Mục lục
Mê vợ không lối về Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không vào trong mà chỉ đứng ở ngoài nhìn một lát có được hay không?” Trong mắt của Tô Trạm đều là tia máu.

 

Bác sĩ nhìn anh, cảm nhận được sự đau khổ lúc này của anh, gật đầu: “Đứng ngoài cửa nhìn một lát thôi.”

 

Tần Nhã được đưa vào phòng giám sát, sau khi thu xếp ổn thỏa thì y tá mới dẫn bọn họ vào.

 

“Chỉ hai người được vào.” Y tá nói.

 

Tông Triển Bạch vốn dĩ không có ý định vào, anh là đi cùng Lâm Tử Lạp, sợ cô sẽ không chịu được.

 

Lâm Tử Lạp biết anh lo lắng, nhìn anh lắc đầu: “Em không sao.”

 

Sau đó Tô Trạm và Lâm Tử Lạp cùng đi vào.”

 

Hai người bước vào phòng giám sát đặc biệt, chỉ có thể nhìn cách một lớp kính thủy tinh, Tần Nhã vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mặt của cô bị băng bó kín mít, có lộ mỗi hai con mắt.

 

Bên cạnh người là các thiết bị kiểm tra sức khỏe, tiếng kêu tít tít.

 

Tô Trạm nằm bò trên lớp kính, nhìn vào trong cảm thấy rất khó chịu, không nói lời nào, Lâm Tử Lạp chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai an ủi anh,

 

“Chuyện này cũng khiến tôi rất bất ngờ, hai chị em vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, cô ấy nói muốn rời xa cậu, tìm một nơi nào đó yên bình để sinh đứa bé ra…Nào ngờ lại xảy ra loại chuyện như này.” Giọng nói của Lâm Tử Lạp rất nhẹ.

 

Tay của Tô Trạm chống đỡ trên gương, nắm chặt thành quả đấm, anh khóc thút thít: “Đều là lỗi tại em…”

 

“Bây giờ mới biết sai thì còn tác dụng gì nữa?” Lâm Tử Lạp biết lúc này không nên đả kích anh, nhưng cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện với anh.

 

“Nếu như cậu vẫn tiếp tục tình trạng này, cứ coi như Tần Nhã tha thứ cho cậu nhưng tôi sẽ không đồng ý, cậu tự mình suy nghĩ cho kỹ, xem bản thân đã sai ở đâu.” Nói xong Lâm Tử Lạp xoay người bước ra ngoài, nếu tiếp tục nhìn nữa trong lòng cô sẽ càng thấy khó chịu.

 

Nhan sắc là một thứ quan trọng đối với một người, coi như có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng không phải là dáng vẻ ban đầu.

 

Cô từng tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, từng sống những tháng ngày rất vui vẻ, kể từ khi yêu Tô Trạm thì chẳng có mấy ngày vui vẻ.

 

Hiện giờ, bị thương thành cái dạng này.

 

Lâm Tử Lạp buồn thay Tần Nhã.

 

Tông Triển Bạch đi tới, vén những lọn tóc lõa xõa trước trán vén ra sau tai cô: “Chúng ta đi thôi.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, bây giờ Tần Nhã vẫn đang hôn mê, cô ở lại đây cũng chẳng làm được gì.

 

Trước khi rời đi Lâm Tử Lạp tìm bác sĩ hỏi một chút: “Lúc nào cô ấy mới tỉnh ạ?”

 

Lâm Tử Lạp muốn lúc cô tình sẽ qua đó, tránh lúc cô biết chuyện sẽ không chịu đựng được, mà bên cạnh ngay cả một người an ủi cũng không có.

 

“12 tiếng đồng hồ sau chắc hẳn sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ nói.

 

Lâm Tử Lạp hiểu, 12 tiếng đồng hồ sau vào khoảng 5 giờ sáng ngày mai, cô nói một tiếng cảm ơn sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

 

Cùng Tông Triển Bạch về nhà, cô không ăn cơm tối, nhốt mình ở trong phòng, Tông Triển Bạch bưng một ly sữa bò tươi vào phòng.

 

Cô mặc áo len nằm trong chăn, Tông Triển Bạch ngồi ở mép giường, thực ra anh không thích cô vì chuyện của người khác mà đau buồn.

 

“Ngủ chưa?”

 

Lâm Tử Lạp chưa ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện, lúc Tông Triển Bạch đẩy cửa đi vào cô đã nghe thấy tiếng.

 

“Anh biết em chưa ngủ, ngồi dậy uống sữa bò nóng này.”

 

Lâm Tử Lạp xoay người, sau đó nhìn anh.

 

Bản thân cô cũng không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, có chút rối bời.

 

Tông Triển Bạch cười nhẹ: “Nhìn anh như vậy, thấy anh đẹp trai à?”

 

Lâm Tử Lạp cẩn thận quan sát anh, ừ có đẹp trai đấy, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, tròng mắt thâm sâu, thỉnh thoảng cười dịu dàng một cái cũng có thể dìm chết người.

 

Nhưng lúc anh lạnh lùng thì lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác.

 

Sự khó chịu buồn bực của Lâm Tử Lạp thoáng giảm bớt, cô ngồi dậy, Tông Triển Bạch đưa ly sữa bò cho cô.

 

Cô nhận lấy uống một ngụm: “Tô Trạm…Có tính cách như vậy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK