Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là Ngư Bạch lại càng ngày càng thân thiết với Lục Hi, nói chuyện càng hợp ý, hoàn toàn bỏ quên mình, điều này khiến anh ta nhất thời vô cùng khó chịu, uống rượu với Thường Tuấn Nghị cũng không có vị gì.
Lúc này tiệc đã gần đến hồi kết thúc, Lương Kim Tôn nói: “Các vị, tối nay có một buổi đấu giá, tôi may mắn nhận được lời mời. Không biết mọi người có hứng thú không, nếu như có thì tôi có thể dẫn mọi người đi tham quan”.
“Đấu giá gì?”, Thường Tuấn Nghị lập tức tiếp lời.
Lúc này, Lương Kim Tôn mặt đầy kiêu ngạo nói.
“Đây là một buổi đấu giá do chủ tịch Hoắc của tập đoàn Giai Mĩ đặc biệt tổ chức để nâng cao sự gắn kết của thế hệ trẻ trong cộng đồng doanh nghiệp Tây Bắc, đồng thời cũng là một buổi giao lưu. Chỉ người có thân phận nhất định mới được mời, người đến đó đều là những thanh niên anh tuấn trong cộng đồng doanh nghiệp Tây Bắc, quen biết thêm nhiều người, tuyệt đối không phải chỗ xấu”.
Thường Tuấn Nghị nghe xong liền mừng rỡ: “Vậy phải phiền anh Kim Tôn rồi, chúng tôi đâu có tư cách đi vào”.
Lương Kim Tôn kiêu ngạo cười một tiếng: “Không thành vấn đề, tôi dẫn các anh đi là được”.
Lúc này, Lương Kim Tôn nhìn về phía Ngư Bạch, cười nói: “Ngư Bạch, bảo bạn cô cũng đi đi, đây là cơ hội hiếm có đấy”.
Ngư Bạch nghe xong liền nói với Lục Hi: “Anh Lục, có hứng thú không?”
Lục Hi nghe xong cười đáp: “Đi cũng được, bây giờ tập đoàn Giai Mĩ không tồi đâu”.
Lúc này, Thường Tuấn Nghị nói: “Anh Lục, tập đoàn Giai Mĩ đâu chỉ tốt, bây giờ nó chính là tập đoàn hàng đầu Tây Kinh, bản thân chủ tịch Hoắc còn là người giàu nhất Tây Kinh, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng người phụ nữ giàu có trên toàn quốc. Anh nói lời này có chút không ổn đâu”.
“Bây giờ Giai Mĩ lợi hãi như vậy sao?”, trên mặt Lục Hi cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nói thật, anh biết Giai Mĩ phát triển không tệ, chứ không biết bây giờ Hoắc Tư Duệ đã lợi hại như vậy, anh có chút không ngờ tới.
Lương Kim Tôn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Lục Hi, anh ta liền cười nói: “Anh Lục, sự hùng mạnh của tập đoàn Giai Mĩ không phải thứ anh có thể tưởng tượng nổi đâu, đi xem một chút, anh sẽ biết chuyện như thế nào”.
Lục Hi gật đầu nói: “Vậy nhất định phải đi mở mang kiến thức một chút”.
Ngư Bạch thấy Lục Hi đồng ý, vẻ mặt cô ta đầy mừng rỡ nói: “Nghe nói chủ tịch của Giai Mĩ chính là một đại mỹ nữ, tình nhân trong mộng của rất nhiều người, tôi cũng muốn đi gặp cô ấy”.
“Cái này e rằng cô sẽ phải thất vọng”, Lục Hi cười nói.
Hoắc Tư Duệ bây giờ còn đang ở đảo, cô bận đến túi bụi. Đoán chắc buổi đấu giá này cô sẽ không ra mặt.
Lúc này, Lương Kim Tôn nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, bọn họ rời khỏi phòng VIP.
Dụng ý của Lương Kim Tôn hết sức rõ ràng, chính là dẫn Lục Hi và Ngư Bạch đi xem giới nhà giàu của bọn họ rốt cuộc như thế nào, một ông chủ tiệm tạp hóa chắc hẳn sẽ có giác ngộ.
Còn Ngư Bạch, chắc hẳn sau những thứ này sẽ hoàn toàn có khái niệm rõ ràng giữa người giàu và người nghèo. Khi đó e rằng cô ta sẽ thay đổi nhận thức của mình.
Tên Lục Hi kém hơn mình không chỉ một chút, đến lúc đó anh ta chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, e rằng Ngư Bạch này sẽ bỏ rơi Lục Hi sà vào ngực anh ta.
Đồng thời cũng phải để tên phế vật này biết, người nghèo không xứng đáng có tình yêu.
Lúc này, đoàn người ra khỏi khách sạn, đi tới bãi đậu xe.
Lương Kim Tôn ấn chìa khóa, chiếc xe Porsche màu đỏ vang lên hai tiếng tích tích.
Thường Tuấn Nghị cũng đánh lái một chiếc BMW việt dã, còn Lục Hi đứng trước chiếc Santana mười tám, anh chuẩn bị lên xe.
Xe mấy người dừng cách đó không xa, Thường Tuấn Nghị nhìn một cái liền lắc đầu cười nói: “Anh Lục, anh và Ngư Bạch ngồi xe của tôi đi, chúng tôi không lái xe lâu năm như vậy đâu”.
Lục Hi nghĩ cũng phải, anh và Ngư Bạch lên xe của Thường Tuấn Nghị, hai người ngồi ở hàng sau.
Lúc này, Lương Kim Tôn đạp chân ga, Porsche phát ra hàng loạt tiếng nổ ầm, anh ta cười nói với Thường Tuấn Nghị: “Phòng tiệc tầng trên cùng khách sạn Đông Khải, tôi chờ mấy người”.
Nói xong, anh ta đạp ga, Porsche gầm lên một tiếng rồi phóng như điên.
Thường Tuấn Nghị lái BMW, đi theo phía sau.
Dọc theo đường đi, Ngư Bạch liên tục nói chuyện với Lục Hi về Hoắc Tư Duệ lợi hại như nào, tuổi còn trẻ mà đã tạo dựng được sự nghiệp như vậy, trong mắt đều là vẻ ngưỡng mộ.
Lục Hi chỉ cười, cũng không nói lời nào.
Không bao lâu, xe đến khách sạn Đông Khải, sau khi đỗ xe xong, bốn người đi thẳng lên phòng tiệc tầng cao nhất.
Lương Kim Tôn đang ở cười trò chuyện với một người thanh niên, nhìn thấy Thường Tuấn Nghị tới, anh ta nói với đối phương đôi câu rồi đi qua.
“Đi thôi, tôi dẫn mọi người vào”.
Lương Kim Tôn dẫn đầu, đứng ở cửa đưa ra thiếp mời, đồng thời giải thích về mấy người sau lưng rồi mới được cho đi.
Đi vào phòng tiệc, chỉ thấy trong phòng tiệc rộng lớn có chừng trên mấy trăm người, đều là thế hệ trẻ đang vừa nói vừa cười.
Lúc này, có một người đẹp một cách lạnh lùng mặc Hán phục cổ đi lên sân khấu trung tâm, cô ta đứng trước micro nói: “Thưa các vị, thật xin lỗi, chủ tịch Hoắc của chúng tôi bởi vì có việc đột xuất nên không thể tham gia buổi đấu giá lần này, xin mọi người thông cảm”.
Mọi người trong sảnh liền cảm thán, không biết có bao nhiêu thanh niên anh tuấn đến đây vì chủ tịch Hoắc Tư Duệ xinh đẹp, vừa nghe cô không có mặt, nhất thời cảm thấy vô cùng mất mát.
Lúc này Lương Kim Tôn nhìn người đẹp mặc Hán phục trên sân khấu, anh ta nhìn Lục Hi nói: “Cô gái xinh đẹp này nghe nói là trợ lý kiêm vệ sĩ, gần như là nhân vật số hai ở tập đoàn Giai Mĩ, một vài phó tổng nhìn thấy cô ta cũng phải tránh né ba phần, không phải nhân vật tầm thường đâu”.