Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“….” Tô Trạm lúng túng một giây, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi anh ấy nói: “Hai đứa bé nhà cậu muốn ăn kem, bây giờ tôi đi mua, tôi hỏi xem hai người có muốn mua gì không, tôi ra ngoài mua về luôn cho.”

 

Tông Triển Bạch hỏi Lâm Tử Lạp: “Em có muốn ăn gì không?”

 

“Bánh kem, bánh kem giòn.”

 

Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, đến bây giờ tự nhiên cô lại thèm mùi bánh kem giòn

 

“Em ăn vị gì?” Tông Triển Bạch hỏi lại.

 

Lâm Tử Lạp nghĩ một lúc rồi nói: “Xoài ạ.”

 

Tô Trạm nói biết rồi, “Nhân tiện tôi mua chút hoa quả nhé.”

 

Tông Triển Bạch ừ một tiếng, hôm nay sợ là cũng không đi được nữa, nếu như đợi đến ngày mai thì lại phải lái xe đi mua, ở đây mua bán mọi thứ không hề thuận tiện chút nào.

 

Nơi này hay nhất một chỗ là rất yên tĩnh.

 

Bên trong nhà lúc này vẫn còn ánh nắng, bọn họ bước vào phòng khách, đây là gian phòng xây bằng gỗ nên mùa hè rất mát, ở bên ngoài và bên trong phòng đúng là hai cảm giác rất khác nhau, bước vào phòng có cảm giác giống như bước vào phòng điều hòa vậy. Bên trong phòng có một chiếc bàn vuông, ông Tông Khải Phong và Tông Ngôn Thần đang ngồi ở hai phía đối nhau, trên bàn đang bày một bàn cờ, hai ông cháu đang chơi cờ vua với nhau, Tông Ngôn Thần gặp phải thế bí, nhìn bàn cờ suy nghĩ xem phải đi nước nào thì mới có thể chuyển bại thành thắng.

 

Đến nỗi có người bước vào phòng mà cũng không biết.

 

Ông Tông Khải Phong có ý muốn rèn luyện sự kiên nhẫn và tỉ mỉ cho Tông Ngôn Thần, im lặng chờ đợi đến lúc đứa bé có thể nghĩ ra cách giải được thế cờ.

 

Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp đi nhẹ chân lại và không quấy rầy hai người, hai người đi sát bên tường vào bên trong, bên trong Tông Ngôn Hi ngồi xổm bên góc cửa sổ, dưới đất một chú chó Samoyed đang nằm bò bên cạnh, con chó có lông trắng tinh, không pha tạp với bất cứ màu nào, con chó giống như một quả bóng tuyết, tròn vo một cục.

 

Tông Ngôn Hi lấy tay vuốt ve đầu của con chó, hình như con bé rất thích nó, miệng luôn nói: “Sao em đáng yêu thế này?”

 

Lâm Tử Lạp cúi người xuống xoa đầu con bé: “Con rất thích con chó này à?”

 

Tông Ngôn Hi ngửa đầu lên, con bé nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì vui vẻ sà ngay vào lòng mẹ: “Mami”

 

Con bé ôm chặt cổ cô: “Sao mami lại tới đây?”

 

Lâm Tử Lạp chỉnh lại tóc cho con gái: “Mami nhớ con rồi, nên mami tới đây.”

 

Tông Ngôn Hi tì cằm lên vai mẹ, quay sang hỏi Tông Triển Bạch: “Ba ơi, ba làm hòa với mami rồi ạ?”

 

“Ba với mami con có lúc nào không hòa nhau đâu?” Anh bế con gái từ trong lòng của Lâm Tử Lạp,véo véo khuôn mặt trứng gà của con bé: “Ba và mami chỉ tạm thời xa nhau thôi, chứ không phải là cãi nhau rồi chia tay, con hiểu không?”

 

Tông Ngôn Hi mím mím môi, con bé không quan tâm vì sao hai người xa nhau, con bé chỉ muốn ba mẹ không bao giờ cách xa, như thế thì cả nhà họ có thể sống chung với nhau rồi.

 

“Ba ơi, con có thể nuôi con chó này được không? Con thích nó lắm.” Con bé chỉ vào con chó Samoyed đang nằm trên sàn.

 

Tông Triển Bạch không đồng ý ngay, con chó có vẻ rất đáng yêu, nhưng nó có vẻ hơi to, anh lo rằng sẽ làm con bé bị thương.

 

“Ba ơi có được không?” Con bé nắm nắm cổ áo của ba, làm nũng.

 

“Con chó này rất hiền, không cắn người đâu, với lại đã được huấn luyện qua rồi.” Trình Dục Ôn bước vào, nhìn thấy Lâm Tử Lạp cũng đang ở đó thì hỏi: “Cô cũng đến à?”

 

Trong lòng anh cũng hiểu vì sao Tông Triển Bạch đi rồi lại quay về, chắc có lẽ cùng là vì cô ấy.

 

Tông Khải Phong nói cho anh ta biết việc Lâm Tử Lạp rời đi, còn cô đến Bạch Thành chắc là đến tham dự đám cưới của Bạch Dận Ninh.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu.

 

Ván này Tông Ngôn Thần lại thua nữa, thằng bé không chịu: “Chúng ta đánh thêm ván nữa đi ạ.”

 

Ông Tông Khải Phong sờ đầu cháu trai: “Cháu có ý chí chiến đấu vậy là tốt, nhưng mà để đến tối ông cháu mình chơi tiếp nhé.”

 

Ông đứng dậy, nhìn sang bên kia thấy Tông Ngôn Thần tiu nghỉu không có tinh thần, thằng bé không thắng được ván nào, lần đầu tiên thằng bé biết mùi thất bại.

 

Tông Khải Phong cố ý không nhường cho thằng bé thắng, thằng bé này thông minh, nhưng chưa phải chịu thiệt thòi gì, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

 

Người xưa đã nói rồi, nếu không trải qua được lạnh giá thì làm sao hoa mai có thể nở hoa.

 

Ông đặt niềm tin vào đứa cháu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK