Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: EM đang làm gì vậy

“Đây đúng là bom tấn giả tưởng vừa ra mắt, mời mọi người đến xem và thảo luận, ha ha ha”.

Bài đăng của anh bị chế giễu theo rất nhiều cách khác nhau, bên dưới bài đăng có hàng nghìn dòng thảo luận, phần lớn đều đang chửi mắt người đăng bài.

Bởi vì bài đăng thu hút được lượt bình luận cao và còn có hình ảnh minh họa như thật cho nên người điều hành diễn đàn mới cố tình ghim lên trang đầu.

“Con mợ nó, một đám ngu xuẩn không biết nhìn hàng, các người có muốn thì ông đây cũng không bán cho các người đâu”.

Lục Hi mắng một câu rồi rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Vân Khả Thiên vội vàng rời giường, sau khi tạm biệt bác của mình thì anh ta liền lái xe trở về nhà.

Trời vừa hừng sáng thì Mục Duy Trân đã ở trong nhà bếp sắc thuốc cho chồng, việc này vốn dĩ đều do một người giúp việc trong nhà làm.

Nhưng hôm nay Mục Duy Trân không yên tâm cho nên đã xuống bếp tự làm.

Ngay khi Vân Khả Thiên về đến nhà, anh ta quay đầu vào bếp thì thấy mẹ mình đang sắc thuốc.

"Sao con lại trở về đây sớm như vậy?"

Thấy con trai quay về, Mục Duy Trân lại tức giận nói.

Vân Khả Thiên cúi đầu nói: “Con đã nói chuyện với bác cả một đêm và được bác dạy dỗ, liền nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình, sau này con nhất định sẽ không dây dưa với những kẻ lừa đảo bên ngoài nữa”.

Thấy con trai thừa nhận lỗi lầm với thái độ nghiêm túc thì Mục Duy Trân cũng không muốn khiển trách nữa, dù sao cũng là con trai của mình, thấy con mình đáng thương như vậy bà ta cũng không chịu nổi.

“Vì bác cả của con đã dạy dỗ con cho nên mẹ sẽ tha cho con lần này, nếu như về sau con còn dám giao du với những kẻ như vậy thì con chuẩn bị dọn xuống khu nhà Tây Sơn mà sống luôn đi”.

"Con không dám nữa, mà mẹ này, bố đã đã ăn cơm chưa?"

“Vẫn chưa”, Mục Duy Trân nói trong khi sắc thuốc.

"Vậy con sẽ nấu một cho bố một bát cháo".

Vừa dứt lời thì Vân Khả Thiên liền bắt tay vào làm.

Nhìn thấy con trai hăng hái nấu cháo cho bố của mình, Mục Duy Trân liền lộ ra nét mặt tươi cười. Xem ra việc bà đẩy con trai tới khu nhà Tây Sơn vẫn rất hiệu quả.

Không lâu sau thì cháo đã sẵn sàng, Vân Khả Thiên mỉm cười với mẹ của mình rồi bưng bát cháo đi về phòng của bố.

Khi Vân Khả Thiên bước đến cửa phòng thì anh ta đã lặng lẽ mở lọ nước đầu nguồn rồi đổ chất lỏng màu trắng ngà vào bên trong bát cháo sau đó mới bước vào trong.

...

Lúc Lục Hi thức dậy đã hơn mười giờ sáng, anh còn chưa đánh răng thì đã châm một điếu thuốc hút hai hơi, sau đó mở diễn đàn võ giả ra.

Bài đăng của anh vẫn đang được ghim lên trang đầu, sức hút vẫn không giảm, bên dưới phần thảo luận liên tục xuất hiện thêm những lời mắng chửi.

Chỉ có điều cũng đã xuất hiện hai người để lại bình luận muốn mua hàng, sau đó nhắn tin riêng cho anh.

Tuy nhiên, dưới hai bình luận muốn mua hàng lại tiếp tục xuất hiện thêm những lời mắng chửi.

"Ngu ngốc".

"Thiểu năng".

"Hai người này muốn chơi nổi sao?"

Lục Hi không thèm đọc những bình luận châm chọc đó, liền mở tin nhắn riêng.

Một cư dân mạng tên là Thiên Cương Hỏa đã nhắn tin nói rằng mình muốn mua bộ giáp khắc chữ đến nỗi nhiệt huyết sôi trào. Một cư dân mạng khác có tên là Tuổi Cao Chí Càng Cao lại nhắn tin muốn mua suối tiên bất lão.

Lục Hi bật cười ha hả.

"Xem như hai người tinh mắt nên mới vớ được món hời".

Sau khi cho hai người mua một số tài khoản ở nước ngoài, Lục Hi ngồi im lặng chờ tiền về.

Không bao lâu sau thì điện thoại của anh đã rung lên thông báo nhận được khoản tiền hai trăm ngàn, Lục Hi nhanh chóng gọi cho người chuyển phát nhanh.

Anh rời giường đánh răng rửa mặt, ăn cơm trưa xong quay ra tiệm tạp hóa thì người chuyển phát nhanh cũng vừa đến.

Lục Hi đưa hai món đồ đã đóng gói cho người chuyển phát nhanh, ký tên rồi để người chuyển phát nhanh đi.

"Việc thị trường có mở rộng được hay không là tùy thuộc vào hai người".

Lục Hi cảm thấy chỉ cần hai người này sử dụng xong món hàng thì hiệu quả chắc chắn sẽ đủ gây nên chấn động, đến lúc đó những thứ mà anh bán ra sau này chắc chắn chỉ có giá trên trời.

Vừa nghĩ tới đây thì Lục Hi đã cảm thấy hết sức vui sướng, sau đó liền ngã xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Đột nhiên bên ngoài lại có một giọng nói mềm mại vang lên.

"Tên họ Lục kia, mau ra đây cho tôi".

Lục Hi vừa nghe thấy giọng nói thì liền biết là ai, anh lắc đầu bước ra ngoài.

Sau khi bước ra ngoài thì anh thấy Hoắc Ngọc Phụng đã dắt theo khoảng hai mươi tên côn đồ xăm trổ đầy mình đang hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa.

Hôm nay Hoắc Ngọc Phụng mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt rộng rãi nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự nổi bật của bộ ngực lớn.

Lục Hi liếc mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Hoắc Ngọc Phụng, trên mặt nở nụ cười quái dị.

"Cô gái này sao còn trẻ mà lại có thân hình phổng phao đến như vậy?", Lục Hi thầm cảm thán trong lòng.

“Tên lưu manh, kẻ lừa đảo, đáng chết”, Hoắc Ngọc Phụng liên tục mắng Lục Hi như đang nã súng thần công: “Nếu như hôm nay anh không giao bảo vật gia truyền nhà tôi ra đây thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh”.

Lục Hi lúc này mới nhìn đám người ở phía sau lưng Hoắc Ngọc Phụng một chút.

Những người này trông chỉ trạc tuổi Hoắc Ngọc Phụng, tầm mười bảy mười tám tuổi, tóc nhuộm xanh đỏ như vẹt, rõ ràng là một đám thanh niên hư hỏng.

Lúc này, có một thanh niên đeo bông tai lớn cầm gậy bóng chày tiến lên một bước, đứng trước mặt Hoắc Ngọc Phụng rồi nói vào mặt Lục Hi.

"Thằng nhóc, dám chọc giận chị Hoắc của bọn tao, mày chán sống rồi hả?"

Thanh niên kia vừa nói vừa huơ huơ cây gậy bóng chày trong tay để hù dọa.

Thấy vậy, Lục Hi chỉ lắc đầu, đám nhóc con này còn không đủ để anh giắt kẽ răng.



Anh đường đường là ông hoàng lính đánh thuê, sát thủ đẳng cấp thế giới đã nghỉ hưu, nếu như chuyện ngày hôm nay anh đánh nhau với đám nhóc con này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho mấy đại ca quốc tế chê cười rồi hay sao?

Chẳng qua cô nhóc này dường như rất quyết tâm muốn khiến cho anh phải đẹp mặt, e rằng anh muốn không ra tay cũng không được.

Ngay khi Lục Hi đang đau đầu thì lại có một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

"Ngọc Phụng, em đang làm gì vậy?"

Lục Hi nhìn thì thấy người vừa tới hóa ra chính là Hoắc Tư Duệ.
Chương 17: Mình bị làm sao vậy?

Hoắc Tư Duệ ngày hôm nay mặc một bộ âu phục để lộ ra áo sơ mi trắng bên trong với phần cổ khoét sâu. Ngực cô trông rất đầy đặn, tuy rằng không quá phổng phao như em gái của mình nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác. Cô đang mặc một chiếc váy để lộ ra đôi chân vừa thon dài vừa trắng như tuyết, từng bước đi đều hết sức bắt mắt.

Hoắc Ngọc Phụng vừa nhìn thấy chị của mình tới thì khuôn mặt liền đỏ bừng và trở nên mất tự nhiên.

Kể từ khi rời khỏi khách sạn Khải Toàn Đại thì cô ta cũng không về nhà mà lại đi đến quán bar để trút giận trong suốt hai ngày, vì vậy nên mới làm quen được với những tên côn đồ này.

Sau khi nghe Hoắc Ngọc Phụng nói ra điều khiến cho mình cảm thấy phiền muộn thì đám côn đồ liền nhao nhao lên muốn đi lấy lại thể diện cho cô ta. Hoắc Ngọc Phụng thấy đám người này đông đúc thì cũng hùng hổ mang theo tới đây để đòi lại bảo vật.

Nhưng cô ta cũng biết nếu như người nhà cô ta phát hiện cô ta giao du với đám côn đồ này thì nhất định sẽ mắng cho cô ta một trận, cho nên khi vừa nhìn thấy chị gái của mình thì cô ta cũng không khỏi cảm thấy có chút hoảng sợ.

Hoắc Tư Duệ trông rất bình tĩnh, cô bước tới bên cạnh Hoắc Ngọc Phụng, khẽ liếc nhìn một tên côn đồ ở gần đó rồi mới nói.

“Ngọc Phụng, điện thoại của em tắt máy hai ngày qua, ngay cả người cũng không thấy bóng dáng, rốt cuộc em đã chạy đi đâu?”

Giọng điệu nghiêm khắc của Hoắc Tư Duệ khiến cho trong lòng của Hoắc Ngọc Phụng cực kì khó chịu, nhất là khi cô ta còn đang ở trước mặt đám côn đồ này cùng với Lục Hi, cuối cùng tất cả những sự tức giận tích tụ trong suốt mấy ngày qua đều ngay lập tức bùng nổ.

“Ai cần chị lo, em đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, em cần có tự do của mình”.

Hoắc Tư Duệ kìm lại lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Mau trở về đi, bố mẹ và ông nội đang rất lo lắng cho em, đừng có đứng đây gây rối thêm nữa".

“Em không về, ngày hôm nay em nhất định phải dạy cho tên lừa đảo kia một bài học”, Hoắc Ngọc Phụng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chát!"

Hoắc Tư Duệ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, liền tát vào mặt em gái mình.

Lục Hi đã giúp đỡ gia đình và công ty vượt qua thời điểm khó khăn nhất, khiến cho chủ tịch Nozaki đích thân đứng ra ký hợp đồng hợp tác, mang lại cho cô rất nhiều thương vụ làm ăn lớn, tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi đối với nhà họ Hoắc.

Có thể nói nhờ Lục Hi mà nhà họ Hoắc mới có thể vươn cao và bước vào một thế giới hoàn toàn mới, hôm nay cô đến đây chính là để đăc biệt cảm ơn Lục Hi

Tuy nhiên em gái của cô lại liên tục gây phiền toái, năm lần bảy lượt đều xúc phạm đến anh Lục, cho dù bình thường cô vẫn thường nuông chiều em gái nhưng lần này cũng không thể nhịn được nữa.

Cái tát này khiến cho Hoắc Ngọc Phụng choáng váng, đám du côn bên cạnh cũng choáng váng.

"Chị đánh em?"

Hoắc Ngọc Phụng không thể tin nổi mình lại bị chị đánh.

Ngay lập tức nước mắt của cô ta liền rơi xuống như mưa, rơi đầy trên mặt đất.

Hoắc Tư Duệ tuy đau lòng nhưng vẫn thể hiện ra sự lạnh lùng.

“Em về nhà ngay cho chị đi, nếu không thì sau này cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà nữa”.

Hoắc Tư Duệ hung dữ nói.

Trong lòng cô biết nhà họ Hoắc không có con trai, chỉ có hai đứa con gái bọn họ, cho nên bố của cô từ nhỏ đã nuôi dạy cô như một đứa con trai với những yêu cầu cực kì nghiêm khắc.

Còn em gái cô thì sau khi sinh ra đều được mọi người yêu thương, từ nhỏ đã được nuông chiều trở thành một nàng công chúa ngỗ ngược.

Bây giờ nó lại còn đi giao du với một đám côn đồ, nếu như không gấp rút dạy dỗ nó thì hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.

Hoắc Tư Duệ đã quyết định sau khi em gái trở về thì sẽ kể lại chuyện này cho bố biết, sau đó cấm túc em gái mấy tháng để dạy dỗ lại.

Hoắc Ngọc Phụng đang khóc đột nhiên lau nước mắt nói.

“Được rồi, nếu như chị đã không chịu đựng được em nổi nữa thì em đi là được chứ gì, không có chị em vẫn có thể sống tốt".

Hoắc Ngọc Phụng nói xong liền xoay người rời đi, trước khi rời đi còn liếc nhìn Lục Hi một cái đầy phẫn nộ.

Lục Hi nhìn lại cô ta với vẻ mặt vô tội.

Nhìn thấy em gái tức giận bỏ đi, Hoắc Tư Duệ nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho người lái xe đang đậu xe ở bên ngoài.

“Chú Triệu, chú mau theo dõi Ngọc Phụng giúp cháu, con bé mới từ trong tiệm tạp hóa Vong Ưu bước ra ngoài, đừng để cho nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.

Lúc này đám côn đồ kia cũng không biết phải làm sao, Hoắc Tư Duệ dù sao cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, khí thế mà cô bộc phát ra không hề tầm thường.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Hoắc Tư Duệ và Hoắc Ngọc Phụng cho nên mới không dám nói tiếng nào.

Lục Hi tiến lên một bước, chân phải nhẹ giẫm nát một hòn đá to bằng nắm tay bên đường rồi lên tiếng nói.

"Còn không mau cút đi".

Sau đó, chân phải của anh khẽ nghiến một cái thì hòn đá đã biến thành bột mịn.

"Ực".

Tên cầm đầu đeo bông tai vừa nhìn thấy vậy thì đã mở to hai mắt, âm thầm nuốt nước miếng.

"Đại ca, tụi em sai rồi, tụi em sẽ đi ngay".

Hành động giẫm nát hòn đá của Lục Hi đã khiến cho hắn ta thất kinh hồn vía, chân của Lục Hi nếu như giẫm lên người hắn ta thì còn đáng sợ đến mức nào nữa?

Tên cầm đầu đeo bông tai vội vàng rời đi cùng đám đàn em. Xong việc, Lục Hi quay sang Hoắc Tư Duệ hỏi: “Cô Hoắc tới đây có chuyện gì vậy?”

Hoắc Tư Duệ bình tĩnh lại, khẽ cười nói: "Tôi tới đây để đặc biệt để cảm ơn anh Lục, cũng thay em gái mình xin lỗi anh".

"Điều đó không cần thiết, chúng ta làm ăn công bằng, cô không nợ tôi cái gì. Về phần xin lỗi lại càng không cần thiết, tôi không chấp nhặt trẻ con".

Nói xong, Lục Hi xoay người đi vào tiệm tạp hóa rồi nằm xuống ghế sô pha.

Hoắc Tư Duệ không chút do dự đi theo anh, nhìn Lục Hi đang nằm trên sô pha nói.

"Chuyện này đối với anh có thể là chuyện nhỏ nhưng đối với nhà họ Hoắc của tôi mà nói lại là một chuyện vui rất lớn, cho nên tôi nhất định phải đến đây cảm ơn anh".

"Tùy cô, hiện tại tôi hơi buồn ngủ, cô muốn làm gì thì làm".

Lục Hi đang nằm lại đột nhiên nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ say.

Nhìn Lục Hi trong nháy mắt đã có thể ngủ say, Hoắc Tư Duệ có chút ngẩn người.

Một lúc sau, sự chú ý của cô lại đổ dồn vào khuôn mặt của Lục Hi.

Khuôn mặt của anh có góc cạnh rõ ràng, hai hàng lông mày giống như lưỡi kiếm, mũi cao dọc dừa, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, ở cạnh mặt bên trái có một vết sẹo mờ mờ nhưng chẳng những không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của anh mà ngược lại còn khiến cho anh có thêm vài phần phong độ, so với mấy diễn viên trẻ tuổi ngoài kia thật sự không hề kém cạnh.

Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tư Duệ đỏ bừng, cô nhanh chóng dời tầm mắt, trái tim trong lồng ngực đập loạn.

"Mình bị làm sao vậy?"

Cô tự hỏi bản thân, cô chưa bao giờ chăm chú ngắm nhìn một chàng trai nào, cũng chưa bao giờ bị một chàng trai nào hấp dẫn sâu sắc đến như vậy.

Cảm nhận được sự kỳ lạ trong lòng, Hoắc Tư Duệ vội vàng nhìn xung quanh để tự phân tán sự chú ý của bản thân.
Chương 18: Kiếm ngọc đâu?

Sau đó cô mới nhận ra rằng ở đây thật sự rất lộn xộn.

Chỗ nào cũng có tàn thuốc, giấy vụn và đồ lặt vặt, theo cô thấy thì hầu như còn không có chỗ để đặt chân.

Chỗ duy nhất có thể gọi là sạch sẽ chỉ có duy nhất chỗ mà Lục Hi đang nằm.

Lần trước tới đây cô không có tâm trạng nào mà xem xét xung quanh, bây giờ nhìn kĩ lại mới cảm thấy sửng sốt.

Suy nghĩ một chút, Hoắc Tư Duệ cắn môi, tìm trong góc lấy ra một cái chổi rồi bắt đầu quét dọn.

Nửa giờ sau, toàn bộ tiệm tạp hóa đều đã khoác lên mình diện mạo mới, Hoắc Tư Duệ lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra nụ cười.

Ngồi trên ghế sô pha bên cạnh nhìn Lục Hi đang ngủ say, trong lòng Hoắc Tư Duệ tự nhiên cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.

Sau một hồi suy nghĩ miên man, cô vô tình ngủ quên trên ghế sô pha bên cạnh.

Khi Lục Hi thức dậy thì trời đã nhá nhem tối.

Anh nhìn thấy Hoắc Tư Duệ đang nằm ngủ trên sô pha ngáy nhè nhẹ, cánh mũi nhỏ nhắn phập phồng, khuôn mặt thanh tú đang nở nụ cười.

Ngực của cô bị đè ép cho nên đã bị lộ ra ngoài hơn phân nửa, đôi chân thon dài của cô đang gác lên nhau rất gọn gàng, mặc dù đã có váy dài che chắn nhưng cũng không thể giấu được sắc xuân vô hạn.

Nhìn thấy cảnh xuân bày ra trước mắt, Lục Hi khẽ nuốt nước miếng, trên mặt lộ ra một nụ cười tà.

Sau đó Lục Hi liền nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Hoắc Tư Duệ, trông hết sức tập trung.

Một lúc sau, váy của Hoắc Tư Duệ dường như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vén lên, lộ ra lớp ren xanh bên trong.

Trên mặt Lục Hi hiện lên một nụ cười xấu xa, đây là khả năng mà anh có được sau khi tu luyện Long Đằng quyết, anh có thể dùng tinh thần lực của mình để di chuyển vật thể.

Hơn nữa, cùng với việc tu luyện Long Đằng quyết, tinh thần lực của anh cũng càng ngày càng mạnh lên.

Nhìn thấy lớp ren xanh bên dưới váy của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi ứa nước miếng, nhịn không được liền sử dụng tinh thần lực vén váy của cô cao lên một chút.

Vào lúc này, Hoắc Tư Duệ đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra.

Sau đó, cô phát hiện ra Lục Hi đang nhìn cô và nở một nụ cười xấu xa.

"Anh đang làm gì đó?"

Hoắc Tư Duệ nghi hoặc hỏi.

Sau đó, cô phát hiện váy của mình đã bị kéo lên đến tận đùi, thậm chí chiếc quần lót bên trong đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

"Á!", Hoắc Tư Duệ thét lên một tiếng chói tai rồi quát: "Là anh làm phải không?"

"Không phải tôi".

Lục Hi nhanh chóng rút lại tinh thần lực, vội vàng trả lời.

Mặc dù phủ nhận nhưng Lục Hi vẫn đỏ mặt, dù sao hành động này của anh đúng là rất đáng khinh.

Hoắc Tư Duệ nhanh chóng kéo váy xuống, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô có thể kết luận rằng Lục Hi chắc chắn đã vén váy của cô lên, nhưng cô không biết Lục Hi đã làm điều đó như thế nào.

Mặc dù biết là do Lục Hi đã động tay động chân, nhưng khi tỉnh táo lại Hoắc Tư Duệ lại cảm thấy có chút ngọt ngào, dù sao nhan sắc của mình vẫn có thể khiến cho anh chú ý, điều này cũng rất đáng để kiêu ngạo.

Nhưng lúc này Hoắc Tư Duệ chợt nhớ ra mục đích của mình khi tới đây nên vội vàng nói.

"Anh Lục, tôi vốn dĩ muốn mời anh đi ăn trưa để tỏ lòng biết ơn, không ngờ lại ngủ quên ở đây thế này. Vậy anh có phiền đi ăn tối cùng tôi hay không?"

Lục Hi lúc này mới thôi không ngượng ngùng nữa, anh nhìn về phía tiệm tạp hóa đã được quét dọn sạch sẽ rồi nói.

"Cô đợi tôi một lát."

Lục Hi bước lên lầu, một lúc sau mới đi xuống nói: "Đi thôi".

Vỗn dĩ anh không hề có hứng thú đi ăn tối nhưng vừa rồi suýt chút nữa anh đã bị Hoắc Tư Duệ bắt quả tang, lại còn thấy cô đã quét dọn sạch sẽ tiệm tạp hóa cho mình nên anh cũng không tiện từ chối.

...

Lúc này, trong biệt thự số 1 của tỉnh ủy, Vân Thắng Quốc đang nói chuyện với vợ và con trai Vân Khả Thiên với một nụ cười vui sướng trên môi.

"Ông Diệp đúng là Quốc y thánh thủ, hôm nay tôi đã đến bệnh viện kiểm tra lại, tế bào ung thư đã biến mất hoàn toàn, hơn nữa tôi còn cảm thấy mình như đã trẻ ra mười mấy tuổi. Năng lực của ông Diệp quả nhiên là danh bất hư truyền".

Mục Duy Trân cũng nở nụ cười, bệnh tình của chồng bà ta đã chuyển biến tốt đẹp, nhà họ Vân cùng nhà họ Mục xem như cũng đã vượt qua được nguy hiểm, đây là một chuyện vui.

“Trải qua kiếp nạn sinh tử lần này bố có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, bố nghĩ đã đến lúc giải thích cho con biết một số chuyện của dòng họ mình”.

Sau khi nói với con trai, Vân Thắng Quốc liền đi vào phòng làm việc.

Vân Khả Thiên thấy vậy thì hoảng hốt.

Quả nhiên, một lát sau Vân Thắng Quốc liền tức giận bước ra khỏi phòng làm việc và nói với Vân Khả Thiên: “Con đã mang thanh kiếm ngọc của dòng họ đi đâu?”

Mặc dù đang hỏi nhưng Vân Thắng Quốc dường như đã có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng Vân Khả Thiên đã lấy thanh kiếm ngọc đi.

Bởi vì chỉ có vợ và con trai của ông ta mới có thể bước vào phòng làm việc và nhìn thấy mật khẩu két sắt.

Tất nhiên vợ của ông ta sẽ không lấy đi bảo vât gia truyền mà không nói ông ta biết tiếng nào, vậy thì chỉ còn lại con trai của ông ta mà thôi.

Vân Khả Thiên thấy vậy thì biết chuyện không thể che giấu được nữa đành phải nói thật là đã mang thanh kiếm ngọc đi đổi lấy nước đầu nguồn cho bố dùng.

Vân Thắng Quốc nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận.

“Thằng nhóc hư đốn, bảo vật gia truyền mà con cũng dám trộm, còn lấy đưa cho đám thầy bà bịp bợp bên ngoài, sao con có có thể ngu ngốc như vậy chứ?”

Mục Duy Trân lạnh lùng nói.

“Lá gan của con đúng là càng lúc càng lớn, nói mau, là kẻ nào đã lừa gạt con để lấy đi thanh kiếm ngọc?”

Vân Khả Thiên chỉ có thể bất lực đứng yên nghe bố mẹ la mắng, nhưng chuyện bệnh tình của bố anh ta có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng là sự thật mà bố mẹ lại làm như không thấy, lại đi khẳng định đó là công lao của Diệp Phùng Xuân.

Nếu như Diệp Phùng Xuân có khả năng đó thì ông ta chắc chắn đã nói thẳng ra từ đầu rồi chứ làm gì lại để đến khi bệnh tình của bố anh ta bình phục rồi mới tới nhận công.

Tuy nhiên, Vân Khả Thiên cũng biết rằng bố mẹ sẽ không tin vào một điều viễn vông như vậy.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của mẹ, Vân Khả Thiên biết lần này anh ta không thể không nói ra. Về phần Lục Hi, Vân Khả Thiên chỉ mong anh có thể xoay sở được.

Lúc này Vân Khả Thiên đã không còn cách nào khác ngoài việc khai ra lên của tiệm tạp hóa Vong Ưu và Lục Hi, sau đó chỉ nghe thấy Mục Duy Trân hừ lạnh một tiếng.
Chương 19: Hoàng Sào

“Bây giờ con ngay lập tức tới khu nhà Tây Sơn cho mẹ, không có lệnh của mẹ thì không được bước ra khỏi đó nửa bước”.

Vân Khả Thiên ủ rũ gật đầu, không dám phản bác.

Anh ta biết mẹ của mình là một người mạnh mẽ, ở nhà ngay cả bố anh ta cũng không dám lớn tiếng với mẹ, lời của mẹ không có ai dám phản bác.

Lặng lẽ rời khỏi biệt thự số 1, Vân Khả Thiên một mình đến khu nhà Tây Sơn, anh ta biết rõ với thực lực của nhà họ Vân thì việc tìm được Lục Hi chỉ cần vài phút. Anh ta hi vọng chuyện này sẽ không rối tung lên.

Với tính cách của mẹ anh ta thì bảo vật gia truyền chắc chắn sẽ bị đòi lại, còn về việc bà ấy sẽ trừng phạt Lục Hi như thế nào thì cũng rất khó nói.

Anh ta hy vọng mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, trong tương lai anh ta sẽ tìm cơ hội để bù đắp cho Lục Hi, hiện giờ Vân Khả Thiên chỉ có thể nghĩ được như vậy.

Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Mục Duy Trân nói với Vân Thắng Quốc.

"Thắng Quốc, ông vừa mới khỏi bệnh, nên đi nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện này tôi sẽ xử lý".

Vân Thắng Quốc gật đầu rồi đi về phòng ngủ của mình.

Trong cả tỉnh Tây Bắc này không có kẻ nào dám lừa bịp nhà họ Vân, ông ta dám tự tin về chuyện đó.

Ông ta cũng tin rằng vợ mình sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Thấy Vân Thắng Quốc đã đi nghỉ ngơi, Mục Duy Trân lấy điện thoại ra với vẻ mặt lạnh lùng rồi bấm một dãy số.

Sau một lúc thì cuộc gọi đã được kết nối.

"Gọi Hoàng Sào cho tôi, tôi muốn gặp ông ta".

...

Lúc này, trong nhà hàng Louis XV, Lục Hi và Hoắc Tư Duệ đã bắt đầu dùng bữa.

Miếng bít tết tươi mềm được bao phủ bởi một lớp bọt cà phê kèm theo nước sốt dịu nhẹ khiến cảm giác thèm ăn của mọi người tăng lên rất nhiều.

Sau khi cắt một miếng và nếm thử, Lục Hi gật đầu.

Thấy Lục Hi có vẻ khá hài lòng, Hoắc Tư Duệ nâng sâm panh lên nói.

“Ngày hôm nay tôi rất vinh dự được tiếp đãi anh Lục, hôm nay cũng chính là sinh nhật của tôi, được dùng bữa với anh Lục chính là vinh hạnh của tôi”.

Lục Hi ngạc nhiên, sau đó liền quay sang Hoắc Tư Duệ tươi cười nói: “Sinh nhật vui vẻ”.

Sau khi hai người cụng ly với nhau và nhấp một ngụm rượu thì anh lại lấy trong người ra một vật đưa cho Hoắc Tư Duệ.

"Đây là quà sinh nhật của cô".

Hoắc Tư Duệ sửng sốt một chút rồi ngây người nhìn mặt dây ngọc bích trên tay, đây không phải là mặt dây ngọc bích gia truyền của cô hay sao?

Cầm chặt mặt dây ngọc bích trong tay, đôi mắt của Hoắc Tư Duệ có chút ươn ướt.

Lúc trước khi cô cầm mặt dây ngọc bích này ra trao đổi cô đã rất đau lòng, nhưng vào thời điểm đó cô cũng không còn cách nào khác, đây là thứ duy nhất mà cô có thể dùng để trao đổi với Lục Hi.

Không ngờ Lục Hi lại thật sự trả nó cho cô.

"Anh Lục, như vậy không tốt đâu, nói thế nào thì mặt dây ngọc bích này cũng đã là của anh rồi".

Lục Hi cười nói.

"Thứ này cũng chẳng có ích lợi gì cho tôi. Vì cô đã mời tôi ăn tối, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của cô cho nên cứ xem như tôi tặng nó cho cô làm quà sinh nhật đi".

Hoắc Tư Duệ nhẹ nhàng lau nước mắt rồi dịu dàng nói: "Cảm ơn anh Lục".

Mặt dây ngọc bích này có thể không có ý nghĩa gì đối với Lục Hi, nhưng đối với Hoắc Tư Duệ mà nói thì nó lại có ý nghĩa rất lớn.

Dù sao nó cũng là bảo vật gia truyền, có giá trị tượng trưng lớn.

Nó tượng trưng cho toàn bộ quá trình gây dựng cơ nghiệp dòng họ từ thời tổ tiên, nếu như nó mất trong tay cô thì sau này cô chắc chắn sẽ luôn cảm thấy tiếc nuối.

Chính Lục Hi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là do Hoắc Tư Duệ nhìn quá giống một người nào đó.

...

Đường Trường An về đêm rất nhộn nhịp.

Đây là nơi tập trung của nhiều tụ điểm ăn chơi, quán bar, phòng karaoke, nhà tắm lớn,... trải rộng khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Nơi lớn nhất và sang trọng nhất ở đây chính là "câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên".

Ở đây người ta có thể tìm thấy hầu hết mọi thứ mà mình cần.

Ở đây có người đẹp từ khắp nơi trên thế giới, các ngôi sao điện ảnh cấp ba cấp bốn, thậm chí còn có những cặp song sinh dính liền, người khổng lồ và người lùn.

Ở đây, người ta nói rằng chỉ có những thứ bạn không thể tưởng tượng ra chứ không có thứ gì bạn không thể tìm thấy, mức độ xa hoa của nó đã thống trị toàn bộ thành phố Tây Kinh.

Đây cũng là một nơi để tiêu tiền như nước, một đêm vui chơi tiêu tốn hơn vài triệu tệ, các ông chủ bình thường đều không dám bước vào.

Lúc này, trên tầng cao nhất của câu lạc bộ Đỉnh Thiên, bên trong phòng làm việc của ông chủ, có bốn người đang đứng trước bàn làm việc lớn.

Ông chủ của câu lạc bộ này, Hoàng Sào, cũng là bá chủ của cả thành phố Tây Kinh, có biệt danh là Hoàng Đỉnh Thiên. Ông ta đang ôm một người đẹp tóc vàng trong lòng, thỉnh thoảng lại hung hăng nắn bóp.

Người đẹp tóc vàng rõ ràng đang cảm thấy đau đớn nhưng cô ta không dám nói bất kì điều gì, chỉ để mặc cho đối phương ra sức nắn bóp, thậm chí còn phải nở nụ cười để phục vụ cho ông ta.

Không lâu sau thì thân thể của người đẹp tóc vàng đều đã bầm dập hết cả, trông vô cùng thê thảm, nhưng Hoàng Sào vẫn làm như không thấy, tiếp tục chà đạp cô ta.

Bốn người đứng trước bàn đều trầm mặc cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, không dám ngước đầu lên nhìn cảnh tượng đó.

Nếu có người ở đây biết được thân phận của bốn người này thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất kích động.

Bốn người này là Tứ Đại Thiên Vương nổi tiếng của thành phố Tây Kinh, cai quản bốn khu đông tây nam bắc của thành phố Tây Kinh, uy danh hiển hách.

Ngày xưa bọn họ đều là những nhân vật không ai sánh bằng, nhưng bây giờ trông bọn họ lại ngoan ngoãn giống như những con mèo bệnh.

Hoàng Sào liếc nhìn bốn người bằng ánh mắt lãnh đạm, vừa nói vừa chà đạp người đẹp trong tay.

“Nghe nói đêm qua các người đã gây hấn với nhau, có chuyện như vậy không?”

Nghe vậy, trong số bốn người đã có hai người đã run lên bần bật, một người lại vội vàng nói.

“Ông Hoàng, tất cả đều là hiểu lầm thôi, chúng tôi không có gây hấn với nhau”.

Hoàng Sào liếc nhìn người đang nói, đó chính là Văn Thiên Vương của Tứ Đại Thiên Vương.

Văn Thiên Vương ngày xưa hung danh hiển hách, nhưng bây giờ vừa bị Hoàng Sào liếc nhìn một cái liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân run rẩy, hai chân như muốn mềm nhũn cả ra.

Lúc này người còn lại cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy ông Hoàng, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, giữa chúng tôi chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, thật sự không có gây hấn lớn gì với nhau”.

Người vừa lên tiếng cũng là một trong Tứ Đại Thiên Vương, gọi là Quảng Thiên Vương.

Nghe hai người nói như vậy, Hoàng Sào cười nhẹ, ném người đẹp trong tay mình sang một bên, từ sau bàn làm việc chậm rãi đi ra, bước tới chỗ bốn người bọn họ.

Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ Hoàng Sào cao chừng hai mét, thân hình vạm vỡ đầy những hình xăm kéo dài đến tận đỉnh đầu cạo trọc.

Với chiều cao khổng lồ như vậy, chỉ cần đứng trước mặt ông ta thì cũng đã đủ khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Nhìn thấy Hoàng Sào bước tới trước mặt, bốn người kia lại càng lúc càng kinh hãi.
Chương 20: Không mạnh hơn ai

Chỉ thấy Hoàng Sào sờ sờ cái đầu trọc của mình rồi cười lớn nói: “Tốt lắm, tụi mày đã nói như vậy thì tao cũng chẳng còn gì để nói”.

Vừa dứt lời thì Hoàng Sào liền tung một cú đấm trời giáng vào người Văn Thiên Vương, đồng thời cũng tung một cú đá về phía Quảng Thiên Vương.

"Bốp!"

"Bốp!"

Có hai tiếng nổ lớn vang lên.

Ngực của Văn Thiên Vương đã bị đấm xuyên thủng ra phía sau, trong khi đó Quảng Thiên Vương cũng đã bị đá bay ra ngoài, thân thể bị gấp làm đôi, mềm oặt rơi xuống đất.

Hai người còn chưa kịp trút hơi thở cuối cùng thì đều đã gục chết, không thể nào sống nổi.

Lúc này chỉ còn có Tăng Thiên Vương và Thọ Thiên Vương hai chân đều đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất kêu lên hoảng sợ.

“Ông Hoàng tha mạng, chuyện này không liên quan đến chúng tôi”.

Hoàng Sào hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như chuyện này có liên quan đến tụi mày thì tụi mày nghĩ mình còn sống được đến giờ này sao?"

Ngay lập tức, Hoàng Sào quát lên: "Phù Đồ, lôi xác hai thằng này xuống băm cho chó ăn".

"Vâng".

Một giọng nói vang lên, sau đó từ trong góc phòng có một người đàn ông gầy gò bước ra giống như từ nãy đến giờ vẫn vô hình, hắn ta bước tới chỗ hai cái xác rồi lôi hai cái xác đi ra phía cửa sau.

Hai cái xác nằm trong tay của Phù Đồ trông có vẻ nhẹ như không.

Tăng Thiên Vương và Thọ Thiên Vương âm thầm liếc nhìn, không dám lên tiếng.

Bọn họ biết người này là đàn em của Hoàng Sào, nghe nói mười năm trước đã được Hoàng Sào nhặt về rồi đặt tên là Phù Đồ.

Công việc bình thường đều do Phù Đồ ra mặt xử lí, hắn ta là người được ông Hoàng cực kì tin cậy, cũng có thể nói Phù Đồ hoàn toàn có thể quyết định sống chết của bọn họ mà không cần ông Hoàng phải ra mặt.

Lần này Văn Thiên Vương cùng Quảng Thiên Vương vì một địa bàn mà âm thầm sống mái với nhau, chuyện này đã chọc cho ông Hoàng giận dữ cho nên mới đích thân ra tay, bọn họ cũng xem như là đáng đời.

Hai năm nay ông Hoàng thường xuyên ra bên ngoài thành phố Tây Kinh làm việc cho nên bốn người bọn họ mới được có chút thời gian thoải mái, nhưng Tăng Thiên Vương cùng Thọ Thiên Vương biết rõ thủ đoạn của ông Hoàng cho nên vẫn luôn luôn giữ cảnh giác, không dám gây rối.

Chỉ có hai tên ngốc còn lại dường như đã quên đi sự tồn tại của ông Hoàng cho nên mới dám tùy tiện lục đục nội bộ, đúng là chết chưa hết tội.

Một lúc sau Phù Đồ đã quay trở lại với hai bàn tay nhuốm đỏ.

Hoàng Sào lúc này mới nói: "Bảo thuộc hạ của hai thằng ngu đó tiến cử thêm hai người nữa rồi báo cáo với Phù Đồ".

"Vâng".

Tăng Thiên Vương và Quảng Thiên Vương đồng thanh lên tiếng.

“Mau cút đi, đêm nay tao còn có việc phải làm”, sau khi dặn dò xong thì Hoàng Sào liền mất kiên nhẫn nói.

Hai người kia nghe vậy thì vội vàng nói: “Ông Hoàng có việc gì cứ giao cho chúng tôi làm là được, ở Tây Kinh này làm gì có việc còn phải phiền ông Hoàng đích thân đi làm”.

Hoàng Sào cười lạnh nói: "Hai thằng vô dụng như tụi mày còn chưa đủ tư cách, biến đi".

Hai người kia nghe xong thì liền biết đây là chuyện lớn cho nên cũng không dám dài dòng nữa, vội vàng cúi đầu rời đi.

Sau khi hai người kia rời đi, Hoàng Sào lắc đầu quay sang nói với Phù Đồ: “Đám rác rưởi đó thật sự khiến cho tao cảm thấy phiền muốn chết”.

Phù Đồ chỉ gật đầu, nét mặt vô cảm.

Hoàng Sào nhìn Phù Đồ, bỗng nhiên cười nói.

“Đi thôi, tối nay mày đi theo tao làm việc, việc này là do một nhân vật lớn ở tỉnh Tây Bắc giao cho tao làm cho nên tao phải đích thân đến đó một chuyến”.

Phù Đồ gật đầu, hai người đi ra ngoài mà không bắt xe, chỉ chậm rãi đi bộ.

Khoảng một giờ sau Hoàng Sào cùng Phù Đồ đã đi đến đường Triều Văn, đứng trước cửa tiệm tạp hóa Vong Ưu.

Hai người đẩy cánh cửa gỗ đang mở hé ra, nhìn thấy Lục Hi đang ngủ say ở bên trong thì Hoàng Sào bất giác bật cười một tiếng.

Một tên lừa đảo nhỏ nhoi, dám lừa cả nhà họ Vân mà còn có can đảm ngủ yên giấc ở đây, tên này nếu như không phải là một kẻ cực kì ngu ngốc thì chắc chắn là một kẻ có lá gan cực kì to.

Chậm rãi bước vào tiệm tạp hóa, Hoàng Sào đặt tay lên lưng rồi nói với Lục Hi đang ngủ: “Có khách đến rồi, mau dậy đi”.

Hoàng Sào nói không quá lớn nhưng Lục Hi vẫn chậm rãi mở mắt ra, anh liếc nhìn Hoàng Sào một cái sau đó châm một điếu thuốc rồi nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hoàng Sào cau mày, một lát sau mới nói: “Có người nhờ tao đòi lại một vật từ mày sau đó đánh tàn phế hai tay hai chân của mày, chắc là mày biết đó là vật gì đúng không?”

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu.

“Ông cứ đánh chết tôi không phải là xong rồi sao, đánh tàn phế hai tay hai chân thì còn thảm hơn bị đánh chết”.

“Ha ha, đó là ý của người ta, tao chỉ làm việc cho họ mà thôi. Bây giờ mày muốn tự mình giao ra vật đó hay là muốn tao đánh mày tàn phế rồi mới giao ra?”

Nở nụ cười, Hoàng Sào nhìn Lục Hi nói.

“Tôi không giữ vật gì của ai cả, mà tôi cũng không muốn bị đánh tàn phế hai tay hai chân, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lục Hi buồn bực nói.

“Ngoan cố! Xem ra cả đời này mày chỉ có thể tiếp tục kiếm sống bằng nghề ăn xin mà thôi”.

Hoàng Sào thấy một tên lừa đảo nhỏ nhoi dám trêu chọc mình thì hết sức phẫn nộ.

Lúc này, Lục Hi mới liếc Hoàng Sào một cái rồi nói.

“Tôi khuyên ông một câu, ông chẳng qua chỉ là võ giả hậu thiên mà thôi, không lợi hại hơn ai bao nhiêu, đừng phạm sai lầm”.

Hoàng Sào sửng sốt trong chốc lát.

Ở Hoa Hạ, võ giả chia làm các cấp bậc là võ giả ngoại gia, võ giả nội gia, võ giả hậu thiên, võ giả tiên thiên và tông sư.

Người có thể đạt được danh hiệu võ giả từ ngoại gia trở lên thì đã vượt qua thực lực của võ giả bình thường rất nhiều rồi, người nào cũng có sức mạnh phi thường.

Võ giả ngoại gia đã luyện ra được mình đồng da sắt, bất luận là sức mạnh hay khả năng chiến đấu đều hết sức cao cường, một mình đấu với mười mấy võ giả bình thường đều không thành vấn đề.

Võ giả nội gia thì đã tu luyện ra nội kình chân khí, một khi thi triển ra nội kình chân khí thì lực sát thương còn lợi hại hơn đao kiếm.

Võ giả hậu thiên thì kinh mạch toàn thân đã được quán thông, nội kình chân khí vận hành lưu loát không chút trở ngại, chỉ cần khẽ nhấc tay cũng có thể đả thương người khác.

Võ giả tiên thiên vừa có mình đồng da sắt vừa có nội công thâm hậu, vừa nhu vừa cương, chỉ cần dùng một chiếc lá cũng có thể đả thương người khác, chính là cao thủ hiếm có trong thiên hạ.

Mà người đạt tới cấp bậc tông sư thì đối với võ đạo đã có sự lí giải riêng của chính mình, ngộ ra được đạo của chính mình, thi triển ra được công phu võ đạo do mình sáng tạo, có thể nói tông sư chính là một tồn tại bất khả chiến bại.

Tìm khắp Hoa Hạ thì số lương tông sư chẳng qua cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, như vậy cũng đủ thấy tông sư là một tồn tại đáng sợ như thế nào.

Giờ phút này Lục Hi chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua liền có thể biết được tu vi võ đạo của Hoàng Sào, điều này đã khiến cho ông ta trở nên thận trọng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK