Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp lẩm bẩm: “Anh không sợ làm mấy nhân viên kia buồn, vậy thì anh đừng đi.”

 

Tổng công ty rồi có thêm công ty con, lãnh đạo cấp cao có khoảng một hai trăm người, rất nhiều người một năm cũng không thấy được mặt hắn, bây giờ Tất niên mà hắn cũng không xuất hiện, đúng là không thể nói nổi.

 

Tông Triển Bạch véo cằm cô, bàn tay hắn khẽ lướt qua bờ môi cô: “Có thể đợi anh quay về không?”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Uhm.”

 

“Anh sẽ cố gắng về sớm.” Hắn hôn lên đôi môi của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, càng hôn càng nghiện, càng hôn càng muốn sâu hơn, sâu nữa.

 

Cạch.

 

Có tiếng mở cửa, Lân Tân Ngôn nhanh chóng đẩy hắn, Tông Triển Bạch cũng thuận thế buông cô ra.

 

Tông Khải Phong đi trước, Trình Dục Tú theo sau đi vào, nhìn thấy Tông Triển Bạch trang phục chỉnh tề, Tông Khải Phong hỏi: “Ra ngoài à?”

 

“Đến công ty.” Tông Triển Bạch trả lời ngắn gọn.

 

Tông Khải Phong hiểu, cũng không dặn dò hắn cái gì, công ty cũng rất lâu rồi ông không quản, hơn nữa với năng lực của Tông Triển Bạch cũng không cần ông phải nhiều lời.

 

Lâm Tử Lạp cầm áo vest lên, Tông Triển Bạch giơ hai tay ra, luồn qua vai, chiếc áo đã chỉnh tề trên người hắn, áo vest màu xám nhung, không có một nếp nhăn càng tôn lên vóc dáng nổi bật phi phàm của hắn.

 

Lâm Tử Lạp tiễn hắn ra cửa.

 

Ngoài trời lạnh, Tông Triển Bạch bảo cô vào trong.

 

Nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi sân, Lâm Tử Lạp mới đóng cửa đi vào nhà.

 

“Hai đứa đi đến nhà họ Văn rồi?” Lâm Tử Lạp vừa quay người lại thì thấy Trình Dục Tú đứng sau lưng cô.

 

Cô thành thật trả lời: “Vâng.”

 

“Ông ta không làm khó con chứ?”

 

“Không có, ông ta cũng không biết con, Cảnh Hạo cũng ngăn chặn, con nghĩ, thời gian gần đây ông ta có lẽ sẽ không biết.” Không biết, cũng sẽ không có động thái gì.

 

Nếu ông ta có biết, thấy thân phận hiện tại của cô là vợ Tông Triển Bạch, cô nghĩ, Văn Khuynh dường như cũng không thể không lưu tình như trước.

 

Cô có thể nhìn ra, ông ta rất để tâm Tông Triển Bạch.

 

Còn liên quan tới họ của hai đứa nhỏ, điều Văn Khuynh để ý không phải là chúng không theo họ Tông, mà là không theo họ của Tông Triển Bạch.

 

Từ lúc Tông Khải Phong cưới Trình Dục Tú, đối với em rể trước đây, hắn cũng không có nhiều cảm tình lắm.

 

Trình Dục Tú nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vậy thì tốt.”

 

Bà chỉ sợ sẽ mang phiền phức đến cho Lâm Tử Lạp.

 

Trình Dục Tú vẫy vẫy tay, bảo Lâm Tử Lạp ngồi xuống ghế sofa.

 

Rồi bảo người làm rót hai tách trà nóng.

 

“Hôm nay chúng ta đi thăm mộ của Văn Nhàn.” Mỗi năm bọn họ đều tới: “Vốn dĩ cũng định gọi con đi cùng, nhưng mà còn có hai đứa nhỏ nên ta không có gọi con.”

 

Cho dù có thể nào, Văn Nhàn cũng giúp bà chăm sóc Tông Triển Bạch sáu năm, Văn Nhàn đối xử với bà đúng là có quá đáng, nhưng Văn Nhàn không có chỗ nào có lỗi với bà cả.

 

Tất thảy kể từ khi bắt đầu, đều là bà tự nguyện.

 

Trình Dục Tú uống một ngụm nước ấm, hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Ta làm.”

 

Lâm Tử Lạp cũng đang chẳng thèm gì cả, liền trả lời: “Thế nào cũng được ạ”

 

Trình Dục Tú cười cười: “Vậy được rồi, thế để ta chuẩn bị.”

 

“Ta thấy sắc mặt của con cũng không tốt lắm, con nghỉ ngơi chút đi” Trình Dục Tú nói.

 

Lâm Tử Lạp đúng là có chút mệt.

 

Từ giờ đến tối còn một chút thời gian, cô nói: “Vậy con đi ngủ một lát.”

 

“Đi đi.” Trình Dục Tú vẫy vẫy tay.

 

Lâm Tử Lạp nằm trên giường, cũng không biết bản thân thiếp đi lúc nào, mặt trời lặn rồi cũng chưa tỉnh, mãi đến khi có tiếng gõ cửa cô mới tỉnh dậy từ giấc mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK