Bạch Dận Ninh cười cười: “Tôi đương nhiên biết trên người gã ta có máu, chỉ là tôi không xác định được anh ta có thật sự bị người ta đánh hay không thôi. Nếu chỉ bị đánh không thôi thì cũng đơn giản nhưng mà chỉ sợ gã ta bị thẩm vấn thôi…”
“Ý của anh là gì?” Không biết tại sao Lão Tứ cảm thấy lời nói này của anh ta đang ám chỉ cái gì đó?
“Anh căng thẳng như vậy làm gì? Tôi chỉ là sợ anh không chịu nổi mấy hình phạt tàn khốc đó nên nói ra những lời có hại cho chủ tịch Cố…”
“Mày đừng có hãm hại tao.” Lão Tứ luống cuống, tối hôm qua lúc bị Thẩm Bồi Xuyên thẩm vấn, nếu không nói ra gã chỉ còn con đường chết thôi.
Chuyện của Cố Bắc gã cũng không biết nhiều lắm, nhưng mà vì mạng sống gã đã khai ra hết rồi.
Cố Bắc nheo mắt lại: “Bọn họ thẩm vấn anh?”
Lão Tứ đương nhiên sẽ không thừa nhận, chối: “Không có.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Bắc nhìn chằm chằm vào gã: “Thật không?”
Bạch Dận Ninh thành công gieo một mầm mống nghi ngờ vào trong lòng Cố Bắc.”
Lão Tứ hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Dận Ninh một cái, nếu không phải khuôn mặt gã ta đã hoàn toàn biến dạng thì đã nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của gã ta rồi.
Gã biết rõ, nếu như bản thân mà thừa nhận chuyện này thì không cần phải nghĩ cũng biết gã chết là cái chắc, cho nên chỉ có thể liều mạng chối: “Không có, bọn họ không có thẩm vấn tôi, bọn họ đánh tôi là vì tôi ức hiếp người phụ nữ kia, người phụ nữ đó hình như là bạn gái của Tô Trạm.”
Sau khi bị Tô Trạm đánh thừa sống thiếu chết, gã ta đã suy nghĩ cẩn thận lại lý do tại sao Tô Trạm lại tức giận như vậy. Anh ta rất để ý người phụ nữ kia, chắc chắn người đó chính là bạn gái của anh ta, nếu không thì làm sao anh ta lại phẫn nộ đến nổi muốn đánh chết gã như vậy.
Lão Tứ ôm chân của Cố Bắc: “Anh phải tin tưởng tôi, thằng què này đang châm ngòi ly gián đó, anh trằm ngàn lần đừng tin.”
Cố Bắc ngồi xổm xuống, bóp cằm của anh ta, híp mắt nói: “Bọn họ thật sự không thẩm vấn anh?”
Lão Tứ lắc đầu: “Không có, cho dù có tôi cũng sẽ không nói cái gì có hại cho anh đâu.”
“Hừ, nếu anh dám bán đứng tôi, tôi sẽ đem anh ra biển nuôi cá.” Cố Bắc tàn nhẫn nói, Lão Tứ sợ tới mức cả người run run.
Bạch Dận Ninh im lặng nhìn họ, cũng không cảm thấy tức giận khi bị người khác chạm phải nỗi đau, cho dù nghe nhiều hơn cũng sẽ nhanh chóng bình thường trở lại thôi.
“Đã trả người cho anh rồi, chủ tịch Cố cũng nên giao lại người của tôi chứ nhỉ?”
Cố Bắc quay đầu nhìn anh ta một cái, chỉ chỗ cho anh ta tự mình đi tìm sau đó kêu người đưa Lão Tứ đến bệnh viện.
Bạch Dận Ninh vẫn chưa đi ngay mà hỏi: “Chủ tịch Cố có đụng đến người của tôi không?”
Cố Bắc khoanh tay trước ngực, cười một tiếng: “Tao ra tay với một tên chó săn thôi mà? Nếu nó không cứng miệng thì tao cũng không động vào làm gì.”
Gã thẩm vấn tên Cao Nguyên đó một chút, hỏi Lão Tứ đâu rồi, mà anh ta lại cứng miệng, không chịu nói gì. Hỏi anh ta có phải Bạch Dận Ninh và Tông Triển Bạch có quen biết nhau hay không, anh ta cũng cứng đầu không hé miệng, Cố Bắc tức giận kêu người tẩn cho một trận.
Hai tay đặt trên tay vịn xe lăn của Bạch Dận Ninh từ từ nắm lại, giọng nói trầm xuống: “Anh ta chỉ là người chăm sóc tôi thôi, không biết cái gì hết, vậy mà anh lại ra tay?”
Cố Bắc đi tới, từ trên cao nhìn xuống một cái, cuối cùng ánh mắt của gã nhìn xuống hai chân của Bạch Dận Ninh, cười to một tiếng, sau đó thu lại nụ cười nói: “Sao hả, anh muốn báo thù à?”
“Nếu anh đồng ý xin lỗi Cao Nguyên thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa.” Bạch Dận Ninh không thèm để ý đến ánh mắt của anh ta.
“Mẹ nó, thật không biết tự lượng sức mình.” Cố Bắc hoàn toàn không xem Bạch Dận Ninh ra gì, cho dù anh ta có sức ảnh hưởng ở Bạch Thành như thế nào đi chăng nữa thì ở thành phố B này cũng chẳng là cái thá gì.
Gã gọi người đưa Lão Tứ vào bệnh viện.
Ánh mắt lạnh lùng u ám của Bạch Dận Ninh nhìn chằm chằm vào Cố Bắc, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì, đẩy xe lăn đi về xe.
Anh ta hiểu được, nói mấy lời tàn nhẫn ác độc đó cũng không có tác dụng gì, chỉ có hành động thực tế mới có sức thuyết phục.
Tài xế giúp đỡ anh ta lên xe sau đó lái xe đến chỗ của Cao Nguyên.
Thấy sắc mặt của anh không tốt, Diêu Thanh Thanh ngồi bên cạnh nắm lấy tay anh ta: “Không sao đâu, hôm nay chúng ta trở về Bạch Thành đi.”
Cô ấy không muốn ở đây nữa, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Bạch Dận Ninh cười nhạt, đưa tay vuốt ve hai má của cô ấy: “Đi vội như vậy hả, không cần cha mẹ nữa à?”