Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248: Vẫn cần được chỉ bảo thêm!

Chỉ thấy vết thương hở lớn trên vùng bụng vì bị đạn xoắn xuyên giáp bắn trúng của ông ta dần kín miệng lại và lộ ra thịt non hồng hào.

Còn chân khí lại ngưng tụ tại đan điền, có thể tùy ý điều động.

Tuy rằng luồng chân khí này rất yếu ớt nhưng Thịnh Quốc An biết rằng chỉ cần một năm rưỡi là bản thân có thể khôi phục lại như cũ, thậm chí tiến bộ thêm một tầng cũng không biết chừng.

Một tiếng 'bụp' của đầu gối va chạm với nền đất vang lên, đã thấy Thịnh Quốc An quỳ xuống trước mặt Lục Hi.

Nước mắt lưng tròng nói: "Cậu Lục, ơn cứu mạng của cậu suốt đời không có cách nào báo đáp, nếu ngày nào đó có việc cần sai khiến, tôi sẽ vì cậu mà dốc toàn lực, dù xông pha nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ".

Có thể nói Lục Hi đã trao cho ông ta sinh mệnh thứ hai, thật sự không thể báo đáp ơn nghĩa tái tạo này.

Lục Hi ngồi bên cửa sổ, nhìn Thịnh Quốc An đang kích động muôn phần, hờ hững đáp:

"Đứng dậy đi, đây là vận may của ông, tôi cũng chỉ là tình cờ phát hiện viên đan dược này đúng lúc ông gặp nạn nên nó cũng không có quan hệ lớn tới tôi".

Thịnh Quốc An nặng nề dập đầu một cái rồi nói từng chữ từng câu: "Ơn lớn của cậu không thể hoàn trả bằng lời nói suông, Quốc An sẽ ghi tạc trong lòng”.

Lúc này Thịnh Quốc An mới đứng dậy.

Lục Hi gật đầu ra hiệu cho ông ta đi nghỉ ngơi, ông ta vừa mới bình phục chấn thương nặng, cơ thể không chịu nổi kích động quá mạnh.

Thịnh Quốc An cúi đầu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình và bắt đầu tiếp tục thúc đẩy chân khí chữa lành vết thương.

Không lâu sau, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú, nghe động tĩnh này xem ra số lượng người đến còn không ít.

Mọi người đang nghỉ ngơi đều bị đánh thức bởi tiếng ầm vang này mà thò đầu nhìn ra ngoài.

Không lâu sau chỉ thấy hàng chục chiếc xe hơi các loại ngang nhiên đậu bên cạnh chiếc xe khách, có gần một trăm người lục đục xuống xe, từng người đều cao to rắn chắc, săm rồng vẽ hổ, hình tượng hung ác.

Mà trên hai chiếc xe khách cuối cùng cũng theo xuống hàng chục người tinh thần sôi nổi, từ bước chân của họ có thể nhìn ra đều không phải là những võ giả yếu.

Mọi người giật mình kinh hoảng, không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Nhóm người này dường như không có ý tốt đẹp gì.

Sáu người lính đặc cần căng da đầu bước xuống xe, tạo thành một chốt bảo vệ.

Mặc dù trong tay họ cầm súng ống nhưng trước mặt nhiều người đàn ông cường tráng như vậy vẫn hiện ra sự yếu thế.

Lúc này chỉ thấy một ông lão sải bước đi tới, theo sau là mấy tên vạm vỡ.

Ông lão đi tới trước xe, chắp tay nói: “Cậu Lục có đó không?”

Lục Hi lúc này mới đứng dậy, xuống xe đi tới trước mặt ông ta, cười đáp: “Vương tông sư, đã lâu không gặp”.

Người tới chính là mấy người Vương Dương Thiên cùng Triệu Hoàng.

Sau khi nhận được điện thoại từ Lục Hi, Triệu Hoàng liền nổi cơn lôi đình, trong địa bàn của hắn ta vậy mà còn có người dám ra tay với mấy người Lục Hi, đúng là không biết sống chết.

Hắn lập tức dẫn người của mình lái xe đuổi tới đây, trước khi đi còn gọi điện cho Vương Dương Minh, bởi ông ta từng nói, nếu sau này Lục Hi xuất hiện nhất định phải thông báo kịp thời cho ông ta.

Vương Dương Minh cũng là một thế hệ tông sư, địa vị thân phận còn cao hơn Triệu Hoàng rất nhiều, hắn ta đương nhiên không dám trái lời.

Sau khi biết chuyện Vương Dương Minh cũng giận tím mặt, kể từ khi Diêu Cương mất tích bí ẩn, ông ta một tay độc chiếm trở thành thủ lĩnh duy nhất trong giới võ đạo tại Miêu Cương, địa vị vô cùng tôn quý.

Nhưng trong lòng ông ta Lục Hi lại là sự tồn tại giống như thần thánh, bản lĩnh anh thể hiện ngày đó đã lưu lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm trong khiến ông ta ngày đêm suy nghĩ nếu có thể gặp lại cậu Lục, đi theo bên cạnh anh, lắng nghe sự chỉ bảo từ anh, cho dù cậu Lục tùy tiện chỉ điểm một hai câu, e rằng ông ta cũng nhận được không ít chỗ tốt.

Hôm nay không dễ dàng gì mới nhận được tin tức về cậu Lục, lại nghe được có người bắt cóc tài xế của anh, việc này kêu Vương Dương Minh sao có thể nhẫn nhịn liền lập tức mang theo đồ đệ cùng Triệu Hoàng chạy tới.

Ông ta ngược lại muốn nhìn xem trên mảnh đất Miêu Cương này ai có dũng khí lớn như vậy.

Lúc này khi Vương Dương Minh nghe thấy Lục Hi gọi mình là tông sư thì xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay nói:

“Cậu Lục, xin đừng gọi tôi như vậy, thực sự rất hổ thẹn mà, ngày đó được chứng kiến sức mạnh thần kì của cậu, tôi cuối cùng mới biết biết được cái gọi là tông sư vô địch kia chỉ là một chuyện nực cười biết bao, trước mặt cậu Lục, tôi không khác gì một học sinh tiểu học, vẫn cần được nghe sự chỉ dạy từ cậu mà”.

Lục Hi bật cười ha hả, cũng không nói gì thêm.

Triệu Hoàng ở phía sau Vương Dương Minh cũng lên tiếng: “Anh Lục, nếu đã có kẻ dám động tới người của anh, anh yên tâm, cho dù hắn là ai tôi cùng Vương tông sư cũng sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này”.

Tiếp đó Triệu Hoàng phất tay về phía sau lớn tiếng nói: “Còn không mau chào hỏi?”

Lập tức chỉ nghe thấy gần trăm người phía sau đồng thanh hét lên một tiếng: “Chào anh Lục”.

Một câu hét thanh thế to lớn này khiến mấy người Hạ Nguyên Phi lúc này mới vỡ lẽ, thì ra cậu Lục lại có uy danh lớn như vậy tại Miêu Cương, trong lòng họ càng thêm kinh hãi.

Bởi những người này xem ra không phải là người bình thường, đặc biệt là ông lão kia, từ cử chỉ hành động của ông mơ hồ toát ra một loại khí khái, nếu không phải là người lâu ngày ngồi ở địa vị cao cũng không thể dưỡng thành.

Còn người đàn ông trung niên kia nói chuyện làm việc tràn đầy khí phách giang hồ, hơi thở quanh thân chỉ cần liếc mắt đã biết là một vị đại ca trong giới, hung hãn ác liệt.

Thái độ của hai người họ với Lục Hi đều cung kính như vậy cho thấy danh vọng của anh tại nơi đây cao quý tới đâu.

Tất cả mọi người không khỏi thở dài trong lòng, cậu Lục thực sự là một người phi phàm mà!

Lục Hi lúc này mới lấy ra tờ giấy ném cho Triệu Hoàng nói: “Anh biết người này không?”
Chương 249: Lớn lối quá nhỉ?

Triệu Hoàng nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lắc đầu đáp: “Không quen, nhưng không sao, chỉ cần biết được hắn là ai là dễ giải quyết rồi”.

Vừa nói trên mặt Triệu Hoàng vừa lộ ra vẻ hung tợn, địa vị của Lục Hi trong lòng hắn ta vô cùng tôn quý, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm đến Lục Hi.

Vương Dương Minh lúc này mới nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên sững sờ, sau đó vô cùng ngượng ngùng nói.

“Cậu Lục, người này trước đây từng là đệ tử ngoại môn của chúng tôi, trước đó có đi theo người trong tộc tôi học qua vài năm quyền cước, không ngờ lại dám làm ra loại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ mà”.

Lục Hi mỉm cười: “Nhận ra là tốt rồi, người quen vẫn dễ xử lý hơn, chúng ta đi gặp vị trại chủ này xem anh ta đã làm gì với tài xế của tôi rồi”.

“Cậu Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc tên Kỳ Lai này, gia tộc của hắn ở một trấn nhỏ cách đây không xa, chúng ta đi thôi”, Vương Dương Minh vội vã nói.

Lục Hi gật đầu, sau đó dặn dò Hạ Nguyên Phi và những người khác đợi tại chỗ, anh và mấy người Vương Dương Minh lên xe đi thẳng về phía thị trấn nơi Kỳ Lai đang ở.

Lúc này tại trấn nhỏ A Sách, Kỳ Lai đang ngồi trong nhà sàn uống rượu ăn thịt với vài tên thuộc hạ của mình.

Cách đó không xa, hai lái xe bị trói ngược hai tay, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Kỳ Lai chính là trại chủ của một số thị trấn phụ cận, mặc dù nói đã không còn nắm trong tay thực quyền nhưng gia tộc hắn người đông thế mạnh nên rất có tiếng tăm tại khu vực này.

Cộng thêm mấy năm trước hắn đã chuẩn bị một khoản tiền tài kếch sù trà trộn vào nhà họ Vương, từ đó trở thành đệ tử ngoại môn rồi học vài năm công phu, sau khi trở lại liền không còn ai dám khiêu khích tới nữa, chính thức thăng cấp thành sự tồn tại nói một không nói hai tại đây.

Nơi đây tương đối hẻo lánh, trời cao hoàng đế xa, Kỳ Lai mặc sức làm mưa làm gió xưng bá một phương, không biết có bao nhiêu thoải mái.

Hai tài xế này được phát hiện khi hắn đi ngang qua, trải qua dò hỏi biết được người trên xe đã tiến vào núi để khảo cổ, Kỳ Lai lập tức bắt giữ hai người họ.

Hắn xem mọi thứ xung quanh đây đều là tài sản của mình, dám hoạt động trên địa bàn của hắn, vậy phải nộp chút phí qua đường mới được.

Hắn bưng lên bát rượu, mắt say lờ đờ, cùng thuộc hạ uống cạn một bát.

Bây giờ hắn chỉ đợi nhóm người kia ngoan ngoãn đến rồi hung hăng tàn sát một trận, nơi đây thế nhưng là địa bàn của bản thân, hắn mới là người có quyền ra quyết định.

Nghĩ đến lại sắp có một khoản tiền không nhỏ rơi vào túi, trong lòng Kỳ Lai vui vẻ tới nở hoa không nhịn được lại nâng bát uống cạn.

Đúng lúc này chỉ thấy một tên thuộc hạ hoảng hốt chạy xộc vào, lớn tiếng nói: “Trại chủ, không hay rồi, có một nhóm người đang đi về hướng chúng ta, xem chừng không có ý tốt”.

Nghe vậy Kỳ Lai liền thẳng tay ném bát rượu xuống đất vỡ tan: “Mẹ nó, kẻ nào dám tìm ông đây gây chuyện tại địa bàn của ông, tập hợp mọi người lại, ông đây ngược lại muốn xem xem kẻ nào bạo gan như vậy”.

Thuộc hạ của hắn số lượng đông đúc, bản thân lại là một võ giả ngoại gia, trên đầu còn treo danh hiệu đệ tử của tông sư một thế hệ- Vương Dương Minh, ở đây căn bản không có người dám thách thức, phách lối với hắn.

Hắn ta vừa nghe được có người muốn gây rắc rối với mình lập tức bùng lên lửa giận, muốn cho đối phương thấy chút lợi hại.

Không đến một hồi, trong trấn đã vang lên từng trận tiếng tù và trầm bổng, chỉ thấy từ trong mỗi hộ gia đình nhanh chóng đổ ra một hai người đàn ông cường tráng, trong tay họ cầm đủ các loại vũ khí hăm hở đi về phía quảng trường trong thị trấn.

Hầu như tất cả mọi người trong thị trấn này đều là người thuộc gia tộc của Kỳ Lai, một khi có chuyện, cơ hồ đều dốc toàn bộ sức mạnh, tạo lên một thế lực không nhỏ.

Một lúc sau Kỳ Lai đã có mặt tại quảng trường, chỉ thấy sau lưng hắn đã tập trung bốn năm trăm người, hơn nữa số lượng vẫn không ngừng gia tăng.

Mà trong tay những người này đều cầm theo ba chạc, liềm, dao săn… khí thế hùng hổ dọa người.

Nhìn những người sau lưng mình, gương mặt Kỳ Lai không kìm được lộ ra vẻ đắc ý, tại nơi này hắn chính là vua là chúa, không ai dám làm trái ý hắn. Cho dù người tới là ai, Kỳ Lai thầm nhủ nhất định phải cho hắn một bài học sâu sắc, khiến hắn biết được, những người chọc giận Kỳ Lai này tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

Một lúc sau chỉ thấy trước thị trấn xuất hiện một bóng người đang đi về phía này.

Kỳ Lai cố gắng mở to đôi mắt say mèm nhìn người đang đi tới.

Không đợi người đó tới gần, Kỳ Lai liền lớn tiếng quát: "Ai dám to gan xông vào địa phận của trại chủ Kỳ Lai này?”

“Ông đây muốn cái mạng của mày chắc rồi”.

Lời này của Kỳ Lai vừa vang lên đã nghe thấy Triệu Hoàng cao giọng đáp lại.

Mặc dù phía Kỳ Lai đông người, xem chừng cũng rất dũng mãnh, nhưng người Triệu Hoàng đưa tới đều là những người giỏi chiến đấu, bản thân hắn cũng đã là một võ giả nội gia, hắn và thuộc hạ của mình có thể dễ dàng đem đám người Kỳ Lai chém giết tới mảnh giáp không còn.

Huống hồ còn có nhóm tinh nhuệ được Vương Dương Minh dẫn theo, mặc dù số lượng ít ỏi nhưng lại có ưu thế nghiền ép, Kỳ Lai hoàn toàn không được tính là cái thá gì.

Kỳ Lai nghe thấy lập tức nổi cơn căm phẫn, thực sự quá ngạo mạn mà, đứng trên địa bàn của hắn lại dám tự cao như vậy, đúng là thứ không biết sống chết.

“Các anh em, lên cho tôi, dạy dỗ đám khốn kiếp không biết trời cao đất dày này một trận”.

Kỳ Lai vừa ra lệnh, hàng trăm tên dưới trướng liền xoa tay nóng lòng muốn thử, chuẩn bị xông lên cho những người kia chút giáo huấn.

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên: "Kỳ Lai, cậu cũng lớn lối quá nhỉ?”

Âm thanh không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

Kỳ Lai sững sờ, giọng nói này quen thuộc tới mức hắn phải giật mình kinh ngạc, phất tay ngăn cản đám đàn em đang chuẩn bị lao lên, hắn dán chặt mắt vào người đang lên tiếng phía trước.

Nhưng cơn say khiến đôi mắt hắn mơ màng như phủ tầng sương, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người tới, đầu óc hỗn loạn cũng nhớ không ra giọng nói này rốt cuộc là của ai.

Đúng lúc này, chỉ thấy đối phương càng ngày càng tiến tới gần, Kỳ Lai cuối cùng cũng nhìn thấy rõ.

Cả người hắn chớp mắt toát mồ hôi lạnh, người tới không phải là Vương Dương Minh- tông sư một đời, thầy giáo của hắn ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK