Như thể hết cách với cô em gái này.
“Anh thực sự lo lắng cho tương lai sau này của em.” Học một bài “Nga” đã cho rằng mình rất tài ba rồi, IQ này thực sự khiến người ta lo lắng.
“Ba, ba xem đi, xem đi.” Cô bé mím môi lắc lư cổ Tông Triển Bạch: “Anh lại xem thường con rồi.”
Cô bé mặc chiếc váy liền màu cánh sen đi tất trắng. Bởi vì trời bắt đầu nóng lên, nên váy được làm bằng chất liệu mỏng của mùa hè, mềm và mịn. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa để lộ khuôn mặt xinh xắn. Cô bé quỳ trên đùi Tông Triển Bạch, hai tay vòng qua cổ anh, như thể đòi anh phải cho mình một câu trả lời.
Tông Triển Bạch mỉm cười hết cách với con gái, vỗ mông con: “Con nói làm thế nào, ba nghe con.”
“Anh còn lại coi thường con rồi sao.” Lâm Tử Lạp đứng trên cầu thang nhìn con gái.
Đứa bé này càng ngày càng bướng bỉnh. Cô đi xuống cầu thàng, Tông Triển Bạch liền đặt con ngồi trên sofa đi lên ôm cô nhưng Lâm Tử Lạp không để anh làm vậy: “Không cần, em cảm thấy sức khỏe mình vẫn tốt.”
Cô khoác tay anh: “Anh không thế cứ chiều con bé mãi, sau này đổ đốn.”
“Còn nhỏ.” Anh cảm thấy con gái và con trai không giống nhau, nuông chiều một chút cũng không sao.
Dù gì anh chiều được, con gái anh, anh chiều chứ ai.
Lâm Tử Lạp nhìn anh không tán thành: “Tính cách được hình thành từ nhỏ, sắp vào lớp một rồi, bạn cùng lớp nhiều như thế chắc chắn phải có chút xích mích, lẽ nào ngày nào cũng tìm thầy cô tố cáo? Về nhà mách phụ huynh? Tính cách như vậy có tốt không?”
Cô hy vọng con gái trưởng thành chứ không phải lúc nào cũng như em bé.
“Lẽ nào bị bắt nạt cũng không nói?” Tông Triển Bạch cảm thấy cô nghĩ quá nhiều: “Cho dù không vào lớp một, thì đã làm sao, anh nuôi nó cả đời.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô cạn lời nhìn Tông Triển Bạch chau mày: “Anh già rồi thì ai chiều được con bé?”
Lần này Tông Triển Bạch im lặng không nói.
“Chỉ có mami hiểu lý lẽ.” Lâm Tinh Tuyệt chen vào, trước đây em gái thích được nuông chiều nhưng lớn rồi lại còn thích tố cáo, đặc biệt là trước mặt Trình Dục Tú và Tông Triển Bạch lại càng thích làm nũng và mách lẻo.
Cô bé ngồi trên sofa như biết được họ nói xấu mình, cô bé chớp mắt ấm ức: “Mami đáng ghét, có em rồi không cần con nữa.”
Nói xong liền trượt xuống sofa chạy vào nhà bếp: “Nội ơi, nội ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây.”
Trình Dục Tú và vú Vu đang chuẩn bị bữa tối, còn đeo tạp dề trên người, vừa nghe thấy tiếng nói quay lại, cô bé đã ôm lấy đùi bà: “Nội ơi chúng ta về nhà đi, mami chỉ cần em bé trong bụng và anh trai, không cần con nữa, không muốn ở đây.”
Từ khi biết Lâm Tử Lạp có em bé, cô bé cứ sợ, sợ ba mẹ không cần mình, thích em út hơn.
Khi Tông Triển Bạch đặt cô bé xuống đi dìu Lâm Tử Lạp, cô bé đã cảm thấy mình bị bỏ rơi, hình như ba quan tâm em bé trong bụng mami hơn.
Cô bé ấm ức lắm, hốc mắt đỏ hoe ngấn nước, cuối cùng rơi nước mắt.
Trình Dục Tú rửa tay định cúi người xuống ôm cháu thì Tông Triển Bạch đi vào trong, anh không nhìn Trình Dục Tú mà nói: “Để tôi.”
Cô bé ôm lấy chân Trình Dục Tú không buông: “Con không cần, con muốn nội.”
“Hay là để mẹ ôm đi.” Trình Dục Tú không thể nhìn cháu khóc, khuôn mặt nhỏ xinh như ngọc lúc này đã đầy sự uất ức.
Tông Triển Bạch không nói mà tách tay cô bé khỏi chân Trình Dục Tú ôm bé ra khỏi nhà bếp. Cô bé vùng vẫy khóc lớn tiếng: “Con muốn nội, con muốn nội.”
Trình Dục Tú lo lắng đi ra ngoài nhìn Tông Triển Bạch ôm Lâm Huệ Tinh đi vào phòng sách nhưng không dám gọi anh đặt con bé xuống, bất giác nhìn về phía Lâm Tử Lạp: “Con bé còn nhỏ, có lẽ là biết con mang thai, sợ bị bỏ rơi nên mới như vậy…”
Lâm Tử Lạp mím môi bị những lời khi nãy của Trình Dục Tú làm kinh ngạc, không ngờ con bé nghĩ cô có em bé rồi nên không cần mình nữa.
“Con biết, lát nữa con vào trong xem xem.” Cô ngồi trên sofa, lúc này Lâm Huệ Tinh đang rất tức giận nên lát nữa cô mới vào.
Trình Dục Tú gật đầu.
Trong phòng sách.
Lâm Huệ Tinh khóc rất dữ dội nhưng Tông Triển Bạch cũng không dỗ mà ôm cô bé để cô bé khóc.
Một lát sau khóc mệt rồi chỉ còn nghe hứ hứ và hai vai không ngừng rung rung.