Lâm Tử Lạp lập tức đổi giọng: “Em nói, em không dám.”
Tông Triển Bạch mỉm cười, hôn lên má cô: “Như vậy mới ngoan, đang mang thai thì đi đâu tìm đàn ông được chứ, hơn nữa, đi đâu để tìm được người đàn ông tốt như anh?”
Lâm Tử Lạp trong lòng phẫn nộ, con người này thật là phách lối, quan viên có thể phóng hóa, còn dân đen lại không được đốt đèn.
Tông Triển Bạch nhìn đồng hồ, cũng sắp sáu giờ rồi: “Đói rồi chứ?”
Lâm Tử Lạp nằm trên giường, xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái: “Anh ăn cơm ở đây sao?”
Tông Triển Bạch nghĩ một lúc: “Ừm.”
“Ừm, đói rồi.” Lâm Tử Lạp nói, cô sợ muộn rồi Tông Triển Bạch phải đi, lo lắng anh sẽ không ăn uống gì mà đi, như sáng sớm nay vậy, không nghe điện thoại thì cũng xem tin tức, có thể thấy anh rất bận rộn.
Tông Triển Bạch xoay người mở cửa chuẩn bị đi gọi vú Vu, nhưng vừa mở cửa, thì vú Vu đã mang hộp cơm tới chuẩn bị gõ cửa.
Sáng sớm mới ba giờ bà ấy đã dậy, trở về làm cơm đưa đến.
“Tôi đến đưa cơm cho hai người, còn mang thêm cho cậu bộ đồ để thay.”
Vú Vu mỉm cười, một tay cầm hộp cơm, một tay xách túi giấy đựng quần áo.
Bộ quần áo Tông Triển Bạch mặc hôm qua vẫn là bộ từ hôm trước, vẫn chưa thay, trước đây anh chưa bao giờ mặc quần áo nhăn nhúm đến như vậy.
“Trong phòng tắm có nước nóng, anh đi tắm đi.” Lâm Tử Lạp nói, cô cũng nhìn ra Tông Triển Bạch hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi, thậm chí còn không thể tắm rửa cho mình.
Tông Triển Bạch xoay người qua để vú Vu đi vào, anh nhận lấy túi quần áo từ tay vú Vu, lúc chuẩn bị xoay người đi vào phòng tắm, đột nhiên, anh khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Em ăn trước đi, không cần đợi anh.”
Lâm Tử Lạp nói đói rồi, nên anh sợ cô chờ anh rồi bị đói.
“Em biết rồi.” Lâm Tử Lạp xua tay.
Vú Vu bày thức ăn lên bàn, hỏi Lâm Tử Lạp: “Bây giờ ăn chứ?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Đợi anh ấy cùng ăn.”
Vú Vu mỉm cười, cảm thấy bây giờ họ càng ngày càng có dáng vẻ vợ chồng, đều nghĩ cho đối phương, bà ấy mượn cớ nói: “Tôi đi xem xem bác sĩ bao giờ đến kiểm tra.”
Nói xong liền rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp nhìn cánh cửa đóng lại, khẽ mỉm cười, bác sĩ đến kiểm tra thì đã có thời gian quy định rồi, đâu cần bà ấy phải đi xem chứ, rõ ràng là mượn cớ ra ngoài, cũng biết rõ là bà ấy cố ý làm như vậy để dành lại không gian riêng cho hai người họ.
Phòng bệnh rất rộng, trong nhà vệ sinh có vòi hoa sen, trước cửa sổ có ghế sofa, cạnh tường có tủ quần áo và bàn, sinh hoạt rất thuận tiện, nhưng lại có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
May là cô cũng không ác cảm với mùi này.
Tắm xong, Tông Triển Bạch quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, anh chỉ quấn nửa người dưới, để lộ phần trên, vừa lau tóc vừa bước đến.
Lâm Tử Lạp nhìn anh: “Sao không mặc đồ vào?”
Cứ như vậy mà đi ra, chỗ này là bệnh viện chứ đâu phải nhà.
Tông Triển Bạch nghe thấy vú Vu đã rời đi, nên mới không mặc đồ, hơn nữa ở đây cũng không giống ở nhà, phòng tắm có chỗ ngăn cách ướt và khô, phòng tắm ở đây quá nhỏ, ở trong đó khá bất tiện.
Tông Triển Bạch bước đến khóa cửa lại, rồi liếc nhìn cô một cái: “Em nhìn thấy cái gì chưa?”
Lâm Tử Lạp biết anh lại sắp nói lời sằng bậy, trừng mắt nhìn anh: “Không biết xấu hổ.”
Tông Triển Bạch khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Anh biết xấu hổ thì làm sao em có thai được chứ?”
Lâm Tử Lạp: “……..”
“Em cũng đâu phải chưa từng thấy qua.” Tông Triển Bạch cởi khăn tắm trước mặt cô, mặc quần áo trước mặt cô không chút ngượng ngùng.
Lâm Tử Lạp che mặt lại, biết rõ bản thân không nói lại anh, nên cũng không lên tiếng nữa.
Vài phút sau, Tông Triển Bạch cài nút áo vest, nói một tiếng: “Đừng che nữa, mặc xong rồi.”
Lâm Tử Lạp bỏ tay xuống, anh không lừa cô.
Tông Triển Bạch bê thức ăn mà vú Vu đem tới đến đặt lên bàn ăn ở trên giường.
Cháo tôm và sủi cảo hấp rau củ, trứng chiên và bông cải xanh, còn có một vài món nhỏ ăn kèm.