệng cười trộm.

Cứ như vậy, bọn họ nói chuyện đến đêm muộn. Lục Hi ngáp một cái rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, cô gọi vệ sĩ đến đón đi, ngày mai còn có lịch trình mà”.

Nghe Lục Hi nói thế, sắc mặt Nhan Phi Hoa tối đi, buồn bã nói: “Anh Lục, anh muốn đuổi tôi đi sao”.

Lục Hi lúng túng, vội vã nói: “Không phải đâu, tôi chỉ sợ làm lỡ chuyện ngày mai của cô thôi, mà tôi cũng có một chuyện quan trọng cần làm bây giờ nữa”.

“Chuyện gì mà vội đến mức phải làm cả đêm thế?”, Nhan Phi Hoa hỏi.

Lục Hi xấu hổ: “Cũng không hẳn”.

Sau đó, Nhan Phi Hoa nằm lên sô pha, nói: “Hôm nay tôi không đi đâu hết, cứ ngủ ở đây đấy”.

Nhìn sắc mặt ửng đỏ cùng dáng vóc thon thả của Nhan Phi Hoa trên sô pha, Lục Hi nhất thời chỉ muốn nhào vào.

Nhưng trong nháy mắt, Lục Hi đã nhẫn nhịn lại, thể chất của anh rất đặc thù, hơn nữa nợ phong lưu chẳng bao giờ dễ trả.

Ngồi yên một lúc lâu, Lục Hi cầm chăn trong phòng ra đắp lên người Nhan Phi Hoa rồi đi ngủ.

Lúc này, Nhan Phi Hoa phát ra tiếng thở dài khe khẽ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, chờ Lục Hi tỉnh dậy thì Nhan Phi Hoa đã chuẩn bị xong xuôi, cũng đã mua về cơ số đồ ăn sáng.

Lục Hi rửa mặt xong thì bắt đầu ăn.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Nhan Phi Hoa mở cửa ra thì thấy là hai vệ sĩ và ba trợ lý của mình.

“Anh Lục, tôi đi nhé, sau này nhớ tìm tôi đấy”, Nhan Phi Hoa lưu luyến nói.

Lục Hi mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ cần tôi rảnh thì sẽ tới thăm cô”.

“Vâng”, Nhan Phi Hoa quyến luyến không rời, tạm biệt Lục Hi.

Cảnh này khiến cho vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa phải há hốc mồm.

Nhan Phi Hoa chính là bảo vật trong tay Hoắc Hướng Anh, thân phận bất phàm. Trong đảo có không ít người muốn gặp Nhan Phi Hoa nhưng đều khó vô cùng.

Ai mà ngờ được Nhan Phi Hoa lại ở cùng một người trong khách sạn bình dân một đêm chứ. Nếu tin này bị lộ ra thì chắc chắn sẽ nổ tung các mặt báo.

Bọn họ cũng vô cùng khâm phục Lục Hi vì đã “tóm” được một minh tinh quốc tế đang lên, quá đỉnh!

Sau khi Nhan Phi Hoa rời đi, Lục Hi mua một tấm vé tàu đi thẳng đến Thổ Phiên.

Đó là vùng biên cương của Hoa Hạ, phần lớn là dân tộc thiểu số, phong cách mạnh mẽ, thượng võ thành tính, cảnh sắc cũng vô cùng đẹp đẽ, Lục Hi cũng muốn đến thăm thú xem thế nào. Quan trọng hơn cả là anh cần đến xem di tích mà Khắc Tẩm nói.
Chương 388: Hoả Diệm Sơn

Trên tàu cao tốc, Lục Hi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nhưng tâm trí vẫn đang quanh quẩn về nhà họ Ôn.

Anh vốn định nhân cơ hội này để gặp mẹ mình một lần, nhưng sau khi tranh cãi với bố con nhà Ôn Tôn Nguyên thì anh cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn có chuyện di tích này nên Lục Hi cho rằng đây chưa phải lúc, cần áp chế ý nghĩ này lại.

Thật ra đến anh cũng không biết rằng, anh chẳng qua là đang sợ mà thôi. Hơn hai mươi năm qua, anh luôn tưởng tượng đến một ngày thấy dáng vẻ của bố mẹ, nhưng đến lúc đã thành hiện thực thì anh lại không biết phải làm sao.

Vào lúc Lục Hi đang suy nghĩ tán loạn thì tàu cao tốc dừng ở trạm Tô Giang, khoang Lục Hi đang ngồi có thêm sáu người bước vào.

Một người đàn ông trung niên trong nhóm đó nhìn tầm hơn 50 tuổi, đeo một đôi kính nhìn có vẻ lịch sự, năm người còn lại là ba nam hai nữ, nhìn giống như học sinh sinh viên, tuổi không lớn lắm, ai cũng mang balo to đùng, nhìn có vẻ rất nặng, nhất là hai cô bé kia trông cực kỳ mệt mỏi.

Đoàn người đi lên, sắp xếp hành lý mãi mới xong, thở hổn hển một hơi, ngồi bên cạnh Lục Hi rồi bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.

Lục Hi nghe một hồi thì hiểu ý mỉm cười.

Hóa ra mấy người này là sinh viên của đại học Tô Giang, người lớn tuổi kia là giảng viên khoa địa chất. Bọn họ đến Hỏa Diệm Sơn của Thổ Phiên để thực tập khảo sát thực địa. Nơi ấy có khí hậu cùng địa hình đặc thù, đúng là một địa điểm lý tưởng để học tập.

Nhưng nơi Lục Hi cần đến cũng giống hệt bọn họ.

Sau tám tiếng hơn ngồi tàu cao tốc, cuối cùng cũng gần tới Thổ Phiên. Lúc này, nhìn từ cửa sổ ra cũng đã thấy địa mạo độc đáo của dãy Hỏa Diệm Sơn dài liên miên.

“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh”.

(*Núi không nhất thiết phải cao, có Tiên ở thì sẽ nổi danh).

Hỏa Diệm Sơn chính là ngọn núi như thế, nó nằm ở bên rìa miền Bắc của Thổ Phiên, sách cổ gọi là Xích Thạch Sơn, dãy Hỏa Diệm Sơn này kéo dài theo hướng Đông Tây, phía Đông bắt nguồn từ sông Lan Can của huyện Thiện Thiện và kết thúc ở thung lũng Đào Nhi phía Tây Thổ Lỗ Phiên, dài hơn 100km và rộng gần 10km.

Hỏa Diệm Sơn là những rặng núi trọc, không có một ngọn cỏ nào mọc lên. Vào giữa mùa hè chỉ thấy mặt trời đỏ rực đang thiêu đốt, mặt đất bốc hơi giống như rồng lửa bay lượn, vô cùng hoành tráng.

Giờ đã vào thu nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt khí nơi này bốc hơi lên.

Lúc này, tàu đã vào trạm, mọi người lần lượt xuống tàu.

Lục Hi có dị không gian nên không cần hành lí gì cả, cho nên chỉ đi tay không.

Lúc này, nhóm người của đại học Tô Giang đang xếp hàng xuống xe, Lục Hi ở phía sau bọn họ.

Nhìn nữ sinh cuối cùng cố sức đẩy balo nặng nề đi, Lục Hi nói: “Em gái, có cần anh giúp không?”

Cô gái quay đầu cười nói: “Vậy em cảm ơn anh ạ, nó nặng quá ấy”.

“Không cần khách khí, dù sao anh cũng không có hành lý gì”, nói xong, Lục Hi dùng một tay nhấc balo lên.

Balo này nặng đến ba, bốn mươi cân, với Lục Hi đương nhiên là nhẹ như bẫng, nhưng với con gái thì đúng là rất nặng.

Nhóm người lần lượt xuống tàu, Lục Hi hạ balo xuống, đặt trước mặt nữ sinh, cô bé liên tục cảm ơn.

Lúc này, người giảng viên dẫn đầu nhìn Lục Hi một cái, hỏi: “Cho hỏi cậu là?”

Lục Hi mỉm cười: “Tôi đến Hỏa Diệm Sơn du lịch”.

“Ồ”, giảng viên dẫn đầu lại nói: “Một mình cậu sao?”

“Đúng vậy”.

“Vậy cậu có muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi có thư tiến cử của trường, có thể miễn phí vào cảnh quan trong Hỏa Diệm Sơn. Chúng tôi có thể đưa cậu đi vào cùng, cũng tiết kiệm được mấy trăm đồng. Nếu cậu đồng ý thì có thể giúp hai em sinh viên này xách hành lý không?”

Lục Hi nghe vậy thì cười nói: “Được chứ, tôi chẳng có gì ngoài sức khỏe, đây đúng là chuyện tốt”.

Khắc Tẩm cũng chỉ nói di tích ở Hỏa Diệm Sơn chứ không nói rõ cụ thể. Lục Hi lúc ấy đã để lại một thần thức trên người hắn ta rồi cho hắn ta chạy đi. Lúc ấy vì quá đông người nên cũng không tiện gặng hỏi.

Bây giờ anh chỉ cần dùng thần thức thông báo cho Khắc Tẩm, bảo hắn ta đến đây là được. Trước đó thì cứ tham quan cảnh đẹp ở Hỏa Diệm Sơn đã xem thế nào.

Giảng viên dẫn đầu nghe vậy thì bắt tay Lục Hi và nói: “Tôi là Tề Tuyết Phong, bọn họ đều là học sinh của tôi cả. Đây là Trần Tiêu, Tưởng Lợi Dân, Khâu Vũ Tinh, còn hai nữ sinh này là Lưu Giai Giai và Tiêu Tương”.

Lục Hi bắt tay Tề Tuyết Phong, sau đó làm quen với các học sinh của ông ấy rồi tự giới thiệu bản thân.

Nhưng khi anh nhìn Tiêu Tương thì ánh mắt của nam sinh tên Tưởng Lợi Dân kia lóe ra một chút thù địch.

Mặc dù có chút che giấu nhưng Lục Hi cảm nhận nhạy bén nên vẫn thấy được.

Anh chỉ cười thầm trong lòng, xem ra hai người này là cặp đôi đang yêu nhau.

Nhưng Lục Hi cũng tỏ vẻ không nhìn thấy, chỉ chào hỏi tùy tiện.

Lúc này, Tề Tuyết Phong nói: “Chúng ta đi thôi, bên ngoài có chỗ cho thuê xe đấy, thuê lấy một chiếc”.

Lúc này, hai nữ sinh đều nhìn Lục Hi, hành lí này đúng là quá nặng với bọn họ.

Lục Hi mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc hai cái balo lên, cười nói: “Đi thôi”.

“Oa, anh khỏe quá đi!”, Tiêu Tương khen ngợi.

Lúc này, Tưởng Lợi Dân đã đen mặt, nói: “Trong đó toàn là thiết bị thăm dò thôi, đắt lắm đấy, nếu làm hỏng thì anh không đền nổi đâu, anh cẩn thận chút đi”.

“Yên tâm, tôi sẽ chú ý”, Lục Hi cười đáp.

Đoàn người dưới sự chỉ dẫn của Tề Tuyết Phong mà đi ra ngoài ga tàu.

Tề Tuyết Phong hẳn là không phải lần đầu tới đây, ra ngoài ga tàu thì nhanh chóng tìm một nhà cho thuê xe, thuê một chiếc xe van đủ cho 7 người ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK