Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Cháu tới thăm chú ba nè

Nói rồi, Lục Viễn Chí và trợ lý Triệu Quảng Minh xuống xe, tài xế thì chở Lục Tiểu Hiên đi vào thành phố.

Nhìn cháu gái rời đi, Lục Viễn Chí nói với Triệu Quảng Minh: “Đi thôi, mong là lần này sẽ nhận được tin tốt”.

Triệu Quảng Minh gật đầu. Năm nay anh ta 36, đã đi theo Lục Viễn Chí gần một thập kỷ, rất có cảm tình với nhà họ Lục. Anh ta cũng nắm rõ mọi thứ về tình hình nhà họ Lục.

Anh ta vô cùng hiểu rõ tình cảnh trước mắt của nhà họ Lục và tâm trạng của Lục Viễn Chí hiện giờ. Nhìn Lục Viễn Chí đã ngần này tuổi rồi mà vẫn phải đi từ nơi xa xôi đến cầu xin người ta, anh ta cũng vô cùng lo lắng.

Hai người đi đến văn phòng, Triệu Quảng Minh đến chỗ tiếp tân nói rõ lí do đến đây thì bị cho ra khu nghỉ ngơi chờ đợi, sau đó anh ta và Lục Viễn Chí cùng ngồi trong khu nghỉ.

Với thân phận của Lục Viễn Chí ở Nam Uy, đi đến đâu cũng là tiền hô hậu ủng, mà trong nhóm ông lớn thương nghiệp Nam Uy thì Lục Viễn Chí cũng có địa vị cực cao.

Nhưng giờ đang cần sự giúp đỡ của người ta, người ta bảo chờ thì cũng chỉ đành chờ.

Nhìn Lục Viễn Chí đang chau mày suy nghĩ ngồi trên sô pha, Triệu Quảng Minh cũng rất chua xót, yên lặng rót nước cho Lục Viễn Chí.

Mà lúc này, Lục Tiểu Hiên chỉ xe đi vào đường Triều Văn, phố Đông Đại, sau đó nói với tài xế: “Bác đến chỗ ông nội cháu đi, để cháu đi tìm chú ba của cháu”.

Tài xế đồng ý rồi rời đi.

Lục Tiểu Hiên ngâm nga một bài hát, đi vào đường Triều Văn, tìm từng nhà.

Không bao lâu sau, cô bé đã tìm đến tiệm tạp hóa Vong Ưu, đứng ở bên ngoài nhìn, thấy hai cánh cửa gỗ đang khép hờ. Lục Tiểu Hiên liền đẩy cửa đi vào, nói: “Chú ba, cháu tới thăm chú nè”.

Lục Tiểu Hiên đi vào, thấy bên trong không có ai thì đi dạo khắp một vòng, lại gọi: “Chú ba, cháu đến thăm chú nè, chú có ở nhà không?”

Không thấy ai đáp lại, Lục Tiểu Hiên bèn ngồi xuống sô pha, nhìn quanh rồi thở dài: “Chú ba làm ăn kiểu gì vậy trời, tiệm tạp hóa mà chẳng có đồ gì cả, lại không có người trông nom luôn, thật là”.

Lục Tiểu Hiên ngồi chờ một hồi, nhàm chán mở balo ra, bắt đầu ăn đồ ăn vặt.

Thật ra, lúc cô bé đến cửa tiệm thì Lục Hi đã biết tin.

Thấy Lục Tiểu Hiên đến tìm mình, Lục Hi cũng vô cùng bất ngờ. Định chào hỏi cô bé một tiếng nhưng sợ làm cô bé giật mình, nên cũng không nói thêm gì. Anh cũng gần đến Tây Kinh rồi, để cô bé chờ chút vậy.

Cứ như vậy, hai tiếng sau, Lục Hi cuối cùng cũng đi vào tiệm.

Anh vừa đi vào cửa, Lục Tiểu Hiên đã thấy, lập tức nói: “Chú ba, chú đi đâu mà làm cháu chờ lâu ơi là lâu”.

Lục Hi cười đáp: “Chú xin lỗi, chú ra ngoài công chuyện, cũng không biết cháu đến, nên để cháu phải chờ lâu”.

“Vậy là tốt, lát nữa chú phải cho cháu ăn ngon đấy”, Lục Tiểu Hiên cười nói.

“Chuyện nhỏ”, Lục Hi đồng ý.

Anh cũng có ấn tượng không tệ với người cháu tinh quái này.

Lúc này, Lục Tiểu Hiên nhìn đồ ăn vặt bày đầy bàn, xấu hổ nói: “Cháu định mang đến làm quà cho chú, nhưng vì đói quá nên cháu ăn hết mất rồi”.

Thấy vẻ mặt của Lục Tiểu Hiên, Lục Hi cười lớn: “Không sao, chú ba cũng không thích ăn vặt lắm, à, sao cháu lại tới đây tìm chú ba vậy?”

Lúc này, Lục Tiểu Hiên nói: “Cháu đi cùng ông nội đến đây”.

Lục Hi nghe vậy thì hỏi: “Vậy ông cháu đâu?”

“Ông đi làm việc rồi ạ, cháu tự đến đây”, Lục Tiểu Hiên đáp.

Lục Hi gật đầu.

Nghe Lục Tiểu Hiên nói là đến cùng Lục Viễn Chí thì Lục Hi còn tưởng là tới tìm anh, nhưng có vẻ như là Lục Viễn Chí đến làm việc còn Lục Tiểu Hiên thì đến để tìm anh.

Nếu Lục Viễn Chí đã không có ý tới gặp mình thì Lục Hi cũng không hỏi nhiều, mà nói với Lục Tiểu Hiên: “Đi thôi, chú ba dẫn cháu đi ăn ngon, cháu muốn ăn gì nào”.

Lục Hi giờ đã có nhiều tiền, cũng rất hào phóng với cháu gái.

Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì sờ bụng: “Cháu ăn vặt nhiều quá nên giờ cũng không đói lắm”.

Nhìn vẻ mặt lạ lùng của Lục Tiểu Hiên, Lục Hi lắc đầu cười: “Vậy giờ cháu muốn làm gì nào, ở Tây Kinh, chỉ cần cháu muốn thì chú ba sẽ làm cho cháu”.

Lục Hi luôn khiêm tốn, nhưng Lục Tiểu Hiên là người nhà của anh, cháu gái ruột của anh, không hiểu sao anh cũng rất nuông chiều cô cháu gái này, cho nên nói chuyện cũng oai phong hơn.

Nghe vậy, Lục Tiểu Hiên thần bí nói: “Cháu muốn biết thứ mà chú ba đưa cho cháu tên là gì, đến từ đâu, thật sự thần kỳ quá đi mà”.

Lục Hi nghe vậy thì im lặng nói: “Chú ba có thể đưa cháu đến một nơi để chơi, nhưng cháu phải đảm bảo là giữ bí mật, không được nói cho ông nội hay ai khác, cháu làm được không?”

Thấy chú ba đột nhiên nghiêm túc, Lục Tiểu Hiên sửng sốt một chút rồi nói: “Chú ba yên tâm, cháu chắc chắn sẽ giữ bí mật”.

Lục Hi nhìn Lục Tiểu Hiên rồi nói: “Vậy hứa nhé, đi với chú ba nào, chắc chắn cháu sẽ được mở mang tầm mắt”.

Nói xong, Lục Hi đưa Lục Tiểu Hiên về Nam Hồ.

Nếu Lục Tiểu Hiên hỏi thì Lục Hi cũng không có gì phải giấu cháu gái mình. Thật ra, Lục Hi không định giấu giếm tình hình của mình với người thân, anh còn muốn đưa người thân đến Nam Hồ sống ấy chứ.

Nhưng trong nhóm người thân này, Lục Hi không biết có mấy ai qua được thử thách rằng sẽ không phản bội anh khi nhận được lợi ích cực lớn.

Một khi bị lợi ích làm lung lay, con người có thể làm mọi thứ. Lục Hi phải cẩn thận, trừ phi anh đạt đến trình độ vô địch thiên hạ, có thể tiêu diệt được một quốc gia, thì mới có thể thoải mái để lộ tất cả của mình.
Chương 402: Không gả được ra ngoài

Lục Hi một đường ôm theo tâm trạng mâu thuẫn này cùng Lục Tiểu Hiên tới Nam Hồ.

Sau khi đậu xe, anh lấy ra một ngọc bội đưa cho Lục Tiểu Hiên nói: “Mang theo nó đi, cháu không chỉ có thể tập trung thanh lọc, sau này còn có thể ra vào nơi này bất cứ lúc nào”.

Lục Tiểu Hiên vội vàng nhận lấy rồi đeo lên, cô bé trong tiềm thức cảm thấy đồ của chú ba đều là thứ tốt.

Thấy Lục Tiểu Hiên tin tưởng mình như vậy, Lục Hi mỉm cười: “Đi theo chú ba”.

Nói đoạn, Lục Hi dẫn theo Lục Tiểu Hiên đi về phía Nam Hồ.

Vừa bước vào phạm vi của pháp trận, Lục Tiểu Hiên liền cảm thấy toàn thân được bao phủ trong cảm giác khoan khoái, cô bé không kìm được mà kinh ngạc thốt ra một tiếng ‘oa’.

“Chú ba, đây là nơi nào vậy? Cảm giác thật thoải mái mà”.

Nhìn đám mây mù linh lực lơ lửng trên bầu trời cùng cảm giác thư thái trong người, Lục Tiểu Hiên cảm thấy bản thân dường như vừa bước vào tiên cảnh vậy.

Lục Hi mỉm cười: “Đây là chỗ ở bí mật của chú ba, chú ba đặt tên nó là Thiên Nhân Cư, thế nào, cũng không tệ đấy chứ?”

Gương mặt Lục Hi dào dạt vài phần đắc chí, đây cũng được tính là một công trình lớn của anh rồi, tin rằng trên thế giới này cũng không có mấy nơi đạt tới trình độ này.

Lục Tiểu Hiên lắc đầu khen ngợi với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Thực sự là quá thần kỳ rồi, chú ba, chú đã làm như thế nào vậy?”

Đang nói chuyện thì Lục Tiểu Hiên bỗng nhiên nhìn thấy một con rồng bay lượn trong màn sương linh khí, vô cùng chấn động.

Lục Tiểu Hiên cực kỳ hoảng sợ, lập tức trốn ở sau lưng Lục Hi, chỉ vào Vân Long đang bay tới lui kinh ngạc kêu lên: “Chú ba, đó là thứ gì vậy ạ?”

Lục Hi cười đáp: “Yên tâm, đó chỉ là một ảo ảnh để cho đẹp mắt mà thôi, không cần sợ”.

Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì vỗ vỗ ngực rồi gật đầu, cũng không sợ hãi nữa.

Nếu thực sự để cô bé biết được đó thực sự là một con rồng thì Lục Hi sợ rằng cô sẽ không tiếp nhận nổi, đây là một lời nói dối thiện ý.

Vào thời điểm này, một số lượng lớn cây cảnh được trồng bởi một doanh nhân trước trước kia tại Hồ Nam dưới tác động của linh lực mà cao lớn và tươi tốt lạ thường, muôn loài hoa đua nhau nở rộ không tàn, khung cảnh thực sự giống như chốn thần tiên, khiến Lục Tiểu Hiên một đường ngắm nhìn tới choáng váng.

Không lâu sau Lục Hi đã đưa Lục Tiểu Hiên đến khu vườn bên cạnh Hồ Nam.

Ngay khi Lục Tiểu Hiên nhìn thấy những loài hoa cỏ hiếm có này cùng mùi thơm lạ thường tràn vào khoang mũi cô bé lại thốt lên từng tràng la hét, cúi rạp người trên mặt đất cẩn thận ngửi.

Lục Hi lúc này mới nói: “Tiểu Hiên, cháu có thể thăm thú bất cứ chỗ nào tại nơi này, nhưng không thể hái xuống, đã biết chưa?”

Lục Tiểu Hiên thận trọng gật đầu, cô bé đã cảm nhận sâu sắc được sự siêu phàm của chú ba, cũng có thể phát hiện ra mọi thứ ở đây đều khác thường, cô bé không dám hành động lung tung.

Nhìn Lục Tiểu Hiên đi lung tung say sưa ngắm hoa viên, Lục Hi trầm tư một hồi sau đó mới nói: “Tiểu Hiên, có vài chuyện chú ba phải nói với cháu”.

“Có chuyện gì chú ba cứ nói đi ạ”, Lục Tiểu Hiên ngoan ngoãn đáp.

Lục Hi chậm rãi lên tiếng.

“Cháu cũng nhìn thấy rồi, nơi này của chú ba không giống với những nơi khác, sau này cháu có thể tới bất cứ lúc nào tùy thích, nơi này ăn ở đều có, chú ba lúc nào cũng hoan nghênh cháu, nhưng đây cũng là bí mật của chú ba, bí mật này hiện tại cần một khoảng thời gian rất dài nữa mới được công khai ra ngoài, cho dù là đối với mấy người ông nội cháu cũng vậy, cháu có thể giữ bí mật này cho chú ba được không?”

Lục Tiểu Hiên quay đầu lại nhìn Lục Hi chăm chú, cô bé giơ lên ba ngón tay, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc dõng dạc đáp: “Chú ba, chú yên tâm, Lục Tiểu Hiên chúa xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này của chú với bất cứ người nào, nếu không Lục Tiểu Hiên cháu sẽ vĩnh viễn không thể gả ra ngoài”.

Lục Hi nghe vậy liền bật cười: “Chú ba chỉ là kêu cháu hứa thôi, thề thốt cái gì, vả lại, Tiểu Hiên nhà ta xinh đẹp như vậy sao lại không thể gả ra ngoài cơ chứ”.

Lục Tiểu Hiên cười hì hì.

“Cháu ở đây chơi đi, chú ba còn có chút chuyện phải làm ở khách sạn bên cạnh kia, nếu cháu có việc gì lúc nào cũng có thể tới tìm chú”.

Lục Tiểu Hiên gật đầu, cảnh sắc nơi này quá xinh đẹp, cũng quá thần kỳ, cô bé còn chưa xem đủ kia, đang định dạo chơi một vòng.

Lục Hi mỉm cười đi về phía khách sạn bên cạnh, còn Lục Tiểu Hiên thì bắt đầu ngắm nhìn khắp nơi.

Sau khi tiến vào khách sạn, Lục Hi lập tức khởi động đàn tế Long Thần.

Đứng trên đàn tế, Lục Hi lấy ra viên kết tinh màu xám rồi đùa nghịch trong tay một lúc.

Không biết vì sao, Lục Hi có một loại cảm giác không nên hiến tế thứ đồ này, nhưng anh cũng chỉ do dự trong thoáng chốc, Lục Hi vẫn là ném viên kết tinh đó vào trong đàn tế, anh cảm thấy cần phải đổi lấy vài viên đan dược trọng yếu nâng cao thể chất trước.

Trong cơ thể của anh vẫn ẩn chứa nguy hiểm, nếu một ngày nào đó thể chất của bản thân bỗng nhiên không theo kịp với sự bạo phát của huyết mạch tộc rồng sẽ uy hiếp đến tính mạng.

Tại khoảnh khắc anh ném viên kết tinh màu xám vào trung tâm đàn tế, một lực lượng cổ xưa lập tức giáng xuống, viên kết tinh kia chớp mắt đã chuyển hóa thành thần ân.

Lúc này, Lục Hi nhìn lượng thần ân khổng lồ kia mà chết lặng.

Thần ân này gần như gấp năm lần lượng thần ân nhiều nhất mà anh từng sở hữu trước kia, đồng hồ cát vàng cũng lớn hơn nhiều, bên trong tràn ngập thần ân, Lục Hi không kìm được phá lên cười ha ha.

“Chết tiệt, hao tổn nhiều tâm sức vì thứ này như vậy vẫn rất đáng giá mà”.

Lục Hi nở nụ cười đắc ý, đồng thời bắt đầu lựa chọn đồ dùng.

Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt anh giống như đề xuất gợi ý ở hàng thứ nhất phía trên có một loại đan dược tên ‘Cao Hoàng đan’.

Lục Hi xem qua, đây là phiên bản nâng cấp của đan Thối Thể, có tác dụng gấp năm lần, hiệu quả kinh người.
Chương 403: Thương

Sau một thoáng cân nhắc Lục Hi liền quyết định đổi hai viên, đan Thối Thể hiện tại đã không còn tác dụng quá lớn đối với anh, cũng đã đến lúc bản thân cần phải nâng cao chất lượng của một số đan dược rồi.

Sau khi đổi xong Cao Hoàng đan Lục Hi lại chuẩn bị đổi lấy thứ khác, mọi thứ ở đây đều vô cùng có giá trị, nếu lấy ra thế giới bên ngoài có thể gọi bảo vật hiếm có, cho dù không sử dụng có thể bán ra với cái giá trên trời.

Đúng lúc này Lục Hi bỗng nhiên phát hiện ra tất cả lựa chọn đều đã tối sầm lại.

Anh giật mình quay đầu nhìn lại cột thần ân, vậy mà một giọt cũng không còn.

“Lão già khốn kiếp, ông cũng quá quắt quá rồi đó”, Lục Hi lập tức căm giận mắng to.

Thì ra hai viên Cao Hoàng đan vừa rồi đã hao cạn tất cả thần ân của anh.

Nhiều thần ân như vậy, Lục Hi thế nhưng đau lòng tới ruột gan bỏng xót, lão già khốn kiếp kia cũng quá gian xảo rồi.

“Ông không biết đề giá à, tôi phải tới bộ Công Thương tố cáo ông, thật quá gian manh mà, đó thế nhưng là thần ân mà tôi phải liều mạng mới đổi lại được, lão già chết tiệt nhà ông có biết hay không?"

Lục Hi xém chút bật khóc vì tức giận.

Đúng lúc này một luồng hơi thở cổ xưa to lớn bỗng giáng xuống đàn tế.

Chỉ nghe thấy một giọng nói đong đầy dấu vết thời gian vang vọng trong tâm trí Lục Hi.

"Đại thần quan của tôi à, năng lực của cậu đã vượt qua dự tính của tôi, vậy mà ngay cả năng lượng như thần lực cũng có thể giành được, tôi đúng là phải khen ngợi cậu từ trong thâm tâm, để bày tỏ phần thưởng của tôi dành cho cậu, bây giờ tôi sẽ ban tặng cho cậu khả năng ‘triệu hồi dị giới’, hãy sử dụng nó thật tốt”.

Nói xong những lời này, mọi hơi thở trong chớp mắt đều cuộn sạch rồi tiêu tan, đàn tế cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh như xưa.

“Này này, triệu hồi từ thế giới khác là cái gì, đừng đi mà, khốn kiếp, ông lừa gạt nhiều thần ân của tôi như vậy, chỉ cho một cái năng lực rách nát liền xong rồi sao?”, Lục Hi không dễ dàng gì mới tóm được ý thức quá bộ đến của con rồng già này, anh còn muốn mặc cả một phen, chẳng ngờ lại không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào.

“Mẹ nó, chạy còn khá nhanh đó”.

Lục Hi mắng một tiếng rồi bất mãn rút khỏi đàn tế.

Trong gian phòng của mình, anh suy xét về một khả năng mới được thêm vào trong đầu.

“Triệu hồi dị giới!”, bạn có thể triệu hồi ngẫu nhiên một thú cưng từ thế giới khác trở thành trợ thủ chiến đấu của chính mình, mà con thú cưng đó sẽ mãi mãi là đồng đội trung thành của bạn, không thể thay thế.

Nghĩ đến đây Lục Hi không kìm được kích động.

Ngẫu nhiên triệu hồi một con thú cưng! Nếu bản thân triệu hồi tới một con rồng trưởng thành khổng lồ, vậy há không phải là có thể ‘đi ngang’ trên trái đất này sao? Sau này cũng không cần phải cẩn thận từng li như trước kia nữa.

Tưởng tượng đến cảnh đó trong lòng Lục Hi liền dâng lên một trận hưng phấn, không ngừng xoa xoa hai tay.

Một lúc sau anh quyết định thử một lần, nếu may mắn vậy đó chính là cơ hội phát đạt rồi.

Nghĩ là làm, anh chắp hai tay trước ngực, ngón áp út và ngón út đan chặt vào nhau, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa hướng lên trên, làm ra một ấn quyết rồi quát lớn: “Triệu hồi”.

Ngay lập tức, trên mặt đất trước mặt Lục Hi hiện ra một hoa văn hình ngôi sao năm cánh liên tục chớp tắt tia sáng chói lòa.

Lục Hi căng thẳng nhìn chăm chăm ngôi sao năm cánh này, anh biết thú cưng của mình sắp hiện thân rồi.

“Lỡ như cho ông đây một thú cưng hung mãnh, sau này ông đây chỉ dựa vào việc chỉ huy thú cưng đã có thể đánh bại đám cao thủ kia răng rơi đầy đất, phải oai hùng cơ nào đây”, Lục Hi thầm cầu nguyện.

Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên trong ngôi sao năm cánh, sau đó một một bộ xương nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Hi.

Lục Hi tức khắc mở to mắt không thể tin được, cùng bộ xương đang mê mang kia trừng nhau.

Bộ xương này có vóc dáng thấp bé, giống như khung xương của một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, xương sườn đã bị cắt xén không còn vẹn toàn, cứ như vậy nhìn Lục Hi với đôi mắt trống rỗng.

Lục Hi nhìn một hồi không kiềm được há miệng chửi lớn: “Đây là thứ quái quỷ gì?”

Bộ xương này trông mong manh yếu ớt, dù một tu giả ngoại gia cũng có thể một cước đá bay thành nhiều mảnh, đây cũng được tính là trợ thủ chiến đấu sao?

Trong lòng anh ngập tràn thất vọng.

Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu, anh cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực đây chỉ là một bộ xương vô cùng bình thường không có siêu năng lực gì khác vì vậy chỉ không cam tâm mà lắc đầu.

Tuy nhiên nói thế nào đây cũng là thú cưng đầu tiên của anh, có còn hơn không.

Lục Hi nhìn bộ xương trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Nếu mày đã là thú cưng của tao, vậy để tao đặt cho mày một cái tên, sau này gọi mày là ‘Thương’ đi”.

Nói xong anh cũng tiễn Thương trở về.

Lục Hi lắc đầu ngán ngẩm ngã xuống sofa ngủ thiếp đi, thú cưng này thực sự khiến người ta quá thất vọng rồi.

Dị thế giới.

Bầu trời nơi đây vĩnh viễn bao trùm một màu xám xịt, mãi mãi không nhìn thấy tia sáng, mặt đất trải dài vô tận cũng chưa từng có cây cỏ nào đâm chồi, thứ duy nhất chỉ có xác chết của nhiều loài động vật khác nhau.

Thương chậm rãi bước đi trên mảnh đất cằn cỗi này, nó không biết tại sao bản thận lại xuất hiện tại thế giới này, và tại sao lại bị triệu hồi tới, nó chỉ biết bản thân và người kia có sợi dây liên kết về linh hồn và tinh thần, khi anh ta triệu hồi bản thân, nó nhất định phải xuất hiện, đây chính là một loại quy tắc bí ẩn và không thể giải thích được, tuy rằng nó không cam lòng nhưng lại không có năng lực phá vỡ.

Nhớ tới cái tên “Thương’ này của mình, nó liền cảm thấy ghê tởm, đây là cái tên rác rưởi gì, còn có, thân là một bộ xương, nó làm sao lại có cảm giác ghê tởm đây? Chính nó cũng mù mịt không hiểu

z……

Vào thời điểm này, ở ngoại ô thành phố Tây Kinh, công ty Xương Vũ

Lục Viễn Chí cuối cùng cũng đợi được gặp mặt chủ tịch.

Dưới sự dẫn đường của một nữ thư ký, Lục Viễn Chí và trợ lý đến được phòng làm việc của chủ tịch.

Lúc này Nozaki Aihara đang ngồi bên bàn làm việc xem báo cáo số liệu.

Hắn ta năm nay chưa đầy bốn mươi tuổi, chính là thời kỳ trẻ trung khoẻ mạnh.

Trước khi đến Hoa Hạ, hắn chỉ là một thủ quản lý nhỏ không đáng nhắc tên của công ty Xương Vũ.

Nhưng trong nhiệm kỳ cuối cùng của mình, sau khi ngu xuẩn chọc giận hội trưởng, hắn liền giành được cơ hội này.

Từ khi có được cơ hội này, một người vẫn luôn âm thầm chuẩn bị như hắn lập tức nâng cao 200% tinh thần, sau khi tham khảo ý kiến của hội trưởng thành lập lên nhà máy gia công này, đồng thời mang lại không ít lợi nhuận cho Xương Vũ.
Chương 404: Từ chối

Phải biết rằng Hoa Hạ là một quốc gia lớn mạnh, chứa đựng phong phú những cơ hội kinh doanh, đây chính là nơi hắn biến những tham vọng của mình thành hiện thực.

Và hắn cũng biết rất rõ hội trưởng không biết vì lý do gì mà một mực lưu lại thành phố Tây Kinh, cũng có thể nói mọi hành động của hắn đều nằm dưới mí mắt hội trưởng, do đó cũng không dám làm việc cẩu thả dù là nửa bước.

Tuy nhiên hắn không hề lo lắng, chỉ cần bản thân làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm, dưới con mắt giám sát của hội trưởng còn không phải là một cơ hội tuyệt vời sao?

Đúng lúc này, thư ký gõ cửa nói: "Chủ tịch, ông Lục tới rồi”.

Nozaki Aihara gật đầu: "Để ông ấy vào đi”.

Lúc này, thư ký làm ra động tác mời, Lục Viễn Chí cùng Triệu Quảng Minh nhanh chóng bước vào.

Nozaki Aihara bước tới bắt tay và nói bằng tiếng Hoa Hạ một cách lưu loát: “Chào ông Lục”.

“Chào ông Nozaki Aihara”.

Hai người khách sáo một câu, sau khi mời Lục Viễn Chí ngồi xuống sofa, Nozaki Aihara cũng trở lại sau bàn làm việc.

Cô thư ký rót hai tách cà phê rồi đặt xuống trước mặt hai người họ.

Lúc này Nozaki Aihara hỏi: “Không biết ông Lục tới tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Viễn Chí nghe vậy chậm rãi đáp: “Là thế này, nhà máy gia công của nhà họ Lục chúng tôi muốn nhận một lô đơn hàng từ phía quý công ty, hy vọng ông có thể cân nhắc”.

Nozaki Aihara nghe được lời này liền mỉm cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước ông tới chúng ta cũng đã thảo luận qua vấn đề giống vậy, lúc đó tôi đã nói rồi, với trang thiết bị và nhân tài kỹ thuật của nhà họ Lục hiện tại không đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi, thực sự xin lỗi, chúng ta không thể hợp tác được”.

Thực ra số lượng đơn đặt hàng của công ty Xương Vũ rất nhiều, gần như không kịp tiến độ xử lý, thậm chí họ còn từ chối rất nhiều đơn hàng dẫn tới tổn thất không nhỏ.

Nhưng Nozaki Aihara cũng biết rằng có nhiều công ty tới tìm mình gia công nguyên kiện như vậy là nhìn trúng thực lực cùng kỹ thuật hùng hậu của họ, nếu bản thân tiếp nhận đơn đặt hàng rồi phân chia ra ngoài dường như có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Tuy nhiên, chất lượng của các nhà máy gia công này rất khó đảm bảo, một khi xảy ra sự cố sẽ làm tổn hại đến uy tín của công ty Xương Vũ, do đó Nozaki Aihara thà kiếm ít tiền hơn cũng không nguyện ý làm như vậy.

Lục Viễn Chí lúc này lại từ tốn nói.

“Tôi biết, ý nghĩa chuyến đi lần này của tôi là muốn nói, quý công ty hoàn toàn có thể giao lại một số đơn hàng có yêu cầu không quá khắt khe, thiết bị của chúng tôi không thể nói là đạt trình độ cao nhất nhưng cũng thuộc hàng đầu, và hoàn toàn có khả năng gia công những nguyên kiện không quá tinh xảo đó, nếu như vậy quý công ty vừa có thể thu được nhiều lợi nhuận hơn còn có thể giảm bớt áp lực, há không phải là vẹn cả đôi đường sao”.

Lục Viễn Chí cũng ôm suy nghĩ tìm kiếm lợi nhuận dựa theo số lượng, cho dù công ty Xương Vũ ép giá, chỉ cần không khiến ông ta thua lỗ và có thể tiếp tục duy trì nhà máy ông ta cũng chấp nhận.

Nhưng Nozaki Aihara nghe xong chỉ nhìn ông ta nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, tôi sẽ không lựa chọn làm như vậy”.

Lục Viễn Chí nghe vậy trong lòng đột nhiên vô cùng buồn bực.

Nozaki Aihara ngoan cố như vậy khiến ông ta hết đường xoay sở, ông ta không thể nghĩ ra cách nào để có được đơn đặt hàng mà không phải hy sinh lợi nhuận.

“Tiểu Trương, làm phiền cô giúp tôi đưa hai vị này ra ngoài”, Nozaki Aihara ra lệnh đuổi khách.

Thư ký bước tới dịu dàng nói: “Mời hai vị”.

Lục Viễn Chí bất lực thở dài một tiếng đứng dậy đi ra ngoài.

Trở lại xe, cả trợ lý và tài xế đều đưa mắt nhìn ông, tự hỏi kế hoạch tiếp theo của ông ta là gì.

Lục Viễn Chí nào có kế hoạch cho bước tiếp theo? Ông ta của lúc này tâm tư bấn loạn, nếu trong thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp, nhà máy không nhận được đơn hàng khiến lòng người tan rã, vậy liền không thể thu dọn được hậu quả rồi.

“Trước tiên tìm một chỗ ở đi rồi tôi lại nghĩ thêm cách”, Lục Viễn Chí mệt mỏi nói.

Trợ lý đáp một tiếng, căn dặn tài xế lái xe vào thành phố, nhìn dáng vẻ kiệt quệ này của Lục Viễn Chí, Triệu Quảng Minh cũng vô cùng lo lắng cho ông ta.

Lúc này, tại Thiên Như Cư, Lục Hi ăn xong một viên Cao Hoàng đan liền ngủ một mạch tới sẩm tối mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh giấc, Lục Hi cảm nhận được thể chất của bản thân đã cải thiện một chút, các loại kháng lực cũng tăng lên, hiệu quả của viên Cao Hoàng đan quả thực tốt hơn rất nhiều so với Thối Thể đan, cũng chẳng trách lão già kia lại lừa gạt nhiều thần ân của anh như vậy.

Cảm nhận được tác dụng của Cao Hoàng đan, tâm trạng của Lục Hi mới cân bằng hơn một chút.

Nhưng khi nghĩ tới năng lực triệu hồi mà bản thân không dễ dàng gì mới giành được kia lại gọi tới một bộ xương vô dụng, trái tim anh lại nhói đau, cảm thấy thực sự đã quá lãng phí khả năng này rồi.

Lúc này, tại dị thế giới, Thương đang chậm rãi bước đi bỗng nhiên hắt xì một cái.

Trong lòng nó có chút nghi hoặc, sao bản thân lại có thể làm ra hành động vô nghĩa như vậy?

Suy nghĩ một hồi cũng không tìm được đáp án, nó tiện tay đào lấy năng lượng của một bộ xương bên đường hấp thụ vào cơ thể rồi tiếp tục sải bước không mục đích.

Mà lúc này Hoắc Tư Duệ và những người khác đã tan ca nhộn nhịp trở lại Thiên Nhân Cư.

Bọn họ hiện tại ngoại trừ thời gian làm việc đều ở lại đây, tận hưởng linh lực mà thế gian không thể thưởng thức và tu luyện công pháp mà thế gian chưa từng nghe nói tới.

Lục Tiểu Hiên lúc này cuối cùng cũng tham quan xong toàn bộ Nam Hồ, cô bé mang theo tâm trạng hài lòng đi về khách sạn.

Đúng lúc này điện thoại của cô bé đổ chuông, liếc mắt thấy là ông nội gọi tới liền vội vàng nghe máy.

“Tiểu Hiên, cháu đang làm gì đó?”, Lục Viễn Chí hỏi.

Lục Tiểu Hiên trả lời: “Chú ba dẫn cháu tới công viên giải trí chơi, còn nói buổi tối phải mời cháu đồ ăn ngon nữa”.

“Ừm, nhớ đừng chơi đùa quá sức, bây giờ ông nội cũng đang ở thành phố Tây Kinh, buổi tối ăn cơm xong thì gọi điện cho ông, ông kêu tài xế đến đón cháu”.

“Cháu biết rồi ông nội”, Lục Tiểu Hiên nói xong liền cúp điện thoại.

Khi tôi đến khách sạn tìm được Lục Hi, Lục Tiểu Hiên nói: “Chú ba, Thiên Nhân Cư này của chú thực sự quá tuyệt vời mà, cháu chưa từng thấy một nơi nào thần kỳ như vậy, thực sự muốn sống ở đây mỗi ngày”.

Lục Hi mỉm cười: “Chỉ cần cháu có thời gian đến là được, ở đây có rất nhiều phòng trống”.

Đôi mắt Lục Tiểu Hiên cười thành hình trăng lưỡi liềm đáp: “Chú ba đối xử với cháu thật tốt, đúng rồi chú ba, cháu đói bụng”.

Lục Tiểu Hiên sờ sờ chiếc bụng nhỏ, nhìn Lục Hi bày tỏ.

Lục Hi thấy dáng vẻ dễ thương này của cô bé thì bật cười ha ha: “Đúng lúc chú ba muốn giới thiệu bạn của chú cho cháu, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi”.

Lục Hi cũng rất lâu chưa cùng mấy người Hoắc Tư Duệ ăn cơm, vừa hay Lục Tiểu Hiên tới liền cùng nhau đi.
Chương 405: Cùng nhau dùng bữa

Lục Tiểu Hiên gật đầu, cô bé cũng rất tò mò bạn bè của một người thần kỳ như chú ba sẽ là dạng người gì đây?

Lúc này Lục Hi thông báo cho nhóm người Hoắc Tư Duệ tới phòng bếp của mình.

Không lâu sau, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Tư Không Trích Tinh, Vân Khả Thiên, Tần Lam còn có Phù Đồ đều đã đến.

Lục Hi lần lượt giới thiệu Lục Tiểu Hiên, nhưng anh chỉ giới thiệu qua tên cũng không đề cập tới nghề nghiệp của bọn họ, trẻ con không cần biết nhiều như vậy.

Mà Lục Tiểu Hiên tinh nghịch với vẻ ngoài đáng yêu trong chớp mắt đã nhận được sự yêu mến từ mọi người.

Ngoại trừ Phù Đồ không giỏi biểu đạt, những người khác đều vây quanh cô bé và không ngừng đặt câu hỏi với vẻ mặt cưng chiều.

Đặc biệt là Hoắc Tư Duệ, cô kéo lấy tay của Lục Tiểu Hiên, liên tục khen ngợi: “Tiểu Hiên à, em thật là xinh xắn, lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ”.

Lục Tiểu Hiên năm nay mười sáu tuổi, đang ở thời kỳ dậy thì, quả thực xinh đẹp đáng yêu khiến người khác phải thương mến, mà cô bé cũng không giấu nổi niềm kinh ngạc trước mĩ mạo của Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki cùng Tần Lam.

Ba người này đều có thể nói đều là mỹ nhân hàng đầu, Hoắc Tư Duệ vốn xinh đẹp đoan trang, nay lại giữ chức chủ tịch càng khiến khí chất của cô thêm một phần cao quý.

Mà Miwa Nozaki vì lý do tính cách nên vẫn luôn giữ dáng vẻ người đẹp lạnh lùng.

Về phần Tần Lam, ngoại hình cũng không thua kém hai người phía trước, lại sở hữu khí khái anh hùng độc nhất vô nhị của riêng mình.

Lục Tiểu Hiên nhìn mọi người líu lưỡi không nói nên lời: “Ba chị gái cũng rất xinh đẹp mà, nếu em lớn lên có thể có vẻ đẹp bằng một nửa của mọi người cũng đã rất tốt rồi”.

Lời này của Lục Tiểu Hiên khiến mọi người bật cười vui vẻ, ngay cả một mỹ nhân sương giá như Miwa Nozaki cũng không kìm được nhếch miệng cười.

Lúc này Lục Hi nói: “Được rồi, tôi cũng đã lâu không cùng mọi người dùng bữa, hôm nay cháu gái của tôi cũng có mặt, chúng ta liền cùng nhau ăn một bữa thôi”.

Mọi người đều gật đầu.

Lúc này Lục Hi lại quay sang nói với Lục Tiểu Hiên: “Nói đi, cháu muốn ăn gì, chú ba mời cháu”.

Lục Tiểu Hiên lắc đầu: "Cháu không biết, Tây Kinh có món gì ngon ạ?”

Câu hỏi này ngược lại khiến Lục Hi phải bối rối, tuy rằng anh cũng có đam mê với ẩm thực nhưng thường ngày cũng không để ý mấy thứ này, thật sự không biết ở Tây Kinh có món ngon đặc sắc nào.

Lúc này chỉ nghe thấy Tư Không Trích Tinh lên tiếng: “Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới mở tên là ‘Món ăn xẻng’, hương vị không tồi, nhưng vô cùng thú vị, tôi nghĩ Tiểu Hiên nhất định sẽ thích”.

Lục Tiểu Hiên tuy rằng trẻ tuổi nhưng gia đình cũng thuộc hạng có tiền và quyền thế, sơn hào hải vị gì đó cũng đã ăn quen miệng, kỳ thực cô bé cũng không có cảm giác hứng thú với món ăn lắm.

Nhưng vừa nghe nói có một nhà hàng kỳ quái với món xẻng sắt gì đó, cô bé lập tức thích thú đập tay: “Được ạ được ạ, em chưa từng nghe nói có loại nhà hàng này, mau dẫn em tới đó đi”.

Lục Hi mỉm cười: “Được, giờ liền đưa cháu đi”.

Sau đó mọi người nhanh nhẹn rời khỏi Thiên Nhân Cư, Phù Đồ lái một chiếc xe thương vụ, dưới sự dẫn đường của Tư Không Trích Tinh đi về phía nhà hàng kia.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người xuống xe tại đường Tây Quan, đến trước cửa một nhà hàng với tấm biển treo ‘món xẻng sắt'.

"Chính là ở đây”, Tư Không Trích Tinh nói rồi dẫn đầu đi vào.

Mọi người nối gót theo sau.

Chỉ thấy diện tích bên trong không nhỏ, rộng bốn năm trăm mét vuông, toàn bộ đại sảnh được chia thành những vách ngăn hình vuông, trang trí giống như một trang trại.

Mà bên trong từng vách ngăn này đều bày đầy đủ bàn ghế, cũng là bàn và băng ghế gỗ hình vuông.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, mấy người Lục Hi được đưa đến một trong những vách ngăn, sau khi an vị liền bắt đầu gọi món.

Chỉ thấy Lục Tiểu Hiên cầm menu, chỉ vào một đống món, sau đó nhân viên phục vụ liền rời đi báo món, Lục Hi và những người khác cũng bắt đầu trò chuyện.

Vừa tán gẫu, vừa nhìn những người phục vụ đi qua đi lại ăn mặc thành dáng vẻ địa chủ, cầm theo một chiếc xẻng lớn đựng một phần lớn các món ăn vừa đi vừa nhảy múa, sau đó trực tiếp đổ chúng lên bàn, một màn này khiến mọi người không khỏi dâng lên hứng thú.

Lục Tiểu Hiên cười vui vẻ tới mắt cũng đã thành hình trăng lưỡi liềm.

Không lâu sau món ăn mà họ gọi cũng được bưng lên, chỉ thấy người phục vụ đầu tiên đặt vài tờ giấy lên trên mặt bàn, sau đó có người trưng diện kỳ quái cầm theo một chiếc xẻng đặc biệt dọn món ăn.

Và các món ăn trong xẻng được đổ thẳng lên trên giấy, cũng không có đĩa.

Màu sắc ngược lại không tồi, tôm kho, cua, ngô, ngó sen,... được hầm chung với nhau xen lẫn màu xanh và vàng trông vô cùng ngon miệng.

Một lúc sau, tất cả món ăn mà Lục Tiểu Hiên gọi đều đã được dọn lên, Lục Hi liền nói: “Nào nếm thử mùi vị xem sao”.

Mọi người cầm đũa liền bắt đầu ăn.

Các món ăn ở đây đều tươi, có vị mặn, cay rất phù hợp với khẩu vị nặng của người phương bắc, hương vị cũng không tệ, cộng thêm cách phục vụ mới lạ độc đáo, người tới thưởng thức cũng rất nhiều, các vách ngăn gần như đã ngồi chật kín.

Mùi vị không tồi, hình thức cũng không tệ, mọi người vừa tán gẫu, vừa nhấm nháp vô cùng náo nhiệt.

Mà Lục Tiểu Hiên hiển nhiên không quen với món ăn khẩu vị nặng này, sau khi ăn một lúc liền nói: “Không được rồi, cháu phải vào nhà vệ sinh một lát”.

Nói đoạn cô bé vội vàng chạy ra ngoài khiến mọi người đều phá lên cười.

Lục Tiểu Hiên dùng bữa tại nhà đều khá thanh đạm, cho dù ra ngoài ăn cũng lấy thanh đạm làm chủ, đây đã là thói quen, cô bé rất hiếm khi ăn loại đồ ăn này nên vừa nếm thử một chút bụng liền có chút khó chịu.

Vào nhà vệ sinh giải quyết một lượt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Lục Tiểu Hiên liền ra ngoài rửa tay ở bồn rửa công cộng.

Lúc này một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mắt say lờ đờ đi ra từ trong nhà vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy Lục Tiểu Hiên đôi mắt hắn lập tức sáng rực.

Chỉ thấy hắn sải chân đi thẳng tới, không chút cố kỵ mà vỗ vào mông Lục Tiểu Hiên một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK