Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đám người cúi đầu yên lặng, Lục Hi lạnh lùng nói.

“Tôi vốn định nghiêm trị các người cho các người nhớ kỹ, nhưng nể mặt Thiên Diệu Chân là tông sư số một Hoa Hạ, tọa trấn Hoa Hạ nhiều năm, nên tôi không làm khó mấy người. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, giữ lại thanh danh cho gia tộc Thiên Diệu. Nhưng tôi mong các người nhớ kỹ, tôi chỉ nể mặt của đại tông sư Thiên Diệu Chân mà thôi, các người không là cái thá gì cả”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời khỏi đó, Miwa Nozaki và Chân Nhi đi theo sau.

Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu đều sửng sốt, bọn họ không bị xử phạt mà chỉ nhận được mấy câu nói nhẹ như lông hồng.

Nhưng những câu nói kia lại khiến họ nhục nhã và hổ thẹn vô cùng, đặc biệt là câu “không là cái thá gì cả” của Lục Hi khiến bọn họ xấu hổ muốn chết.

Thấy Lục Hi đã biến mất, Thiên Diệu Linh Vũ rơi lệ, bái một cái thật sâu về hướng Lục Hi rời đi.

“Cậu Lục đúng là người rộng lượng, Thiên Diệu Linh Vũ tôi xin bái phục”.

Thiên Diệu Linh Vũ rơi lệ khắp mặt, khó mà kiềm chế.

Tuy rằng lời Lục Hi nói khiến bọn họ xấu hổ, nhưng cũng đã bảo vệ cho thanh danh của gia tộc Thiên Diệu.

Điều này khiến lòng của Thiên Diệu Linh Vũ nhẹ đi một chút, cảm giác tội lỗi cũng bớt đi nhiều. Dù sao mọi chuyện cũng không tệ đến mức kia.

Nhóm Lục Hi về khách sạn, đến cửa phòng thì Hoắc Tư Duệ bật dậy từ ghế sô pha, hỏi.

“Anh Lục, anh không sao chứ?”

“Không sao, tôi vẫn khỏe thế này cơ mà”, Lục Hi cười nói.

Hoắc Tư Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người ngồi xuống sô pha, Miwa Nozaki mới hỏi: “Chủ nhân, trừng phạt gia tộc Thiên Diệu như vậy có phải là hơi nhẹ không?”

Miwa Nozaki cho rằng Lục Hi nên giết toàn bộ người gia tộc Thiên Diệu mới có thể giải hận.

Bọn họ dám lập cạm bẫy như thế để hạ độc thủ với chủ nhân, tuyệt không thể tha thứ, chủ nhân thật sự quá nhân từ.

Mà Lục Hi lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, Thiên Diệu Chân của gia tộc Thiên Diệu tọa trấn Hoa Hạ nhiều năm, không biết đã ngăn cản bao nhiêu khiêu khích từ cao thủ ngoại tộc, gia tộc bọn họ có công với Hoa Hạ, tôi không thể quá đáng được”.

Miwa Nozaki nghe vậy thì mới không nói thêm gì nữa.

Hoắc Tư Duệ lại nhíu mày: “Có chuyện như thế sao?”

Lục Hi cười: “Còn nhiều chuyện cô không biết lắm, thế giới này trước nay đều không yên ổn, cô cũng phải tu luyện chăm chỉ, nhỡ đâu sau này thế giới trở nên xa lạ hơn bây giờ thì chúng ta chỉ có cách mạnh hơn mới có thể sống sót”.

Lục Hi nói, ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo.

Thế giới hắc ám trong miệng Kiếp tuyệt đối không phải là tùy tiện nói ra, có lẽ Kiếp biết gì đó mà bản thân anh không rõ, không biết thế giới hắc ám này có ý nghĩa gì.

Nhưng Lục Hi tin rằng thế giới hắc ám kia tuyệt đối không tốt lành chút nào.

Một khi thế giới này phát sinh biến cố, mọi thứ mất đi trật tự thì thế giới sẽ trở nên cực kỳ khủng bố, không muốn chịu nhục, muốn tồn tại được thì phải có thực lực.

Mà Hoắc Tư Duệ căn bản không thể tưởng tượng nổi nơi đó, nên chỉ gật đầu trong mơ hồ, nghe theo Lục Hi vô điều kiện.

Lúc này, Chân Nhi lên tiếng.

“Tôi cũng thấy anh phạt bọn vô dụng đó quá nhẹ, anh nên dạy dỗ chúng một trận mới phải, ít nhất là giết mấy tên làm gương, cho chúng biết chúng chả là cái thá gì trong đời này hết”.

Lục Hi hơi tò mò, không hiểu vì sao Chân Nhi lại có sát khí lớn như thế, chỉ mỉm cười: “Có thể không giết người thì nên hạn chế giết người, tuy rằng chúng ta khác người bình thường, nhưng vẫn nên giữ trật tự thế giới”.

Chân Nhi không bày tỏ ý kiến, vẻ mặt vô cảm.

Lục Hi lại thở dài một tiếng, lười biếng dựa vào sô pha: “Đáng tiếc, pho tượng của gia tộc Thiên Diệu kia rất tốt, bên trong chắc hẳn có bí mật gì, nhưng tôi ngại xuống tay quá”.

Lục Hi phát hiện ra bên trong pho tượng của gia tộc Thiên Diệu có sức mạnh nào đó tương tự với pho tượng mà anh cất về trong cung điện ngầm ở Thổ Phiên.

Nếu rút sức mạnh ở đó ra thì hẳn sẽ là vật tế cực tốt, nhưng pho tượng đó chắc cũng là tổ tiên của gia tộc Thiên Diệu.

Gia tộc Thiên Diệu phát động ra được sát trận kia là bởi vì bọn họ có một loại tín ngưỡng gọi là sùng bái tổ tiên, nhờ có sự tín ngưỡng này mà bọn họ mới có thể điều khiển sức mạnh trong pho tượng.

Lục Hi rất muốn lấy nó đi nhưng sợ rằng gia tộc Thiên Diệu sẽ liều mạng với anh nếu anh làm thế.

Mặc dù anh cũng không sợ điều này, nhưng loại chuyện quật phần mộ tổ tiên người ta ra thế này vẫn không nên làm thì hơn.

Lục Hi vừa nói xong, Chân Nhi liền nói: “Vậy anh cứ lấy đi thôi, gia tộc Thiên Diệu còn ai ngăn được anh nữa chứ?”

“Không thể nói thế được, chuyện này không nên làm đâu. Với cả, tôi cũng rất kính phục tông sư số một Hoa Hạ này, làm như vậy đến lúc gặp mặt thì rất xấu hổ đấy”.

Lục Hi không biết vì sao mà rất kính nể Thiên Diệu Chân, mặc dù vị tông sư số một Hoa Hạ này chưa hề xuất hiện.

Thiên Diệu Chân xưng bá giang hồ mấy chục năm, tính tình khiêm tốn, trước nay chưa từng nghe đến tin đồn nhảm về người này, Lục Hi tự nhận bản thân không sánh bằng.

Mà Chân Nhi nghe vậy thì cũng không nói gì, mọi người yên lặng.

Một lát sau, Hoắc Tư Duệ nói.

“Anh Lục, tôi đã chốt tổ chức tiệc chúc mừng vào ba ngày sau rồi, cũng đã công khai mời các nhân vật nổi tiếng đến, khi ấy chắc sẽ rất náo nhiệt, anh nhất định phải tham gia đó nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK