“Tôi biết một nơi yên tĩnh, chúng ta đến đó ngồi nhé?!” Thiệu Vân nói.
Tông Triển Bạch đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi cùng hai con một lúc, đứng ở ven đường cũng không hay.
“Vậy làm phiền rồi.”
Thiệu Vân vội xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Ông lại trở về với dáng vẻ vô hại, cười đùa vui vẻ: “Nơi đó không xa, chúng ta đi bộ tới đó đi.”
Ông đi trước dẫn đường, đó là một quán cà phê, vì có phòng riêng nên rất yên tĩnh. Trước khi vào phòng bao, Thiệu Vân đã gọi hai ly kem, vì thời tiết đang nóng lên nên quán cà phê cũng phục vụ đồ uống lạnh.
Phòng bao không rộng lắm nhưng được cái yên tĩnh, trong phòng có điều hoà nhiệt độ nên cũng không có cảm giác oi bức. Tông Triển Bạch bế con gái ngồi xuống, Thiệu Vân ngồi xuống sofa đối diện.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng hai ly kem vào, kem được đặt trong cốc thuỷ tinh rất đẹp, kem cũng được làm rất tinh xảo, khi đặt lên bàn, người phục vụ hỏi: “Mọi người còn cần gì nữa không ạ?”
Tông Triển Bạch không nhìn lên, hờ hững nói: “Cho tôi một ly nước đá.”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Được ạ.” Sau đó lại quay sang nhìn Thiệu Vân, hỏi: “Ông gọi gì ạ?”
“Tôi không gọi gì cả.” Thiệu Vân xua tay.
Nhân viên phục vụ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, cầm khay lui ra.
Đợi người phục vụ đi, Thiệu Vân nóng lóng hỏi: “Cậu là người của thành phố B.”
Không chỉ Tông Triển Bạch đang suy đoán về thân phận Thiệu Vân, mà Thiệu Vân cũng đang suy đoán về Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch đáp, trả lời khéo léo: “Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ.”
Ý là anh không muốn nói chuyện người lớn trước mặt bọn trẻ.
Huống hồ, cho dù hai người không nói rõ thân phận của mình nhưng vẫn có thể đoán được đại khái thân phận đối phương.
Thiệu Vân cũng là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý trong lời anh, ông rất thức thời mà nói: “Tôi vẫn còn chút chuyện phải làm, lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”
“Cảm ơn.” Đều là người thông minh, Tông Triển Bạch biết ông đang để lại không gian riêng cho anh.
Tông Ngôn Thần nhìn chằm chằm kem ly trên bàn rồi đập em gái một cái: “Em có ăn kem nữa không?”
Lúc này Tông Ngôn Hi mới ngẩng đầu lên từ trong lòng Tông Triển Bạch, cô bé hỏi: “Kem đâu?”
Tông Triển Bạch dở khóc dở cười, đứa nhỏ này vẫn thích ăn như vậy, anh lau mặt cho con gái rồi đặt con ngồi lên sofa. Lúc này bé đã nhìn thấy kem đặt trên bàn, đưa tay cầm thìa lên, múc một miếng rồi đưa tới bên miệng Tông Triển Bạch: “Ba nếm thử đi, ngon lắm đó, nhưng mà mẹ không cho con ăn nhiều, con đã cố gắng bằng mọi cách mới bảo ông nội Thiệu đưa con ra ngoài mua đó.”
Tông Triển Bạch cụp mắt nhìn kem con gái đưa tới bên miệng, kem chạm vào môi lành lạnh, anh há miệng ngậm thìa kem mà con gái đút.
Tông Ngôn Hi cũng không chê ba dùng chung thìa với mình, nóng lòng múc một thìa rồi đưa vào miệng: “Ngon quá đi.”
Mát lạnh ngọt ngào, có vị sữa nhàn nhạt, mặt mày cô bé cong cong, ăn một miếng kem mà dường như cảm thấy rất hạnh phúc.
“Ba, lát nữa con ăn kem xong, ba có về cùng con không? Về thăm mẹ.” Nói rồi cô bé lại múc một thìa kem đút cho anh.
Tông Triển Bạch lại ăn miếng kem do con gái đút lần nữa, nhai vị ngọt trong miệng mà lòng lại cay đắng nghĩ cách giải thích cho hai đứa trẻ.
Tông Ngôn Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Dường như đang mong chờ câu trả lời của anh.
Anh nhìn các con, mắt chớp liên tục, lông mày nhíu chặt thành một đường, vẻ chua xót trên mặt như có thể vắt ra thành nước đắng, ai nhìn cũng biết trong lòng anh đang chịu đựng giày vò.
Tông Ngôn Thần khẽ thở dài, cúi đầu ăn một miếng kem: “Không biết hai người muốn làm gì, ở bên nhau một thời gian rồi lại chia xa, có vui không?”
Có biết là bé và em gái mới là người đau khổ nhất không?
Vốn dĩ có ba, lại giống như đứa trẻ không có ba, vốn dĩ muốn ba thay đổi suy nghĩ và sống một cuộc sống gia đình bình thường, ai ngờ…
Nghĩ đến đây, Tông Ngôn Thần lại thở dài một hơi, cảm thấy thật bất lực.
“Cũng không nghĩ xem cảm giác của các con thế nào, haiz, người lớn cũng thật quá tuỳ hứng.”
Tông Triển Bạch đảo mắt nhìn khuôn mặt hai đứa trẻ, cuối cùng thấp giọng nói: “Cho ba mẹ chút thời gian.”