Chú ba có đồ vật thần kỳ như vậy, hoàn toàn có thể chữa khỏi cho ông nội, nhưng ông nội lại không chịu tin chú ba làm cho Lục Tiểu Hiên vô cùng lo lắng.
Lục Viễn Chí nghe cháu gái nói vậy thì sửng sốt: “Cháu cho ông uống cái gì vậy?”
Lục Tiểu Hiên nói thì Lục Viễn Chí mới nhớ lại, dường như sau khi uống nước mà cháu gái đưa thì ông ta mới thấy khỏe hơn, chẳng lẽ Lục Hi thật sự có thứ đồ thần kỳ đó sao?
Lúc này, Lục Hi giơ bình nhỏ trên tay lên và nói: “Bác đã uống thứ này đó ạ, tên là nhũ dịch Chung Linh, chẳng qua thứ bác uống lúc nãy là loại pha loãng thôi”.
“Nhũ dịch Chung Linh?”, Lục Viễn Chí nghi hoặc nói.
Lục Hi cười đáp.
“Đúng vậy, bác còn nhớ lọ lần trước cháu biếu bác không? Có vẻ là bác chưa uống rồi, nếu không bác cũng sẽ không yếu tới mức này”.
Lục Viễn Chí mới nhớ ra lọ thủy tinh mà Lục Hi cho mình lúc trước, nói rằng uống vào có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Ông ta không để trong lòng nên mới đặt trên bàn trà.
Nhưng giờ Lục Viễn Chí nhìn sang bàn trà thì lại không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
“Thứ cháu nói thật sự có công hiệu vậy sao?”, Lục Viễn Chí nghĩ một lúc rồi ngạc nhiên hỏi.
Lục Hi chậm rãi đáp: “Cháu lừa bác làm gì chứ, vốn dĩ lần trước cháu đã chuẩn bị cho cả chú hai và chú tư nữa, nhưng nhân phẩm của hai bọn họ không tốt, nên không xứng có được nó. Cháu chỉ mới biếu bác và Tiểu Hiên thôi”.
Lúc này, Lục Viễn Chí mới dao động.
Sau khi nghe giải thích một hồi, Lục Viễn Chí mới thấy bản thân đúng là có chút khác lạ, không giống như bệnh nặng mà như trẻ ra, nếu nói không có cái gì tác động vào thì quá vô lý.
Sau đó, Lục Hi còn nói thêm: “Bác cả, vết thương của bác mới chỉ tạm thời bị ngừng lại nhờ có nhũ dịch Chung Linh thôi, chờ nhũ dịch Chung Linh hết tác dụng thì bác sẽ lập tức tái phát, nên bác còn cần trị liệu thêm nữa”.
“Phải chữa trị thế nào?”
Lúc này, Lục Viễn Chí đã tin lời Lục Hi nói. Ít nhất thì ông ta không nghĩ ra được lí do Lục Hi phải hại mình. Là cháu trai ruột kia mà, tin tưởng cũng đâu có sao.
Lục Hi mới giơ bình lên nói: “Đây là nhũ dịch Chung Linh nguyên chất, bác uống vào, cháu xoa bóp cho bác nữa, đảm bảo bác sẽ trẻ ra mười tuổi”.
“Trẻ ra mười tuổi?”
Lục Viễn Chí tức khắc kinh hô ra tiếng, hút một ngụm khí lạnh.
Trên đời này, chẳng lẽ còn thực sự có vật như vậy, Lục Viễn Chí cơ hồ là không dám tưởng tượng!
Lục Hi nhẹ nhàng đặt bình thủy tinh ra trước mặt Lục Viễn Chí, cười nói: “Vì bác là bác cháu và có quan hệ huyết thống với cháu nên mới có nó đấy, nếu không thì sẽ không bao giờ có đâu ạ”.
Lục Hi đang nói thật. Nhũ dịch Chung Linh mà anh bán ra ngoài toàn là được pha loãng, nguyên chất như vậy thật sự là có quá ít người được động vào.
Lục Viễn Chí chậm rãi cầm bình lên, nhìn chất lỏng màu trắng ngà như ngọc, sau đó mở nắp ra.
Chỉ thấy Lục Viễn Chí cười đáp: “Nếu cháu nói đây là thứ đồ quý giá thì bác cũng không khách sáo nữa”.
Lục Viễn Chí nói xong, uống cạn bình nhũ dịch Chung Linh.
Ngay lập tức, Lục Viễn Chí cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp lục phủ ngũ tạng cho đến tứ chi trăm cốt, cảm giác thoải mái đó khiến ông ta như muốn bay lên. Mà gương mặt ông ta cũng đã đỏ bừng lên.
Lúc này, Lục Hi trầm giọng nói: “Công hiệu của nhũ dịch Chung Linh nguyên chất rất mạnh, cháu phải giúp bác tiêu hóa nó đã”.
Nói xong, Lục Hi đặt tay lên vai Lục Viễn Chí, đặt pháp lực vào cơ thể của Lục Viễn Chí, biến nhũ dịch Chung Linh hóa thành năng lượng, chậm rãi chuyển động trong cơ thể Lục Viễn Chí.
Nhũ dịch Chung Linh nguyên chất là đồ bổ với những người có cảnh giới nhất định trong võ đạo, nhưng với người thường thì cũng đủ để khiến họ nổ tung.
Thể chất của Lục Viễn Chí không thể chịu đựng nổi, nếu Lục Hi không giúp ông ta tiêu hóa thì Lục Viễn Chí sẽ nổ người mà chết mất.
Lúc này, Lục Viễn Chí cảm thấy có chút không đúng lắm. Dòng nước ấm trong cơ thể bỗng nhiên trở nên cực nóng, cảm giác như bản thân sắp bị nướng chín.
Ngay lúc ông ta hoảng hốt thì cơ thể lại có thêm một luồng sức mạnh giống như mưa thuận gió hòa, dẫn lối cho dòng nước ấm này chạy khắp toàn thân, còn ông ta cũng thả lỏng hơn.
Một tiếng sau, Lục Hi mới thả tay ra, khoanh tay đứng ở một bên.
Sau đó, Lục Viễn Chí chậm rãi mở mắt ra.
Ông ta thở ra một hơi thật dài, nói: “Thoải mái quá, đúng là như trẻ ra mười tuổi vậy”.
Lục Viễn Chí cảm thấy các phương diện trong cơ thể đều được nâng cấp, đúng là có chút trẻ ra.
Mà lúc này, Lục Tiểu Hiên kinh hãi nói: “Ông ơi, mặt của ông?”
“Mặt ông bị sao à?”, Lục Viễn Chí nghi ngờ hỏi.
“Ông mau soi gương đi ạ”, Lục Tiểu Hiên kích động nói.
Lục Viễn Chí khó hiểu, đi ra soi gương, nhưng vừa nhìn vào, ông ta lập tức ngây người ra.
Lúc này, nếp nhăn trên mặt ông ta đã biến mất, sắc mặt cũng tươi trẻ hơn, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, hoàn toàn không giống ông già đã ngoài 60. Đúng là trẻ hơn mười tuổi!
Lục Viễn Chí không dám tin tưởng, vuốt mặt mình, kích động nói với Lục Hi: “Đúng là trẻ ra mười tuổi mà, cháu làm thế nào vậy Lục Hi?”
Vừa rồi Lục Viễn Chí chỉ cảm thấy trạng thái của mình tốt hơn nhiều, lời ban nãy chỉ là nói khách sáo chứ không quá tin tưởng bản thân sẽ trẻ ra mười tuổi.
Nhưng vừa soi gương thì đã thấy rõ ràng dung mạo của bản thân trẻ hơn nhiều, điều này khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Mà Lục Hi chỉ nói: “Bác cả, cháu cần nói với bác một số chuyện”.
Lục Viễn Chí nghe vậy thì quay về ghế ngồi, nhìn Lục Hi: “Cháu nói đi”.
Chương 432: Vội đến mức đó sao?
Lục Hi nghiêm túc nói.
“Có lẽ bác cũng đã nhận ra cháu có những thứ đồ khác người. Cháu vốn không định để lộ ra cho bác biết đâu, nhưng vì bác bị thương nên cháu không thể mặc kệ được. Có điều bác cũng biết, cây cao đón gió, mang ngọc mắc tội. Nếu có người biết cháu sở hữu đồ vật này thì e là nửa đời sau của cháu sẽ rất phiền toái, cho nên cháu muốn nhờ bác giữ bí mật cho cháu”.
Lục Viễn Chí nghe xong thì lập tức gật đầu.
“Bác hiểu đạo lý này mà, cháu yên tâm, bác sẽ giữ bí mật. Lục Hi, bác cũng biết cháu là rồng ẩn mình, sớm muộn cũng sẽ bay lên trời. Nhà họ Lục chúng ta sắp có nhân tài, bác cũng không ép buộc cháu cống hiến gì cho nhà ta, chỉ mong sau khi cháu phát triển thì không quên mình mang họ Lục là được”.
Lục Viễn Chí cũng là người dày dặn kinh nghiệm, biết Lục Hi có thứ trân bảo quý hiếm này thì sớm muộn cũng sẽ trở thành người giàu nhất thế giới. Hơn nữa, khi xoa bóp cho ông ta ban nãy, ông ta còn cảm nhận được chút sức mạnh của Lục Hi rót vào.
Hiển nhiên là Lục Hi cũng có thực lực ở một mức đủ cao, như vậy mà không trở nên nổi bật mới lạ.
Nhà họ Lục không làm được nghĩa vụ nuôi nấng Lục Hi, nên Lục Viễn Chí cũng không hy vọng xa vời rằng Lục Hi quay về nhà họ Lục. Hơn nữa, miếu nhỏ nhà họ Lục không thể là nơi để Lục Hi vùng vẫy nữa.
Lục Viễn Chí nói như vậy chỉ mong Lục Hi đừng quên mình là người họ Lục, không đến nhà họ Ôn nữa.
Lục Hi cũng hiểu ý của ông ta, cười nói: “Bác cứ yên tâm, đời này của cháu chỉ mang họ Lục”.
Lúc Lục Hi nói ra lời này thì ánh mắt còn lộ ra khí thế bễ nghễ tung hoành, vô cùng bá đạo.
Lục Viễn Chí nghe vậy thì liên tục nói: “Tốt lắm, tốt lắm”.
Lục Hi nhìn Lục Viễn Chí đang hưng phấn vô cùng, bèn hỏi: “Bác cả, sao bác đột nhiên lại hộc máu vậy ạ, có chuyện gì hả bác?”
Lục Hi tò mò, mấy ngày trước Lục Viễn Chí vẫn ổn, sao đột nhiên lại trở nên thế này, nếu anh không đến cứu kịp thời thì e là đã gặp nguy hiểm rồi.
Nghe vậy, Lục Viễn Chí thở dài, kể lại chuyện công ty gặp khó khăn, cùng với việc ông ta đến Giai Mỹ đàm phán, rồi hai người em trai muốn tách ra... cho Lục Hi nghe cả.
Lục Hi nghe xong, nhướng mày nói: “Bác cả, nếu bọn họ đã muốn trả lại cổ phần thì cho bọn họ đi thôi. Cổ đông như vậy mà ở lại công ty thì khác nào bom hẹn giờ chứ, đi còn tốt hơn ở ấy”.
“Haiz”, Lục Viễn Chí thở dài: “Nói thì như thế, nhưng nhà họ Lục sẽ sụp đổ từ đây, bác không nỡ”.
“Có gì mà không nỡ đâu, việc này đâu phải tại bác, là bọn họ gieo gió gặt bão. Sau này không liên quan gì đến họ nữa”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Lục Hi cực kỳ không ưa hai người chú này. Hiện tại nghe nói hai người làm ra chuyện rút củi dưới đáy nồi khi gia tộc gặp khó khăn như vậy làm Lục Hi hoàn toàn thất vọng về họ, rời đi một chút thì tốt hơn.
Lục Viễn Chí lắc đầu nói: “Đừng nói sau này vội, trước mắt còn đang khó khăn ấy chứ. Bọn họ rút cổ phần về thì tháng sau bác cũng không trả nổi lương cho công nhân nữa đâu”.
Lục Hi nghe vậy, hơi suy tư nói: “Bác cả, bác nghe xem thế này được không, cho bọn họ thoát cổ phần rồi cháu mua lại?”
Lục Viễn Chí nghe vậy, tức khắc vui vẻ nói: “Được chứ, cháu là người nhà họ Lục thì có sao đâu, nhưng cổ phần của bọn họ cần đến hai trăm triệu đó, cháu...”
Lục Viễn Chí không dám nói nốt phần sau.
Ông ta cho rằng Lục Hi còn trẻ thì khó mà tích lũy được nhiều tiền. Lục Hi nhập cổ là tốt, nhưng chuyện tài chính đúng là khó giải quyết.
Lục Hi chỉ cười đáp: “Bác yên tâm, ngày mai cháu đến công ty với bác, bọn họ rút thì cháu sẽ rót vốn vào, bọn họ rút bao nhiêu thì cháu rót bấy nhiêu”.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Hi, Lục Viễn Chí dần lấy lại tự tin: “Cháu trai tốt, năng lực của cháu đúng là vượt qua sự tưởng tượng của bác, vậy quyết như thế nhé”.
Chỉ cần Lục Hi rót vốn vào thì công ty sẽ kiên trì được thêm mấy tháng, trong lúc ấy cứ nghĩ cách thêm là được.
Sau đó ba người cùng nhau nói chuyện, mãi đến khuya Lục Hi mới về đến phòng ngủ của khách dưới sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Hiên.
Sau đó, Lục Hi gọi cho Miwa Nozaki, sắp xếp mọi việc xong xuôi thì vùi đầu vào ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Tiểu Hiên gọi Lục Hi dậy.
Ăn sáng vội vàng xong thì Lục Tiểu Hiên đi học, còn Lục Hi đi với Lục Viễn Chí đến công ty.
Không bao lâu sau, Lục Viễn Chí dừng lại ở một dãy nhà lầu văn phòng với khu xưởng tầm mấy chục mẫu.
Lục Viễn Chí và Lục Hi đi vào.
Khi tới văn phòng, Lục Viễn Chí chỉ thấy Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, cùng với Tạ Trường Mai và Lô Hiểu Du đã chờ sẵn ở cửa.
Hơn nữa sau lưng bọn họ còn hai người luật sư mặc vest chỉnh tề, tay xách cặp da, tràn đầy văn bản.
Lục Viễn Chí liếc mắt hỏi bọn họ: “Vội đến mức đó sao?”
Chương 433: “Số tài khoản của công ty là bao nhiêu, cháu chuyển cho bác”
Bốn người nghe xong, mặt đầy ngượng ngùng.
Lục Viễn Chí hừ lạnh một tiếng, ông ta xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Mọi người cũng đi vào theo.
Lục Hi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, chờ đợi thưởng thức kịch hay.
Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang đương nhiên nhìn thấy Lục Hi, nhưng hôm nay bọn họ đến đây cũng lười để ý đến anh.
Lục Viễn Chí vừa ngồi vào phòng làm việc thì nghe thấy Lục Viễn Cảnh nói: “Anh cả, giấy tờ của bọn em đều đã cầm ở đây, anh bảo người ta hạch toán đi”.
Lục Viễn Chí nhìn ông ta, sau đó nói với thư ký kiêm trợ lý Triệu Quảng Minh ở phía cửa: “Bảo kế toán của công ty đến chỗ làm việc của tôi”.
“Dạ, giám đốc Lục”.
Triệu Quảng Minh đáp lại, bắt đầu liên hệ với nhân viên kế toán.
Không bao lâu, chỉ thấy một người phụ nữ tháo vát ngoài bốn mươi tuổi đi vào.
“Giám đốc Lục, ông tìm tôi”, nhân viên kế toán Trương Huệ Lan nói.
Lục Viễn Chí gật đầu nói: “Hạch toán cổ phần của Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, bọn họ muốn rút cổ phần”.
Trương Huệ Lan nghe xong, trong lòng kinh ngạc.
Đây chính là sản nghiệp của nhà họ Lục, tại sao lại rút cổ phần vào thời điểm này, đây không phải là giải quyết tận gốc sao.
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, chuyện này không phải chuyện bà ta có thể quản nổi.
Vì vậy, Trương Huệ Lan nhận lấy sổ sách kế toán của hai anh em, bắt đầu kiểm tra.
Thật ra thì bây giờ cũng không có gì kiểm tra đối chiếu, công ty chỉ đáng giá từng ấy tiền, Lục Viễn Chí chiếm bốn mươi phần trăm, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang mỗi người chiếm ba mươi phần trăm, vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, bây giờ trên sổ sách cũng không có tiền, chỉ là rút lui cổ phần đơn thuần mà thôi.
Không bao lâu đã hạch toán ra, sau đó bà ta đưa số liệu đã hạch toán cho hai người Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, đồng thời giao cho Lục Viễn Chí.
Lục Viễn Chí liếc nhìn một cái rồi nói: “Nếu không có gì sai sót, tôi sẽ hoàn lại cho hai người tám mươi lăm triệu vốn cổ phần?”
Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang liên tiếp gật đầu, bọn họ cũng biết tình trạng của công ty bây giờ, cho nên cũng không có mưu tính gì ở vốn cổ phần.
Lúc này, Lục Viễn Chí chậm rãi nói: “Vậy thì được, các người ký tên đi, xong rồi thì bảo kế toán chuyển tiền cho”.
Hai người tiến lên ký tên, toàn bộ đều có luật sư đi cùng.
Sau khi ký xong, Lục Viễn Chí nói: “Tôi cung cấp số tài khoản mới cho cô, cô chuyển khoản cho bọn họ đi”.
Ngay sau đó, Lục Viễn Chí cầm giấy bút tới, viết một số tài khoản và mật khẩu, sau đó đưa cho Trương Huệ Lan.
Trương Huệ Lan gật đầu rời đi.
Lúc này, phòng làm việc của Lục Viễn Chí yên lặng, hai anh em Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang và vợ bọn họ đang chờ tiền vốn cổ phần chuyển vào tài khoản.
Đúng lúc đó, đột nhiên Lục Hi đứng lên nói với Lục Viễn Chí: “Bác cả, cháu muốn đầu tư cổ phần vào công ty, bác thấy được không”.
Lúc này, Lục Viễn Chí nói: “Bây giờ bác là người đại diện trước pháp luật duy nhất của công ty, một mình trong ban giám đốc, cháu có thể đầu tư cổ phần vào”.
Còn đám người Lục Viễn Cảnh nghe thấy lời này, quả thật không dám tin vào lỗ tai mình, tình hình công ty bây giờ thế nào, Lục Hi còn không biết?
Sao lại có một người ngu ngốc như vậy, tự nhét đầu mình vào hố phân?
Nhưng bốn người vẫn không tin lời này, tên nhãi nghèo khổ Lục Hi thì có bao tiền chứ. Lời này e rằng chỉ là trò cười thôi. Mà anh cả đầu óc sốt ruột đến mê man rồi, ngay cả Lục Hi cũng tin.
Bốn người dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Lục Hi.
Mà lúc này, Lục Hi cười nói: “Vậy được, hai trăm triệu trước, cháu chuyển tiền qua liền”.
Hai anh em Lục Viễn Cảnh nghe xong thật không dám tin vào lỗ tai mình, hai trăm triệu? Lục Hi làm trò hài gì thế.
Tạ Trường Mai khinh thường nói: “Cậu mà có hai trăm triệu, chó không ăn phân”.
Lục Hi quay đầu nhìn bà ta rồi cười nói: “Vậy sao?”
Tạ Trương Mai liếc nhìn Lục Hi, chẳng thèm để ý anh.
Lúc này, Lục Hi cầm lấy điện thoại nói với Lục Viễn Chí: “Số tài khoản của công ty là bao nhiêu, cháu chuyển cho bác”.
Lục Viễn Chí mở máy tính xách tay ở trên bàn ra, sau đó chuyển cho Lục Hi.
Lục Hi liếc nhìn, phía trên hiện ra thông tin tên công ty, số tài khoản và người đại diện trước pháp luật.
Ngay lập tức Lục Hi mở điện thoại di động lên, lập tức chuyển tiền.
Số tài khoản của anh là số tài khoản đặc biệt của ngân hàng Thụy Sỹ ở nước ngoài, trong nháy mắt Lục Hi liền chuyển hai trăm triệu vào tài khoản công ty Lục Viễn Chí.
“Được rồi”, Lục Hi cất điện thoại di động cười nói.
Lúc này, Lô Hiểu Du mặt đầy cười nhạo nói: “Lòi cái dốt ra rồi, hai trăm triệu tiền vốn cần phải đủ mọi nghiệm chứng mới có thể chuyển tiền, cầm điện thoại lắc lắc vài cái là chuyển được tiền, cậu đừng làm trò cười nữa”.
Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Xin lỗi, tài khoản của tôi không có hạn ngạch, bất cứ lúc nào muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển”.
“May mà nói dối không đóng thuế, nếu không thì người nào đó sẽ phá sản ấy”, Tạ Trường Mai giễu cợt nói.
Đúng lúc này, nhân viên kế toán Trương Huệ Lan lại đi vào nói: “Giám đốc Lục, tiền đã chuyển đến tài khoản cá nhân của Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, hơn nữa ở tài khoản của chúng ta có thêm hai trăm triệu tiền vốn vừa mới rót vào”.
Lục Viễn Chí gật đầu nói: “Biết rồi, cô đi làm việc đi”.
“Vâng giám đốc Lục”, Trương Huệ Lan bụng đầy nghi ngờ rời đi.
Lúc này, điện thoại của đám Lục Viễn Cảnh vang lên nhắc, hai người liếc nhìn, vốn cổ phần đã vào tài khoản.
Bây giờ hai người đứng dậy nói: “Anh cả, sau này chúng ta sẽ đi con đường riêng, chúc anh và Lục Hi phát triển lớn mạnh xưởng gia công của chúng ta”.
Hai người ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cười lạnh.
Tình hình công ty thế nào bọn họ còn không rõ sao? Cho dù không biết Lục Hi lấy đâu ra hai trăm triệu, nhưng có thể chống đỡ được bao lâu. Tin chắc không đến nửa năm, hai trăm triệu này của Lục Hi sẽ trôi theo dòng nước.
Đúng lúc này, Triệu Quảng Minh nhận điện thoại, sau đó vẻ mặt anh ta đầy khẩn trương che micro, anh ta nói với Lục Viễn Chí: “Giám đốc Lục, chủ tịch Miwa Nozaki của công ty cổ phần Masatake và trưởng phụ trách chi nhánh công ty ở Tây Kinh là Nozaki Aihara đang ở bên ngoài công ty muốn gặp ông nói chuyện hợp tác”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền ngây ra.
Công ty cổ phần Masatake không phải mới từ chối mình sao, bây giờ lại còn đích thân tìm đến cửa, hơn nữa chủ tịch Miwa Nozaki của tổng bộ lại đích thân đến đây?
Lục Viễn Chí hơi suy tư, sau đó lập tức nói: “Mau mời họ lên”.
Triệu Quảng Minh gật đầu, cầm điện thoại vừa chạy ra bên ngoài vừa nói.
Chương 434: Văn kiện này bọn em cũng muốn ký
Lúc này bốn người Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang mặt đầy khiếp sợ.
Sao công ty cổ phần Masatake đột nhiên lại muốn hợp tác với nhà họ Lục, tình huống gì vậy?
Mà Lục Viễn Chí đầu óc cũng mơ hồ, ông ta nghĩ không ra nguyên do trong đó, nhưng cho dù nói thế nào đây cũng là chuyện tốt, rất có khả năng công xưởng của nhà họ Lục sẽ sống lại.
Lúc này, đám người Lục Viễn Cảnh cũng không có ý định rời đi, mà bọn họ ngồi xuống muốn nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì.
Không bao lâu, Triệu Quảng Minh dẫn theo Miwa Nozaki cùng Aihara Nozaki và thư ký của ông ta chậm rãi đi tới.
Lục Viễn Chí liền vàng đứng lên ra tận cửa nghên đón: “Chủ tịch Miwa đại giá đến chơi, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội”.
Miwa Nozaki đưa tay ra cười nói: “Làm sao dám phiền ông Lục, ông khách sáo quá rồi”.
Lục Viễn Chí chính là bác cả ruột của Lục Hi, Miwa Nozaki nào có dám kênh kiệu trước mặt ông ta, vậy nên nói chuyện cũng khá khách khí.
Đang nói chuyện với Lục Viễn Chí, Miwa Nozaki dùng khóe mắt nhìn Lục Hi, nhưng cô ta cũng không lên hành lễ, bởi vì Lục Hi đã căn dặn rồi.
Hai người hàn huyên đôi câu, Lục Viễn Chí mời Miwa Nozaki ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, Triệu Quảng Minh đưa trà lên.
Lúc này, Lục Viễn Chí nghi ngờ hỏi: “Không biết chủ tịch Miwa tìm tôi có việc gì?”
Miwa Nozaki nói: “Lần này tôi tới là nghe Aihara Nozaki nói ông từng muốn hợp tác với chúng tôi?”
“Đúng vậy”, Lục Viễn Chí đáp.
“Nếu ông Lục có ý này, vậy thì không thể nào tốt hơn nữa. Thông qua nghiên cứu và thảo luận, công ty cổ phần Masatake quyết định cung cấp một lô thiết bị trị giá một tỷ, miễn phí đổi mới cải tiến thiết bị cho công ty của ông Lục, đồng thời phái nhân viên đến làm việc, giúp đỡ quý công ty cho đến khi sử dụng thành thạo sản phẩm mới thì thôi. Về sau, chi nhánh công ty cổ phần Masatake ở Tây Kinh sẽ cung cấp đơn đặt hàng lâu dài cho công ty, ông thấy như vậy được không?”
Lời của Miwa Nozaki vừa dứt, xung quanh đều kinh hãi, ngay cả Lục Hi cũng ngạc nhiên.
Chỉ là Lục Hi nói một lần tình hình cho Miwa Nozaki, bảo cô ta đến đặt vài đơn hàng cho nhà họ Lục, không ngờ Miwa Nozaki lại chơi khoản lớn như vậy.
Lúc này, hai anh em Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang và vợ bọn họ kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Sao bọn họ vừa rút cổ phần thì chuyện tốt này liền đến với nhà họ Lục?
Lúc này, bốn người đến hối hận đến tím ruột.
Công ty cổ phần Masatake chính là nhân vật khổng lồ đứng hàng top trên thế giới.
Có công ty cổ phần Masatake giúp đỡ công xưởng của nhà họ Lục, không phải nhà họ Lục sắp cất cánh sao?
Chỉ nghe đến thiết bị trị giá một tỷ liền biết được sức lực Miwa Nozaki ủng hộ cho nhà họ Lục lớn thế nào.
Miễn phí thay đổi thiết bị không nói, sau này còn không ngừng giúp đỡ đặt hàng, nhà họ Lục không phất lên cũng khó.
Nghĩ tới đây, bốn người liếc nhìn nhau, mặt đầy vẻ hối hận.
Lúc này, Lục Viễn Chí lại cau mày, ông ta chậm rãi nói: “Chủ tịch Miwa, điều kiện này quả thật quá ưu đãi rồi, tôi không có bất cứ lý do nào để từ chối, nhưng chắc hẳn các cô phải có yêu cầu chứ?”
Lục Viễn Chí cho rằng, công ty cổ phần Masatake có nâng đỡ lớn như vậy với nhà họ Lục, nếu không có ý đồ thì thật lạ.
Điều kiện hợp tác mà Miwa Nozaki nói ra cũng không có bất kỳ lý do nhất định nào, bây giờ nhìn lại chính là bọn họ có yêu cầu gì đó, nếu yêu cầu của Miwa Nozaki vượt quá phạm vi chấp nhận của mình, Lục Viễn Chí cũng sẽ không đáp ứng.
Lúc này, Miwa Nozaki nói: “Đương nhiên là có yêu cầu”.
Đám người Lục Viễn Cảnh cũng vểnh tai lên nghe.
Bọn họ thấy đương nhiên công ty cổ phần Masatake sẽ không bỗng dưng vô cớ gióng trống khua chiêng trợ giúp nhà họ Lục, chắc hẳn có điều kiện, Lục Viễn Chí cũng sẽ không lợi dụng gì được.
Lục Viễn Chí nghe xong liền cau mày nói: “Mời nói”.
Lục Viễn Chí dự định nếu Miwa Nozaki đề xuất nắm cổ phần công ty, vậy thì dù khó khăn thế nào ông ta cũng sẽ từ chối, bởi vì đây là sản nghiệp của nhà họ Lục, không thể rơi vào tay người ngoài.
Lúc này, Miwa Nozaki đáp: “Chúng tôi chỉ có một yêu cầu, sau này các ông chỉ có thể hợp tác với tôi, không được hợp tác với bên khác”.
Miwa Nozaki vừa nói xong, Lục Viễn Chí kinh ngạc: “Là điều kiện này?”
“Chính là điều kiện này”, Miwa Nozaki đáp.
Chẳng những Lục Viễn Chí giật mình, đám người Lục Viễn Cảnh lại càng giật mình.
Điều kiện này nghe thì tương đối bá đạo, nhưng cứ như không vậy, có bọn họ cung cấp đơn đặt hàng cho nhà họ Lục, nhà họ Lục còn cần hợp tác với người khác sao, chỉ mình đơn đặt hàng của công ty cổ phần Masatake thôi, nhà họ Lục cũng làm không xong rồi.
Lục Viễn Chí cau mày nhìn Miwa Nozaki, một lát sau ông ta nói: “Nếu chủ tịch Miwa không có điều kiện gì khác, tôi đồng ý hợp tác”.
Lục Viễn Chí quả thực không nghĩ ra ông ta có lý do gì mà từ chối, hơn nữa tình hình của công ty cũng không cho ông ta bỏ qua cơ hội này, cho dù có cạm bẫy, Lục Viễn Chí cũng sẵn sàng nhảy vào.
Miwa Nozaki nghe xong liền vung tay lên, Aihara Nozaki lấy ra hai tập văn kiện, Miwa Nozaki đặt ở trên bàn làm việc của Lục Chí Viễn và nói: “Giám đốc Lục, ông xem đi, một bộ là kế hoạch đầu tư của chúng tôi, một bộ là kế hoạch hợp tác, nếu không có vấn đề thì ký vào đó, về sau chúng ta chính là đối tác của nhau”.
Lục Viễn Chí cầm lấy hai bộ văn kiện cẩn thận nhìn một lần, không có phát hiện bất kỳ chỗ nào bất thường, ông ta nghĩ mãi không hiểu rồi cũng không do dự cầm bút ký tên mình, sau đó đưa cho Lục Hi.
“Cháu cũng là cổ đông của công ty, ký tên đi”.
Lục Hi cười một tiếng, anh cầm bút ghi tên mình trên đó.
Lúc này, Lục Viễn Cảnh vội vàng đứng dậy nói: “Anh cả, bọn em không rút cổ phần nữa, văn kiện này bọn em cũng muốn ký”.