Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Bá Hổ là người đến cuối cùng, gã vừa lên tầng, mọi người đều có vẻ không chào đón, quay mặt đi chỗ khác, bởi vì gã này quá hung hăng càn quấy, quá đáng ghét.

Vương Bá Hổ lại xem như chốn không người, sải bước vào trong, dáng đi chữ bát vô cùng kiêu ngạo.

Lục Hi ở phía sau, chậm rãi đi tới.

Đúng lúc này, Nhan Phi Hoa đang ngồi ở vị trí trung tâm vừa nhìn thấy Lục Hi liền sửng sốt.

Một lát sau, cô đứng dậy, chạy như bay đến.

“Anh Lục, anh cũng đến rồi à”.

Nhan Phi Hoa vừa nói vừa nhào về phía Lục Hi, ôm lấy anh.

Lục Hi khó xử, anh không ngờ Nhan Phi Hoa cũng ở đây, sao lại quên mất vụ này chứ.

Lúc này, hai bố con Ôn Tôn Nguyên và Ôn Thế Lương liền đanh mặt lại.

Nhan Phi Hoa này không phải là nhân vật tầm thường, cô là cục cưng trong tay ông Hoắc ở đảo, lần này đến đại lục là để tuyên truyền cho bộ phim mới “Tàu Phoenix” của cô.

Nhà họ Ôn cũng phải mất rất nhiều công sức mới được ông Hoắc gật đầu đồng ý cho phép cô xuất đầu lộ diện ở nhà họ Ôn.

Tuy nhà họ Hoắc trên đảo không có căn cơ lâu đời bằng nhà họ Ôn.

Nhưng Hoắc Hướng Anh ở đảo bên đó, địa vị cao hơn bất cứ ai, tài lực và thế lực cũng có thể sánh ngang với nhà họ Ôn.

Hoa đán của ông ta nếu xảy ra tin đồn tình ái ở chỗ của mình, sẽ là một rắc rối.

Mà lúc này, mọi người ngồi ở đó đều kinh ngạc.

Thân phận của Nhan Phi Hoa này vừa rồi Ôn Tôn Nguyên đã khoe khoang, quả thực không tầm thường.

Nhưng sao trong nháy mắt lại đi ôm ôm ấp ấp với một kẻ không có tiếng tăm gì, chuyện này là sao?

Lúc này, chỉ thấy Ôn Thế Lương nháy mắt với Ôn Tôn Nguyên.

Ôn Tôn Nguyên hiểu ý, bước nhanh về phía trước, ông ta nói Nhan Phi Hoa thì không hay cho lắm, chỉ có thể nói với Lục Hi: “Còn không buông cô Nhan ra, cô ấy là người cậu có thể tiếp cận sao?”

Nghe thấy lời của Ôn Tôn Nguyên, Lục Hi khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không vui.

Nhưng nghĩ đến đây là thân thích của mình, Lục Hi cũng không nói gì, chỉ khẽ đẩy Nhan Phi Hoa ra, mỉm cười nói: “Hiện tại tôi có việc, đợi lát nữa sẽ nói chuyện với cô”.

Nhan Phi Hoa cũng cảm thấy bản thân quả thực có chút quá mức kích động, hơi xấu hổ buông Lục Hi ra, gật gật đầu, trở về chỗ ngồi.

Lúc này, chỉ thấy Vương Bá Hổ đang sững sờ nhìn Lục Hi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sau khi thay đổi, Lục Hi cực kỳ đẹp trai, nhưng anh ta không đẹp trai đến mức người đẹp vừa nhìn thấy liền ôm ôm ấp ấp chứ? Gã thật sự có chút nghĩ không ra, điều quan trọng nhất là anh ta đã cướp đi hào quang của gã, làm sao có thể thế được.

Ngay lập tức, Vương Bá Hổ ho hai tiếng nói: “An phận cho tôi”.

“Xin cậu Vương quản lý người dưới của mình, cô Nhan là người có thân phận đặc biệt”, Ôn Tôn Nguyên cau mày nói với Vương Bá Hổ.

Vương Bá Hổ gật đầu, đi về phía chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt Lục Hi không chút biểu cảm, đi theo sau Vương Bá Hổ.

Sau khi Vương Bá Hổ đã ngồi vào chỗ, Ôn Tôn Nguyên nói.

“Lần đấu giá này rất thành công, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi sẽ giao miếng ngọc bội này cho cậu Vương, cũng mời cậu Vương chuyển khoản cho tôi, sau khi xác nhận không có sai sót gì, tôi sẽ chuyển tiền cho vị cao tăng này, buổi đấu giá sẽ kết thúc tốt đẹp”.

Mọi người đều gật đầu.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên đích thân bưng ngọc bội đến trước mặt Vương Bá Hổ, nói: “Cậu Vương, xin mời xem, nếu như không có ý kiến gì, vật này thuộc về cậu”.

Vốn dĩ Vương Bá Hổ sẽ không chút do dự nhận lấy, nhưng bị Lục Hi nói, gã lại có chút lưỡng lự.

Thấy Vương Bá Hổ không nhận lấy, Ôn Tôn Nguyên có chút ngạc nhiên, lúc này chỉ nghe thấy Lục Hi nói: “Thứ này là giả, hoàn toàn không phải là pháp khí gì”.

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc nhìn Lục Hi.

Nói ra những lời này thì phải chịu trách nhiệm, nếu không nói ra được lí lẽ, nhà họ Ôn cũng không dễ chọc.

Vẻ mặt Ôn Tôn Nguyên sa sầm, ra hiệu cho người của mình mang ngọc bội đi, sau đó nói với Lục Hi: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”

Món đồ này đã được mấy chuyên gia của nhà họ Ôn xem qua, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đồng ý đấu giá. Bây giờ người này lại nói là giả, đây chẳng phải là tát vào mặt nhà họ Ôn sao, Ôn Tôn Nguyên nhất định phải bắt cậu ta nói rõ ràng, nếu không thể xác định là giả, hôm nay cậu ta đừng nghĩ sẽ bước được ra khỏi nhà họ Ôn.

“Đương nhiên là biết, tôi nói nó là giả, chính là giả”, Lục Hi thách thức nói.

“Cậu dựa vào gì mà nói nó là giả?”

“Đúng vậy, người nhà họ Ôn đều đã xem qua, làm sao có thể là đồ giả”.

“Đúng vậy, anh thế này, tôi thấy chính là đang khiêu khích nhà họ Ôn”.

Mọi người bắt đầu lên án Lục Hi.

Lục Hi biết bọn họ đang nghĩ gì, một là, thứ này nhà họ Ôn đã xem qua, không thể là giả được, hai là, anh là thủ hạ của Vương Bá Hổ, mà những người này không quen nhìn tác phong hung hăng càn quấy của Vương Bá Hổ, đương nhiên đối với anh cũng như thế.

Nếu nhà họ Ôn không thể nhịn được, ra tay dạy dỗ anh, chẳng khác nào tát vào mặt Vương Bá Hổ, vì vậy ngôn từ của bọn họ mới quyết liệt như vậy.

Lúc này Ôn Tôn Nguyên cũng nói: “Hôm nay nếu không chứng minh được vật này là giả, cậu cũng đừng tính rời khỏi nơi này”.

Giọng nói của Ôn Tôn Nguyên lạnh như băng, nhà họ Vương tuy giàu có và quyền thế, nhưng truyền thừa mấy trăm năm nhà họ Ôn căn cơ vững chắc, không phải là giả.

Hơn nữa, thủ hạ của Vương Bá Hổ làm như này là tát thẳng vào mặt nhà họ Ôn, cho dù nhà họ Vương giàu có quyền thế, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho người này, thanh danh nhà họ Ôn càng không cho phép bị khinh nhờn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK