Chương 328:
Bên Trình Dục Ôn nói xong địa chỉ, Trình Dục Tú liền cúp máy, cô cầm điện thoại trong tay, ngượng ngùng nhìn Tông Khải Phong: “Anh có thể ra ngoài trước được không?”
Tông Khải Phong khẽ cau mày: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Trình Dục Tú vội vã lắc đầu: “Không có, không có, chỉ là…chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tông Khải Phong càng nhíu mày sâu hơn.
Trình Dục Tú cúi đầu, cô cũng không thể nói cô muốn đi vệ sinh?
Cái người đàn ông này, nam nữ khác biệt.
Tuy nói giữa hai người đã từng có hành động thân mật với nhau, nhưng mà bọn họ không có tình cảm, hơn nữa cũng không thân thiết, chỉ có thể coi là quen biết.
Cô không thể mở miệng nói được.
Nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, Tông Khải Phong gần như ý thức được cơ thể của cô không tiện cho lắm, dù gì anh cũng là đàn ông, anh đứng dậy nói: “Anh ra ngoài trước.”
Thật ra anh không hề đi mà là ra gọi y tá đến, Trình Dục Tú hiện tại đang rất không tiện, anh không yên tâm để cô ở đó một mình.
Y tá đi vào, Trình Dục Tú ngẩn người một chút: “Tôi không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Cô cứ tưởng là đến để kiểm tra. Đọc bản chuẩn tại truyen3.one nhé cả nhà! truy cập truyen3.one nằm ngay mặt tiền nhé!
Y tá đi tới dìu cô: “Là anh Tông bảo tôi vào, không yên tâm để cô một mình ở trong phòng.”
Trình Dục Tú nhìn về phía y tá, chớp mắt một cái, dường như bất ngờ không nghĩ Tông Khải Phong sẽ làm như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.
Anh là vì cô đang mang thai con của anh nên quan tâm cô hay sao?
Y tá đỡ cô vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, ở ngoài cửa đợi.
Một lúc sau nghe thấy bên trong có tiếng động, y tá mới gõ cửa hỏi cô có phải là xong rồi hay không.
Trình Dục Tú nói xong rồi y tá mới đẩy cửa đi vào.
Y tá dìu cô vào giường, Trình Dục Tú khoát tay ra hiệu ý bảo y tá đem áo khoác của cô tới.
“Cô có thể không ra ngoài hay không, sức khỏe của cô không được tốt.” Y tá nghiêm túc nói.
Trình Dục Tú gật đầu nói: “Tôi phải ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về, có người đi cùng tôi.”
“Nhưng mà bây giờ cô…”
“Không có chuyện gì đâu, sức khỏe của tôi tôi biết, tôi sẽ chú ý, hơn nữa thật sự rất nhanh sẽ quay về.”
Lời của y tá còn chưa nói hết thì đã bị Trình Dục Tú cắt ngang, sau đó biết Tông Khải Phong đồng ý rồi, y tá mới đồng ý để cô đi, nhưng dặn dò nói: “Cô không được đi bộ, nếu như cô còn muốn sinh đứa bé này.”
Trình Dục Tú khó xử, không đi bộ, vậy cô ra ngoài kiểu gì?
Y tá nhìn một chút Trình Dục Tú lại quay sang nhìn Tông Khải Phong, thầm nghĩ làm chồng sao lại không có mắt nhìn như vậy? Cố ý lên tiếng nhắc nhở: “Hai người không phải vợ chồng hay sao? Anh ôm vợ của anh đi chứ.”
Trình Dục Tú đỏ mặt, mở miệng muốn giải thích, nhưng lại bị Tông Khải Phong chen ngang: “Anh ôm em.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, đứa trẻ trong bụng cô không phải của một mình cô, đáng lẽ ra là cả hai người cùng phải cố gắng bảo vệ che chở, đứa bé mới có thể bình an ra đời.”
Y tá nhìn Trình Dục Tú một cái, trong đầu nghĩ, cũng sắp làm mẹ rồi lại còn xấu hổ trước mặt chồng nữa, đúng là hiếm thấy.
Tông Khải Phong khom người ôm Trình Dục Tú đứng lên, đồng thời động viên nói: “Anh cũng không còn cách nào, chỉ là lo nghĩ cho sức khỏe của em.”
Tay của Trình Dục Tú không biết nên đặt ở đâu, Tông Khải Phong cầm lấy tay cô đặt lên vai mình: “Chúng ta là ‘Vợ chồng’ không nên để cho người ta dị nghị, nói năng linh tinh, không đối xử tốt với em.”
Trình Dục Tú lần đầu tiên tỉnh táo như vậy, khoảng cách tiếp xúc với anh rất gần, toàn thân cứng ngắc hồi hộp, Tông Khải Phong cảm thấy cơ thể của cô cứng đờ, không khỏi thở dài: “Em cố giữ như vậy không thấy mỏi à?”
Trình Dục Tú cúi đầu: “Em, em quen rồi.”