Lục Hi lúc này bỗng nhiên dâng lên một sự kích động, anh biết chỉ cần nhập vào được người này thì tất cả những thứ này đều sẽ trở thành của anh, anh sẽ trở thành đế vương của thiên hạ.
Sự kích động này càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, anh dường như sắp không khống chế được chính mình mà muốn ngay lập tức nhập vào.
Đúng lúc này bên trong ý thức của anh đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm rõ ràng khiến cho anh tỉnh táo trở lại, ngăn chặn sự kích động trong lòng.
Trước mắt anh lóe lên một cái, sau đó anh phát hiện mình đã trở lại hẻm núi.
Lúc này ông già áo trắng mỉm cười nhìn Lục Hi nói: "Không tồi, tâm trí rất kiên định, như lời tôi đã nói, những thứ ở đây cậu đều có thể đem đi, nhớ kĩ, một giờ sau nơi này sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, nếu như cậu không rời đi đúng lúc thì sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này".
Nói xong thì ông già áo trắng cũng hóa thành một tia sáng rồi biến mất.
Lục Hi lúc này mới phát hiện ra bản thân mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như lúc nãy anh nhất thời kích động rồi nhập vào người kia thì chỉ sợ anh đã phải vĩnh viễn sống trong cõi hư ảo đó.
Là một người tu hành, chí hướng của anh là biển rộng tinh thần, vũ trụ khôn cùng, trường sinh bất tử, sao có thể tham luyến phú quý thế tục, cứ như vậy ngu dại sống hết một đời.
Tiếng rồng ngâm kia đã cứu anh một mạng.
Khảo nghiệm này quả thật không đơn giản, khiến cho anh nhận ra tâm trí của mình vẫn chưa hoàn toàn kiên định, vẫn có thể bị đủ mọi loại vật chất bên ngoài hấp dẫn.
Anh thở dài một hơi.
Rồi anh chợt nhớ ra lời ông già lúc nãy vừa nói, một lúc sau nơi này sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, anh đã hiểu được tầng mây trắng kia thực chất là một đại trận hộ sơn, với năng lực hiện tại của anh thì vẫn không thể phá được trận pháp huyền ảo đến như vậy, anh phải rời đi đúng lúc nếu không thì thật sự sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này.
Nghĩ vậy, anh liền vội vàng chạy về phía một tòa nhà cách đó không xa.
Ngay khi vừa bước vào tòa nhà thì Lục Hi đã ném tất cả những thứ có thể đem ra được vào trong dị không gian, thời gian rất gấp rút, anh hoàn toàn không có thời gian để xem xét kĩ lưỡng.
Nửa giờ sau Lục Hi đã càn quét sạch sẽ những thứ ở bên trong tòa nhà, sau đó anh mới bước ra bên ngoài, cau mày nhìn kì hoa dị thảo mọc đầy ở bên ngoài.
Đám kì hoa dị thảo này đều là dược liệu cực kì trân quý, chỉ tồn tại ở thế giới tu chân, có thể dùng để luyện chế ra những loại đan dược cực hiếm.
Nhưng phải làm cách nào mới có thể đem số kì hoa dị thảo ở đây đi được? Lục Hi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, để bọn chúng ở lại chỗ này thật sự rất đáng tiếc, sau này không biết còn có dịp nào để đến đây hay không nhưng khả năng chắc chắn là rất thấp, đại trận ở đây không thể phá được, sợ rằng anh cũng không thể trở lại đây được nữa, có lẽ kể từ nay về sau thì nơi này cũng sẽ biến mất không chừng.
Lục Hi cố gắng động não, một lúc sau thì hai mắt anh sáng lên.
Ngay lập tức trong tay anh liền ngưng tụ ra một cái xẻng màu vàng, lớn chừng năm thước.
Lục Hi vung xẻng, một xẻng vừa cắm xuống liền khoét ngay một mảnh đất lên, bên trên mảnh đất đó là vô số kì hoa dị thảo.
Thế là anh liên tục vung xẻng đào xới, ném hết kì hoa dị thảo cùng với bùn đất vào trong dị không gian.
Cứ làm như vậy hồi lâu thì Lục Hi dường như đã đào xới hết cả hoa cỏ ở đây ném vào trong dị không gian rồi.
Lúc này Lục Hi cũng nhận ra là thời gian sắp hết cho nên vội vàng bám lên vách đá.
Không bao lâu sau thì anh đã leo tới những tầng mây ở phía trên.
Những tầng mây ở đây đang dần dần trầm xuống cho đến khi biến mất dưới đáy thung lũng.
Bây giờ nhìn lại, tất cả những thứ dưới thung lũng đều đã biến mất, biến nó trở thành một nơi lởm chởm gồ ghề.
Lục Hi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì quyết định đúng đắn của mình, liền ngay lập tức bỏ đi.
Chỉ trong chốc lát, Lục Hi đã về lại hang động.
Thạch Kế Đông cùng Hạ Nguyên Phi vừa thấy Lục Hi trở về liền vội vàng hỏi: "Cậu Lục, thăm dò được gì không?"
Lục Hi không nói gì, chỉ phất tay khiến cho rất nhiều thứ rơi ra trên mặt đất.
Hai người kia vừa nhìn thấy vậy thì lập tức kích động, tay chân cũng run rẩy.
Những thứ này đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày như chén, bát, đĩa,... có hình dáng đơn giản, thoạt nhìn giống như những món đồ cổ nhưng quan trọng hơn là những món đồ này còn mới tinh chứ không hề bị hỏng hóc rỉ sét, rất có ý nghĩa cho việc nghiên cứu.
Trong lúc hai người còn chưa hết kích động thì Lục Hi lại phất tay, trên mặt đất lại có thêm rất nhiều thứ như thư từ được viết bằng những văn tự hết sức cổ xưa.
Nhìn thấy những thứ này thì hai người kia lại càng kích động hơn, chỉ thấy bọn họ nóng lòng đeo găng tay trắng vào, Hạ Nguyên Phi cầm một cái bình, Thạch Kế Đông cầm một tập sách, hai người đều cẩn thận quan sát.
Sau một lúc, Hạ Nguyên Phi run giọng nói: "Đúng vậy, là vật từ thời Tấn, cực kỳ hiếm".
“Đúng vậy, tập sách này gần như ghi lại tất cả những thay đổi của cả triều đại, quá có giá trị để nghiên cứu”, Thạch Kế Đông gằn từng tiếng nói.
Tâm trạng của cả hai người giờ phút này đã không thể dùng hai chữ kích động để hình dung được nữa, trong thời kì nam bắc Tấn, do chiến tranh loạn lạc cho nên có rất ít di vật văn hóa có giá trị nghiên cứu được lưu truyền đến ngày hôm nay.
Vào thời điểm đó, thời kỳ Tam Quốc vừa mới chấm dứt không bao lâu, nhà Tấn được thành lập, nhưng chỉ trong vòng vài năm thì cuộc nổi dậy của Bát Vương xảy ra, theo sau là thảo nguyên xâm lấn, trung nguyên rơi vào hỗn loạn kéo dài đến ba trăm năm cùng với chiến tranh nam bắc triều.
Đó là thời đại đa sắc tộc đầy xung đột và hỗn loạn, một số học giả thậm chí còn đề xuất ý kiến rằng người Hán đã không còn là người Hán thuần chủng nữa, những thứ này sẽ trở thành luận chứng có giá trị rất lớn.
Một lúc sau bọn họ mới sực tỉnh, vội vàng gọi trợ lý đến mở thùng dụng cụ chuyên dụng, cẩn thận cất những thứ này vào.
Sau đó, Thạch Kế Đông nói: "Cậu Lục, những thứ này rất có giá trị, cảm ơn cậu rất nhiều".
Lục Hi cười nhẹ nói: "Không thành vấn đề, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi".
Chương 246: Giáo hoàng Bệ hạ
Thực ra những thứ này trong dị không gian của anh có rất nhiều, cũng không có tác dụng gì đối với anh, Lục Hi chuẩn bị khi trở về sẽ quyên tặng cho viện bảo tàng tỉnh, cũng coi như làm chút đóng góp cho xã hội chủ nghĩa.
Những thứ này tuy rằng có tuổi thọ lâu đời nhưng đều chưa đạt tới tiêu chuẩn của vật tế, trong số đó có một món đồ Lục Hi không có ý định quyên góp.
Đó là một chiếc đỉnh nhỏ, lúc Lục Hi thu thập liền cảm nhận được trong nó chứa đựng một luồng sức mạnh cực lớn, là một vật tế chất lượng cao cấp, đợi có thời gian rảnh rỗi anh sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Ngoài ra còn có một vài loại hoa cỏ, cũng là những thứ vô cùng quý giá, phải xử lý thế nào cũng cần được tìm tòi thêm.
Lúc này chỉ nghe thấy Hạ Nguyên Phi nói: “Cậu Lục, tình huống phía dưới rốt cuộc thế nào rồi, chúng tôi có thể đi xuống thăm dò được chưa?”
Nghe vậy, Lục Hi trầm tư một hồi rồi nói: "Là động phủ của Bão Phác Tử không sai, nhưng vì lý do đặc biệt động phủ này đã biến mất, vào thời khắc cuối cùng tôi tìm được những thứ này, mọi người có thể nhìn xuống dưới xem xem”.
Mọi người nghe xong lập tức tiến đến cửa hang, ló đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy những tầng mây đã tiêu tan biệt tăm, vài trăm mét bên dưới đã trở thành một thung lũng gập ghềnh trống trơn.
Mọi người không khỏi rì rầm thổn thức một trận đáng tiếc.
Lục Hi lúc này lại trầm giọng nói: "Chuyện đã xảy ra tại đây còn mong mọi người hãy giữ kín trong lòng, đừng tiết lộ ra ngoài, tránh việc dẫn tới phiền phức không đáng có”.
Hiện tại lời nói của Lục Hi rất có trọng lượng, vài người nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Một ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho dù nói ra sợ rằng cũng không có người tin tưởng, hơn nữa Lục Hi không cho bọn họ nói ra, bọn bọ tuyệt đối sẽ ngậm chặt miệng không đề cập tới, bởi sức mạnh của anh thực sự quá kinh người, đây chắc chắn cũng là bí mật của anh, nếu nó bị lan truyền ra ngoài dấy lên lửa giận của Lục Hi, e rằng ngay cả việc bản thân chết như thế nào họ cũng không biết.
Vả lại, họ cũng đã thu hoạch được không ít thứ tốt, bản thân cũng cảm thấy hài lòng, không còn chút hối tiếc nào nữa.
Lục Hi tiếp tục chậm rãi nói: “Được rồi, mọi người trở về đi, trong tay tôi cũng có những thứ giống như vậy, sau khi trở về sẽ tặng lại cho viện bảo tàng, đến lúc đó mọi người có thể nghiên cứu tùy thích”.
Thạch Kế Đông nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
Những thứ này đều là hiện vật văn hoá khảo cổ trân quý, nếu được trưng bày trong viện bảo tàng tỉnh thì địa vị của bảo tàng tỉnh Tây Kinh sẽ trực tiếp sánh ngang với viện bảo tàng quốc gia của Thượng Kinh, từ đó lai lịch càng thêm thâm hậu, một viện trưởng như ông ta cũng vẻ vang vô cùng.
Còn gương mặt Hạ Nguyên Phi thì xẹt qua một tia buồn bực.
Vốn dĩ nơi này là phát hiện của ông ta, những thứ này đều nên do ông ta xử lý, chắc chắn sẽ giao nộp lại cho viện bảo tàng quốc gia, đây thế nhưng là một phát hiện trọng đại, đủ giúp ông ta ghi danh sử sách.
Thế nhưng hiện tại lại bị Lục Hi cưỡng ép can thiệp, ông ta chỉ có thể phối hợp làm việc, không có quyền phát biểu nữa.
Không còn cách nào khác, Lục Hi đã cứu mạng mọi người, nếu không có anh cũng sẽ không tồn tại những sự việc phía sau, nghĩ tới đây trong lòng Hạ Nguyên Phi mới dễ chịu hơn một chút.
Cho dù nói thế nào bản thân vẫn có tư cách tham gia nghiên cứu, như vậy cũng đã đủ rồi.
Sau đó mọi người thu dọn hành lí bắt đầu đi ra ngoài.
Hạ Huyên Huyên đi phía sau, cô ta cắn môi nhìn theo bóng lưng của Lục Hi không biết đang suy nghĩ gì, biểu cảm trên khuôn mặt biến ảo không ngừng.
…
Lúc này, bên trong nhà thờ Thánh Phêrô của Vatican, quốc gia có diện tích nhỏ nhất của Châu Âu.
Đây cũng là quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, dân số chỉ khoảng năm sáu trăm người, nhưng lại là cội nguồn đức tin của hàng trăm triệu người trên thế giới. Mà nhà thờ Thánh Phêrô cũng là nhà thờ lớn nhất thế giới.
Đất nước nhỏ nhất lại có nhà thờ lớn nhất thế giới, sự phối hợp kỳ lạ này đủ để chứng minh người nơi đây cuồng nhiệt với tín ngưỡng tới mức nào.
Lúc này, trong nhà thờ nguy nga sang trọng, một người đàn ông cao lớn để râu đen với bước chân mạnh mẽ đang tiến vào nhà thờ.
Nước da hắn ta hơi ngăm đen, không trắng như những người phương Tây bình thường, nhưng bộ râu ngắn đen như kim thép càng tô đậm thêm vẻ uy nghiêm.
Hắn chính là đại thiên sứ trưởng của giáo hội Light, Augustus!
Augustus là thống lĩnh của mười hai đại thiên sứ, là người sở hữu võ lực mạnh nhất của giáo hội Light, đồng thời có uy vọng cực cao giữa hàng trăm triệu tín đồ trên toàn thế giới, chỉ đứng sau Giáo hoàng đương nhiệm, thực sự là dưới một người trên vạn người, có thể gọi là quyền cao chức trọng.
Chỉ thấy hắn sải từng bước vững chắc chậm rãi xuyên qua sảnh lớn tới phía sau nhà thờ.
Phía sau nhà thờ xa hoa lại có một cánh cửa gỗ thấp bé, với chiều cao của hắn ta khi tiến vào còn phải hạ eo cúi đầu.
Tuy nhiên khi đặt chân tới đây, Augustus lại lộ ra vẻ tôn kính tột cùng, hắn cẩn thận chỉnh trang lại quần áo tiếp đó mới nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ.
“Thưa Giáo hoàng Bệ hạ đáng kính, kẻ hầu hèn mọn của người Augustus xin được gặp mặt”, hắn ta vô cùng cung kính khiêm nhượng nói.
“Là Augustus đó à, vào đi đứa trẻ của ta”, một giọng nói già nua vọng tới từ sau cửa gỗ.
Augustus nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ thấy bên trong là một căn phòng thấp bé tầm hai mươi ba mươi mét vuông, chỉ bố trí một chiếc giường cùng bàn sách đều được làm từ gỗ, ngoài ra không còn đồ vật nào khác, so sánh với toàn bộ nhà thờ xa hoa quả thực nó vô cùng đơn sơ.
Thế nhưng Augustus lại biết đây chính là nơi giáo hoàng vĩ đại của bọn họ sinh sống, chỉ cần nơi nào có sự hiện diện của ông, vậy nơi đó chính là nơi tráng lệ nhất thế giới.
Vào lúc này, Giáo hoàng giống như một ông lão gầy gò bình thường đang yếu ớt gò bó ngồi trước bàn đọc sách, là một Giáo hoàng nhưng lại không nhìn ra bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Phía sau ông ta đang đứng một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng trắng, trên người nở rộ ánh sáng trắng mờ ảo, hết sức chuyên chú nhìn theo Giáo hoàng, dường như không để ý đến sự xuất hiện của Augustus.
Chương 247: Bắt cóc
Lúc này, Augustus quỳ một gối xuống, đặt tay phải lên ngực, cung kính nói: "Giáo hoàng bệ hạ, tín đồ của chúng ta tại phương bắc có xảy ra xung đột với Skeleton, thương vong bảy người, tôi cảm thấy nên xin chỉ thị của người, chúng ta có nên dạy cho những tên ngu xuẩn đó một bài học hay không”.
Giáo hoàng đặt cuộn giấy trong tay xuống, quay đầu nhìn Augustus nói một cách yếu ớt.
"Thời đại của phép màu đang đến gần, chúng ta phải dốc toàn lực chuẩn bị. Còn về đám ròi bọ nấp trong bóng tối kia, khi vinh quang của thần Ánh sáng bừng nổ, bọn chúng tự nhiên sẽ bị phán xét, trước mắt không cần quan tâm tới bọn chúng”.
“Vâng thưa Giáo hoàng Bệ hạ đáng kính”.
Mặc dù Augustus quyền cao chức trọng nhưng trước mặt vị này lại bày ra dáng vẻ vô cùng khiêm nhường, hắn ta chưa từng chất vấn qua mệnh lệnh của ông ta.
Tuy rằng trước nay chưa từng được chứng kiến năng lực của Giáo hoàng, nhưng mỗi khi đặt chân vào gian phòng gỗ nhỏ hẹp này, hắn ta đều cảm nhận được sự kìm nén vô cùng, cho dù với sức mạnh như hắn cũng chỉ có thể nhìn ra căn phòng gỗ này không tồn tại trên thế giới này, nhưng bản thân xuất hiện tại đây như thế nào đều không thể biết được, sự lợi hại của Giáo hoàng được thể hiện rõ ràng từ điểm này.
“Còn có chuyện gì sao Augustus?”, Giáo hoàng nhìn Augustus vẫn đang quỳ trên mặt đất hỏi.
Augustus lúc này cau mày đáp: “Gonzalez đã thiệt mạng ở phương Đông, chúng ta cần phải ra tay không?”
Giáo Hoàng nghe vậy liền nhìn chằm chằm về phía đông, đôi mắt vô thần lại như nhìn xuyên qua ngàn núi sông.
Một lúc sau ông ta mới chậm rãi nói: “Đất nước đó đầy rẫy những điều thần kỳ, đợi vinh quang của thần Ánh sáng hạ thế, thời đại phép màu bắt đầu, ta sẽ để ngươi đi tới đó, hiện tại vẫn nên làm tốt việc quan trọng của chúng ta đã”.
“Vâng, thưa Giáo hoàng đáng kính, Augustus xin cáo lui”.
“Đi đi đứa trẻ của ta”.
Augustus đứng dậy cúi người rời khỏi nơi khiến hắn ta cảm thấy bí bách này.
Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc áo choàng trắng.
Hắn ta biết người phụ nữ này là thánh nữ của giáo hội, nhưng hắn không biết cô ta đến từ đâu, giống như đột nhiên xuất hiện, sau đó Giáo hoàng liền phong cô ta thành thánh nữ.
Mà vị thánh nữ này từ lúc xuất hiện cho đến nay vẫn luôn theo bên cạnh Giáo hoàng, rất hiếm khi xuất hiện trước mắt công chúng.
Thậm chí còn có tin đồn cho rằng vị thánh nữ này chỉ là vật phẩm cá nhân của Giáo hoàng mà thôi, nhưng Augustus biết Giáo hoàng bệ hạ sẽ không bao giờ làm chuyện nhàm chán đó, vị thánh nữ này cũng chắc chắn sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
……
Lúc này, sau hai ngày rong ruổi, cuối cùng mấy người Lục Hi cũng đã ra khỏi núi, đến được nơi đỗ xe.
Khi mọi người nhìn thấy chiếc xe cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sự mệt mỏi và sợ hãi trong những ngày qua khiến cơ thể họ gần như đứng trên bờ vực suy sụp.
Tuy nhiên họ phát hiện ra hai tài xế ở lại đóng giữ đã không thấy đâu, một lúc sau một người lính đặc cần tìm thấy một tờ giấy được kẹp trên kính xe.
Chỉ thấy bên trên là nét bút nghuệch ngoạc.
“Người của các người đang ở trong tay trại chủ của chúng tôi, muốn tìm về hãy cầm tiền tới chuộc”.
Chữ ký bên dưới là bốn chữ ‘trại chủ Kỳ Lai’.
Mọi người thấy vậy đều không khỏi kinh ngạc, rõ ràng là bị bắt cóc, phải làm sao bây giờ?
Họ không hẹn mà gặp đều đưa mắt nhìn Lục Hi.
Lúc này Lục Hi đã trở thành người đáng tin cậy nhất trong mắt họ, người đầu tiên khi xảy ra chuyện mà họ nghĩ tới chính là anh.
Chi thấy Lục Hi khịt mũi phì cười: “Mẹ nó, đám trại chủ này đúng là phách lối mà, vậy mà dám đánh lên đầu ông đây”.
Nói đoạn, anh rút ra điện thoại, bấm số gọi điện cho Triệu Hoàng.
Nơi này cách Đô Thành không xa lắm, kêu Triệu Hoàng đến giải quyết chuyện này thôi, anh lười phải dài dòng nói nhảm với bọn họ.
Sau cuộc điện thoại, Lục Hi kêu mọi người lên xe nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người bây giờ đều phục tùng anh vô điều kiện, thấy anh đã thu xếp xong xuôi liền an tâm lên xe.
Bọn họ thực sự quá mệt mỏi, lên xe bỏ xuống vật dụng chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ ngay trên ghế.
Lúc này Lục Hi cũng đi tới trước mặt Thịnh Quốc An.
Mặc dù vết thương của Thịnh Quốc An rất nghiêm trọng, nhưng ông ta dựa vào thực lực của bản thân cứng rắn vớt lại một cái mạng nhưng sợ rằng sau này cũng sẽ không khác gì một người bình thường.
Vì thương tích quá nghiêm trọng, đan điền bị hủy đã vô duyên với võ đạo.
Thịnh Quốc An giờ phút này đang nằm trên giường, hai mắt vô hồn ngơ ngác nhìn lên nóc xe, không biết đang suy nghĩ gì, Lục Hi đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Lục Hi nhìn Thịnh Quốc An không kìm được thở dài một tiếng, một cao thủ tiên thiên đột nhiên biến thành dáng vẻ này nếu là ai cũng không thể tiếp nhận nổi, cho dù Thịnh Quốc An cứu được mạng sống thì sợ rằng sau này cũng sẽ kết thúc trong buồn bực mà thôi.
Anh lấy ra một viên đan dược đưa tới bên miệng ông ta nói: “Uống đi”.
Dưới giọng điệu không cho phép nghi ngờ của anh, Thịnh Quốc An khó khăn mở miệng nuốt xuống viên đan dược này.
Viên đan dược này là một trong những thu hoạch của Lục Hi, nó được đặt trong một chiếc tráp ngọc, tổng cộng chỉ có bảy viên.
Đan dược không có bất kỳ lời thuyết minh nào, Lục Hi dùng mắt xuyên thấu quan sát một hồi mới phát hiện viên đan dược này có khả năng phục hồi và chữa lành cực mạnh, nó rất giống với Ngưng khí đan của thế giới tu chân, có hiệu quả kỳ diệu với người bị thương nặng, nhưng anh cũng không biết công hiệu cụ thể của nó là gì, Thịnh Quốc An có thể hồi phục được hay không còn phải xem số mệnh của ông ta.
Sau khi Thịnh Quốc An nuốt xuống lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt mạnh mẽ lưu chuyển từ các cơ quan nội tạng của mình đến tất cả các bộ phận trên cơ thể, chân khí tán loạn trước đó vậy mà bắt đầu ngưng kết lại?
Điều này khiến ông ta mừng như điên, lập tức bắt đầu thúc giục chân khí chữa trị thương thế của bản thân.
Hơn hai giờ đồng hồ cứ như vậy trôi qua, Thịnh Quốc An bất ngờ đứng lên.