Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Thành gật đầu, hỏi: “Cô cãi nhau cùng với Mạt Hàn?”

 

Nếu không thì tái ao lại ngồi dưới đất, nơi này chính là công ty, còn cô ta dù sao cũng là bộ trưởng bộ thiết kế, nếu để cho người khác nhìn thấy thì còn mặt mũi nào nữa?

 

Lăng Vi mím môi: “Anh có cảm thấy Mạt Hàn đã thay đổi rồi không?”

 

Nam Thành lắc đầu: “Tôi không cảm thấy.”

 

Lăng Vi khẳng định chắc chắn: “Anh ấy đã thay đổi, anh ấy bắt tôi phải xin lỗi Lâm Huệ Tinh kia, bây giờ lại bắt anh đi điều tra cô , như vậy là có ý gì?”

 

Cảm thấy hứng thú đối với cô ta?

 

“Chúng ta đều là người đi theo anh ấy, chúng ta cũng đều rất rõ ràng tính tình của anh ấy, anh ấy không có nhiệt tình đối với phụ nữ, bởi vì ngoại trừ lúc báo thù thì ở bên Tông Ngôn Hi, từ trước tới nay anh ấy chưa từng có người phụ nữ nào khác, bây giờ lại bỏ công sức ở trên người Lâm Huệ Tinh, là coi trọng cô ta?” Lăng Vi chỉ cảm thấy trái tim cô ta vô cùng buồn bực, thật vất vả mới có thể chơi chết Tông Ngôn Hi, bây giờ lại có Lâm Huệ Tinh.

 

Nam Thành mím mím môi nói: “Lăng Vi, sau khi Mạt Hàn kết hôn cùng với cô chủ, không, là từ khi kết hôn, cũng không có người phụ nữ nào khác cả, trong mắt của tôi, anh ấy không đi tìm người phụ nữ khác, không phải là bởi vì anh ấy không thích phụ nữ, mà là bởi vì anh ấy yêu vợ mình, mới có thể giữ mình trong sạch như vậy.”

 

Đôi mắt Lăng Vi bỗng nhiên trợn to, trừng mắt nhìn Nam Thành: “Anh ấy làm sao có thể thích Tông Ngôn Hi? Đó là kẻ địch của anh ấy, hơn nữa bọn họ đã ly hôn rồi. Vì sao anh vẫn muốn gọi cô ta là cô chủ?’

 

Nam Thành biết Lăng Vi thích Giang Mạt Hàn, mới có thể cực đoan đến như vậy, không chịu thấy rõ sự thật.

 

Cũng giống như là Giang Mạt Hàn bởi vì hận thù, mà không thấy rõ lòng mình, không thấy rõ trái tim mình.

 

Một năm qua này tính tình của anh ta càng thêm lạnh lùng, cũng không có tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào, còn không phải là bởi vì anh ta đã mất đi Tông Ngôn Hi sao?

 

Anh ta thở dài một hơi, người đã tiến vào sừng trâu, thì rất khó giảng đạo lý.

 

“Lăng Vi, cô tự giải quyết cho tốt đi.” Nam Thành nói một câu, rồi quay người đi ra ngoài.

 

Bỗng nhiên Lăng Vi tiến lên giữ chặt cánh tay Nam Thành, cầu xin nhìn anh ta: “Nam Thành, chúng ta là bạn bè đúng không?”

 

Nam Thành gật đầu: “Tôi coi cô là bạn bè.”

 

“Giúp tôi một chuyện.” Lăng Vi chăm chú nắm chặt cánh tay của anh ta: “Mặc kệ tin tức anh tra được về Lâm Huệ Tinh là như thế nào, xin anh hãy thêm một câu.”

 

Nam Thành khẽ nhíu mày: “Cái gì?”

 

“Nói rằng sinh hoạt cá nhân của cô ta rất hỗn loạn, từng có rất nhiều người đàn ông, là một người phụ nữ lăng nhăng, Mạt Hàn sẽ không thích.”

 

Nam Thành có chút không dám tin: “Lăng Vi, trong sạch đối với một người phụ nữ mà nói là rất quan trọng, sao có thể tùy tiện vu oan giá hoạ anh dự của một người phụ nữ?”

 

“Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng tuyên truyền, chỉ cần có thể cho Mạt Hàn biết cô ta là loại phụ nữ như vậy, huống hồ có khi thực sự cô ta là người như vậy.”

 

“Lăng Vi, tất cả mọi thông tin tôi tra được tôi sẽ báo cáo đúng với Mạt Hàn, nếu như cô thật sự yêu anh ấy, hẳn là nên hi vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.” Nam Thành nói xong cất bước đi ra.

 

Lăng Vi cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Nam Thành: “Nam Thành anh từng yêu ai chưa?”

 

Bước chân đi đường của Nam Thanh bỗng dừng lại, bóng lưng có chút chấn động một chút.

 

“Thích một người, không phải là hi vọng người ấy có thể ở bên cạnh mình sao? Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi, hi vọng hắn có thể nhìn thấy tôi là được, chỉ thế thôi.”

 

“Có đôi khi, còn có một loại yêu thích, đó là yên lặng chờ đợi, nhìn xem cô ấy hạnh phúc, mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

 

“Đây không phải là thích, đó là ngu xuẩn, đã thích thì phải tranh giành!” Tình yêu của  Lăng Vi chính là bá đạo, là chiếm thành của mình, làm sao cô ta lại lý giải sự âm thầm trong lời nói của Nam Thành cơ chứ.

 

Nam Thành thở dài một hơi: “Bỏ đi.”

 

Không thể nói rõ ràng được với cô ta.

 

Anh ta cất bước rời đi.

 

Lăng Vi đứng tại chỗ, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cô ta có thể diệt trừ Tông Ngôn Hi, thì cũng có thể diệt trừ Lâm Huệ Tinh này, trước đó cô ta vẫn chỉ muốn cảnh cáo cô một chút, mà hiện tại……

 

Cô ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, nói cho người bên đầu kia điện thoại số phòng khách sạn của Lâm Huệ Tinh: “Anh thông qua chuyển phát nhanh gửi cái này đến cho cô ta đi.”

 

Sau khi bên kia đồng ý, cô ta cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK