“Có lâu hơn nữa thì tổn thương cũng vẫn còn, mẹ không hận sao?” Lâm Tử Lạp hỏi câu hỏi trong lòng.
Trình Dục Tú đứng dậy đi tới trước cửa nhìn ra bên ngoài.
“Thị phi đúng sai làm sao bàn luận? Lúc đầu mẹ đồng ý với Văn Nhàn thì phải gánh chịu hậu quả, chỉ là chuyện xảy ra đều nằm ngoài dự liệu của mẹ, nghĩ kỹ lại Văn Khuynh có sai đâu chứ? Giả sử mẹ thực sự là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của Văn Nhàn, ông ấy làm như vậy, người ta chắc sẽ vỗ tay ủng hộ.”
“Không phải mẹ.” Lâm Tử Lạp nhìn bà.
“Nhưng chuyện bắt đầu từ mẹ, nếu như khi Văn Nhàn tìm mẹ, mẹ từ chối thì sẽ không có những chuyện sau đó, hoặc có lẽ số phận trêu người, hoặc là ông trời định sẵn, chuyện quá khứ, mẹ sớm đã nhìn rõ rồi.”
Bà cảm thấy bây giờ chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà, cả gia đình vui vẻ sống bên nhau, trước đây bà không dám nghĩ, mặc dù Tông Triển Bạch vẫn không nói chuyện với bà nhưng bình thường nhìn thấy cũng rất tốt.
Bà rất thỏa mãn.
“Con giúp mẹ khuyên bảo Bạch Dận Ninh.” Trình Dục Tú biết rõ báo thù Văn Khuynh không phải chuyện dễ dàng, Bạch Dận Ninh là con trai nuôi của Bạch Hồng Phi nên bà cũng không muốn anh ta có chuyện.
“Sợ rằng không ai có thể thuyết phục anh ta.” Lâm Tử Lạp biết rõ, Bạch Dận Ninh tới đây lần này, rõ ràng là vì trả thù Văn Khuynh.
Trình Dục Tú than dài, thù hận của đời trước không nên liên lụy tới đời sau.
“Nếu như Bạch Dận Ninh thành công, mẹ có vui không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Mẹ không vui, Văn Khuynh có sai nhưng ông ấy thật lòng coi Tông Triển Bạch là người thân.”
Bà không muốn Tông Triển Bạch biết được sự thật chính vì sợ anh sẽ chịu không nổi, anh vẫn luôn rất kính trọng Văn Khuynh, mà Văn Khuynh lại rất quan tâm em gái mình nên luôn bảo vệ đứa con em gái để lại.
Tất cả những điều đó bà đều biết.
Bà không muốn để con trai mình bị cuốn vào trong vòng xoáy không biết là đúng hay sai này.
Bà có thể nhìn thấy anh như thường ngày đã rất mãn nguyện rồi, bà không mong muốn xa hoa rằng những năm còn sống có thể nghe được anh gọi tiếng mẹ.
“Bạch Dận Ninh ở đâu?” Đột nhiên Trình Dục Tú quay người.
Bà không thể mở to mắt nhìn anh tự tìm rắc rối, nể tình Bạch Hồng Phi, bà cũng nên tới khuyên anh ta.
Lâm Tử Lạp nói địa chỉ của Bạch Dận Ninh cho bà biết.
Cô tới nhà họ Văn một lần, cảm thấy cách làm của Trình Dục Tú là đúng, những gì đã che giấu, đã qua thì đừng có dây dưa không dứt hay lật lại làm gì vì cuối cùng cũng không có lợi.
Người chịu tổn thương lớn nhất trong đó là Tông Triển Bạch, người thân anh luôn kính trọng lại là kẻ thù của anh, người anh đối xử lạnh lùng thậm chí từng thù hận lại là mẹ ruột của mình, bảo anh làm sao chấp nhận được.
Làm sao có thể đối mặt?
Cô rất sợ Bạch Dận Ninh sẽ phá vỡ sự yên tĩnh của hiện tại.
“Nghỉ ngơi sớm thôi.”
Lâm Tử Lạp ừm một tiếng rồi quay về phòng.
Nhưng cô vừa ra đã thấy Tông Triển Bạch đi vào từ cửa chính vừa đúng lúc nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng Trình Dục Tú.
Ánh sáng trong mắt anh lập lòe.
Lâm Tử Lạp đi tới cầm áo khoác giúp anh hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Không nguy hiểm tới tính mạng, bị gãy xương cánh tay nên cần nghỉ ngơi.”
Tông Triển Bạch nói xong liền đi lên lầu hai, Lâm Tử Lạp treo áo khoác lên rồi mới theo sau.
Mở cửa phòng ra chỉ nhìn thấy một bóng người cao ráo đang đứng bên giường. Anh cởi nút áo sơ mi quay lưng với Lâm Tử Lạp: “Em tới phòng bà ấy làm gì?”
Lâm Tử Lạp đóng cửa lại: “Tiểu Nhụy ngủ với mẹ nên em tới thăm con, không được sao?
Tông Triển Bạch không đáp lại mà tiếp tục cởi áo vứt lên giường, tháo thắt lưng da đi vào phòng tắm.
Tiếng nước lách tách vang lên trong phòng tắm.
Lâm Tử Lạp biết anh vẫn có khoảng cách với Trình Dục Tú.