Diêu Thanh Thanh sợ hãi.
Tông Ngôn Hy nghe thấy Đại Bạch gầm gừ mới chú ý đến Diêu Thanh Thanh, cô bé hô lên một tiếng: “Đại Bạch không được gầm gừ.”
Đại Bạch nghe thấy lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy đến cọ cọ trên người cô bé.
Tông Triển Bạch buông con gái ra: “Ba đi thay quần áo.”
Tông Ngôn Hy nói: “Dạ.”
Tông Triển Bạch không đi thẳng lên lầu mà đi ra bên ngoài lấy mấy món đồ Lâm Tử Lạp đã mua đem vào nhà, sau đó mới lên lầu.
“Dì ơi, dì là ai vậy?” Tông Ngôn Hy nhìn Diêu Thanh Thanh từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi.
Trước kia cô bé chưa gặp dì này.
Diêu Thanh Thanh cười nói: “Dì là Diêu Thanh Thanh, cháu tên gì vậy?”
“Cháu tên là Tông Ngôn Hy, dì có thể gọi con là tiểu Nhụy, việc liên quan đến tên của con, nói ra thì dài lắm, cháu sẽ không nói nhiều đâu.” Vẻ mặt Tông Ngôn Hy bất đắc dĩ nói.
“Dì đừng sợ Đại Bạch, nó không cắn đâu.” Tông Ngôn Hy vuốt lông của Đại Bạch, sau đó còn gọi Diêu Thanh Thanh đến sờ: “Dì, dì sờ nó đi, nó hiền lắm.”
Diêu Thanh Thanh không dám đưa tay ra, trong lòng còn sợ bộ dáng hung dữ của nó.
Tông Ngôn Hy cầm tay Diêu Thanh Thanh, đặt lên người của Đại Bạch.”
Lông của Đại Bạch vừa dài vừa mượt, nó rất thích người khác sờ đầu và cổ của nó, vuốt ve hai chỗ là thoải mái nhất.
Tông Ngôn Hy cầm tay Diêu Thanh Thanh từng chút từng chút vuốt ve lông Đại Bạch, nó rất ngoan ngoãn nằm cạnh chân của hai người, hơi ngẩng đầu để bọn họ có thể vuốt ve dễ dàng hơn.
Đôi mắt to tròn của nó mơ màng, nhìn có vẻ vô cùng hưởng thụ, lâu lâu còn cọ cọ vào tay của Diêu Thanh Thanh.
Bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Diêu Thanh Thanh đã dịu lại, cười nói: “Lúc nó không hung dữ thì chơi rất vui.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tông Ngôn Hy kéo tay Diêu Thanh Thanh: “Cháu dẫn dì lên phòng của con.”
Diêu Thanh Thanh hơi do dự: “Hình như không thích hợp lắm.”
Mẹ nói đến nhà người ta phải lịch sự, vậy thì làm sao có thể vào phòng ngủ của người ta được?
“Có gì mà không thích chứ, dì đã đến nhà con chơi vậy có nghĩa dì là bạn của Ba mẹ con mà đúng không?”
Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một lát, cảm thấy đúng là như vậy rồi, bạn của anh Dật Ninh cũng là bạn của cô ấy.
Sau đó Tông Ngôn Hy kéo cô ấy vào phòng của mình.
Sợ vú Vu làm một mình thì quá mệt Lâm Tử Lạp giúp bà rửa rau củ, nhưng mà chỉ mới rửa được một nửa đã bị vú Vu đuổi ra ngoài.
Thật ra là bà ấy không muốn cô làm việc, sợ ảnh hưởng đến đứa bé.
Lâm Tử Lạp đành phải đi ra ngoài, tài xế đã đem những món đồ cô mua cho Tần Nhã đặt hết ở sô pha, cô đi qua, đem mấy món đồ đó đến phòng của Tần Nhã.
Tần Nhã đã thức dậy, Tông Ngôn Thần đang ở bên cạnh cô ấy chơi game.
Cô nhíu mày nhìn con trai: “Dì Tần Nhã của con cần nghỉ ngơi, tại sao con lại ngồi ở đây chơi game?”
Không đợi Tông Ngôn Thần giải thích, Tần Nhã đã nói giúp cậu bé rồi: “Là em bảo thằng bé ở trong này chơi đó, em ngủ nhiều lắm rồi, bây giờ cũng không mệt lắm, ngồi một mình rất nhàm chán nên bảo thằng bé ở đây với em.”
Lâm Tử Lạp đi lên sờ trán của cô ấy thấy vẫn còn ấm ấm, người bị sốt cần uống nhiều nước: “Em khát không?”
“Không khát.” Cô ấy chỉ vào bình nước ở trên tủ đầu giường: “Sắp uống hết một bình rồi, em còn muốn ăn cơm, không khéo chút nữa bụng em toàn là nước không đó.”
Lâm Tử Lạp thấy tâm trạng của cô ấy rất tốt, giống như không bị ảnh hưởng gì hết thì bắt đầu cảm thấy nghi ngờ suy nghĩ ban đầu của mình.
Vốn muốn hỏi cô ấy trong miếu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẫn còn trẻ con trong phòng nên cũng không tiện hỏi lắm, lấy quần áo mới mua cho cô ấy ra xếp vào ngăn tủ.
Tần Nhã cười nói: “Hôm nay để chị tiêu tiền rồi.”
“Đúng vậy, nhớ trả lại cho chị đó.” Lâm Tử Lạp nói đùa.
Tần Nhã nằm nghiêng: “Em không có tiền, nếu chị muốn, em giao bản thân mình cho chị nha.”